Vũ Hoằng Vĩ đột nhiên mất liên lạc, Ngu Sở không rõ là ông đã có sắp xếp khác hay đã bị trúng kế giống như những người được phái đi trước đó rồi.
Nhưng cho dù Hoàng đế và kẻ tu ma kia có thông đồng với nhau, với trình độ sắp phi thăng của Vũ Hoằng Vĩ thì cũng không thể biến mất một cách im hơi lặng tiếng như vậy chứ?
Có lẽ là còn ẩn tình gì khác.
Dù sao đi nữa thì vẫn còn cách hai ngày đường là đến thành Đế, Ngu Sở bèn thu pháp bảo lại trước.
Vừa đúng lúc gần đó có một ngôi nhà ngói cũ bị bỏ hoang, mọi người lần lượt vào thay quần áo.
Bọn họ phải cải trang thành thường dân, vì vậy, những chiếc trường bào dùng cho người tu tiên này không thể mặc được.
Mọi người đều đổi sang y phục bằng vải lanh thô mà người bình thường thường mặc, chỉ có điều… khí chất và diện mạo của bọn họ quá đỗi nổi bật, dù có thay bằng y phục bình thường, ngược lại chỉ càng làm cho bộ quần áo chất liệu rẻ tiền kia tôn lên sự cao quý của bọn họ.
“Chỉ ngụy trang như thế này thôi ư?” Thẩm Hoài An hoài nghi mà nói, “Cảm giác không có gì khác biệt hết á.”
Đệ tử bọn họ bước ra khỏi sân, nhìn thấy Ngu Sở không biết đã thay sang y phục bình thường tự lúc nào.
Nàng ra hiệu cho bọn họ đi tới, sau đó nói: “Đưa lưng cho ta xem một chút.”
“Hả?” Mấy đại nam tử bọn họ nhìn nhau.
Ngoài Đại sư huynh Lục Ngôn Khanh mang nặng tư tưởng ra thì Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Lý Thanh Thành ngày thường rất thích cùng nhau xuống suối tắm và đùa giỡn.
Đều là nam nhân với nhau thì có gì mà phải sợ bị lộ, nhưng ở trước mặt Ngu Sở, bọn họ đều có chút ngượng nghịu, người này trốn sau lưng người kia.
Ở bên ngoài không giống như lúc ở trong môn phái, lại phải đối mặt với thành Đế đầy rẫy nguy cơ, Ngu Sở cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, nàng nhẹ giọng nói: “Từng người một, bắt đầu từ Thanh Thành.”
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm nghị của sư phụ, đám đồ đệ đều ngoan ngoãn đến xếp hàng.
Y phục của người bình thường rất đơn giản, không giống như trường bào tung bay của người tu tiên. Loại y phục bằng vải lanh thô này chỉ cần vén vạt áo lên là phần eo phía sau đã lộ ra rồi.
Ngón tay của Ngu Sở lướt trên lưng Lý Thanh Thành, một tấm bùa màu vàng nhanh như chớp đã thấm vào lưng Lý Thanh Thành rồi biến mất.
“Đợi đã.” Lý Thanh Thành vừa muốn buông vạt áo xuống, ánh mắt Ngu Sở sắc bén, hỏi: “Cái gì trên rốn của con vậy?”
Cách ba đốt ngón tay trên rốn của Lý Thanh Thành có những vết sẹo trông giống như dấu vết bị khắc lên vậy.
“Con cũng không rõ lắm, chắc là lúc nhỏ bị cứa qua?” Lý Thanh Thành gãi đầu.
Ngu Sở cảm thấy vết sẹo có chút kỳ quái, nhưng giờ không phải là lúc quan tâm đến việc này.
Nàng gắn lên người từng đồ đệ của mình những lá bùa ẩn thân, trận pháp vừa rồi của Cốc Thu Vũ nàng đã chuẩn bị trước rồi.
“Đây là bùa ẩn thân, có thể thay đổi diện mạo, lúc cần thiết thì niệm chú là có thể dùng.” Ngu Sở nói.
Bọn đồ đệ trước đây đều đã từng học qua các khóa huấn luyện khác nhau, sau khi Ngu Sở dạy xong, rất nhanh bọn họ đã có thể sử dụng nó để thay đổi diện mạo.
Diện mạo của bọn họ đã được Ngu Sở xem xét kỹ lưỡng, thoạt nhìn đều là những nam nhân, nữ tử trẻ tuổi xuất thân bình thường, không xấu cũng không đẹp, có vứt ra đường cũng không thể nhận ra, không đáng để mắt tới.
Ngu Sở cũng tự biến mình thành một phụ nhân bình thường chừng ba mươi tuổi.
“Được rồi, đi thôi.” Ngu Sở nói.
Nàng lấy một hai chiếc xe ngựa từ trong không gian ra, thân xe trông rất cũ kỹ. Chúng là những phương tiện thô sơ mà những người bình thường hay dùng.
Còn có hai con ngựa thường —— trong không gian của Ngu Sở, thời gian là ngưng đọng, vì vậy mà trái cây không thối rữa, thế thì thả động vật sống chắc là cũng có thể nhỉ.
Dù vậy, đây cũng là lần đầu tiên Ngu Sở thả ngựa sống trong không gian của mình, sau khi lấy chúng ra, hai con ngựa đều vùng vẫy đầu, có vẻ hơi bối rối, không biết chúng đang ở đâu.
Sáu người của Tinh Thần Cung phân thành hai toa xe, tiến về phía thành Đế.
Đây là lần đầu tiên hóa trang thành người khác, các đồ đệ đều cảm thấy có chút mới lạ, cười qua nói lại, cảm thấy rất thú vị.
Cứ thế đã đi được một ngày rưỡi đường, sự kính nể của bọn đồ đệ đối với Ngu Sở lại càng gia tăng thêm một chút —— Từ khi Ngu Sở cải trang thành một phụ nhân ba mươi tuổi bình thường, tất cả những biểu hiện bên ngoài đều rất phù hợp với ngoại hình của nàng.
Cho dù trên đường có ghé vào quán trọ nghỉ chân, khi nàng mặc cả với chủ quán cũng giống như một phụ nhân nghèo khổ, tiếc tiền, nói dông nói dài, chỉ vì vài đồng tiền mà mặc cả mười mấy phút với ông chủ, thể hiện kỹ năng nàng đã dày công tôi luyện, hoàn toàn không nhận ra tính cách vốn thành cao của nàng.
“Thật sự quá xuất sắc rồi.” Đợi đến khi vào phòng, Thẩm Hoài An mới nói nhỏ: “Làm sao mà sư tôn của chúng ta cái gì cũng biết vậy nhỉ? Trên đời này còn có thứ gì mà người không biết không?”
Các đồ đệ kinh ngạc không thôi.
Bây giờ, trong lòng bọn họ, Ngu Sở và thần cũng không có gì khác biệt cả.
“Đừng gọi sư tôn nữa.” Lục Ngôn Khanh hỏi, “Bọn đệ đều quên sư tôn dặn dò cái gì rồi sao?”
Ngu Sở đã giúp bọn họ lựa chọn diện mạo cải trang rất phù hợp với tính cách của mỗi người.
Như việc Lục Ngôn Khanh hóa trang trông giống như đại nhi tử của một gia đình nghèo khổ từ sớm đã phải chăm sóc đệ đệ và muội muội. Thế thì việc cậu ở bên ngoài vẫn duy trì kỷ luật cũng không có gì là lạ.
Dáng vẻ sau khi cải trang của Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành là kiểu người mà mọi gia đình đều có, rất sôi nổi. Còn Tiêu Dực thì trầm mặc ít nói, tướng mạo có vẻ là người không thích nói chuyện.
Cốc Thu Vũ thì đơn giản hơn, là một tiểu cô nương nên ăn mặc thế nào cũng đều bình thường cả.
Vẻ ngoài cải trang của bọn họ đều được Ngu Sở cân nhắc kỹ lưỡng nên khi ra ngoài, bọn họ có thể nói chuyện như bình thường, giống như người một nhà vậy.
Còn về thân phận —— Ngu Sở đang trù tính, nàng sẽ là góa phụ của một nam nhân đã chết, năm đồ đệ sẽ là đệ đệ và muội muội của cả hai bên, hợp lại với nhau để cùng sống qua ngày.
Vì vậy, ở bên ngoài, đám đồ đệ sẽ gọi nàng là “tẩu tử”.
Nhưng những lời này mấy người trẻ tuổi bọn họ đều kìm nén rất lâu, khi nói ra vẫn có chút không thoải mái.
Mặc dù chỉ là giả bộ thôi, nhưng nếu gọi sư phụ là thê tử của ai đó, trong lòng bọn họ đều thấy không thoải mái.
Từ sâu trong đáy lòng, bọn họ cảm thấy không có nam nhân nào có thể xứng với sư phụ, dù là ở rể cũng không xứng.
Bọn họ nghỉ ngơi trong nhà trọ này một đêm. Pháp bảo dùng để liên lạc với Vũ Hoằng Vĩ vẫn bặt vô âm tín. Ngu Sở nửa đêm không ngủ, nàng rủ mi mắt, tiếp tục hồi tưởng lại toàn bộ chuyện vừa rồi.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Sở gọi mọi người đến uống đan dược xong thì sáu người đánh xe tiếp tục lên đường.
Quả nhiên, càng đến gần thành Đế, lính canh càng nghiêm ngặt.
Ngu Sở đang ngồi trong xe, nàng vừa vén rèm lên thì đã có thể nhìn thấy binh lính bên ngoài đi vào để kiểm tra.
Không ngờ nơi mà người tu tiên một bước có thể đi qua, người bình thường lại hao tốn sức lực như vậy.
Dọc đường bị kiểm tra, Ngu Sở làm việc tất nhiên không thể có chỗ sơ suất, hai chiếc xe ngựa cứ thế dần dần đến gần thành Đế.
Vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của thành Đế, Ngu Sở đã tinh ý phát giác linh khí lơ lửng trên không trung đang dần mỏng đi, giống như từ rừng rậm cây cỏ dần dần tiến tới rìa sa mạc, cây cối khô héo không còn sức sống.
Quả đúng như những gì Vũ Hoằng Vĩ nói, có thể cảm nhận được chút sát khí đến từ thành Đế.
… Có thể biến hoàng thành trở thành nơi chẳng lành thế này, tên Hoàng đế kia có thể gian ác đến mức nào đây?
Có một thị trấn nhỏ cách thành Đế khoảng nửa giờ đường, đường phố cũng vô cùng náo nhiệt, tựa hồ không có gì khác biệt cả.
Chỉ những người tu tiên mới có thể nhạy bén nhận ra, cả thành này đầy rẫy những kẻ theo dõi.
Hai cỗ xe ngựa của Tinh Thần Cung không dừng lại, đi qua thị trấn nhỏ này, tiếp tục hướng về phía thành.
Theo như những tình báo biết được, thực chất thành Đế này là một trận pháp cấm kỵ thời thượng cổ, vô cùng tà ác. Những tấm bia đá cổ được chôn ở sáu vị trí ở phía ngoại ô của thành chính là mắt trận. Mà khi Vũ Hoằng Vĩ tra xét tất cả những điều này đã mất tích.
Hai cỗ xe ngựa chạy hùng hục vào khu rừng bên ngoài thành Đế, rồi im bặt.
Trên thế gian này, cái gọi là bùa chú hay thuật pháp khai mở không gian thực ra đều có mặt hạn chế của nó, gọi là cái túi rộng cũng không khác mấy, nhưng thật sự không có không gian nào mà cái gì cũng có thể bỏ vào được như của Ngu Sở.
Nàng thu xe ngựa vào trong không gian rồi nhìn năm người.
“Mọi thứ đã mang theo hết chưa?”
Các đồ đệ đều gật đầu.
Trên ngực và cổ tay bọn họ đều đeo vòng cổ và vòng tay khác nhau. Đây là một loại pháp bảo nhỏ không mấy phổ biến. Trong trường hợp khẩn cấp, có thể dùng nó để âm thầm liên lạc qua nhiệt độ mà chỉ có chủ nhân nó mới cảm nhận được.
Ngu Sở chuẩn bị một mình vào thành Đế tìm hiểu, còn những đồ đệ khác tạm thời mai phục ở đây, chờ nàng liên lạc.
Đan dược mà nàng cho bọn họ uống khi sáng là một loại dược có thể đè nén chân khí. Đó là nghiên cứu mới được chế ra do các môn phái tu tiên lấy linh cảm từ việc dùng nó để ngăn chặn ma khí.
Nàng cũng đã nghĩ qua, trước mắt phải để các đồ đệ án binh bất động, không thể để bọn họ bị binh lính phát hiện ra.
Cho dù bị phát hiện, nàng cũng đã giúp bọn họ chuẩn bị chu toàn, bất luận những người khác có thăm dò thế nào, đều sẽ cho rằng bọn họ là người bình thường.
Phải biết rằng, tà khí và phong thủy của thành Đế không tốt, chỉ có những người tu tiên và tu ma mới có thể nhận ra, người bình thường không thể cảm nhận được chỗ nào không tốt, họ vẫn cứ sinh hoạt như bình thường.
Vào mùa này, những người dân sống gần thành Đế đi ra ngoài hái rau dại là chuyện rất đỗi bình thường.
Tự đi vào là lựa chọn bất đắc dĩ.
Ngu Sở thật sự không biết trong hồ lô của tên Hoàng đế kia rốt cuộc có bán thuốc gì, nàng chỉ có thể đích thân đến thử nghiệm. Chỉ còn cách “binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn” thôi.
Sau khi tách ra với các đồ đệ, một mình Ngu Sở bước đến cổng thành, trước mặt là trận pháp tà thuật, nhưng lòng nàng cuối cùng cũng thả lỏng một chút rồi.
Đối với nàng, một mình dấn thân vào nguy hiểm so với ý muốn bảo vệ tất cả đồ đệ thì càng dễ đưa ra lựa chọn hơn.
Ở một trong những cung điện trong hoàng cung trước mặt Ngu Sở, có một kẻ tu ma đang ngồi ở ghế chính, trong khi những kẻ tu ma khác bộ dạng lờ đờ đứng ở mọi ngóc ngách của căn phòng.
“Hoàng thượng giá đáo ——!”
Bên ngoài phòng, thái giám hét đến căng cổ họng. Trong phòng, những kẻ tu ma kia cũng không vì thế mà biến động.
Một vị Hoàng đế già với mái tóc màu hoa râm, đôi mắt sáng quắc có thần bước vào. Sống mũi của ông ta cao thẳng, nếp nhăn trên mặt giống như rãnh núi, nhưng khí thế lại vô cùng cường đại, căn bản không thể nhìn ra, ông ta đã bảy mươi tuổi rồi.
Nhạc Khang Đức lia mắt qua đám người tu ma trong phòng, thấy không có kẻ nào để ý tới mình, ngay tức khắc, đồng tử của ông ta tối sầm lại một cách nguy hiểm.
Bên cạnh “Lâm tiên sinh” ở ghế chính, những hộp sơn mài bằng gỗ tròn nhỏ được xếp chồng lên nhau, nhìn xung quanh quả thật có khoảng hai đến ba mươi ba cái.
Những chiếc hộp này giống như những chiếc quan tài nhỏ, chỉ một tay là đã có thể nắm chắc, thi thoảng sẽ có tia sáng chiếu qua các khe hở.
“Lâm ma sư, đây đều là những người tu tiên mà ngươi bắt được ư?” Nhạc hoàng đế hỏi.
“Không sai.” Kẻ tu ma đang ngồi ở vị trí chủ vị kia – Lâm Lượng nhàn nhạt nói, “Tất cả những người tu tiên sa vào pháp trận, toàn bộ đều bị nhốt ở đây.”
“Không ai trong số họ chạy trốn được à?” Nhạc hoàng đế kiên quyết nói, “Ta nghe nói ngươi còn bắt được một cao thủ kỳ Đại Thừa. Ngươi có chắc pháp bảo của ngươi có thể giữ được hắn ta không?”
“Bệ hạ đừng lo lắng, trận pháp bí mật cổ xưa này giống như pháp bảo của ta vậy, đều đến từ Ma giới, tác dụng đương nhiên là vô cùng mạnh.” Lâm Lượng thờ ơ nói, “Ai cũng đều có ham muốn và dục vọng, ngay cả những người tu tiên tự cho mình là cao thượng kia cũng thế. Dục vọng của họ bị đè nén càng sâu, khi bộc phát lại càng đáng sợ hơn.”
“Nhưng hắn ta đã đạt đến cảnh giới kỳ Đại Thừa, thực lực đã gần như đạt tới đỉnh cao của cảnh giới tu luyện, ngươi có chắc chắn là bẫy được hắn ta không?” Giữa trán Nhạc hoàng đế lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ta nghe nói dưới thăng thiên, cảnh giới của kỳ Đại Thừa có thể đè bẹp tất cả kẻ thù trên đời. Nghe nói giơ tay lên là đã có thể phá tan trời đất. Một cao thủ như vậy, ngươi có chắc là mình hoàn toàn nắm chắc được không?”
“Ngươi yên tâm đi, cấp bậc của ta so với Vũ Hoằng Vĩ không khác nhau là mấy, chỉ có điều hắn ta tu tiên, còn ta tu ma thôi.” Lâm Lượng nói, “Cho dù hắn ta có thể thoát ra, vậy thì đã sao? Bây giờ thành Đế đã là thiên la địa võng của ta, cho dù có đối đầu, nhất định ta cũng sẽ thắng hắn ta.”
Lâm Lượng nhìn Nhạc hoàng đế, phát hiện biểu hiện của ông ta rõ ràng là không coi trọng mình, giọng của Lâm Lượng cũng trở nên lãnh đạm đi không ít.
“Bệ hạ, ngươi cũng được xem là có quyền lực tối cao trong số những người bình thường rồi. Nếu như trận pháp này ứng lên người ngươi, ảo giác khiến ngươi sa vào ngay tức thì, khó lòng phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Trong ảo cảnh, ngươi sẽ tiếp tục sống, đạt được mọi ý nguyện, trường sinh bất tử, thống nhất thiên hạ —— Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể tỉnh dậy không? Có thể phân biệt thật giả hay không?”
Nhạc Khang Đức nhận ra vẻ khinh thường trong lời nói của Lâm Lượng, ông ta cúi gằm mặt xuống, nhưng cuối cùng vẫn cố nén được cơn tức giận của mình.
“Hy vọng những gì ngươi nói đều là thật.” Nhạc Khang Đức lạnh lùng nói, “Mặc dù người của ta luôn dò xét, nhưng những người tu tiên vẫn khó lường hơn người bình thường. Bây giờ các ngươi chỉ đợi đến khi trận pháp bắt được người tu tiên mới bắt tay vào hành động. Thực sự không phái những kẻ tu ma khác đi tuần tra sao? Lỡ như có ai đó lẻn vào thì sao?”
“Sẽ không đâu.” Lâm Lượng kiên quyết nói, “Cho dù là cao thủ bên ngoài, trong lòng cũng sẽ có dục vọng. Nếu không có dục vọng thì cũng sẽ có cảm giác tội lỗi, tiếc nuối, sợ hãi mất đi thứ gì đó.”
“Chỉ cần là người, trong lòng sẽ có sóng, có sóng thì sẽ bị ảo giác của trận pháp bắt được. Trên đời này tuyệt không tồn tại người tu tiên cái gì cũng không hề truy cầu.” Ngừng một chút, Lâm Lượng nói một cách đầy ẩn ý, “Muốn thăng thiên cũng là một loại chấp niệm. Nếu đã lựa chọn tu tiên, tuyệt đối sẽ không có người trong lòng không muốn gì cả.”
“—— Chỉ cần trong lòng có thứ muốn có, nhất định sẽ bị ảo cảnh này trói buộc.”
Bên ngoài cửa thành, Ngu Sở đứng xếp hàng cùng với thường dân đợi kiểm tra để vào thành, nàng chậm rãi mở mắt ra.