Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các đồ đệ của Tinh Thần Cung cộng thêm Ngu Sở là sáu người.  

Có thể do quan hệ giữa bọn họ quá tốt, căn bản không có cảm giác cô độc và kiêu ngạo của những người tu tiên. 

Bất kể là đi đâu, dù cho người ta có chuẩn bị cho Tinh Thần Cung một đại viện, các đồ đệ cũng thích chen chúc nhau, trông như có vẻ rất đông người.   

Như hiện nay, bốn chàng thiếu niên thêm một cô nương đều ở trong phòng khách, làm cho căn phòng chật lên không ít. 

Chỉ có điều, người của Tinh Thần Cung đã tập mãi thành quen, không ai cảm thấy chật chội cả. 

“Sư tôn, hai người họ về rồi, có thể để Thanh Thành nói chưa?” Thẩm Hoài An nói. 

Ngu Sở gật đầu.  

“Sau khi chúng con đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lục Ngôn Khanh hỏi.   

“Tiểu Cốc mang về một con hồ ly ăn rất giỏi, con hồ ly đó rất hiểu tính người.” Thẩm Hoài An nhún vai nói, “Dường như con hồ ly này có chút kỳ quái, thời điểm Lý Thanh Thành chạm vào nó đã nhìn thấy chuyện gì đó, sư tôn nói đợi hai người về thì chúng ta cùng nói.” 

Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực đều ngờ vực mà nhìn Lý Thanh Thành. 

Lý Thanh Thành lắc lắc đầu, cũng có chút khó khăn. 

“Năng lực kiểm tra của đệ đối với động vật không mạnh như vậy, chỉ có thể nhìn thấy vài đoạn ký ức vụn vặt, không nối lại thành một câu chuyện liền mạch được. Để đệ nghĩ xem làm sao nói với mọi người…” Cậu nói: “Nói đơn giản chính là, con hồ ly này không phải hồ ly thuần chủng, mà là hồ yêu.” 

“Cái gì?” Cốc Thu Vũ kinh ngạc thốt lên.   

“Từ những đoạn vụn vặt khi ấy đệ nhìn thấy, con hồ yêu này luôn được Thánh Nữ nuôi trong nhà, hơn nữa, có vài người dùng thủ đoạn trong pháp chú khống chế nàng ấy.” Lý Thanh Thành nói, “Thực ra tổng cộng có hai Thánh Nữ, một là nàng ấy, một người nữa là Thánh Nữ hôm nay chúng ta gặp.” 

Nghe đến đây, biểu cảm của các đồ đệ trầm trọng hơn nhiều, Ngu Sở lại hiểu rõ trong lòng. 

Có vẻ là nàng đoán đúng rồi.  

“Tại sao trong nhà Thánh Nữ lại nuôi một con hồ yêu làm thánh Nữ giả?” Thẩm Hoài An ngờ vực mà hỏi.  

“Đây là suy đoán của đệ. Thế hệ Thánh Nữ này được dân chúng tôn kính là do có năng lực trị bệnh cho người bình thường, vậy nên người ở Tây Vực mới tin tưởng nàng ta là sứ giả có thể liên hệ với thần linh.” 

Lý Thanh Thành nhìn mọi người, cậu ấy nói: “Nhưng thực ra Thánh Nữ này chỉ là một người bình thường, làm ra những chuyện này, là pháp thuật mà vị hồ nữ kia sử dụng.”  

“Nhưng nữ nhi của người và hồ yêu không phải sinh đôi, hai người dù sao cũng không thể trông giống nhau được chứ.” Cốc Thu Vũ nói. 

“Chuyện này huynh cũng có nghe nói.” Lục Ngôn Khanh nói, “Yêu tinh tu luyện thành người, có pháp thuật, gọi là yêu tu. Mà mỗi một động vật yêu tu thành tinh đều có được năng lực độc nhất vô nhị liên quan đến chủng tộc của mình. Còn đối với hồ yêu mà nói, năng lực của họ chính là hồ thiên diện [*].” 

[*] Ngàn mặt. 

“Sư huynh nói rất đúng.” Lý Thanh Thành nói, “Hồ yêu có pháp thuật đặc biệt, có thể biến thành dáng vẻ của bất kỳ người nào.” 

Nói xong những điều này, cậu ấy nhìn Ngu Sở.  

Bất tri bất giác trong hai năm này, Lý Thanh Thành tiềm di mặc hóa [*] tin cậy Ngu Sở.  

[*] Tiềm di mặc hoá: m thầm thay đổi, biến hoá ngầm, thay đổi một cách vô tri vô giác không ai hay. 

Những điều cậu ấy nói đều là những điều cậu ấy thấy được trong truyền thư của Lý gia, nhưng là đúng hay sai, cậu ấy vẫn muốn Ngu Sở cho kết luận. 

“Không sai, đây đúng là thuật pháp của hồ yêu.” Ngu Sở hỏi: “Thanh Thành, con có thấy được xuất thân của con hồ ly này không? Nàng ấy có phải là tỷ muội cùng cha khác mẹ với Thánh Nữ không?”

Lý Thanh Thành lắc đầu. 

“Cảm giác với động vật của con vẫn còn hữu hạn, những ký ức kia quá vụn vặt, có những chỗ là con đoán ra.” Cậu ấy nói, “Nhưng… trong ký ức sớm nhất mà nàng ấy nhớ, con dường như thấy được một ngọn núi, còn có kiến trúc như chùa miếu.” 

“Những chùa miếu ở quanh đây có lẽ sẽ dễ tìm hơn một chút.” Ngu Sở nói, “Ngày mai bắt đầu tìm kiếm.”

Các đồ đệ đều đồng ý. 

Đợi sau khi bọn họ ra ngoài, Ngu Sở mới nhẹ nhàng thở ra, tựa vào bên giường. 

Trước đây nàng ghét bỏ hệ thống nói chuyện chỉ nói một nửa, không ngờ tới bây giờ lại có thể tiến triển suôn sẻ như vậy. 

Nếu không nhờ các đồ đệ này của nàng mỗi người đều có sở trưởng riêng, chỉ dựa vào một mình nàng, muốn tìm kiếm manh mối cũng phải mất chút thời gian. 

Nhất là Lý Thanh Thành, ở giới tình báo thì năng lực này của cậu ấy đúng là vô địch, trực tiếp bỏ qua bước trung gian, đốt cháy giai đoạn, tuyên bố kết quả, tiết kiệm nhiều công sức sắp xếp điều tra. 

Hôm sau, các đồ đệ bắt đầu đi tìm kiếm ngọn núi và ngôi miếu mà Lý Thanh Thành nhìn thấy. 

Vậy mà thật sự dễ dàng tìm được rồi, dù sao cạnh thành Hoả Thánh là sa mạc rộng lớn, một vùng trụi lủi, có rất ít núi cao, mà núi có chùa miếu lại càng ít. 

Chùa miếu trong tưởng tượng của mọi người, là một tòa chùa miếu hùng vĩ có thể chiếm cứ cả một ngọn núi cao ở phương Nam và Trung Nguyên. 

Không ngờ tới, khi bọn họ dựa vào chỉ dẫn của người bản xứ, đến dưới chân núi cách ngoài thành hơn năm dặm mới biết bọn họ đã nghĩ nhiều rồi. 

Ngọn núi này không cao, coi như là một ngọn đồi thấp, bên cạnh là mặt đất rộng lớn không một ngọn cỏ, gió bụi lồng lộng. 

Mà ở trên đỉnh núi, một ngôi chùa nhiều năm tuổi đã đứng lặng hồi lâu, chỉ có những bậc thềm đơn giản để đi lên trên. 

Đoàn người của Tinh Thần Cung đi lên, khi sắp đến đỉnh núi, có một vị tăng nhân trẻ tuổi mặc ngoại sa Tây Vực, làn da bị nắng chiếu đến ngăm đen đang quét đất. 

Cậu ta ngẩng đầu nhìn sáu người, tức khắc ngẩn ra, dường như lâu lắm rồi chưa từng thấy nhiều người như vậy. 

Hòa thượng trẻ nói mấy câu bằng tiếng Tây Vực, thấy bọn họ không có phản ứng gì, bèn đổi thành ngôn ngữ thống nhất, hỏi: “Các ngươi là ai? Có chuyện gì sao?”

Cả Cửu Châu Đại Lục tuy mỗi nơi đều có tiếng nói riêng, nhưng dù là người nơi nào, đều biết nói tiếng Cửu Châu thống nhất. 

“Xin hỏi huynh là quản sự ở ngôi chùa này sao?” Lục Ngôn Khanh khách khí hỏi. 

Hòa thượng trẻ tuổi nhìn bọn họ, cậu ta cũng không biết nên ứng phó thế nào, bèn cầm chổi quay về chùa. 

Một hồi sau, hòa thượng trẻ lại đi ra. 

“Các người vào đi.” Hòa thượng trẻ tuổi nói. 

Nhóm người đi cùng cậu vào ngôi chùa có phong cách cổ xưa này. 

Bên trong cũng không coi là lớn, một chủ điện, hai trắc điện, lớn cỡ tứ hợp viện của gia đình bình thường. 

Tuy ngôi chùa bị nắng chiếu, bị gió thổi trông có vẻ rất tang thương, nhưng trong chùa rất gọn gàng sạch sẽ, rõ ràng là đã được người ta lo liệu tỉ mỉ.

Một vị hòa thượng già đứng trong sân viện, trên người khoác một chiếc áo cà sa dày, đã bị giặt nhiều đến nỗi bạc màu hết cả.

Tu hành ở nơi như thế này, thật là có cảm giác khổ hạnh tăng.

“Các vị thí chủ, có chuyện gì sao?” Hoà thượng già khách khí hỏi họ.

Hoà thượng hơi nghiêng người hành lễ, Ngu Sở cũng đáp lễ. 

“Xin hỏi ngài có biết chuyện liên quan đến hồ yêu không?” Ngu Sở hỏi.

Hoà thượng già khựng lại.

Ông ấy ngẩng đầu, nhìn Ngu Sở, trong mắt xẹt qua một tia sáng tỏ.

“A di đà phật.” Hoà thượng già lẳng lặng mở miệng, “Xem ra, chư vị thí chủ đã biết một vài chuyện rồi.”

“Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?” Tăng nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh ngờ vực nói.

Hoà thượng già không trả lời.

Ông nói: “A Tứ, đi lấy cái rương gỗ ở trên đỉnh tủ trong Tàng Thư Các mang ra đây.”

Tăng nhân trẻ tuổi trả lời một tiếng, xoay người đi vào hậu viện lấy đồ.

Bên này, hoà thượng già nhìn Ngu Sở.

“Vị thí chủ này, mời vào trong.”

Ông dẫn mọi người vào trong trắc điện, rõ ràng là mấy năm nay không có nhiều người đến viếng thăm, trong phòng không đủ ghế, tổng cộng cũng chỉ có bốn cái ghế cũ. 

Đồ đệ duy nhất lại đi lấy đồ, dường như hoà thượng già định tự mình đi tìm mấy cái ghế khác, các đồ đệ vội vàng ngăn ông lại.

“Hai ngài ngồi đi, chúng con đứng bên cạnh là được rồi.” Thẩm Hoài An nói.

Lúc này Ngu Sở và hòa thượng già mới ngồi xuống.

“Vị thí chủ này đến là vì chuyện của Thánh Nữ kia?” Hoà thượng già hỏi.

“Có vẻ ngài biết được sự tình đằng sau?” Ngu Sở cau mày hỏi tiếp, “Ngài cũng biết Thánh Nữ của thành Hoả Thánh bây giờ là giả?”

“Lão nạp sao có thể không biết?” Hoà thượng già thở dài nói, “Năm đó, chính lão nạp là người đưa đứa nhỏ đó cho Cáp Lý Khắc.”

Cáp Lý Khắc, cũng là cha của Thánh Nữ, Y Cổ Lệ.

Rất nhanh, Ngu Sở đã bắt được ý trong lời nói của ông, “Ý ngài là, hồ yêu kia không phải là nữ nhi của Cáp Lý Khắc?”

Tăng nhân già lắc đầu. 

Lúc này, đồ đệ của ông bước vào, đặt rương gỗ ôm trong ngực xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn ông. 

“Sư phụ, cái rương ngài nói là cái này đúng không?”  

Hòa thượng già gật gật đầu.  

“Những năm này, không phải con luôn muốn biết trong đó có gì sao?” Ông ấy nói, “Mở nó ra đi.”  

Tăng nhân trẻ tuổi tên A Tứ mở rương gỗ ra, mọi người đều nhìn thấy, trong rương có một chiếc áo cà sa dính đầy máu.  

Mà trên áo cà sa để một vòng tay bạch ngọc, rõ ràng là của phái nữ. 

Hòa thượng già chậm rãi mở mắt, ông nhìn cái rương. 

“Cha nương của cô bé đó đều ở đây rồi.”  

“Cái gì?”  

Trong phút chốc, mọi người trong phòng đều kinh hãi, mà A Tứ vừa trở lại, lỡ mất đoạn trò chuyện lúc trước của bọn họ, không biết sư phụ đang nói gì, biểu cảm mê man. 

“Ý ngài là…”  

“Nương ruột của đứa nhỏ đó là hồ yêu tu luyện thành người, mà cha ruột là đệ tử của ta.” Hòa thượng già bình tĩnh nói.   

Ngoại trừ Ngu Sở, những ngườ trẻ tuổi khác đều rất kinh hãi. 

Bọn họ tuy không tu Phật, nhưng cũng biết giới luật trong chùa rất nghiêm khắc.  

Từng có người có tư tình với yêu tinh, có thể so với chuyện người tu tiên và tu ma hòa hảo, là chuyện khiến phần lớn người khó lòng chấp nhận được.

Ngược lại thì Ngu Sở không kinh hãi lắm. 

Dù sao, chuyện yêu tinh với thư sinh, yêu tinh với tăng nhân, đều coi như là sự ghép đôi kinh điển giữa nam nữ từ xưa đến nay, khi nhìn thấy áo cà sa trong rương, nàng đã đoán được rồi.

Người kinh hãi nhất là tăng nhân trẻ tuổi, cậu ta không dám tin tưởng mà hỏi: “Sư phụ, ngài nói cái gì?” 

Hòa thượng già thở dài một tiếng.

“Con từng có một sư huynh pháp danh Tử Quy, nó cũng là đệ tử xuất sắc nhất của ta.” 

“Khoảng chừng hai mươi năm trước, nó đi du ngoạn thế gian gặp được một nữ tử yêu tu, từ đó nảy sinh tình cảm với nàng ta. Khi nó trở về sư môn, ta đã phát hiện nó không thể tĩnh tâm tu luyện như trước nữa.” 

“Sau khi ta hỏi được ngọn nguồn sự việc, giáo huấn nó một trận nặng. Tử Quy nó không chịu nói một câu, cắn răng chịu tất cả hình phạt, nhưng một câu nhận sai nhất định không nói, chỉ đồng ý với ta, sẽ không nghĩ những chuyện bên lề nữa.”

“Nó là đệ tử ta yêu thích nhất, ta tha thứ cho nó.” Hòa thượng già thở dài một hơi, “Kết quả là nửa năm sau, nữ tu hồ yêu kia tìm đến, ta thấy biểu cảm của Tử Quy, biết nó đã dao động rồi.”  

“Yêu tu khi đó sắp sinh rồi, một xác hai mạng, ta không nhẫn tâm nên không đuổi bọn họ đi. Chuyện này không ngờ bị dân chúng thành Hoả Thánh biết đến, bọn họ bao vây lấy chùa, yêu cầu bọn ta phải giết chết hồ yêu và đứa bé trong bụng.” 

Hòa thượng già nói đến đây, ông ấy hơi cúi đầu, bả vai nhấp nhô lên xuống, dường như rơi vào trong hồi ức.

“Sư phụ, sau đó thì sao?” A Tứ vội vàng hỏi.  

“Có lẽ do đứa nhỏ là hỗn huyết, khi hồ yêu sinh nở đã gặp khó khăn, vì giữ lại tính mạng của con, hồ yêu truyền hết kinh nghiệm của yêu tộc và yêu khí cho đứa nhỏ, con vừa ra đời, hồ yêu ấy cũng chết luôn.” 

Tăng nhân nhìn đồ đệ của mình, sắc mặt ông cực kỳ bi ai.  

“Khi đó, dân chúng thành Hoả Thánh vây công, tuyên bố phải đốt cháy ngôi chùa này. Sư huynh Tử Quy của con vì để bảo vệ tính mạng của đứa nhỏ, tự vẫn trước cửa chùa, dùng mạng đổi mạng, trấn trụ dân chúng, mới làm bọn họ rút lui.” 

Hòa thượng già cười khổ nói: “Sau khi nó đi, thậm chí ta còn nghi ngờ có phải pháp danh ta lấy cho nó không tốt, nên mới dẫn đến kết cục này.”  

Tử Quy, cũng là tên khác của chim đỗ quyên, đỗ quyên được các thi nhân xưng là loài có tiếng kêu thê lương nhất trong các loài chim. 

[*] Chim đỗ quyên: Là tên chữ Hán của chim cuốc. 

Tử Quy đau khổ tột cùng, đỗ quyên khấp huyết [*], ngày đêm than khóc nhớ thương.

[*] Khấp huyết: Khóc chảy máu mắt, ý chỉ sự đau khổ tột cùng. 

Đêm ấy, Tử Quy theo người thương đi rồi. 

Mọi người trầm mặc hồi lâu, Ngu Sở mới nhẹ nhàng hỏi: “Vậy đứa nhỏ đó tại sao lại trở thành Thánh Nữ?”  

“Đưa nhỏ kia cha nương đều mất, lão nạp chỉ là một hòa thượng, sao hiểu nuôi dưỡng một đứa trẻ sơ sinh như thế nào? Kết quả là vài ngày sau, Cáp Lý Khắc đến cửa bái phỏng, nói muốn nhận nuôi đứa nhỏ.” 

Tăng nhân thở dài nói: “Ta nhìn hắn tướng mạo đường đường [*], ánh mắt chính trực, không giống tiểu nhân, nên đã đưa đứa nhỏ cho hắn.”

[*] Tướng mạo có khí thế, khí phách. 

“Sau này xảy ra chuyện pháp lực của Thánh Nữ hiển linh, ta đoán là do đứa nhỏ kia làm, nhưng cũng không ngăn cản, dù sao, nếu như Cáp Lý Khắc muốn dùng đứa nhỏ để ngụy trang cho nữ nhi của hắn, vậy đứa nhỏ sẽ được đối xử tốt.” 

“Nhưng cô bé không được đối xử tốt.” Lý Thanh Thành hơi sốt ruột nói: “Con thấy cô bé ấy bị nhốt trong lồng sắt.” 

Nghe được lời này, tay hòa thượng già run một chút.

Ngu Sở nhíu mi, khẽ nói: “Thanh Thành.” 

Lý Thanh Thành tự thấy chính mình hơi lỗ mãng, bèn cúi đầu không nói lời nào.

Ngu Sở nhìn hòa thượng già, nàng nói khẽ: “Thật có lỗi.”  

Tăng nhân già cười khổ. 

“Vị tiểu thí chủ này nói không sai.” Ông ấy nhẹ nhàng nói, “Ban đầu lão nạp không nên đưa đứa nhỏ đó cho người khác, khi đó là ta quá mê man, trong lòng cảm thấy nó là một phiền phức, mới dễ dàng tặng đứa nhỏ cho Cáp Lý Khắc như thế. Mà sau này ta biết được đứa nhỏ sống không tốt, nhưng trong lòng mang một chút may mắn, chỉ cần cô bé ấy còn tồn tại là tốt, vẫn luôn chưa ra tay cứu giúp. Bây giờ…”  

Ông cười khổ: “Bây giờ đã qua mười tám năm, trong lòng lão nạp ngày đêm không được yên ổn, nhưng nay tuổi đã cao rồi, cũng không thể làm được gì. Không ngờ tới lại có duyên gặp được các vị đây.”  

Tăng nhân già nhìn Ngu Sở. 

“Vị tiên trưởng này, nếu ngài có ý muốn cứu đứa nhỏ đó, ta sẽ hoàn toàn phối hợp với mọi người.”  

Thì ra ông ấy sớm đã nhìn ra thân phận của bọn họ.

Ngu Sở lại cảm thấy thật châm chọc.  

Dân chúng thành Hoả Thánh tin tưởng vị thần của mình, hòa thượng già vốn dĩ không ngăn được bọn họ, năm đó chính bọn họ là người không buông tha cho hòa thượng và hồ yêu trên ngọn núi này.

Ai có thể ngờ đến, người mà bọn họ cảm thấy “không sạch sẽ” năm ấy, do sự nhúng tay của bọn họ, nhờ cơ duyên trùng hợp lại trở thành Thánh Nữ mà bọn họ tín ngưỡng ngày nay?

Chỉ dùng huyết thống để đánh giá một người, thật sự có thể phán xét một sinh mạng là tốt hay xấu hay sao? 

Nghĩ đến con hồ ly ngốc nghếch hôm trước, được Cốc Thu Vũ cho ăn mấy miếng đã đồng ý cho nàng ấy ôm đi, đơn thuần như vậy, chắc chắn không được dạy qua, cũng không có tự do, không biết người khác là tốt hay xấu.

Lại nghĩ đến kết cục của đứa nhỏ đó trong sách, rõ ràng nhóc hồ ly này bị người ta lừa nhiều quá rồi, ăn nhiều đau khổ, dần dần hiểu rõ trắng đen, sau đó giết chết hai cha con nhà kia, nhưng lại không rời khỏi nơi này, mà trở thành Thánh Nữ duy nhất.

Có lẽ nàng ấy vẫn không biết mình nên đi nơi nào, nên vẫn luôn không rời đi, làm Thánh Nữ và tiếp tục thực hiện chức trách của mình.  

Sau này, nàng ấy yêu một tên vô danh tiểu tốt trong sách, một tên cường đạo nho nhỏ, vì hắn ta cho nàng ấy rất nhiều ấm áp, kết quả là nam nhân kia chết trong một trận chiến có người tu tiên nhúng tay vào. Lúc này nàng ấy đã hắc hóa triệt để, báo thù không thành, cuối cùng còn bị nghiền xương thành tro.

Chết rồi còn không yên, còn phải biến thành quỷ tu trở về báo thù, lặp đi lặp lại mà bị trở thành người xấu.

Ngu Sở cảm thấy nàng có thể là lớn tuổi thật rồi. Nếu như trước đây nàng nghe được chuyện này, khẳng định là mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. 

Nhưng hiện tại gặp phải chuyện này, lại nghĩ đến chuyện trong sách, làm tâm tình của nàng trở nên không tốt. 

May mắn duy nhất chính là, tất cả những chuyện này còn chưa xảy ra.  

“Rất tốt.” Ngu Sở nghiến răng, lạnh giọng nói: “Chuyện này, chắc chắn ta sẽ quản.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK