Ngu Sở xếp hàng giữa những người dân thường, theo hàng từng chút một tiến về phía trước cổng thành.
Nhìn thấy càng lúc càng đến gần cổng, nơi binh lính đang dò hỏi tra soát, Ngu Sở cúi đầu nhìn những giấy tờ mà nàng ngụy trang trong túi, rồi lại ngẩng đầu lên. Cổng thành, binh lính, người ở phía trước mặt và sau lưng nàng —— tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất.
Nàng đang đứng trong một khoảng không mênh mông trắng xóa, nơi này không có cảnh sắc, không có cái gì cả, thời gian ở đây dường như cũng ngưng đọng lại.
Đây từng là căn phòng màu trắng, nơi hệ thống thu nhận và điều khiển, không thuộc bất cứ không gian nào cả.
Chỉ cần hệ thống cần thì trong không gian này có thể điều động bất kể cảnh vật hay công cụ nào đến để huấn luyện Ngu Sở.
Trước khi “đủ tư cách”, người luân hồi không thể nào rời khỏi không gian kín này, chỉ có thể tiếp tục huấn luyện cho đến khi hoàn thành mục tiêu mới thôi.
Trong một khoảng thời gian dài, thậm chí có thể là hàng trăm năm, Ngu Sở đã từng bị mắc kẹt trong không gian này. Ở đây không có khái niệm về thời gian, nàng cũng không biết mình đã ở đó bao lâu.
Có lẽ dài như cả cuộc đời vậy.
Ký ức đầu tiên của nàng, vừa mở mắt là đã ở trong căn phòng này.
Trước đó, nàng là người như thế nào, đến từ đâu, cha nương nàng là ai? Nàng đều không biết.
Đến bây giờ, nàng lại đột nhiên quay về nơi này, lại trôi nổi trong không gian kéo dài mãi mãi này.
Ngu Sở chớp chớp mắt.
Nơi này không tồn tại trong thực tế, mỗi gian phòng trắng chỉ thuộc về một người luân hồi duy nhất, khi người luân hồi đó rời đi, căn phòng này cũng sẽ biến mất.
Nàng đã cùng hệ thống ký khế ước, sau khi kết thúc tất cả nhiệm vụ chuyển sinh, hệ thống sẽ cho nàng phần thưởng và đưa nàng về nhà.
Cho dù quên mất mình là ai, trong muôn vàn thế giới vẫn có thể biết mình thuộc về thế giới nào, ắt là một chuyện khá viên mãn.
Điều ước này, ngay cả hệ thống cũng không thể vi phạm —— tất nhiên, chuyện hệ thống bị lỗi khiến nàng bị ném vào thế giới cổ đại này có lẽ là chuyện ngoài ý muốn.
Vì thế, đây chính là ảo cảnh.
Nó dựa vào việc thâm nhập ký ức của kẻ bị mắc kẹt để tạo ra ảo cảnh tồn tại một cách độc lập?
Thật thú vị.
Ngu Sở nhắm mắt lại, thuận theo suy nghĩ của nàng, cả không gian chấn động rồi sụp đổ.
Nàng cúi đầu, vươn tay, ngay lập tức, trên tay nàng xuất hiện một con dao găm trắng như tuyết.
Khóe miệng Ngu Sở hơi nhếch lên.
Nàng nắm lấy con dao găm, dứt khoát đâm nó vào tim mình, cổ tay lại dùng lực rút con dao găm kia ra, liên tiếp làm vết thương nứt toác tận hai lần.
Trong cơn đau dữ dội, thế giới rung chuyển, vô số sương mù nhanh chóng biến mất.
“Này, đến lượt ngươi, có chuyện gì thế?!”
Ánh mắt của Ngu Sở có chút sững sờ, giây tiếp theo, ánh mắt đã sáng tỏ trở lại.
Nàng nhìn sang bên cạnh, phát hiện bản thân đã trở lại bên ngoài cổng thành, cách phía trước nàng khoảng hai người, mấy tên lính tuần tra nhìn nàng, có chút không vui.
Trong ảo giác, nỗi đau xuyên tim kia vẫn còn đó, Ngu Sở kéo chiếc khăn trùm lên tóc, bước đến như bình thường, đưa giấy tờ cho binh lính.
Bính linh cầm lấy lật lật qua lao kiểm tra, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Ngu Sở.
“Ngươi sống xa như vậy, đến thành Đế làm gì?”
Ngu Sở kéo chiếc khăn, nàng hơi cúi đầu, nhíu mày nhẹ.
