Thành Đế hỗn loạn, ngay cả chuyện một tên nam nhân Ma giới đột nhiên xuất hiện sau lại biến mất đều không có thời gian xử lý và nghiên cứu, để lại giải quyết sau.
Rất nhiều người tu tiên bị bắt dường như vừa mơ một giấc mộng dài, ở trong pháp bảo lâu rồi, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Dưới sự gợi ý của Vũ Hoằng Vĩ và Ngu Sở, Lục Ngôn Khanh dùng thuật pháp hệ Thuỷ tưới tất cả bọn họ một lần, Tiêu Dực phối hợp ăn ý, đứng bên cạnh thổi gió.
Bên này vừa bị nước dội xuống, lại bị gió thổi, rất nhiều người tu tiên cuối cùng cũng thanh tỉnh lại.
Vũ Hoằng Vĩ kể lại tất cả mọi chuyện cho mọi người một lần, sau đó thúc giục mọi người phải hành động nhanh chóng.
Mấy người tu tiên này vừa tỉnh lại đã phải đến làm việc.
Bọn họ được chia thành các nhóm khác nhau, người thì đi tu sửa phòng ở và đường xá trong đế thành, người thì đi kiểm tra các góc trận pháp xem có bị phá hoại hoàn toàn hay chưa, thu hồi các mảnh nhỏ cổ văn.
Còn đi tra rõ trong hoàng cung, xem xem còn có thể tìm thấy được đồ vật quan trọng gì không.
Bên này, người của Tinh Thần Cung và Vũ Hoằng Vĩ vẫn ở trong tế đàn ngầm dưới lòng đất, Lâm Lượng và Nhạc hoàng đế đều bị bảo tiên thằng trói lại không thể cử động.
“Hai người này nhất định phải chết, nhất là Nhạc hoàng đế.” Vũ Hoằng Vĩ nói: “Chỗ trấn linh phù này đều trộn lẫn máu của hắn, hoặc có lẽ không chỉ có từng này. Chỉ cần hắn chết, các vong linh bị trấn áp tại các nơi trên Đại Lục đều có thể được siêu thoát.”
Trong cuộc nói chuyện khi nãy, Vũ Hoằng Vĩ đã biết thân thế của Lục Ngôn Khanh.
Ông cảm thấy là do mình năm đó không quan tâm nên hại chết nhiều người bình thường có tư chất tu tiên như vậy, vậy nên khi nhìn Lục Ngôn Khanh khi còn nhỏ đã tránh được một kiếp ấy, luôn có cảm giác chột dạ không dám nhìn thẳng vào cậu.
Vũ Hoằng Vĩ nhìn về phía Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh, khẽ nói: “Nếu cậu ấy muốn báo thù, để cậu ấy tới động thủ đi.”
Nghe được lời này, Ngu Sở nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.
“Ngôn Khanh, con nghĩ sao?” Nàng chậm rãi hỏi: “Con đồng ý không?”
Trong thời đại này, gần như rất ít người tu tiên sống hơn trăm năm mà tay vẫn còn sạch sẽ.
Bất luận là tự bảo vệ mình, hay là báo thù, hoặc có lẽ là do phát sinh xung đột, động thủ vì nhìn trúng pháp bảo của đối phương, tóm lại là không tránh được phải giết người.
Báo thù như thế này càng bình thường.
Nhưng năng lực chịu đựng của mỗi người là khác nhau, cách giết người lần đầu tiên cũng không giống nhau.
Giống như hai người tu tiên dùng pháp bảo và thuật pháp quyết đấu, cuối cùng một bên tử vong, so với loại bị trói lại đợi người ta giết cảm giác cũng hoàn toàn khác biệt.
Ngu Sở biết Lục Ngôn Khanh tâm tính thiện lương, dù cho cậu có thể chịu đựng được thương vong khi đối chiến, cũng không thể hiện cậu có thể chịu được việc cầm đao trực tiếp chặt đứt đầu của người bị trói không có lực phản kháng.
Đừng bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của cậu, trở thành khúc mắc mới trong lòng.
Lục Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Nhạc hoàng đế một lát, cậu thu ánh mắt lại, khẽ nói: “Sư tôn, xử lý theo ý của người đi, con thì không ra tay nữa.”
Cậu nhìn về phía Nhạc hoàng đế, lạnh nhạt nói: “Ông ta không xứng.”
Ngu Sở gật gật đầu, nàng giơ tay vỗ vỗ đầu Lục Ngôn Khanh. Nàng cảm thấy đây là kết quả tốt nhất rồi.
Ngoại trừ Nhạc hoàng đế, còn có Lâm Lượng, ma tu còn sống duy nhất cho đến hiện tại.
Thân phận ma tu của Lâm Lượng thì phiền phức hơn một chút, cần phải giải quyết cẩn thận.
Vũ Hoằng Vĩ chủ động muốn tự tay động thủ, Ngu Sở cũng mừng được thanh nhàn.
Thừa dịp mọi người đều đang bận, Ngu Sở vẫn nhặt thanh kiếm trảm ma mà Quân Lạc Trần cho nàng về.
Thật ra nàng là một người rất đa nghi, hơn nữa rất khó tin tưởng bất kỳ người nào. Càng đừng nói đến thanh kiếm này còn là do đối thủ tặng, lúc đầu nàng thật sự không muốn lấy.
Nhưng mà… thanh kiếm này, ngược lại đúng là kiếm tốt, thậm chí Ngu Sở còn cảm thấy, thanh kiếm này có thể so sánh với thanh ma kiếm được trấn thủ trong môn phái của Vũ Hoằng Vĩ.
Nam nhân kia sao lại muốn tặng nàng một thanh kiếm tốt như vậy, lẽ nào hắn thật sự muốn tam giới hòa bình?
Cái lý tưởng hy vọng hòa bình này, cảm giác đặt cạnh nơi Ma giới này, đều làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Thôi, không lấy thì phí, thanh kiếm này nàng nhận rồi. Còn có mấy pháp bảo kia…
“Vũ chưởng môn, mấy thư tịch cổ văn của Ma tộc kia ta không có hứng thú, chỉ là mấy pháp bảo kia có thể cho ta mượn nghiên cứu mấy ngày không?”
“Ngu Sở, cô cũng thật là, để ta nói gì mới tốt đây.” Đương nhiên là Vũ Hoằng Vĩ biết cô gái này mượn để làm gì rồi, ông bất đắc dĩ cười nói: “Tinh Thần Cung các ngươi đúng là không cho người khác chút đường sống nào mà.”
Vốn dĩ các đồ đệ của Tinh Thần Cung đều rất nổi bật, Ngu Sở còn rất vạn năng, pháp bảo của giới tu tiên bắt đầu không thể thỏa mãn được nàng nên chuyển hướng sang nghiên cứu mấy đồ vật của Ma giới rồi.
“Hai vị chưởng môn đại nhân, chúng ta vẫn nên thu dọn chỗ này sạch sẽ trước, sau đó lại chia vật phẩm được không ạ.” Một vị thủ tịch đệ tử [*] vừa được thả ra bất đắc dĩ nói.
[*] Thủ tịch đệ tử: thủ tịch là cầm tay. Chỉ người có sư phụ cầm tay chỉ bảo. Đệ tử hạch tâm, chân truyền, truyền thừa đều là thủ tịch đệ tử.
Lâm Lượng còn đang bị trói ở kia kìa, Vũ Hoằng Vĩ và Ngu Sở đã bắt đầu nhớ thương chia của rồi.
Aiz, đúng là thời thế xoay vần.
Đầu tiên, các tu tiên giả giải quyết Nhạc hoàng đế, tử hình ngay tại trận pháp ngầm dưới lòng đất.
Khi Nhạc Khang Đức chết, những trấn linh phù trên mặt đất đều phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Bên này, Lý Thanh Thành đưa cha mình, Lý Quang Viễn đang lo lắng đến hoàng cung.
Khi Lý Quang Viễn thấy Nhạc Khang Đức bị một kiếm xuyên tim mà chết, ngã trên mặt đất bộ dạng đã tắt thở, cả người ông bắt đầu run rẩy lên.
“Ông ta… ông ta chết rồi sao?” Lý Quang Viễn lẩm bẩm hỏi.
“Cha, hoàng đế thật sự chết rồi.” Lý Thanh Thành trầm giọng.
Đôi môi Lý Quang Viễn run rẩy, trong lúc nhất thời, vậy mà lại run rẩy không ngừng, chân mềm oặt rồi ngã ngồi tại chỗ.
Những tu tiên giả khác không biết có chuyện gì, chỉ có Lý Thanh Thành hiểu được tâm tình của cha cậu. Cậu đỡ cha dậy, hai người yên lặng nhìn Nhạc Khang Đức đã chết.
Tư vị trong lòng bọn họ không thể dùng ngôn từ để hình dung nữa.
Những kiếp nạn của Lý gia đều là do Nhạc Khang Đức.
Hôm nay, tên Hoàng đế luôn khống chế Lý gia đã chết, nhưng Lý gia đã phiêu bạt trong mưa gió bão bùng vài chục năm, không còn là thế gia thành Đế của năm đó nữa.
“Cha, những trấn linh phù này, người xem thử đi.” Lý Thanh Thành sợ Lý Quang Viễn lâm vào hồi ức quá sâu, cậu khẽ nói.
Trấn linh phù không phải bùa chú của giới tu tiên, mà là tà thuật của nhân gian, trùng hợp lại là sở trường của Lý gia.
Lúc này Lý Quang Viễn mới hồi thần, ông miễn cưỡng gật gật đầu, được Lý Thanh Thành nâng dậy, đi vào trong trận quan sát.
“Trấn linh phù đã mất đi hiệu lực.” Lý Quang Viễn nói, “Hoàng đế vừa chết, tất cả hồn phách uổng mạng bị ông ta trấn áp cũng đã được tự do rồi.”
“Nhưng mà, ở đây sao vẫn mang lại cảm giác có từng trận gió lạnh vậy?” Một vị thủ tịch đệ tử ở bên cạnh hỏi.
Bọn họ không nhìn thấy hồn phách của người chết, nhưng có thể cảm giác được một cỗ lệ khí hỗn loạn, nó vẫn luôn quay cuồng trong hoàng cung.
“… Những linh hồn này bị nhốt quá nhiều năm, sợ là chúng đã sớm quên mất chính mình là ai, quên mất phải đi đầu thai, mà trở thành một sự tồn tại như ác linh.” Lý Quang Viễn nói.
“Ý của ngài là, chúng ta phải hủy diệt những hồn phách này sao?” Một người khác nhíu mày hỏi.
Những người ở đây đều không muốn tiêu diệt những hồn phách đáng thương này, chẳng sợ chỉ còn một khả năng bé nhỏ, bọn họ đều hy vọng những oan hồn chết uổng mạng này có thể chuyển thế đầu thai.
Những người này đã đủ thảm, sao có thể nhẫn tâm phá hủy bọn họ thêm một lần nữa chứ?
Tuy rằng có phương pháp để siêu độ vong linh, nhưng giống những vong linh bị hiến tế cho trận pháp, lại bị trấn linh phù cực tà ác và thiếu đạo đức trấn áp lâu như vậy, thậm chí là còn khó siêu độ hơn cả ác linh.
Tác dụng của trấn linh phù, chính là làm những hồn phách đã chết đi này quên bản thân là ai, quên mất phải chuyển thế đầu thai, chỉ để lại một nỗi thống khổ nhất đang không ngừng nới rộng ra, hồn phách hung ác như vậy, không phải người bình thường có thể siêu độ.
Huống hồ chi, nơi này không chỉ có một, hai hung hồn, mà ít nhất cũng phải hơn trăm.
Đương nhiên, quyết định cuối cùng cũng chỉ có Vũ Hoằng Vĩ, người có quyền cao chức trọng nhất trong những tu tiên giả ở đây có thể đưa ra.
“Ta quen biết một vị tiền bối phật tu.” Vũ Hoằng Vĩ khẽ nói, “Để cho ổn thỏa, mời ngài ấy đến một chuyến vậy.”
Thực ra có một vài tu sĩ trong cơ duyên có được năng lực siêu độ, nhưng để mà so sánh thì phật tu sẽ càng thích hợp làm chuyện này hơn.
Trên thực tế, lúc sấm sét nổ vang đập vào thành Đế, không ít nhân sĩ của các môn phái chung quanh thành Đế cảm nhận được dị biến, ào ào đi đến thành Đế.
Khi Vũ Hoằng Vĩ dùng pháp bảo truyền âm liên hệ với vị đại lão phật tu này, thực ra đối phương cũng đang trên đường đến. Không áp chế tu vi, hẳn là hôm nay sẽ đến nơi.
Vũ Hoằng Vĩ tạm thời vây những vong linh kia lại, tránh cho chúng chạy tán loạn, chờ tiền bối phật tu đến.
Đợi sau khi làm xong những việc này, Vũ Hoằng Vĩ mới nhìn về phía Ngu Sở.
“Ngu chưởng môn, mấy ngày nay ít nhiều nhờ có cô, cô cứ bận việc của mình trước đi, có việc gì sẽ gọi cô.”
Vũ Hoằng Vĩ cũng nhìn ra lần này Ngu Sở đến thành Đế là vì đồ đệ, nàng cũng không muốn quản những chuyện đằng sau.
Những việc giải quyết tốt hậu quả này, vẫn là nên để các đại môn phái giải quyết mới tương đối thuận tay. Hơn nữa, xuất phát từ sự áy náy, Vũ Hoằng Vĩ cũng rất muốn làm thêm chút chuyện để đền bù.
Thấy Vũ Hoằng Vĩ chủ động chọn việc nặng, Ngu Sở cũng không khách khí.
Một bên là Lục Ngôn Khanh, một bên là Lý Thanh Thành, hai đồ đệ đều có quan hệ với tên cẩu Hoàng đế này, đều cần được quan tâm.
Lý Quang Viễn nhiệt tình dẫn nhóm người của Tinh Thần Cung về viện nhỏ của Lý gia.
So sánh với cảnh tượng phồn hoa của thành Đế, các thôn cạnh thành Đế gần như không dính được chút ánh sáng nào [*].
[*] Ngụ ý là trong thôn còn nghèo nàn.
Mọi người đến thôn Thủy Loan, trông thấy có một số nhà của nông dân được sửa chữa cũng không tồi, mái nhà tiểu viện lợp sứ men xanh, hoặc là bằng gỗ, đều rất sạch sẽ.
Một đường đi vào bên trong, Lý gia ở chỗ xấu nhất ở một đầu của thôn, hơn nữa, so với những nhà khác, tiểu viện Lý gia rách chỗ này, thủng chỗ kia, là phòng ở xây bằng gạch bùn cũ, nhìn từ bên ngoài vào đều sẽ cảm thấy trong này không có người ở.
Lý Quang Viễn đứng trên đầu, ông xoay người liếc liếc người của Tinh Thần Cung, lại len lén đưa mắt nhìn Lý Thanh Thành, mới cười xòa nói: “Các vị tiên trưởng thứ lỗi, nhà chúng ta hơi cũ nát một chút…”
Nhiều năm như vậy rồi, lúc nhi tử mang sư phụ và các sư huynh trở về, Lý Quang Viễn đột nhiên cảm thấy xấu hổ, ông cảm thấy hơi có lỗi với nhi tử của mình.
“Nhà con không phải hơi nát, mà là khá nát.” Lý Thanh Thành lười biếng nói: “Cũng không biết có thể chứa nhiều người như chúng ta được không?”
Một bên khác, Lý phu nhân cũng lại đây đón tiếp, bà rất vui khi nhìn thấy Lý Thanh Thành và nhóm người của Tinh Thần Cung, càng đừng nói đến việc Nhạc hoàng đế chết rồi, ngọn núi lớn đè trên đầu nhà bọn họ cũng biến mất.
Lý phu nhân vừa cười, mời mọi người vào trong viện ngồi một lát, vừa kéo Lý Quang Viễn vào phòng.
“Sao vậy, sao nàng chưa đi nấu cơm?” Lý Quang Viễn ngờ vực hỏi.
“Chàng đó, có phải nghèo đến hồ đồ rồi không!” Vào trong phòng, Lý phu nhân mới nhỏ giọng nói.
“Không phải ta bảo nàng lấy hết tiền tích cóp ra sao, vẫn không đủ để mua thịt à?” Lý Quang Viễn không dám tin tưởng mà hỏi.
“Mua thì mua được, nhưng chúng ta chiêu đãi đồng môn và sư phụ của Tiểu Thanh, cũng không thể mua loại thịt giá rẻ đúng không, mua thịt rồi, có phải cũng nên mua rượu không?” Lý phu nhân nói nhỏ: “Bao nhiêu thanh niên trai tráng thế kia, cũng không thể làm mấy món chay cho xong việc được mà!”
Nhất thời, Lý Quang Viễn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Vốn dĩ ông chỉ có thể làm mấy việc ở tầng chót, không kiếm được nhiều, nương lại bị bệnh, thân thể của phu nhân cũng không khoẻ.
Nhiều năm nay, trong nhà có thể tiết kiệm được thì đều tiết kiệm, khi Lý Thanh Thành còn nhỏ, để mua được giấy mực cho cậu, cuộc sống của Lý gia càng khó khăn hơn.
Không ngờ tới nhiều năm như vậy, chút tiền khó khăn lắm mới tiết kiệm được, vậy mà còn không đủ mua chút thịt rượu tốt ở thành Đế để đãi khách.
Lý gia có lòng muốn cảm ơn, nhưng ngay cả năng lực làm một bàn rượu thịt cho ân nhân cũng không có.
Hai phu thê đang khó xử, lại nhìn căn nhà cũ nát, ngay cả mời khách vào nhà cũng sợ làm bẩn áo quần khách quý.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Lý Thanh Thành ló đầu vào.
“Cha nương, sư tôn của con tìm hai người.”
Hai phu thê vội vàng ra ngoài, khách khí hỏi: “Ngu tiên trưởng, có chuyện gì vậy?”
“Ta ở thành Đế có một căn nhà, tới chỗ ta đi.” Ngu Sở cười nói: “Mấy đồ đệ này của ta đều biết nhà Tiểu Thanh là người phương Bắc, đặc biệt mang chút đặc sản của phương Nam, nếu như hai người không chê, chúng ta có thể cùng uống một ly.”
“Chuyện này…” Phu thê Lý thị biết Ngu Sở đang giải vây cho bọn họ. Lý Quang Viễn bất đắc dĩ chắp tay: “Đa tạ tiên trưởng, vậy, chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Chỉ trong thời gian nửa ngày, trừ hoàng thành đang bị các tu tiên giả chiếm lĩnh, bách tính đều lục tục quay về, trên phố lại dần náo nhiệt.
Các tu tiên giả cố gắng tu sửa thành Đế, tuy có vài con đường và phòng ốc vừa nhìn đã thấy màu sắc không đúng, có cũ có mới, nhưng chí ít, so với trước đây thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Căn nhà này của Ngu Sở, không phải kiểu nhà trệt cạnh thành Đế như bá tánh bình thường, mà là phủ đệ hào hoa mà chỉ có quan to hiển hách hoặc phú thương mới có thể ở.
Không chỉ có vị trí gần trung tâm thành Đế, sân vườn san sát, rất khí phái.
Phu thê Lý thị hơi không được tự nhiên, vốn dĩ người mời khách lại trở thành khách, lại là một nơi tốt như vậy, đối mặt với sư trưởng và sư huynh đồng môn của nhi tử, không tránh khỏi có hơi không quen.
Ngược lại thì mấy đồ đệ phân công rất ăn ý, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực lấy thực phẩm ở chỗ Ngu Sở, trực tiếp đến phòng bếp.
Cốc Thu Vũ hoạt bát lại dẻo miệng, mời hai phu thê ngồi xuống, nàng nói rất nhiều, làm hai người cũng vui vẻ không ít, lúc này mới để bọn họ trò chuyện với nhau, nàng xoay người đi vào bếp giúp đỡ.
Chỉ còn lại Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành ngồi cạnh bàn cùng ba người lớn.
“Ngu tiên trưởng, ta nhất định phải kính ngài ba ly!” Lý Quang Viễn nhấc ly, ông khó nén kích động nói: “Ngài không hổ là người năm ấy cha ta nhìn thấy, ngài không chỉ cứu nhi tử ta, cứu cả nhà chúng ta, thậm chí còn giải quyết cả Hoàng đế, ta, ta thật sự là… ta xin cạn trước!”
Lý Quang Viễn một hơi cạn sạch, Lý phu nhân cũng rót một ly, muốn kính nàng, Ngu Sở cũng uống hai ly cùng họ.
Một bên khác, ngoài thịt phải hầm ra, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đã bắt đầu dọn đồ ăn lên.
Những năm này các độ đều tự lực cánh sinh trên núi nên cũng luyện ra được trù nghệ tốt.
Ngay cả Thẩm Hoài An, người năm đó nấu cơm có thể đốt cả phòng bếp, giờ đây cũng đã cực kỳ am hiểu thổi lửa nấu cơm rồi.
Mọi người ngồi vào bàn, rất náo nhiệt. Nhìn các thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi, cuối cùng trên mặt hai phu thê cũng xuất hiện ý cười.
“Mọi người vất vả rồi, hiện nay Hoàng đế đã chết, hai người cũng có thể sống cuộc sống nên có.” Ngu Sở nói.
“Haiz, Hoàng đế chết rồi, nhưng không biết Hoàng đế kế vị lựa chọn như thế nào.” Lý Quang Viễn nói: “Tiên trưởng, ta biết người tu tiên các ngài không quản chuyện nhân gian, nhưng tốt nhất là Hoàng đế kế nhiệm nên do các ngài chọn ra, nếu không, chỉ sợ rằng tương lai vẫn sẽ có chiến loạn.”
“Lý tiên sinh, ngài có đề cử người nào không?” Ngu Sở nhìn ông.
“Năm đó Nhạc Khang Đức khởi binh tạo phản, giết chết tất cả các hoàng tử, nhưng tha cho mấy vị công chúa. Đời sau của mấy vị công chúa này hầu như đều bị Nhạc Khang Đức hại chết, nhưng vẫn còn lại một vài chi có huyết thống hoàng thất.” Lý Quang Viễn nói, “Trong những người này nhất định có người thích hợp kế thừa hoàng vị. Để an toàn, đợi người đến rồi, ta lại tính một quẻ, như vậy thì có thể vạn vô thất nhất.”
“Được.” Ngu Sở nói, “Chuyện này ta sẽ nói với Vũ Hoằng Vĩ, để ông ấy đi làm.”
Bàn xong chuyện lớn, Lý Quang Viễn cũng thoải mái hơn nhiều.
Ông nhìn Lục Ngôn Khanh, cảm khái: “Vận mệnh thế gian thật kỳ diệu, nếu như không có Nhạc hoàng đế, có lẽ ta và cha của cậu rất thân thiết rồi.”
Lục Ngôn Khanh cười cười.
“Cha, mấy năm nay mọi người có liên hệ gì với Lục gia không?” Lý Thanh Thành hỏi.
“Nào dám có liên hệ? Không ai muốn dính hoạ vào thân. Chỉ có điều… Hoàng đế vừa chết, các thế gia từng bị ông ta đuổi đi chắc chắn sẽ quay lại thành Đế điều tra tình hình, đến lúc đó thì Lục gia nhất định sẽ đến.”
Lý Quang Viễn nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, ông nói: “Ngôn Khanh, cậu có thể gặp được cha nương thân sinh của cậu rồi.”
Một hài tử từ nhỏ trời xui đất khiến bị mất liên lạc với gia đình, vốn sẽ có ý muốn đi tìm cha nương của mình, muốn gặp mặt họ một lần.
Nhưng rõ ràng là Lục Ngôn Khanh hơi chần chừ.
Dường như cậu tiến vào một cảnh địa rất khó khăn, dưới ánh mắt của mọi người, nói không muốn, đồng nghĩa với đạo đức không tốt, nhưng nếu đồng ý… rất khó để Lục Ngôn Khanh nói ra.
“Đi gặp mặt một lần đi.” Ngu Sở phá vỡ sự yên tĩnh, nàng nhẹ giọng nói, “Chẳng sợ con muốn dứt phàm tâm, cũng nên cho cha nương một lời chắc chắn, để họ biết tình hình hiện tại của con.”
Nghe được lời của Ngu Sở, Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng gật đầu.
“… Vâng, đều nghe theo sư tôn.”
Tối đó, Ngu Sở trực tiếp giữ phu thê Lý thị ở lại đây.
Cái dinh thự này rất lớn, bảy, tám người ở vẫn dư dả.
Đợi đến khi ở riêng với phu thê Lý thị, Ngu Sở mới mở miệng hỏi, “Sau này hai người có tính toán gì không? Nếu muốn ở trong triều đình của tân đế làm một viên quan, lấy tài hoa của Lý tiên sinh, cũng không phải việc gì khó.”
Lý Quang Viễn lại cười lên.
“Nếu chuyện này xảy ra khi ta hai mươi, ba mươi tuổi, ta nhất định sẽ về triều đình dốc lòng vì bá tánh.” Ông nói, “Nhưng hôm nay, ta đã lớn tuổi, không có lòng cũng không còn sức nữa.”
“Sau này có thể làm vài việc nhỏ, an ổn sống qua ngày, đã là điều mà chúng ta hướng tới.” Lý phu nhân cũng dịu giọng nói.
“Như vậy cũng tốt.” Ngu Sở nói.
Mấy cái khế nhà khế đất phủ đầy bụi hệ thống đưa cho nàng, cuối cùng cũng có chỗ dùng.
Ngu Sở lấy ra vài tờ văn khế từ trong tay áo, để trên bàn đẩy qua cho hai phu thê.
“Tiên trưởng, đây là?” Lý Quang Viễn ngờ vực hỏi.
“Đây là khế đất của căn nhà này, dưới lòng đất là thương phủ của thành Đế.” Ngu Sở nói, “Ta cầm cũng vô dụng, hai người nhận lấy đi.”
“Tiên trưởng, đây, đây làm sao được chứ?” Hai phu thê hơi lo lắng.
“Thân là một người tu tiên, những thứ này đối với ta mà nói như phế vật. Để không cũng lãng phí, nếu hai người đồng ý nhận, đó cũng là một chuyện tốt.”
“Ta cũng hy vọng Lý Thanh Thành có thể yên tâm tu luyện. Hai người sống tốt, cậu ấy mới yên tâm. Thêm nữa, coi như không vì hai người, cũng coi như vì bác gái, hai người cũng không cần khách khí với ta.”
Dừng một chút, Ngu Sở lại nói: “Càng đừng nói đến, Lý gia cống hiến nhiều cho bách tính thiên hạ, chỉ là một căn nhà và thương phủ mà thôi, thực sự không tính là gì cả.”
Lý Quang Viễn biết Ngu Sở nói đúng.
Nàng thật sự không để ý đến những thứ này, mà căn nhà và thương phủ này, trùng hợp lại là cọng cỏ cứu mạng mà Lý gia đang cần.
Cô gái Ngu Sở này, hoàn toàn không giống hình tượng sư tôn tu tiên trong tưởng tượng của ông. Bề ngoài, Ngu Sở nhìn có vẻ rất cao lãnh, nhưng thực tế lại làm việc rất dịu dàng, hoàn toàn không có vẻ cao ngạo làm ra vẻ của người tu tiên bình thường.
Hai phu thê cảm động không thôi, liên tục cảm tạ không dứt.
Vốn Ngu Sở không phải người thích khách sáo, buổi tối này cũng an ủi phu thê hai người hồi lâu, lúc này mới rời đi.
Phòng của nàng ở tầng cao nhất, sau khi đi qua cầu thang, Ngu Sở đã thấy Lý Thanh Thành đang ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ bên cạnh hành lang, ánh trăng trắng bạc phủ lên người cậu.
“Thanh Thành, sao con còn chưa về phòng?” Ngu Sở hỏi.
Lý Thanh Thành quay đầu, dưới ánh trăng lập lòe, Ngu Sở đối mặt với ánh mắt của thanh niên.
Hơn một năm vào môn phái, phần lớn thời gian Lý Thanh Thành đều hi hi ha ha và biếng nhác.
Cậu không nghiêm túc, có những lúc lỗ mãng liều lĩnh, có lúc trộm lười, cả ngày tùy ý, dường như tuổi còn trẻ mà đã xuyên dòng thời gian, không để chuyện gì trong lòng.
Nhưng hôm nay, trên mặt Lý Thanh Thành, cuối cùng đã xuất hiện cảm xúc tiêu cực, uất ức và áp lực.
Cậu nhấp môi, cong eo rồi quỳ xuống.
Ngu Sở chưa kịp ngăn cản, Lý Thanh Thành đã dập đầu lạy ba cái.
“Sư tôn, con…” Cậu chưa ngẩng đầu, giọng khàn khàn nói, “Con thay cả nhà cảm ơn người.”
“Tại sao lời hay ý tốt mà đến miệng của con, đều như đang trào phúng người ta vậy?” Ngu Sở nhướng mày hỏi.
Lý Thanh Thành ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Ngu Sở, một lúc sau mới hiểu ý của nàng. Cậu rất dễ cười, cũng cảm thấy chơi rất vui, nước mắt kia còn đang đảo quanh khoé mắt mà đã không nhịn được cười lên.
“Người nói xem chiêu chuyển chủ đề này của người, con đang cảm động đó, vừa rơi chút nước mắt, kết quả là chệch hướng rồi.” Lý Thanh Thành bất đắc dĩ nói.
Ngu Sở đưa tay xách Lý Thanh Thành lên.
“Được rồi, về phòng đi.” Ngu Sở nói, “Nhân lúc còn đang ở thành Đế, nói chuyện với cha nương con nhiều một chút, hai ngày nữa phải về rồi.”
Lý Thanh Thành đồng ý.
Cậu vốn muốn biểu diễn một tiết mục sư đồ thổ lộ tình cảm, ai ngờ lại kết thúc như vậy, hơi không cam lòng nói: “Sư tôn, từ nay về sau con sẽ hiếu kính người như sư tôn ruột của mình, tuyệt đối không phụ sự khổ tâm của người.”
“Đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa, sau khi trở về con có thể chăm chỉ tu luyện như Thẩm Hoài An không?”
Giống Thẩm Hoài An?
Loại tu luyện như máy của Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh, đó còn là người sao!
Lý Thanh Thành lập tức kinh sợ.
“… Sư tôn, con chạy về phòng lên giường đi ngủ liền ạ!”