Ngu Sở đồng ý với các đồ đệ là nàng sẽ nghĩ biện pháp, thực ra thì trong lòng nàng cũng chưa biết phải làm sao.
Nhưng khi nghe được lời cam đoan của nàng, Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành đều thở ra một hơi.
Không chỉ riêng Lục Ngôn Khanh, Lý Thanh Thành – người vẫn luôn giữ bí mật của cậu cũng gánh áp lực không nhỏ, hôm nay, sắc mặt hai người đều đã thoải mái hơn nhiều.
Lục Ngôn Khanh càng như thế, trước đây cậu thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nhớ lại chuyện khi bị giam giữ, cả đêm trằn trọc không ngủ được, hôm nay khóc lớn một trận với Ngu Sở, Ngu Sở còn đồng ý giúp cậu xử lý những chuyện còn lại, Lục Ngôn Khanh như có chỗ để dựa vào, không buồn rầu khó chịu giống trước kia nữa.
Đưa mắt nhìn theo hai đồ đệ vui vẻ rời đi, trong lòng Ngu Sở cũng coi như được an ủi.
Đến khi chỉ còn lại một mình nàng, Ngu Sở mới thở dài một hơi, tiến vào không gian ngồi ngẩn người.
Quả nhiên, vật phẩm trên giá trống không, hệ thống hoàn toàn không giúp nàng chút nào.
“Dù chuyện này có liên quan đến tuyến truyện chính, nhưng tương lai Lục Ngôn Khanh không phải là lực lượng chủ yếu của kịch bản đối kháng hay sao?”
Ngu Sở nói với lý lẽ rõ ràng: “Vì có thể làm cậu ấy sớm ngày giải trừ tâm ma, tiến lên kỳ Nguyên Anh, có phải cậu cũng nên giúp đỡ một chút hay không?”
Hệ thống yên tĩnh như gà, làm Ngu Sở đang dùng tinh thần nói chuyện kia trông cứ như tự biên tự diễn vậy.
Ngu Sở mấy năm nay đã cảm thấy hệ thống đổi tính rồi, không ngờ vẫn là cái dáng vẻ chết dở này.
“Hệ thống!” Nàng gọi.
Hệ thống không giúp đỡ, phải làm sao đây?
Thực ra có thể điều tra từ thành Đế và Lục gia, đảo ngược lại tìm manh mối. Nhưng chuyện này hơi phiền phức, nếu như điều tra từ Lục gia, vậy Lục Ngôn Khanh nhất định sẽ phải tiếp xúc với Lục gia.
Nhưng ý của Lục Ngôn Khanh rất kiên quyết, cậu hoàn toàn không muốn về nhà ôn lại chuyện cũ gì đó.
Cho Ngu Sở một cảm giác, Lục Ngôn Khanh căn bản không quan tâm ngôi nhà mà cậu được sinh ra nữa rồi, thậm chí không muốn chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại.
Trước đây nàng cho rằng Lục Ngôn Khanh sợ phải đối mặt với gia đình cũ, nhưng hiện nay xem ra là, Lục Ngôn Khanh ngược lại còn sợ gia đình cũ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cậu thì đúng hơn.
Hơn nữa, dù có muốn điều tra, vậy tra làm sao đây? Nàng tự đến thành Đế một chuyến sao?
Ngu Sở nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ ra một cách.
Nàng viết cho trang chủ của Thiên La sơn trang, cũng chính là cha của Thẩm Hoài An – Thẩm Hồng một bức thư, nhờ ông phái người đi thành Đế và nơi Lục gia đang ở hiện giờ – thành Độ hỏi thăm để tìm hiểu tình huống một chút.
Giữa Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ còn có một pháp bảo có thể đối thoại khá lưu hành, nhưng trước đây nàng không để lại pháp bảo cho hai gia tộc người phàm là Thiên La sơn trang hay Ngu gia, vậy nên chỉ có thể dùng phi ưng Thiên La sơn trang huấn luyện để gửi thư.
Phi ưng dù có nhanh hơn nữa thì từ phía Nam lên phía Bắc, vừa đi vừa về cũng phải hai tháng, thêm nữa, Thiên La sơn trang bên đó còn phải điều tra, có lẽ thời gian còn phải kéo dài hơn nhiều.
Nhưng đối với những người tu tiên như bọn họ, thời gian mấy tháng cũng không là gì.
Bởi chuyện này cần cha của Thẩm Hoài An đi điều tra, sau khi Ngu Sở nói chuyện này với Lục Ngôn Khanh, Lục Ngôn Khanh cũng thoải mái hào phóng gọi các sư đệ, sư muội tới, một lần nữa mở cuộc họp nói về chuyện này.
Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh rất sợ chuyện riêng của cậu ảnh hưởng rồi tăng thêm phiền phức cho môn phái, kết quả, ánh mắt các sư đệ, sư muội nhìn cậu không hề có ý chê phiền phức, mà ngược lại, đều là sự quan tâm ân cần.
“Để người của cha đệ đi điều tra? Cũng khá tốt.” Thẩm Hoài An hai tay vắt sau đầu, vui vẻ nói: “Nhà đệ coi như cũng có chỗ dùng, cũng góp chút sức lực giúp đỡ.”
“Đây là chuyện lớn, nếu như không được, chúng ta đi thành Đế một chuyến.” Tiêu Dực nghiêm túc nói, “Ông của đệ từng nói, tâm kết một khi đã phát hiện thì phải tìm cách giải trừ ngay, nhất định không được để nó ngấm vào tim, đây là một kiếp nạn.”
“Đúng vậy, đây là một chuyện rất lớn, còn là một chuyện rất tốt.” Cốc Thu Vũ cũng vui vẻ nói, “Nếu như có thể giải trừ tâm kết, vậy Tinh Thần Cung chúng ta sẽ có một tuyệt đỉnh thiên tài hai mươi lăm tuổi đã tiến vào kỳ Nguyên Anh rồi! Sau này không ai có thể bắt nạt chúng ta được nữa.”
Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh còn lo việc riêng của cậu sẽ ảnh hưởng đến mọi người, bị các sư đệ, sư muội ngươi một câu ta một câu, không hiểu sao bỗng chốc trở thành chuyện lớn của Tinh Thần Cung.
Lục Ngôn Khanh có chút bất đắc dĩ, trong lòng lại vô cùng cảm động.
“Cảm ơn mọi người.” Cậu nói nhỏ.
“Đều là sư huynh sư đệ với nhau, huynh cảm ơn làm gì chứ? Quá khách khí rồi.” Thẩm Hoài An nói: “Huynh không sao là quan trọng nhất.”
“Đúng đó, bình thường là bọn muội làm phiền huynh, cũng chưa nói cảm ơn gì cả mà.” Cốc Thu Vũ nói.
Tiêu Dực và Lý Thanh Thành đều đồng ý với ý của hai người.
Lục Ngôn Khanh khóe mắt cay cay, cậu cúi đầu rồi khẽ gật.
Có sự ủng hộ của sư phụ và các sư đệ, sư muội, buổi tối Lục Ngôn Khanh lại ngủ được.
Ngu Sở còn dạy cho cậu một bộ tĩnh tâm quyết, khi này, Lục Ngôn Khanh mới không bị chuyện ngày ấy quấn lấy nữa.
Trong thời gian đợi tin tức của Thiên La sơn trang, thoáng cái đã qua vài tháng.
Một năm mới đến rồi.
Các đồ đệ lại thêm một tuổi, Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực ban đầu cũng không có biến hoá gì, ngược lại là Lý Thanh Thành và Cốc Thu Vũ có vẻ lớn hơn một chút.
Nơi xa nhất của phương Nam không có tuyết, bốn mùa chỉ có xuân, hạ và thu, ngay cả cây cối đều không tàn lụi, vẫn cứ rậm rạp tươi tốt.
Sự nỗ lực nửa năm qua của Lý Thanh Thành cuối cùng cũng có thu hoạch, tiến vào kỳ Trúc Cơ.
Tuy nói cậu là người yếu nhất trong Tinh Thần Cung, nhưng cậu là em út, thời gian nhập môn muộn, tiến bộ với tốc độ này cũng đã thể hiện được tài năng của cậu.
Ngu Sở cảm thấy từ sau khi nàng bắt đầu dạy mấy đồ đệ này, ấn tượng về giai cấp vốn có của nàng về giới tu tiên nhanh chóng bị phá vỡ.
Nguyên nhân không gì khác – tốc độ tiến bộ của các đồ đệ của nàng thực sự là nhanh quá rồi! Nhanh đến nỗi Ngu Sở lo lắng thân thể hay tinh thần của bọn chúng có xảy ra vấn đề gì hay không.
Nhưng thấy mấy đứa nhóc này đều có sức sống gấp trăm lần, Ngu Sở mới dần dần yên tâm.
Mầm non tinh anh trên dưới trăm ngàn năm đều đã ở trong tay nàng, bao gồm cả Lý Thanh Thành, người thường bị môn phái khác “bắt nạt”, thực ra cũng là nhân tài hiếm có.
Từ khi cậu ấy tiến vào kỳ Trúc Cơ là có thể bắt đầu luận bàn cùng các sư huynh rồi.
Lý Thanh Thành mang hệ Lôi, cậu ấy còn tự sáng tạo một bộ công pháp kết hợp thuật pháp của lôi với quyền pháp.
Thời điểm đỉnh nhất có thể dẫn lôi vào quyền sau đó lại đánh ra, hoàn toàn đánh quyền pháp thành công kích từ xa.
Nếu sau này cậu ấy có thể hoàn toàn nắm giữ bộ lôi quyền này cũng đủ để làm cho mấy môn phái khác ăn hết.
Lý Thanh Thành vốn dĩ cảm thấy cậu ấy đến kỳ Trúc Cơ là tàm tạm rồi, có thể từ từ tu luyện.
Kết quả, Ngu Sở lại nói cho cậu ấy rằng, nàng muốn cậu ấy phải đi tham gia đại chiến tiên môn vào hai năm sau.
So với tiên tông đại bỉ tụ tập người các nơi tu tiên trên Đại Lục, thì đại chiến tiên môn lại được triển khai giữa nội bộ môn phái với nhau.
Thường thường mà nói, mỗi môn phái sẽ phái từ ba đến năm đệ tử, mà trong những đệ tử này, khả năng chỉ có một người là hạt giống được gieo hy vọng, những người khác đều là để bị đào thải.
Đợi đến cuối cùng, sau tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, các đồ đệ còn ở lại sẽ quyết chiến thắng bại.
Ngu Sở đã nghĩ kỹ rồi, đại chiến tiên môn hai năm sau nàng chỉ phái một mình Lý Thanh Thành mà thôi.
Lý Thanh Thành vừa nghe đến đây, cả người suýt chút nữa thì sụp đổ.
“Á? Sư tôn, người thật sự để một mình con đi ư?” Lý Thanh Thành mặt ủ mày ê nói, “Lần này con mà thua thì không phải rất mất mặt hay sao?”
Sư phụ bình thường nếu không phải răn dạy đệ tử không có quyết tâm thì sẽ là an ủi đồ đệ.
Nhưng Ngu Sở lại cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, con mà thua thì sẽ rất mất mặt đó.”
Nàng vỗ vỗ vào vai Lý Thanh Thành, an ủi nói: “Thắng thua là chuyện bình thường của nhà binh, không sao, con cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Ngu Sở, Lý Thanh Thành sụp đổ ngã xuống.
“Những ngày như vậy khi nào mới kết thúc đây…” Cậu ấy khóc không ra nước mắt mà nói: “Đệ muốn phơi nắng, muốn đọc thoại bản, không muốn làm gì cả, chỉ muốn ăn no chờ chết.”
Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đi qua.
“Đợi đệ trở thành người đứng đầu giới tu tiên thì đệ có thể ngày ngày nằm phơi nắng rồi.”
Thẩm Hoài An quỳ một gối xuống, cậu và Tiêu Dực một người kéo vai, một người nâng chân, hai người trực tiếp khiêng Lý Thanh Thành đi tham gia huấn luyện tiếp.
Lý Thanh Thành cũng muốn hỏng mất, từ nhỏ cậu ấy đã là người không để ý mặt mũi, cũng không để ý người khác nhìn cậu ấy thế nào.
Nhưng hôm nay, cậu ấy thật sự đã lên thuyền giặc, cậu ấy bỗng nhiên nhận ra, cậu ấy có thể chịu được người khác khinh thường mình, nhưng không chịu được người khác chỉ chỉ trỏ trỏ Tinh Thần Cung.
Cũng không biết môn phái này có ma pháp gì, làm tên phế nhân nhàn tản như cậu ấy cũng để tâm đến thắng bại.
Lý Thanh Thành thở ngắn than dài cùng các sư huynh đi tập luyện.
Trong lúc các đồ đệ đang huấn luyện, sau núi, Ngu Sở ngồi trong viện của nàng, pháp khí Vũ Hoằng Vĩ đưa cho nàng đột nhiên sáng lên.
Pháp khí này nhìn thì như cái trống bỏi bằng gỗ, tại lúc Ngu Sở cầm nó lên, cảm giác như đang cầm một cái điện thoại cầm tay cỡ lớn.
“Ngu chưởng môn, Ngu chưởng môn, có ở đó không?”
Sau khi nàng cầm nó lên, pháp khí không tiếp tục sáng nữa, mà truyền đến giọng nói của Vũ Hoằng Vĩ.
“Ta nghe thấy rồi, Vũ chưởng môn.” Ngu Sở hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ngu chưởng môn, một năm không gặp, chúng ta tìm một ngọn núi gặp mặt một lát đi.” Vũ Hoằng Vĩ nói: “Lão phu có chuyện muốn thương lượng trực tiếp với cô.”
“Chuyện gì mà không thể nói luôn được?” Ngu Sở nghi ngờ mà hỏi.
“Chuyện quan trọng, liên quan đến chuyện này, sau này ta sẽ còn mở hội họp mặt với các chưởng môn môn phái khác nữa, ta hy vọng cô có thể tham gia, ta cũng muốn thương lượng chi tiết với cô trước.” Vũ Hoằng Vĩ nói: “Có thể xem như cô là một trong những người mà ta tín nhiệm nhất rồi.”
Ngu Sở nghĩ nghĩ, bèn đồng ý lời mời của Vũ Hoằng Vĩ.
Vũ Hoằng Vĩ sống lâu rồi, tu vi cao, nàng còn có thể hỏi Vũ Hoằng Vĩ có pháp bảo gì có thể giúp đỡ tìm hiểu trận bắt cóc Lục Ngôn Khanh vào hơn hai mươi năm trước kia không.
Hôm sau, hai người đến đỉnh núi đã hẹn trước, dừng lại trong một cái đình chênh vênh trên đỉnh, người phàm có trèo cũng không lên nổi, vừa nhìn là biết do người tu tiên dựng nên.
Khi Ngu Sở đến, Vũ Hoằng Vĩ đã ở đó rồi.
“Ngu chưởng môn, một năm không gặp, nghe nói cô lại thu nhận thêm một đồ đệ nữa?” Vừa gặp mặt, Vũ Hoằng Vĩ đã chào hỏi nàng.
Ngu Sở hơi hơi gật đầu: “Vũ chưởng môn, ông tìm ta là vì chuyện gì?”
“Ngu chưởng môn, cô nhìn cô đó, ngay cả hàn huyên hai câu với ta cũng không muốn, vừa tới đã nói thẳng vào chủ đề.” Vũ Hoằng Vĩ bất đắc dĩ nói.
Trước đây khi tiếp xúc với Ngu Sở, Vũ Hoằng Vĩ cảm thấy tính cách của nàng quá đạm mạc xa cách, ngoài đồ đệ của mình ra, nàng đối với ai cũng đều lạnh lẽo, không có hứng thú. Tính cách như thế này nên xuất hiện trên người kẻ quyền thế đã tu luyện mấy trăm năm.
Nhưng đồng thời, tồn tại cùng với sự “cao ngạo” mà mấy lão chưởng môn của những môn phái khác chán ghét, Vũ Hoằng Vĩ có thể cảm nhận được đó là một loại không nói lời khách sáo, không thích kết bè kết cánh trên người Ngu Sở.
Sự sạch sẽ của nữ tử này, không phải sự đơn thuần của thiếu niên, mà là sự sạch sẽ không nhiễm bụi trần sau khi trải qua sóng to gió lớn, nhìn thấu thế gian, vậy nên Vũ Hoằng Vĩ mới tín nhiệm Ngu Sở.
Nhưng nói đến cũng lạ, nữ tử này tuổi còn rất trẻ, nào có được tâm giới bực này cơ chứ?
Dù sao đi chăng nữa, Vũ Hoằng Vĩ biết tính tình của Ngu Sở, vậy nên cũng không hề tức giận.
“Mời cô qua đây đúng là có một việc lớn, hơn nữa còn liên quan đến việc trọng đại, ta nghĩ trò chuyện với Ngu chưởng môn trước, sau đó mới triệu các chưởng môn khác đến đây bàn đại kế.” Vũ Hoằng Vĩ điều chỉnh lại biểu cảm, nghiêm túc nói.
“Ông cứ nói.”
“Thực ra chuyện này đến tìm cô, có thể cô cũng không rõ ràng lắm.” Vũ Hoằng Vĩ hỏi: “Ngu chưởng môn, cô đã từng đến thành Đế chưa?”
Thành Đế, lại là thành Đế.
Ngu Sở dần thu sắc mặt lại, giọng nói nghiêm túc: “Vũ chưởng môn, ông muốn nói cái gì, có thể nói thẳng ra.”