Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Lục Cảnh Thụy về đến nhà, hắn ta đi tìm Lục Văn Đồng cùng Lục phu nhân đối chất, trong phủ lại được một phen hỗn loạn.

Hành động muốn giữ Lục Ngôn Khanh ở lại của hai vợ chồng Lục gia khiến Lục Cảnh Thụy cực kỳ không thể chấp nhận được.

Lục Tư Diệu bảo hắn ta giả bộ đáng thương, Lục Cảnh Thụy đáp ứng ngay, ấy thế mà vừa đến trước mặt cha nương thì hắn ta lại quên hết tất thảy.

Lúc xưa, hắn ta là nhi tử duy nhất trong gia đình, phu thê Lục gia chiều chuộng hắn ta đến không coi ai ra gì. Khi có tranh cãi thì hắn ta bắt đầu đập phá đồ đạc.

Ở phủ đệ bên kia, Lục Ngôn Khanh ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Cậu ngước đầu lên, giơ tay đóng cửa sổ, rời khỏi phòng đi tìm những người khác.

Trong phòng ngủ của Ngu Sở, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều đang ngồi thiền. Cho dù rời khỏi môn phái thì cũng không sa đọa một ngày.

“Sư tôn.” Lục Ngôn Khanh bước đến cửa, cậu gọi.

“Ngồi đi.” Ngu Sở nói.

Lục Ngôn Khanh đi tới rồi ngồi xuống. Thật trùng hợp, thời gian thiền định buổi chiều của bọn họ cũng kết thúc rồi.

“Đổi nơi mới, các con không muốn ra ngoài dạo chút sao?” Ngu Sở nói.

“Sư tôn, m có một việc con rất tò mò.” Cốc Thu Vũ chớp mắt nói.

Ngu Sở nhìn nàng ta hỏi, “Việc gì?”

“Trước đây con có nghe các sư huynh kể rằng gia đình của người rất giàu có. Vậy giữa nhà của người và của Đại sư huynh thì ai giàu hơn?” Cốc Thu Vũ hỏi.

Ngu Sở nghĩ ngợi.

“Nếu chỉ so về của cải và quy mô kinh doanh, đương nhiên là gia đình ta giàu hơn.” Ngu Sở nói, “Nhà họ Ngu cũng xem như là một trong những phú thương giàu nhất phía Bắc. Mặc dù Lục gia buôn bán phát đạt, nhưng có thể không được xếp hạng. Chỉ là…”

“Chỉ là gì ạ?” Thẩm Hoài An hỏi.

“Nhà họ Lục ở thành Lạc Thủy, là một thành lớn nhất gần thành Đế.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Có thể ở khu vực thành Đế buôn bán, bối cảnh của nhà họ Lục là cái mà gia đình ta không thể so bì.”

“Hóa ra còn có điểm đáng chú ý như vậy?” Thẩm Hoài An kinh ngạc hỏi.

Lục Ngôn Khanh nhướng mi, lặng lẽ nhìn Ngu Sở.

Ngu Sở vươn tay vỗ vỗ vai cậu.

Tối đến, nhà họ Lục lại chuẩn bị một bữa tiệc tối, mời người của Tinh Thần Cung đến.

Gã sai vặt truyền lời vừa rời đi thì Tiêu Dực đã ngồi xuống ghế ngay. 

Thẩm Hoài An nhìn cậu ấy, “Sao vậy?”

“Đệ không muốn đi.” Tiêu Dực nhíu mày, “Không biết tại sao khi cùng bọn họ ăn cơm, đệ thấy rất không thoải mái.”

Trong số các sư huynh sư đệ, Tiêu Dực là người đơn thuần nhất, cũng là người có trực giác nhạy bén nhất.

Bao năm nay cậu ấy gia nhập môn phái, những người khác đều có ý bảo vệ tính cách này của cậu ấy. Vì vậy mà thời gian dài như thế, ngoại trừ Tiêu Dực cởi mở hơn một chút ra, thì đối với chuyện nhân tình thế thái vẫn chưa mấy hiểu rõ.