“Ta cùng phu quân mới thành hôn, lúc chàng ấy ra ngoài làm việc không may mất mạng. Ta trở thành góa phụ, đến cả hài tử cũng không có, chỉ có ta cùng với đệ đệ và muội muội của hai bên.” Nàng nói một cách bi thương, “Ta không dễ dàng gì mới có thể một mình nuôi nấng bọn chúng mấy năm nay. Cuộc sống càng ngày càng khó khăn. Hàng xóm thương hại kêu ta đi thành Đế tìm đường sống. Bọn họ nói dưới chân Thiên tử, chỉ cần chăm chỉ làm việc, ắt sẽ không chết đói.”
Sắc mặt tên lính tra hỏi kia nhìn nàng cũng tốt hơn một chút.
Mặc dù Ngu Sở chỉ cải trang thành một phụ nhân tướng mạo bình thường, nhưng thấy nàng là góa phụ trẻ tuổi, lại một mình nuôi nấng đệ đệ và muội muội cũng không thể không hòa dịu lại một chút
“Ồ… thế mấy đệ đệ và muội muội của ngươi đâu?” Hắn hỏi.
“Ta để bọn họ đợi ở một thôn gần đây. Một người vừa là tẩu tử vừa là tỷ tỷ như ta, tốt xấu gì cũng phải tìm đường sắp xếp trước mới có thể chăm sóc bọn họ, chẳng phải sao?” Ngu Sở cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lời.
Tên lính kia đem giấy tờ trả lại cho nàng rồi xua tay, “Được rồi, vào đi.”
Ngu Sở ngẩng đầu, cười tươi với tên lính kia một cái rồi đi vào cổng thành. Tên lính kia quay đầu nhìn chằm chằm nàng vài giây mới quay người, vò vò đầu nói: “Đáng tiếc thật.”
Sau khi vào thành Đế, Ngu Sở quan sát nơi này.
Thành Đế không hổ danh là dưới chân Thiên tử, phố phường cũng hưng thịnh không ngớt. Thành trì bình thường mà có một con phố phồn hoa như vậy thôi đã là rất tốt rồi.
Nhưng ở thành Đế, chỉ cần đưa mắt nhìn, mỗi con đường đều là tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là… bách tính bọn họ không hề hay biết phía trên đỉnh thành Đế, sát khí phảng phất trên không trung tựa như mây đen.
Khi Ngu Sở đang lang thang trên đường thì phát hiện ở những góc khuất của toàn bộ thành Đế này đều có dấu hiệu của trận pháp, chỉ có điều, chúng được che giấu rất kỹ.
Xem ra tên Hoàng đế kia thực sự đem cả thành này biến thành pháp đàn.
Ngu Sở giả vờ đi loanh quanh, nhưng đại đa số là đi vào các con phố nhỏ của thành. Quả nhiên, ở những nơi khác cũng phát hiện những văn tự cổ xưa thuộc trận pháp được khắc ở những nơi khó thấy, một số bị các tòa nhà che lại.
Dựa theo những gì nàng vừa gặp phải ở cổng thành, trận pháp này sẽ khiến cho người tu tiên vô thức bước vào trong ảo cảnh, chỉ một cách âm thầm, khó bề phòng bị.
Ngu Sở biết được chẳng qua là vì nàng từng được huấn luyện, cũng được thực hành qua nên có thể biết được liệu mình có đi vào ảo cảnh hay không ngay lập tức.
Ngoài ra, còn một lý do khác khiến nàng có thể thoát ra được, đó là vì loại ảo cảnh này muốn khơi dậy khía cạnh bốc đồng và ham muốn nhất trong lòng mỗi người.
Ngu Sở đã từng nhìn thấy nó trong thế giới tận diệt. Một số người thà rằng ở hiện thực thương tích đầy mình, còn hơn là rơi vào ảo cảnh, sống trong thế giới mà họ mong muốn.
Nhưng Ngu Sở không mạnh mẽ như vậy, cũng không hối hận với mong muốn đó.
Người như nàng ấy à, rất hiếm lạ, không biết bản thân mình là ai, cũng không quan tâm. Hệ thống xảy ra lỗi không đưa nàng về thế giới mà nàng muốn sống suốt phần đời còn lại, nàng cũng chấp nhận rất nhanh chóng.
Thậm chí, trước khi gặp Lục Ngôn Khanh, Ngu Sở vốn cũng không quan tâm đến chuyện sống chết của thiên hạ, đến cả tính mạng của chính mình cũng mặc kệ.
Bất luận là làm ruộng ở quê hay là người giàu có, đều không quan trọng. Có thể sống thì sống, muốn chết thì chết, thế nào cũng được.
Có đồ đệ bọn họ rồi, nàng mới bắt đầu nghĩ đến việc phải bảo vệ thế giới này. Nhưng cái này cũng không thể xem là dục vọng, với Ngu Sở mà nói, giải cứu thế giới là công việc của nàng, không có xung đột gì lớn cả.
Một người không biết sợ là gì thì có loại ảo cảnh nào có thể giữ được nàng nữa đây?
Chỉ có điều… nếu là những người tu tiên khác, nói không chừng thực sự không thoát ra được.
Ngu Sở dường như đã hiểu tại sao những người tu tiên được phái đến đều mất tích.
Hoàng đế đặt cả hoàng thành lên tấm mồi nhử, chờ đợi những người tu tiên rơi vào bẫy.
Vừa nghĩ như thế, nàng chỉ cảm thấy may mắn, may mà các đồ đệ không đi theo nàng.
Những đứa trẻ này của nàng, quá trình trưởng thành căn bản không hề suôn sẻ, nếu bị mắc kẹt, vậy thì không hay rồi.
Đặc biệt là Lục Ngôn Khanh, những chuyện thời thơ ấu thậm chí đã trở thành một nút thắt trong lòng cậu. Tâm cậu lại thiện lương, mang những việc xảy ra lúc đó quy thành lỗi cho bản thân, nếu rơi vào ảo cảnh thì phiền phức rồi.
Chỉ là, pháp trận đã chiếm giữ toàn bộ thành Đế, dường như không chỉ có thể khiến cho những tu tiên rơi vào ảo giác, Ngu Sở phát hiện, từ khi bước vào cổng thành, không khí xung quanh không có một chút linh khí nào.
Ngay cả chân khí cũng dần dần trở nên nặng nề, không thể luân chuyển được nữa, giống như một cục đá bằng sắt trĩu nặng ở phần bụng.
… Chẳng lẽ tác dụng tầng thứ hai của trận pháp này sẽ khiến cho tất cả những người tu tiên không thể nào sử dụng chân khí, chẳng khác gì người thường?
Trận pháp này… Ngu Sở càng muốn biết hơn nữa, rốt cuộc kẻ tu ma và Hoàng đế kia đã giao dịch cái gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng cung điện phía xa.
Liệu Vũ Hoằng Vĩ và những người tu tiên khác có ở trong hoàng cung không?
…
Trong hoàng cung, nơi cung điện của ma tu, những kẻ tu ma đang ngồi bên bàn chơi xúc xắc. m thanh ầm ĩ đến mức suýt chút nữa đã lật ngược cả mái nhà.
Lâm Lượng vắt chân ngồi ở bên kia, canh giữ mấy cái hộp gỗ nhỏ xếp thành chồng, tùy tiện lấy ra một cái cầm trên tay chơi đùa.
“Lâm đại nhân, ngài cũng tới đây chơi đi.” Có người mời mọc, “Chúng ta còn phải đi săn ở đây tận hai tháng, ngài nên nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa không chừng còn phải đi bắt mấy tên tu tiên kia.”
Lâm Lương khẽ ậm ừ.
“Chỉ là, tên Vũ Hoằng Vĩ này thật sự không giãy giụa một chút nào sao?” Những kẻ tu ma khác cũng tiến đến, bọn họ lẩm bẩm nói: “Không hổ danh là pháp bảo của Lâm đại nhân, thật sự phi thường.”
“Tất nhiên rồi.” Lâm Lượng khẽ cười.
Hắn ta đứng dậy, nói: “Đi, ra ngoài tuần tra một lượt, xem có tu sĩ nào sập bẫy không.”
Những kẻ tu ma kia lập tức đứng lên.
Lâm Lượng đi vài bước, sau đó quay lại, cầm lấy cái hộp đang giam giữ Vũ Hoằng Vĩ mang theo bên người, lúc này mới yên tâm dẫn người rời đi.
Sau khi Lâm Lượng rời đi, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong góc cung điện, né tránh thị vệ trong cung, tiến vào sâu bên trong.
Đồng thời, bên ngoài thành Đế.
Theo như những gì đã thỏa thuận từ trước, Ngu Sở vào thành để thăm dò tình hình, xác định tình hình hiện tại bên trong, còn năm đồ đệ sẽ phân tán về các hướng khác nhau bên ngoài thành, yên lặng chờ đợi.
Dù biết rằng sư phụ rất lợi hại, nhưng trong lòng năm người bọn họ vẫn rất lo lắng.
Lục Ngôn Khanh núp sau một gốc cây nhìn những binh lính tuần tra đi qua từ phía bên kia.
Cậu thở nhẹ, nhắm mắt lại, xoa xoa sống mũi, chỉ cảm thấy một giờ chờ đợi tin tức của Ngu Sở dài như cả một ngày.
Cùng lúc đó, trong rừng cây, sương trắng dần dần tràn tới, bất tri bất giác vây quanh Lục Ngôn Khanh.
Trong thành Đế, biểu hiện bên ngoài của Ngu Sở giống như một nữ tử thôn quê, bị sự phồn hoa của kinh thành mê hoặc, đâu đâu cũng đi đi rồi dừng dừng.
Trên thực tế, trong lòng nàng đã nhớ rõ đại khái tuyến đường tuần tra của binh lính thành Đế và bọn ám vệ trên phố, còn có cả bọn người tu ma ngông nghênh trên đường.
Và —– một nhóm ma tu đeo mặt nạ răng nanh đang xếp hàng đi về phía ngoại thành.
Trong lòng Ngu Sở không khỏi nhảy dựng lên, chẳng lẽ ngoài thành đã xảy ra chuyện gì, đám đồ đệ của nàng gặp chuyện rồi sao?
Không… bước chân của bọn chúng đều đều, không vội vàng, không có gấp gáp đi bắt “con mồi”, chắc là chúng chỉ đi tuần mà thôi.
Lúc này Ngu Sở mới an tâm, chậm rãi tới gần thành Đế.
Có vẻ như cả thành Đế này là pháp trận, còn hoàng cung chính là trung tâm của mắt trận.
Dù sao thì nàng cũng phải tiến vào hoàng cung một chuyến rồi.
Khi Ngu Sở đang đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy có một luồng gió thổi qua, nàng vô tình cầm trên tay một vật quen thuộc, chính là pháp bảo truyền âm mà Vũ Hoằng Vĩ đã đưa cho nàng lúc đó.
Nhưng mà pháp bảo truyền âm kia của nàng đang ở trong không gian, còn thứ trong tay này…
Ngu Sở nhắm mắt lại, nín thở định thần. Trong linh giới, toàn bộ thành Đế này đối với người tu tiên mà nói, giống như sa mạc khô nóng, thế mà lại có một làn gió nhẹ mang theo màu sắc.
Nàng mở mắt, quay người lại, rồi hững hờ bước theo hướng ngọn gió kia.
Rẽ vào một con hẻm, ngọn gió kia giật mạnh lấy cổ tay nàng, Ngu Sở chỉ nhìn thấy khuôn mặt Vũ Hoằng Vĩ thoáng chốc lộ ra, như thể giữa không trung đột nhiên xuất hiện nửa khuôn mặt, lại nhanh chóng bị che lại.
“Đi theo ta.” Vũ Hoằng Vĩ nhẹ nhàng nói, “Đi đến con đường náo nhiệt bên kia ngồi xuống. Nơi nào càng náo nhiệt thì càng ít gây chú ý.”
Ngu Sở khẽ gật đầu.
Nàng đi đến con đường chính nhộn nhịp, mua bánh bao của một người bán hàng rong, rồi ngồi xổm bên cạnh chân tường chậm rãi ăn, quan sát dòng xe ngựa trên phố.
“Người hợp tác với Nhạc hoàng đế tên là Lâm Lượng.”
Giống như không khí đang thì thầm bên tai nàng, Vũ Hoằng Vĩ nói: “Nhà họ Lâm tu ma, không biết cô có từng nghe đến chưa. Tổ tiên nhà họ Lâm nghe nói có huyết mạch của Ma quân. Một số bí pháp của Ma tộc đã tuyệt chủng từ lâu đều đang nằm trong tay bọn họ. Ta nghĩ lần này chính Lâm Lượng đã nảy ra ý tưởng, hắn ta muốn dùng pháp bảo và trận pháp gia truyền để một lưới tóm gọn chúng ta.”
“Ông lẻn vào hoàng cung ư?” Ngu Sở đặt bánh bao ở bên miệng, khẽ hỏi.
“Ta bị bắt vào cung. Chỉ có điều, Lâm Lượng bắt được chỉ là thân thể ảo, không phải là bản thể của ta. Ta tương kế tựu kế, bí mật thăm dò thành Đế suốt hai ngày qua.” Vũ Hoằng Vĩ vui vẻ yên tâm nói, “Cô không bị ảo cảnh này ảnh hưởng, ta thật sự không nhìn lầm cô mà. À đúng rồi, chẳng lẽ cô cũng bị rơi vào ảo giác bên ngoài thành ư?”
Ngu Sở ngớ ra, trên trán lập tức nổi gân xanh. Nàng gần như phải dùng hết sức lực mới có thể khống chế bản thân, tiếp tục duy trì biểu hiện bình thường.
“Sao vậy?” Vũ Hoằng Vĩ bị biểu cảm của nàng làm cho ngữ khí nhẹ đi ba phần, “Ta luôn bận điều tra chuyện trong cung, không có thời gian liên lạc với cô… Chắc không phải, đồ đệ của cô đang đợi ở ngoài thành chứ?”