Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ với thiên phú của Lục Ngôn Khanh thì về cơ bản không nhất thiết phải đi đường tắt, con đường tu tiên chính thống đã đủ để cho cậu trở thành một người xuất sắc, đứa con cưng của trời rồi.

Nhưng khi Ngu Sở nghe cậu nhóc này dùng dáng vẻ đáng thương nói chuyện cái gì đó liên quan đến Tinh Thần Cung, rồi gì mà người kế thừa bí kíp Tinh Thần không có chút liên quan đến cậu, cậu cảm thấy giống như người ngoài vậy. Ngu Sở thấy cậu như vậy thì có chút buồn cười, nàng đồng ý với cậu nhóc, nàng sẽ nghiên cứu kỹ càng phương pháp tu luyện của mình xem sao.

Thật ra thì Lục Ngôn Khanh không phải không thể tu luyện giống nàng, chẳng qua là bí kíp Tinh Thần này là do nàng nghĩ ra. Con đường tu luyện này không an toàn như phương pháp tu tiên chính thống, cho nên trước đó Ngu Sở mới không có ý định để cậu học theo.

Bây giờ Ngu Sở thấy cậu muốn học như vậy, nàng cũng bắt đầu suy tính xem nên truyền thụ bí kíp Tinh Thần của mình cho đồ đệ như thế nào.

Nàng bỗng nghĩ đến một chuyện, có lẽ Lục Ngôn Khanh thật sự có thể học, bởi vì phương pháp tu tiên chính thống lấy đơn linh căn làm nền tảng, người hệ đa linh căn thật sự quá hiếm. Mà mỗi một kiểu đa linh căn sẽ có những nét đặc sắc riêng, rất khó thống nhất, cho nên người tu tiên hệ đa linh căn đều tự mình tìm tòi học hỏi tương đối nhiều.

Mà bí kíp của nàng có lẽ sẽ trực tiếp khai sáng thành sách giáo khoa cho người đa linh căn mà thế giới này chưa bao giờ có. Tu luyện theo một loại phương thức mới chưa bao giờ có, có khi còn có hiệu quả tốt hơn so với việc Lục Ngôn Khanh học theo phương thức tu luyện chính thống.

Vì vậy, chuyện này cứ như thế mà quyết định, Ngu Sở suy nghĩ mấy tháng liên tục về chuyện chuyện này, làm sao để hoàn thiện bí kíp Tinh Thần một cách tốt nhất.

Hiện tại Lục Ngôn Khanh đã đến giai đoạn xây dựng nền móng, xem như nền móng đã vững chắc, có thể từ từ bắt đầu tu luyện theo phương pháp Tinh Thần, giảm bớt thời gian tu luyện theo phương pháp chính thống.

Cứ như vậy, Lục Ngôn Khanh trở thành đệ tử đầu tiên học bí kíp Tinh Thần, mà hiệu quả có thể thấy rất rõ ràng.

Người tu tiên bình thường ít nhất cũng phải đến giai đoạn cuối của xây dựng nền móng mới có thể sử dụng pháp thuật thuộc tính, nhưng Lục Ngôn Khanh tu luyện Tinh Thần chưa đến nửa năm mà đã bắt đầu có thể sử dụng pháp thuật cấp thấp của hai thuộc tính Mộc và Thủy rồi.

Hơn nữa, nơi này linh khí nồng hậu cộng thêm Ngu Sở bồi bổ cho cậu đủ loại linh dược, cậu tiến bộ rất nhanh. Chưa đến mười lăm tuổi cậu đã trông giống như một người tu tiên thực thụ.

Lục Ngôn Khanh tu luyện trọng tâm vào kiếm, cộng thêm song thuộc tính Mộc – Thủy, giúp ích rất nhiều cho cậu trong việc chữa bệnh, khống chế thực vật, không chế nước.

Điều quan trọng nhất là, thuộc tính này của Lục Ngôn Khanh vô cùng phù hợp trong việc hỗ trợ Ngu Sở làm ruộng, khu ruộng phía sau núi của nàng có kích thước rất lớn, phân chia làm nhiều khu vực như trái cây, rau củ. Về khoản nguyên liệu thức ăn thì hai người có thể tự cung tự cấp.

Thoáng một cái bốn năm trôi qua, Lục Ngôn Khanh cũng đã được mười sáu tuổi.

Trong bốn năm này, với sự siêng năng luyện tập, sức khỏe của Lục Ngôn Khanh ngày càng tốt hơn, hơn nữa Ngu Sở không ngừng cho cậu ăn đồ tốt bồi bổ cơ thể. Cuối cùng Lục Ngôn Khanh đã không còn là cậu nhóc gầy yếu như ngày còn bé, cậu trưởng thành như một nam tử bình thường, ngay cả tóc cũng đã nuôi dài. Lục Ngôn Khanh mặc bộ quần áo màu trắng, mang lại cảm giác thanh cao, hiên ngang, lễ độ.

Không một ai có thể nhìn ra, vị công tử văn nhã dịu dàng ôn hòa này đã từng có xuất thân từ cậu nhóc ăn xin.

Lục Ngôn Khanh cũng đã cao hơn rất nhiều, vốn dĩ Ngu Sở cao một mét bảy, so với mặt bằng chung của phái nữ trong giới tu tiên đã được tính là cao gầy rồi, vậy mà bây giờ Lục Ngôn Khanh mới mười sáu tuổi đã cao hơn nàng một chút.

Mới chỉ vỏn vẹn bốn năm mà cậu nhóc này đã thay đổi theo từng ngày, thỉnh thoảng Ngu Sở còn cảm thấy Lục Ngôn Khanh vẫn là một cậu nhóc con, nhưng khi lại hoảng hốt nhận ra cậu nhóc đó đã lớn thế này rồi.

Nhưng mà cho dù hiện tại Lục Ngôn Khanh có cao đến bao nhiêu, có anh tuấn đến cỡ nào, cậu vẫn giống như ngày còn bé, ngồi xổm xuống bên ruộng cẩn thận kiểm tra từng loại cây cỏ sư phụ trồng phát triển thế nào, sau đó lại dùng pháp thuật hệ Mộc phụ trợ thêm.

Sau khi giọng nói của Lục Ngôn Khanh thay đổi, thanh âm cậu phát ra cũng trở nên từ tính êm tai hơn. Bây giờ khi cậu đi vào thành Vân, lần nào cũng sẽ có cô nương nhìn lén cậu, rồi xấu hổ đỏ mặt.

Có thể xem như người dân thành Vân nhìn cậu thiếu niên này lớn lên, bọn họ đều biết cậu có một vị sư tôn xinh đẹp lạnh lùng.

Người dân ai nấy đều thích hai thầy trò bọn họ, bởi vì cho dù là Ngu Sở người trông hơi khó gần với biểu cảm lạnh nhạt, hay là Lục Ngôn Khanh người dịu dàng như gió xuân, thì trên thực tế hai thầy trò đều rất tôn trọng người dân ở thành Vân. Hai người không hề kiêu ngạo như những người tu tiên ở môn phái lớn, cũng không giống như những nam tử tu tiên ở những môn phái nhỏ bé không đủ tiêu chuẩn thường thích bắt nạt dân chúng.

Ngu Sở thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Lục Ngôn Khanh xuống núi, chỉ là nàng vào thành Vân không phải bởi vì mua đồ, mà thi thoảng nàng sẽ mua một chút các loại vải vóc thượng hạng. Nàng ra tay còn hào phóng hơn cả phú thương.

Những năm này, đám tiểu nhị ở những cửa hàng vải đã tập thành thói quen mỗi khi nhập hàng có vải đẹp sẽ để lại cho Ngu Sở. Ngu Sở cũng mua hết theo đơn, nàng mua về làm quần áo cho nàng và Lục Ngôn Khanh.

Cái gì Lục Ngôn Khanh cũng tốt, chỉ là cậu không quá theo đuổi chất lượng cuộc sống cho bản thân, cậu cảm thấy chuyện ăn mặc không phải là chuyện quan trọng. Nếu không có Ngu Sở chịu khó để ý, cậu cũng sẽ không có loại vải tốt như vậy để mặc.

Hôm nay, hai người lại đến cửa hàng vải mua đồ, mua vải xong, đang trên đường quay về, bỗng bước chân của Lục Ngôn Khanh dừng lại.

“Sư tôn, gia vị sắp dùng hết rồi, con đi mua một chút. Người qua quán trà chờ con nhé.”

Mấy chuyện lặt vặt này thường ngày đều là Lục Ngôn Khanh lo liệu, Ngu Sở cũng không rõ lắm, nàng gật đầu.

Ngu Sở đưa mắt nhìn Lục Ngôn Khanh rời đi, nàng vừa quay người lại chuẩn bị cất bước, đúng lúc đó có một nam tử trẻ tuổi từ cửa hàng đối diện đi lướt qua vai Ngu Sở.

Người nam tử kia dừng bước, cậu ta quay đầu lại, vẻ mặt không dám tin thốt lên, “Ngu Sở Sở?”

Ngu Sở dừng bước chân, nàng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của nam tử đó.

Nàng quan sát hắn từ trên xuống dưới, chắc chắn mình chưa từng gặp người này, nàng lên tiếng, “Cậu là…”

Người đó bước lại gần mấy bước, cậu ta vội vã nói, “Người thật sự là Ngu Sở Sở? Cô cô, con là Ngu Thượng Phàm đây, cha con là Ngu Nhạc Cảnh!”

Ngu Sở giật mình.

Nguyên thân của cơ thể này là Ngu Sở Sở, xuất thân từ gia đình nhà họ Ngu giàu nhất một vùng, trên nàng ấy có một vị huynh trưởng, lớn hơn nàng ấy năm tuổi, tên là Ngu Nhạc Cảnh.

Ngu Sở Sở là con gái nhỏ trong nhà, không cần phải thừa kế sản nghiệp của gia tộc, cho nên từ nhỏ đến lớn nàng được người nhà họ Ngu từ cha nương đến huynh trưởng chiều chuộng mà lớn lên, chiều nàng ấy đến mức khiến nàng ấy không biết sợ trời sợ đất là gì.

Năm Ngu Sở Sở mười sáu tuổi, cũng là lúc đại ca tân hôn, sau khi tẩu tử vào cửa, Ngu Sở Sở cảm thấy địa vị của mình bị giảm xuống, nàng ấy không còn được phụ mẫu và huynh trưởng yêu thương như trước nữa, nên dần dần sinh ra khoảng cách với người nhà. Năm nàng ấy mười bảy tuổi, bởi vì tranh chấp với cha một trận um sùm, ngay đêm đó nàng ấy đã bỏ nhà ra đi.

Sau đó, nàng ấy đánh bậy đánh bạ thế nào lại được môn phái đưa đi, về sau chỉ gửi về nhà một bức thư báo nàng ấy muốn tu tiên, rồi từ đó trở đi không còn tin tức gì nữa.

Tính ra, tất cả những chuyện này đều đã là chuyện của ba mươi năm trước, từ sau khi Ngu Sở Sở tu tiên nàng ấy đã không già đi nữa. Không ngờ hôm nay ở nơi này nàng gặp được con của huynh trưởng, hơn nữa nhìn có vẻ đã trưởng thành, dường như còn lớn hơn nàng vài tuổi.

Ngu Sở nhìn Ngu Thượng Phàm chăm chú, nàng nhíu mày nói: “Sao cậu biết ta là ai, cậu thật sự là con của đại ca sao? Vậy thì sao cậu lại ở chỗ này?”

Nàng nhớ Ngu Sở Sở là người miền Bắc, chỗ nào là phương Nam xa lắc xa lơ, với lại phương tiện giao thông ở cổ đại không phát triển, làm sao mà bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?

“Con theo cha con tới phương Nam bàn chuyện làm ăn, thuận tiện đi qua những thành lớn để thăm dò địa lý khí hậu cũng như phong tục tập quán, không ngờ có thể gặp người ở đây. Còn chuyện vì sao con biết người là ai, đó là vì người giống như người trong bức tranh treo ở nhà y như đúc.” Ngu Thượng Phàm có hơi sốt ruột, “Cô cô ơi, con cầu xin người ngàn vạn lần đừng đi đâu, người ở đây chờ con, cha con ở ngay trong khách điếm phía trước, ngài đừng đi đâu đấy nhé!”

Ngu Thượng Phàm vừa chạy còn vừa không ngừng quay đầu lại nhìn nàng, giống như sợ nàng biến mất, cho đến khi cậu chạy vào trong khách điếm trước mặt thì vẫn ngoái lại nhìn nàng.

Ngu Sở cảm thấy có hơi đau đầu.

Thật ra, có thể nói là ít thấy những nhân vật có liên quan đến chủ cũ của thân thể này mới là sự lựa chọn tối ưu.

Nhưng hiện tại Ngu Sở Sở đã qua đời, ngay cả khi nàng vì sự cố bất ngờ của hệ thống mà bất đắc dĩ đến cái thế giới này, nhưng một khi nàng đã chiếm dụng cơ thể và thân phận của Ngu Sở Sở, vậy thì theo lý, nàng nên giúp Ngu Sở Sở giải quyết êm đẹp những chuyện khi còn sống nàng ấy vẫn còn đang dang dở.

Ví dụ như người nhà.

Trên thực tế, trong bản gốc của truyện, thân thế của Ngu Sở Sở chỉ sơ lược qua vài chữ “nữ nhi của một gia đình giàu có”, hoàn toàn không nói đến gốc rễ như thế nào. Suy cho cùng, Ngu Sở Sở cũng chỉ là nữ phụ nhỏ bé làm hòn đá lót đường, ngay cả nhân vật phản diện cũng không được tính, tất nhiên trong sách sẽ không viết về quá khứ của nàng ấy.

Dựa theo trí nhớ của Ngu Sở Sở thì người nhà họ Ngu thật sự đều rất yêu thương nàng ấy, chỉ là khi đó Ngu Sở Sở tuổi trẻ tính khí nóng nảy lại nhạy cảm, mặc dù Ngu lão gia yêu thương nữ nhi nhưng lại cổ hủ cứng ngắc không chịu nói chuyện với nàng ấy, ông lo lắng nữ nhi cáu kỉnh sẽ bắt nạt tẩu tử. Vì vậy ông càng thêm nghiêm nghị, hai người thường xuyên cãi vã ầm ĩ, trong cơn tức giận, Ngu lão gia mắng nàng ấy một câu “Cút”, kết quả là ngay tối hôm đó, Ngu Sở Sở đã thật sự bỏ đi.

Nào ngờ, từ biệt lại trở thành vĩnh biệt.

Bản thân Ngu Sở là một người không có trí nhớ, ngay cả việc nàng có cha nương hay không nàng cũng không nhớ, cho nên những vấn đề liên quan đến người thân như thế này, nàng thật sự rất đau đầu.

Nàng mới vừa hình thành được thói quen sinh hoạt hai sư đồ sống với nhau, bây giờ lại xảy ra vấn đề mới, việc này khiến cho đầu óc của nàng có chút rối loạn.

Đúng lúc này, nàng thấy Ngu Thượng Phàm từ trong khách điếm đi ra, hắn vừa chỉ ngón tay về phía Ngu Sở, vừa quay đầu qua nói gì đó vào bên trong khách điếm.

Ngay sau đó, một nam tử trung niên mặc áo bào hoa chừng năm mươi tuổi xuất hiện, hơn nữa còn vội vàng theo con trai chạy lại phía nàng.

Ngu Nhạc Cảnh lớn tuổi hơn, khi ông chạy đến trước mặt Ngu Sở đã thở hồng hộc, hai mắt ông mở to, không ngừng quan sát Ngu Sở, giọng run run nói, “… Sở Sở, thật sự là muội sao?”

Cảm xúc hiện tại trong lòng Ngu Sở rất phức tạp.

Trong trí nhớ của Ngu Sở Sở, người đại ca khí phách năm xưa nay đã lấm tấm tóc bạc, đến tuổi tác trạc phụ thân năm đó, nhìn gương mặt trước mặt này có thể thấy đại ca đã già đi rất nhiều.

Không biết vì sao trong lòng Ngu Sở sinh ra cảm giác chua xót.

Cổ họng nàng khẽ chuyển động, nhỏ giọng gọi, “Đại ca.”

Ngu Nhạc Cảnh nhìn nàng chằm chằm, ngực ông không ngừng phập phồng, cả người cũng run lên, nghiêng ngả trái phải.

“Cha!” Ngu Thượng Phàm vội vàng đỡ ông, “Cha, người đừng kích động, hít thở sâu…”

Ngu Nhạc Cảnh đẩy con trai ra, ông vươn tay ra nắm lấy cổ tay Ngu Sở, cắn răng run run nói, “Những năm này… Muội ở nơi nào? Tại sao ngay cả một phong thư muội cũng không gửi về? Muội có biết cha nương và huynh nhớ muội đến nhường nào không? Cha trước khi chết, trước khi chết vẫn còn nhớ mong muội! Muội ––– Muội –––”

Ông đưa bàn tay run rẩy lên, không biết là muốn đánh nàng hay muốn sờ mặt nàng.

Đúng lúc này, một trận gió thổi qua khiến hai cha con Ngu Nhạc Cảnh liên tục lùi về sau mấy bước.

Bọn họ bị hoa mắt, bỗng thấy một thiếu niên tuấn tú mặc đồ trắng đứng ở trước mặt nàng, gằn giọng: “Không được vô lễ!”

Ngu Nhạc Cảnh ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi trước mặt này, rồi nhìn về phía Ngu Sở sau lưng cậu.

Ông không dám tin mà hỏi, “Nhi tử của muội đã lớn thế này rồi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK