Thật ra Tiểu Cốc cũng không thích dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hoài An.
Mặc dù trước đây lúc Thẩm Hoài An hỏi Cốc Thu Vũ, cô bé sẽ luôn nói rằng mình thích Lục Ngôn Khanh, vì Đại sư huynh vừa dịu dàng vừa trầm ổn, khiến cho người khác có cảm giác an toàn. Nhưng thật ra cô bé cũng rất thích Thẩm Hoài An, chỉ là bình thường hay cãi nhau cho nên cô bé mới chưa từng nói ra.
Hai người sư huynh tính cách rất trái ngược, nhưng cho dù là Lục Ngôn Khanh ôn hòa thành thục hay Thẩm Hoài An kiêu ngạo hoạt bát, Cốc Thu Vũ đều rất thích bọn họ.
Bây giờ tích cách của Thẩm Hoài An bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, Cốc Thu Vũ cũng rất sốt ruột.
Trong chốc lát, cô bé không biết mình nên giúp Thẩm Hoài An như thế nào, cô bé không thể làm gì khác hơn ngoài việc bám theo cậu khắp mọi nơi.
Trước đây Tiểu Cốc cũng là cái đuôi nhỏ của Thẩm Hoài An, nhưng hai người chỉ có những lúc gây chuyện mới thấy xuất hiện cùng nhau, bây giờ sẽ thấy rất hiếm khi hai người không như hình với bóng.
Thẩm Hoài An ngồi thiền, Tiểu Cốc sẽ nằm bên cạnh ngẩn người. Thẩm Hoài An đọc sách, Tiểu Cốc cũng sẽ đọc sách. Thẩm Hoài An luyện tập pháp thuật, Tiểu Cốc vẫn ở bên cạnh ngẩn ngơ.
Cứ liên tục như vậy ba ngày trôi qua, Thẩm Hoài An cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Muội cứ bám theo huynh làm cái gì?” Thẩm Hoài An đau đầu nói, “Muội làm bài tập của muội chưa?”
Ngu Sở vẫn chưa chính thức dạy Tiểu Cốc tu luyện, mà trước tiên để cho Tiểu Cốc từ từ tiếp xúc với sách vở có liên quan trước, bản thân cô bé có rất nhiều sách phải đọc.
“Muội không thể đi theo huynh sao?” Hai mắt Tiểu Cốc chớp chớp, cô bé cố gắng cãi cùn, nói, “Huynh là sư huynh, muội là sư muội, muội đi theo huynh học tập một chút, cũng đâu có gì là không đúng chứ. Nếu không thì huynh đi hỏi sư tôn đi.”
Thẩm Hoài An còn lâu với đi hỏi Ngu Sở. Ngu Sở và hai huynh đệ bọn họ đều rất nuông chiều Tiểu Cốc, dù sao thì cô bé vẫn chỉ là một bé gái, tuổi lại nhỏ nhất. Chỉ cần không làm chuyện gì nguy hiểm thì cô nhóc làm gì bọn họ cũng không la mắng.
Thẩm Hoài An không còn cách nào khác cũng chỉ có thể để Tiểu Cốc đi theo mình.
Tiểu Cốc chỉ muốn biết, hiện giờ tính tình của Thẩm Hoài An thật sự thay đổi hay chỉ là cậu tận lực kiềm chế tính tình vốn có của mình,
Trước đây khi Thẩm Hoài An bị cô bé bám lấy quá lâu sẽ cảm thấy phiền phức. Bây giờ cô bé đã lẽo đẽo theo Thẩm Hoài An được bảy, tám ngày rồi mà cậu cũng không nổi giận, mà bắt đầu lờ đi sự tồn tại của cô bé, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Tiểu Cốc cảm thấy có lẽ kích thích không đủ.
Cốc Thu Vũ lặng lẽ chạy đi bàn đối sách với Lục Ngôn Khanh, muốn tăng thêm “mã lực”. Lục Ngôn Khanh nghe Cốc Thu Vũ nói, mí mắt cậu giật giật, cuối cùng vẫn đồng ý với hành động của Tiểu Cốc.
Vì vậy, vào một buổi sáng lúc Thẩm Hoài An đang tu luyện thì phát hiện cô nhóc hôm nay không quấn lấy cậu nữa. Cậu cho rằng Tiểu Cốc đã chán rồi, không kìm lòng được thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả, buổi trưa khi Thẩm Hoài An trở lại sương phòng, cậu thật sự không dám tin vào mắt mình —— Phòng của cậu giống như bị lợn rừng xông vào, trên giường đầy giấy vụn và mực, trên chăn đệm, khăn trải giường và cả bao gối đều có những đốm đen khắp nơi.
Tiểu Cốc ngồi trên giường với đống hỗn độn, trên tay và cả quần áo của cô bé đều là mực, cô bé ngồi đó chớp chớp đôi mắt, nhìn cậu với đôi mắt vô tội trong khung cảnh hỗn độn này.
“—— Muội!”
Thẩm Hoài An còn chưa phát ra từ nào, Tiểu Cốc đã bắt đầu di chuyển, cô bé nhanh chóng lăn người xuống khỏi giường, chạy về hướng cửa sổ sương phòng rồi nhảy ra ngoài trốn đi, toàn bộ động tác điều liền một mạch.
Tiểu Cốc chạy trốn, Thẩm Hoài An đuổi theo theo bản năng.
Mặc dù mấy tháng nay cô bé có lớn hơn một chút nhưng vẫn không chạy thắng nổi Thẩn Hoài An.
Cảnh tượng cũ tái hiện, cô bé lại bị Thẩm Hoài An bắt được ngay cửa viện.
“Rốt cuộc muội muốn làm gì hả?” Thẩm Hoài An đen mặt hạ thấp giọng xuống mà hỏi.
Tiểu Cốc giãy giụa không có kết quả, cô bé ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên cười xòa giảng hòa.
“Muội, muội ngồi luyện chữ trên giường của huynh, vô tình làm rơi rớt mực, muội định lấy giấy lau đi, kết quả lại không cẩn té chổng vó, cho nên, cho nên —— ”
“Thật không đấy?” Thẩm Hoài An nghi ngờ, “Sao huynh cứ cảm thấy chỗ mực đó là muội cố ý đổ nhỉ?”
Tiểu Cốc muốn nói lại thôi, cô bé không thể giải thích được, nên chẳng thể làm gì khác hơn chột dạ nở nụ cười. Cô bé nhảy cẫng lên dùng tay lau mặt Thẩm hoài An, nhân lúc thiếu niên tay chân luống cuống, cô bé nhanh chóng chạy đi.
Lúc Ngu Sở nhìn thấy hai đứa nhỏ, chính là cảnh tượng này.
Trên người Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An đầy vết mực, hai tay và quần áo thường ngày của Tiểu Cốc cũng đều dính mực. Trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài An lúc này cũng bị bôi đầy mực đen, nhìn hai đứa giống như hai con mèo nhỏ vừa đùa nghịch từ vũng bùn khi trời mưa.
Ngu Sở có chút muốn cười, nhưng nàng vẫn nhịn được.
“Các con đây là… có chuyện gì xảy ra?” Ngu Sở lên tiếng.
Tiểu Cốc và Thẩm Hoài An đều cúi đầu không nói gì, Ngu Sở quay qua nhìn Lục Ngôn Khanh.
“Ngôn Khanh?”
“Tiểu Cốc viết chữ trên giường Thẩm Hoài An nhưng không cẩn thận làm đổ lọ mực nước ạ.” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ kể lại.
Huyệt thái dương Ngu Sở giật giật.
Đây là tuyệt chiêu Tiểu Cốc nghĩ ra?
Trẻ con có khác, không bao giờ làm theo cách bình thường.
“Tiểu Cốc, cho dù là con cũng không thể làm loạn như vậy được.” Nàng nói, “Như vậy đi, con mang chăn đệm con làm bẩn đi giặt rồi bồi thường lại cho sư huynh con đi.”
“Sư tôn, thật ra thì không cần phải như vậy đâu.” Thẩm Hoài An nghe thấy lời của này của Ngu Sở thì ngẩng đầu lên, cậu không nhịn được nói, “Con thay bộ chăn đệm khác làm được.”
Tiểu Cốc xoay người yếu ớt nhỏ giọng nói, “Xin lỗi sư huynh, muội sẽ giặt sạch những đồ bị bẩn.”
Nói là làm, sau khi trở về, Tiểu Cốc lấy những chăn đệm cô bé làm bẩn bỏ vào trong chậu gỗ.
Chăn thì vẫn còn ổn, một người đắp thì vẫn được, nhưng hai sư huynh đều ở trong sương phòng, mà giường trong sương phòng là giường chung, khăn trải giường sẽ rất dài, để trong chậu chất thành một cái núi nhỏ.
Đồ thì nhiều mà chậu gỗ lại còn nặng, cơ thể nhỏ bé của Cốc Thu Vũ không thể nhấc lên nổi.
Tiểu Cốc hì hục vừa kéo vừa đẩy chậu gỗ đi, Thẩm Hoài An tưởng cô bé sẽ mang đồ ra cái giếng sau phòng bếp giặt, kết quả, cậu phát hiện hướng cô bé đi càng ngày càng xa phòng bếp.
Thẩm Hoài An không nhịn được hỏi, “Muội định đi đâu?”
“Ra con suối nhỏ.” Tiểu Cốc cộc cằn đáp.
Thẩm Hoài An ngạc nhiên hỏi, “Sao muội phải đi xa như vậy để giặt đồ?”
“Bởi vì ở đó phong cảnh đẹp. Ai da, ồn ào chết đi được, huynh đừng làm phiền muội!” Tiểu Cốc tức giận hừ hừ không thèm để ý đến Thẩm Hoài An.
Con gái là sinh vật kỳ lạ như vậy đấy, có những lúc rõ ràng là bản thân làm sai, cũng không biết là trong lòng vận hành thế nào, cuối cùng phải khiến chính bản thân không vui.
Con đường đi xuống con suối dưới chân núi rất dốc, Tiểu Cốc lại kéo theo chậu gỗ lớn như vậy, một mình cô bé làm sao có thể đi xuống dưới đó được?
Thẩm Hoài An không biết phải làm sao với cô bé này nữa, cậu dứt khoát khom người nhấc chậu gỗ lên, sau đó nói, “Đi thôi, huynh đưa muội đi.”
Lúc này Tiểu Cốc mới khó chịu lẽo đẽo theo sau. Tính tình của cô bé vẫn còn rất trẻ con, trên đường đi xuống núi tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, bước chân biến thành tung tăng nhảy nhót.
Hai người đi vào sơn cốc bên dòng suối, Tiểu Cốc chỉ huy Thẩm Hoài An đặt chậu gỗ xuống vị trí cô bé thích.
Thẩm Hoài An nhìn Tiểu Cốc ngồi xổm dùng sức tát nước giặt khăn trải giường, cậu muốn nói rồi lại thôi.
“Tại sao muội tự dưng làm như vậy?” Thẩm Hoài An ngồi trên mỏm đá bên cạnh, cậu hỏi, “Là do huynh đắc tội gì với muội à?”
Tiểu Cốc là một cô bé ngoan, ngày thường sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy.
Cốc Thu Vũ chà chà khăn trải giường, cô bé không bị mắc lừa chỉ thản nhiên nói, “Trò đùa dai thôi, trò đùa dai thì lấy đâu ra lý do.”
Những lời này, biểu cảm này trước đây đều là Thẩm Hoài An nói, Thẩm Hoài An làm, bây giờ cô nhóc này đã học y hệt dáng vẻ của cậu.
“Đừng náo loạn nữa.” Thẩm Hoài An có chút không biết phải làm sao.
Cậu cố gắng suy nghĩ các khả năng, “Là do trước đó lúc muội bám theo huynh, huynh không thèm để ý đến muội, hay là muội vì chuyện gì mà không vui?”
Tiểu Cốc mím môi, động tác chà khăn trải giường của cô bé càng lúc càng mạnh hơn.
Thẩm Hoài An còn cho rằng cô bé vẫn sẽ im lặng không nói gì, kết quả một lúc sau, Tiểu Cốc buồn buồn nói, “Muội… Muội chỉ là muốn khiến cho huynh chú ý đến muội.”
“Tại sao?” Thẩm Hoài An giật mình hỏi.
“Huynh không cảm thấy bây giờ huynh không giống như trước đây nữa sao?” Tiểu Cốc ngẩng đầu lên, cô bé nhìn về phía Thẩm Hoài An, lẩm bẩm, “Trước kia á, lúc nào huynh cũng cùng muội đi chơi, bây giờ huynh nhìn lại bản thân mình xem, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện thì đọc sách, huynh không thèm để ý đến muội nữa!”
Thẩm Hoài An im lặng.
Trong chốc lát, sơn cốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy, tiếng gió thổi qua những tán lá kêu xào xạc, còn cả tiếng hót của loài chim nào không biết tên trong không trung.
“Không phải huynh không thèm để ý đến muội.” Một lúc sau, Thẩm Hoài An nhỏ giọng nói, “Chẳng qua huynh đang suy nghĩ, nghĩ những chuyện sai lầm của mình.”
“Huynh sai ở đâu?” Tiểu Cốc hỏi.
“Trước đây huynh quá kiêu ngạo, tự cho là mình đúng. Lại cố chấp với ý kiến của bản thân, không nghe lời của sư tôn nói.” Thẩm Hoài An nói, “Là vì sai lầm của huynh mới có thể khiến cho đám Thiên Cẩu Các đá huynh một cú đau đớn như vậy, còn liên lụy đến sư tôn và sư huynh. Huynh chỉ là cảm thấy…”
Cậu mím môi một cái, nói thật nhỏ, “… Trước kia là do huynh không đúng.”
Tiểu Cốc lúc này mới phát hiện, mọi chuyện nghiêm trọng hơn cô bé nghĩ.
Không phải Thẩm Hoài An tiến bộ trưởng thành hơn, rõ ràng là Thẩm Hoài An đang phủ nhận bản thân về tất cả mọi mặt, huynh ấy hoàn toàn phủ nhận gốc rễ tồn tại của mình.
Tiểu Cốc cao giọng nói, “Mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu. Nếu huynh từ chối chính mình, vậy huynh có thể là ai chứ?”
“Lục Ngôn Khanh không phải một tấm gương tốt sao?” Thẩm Hoài An nói, “Huynh ấy làm việc gì cũng đều đâu vào đấy, chưa bao giờ để cho sư tôn phải lo lắng, huynh ấy rất ưu tú.”
“Nhưng Lục Ngôn Khanh là Lục Ngôn Khanh, huynh là huynh, hai người các huynh không giống nhau.” Tiểu Cốc lo lắng đến cuống hết cả lên, “Không ai muốn huynh trở thành một Lục Ngôn Khanh thứ hai hết, chúng ta chỉ hy vọng huynh hãy là một Thẩm Hoài An chân chính.”
Thẩm Hoài An im lặng.
“Nhưng huynh cảm thấy huynh là một kẻ thất bại.” Sau một lúc, cậu nói tiếp, “Mấy ngày nay huynh vẫn luôn suy nghĩ, nếu như ngày đó Lục Ngôn Khanh có mặt ở đấy, huynh ấy nhất định sẽ xử lý mọi chuyện tốt hơn huynh. Nếu như sư tôn không thu nhận huynh, Tinh Thần Cung cũng sẽ không bị người khác phát hiện sớm như vậy. Huynh…” Cậu dừng lại một chút, như nản lòng thoát chí, “Là huynh làm liên lụy đến môn phái.”
“Không phải như vậy đâu.”
Tiểu Cốc chợt đứng lên.
“Huynh là thiếu trang chủ của Thiên La sơn trang, huynh là kỳ tài võ thuật, chỉ với ba năm mà huynh đã có thể tinh thông một quyển kiếm pháp, từ nhỏ đến lớn huynh chưa từng thua trận nào, chẳng lẽ huynh quên rồi sao?” Cô bé nâng cao giọng, “Còn nữa, huynh trời sinh bản tính hiền lành thiện lương, cho nên hai, ba lần đều không chút do dự cứu mạng người. Muội nè, cậu ăn xin Tiểu Triệu nè, còn có cả cô nương kia nữa, đều là trước đây huynh không chút do dự ra tay cứu giúp!”
Cốc Thu Vũ nhìn Thẩm Hoài An chằm chằm.
“Hơn nữa huynh có tinh thần cao thượng, huynh cảm thấy những kẻ mạnh ngoài kia phải có võ đức, không được bắt nạt kẻ yếu. Huynh muốn mình trở nên mạnh hơn, có trách nhiệm với những người khác —— huynh ưu tú như vậy, tốt như vậy, sao lại có thể liên lụy môn phái được?”
Thẩm Hoài An ngạc nhiên nhìn cô bé, yết hầu của cậu nhúc nhích, một câu cũng không nói ra được.
Không đợi Thẩm Hoài An phục hồi tinh thần sau khi nghe cô bé khen mình thế nào thì Tiểu Cốc đã ngồi bệt xuống đất òa khóc.
“Muội, muội khen thì khen đi, muội khóc làm cái gì chứ?” Thẩm Hoài An vội vàng ngồi xổm xuống, cầm lấy khăn trải giường lau nước mắt cho cô bé, cậu hoảng hốt nói, “Muội đừng khóc mà, nếu muội khóc thì sư tôn lại tưởng rằng huynh bắt nạt muội đấy.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài An thấy nữ nhi khóc. Ngay chính bản thân cậu và những đệ tử khác ở Thiên La sơn trang đã từng khóc, nhưng đó là mãnh nam rơi lệ, khóc cũng phải cực kỳ có khí thế.
Nhưng khi Tiểu Cốc khóc lại hoàn toàn khác biệt.
Cô nhóc khóc rất tủi thân, bả vai nhỏ gầy run run, tiếng khóc cũng không lớn, giống như cố gắng kiềm chế chỉ thút thít trong cổ họng vậy, ngược lại lại càng khiến cho người ta không biết phải làm sao.
Cô bé đau lòng với những gì mình nói, sợ rằng Thẩm Hoài An sẽ thực sự gục ngã vì điều này, rồi huynh ấy sẽ trở nên không còn là huynh ấy nữa.
Thẳng nam Thẩm Hoài An dùng khăn trải giường lau nước mắt cho Tiểu Cốc, hai mắt cô bé nhòe đi mơ hồ thấy được lập tức đưa tay đẩy đi.
“Không cần, đừng, đừng, bẩn lắm! Hu hu hu hu…”
Thẩm Hoài An chưa từng dỗ dành tiểu cô nương, Tiểu Cốc khóc thút thít khiến tay chân cậu luống cuống, cuối cùng không còn cách nào khác, cậu nhấc vạt áo của mình lên.
“Hay là muội lấy áo huynh lau đi, áo của huynh không bẩn.”
Tiểu Cốc miễn cưỡng đồng ý, cô bé cầm vạt áo Thẩm Hoài lau nước mắt, Thẩm Hoài An ngồi xổm trước mặt cô bé, có chút bất lực.
“Muội nói huynh còn chưa khóc, ngược lại là muội đó, khóc toáng hết cả lên.”
“Khóc thì có sao chứ!” Thẩm Hoài An còn chưa nói dứt câu, Tiểu Cốc đã lầm tức gào khóc, “Muội cứ nghĩ đến sau này huynh sẽ không tranh đua nữa, muội rất khó chịu, hu hu hu hu hu, huynh có biết sư tôn và đại sư huynh cũng rất lo lắng cho huynh không? Huynh không biết, huynh chỉ biết chăm chăm vào cái lỗi nhỏ xíu của mình thôi, hu hu hu…”
“Vậy muội muốn huynh phải làm thế nào đây?” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ nói.
“Muội, muội muốn…” Tiểu Cốc nấc một cái, “Muội muốn thấy huynh trở lại bình thường.”
Thẩm Hoài An im lặng.
Thật ra thì một tháng qua bản thân cậu cũng có chút mê man, không biết bản thân mình nên làm cái gì.
Sự việc của Thiên Cẩu Các đã đánh tan thế giới quan của cậu.
Trước đây bản thân cậu thật sự quá đơn thuần, xuất thân là thiếu trang chủ của Thiên La sơn trang. lại còn tuổi trẻ có triển vọng, những người trưởng thành cậu quen biết đều thân thiện gần gũi với cậu.
Cho dù có một số người võ công thực lực không tốt lắm, nhưng khi gặp nhi tử của Thẩm Hồng Thiên La sơn trang, ngoài mặt bọn họ vẫn rất đàng hoàng.
Cậu đi theo cha học tập, biết phải có võ đạo, không thể bắt nạt người yếu hơn, lúc so tài phải có chừng mực, thận trọng không làm tổn thương đến người khác, càng không thể làm chuyện như đánh lén, phải làm một nam tử quang minh chính đại.
Thẩm Hồng dạy Thẩm Hoài An cách làm người, lại chưa dạy cậu cách phải đề phòng lòng người như thế nào.
Thẩm Hoài An chưa bao giờ phải đối mặt với mặt tối của thế gian này.
Cậu chưa từng nhận thấy thế giới của mình có gì không đúng, cho đến khi sự việc của Thiên Cẩu Các xảy ra, như thể tàn nhẫn lột bỏ lớp bọc đường của thế giới này, khiến Thần Hoài An không kịp đề phòng mà bất ngờ bị chới với.
Thẩm Hoài An không thể tự mình phân tích được những nguyên nhân này, chỉ có thể trách bản thân không hiểu rõ lòng người, trách bản thân bất cẩn khinh thường nên mới liên lụy đến sư tôn, sư huynh và toàn bộ môn phái lộ diện vì chuyện này.
Đó còn chưa nhắc đến, Thiên Cẩu Các đã đánh nát lòng tự trọng, chà đạp lên nguyên tắc sống của cậu, sao cậu có thể không cảm thấy khó chịu đây?
Thẩm Hoài An càng nghĩ càng cảm thấy quá khứ của mình đầy rẫy sai lầm, cậu chán ghét bản thân đến mức chỉ có thể khép mình lại bằng cách này.
Buông tha bản thân và không nghĩ đến nữa, mặc dù trong lòng đã chết lặng nhưng ít nhất nó sẽ không còn đớn đau.
Bây giờ, Tiểu Cốc lại đánh thức những cảm xúc đã đóng băng của Thẩm Hoài An, cậu không thể duy trì sự cân bằng tê liệt trước đó, suốt cả dọc đường trở về đỉnh núi chính, cậu vẫn luôn giữ im lặng không nói gì.
Vừa trở lại, cậu nhốt bản thân trong phòng không nói một tiếng nào.
Lục Ngôn Khanh hỏi Tiểu Cốc, trong lòng Tiểu Cốc lúc này ra cũng thấp thỏm trong lòng, tự hỏi liệu sự tiết lộ đột ngột vào buổi chiều của mình có làm rối tung mọi chuyện hay không.
Buổi tối, Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng gõ cửa gọi: “Hoài An, đến giờ ăn cơm rồi.”
Thẩm Hoài An đáp lại một tiếng.
Cậu thẫn thờ đến trước bàn ngồi xuống, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhận thấy trên bàn có vẻ yên tĩnh hơn thường ngày.
Thẩm Hoài An ngẩng đầu, cậu sửng sốt.
Ngu Sở, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ, cả ba người đều đang nhìn cậu với ánh mắt quan tâm và lo lắng, khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hoài An, tất cả đều vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
“Nào, Hoài An, ăn thêm thịt đi.” Lục Ngôn Khanh gắp thịt cho cậu, “Đây là món đệ thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.”
“Còn cả món này nữa.” Tiểu Cốc cũng bận bịu gắp một ít rau cho Thẩm Hoài An, “Ăn nhiều một chút.”
“Tiểu Cốc, con đừng có mà kén ăn rồi gắp món con không thích ăn cho sư huynh con.” Ngu Sở nói.
Kế hoạch của Cốc Thu Vũ thất bại, gắp đũa cũng dừng trên không trung, lúc này cô bé mới ỉu xìu gắp rau cải không thích ăn trở lại trong bát của mình.
“Hoài An.” Ngu Sở nhìn về phía Thẩm Hoài An, nàng chậm rãi nói, “Ta cảm thấy nền tảng của con đã vững chắc rồi, bắt đầu từ ngày mai con có thể động đến kiếm rồi.”
Thẩm Hoài An ngẩn người.
Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn khép kín bản thân. Giây phút này cậu mới phát hiện, hóa ra mọi người bên cạnh cậu quan tâm tới cậu nhiều như vậy.
Cậu từng nghĩ bản thân không xứng đáng ở lại môn phái, nhưng trong mắt sư tôn, sư huynh, sư muội chỉ có mỗi cậu, là Thẩm Hoài An chứ không phải những người khác.
Cậu mím môi, nhỏ giọng khàn khàn nói, “Sư tôn… Con cảm thấy hai ngày nay có hơi mệt, hay là ngày mai con có thể nghỉ ngơi một ngày không?”
Ngu Sở sửng sốt một chút, ngay sau đó nàng dịu dàng nói, “Tất nhiên là được rồi, vậy ngày mai con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đến khi nào dưỡng sức khỏe lại rồi bắt đầu lại lần nữa.”
Thẩm Hoài An khẽ gật đầu một cái. Bầu không khí vừa mới thương cảm thì bị tiếng hưng phấn của Tiểu Cốc phá ngang, “Tốt quá rồi! Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau giặt khăn trải giường đi, khăn trải giường kia lớn quá, con thực sự giặt không nổi…”
Ba người phục hồi tinh thần đều có chút không biết phải làm sao.
“Đúng rồi, trong phòng đệ thực sự như một mớ hỗn độn, cũng không ngủ được nữa, tối nay đệ qua sương phòng của huynh ngủ một tối đi.” Lục Ngôn Khanh cười nói, “Huynh thật hoài niệm lúc đệ mới đến còn sợ tối, nằng nặc đòi ngủ cùng phòng với huynh.”
Thẩm Hoài An không kịp bịt miệng Lục Ngôn Khanh lại thì đã bị Lục Ngôn Khanh phơi bày quá khứ đáng xấu hổ của mình. Hai mắt Tiểu Cốc tỏa sáng, trên mặt viết đầy chữ “muốn nghe chuyện bí mật”.
“Đệ còn lâu mới thế, đệ không có đâu nhé!” Thẩm Hoài An liên tục chối, “Không có chuyện đó, trong từ điển của Thẩm Hoài An này không có hai chữ sợ tối đâu nhé!”
“Được rồi.” Lục Ngôn Khanh hết cách, “Nếu không sợ vậy tối nay đệ qua phòng chính ngủ đi.”
“Ngủ phòng chính hay không không phải vấn đề, chủ yếu là đệ muốn cùng sư huynh tâm sự tăng thêm tình cảm huynh đệ thôi.” Thẩm Hoài An nghiêm túc nói.