Chỉ là cậu ấy không hiểu, nhưng cậu ấy có thể phát giác được sự khác biệt tinh tế giữa người với người một cách sắc bén như một con vật.

Tiêu Dực không thích người của Lục gia.

Cốc Thu Vũ vòng tay qua vai cậu, cười nói: “Không được, đệ phải đi. Quan sát cuộc sống ở nhân gian thật tốt, thuận theo tự nhiên. Đệ cũng phải gặp nhiều người hơn, tránh để sau này bị lừa.”

“Đúng vậy, đi thôi, gặp thêm nhiều người cũng tốt.” Thẩm Hoài An cũng nói.

Trong sân, hai người đang dỗ dành Tiêu Dực, còn trong phòng, Lục Ngôn Khanh đang đứng bên cạnh Ngu Sở.

“Sư tôn.” Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói: “Xin lỗi người.”

Ngu Sở mỉm cười, nàng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, “Sở thích lớn nhất của con chính là thích xin lỗi giúp người khác.”

Lục Ngôn Khanh mím môi, hơi cúi đầu, đứng ở nơi đó không nói lời nào.

“Con yên tâm đi, sẽ tra ra được thôi.” Ngu Sở nhẹ giọng nói, “Nếu như đến cả vài đệ tử bình thường cũng không tra ra được thì ta cũng hồ đồ quá rồi.”

Ngu Sở nói xong, quay đầu lại thì thấy Lục Ngôn Khanh vẫn đang nhìn mình, trong ánh mắt có chút do dự.

“Lại sao nữa vậy?” Ngu Sở nhướng mày.

“Con…” Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói, “Không vui.”

Trước đây cậu không vui sẽ tự kìm nén. Nhưng kể từ lần trước bị Ngu Sở mắng, còn bị dọa đuổi ra khỏi môn phái, cậu rất sợ hãi, từ đó trở đi, mỗi lần Lục Ngôn Khanh không vui, cậu sẽ nói với Ngu Sở.

Buồn cười nhất là những người trẻ tuổi hay thiếu niên bình thường lúc không vui thường sẽ bất mãn hoặc oán trách kỳ cục.

Nhưng Lục Ngôn Khanh lần nào cũng sẽ trực tiếp nói thẳng rằng mình không vui. Loại bộc bạch thẳng thắn này làm người ta thấy giống như một hài tử vậy.

Mỗi lần nhìn thấy Lục Ngôn Khanh nói những lời khô khan như vậy, Ngu Sở lại muốn bật cười, cảm thấy cậu thật đáng yêu.

Nhưng vì để giữ tôn nghiêm cho Đại sư huynh như cậu, nàng phải cố nén cười, nghiêm túc hỏi: “Tại sao con không vui?”

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, không nhịn được khẽ hỏi: “Người có thể đừng gọi con là Lục Cảnh Tề không?”

Lúc này Ngu Sở mới chợt nhớ ra, hình như hôm nay hay hôm qua nàng có gọi cậu như vậy một lần, không ngờ Lục Ngôn Khanh lại ghim trong lòng, kìm nén cả một ngày vẫn là đến tỏ ý không bằng lòng.

“Được, được, được, vi sư sai rồi, ta xin lỗi được không?” Ngu Sở trấn an nói, “Ngôn Khanh, đi thôi, đi ăn cơm nào.”

Lục Ngôn Khanh còn đang canh cánh trong lòng, kết quả vừa nghe thấy Ngu Sở xin lỗi, còn dỗ dành mình, cậu thấy hơi hơi xấu hổ, cảm thấy bản thân mình có chút nhỏ mọn.

Nhất là khi sư phụ là bậc trưởng bối, hiếm có ai lại đi xin lỗi hậu bối như Ngu Sở thế này. Một giây trước Lục Ngôn Khanh còn không vui, giây sau đã nói: “Người không làm gì sai cả, vẫn, vẫn là con sai rồi…”

Lục Ngôn Khanh không hổ danh là người thích xin lỗi nhiều nhất trong số các đệ tử của nàng.

Ngu Sở phiền nhất chính là loại khách khí qua lại này, nàng nhướng mày hỏi: “Có thể đi ăn cơm chưa?”

“Được, được ạ.” Lục Ngôn Khanh vội vàng nói.

Cả ngày hôm nay Lục Ngôn Khanh vốn có chút buồn phiền, nhưng sau khi nói chuyện với Ngu Sở vài câu, tâm trạng của cậu hình như đã khá hơn một chút.

Khi sư đồ của Tinh Thần Cung bước vào đại sảnh thì đã nhìn thấy trong đám người Lục gia có một cậu thanh niên tầm mười bảy, mười tám tuổi, xem ra là Lục Cảnh Thụy rồi.

“Là nàng ta, là nàng ta, là nàng ta ức hiếp muội.” Lục Tư Diệu thì thầm nói bên tai Lục Cảnh Thụy.

Lục Cảnh Thụy muốn trút giận cho muội muội, vừa nghe thấy lời này, hắn ta lập tức hung dữ ngẩng đầu, thấy Cốc Thu Vũ đang tiến lại gần.

Cốc Thu Vũ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, dáng người diễm lệ, dung mạo động lòng người, đôi mắt to trong suốt xinh đẹp.

Trên người Cốc Thu Vũ có hai loại khí chất khác nhau, là vẻ đẹp pha trộn giữa hai lứa tuổi của nữ nhân. Không chỉ có vẻ đẹp thanh xuân của một nữ tử sắp thành niên, mà còn có cảm giác trong sáng thuần khiết của một cô gái nhỏ, hơn nữa còn có khí phách bất phàm của người tu tiên.

Đây, đây đích thật là tiên nữ mà! Lục Cảnh Thụy chưa bao giờ nhìn thấy một nữ tử có khí chất thần tiên như vậy.

Hắn ta nuốt nước bọt, vẻ hung dữ vừa rồi biến thành dáng vẻ ngây dại. Khi Cốc Thu Vũ lia mắt qua, hắn ta sững người lại ngay tức khắc. 

Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, Lục Văn Đống nói, “Ngu tiên trưởng, Cảnh Tề, đây là tiểu nhi tử của ta, Lục Cảnh Thụy. Cảnh Thụy, đến đây kính rượu mọi người nào.”

Lục Văn Đống vốn có chút lo lắng rằng Lục Cảnh Thụy sẽ trở mặt, dù sao thì lúc riêng tư vừa rồi bọn họ vừa mới cãi nhau kịch liệt xong. 

Không ngờ Lục Cảnh Thụy lại lập tức đứng lên, nâng ly chúc mừng, mà thái độ lại còn rất tốt, so với khi nãy như hoàn toàn biến thành một người khác vậy. Lục Tư Diệu cùng phu thê Lục gia đều không ngờ tới hắn ta lại hợp tác đến vậy.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lục Ngôn Khanh, Lục Cảnh Thụy vẫn là không cười nổi, hắn ta thu ánh mắt lại rồi ngồi xuống.

So với người đệ đệ này, ở Lục Ngôn Khanh càng mang dáng vẻ và lễ nghĩa của một công tử đáng tin cậy hơn.

Bữa cơm này không khí vẫn còn có chút kỳ quái, trong lòng mỗi người nhà họ Lục đều đang suy mưu tính kế.

Sau bữa tối, Lục Văn Đống nói: “Cảnh Tề, tối nay ngủ sớm một chút, sáng sớm mai cha đưa con đến thôn cũ.”

Lục Ngôn Khanh nhẹ gật đầu.

Phu phụ Lục gia vốn hy vọng cậu sẽ ở đây, nhưng Lục Ngôn Khanh đã quay trở lại cùng nhóm người Tinh Thần Cung.

Nửa đêm, Lục Văn Đống và Lục phu nhân tự nhiên không ngủ được, họ ngồi bên giường thở dài.

“Ông xem nó đi, căn bản là nó coi chúng ta như người ngoài, trong lòng chỉ muốn ở cùng với những trong môn phái kia.” Lục phu nhân nói, “Ta thấy cho dù ông có cùng nó đi tế bái, trong lòng nó cũng sẽ không cảm kích ông đâu.”

“Vậy thì cũng phải đi.” Lục Văn Đống trầm giọng, “Năm đó là chúng ta nợ nó, nó chỉ có yêu cầu này thôi, bất kể thế nào cũng phải làm.”

“Thật xúi quẩy, chẳng dễ gì mà Hoàng đế băng hà, còn phải đi thắp hương cho những người đó, ôi.” Lục phu nhân cảm thán: “Đám hài tử này của ta đúng là không có đứa nào khiến ta bớt lo được cả.”

Lục Văn Đống nhìn bà ta, nghiêm nghị nói: “Đừng nói nữa, cho dù nó không muốn quay lại, chúng ta cũng không thể đổ lỗi cho sư môn của nó, bà hiểu không? Bà nhất định phải quản chặt tính khí của mình lại, đừng có chuốc thêm phiền phức vô ích.”

“Ông nhìn lại bộ dạng trông gà hóa cuốc của mình đi, ta thấy những kẻ tu tiên kia ngoại trừ trẻ tuổi ra cũng không có gì tài giỏi cả, không phải cũng có một miệng hai mắt thôi sao?” Lục phu nhân lạnh lùng nói, “Ta thấy bọn người tu tiên này so với người trong võ lâm cũng chẳng có gì khác biệt, cũng chỉ là trình độ công phu mà thôi.”

“Bà đừng nói nhảm nữa, bà không có đến thành Đế, cũng không nhìn thấy hoàng thành bị nổ tung thành cái dạng gì.” Lục Văn Đống đau đầu, ông ta thở dài một hơi, “Năm đó cha ta xem thường thương nhân quả không sai, cùng bà nói chuyện là ta lại đau đầu.”

“Được đó, năm đó gia đình ông suy sụp, dựa vào việc kết hôn với ta mà mới có thể trở mình, giờ lại trở mặt không nhận người, còn cho rằng ta không tốt sao?” Lục phu nhân cười lạnh nói, “Không có ta, ông cho là ông có thể sống tốt như thế này ư?”

Phu thê bọn họ nói qua nói lại thế nào lại biến thành cãi vã rồi.

Trong căn phòng tối tăm, Lục Ngôn Khanh đang ngồi thiền trên giường đột nhiên mở mắt ra, quay đầu sang bên cạnh, khẽ thở dài rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Đối diện với phòng của Lục Ngôn Khanh là phòng của Thẩm Hoài An, cậu vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn Thẩm Hoài An đang ngồi trên giường nhướng mắt nhìn mình.

“Huynh càng ngày càng quá đáng luôn á, vào phòng của đệ mà cũng không gõ cửa?” Thẩm Hoài An nói, “Huynh như vậy là hơi đánh mất phong độ quân tử rồi đó.”

Lục Ngôn Khanh đến bên giường Thẩm Hoài An ngồi xuống, cậu hỏi: “Đệ có nghe thấy không?”

“Không.” Thẩm Hoài An giơ hai tay lên, “Sư tôn đã nói rồi, phải tôn trọng việc riêng tư của huynh, bảo chúng ta phải bịt kín tai lại, nhất quyết không được bước ra khỏi viện.”

Thẩm Hoài An quan sát vẻ mặt của Lục Ngôn Khanh, ngập ngừng hỏi: “Làm sao vậy, nhà họ Lục nói xấu huynh à?”

Lục Ngôn Khanh im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, cậu mới nhẹ nhàng nói: “Khi huynh còn nhỏ, huynh rất khao khát tìm lại được gia đình của mình. Mặc dù không thể nhớ những chuyện đã xảy ra ở nhà, nhưng huynh lúc đó luôn nghĩ rằng nhà là nơi tuyệt vời nhất trên đời… Huynh cũng không hề biết tại sao bọn họ lại biến thành bộ dạng như bây giờ.”

Lục Ngôn Khanh có chút thất vọng.

“Là bọn họ đã thay đổi rồi, hay bọn họ vốn dĩ là người như vậy?”

Thẩm Hoài An lại nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen.

“Đệ cũng không biết.” Thẩm Hoài An nói, “Nhưng nhiều năm như vậy đã khiến đệ hiểu ra một điều.”

“Điều gì?”

“Khi đệ còn nhỏ cũng cho rằng tất cả mọi người trên thế gian này đều là người tốt, người xấu chỉ có một số ít thôi. Sau này đệ lại cảm thấy rằng có quá nhiều người xấu, còn người tốt thì quá ít.” Thẩm Hoài An nói, “Bây giờ đệ lại cho rằng người trên thế gian này đều là hỗn độn.”

Cậu ấy nhìn Lục Ngôn Khanh, “Mỗi người đều hỗn độn và phức tạp. Khi gặp ánh sáng thì cành lá sinh trưởng tốt, lúc gặp bóng tối thì sẽ cắm sâu vào đất. Không ai có thể biết được rốt cuộc mình sẽ trở thành người như thế nào.”

“Đệ với huynh có cơ duyên tu tiên nên từ trong mớ hỗn độn đó tìm thấy được ánh sáng, và đã đi về phía ánh sáng nhiều hơn.” Thẩm Hoài An nói, “Có một số việc, có một số người, lòng dạ quá hẹp hòi, huynh cũng biết là sẽ không thể thay đổi được họ nên cũng không cần quá thất vọng, huynh có thể lựa chọn từ bỏ.”

Thẩm Hoài An chỉ nói một cách tùy ý, thế nhưng lại phát hiện Lục Ngôn Khanh nhìn cậu với vẻ mặt khó tin.

“Sao vậy?” Thẩm Hoài An khó hiểu hỏi.

“Không ngờ được những những lời này lại được nói ra từ chính miệng của đệ đó, Thẩm Hoài An. Thật là không dễ dàng gì.” Lục Ngôn Khanh xúc động nói, “Huynh còn nhớ lúc mới gặp đệ, trong mắt đệ không chứa nổi một ai, là một tiểu thiên tài vô cùng kiêu ngạo.”

“Hừm, ai cũng đều phải trưởng thành, không phải sao?” Thẩm Hoài An có chút ngượng ngùng nói, “Chuyện đã nhiều năm như vậy rồi, đừng nhắc tới nữa, đệ còn muốn giữ thể diện mà.”

Lục Ngôn Khanh chỉ tùy ý trò chuyện với Thẩm Hoài An và Ngu Sở thế mà lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, tựa hồ như có chỗ dựa, không phải một mình đối mặt với sóng gió của gia tộc.

Cậu ở Lục gia vốn dĩ không hề an lòng, lúc ở một mình lại càng cảm thấy ngột ngạt.

Có lẽ nhà họ Lục từ khi cậu sinh ra đã bất hòa, nhưng Lục Ngôn Khanh trong tiềm thức vẫn luôn hy vọng gia đình mình là tốt nên không muốn đối mặt với sự thật.

Nhưng bây giờ, hình như càng tự dối mình, cậu càng cảm thấy khó chịu. Khi ở một mình, hình như cậu cũng bị thân phận Lục Cảnh Tề cuốn vào chuyện của Lục phủ.

Chỉ có khi ở bên cạnh sư phụ, sư đệ, sư muội của mình, cậu mới có thể tìm lại được tâm thái bình thường của Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh không muốn quay về, cậu cúi thấp đầu, dứt khoát nói: “Lăn vào trong, cho huynh một chỗ.”

“Huynh muốn làm gì?” Thẩm Hoài An trợn to hai mắt, ôm ngực chống cự, “Đệ không muốn cùng huynh ngủ chung giường!”

Lục Ngôn Khanh cười nửa miệng nói: “Còn không phải đệ khi bé sợ bóng tối, nhất quyết phải ngủ với huynh sao?”

Nhất thời Thẩm Hoài An không nói nên lời, cậu ấy do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nhượng bộ, bộ dạng giống như con sâu vậy, uốn éo nhích vào bên trong, nhường chỗ cho Lục Ngôn Khanh.

Hai huynh đệ nằm cùng nhau, với tính cách của Thẩm Hoài An, cậu ấy không nhịn được mà nói thêm một câu, “Ngày mai huynh rời đi sớm một chút, đệ sợ bị người khác hiểu lầm.”

Lục Ngôn Khanh nhìn cậu ấy mà cười tủm tỉm hỏi: “Làm sao, đệ sợ bị Tiểu Cốc hiểu lầm à?”

Thẩm Hoài An trợn to hai mắt, giống như con mèo bị rán lông, cậu ấy duỗi duỗi chân đá vào Lục Ngôn Khanh.

“Sai rồi, sai rồi, huynh chỉ đùa thôi mà.” Lục Ngôn Khanh chọc điên người ta, sau đó lại quay ra dỗ dành.

Lục Ngôn Khanh dùng chiêu thức này vô cùng thành thục, một lúc sau thì Thẩm Hoài An quấn chặt chăn bông, tức giận nói: “Mau ngủ đi! Huynh mà còn nói nữa, đệ sẽ nói với sư tôn là huynh bắt nạt đệ!”

“Được.” Lục Ngôn Khanh cam đoan.

Thẩm Hoài An quay lưng về phía Lục Ngôn Khanh, nom có vẻ là đã ngủ rồi, chỉ để lộ đôi tai đỏ bừng.

Cảm quan của người tu tiên quá nhạy cảm, một lúc sau Thẩm Hoài An vẫn cảm giác được Lục Ngôn Khanh còn đang thầm cười trộm, cậu ấy quay đầu lại, tức giận nói: “Đừng cười nữa! Phiền chết mất!”

“Được rồi!” Lục Ngôn Khanh lại lần nữa cam đoan.

Thẩm Hoài An nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân càng nói thì Lục Ngôn Khanh lại càng ở sau lưng cười không ngớt.

Thẩm Hoài An tức giận đến không ngủ được nên cầm lấy gối đầu đánh Lục Ngôn Khanh.

Một lúc sau, cửa bị mở ra, Tiêu Dực xuất hiện.

“Các huynh đang chơi trò gì vậy?” Tiêu Dực nghi hoặc.

“Cái gì? Nửa đêm các huynh ở sau lưng bọn muội chơi gì à?” Tiểu Cốc chậm hơn một bước, ló đầu vào.

Thẩm Hoài An hoàn toàn không nói nên lời, cậu phất tay bảo hai người kia đi vào. Bốn người dứt khoát ở bên giường đánh bài dưới ánh trăng.

Tiêu Dực cũng học theo thói của Lý Thanh Thành, nhất quyết đòi ai thua thì phải dán giấy lên mặt, cuối cùng cậu lại thua nhiều nhất. Trên mặt bị dán đầy giấy, chỉ còn lại đôi mắt liếc qua liếc lại, hàng mi dài chớp chớp một cách đáng thương, trông có cảm giác rất vô tội.

Có ai ngờ đâu, lang vương lãnh khốc vô tình trong rừng rậm năm xưa, gia nhập Tinh Thần Cung, rốt cuộc cũng không thoát khỏi số phận bị đồng hóa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK