Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên… Tiên trưởng?”

Lão Vương nhìn dáng vẻ im lặng của Ngu Sở thì trong lòng thấp thỏm không yên, lão không nhịn được mà lên tiếng hỏi, “Ngài cảm thấy đứa nhỏ này thế nào?”

Lúc này Ngu Sở mới lấy lại tinh thần, nàng ngẩng đầu lên, phát hiện hai ông cháu ai cũng đang không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Ông lão mong mỏi nàng có thể nói ra một từ “Được”, mà ánh mắt của cậu nhóc thì lại phức tạp hơn một chút, trong ánh mắt nhìn Ngu Sở chăm chú của cậu có cả sự khao khát, dường như là mong đợi nàng có thể tiếp nhận cậu, nhưng lại mang chút cảm giác tránh né.

Ngu Sở yên lặng một lúc, nàng mở miệng nói, “Cậu nhóc này thật sự rất có thiên phú.”

Lão Vương và Lục Tiểu Thất còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy Ngu Sở nói tiếp, “Nhưng lão tiên sinh, ta vẫn không thể nhận đứa nhỏ này được.”

“Tại sao?” Ông lão không hiểu được hỏi lại, “Nếu ngài đã nói thằng bé có thiên phú, Tiểu Thất lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngài cảm thấy thằng bé còn có chỗ nào không tốt?”

“Không phải do cậu nhóc này không tốt, mà là do ta chưa khỏi hẳn, ta không có năng lực mang theo cậu nhóc.” Ngu Sở kiên nhẫn giải thích, “Nhưng mà ông yên tâm. Tiểu Thất rất có tiềm năng, bất kỳ một người tu tiên trong môn phái nào cũng sẽ muốn có được cậu nhóc. Nếu như ông đồng ý, ta có thể đưa cậu nhóc đến một môn phái tốt, không mai một tài năng của Tiểu Thất.”

Ông lão muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng lời muốn nói của ông biến thành một tiếng thở dài.

“… Đa tạ tiên trưởng.”

Lúc rời đi, Lục Tiểu Thất tự mình đưa tiễn nàng.

Hai người im lặng cả một đoạn đường, Ngu Sở nghe thấy cậu nhóc bên cạnh mình nhỏ giọng nói, “… Tiên cô.”

“Ừ?” Nàng cúi đầu nhìn cậu nhóc.

Lục Tiểu Thất mím môi, cậu nhỏ giọng nói, “Lời của ông nội ngài không cần coi là thật đâu, con không muốn tu tiên cũng không muốn đi theo ngài. Trước tiên ngài cứ đồng ý với ông để ông yên tâm là được.”

Ngu Sở nghe thấy cậu nhóc nói như vậy nàng không nhịn được cau mày, “Vậy con có từng nghĩ sau khi ông nội rời đi, con sẽ tự mình sinh sống như thế nào chưa?”

Cậu nhóc khẽ cười, “Con sẽ lớn lên nhanh thôi, đợi mấy năm nữa, con sẽ có sức đi khuân vác đồ, có sức đi kiếm sống. Cho dù làm một công nhân chuyên chở cũng được, tóm lại con sẽ không chết đói.”

Cậu nhóc càng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cảm giác không đành lòng trong Ngu Sở càng dâng cao.

Nàng biết Lục Tiểu Thất sợ khiến nàng khó xử, cho nên mới nói như vậy. Đừng nói là ăn xin, ngay cả một gia đình bình thường, gặp được loại chuyện đứa trẻ nhà mình có thiên phú có thể gia nhập vào một môn phái nào đó, chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ. Sao có thể có được đứa trẻ giống như cậu nhóc này một mực từ chối chứ?

Ông lão đó nói đúng, ông lão vừa chết, đứa nhỏ này có lẽ là trong năm nay thôi cũng không thể trụ nổi.

Hai người đi đến dưới lầu khách điếm Duyệt Lai, bước chân của Ngu Sở dừng lại, nàng nhìn về phía Lục Tiểu Thất, mở miệng nói, “Con thật sự làm một hạt giống tốt để tu tiên, nếu như chúng ta có duyên, ta rất sẵn lòng giúp con tìm một môn phái. Chỉ là có muốn tu luyện hay không, chuyện này tự do con quyết định.”

Lục Tiểu Thất cúi đầu, cậu không nói gì. Đến khi Ngu Sở nói hết cậu, cậu mới hơi khom người chào nàng, yên lặng không nói gì rời đi.

Ngu Sở cảm nhận được lúc rời đi cảm xúc của cậu nhóc vừa như đưa đám vừa suy sụp, nàng biết có lẽ cậu nhóc này sinh ra cảm giác chim non mới đẻ, cậu nhóc ôm lòng mong đợi rất lớn với người lần đầu tiên ra tay cứu giúp cậu nhóc là nàng đây.

Đáng tiếc, Ngu Sở cảm thấy bản thân thật sự không có cách nào mang cậu nhóc đi theo nàng.

Bây giờ nàng chỉ là một con cá chết mất hết tu vi vô danh tiểu tốt mà thôi, Lục Tiểu Thất đi theo nàng không có chỗ nào tốt cả. Bất kỳ môn phái nào cũng có thể cho cậu nhóc nhiều tài nguyên và địa vị hơn. Tất cả những thứ này, vừa vặn là thứ mà một người “đơn thương độc mã” như Ngu Sở không cách nào cho cậu được.

Huống hồ chi, nàng chỉ có một mảnh núi và một tông môn cũ bỏ hoang. Nếu như Lục Tiểu Thất đi theo nàng, đó là làm chậm trễ tài năng của cậu nhóc.

… Tất nhiên, thực tế là, Ngu Sở cảm thấy bản thân không thể trông được trẻ nhỏ. Trong mấy lần xuyên không làm nhiệm vụ, nàng học được cách phải diễn xuất thế nào, học được cách lừa người khác như thế, bản ngã của nàng đã bị bào mòn từ rất lâu rồi.

Một đứa trẻ trong sáng như vậy, không nên tiếp xúc với loại người như nàng.

Mặc dù Ngu Sở nghĩ như vậy, nhưng chẳng biết làm sao cả buổi tối nàng cực kỳ buồn phiền, nàng dứt khoát ngồi thiền để bình tĩnh, đẩy chân khí tuần hoàn trong cơ thể.

Bất ngờ là nội đan của nàng lại tương thích với cơ thể của Ngu Sở Sở, phù hợp đến mức giống như cùng một người vậy. Cơ thể này không sinh ra bất kỳ phản ứng bài xích nào mà đón nhận nội đan của chủ nhân mới, hơn nữa tốc độ tăng trưởng nhanh gấp mấy lần bình thường.

Suốt cả đêm, sau khi đẩy chân khí đi ba vòng lớn cộng thêm mấy vòng tuần hoàn nhỏ, Ngu Sở có thể cảm nhận được chân khí của nàng đã tăng lên không ít, có lẽ là do cơ thể này quen thuộc với việc tu luyện nên khi triển khai đặc biệt thuận lợi.

Đến buổi sáng ngày hôm sau, Ngu Sở mở mắt ra đi đến quán rượu lấy đồ ăn.

Mấy ngày gần đây, ngày nào nàng cũng ra tay hào phóng, lần nào cũng mua một hộp đồ ăn ba tầng. Tiểu nhị ở quán này đã có ấn tượng với nàng từ lâu rồi, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong xuôi, trực tiếp giao vào tay cho nàng.

Ngu Sở xách hộp thức ăn đi về phía Bắc của tòa thành nơi những người ăn xin tụ tập. Nàng đi tới chỗ Lục Tiểu Thất và ông nội ở, nhưng căn lều vải rách ngày hôm qua còn mới dựng ở đây mà nay đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một mảnh đất trống, cảnh tượng này mang lại cho người ta cảm giác vườn không nhà trống.

“Tiên trưởng, ngài đến rồi.” Hai mẹ con ăn xin ở bên kia ló đầu ra.

Ngu Sở hỏi, “Bọn họ đâu rồi?”

“Tối hôm qua lão tú tài chết rồi, quan tuần tra sai đám ăn xin khiêng thi thể lão ra khỏi thành rồi.” Bà lão thở dài nói, “Những người ăn xin như chúng ta sau khi chết sẽ bị ném ra bãi tha ma ngoài thành, đứa bé Tiểu Thất kia hiếu thuận, nói muốn chôn ông nên đã đuổi theo rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở về.”

Hàng lông mày của Ngu Sở nhíu lại.

Bà lão không đợi nàng lên tiếng, bà đã nói tiếp, “Ông lão đó nói ông ấy thích rừng cây ở ngoài cửa phía Bắc, bởi vì ông ấy thích dòng sông bên cạnh rừng cây đó. Ta đoán Tiểu Thất muốn chôn ông thằng bé ở chỗ đó… Tiên trưởng, nếu ngài đuổi theo thằng bé thì chỗ cơm này để lại cho bọn ta…”

Ngu Sở đưa hộp thức ăn cho hai mẹ con, nàng rời đi trong tiếng cảm ơn không dứt của hai mẹ con.

Chỗ này vốn cách cửa Bắc của tòa thành này rất gần, Ngu Sở đi ra khỏi cửa thành, đúng như lời bà lão nói, đi cách con đường chính mấy trăm thước có một rừng cây nhỏ, bên kia khu rừng là hạ lưu của con sông cắt ngang qua thành Thanh.

Nàng đi xuyên qua rừng cây, vừa đi vừa tìm, cuối cùng cũng thấy thân hình nho nhỏ gầy tong teo quỳ bên cạnh bờ sông.

“Lục Tiểu Thất.” Ngu Sở gọi cậu nhóc, nhưng cậu không nhúc nhích.

Ngu Sở đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, lúc này nàng mới nhận ra hai mắt cậu nhóc đã đỏ bừng, cả người dính đầy bùn đất, ngơ ngác nhìn dòng sông.

“Tiên cô…” Cậu khẽ lên tiếng, giọng cậu nhóc khàn đến mức không nghe rõ hòa lẫn chút run rẩy, “Ông nội nói sau khi ông chết ông muốn được chôn ở dưới con sông này, con đã hoàn thành tâm nguyện của ông. Nhưng mà… Nhưng mà ông không được an nghỉ dưới đất, sau này ngay cả chỗ để con tế bái cho ông cũng không có… Có phải con làm sai rồi không? Con không nên….”

“Con không làm sai.” Ngu Sở nhẹ nhàng nói.

Nàng ôm Lục Tiểu Thất vào lòng. Cậu nhóc mới vừa rồi còn cố gắng kiên cường bây giờ lại nằm trong lòng Ngu Sở khóc lớn.

Trước khi Ngu Sở gặp Lục Tiểu Thất, nàng cho rằng bản thân cực kỳ ghét trẻ con. Bởi vì những đứa trẻ nàng gặp trước đây phần lớn đều không biết chừng mực, rất hay ganh tỵ rồi làm ra những chuyện ngu ngốc.

Nhưng Lục Tiểu Thất không giống vậy, cậu nhóc này trưởng thành khôn khéo quá mức, cậu nhóc ngoan ngoãn đến mức khiến cho Ngu Sở phải đau lòng. Cậu nhóc luôn biết tự kiềm chế bản thân, không những kiên cường, hiếu thuận, còn rất biết suy nghĩ cho người khác.

Ngu Sở nghe cậu nhóc khóc, trong lòng nàng cũng không chịu nổi.

Nàng thậm chí không nhịn được mà nghĩ, tại sao cuộc sống này lại tàn nhẫn như vậy. Nếu như bọn cướp đó không xuất hiện, có lẽ hôm nay Lục Tiểu Thất vẫn sẽ là một tiểu thiếu gia đơn thuần non nớt, sẽ không còn nhỏ mà đã phải trải qua những trắc trở như này.

Lục Tiểu Thất cũng chỉ buông thả bản thân khóc lớn mấy phút, rất nhanh cậu nhóc đã cố gắng nín khóc, nghẹn ngào nói, “Xin lỗi, con, con lại làm phiền ngài rồi. Y phục của ngài…”

“Không sao.”

Hai người tách ra, Ngu Sở không nhịn được vươn tay ra lau nước mắt giúp cậu. Khuôn mặt cậu nhóc lấm lem như một chú mèo nhỏ, Ngu Sở nhẹ nhàng lau đi, để lại dấu vết xám trên ngón tay xinh xắn.

Lục Tiểu Thất nhìn vết xám đó rất gai mắt, cậu cắn môi, hốc mắt vẫn còn đẫm nước mắt, cậu vươn tay ra nhẹ nhàng lau vết bẩn trên ngón tay nàng. Nhưng tay cậu cũng bẩn, có lau thế nào cũng không sạch được, ngược lại lại khiến cho bản thân vừa tủi thân vừa tức giận.

Ngu Sở nhìn khóe miệng cậu nhóc xệ xuống, nàng vừa thấy đau lòng vừa buồn cười.

“Đừng lau nữa, không sao hết.” Nàng lại đưa tay lên xoa xoa khóe mắt Lục Tiểu Thất, dịu dàng nói, “Chuyện ngày hôm qua chúng ta nói đó, con nghĩ xong chưa?”

“Nghĩ xong rồi ạ.” Lục Tiểu Thất nhỏ giọng nói, “Con không muốn đi theo môn phái nào hết. Cảm ơn ý tốt của tiên cô, con không muốn làm phiền ngài nữa.”

“Con không muốn làm phiền ta, hay con thật sự không muốn đi?” Ngu Sở hỏi.

“Con… Con không muốn đi.” Cậu nhóc cúi gằm mặt xuống, quật cường trả lời nàng.

Trẻ con đến cuối cùng thì vẫn là trẻ con, nỗi đau về người ông mới qua đời khiến cho cậu nhóc khó mà khống chế được đau buồn của mình, câu nói cậu mới thốt ra cảm giác như chất chứa cả sự tức giận.

Ngu Sở thả tay xuống, nàng nhìn cậu nhóc chăm chú, hàng lông mày mảnh nhíu lại.

“Lục Tiểu Thất.” Nàng nói, “Đây là chuyện lớn, con đừng giận dỗi với ta.”

Trong giọng của nàng ít đi một chút ôn hòa, nhiều hơn một phần nghiêm túc.

Ngu Sở đã trải qua biết bao gió tanh mưa máu để trở thành người như ngày hôm nay, lúc nàng dịu dàng còn dễ nói chuyện, nàng hơi nghiêm khắc lên một chút, ngay cả người lớn bình thường cũng sẽ phải e sợ, chớ đừng nói đến trẻ nhỏ.

Trước đây nàng vẫn luôn gọi cậu nhóc là Tiểu Thất, đột nhiên nàng gọi cả họ lẫn tên, nàng như vậy khiến Lục Tiểu Thất không nhịn được ngẩng đầu lên.

Cậu thấy dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng của Ngu Sở, cậu mím môi lại có chút sợ nàng, rồi lại cảm thấy hơi tủi thân, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Con không muốn đi, con không muốn tu tiên.” Lục Tiểu Thất vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu nức nở, nói, “Tiên cô, ngài đừng xen vào chuyện của con nữa, ngài đi đi.”

Ngu Sở vừa đau lòng vừa tức giận, những chuyện khác cậu nhóc này hiểu chuyện như vậy mà, sao đến chuyện quan trọng mà hết lần này đến lần khác lại cứng đầu thế này chứ?

Thật ra thì nàng làm đến nước này là đã hết lòng hết dạ rồi, nếu như đưa cậu nhóc này đến một môn phái nào đó, người hứng chịu phiền phức vẫn là nàng. Dù sao thì những môn phái tốt mà nàng biết đều có chút liên quan đến nội dung truyện.

Hôm nay cậu nhóc này không hề có ý đón nhận ý tốt, nàng cũng không thể ép buộc trói người mang đi được.

Cậu nhóc này không đi, nàng còn bớt được việc.

Ngu Sở đứng lên, xoay người rời đi.

Nàng càng đi trong lòng càng thấy buồn phiền bứt rứt, nàng cũng không biết tại sao mình lại đi tức giận với một đứa bé. 

Ngu Sở đi qua quá nửa khu rừng, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được dừng bước chân lại, nàng quay đầu nhìn lại.

Nàng thấy bóng dáng cô đơn gầy gò của cậu nhóc vẫn quỳ ngồi bên bờ sông, cậu nhóc cúi đầu hai bả vai khẽ run run, một mình khóc thút thít, giống như cả thế giới này đều đã vứt bỏ cậu vậy.

Buồn phiền trong lòng Ngu Sở càng tăng lên.

Sau khi tiên cô rời đi, Lục Tiểu Thất mới nhận ra bản thân chỉ có một mình thật sự rất cô đơn, gió sông thổi đến làm sống lưng cậu lạnh buốt.

Trên thế giới này cậu đã không còn người nhà, không có bạn bè, chỉ còn lại một mình cậu lẻ loi mà thôi.

Lục Tiểu Thất cuộn người lại, giống như con thú nhỏ thút thít run rẩy.

Đúng lúc này, hai mắt đẫm nước mắt của cậu mơ hồ nhìn thấy được vạt áo màu trắng quen thuộc kia, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Ngu Sở.

“Tiên, tiên cô?” Cậu lắp bắp.

Ngu Sở mím môi mỏng lại thành một đường thẳng.

Nàng lên tiếng một cách cứng ngắc, “Nếu là ta dẫn con đi theo ta, con có đi không?”

Lục Tiểu Thất ngây người.

Ngu Sở dường như cảm thấy hành động này của mình không ổn. Nàng bắt đầu hối hận, vừa mới bước về phía sau một bước, cậu nhóc như bừng tỉnh lại từ cơn mê, vội vàng nói, “Con đi, con đi theo ngài.”

“Ta chỉ có một thân một mình, sau lưng không có môn phái gì, lại chỉ là một nhân vật nhỏ không tiếng tăm. Cho dù con đi theo ta, cũng không có gì tốt cả.” Ngu Sở lắp bắp nói, “Hơn nữa, tất cả sự dịu dàng nhân hậu của ta chỉ là giả vờ mà thôi, bản thân ta cực kỳ khó ở. Như vậy con còn muốn đi theo ta không?”

Cậu nhóc liên tục gật đầu, cậu vội vàng nói, “Con nhất định sẽ chăm sóc ngài thật tốt, con thề.”

Ngu Sở muốn nói gì đó rồi lại thôi, nàng lớn như vậy rồi, nào cần nhóc con mười tuổi chăm sóc chứ!

Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt đẫm nước mắt của cậu nhóc, nàng không thốt lên được câu nào.

Một lúc sau, nàng nhìn ra chỗ khác, khe khẽ nói, “… Vậy thì coi như ta thu nhận con đi.”

Hốc mắt Lục Tiểu Thất vẫn còn nước mắt, nhưng cậu đã cười lên.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại

Ngu Sở: Con nít con nôi mười hai tuổi đòi chăm sóc ta? Buồn cười, ta chăm sóc thằng nhóc con này thì có.

Ngu Sở: Cứ coi như ta bị đuổi khỏi sư môn đi, có chết ở bên ngoài đi chăng nữa, ta cũng không thích trẻ con! Ta không muốn có đồ đệ! Bây giờ chỉ là miễn cưỡng chăm sóc con một khoảng thời gian thôi đó nha!

Sau này

Ngu Sở: Thật tốt quá đi (づ  ̄3 ̄) づ không có đại đồ đệ một mình vi sư phải làm sao đây.

Bắt đầu từ bây giờ hầu như mỗi ngày đều có đổi mới đó nha =3=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK