Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuê phòng của Ngu Sở nằm ở bên trái sân sau, trong viện có một hòn bộ non bộ nhân tạo, còn có cả một vườn hoa nho nhỏ.

Ngu Nhạc Cảnh không nói dối, dù đã ba mươi năm trôi qua, viện của Ngu Sở vẫn giống y chang như trong quá khứ, rõ ràng đã có người chăm lo định kỳ.

Sau khi bước vào trong phòng, ngay cả Ngu Sở cũng thoáng sửng sốt. Đồ đạc bài trí trong phòng giống hệt với những gì trong trí nhớ của Ngu Sở Sở, không có vật nào bị di chuyển cả.

Điều thay đổi duy nhất dường như là khoảng trống đáng ngờ trên vách tường bên trái, dường như chỗ này từng treo bức tranh bày bàn thờ.

“Đồ của muội bọn huynh cũng chưa từng động vào.” Ngu Nhạc Cảnh nhìn về phía Ngu Sở, “Mọi người nghĩ nếu như một ngày nào đó muội nghĩ thông rồi trở về nhà nhìn thấy đồ trong phòng mình bị để lung tung sẽ tức giận.”

Ngu Sở đánh giá căn phòng, nàng đi tới trước tủ quần áo, vừa mở ra bên trong treo đầy xiêm áo của nữ tử, nàng lại mở ngăn kéo bàn trang điểm ra, bên trong chất đầy đồ trang sức và trâm cài tóc.

“Đây đều là cha nương và huynh mua sau khi muội rời đi.” Ngu Nhạc Cảnh nhìn chằm chằm tủ quần áo đầy xiêm áo kia, ánh mắt ông trở nên xa xăm, như nhớ lại chuyện gì đó, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên nở nụ cười, “Khi đó bất kỳ tiểu thư nhà ai được chọn làm mỹ nhân thành An theo tục lệ, nương đều sẽ nói, nếu như không phải Sở Sở đã đi rồi, làm gì đến lượt khuê nữ nhà bọn họ.”

Ngu Sở đóng tủ quần áo lại, nàng có chút mất tự nhiên khẽ gọi, “Đại ca.”

“Nên trách huynh, hôm nay là ngày vui, không nhắc đến những chuyện kia nữa. Tiểu muội, nào, muội lại đây ngồi đi.”

Ngu Sở bị Ngu Nhạc Cảnh ấn ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, rồi ông kéo ngăn tủ bàn trang điểm ra, lấy một hộp sơn mài đỏ.

“Sở Sở, muội nhìn này, muội còn nhớ đây là gì không?”

Trong hộp có một cây trâm hoa màu xanh lam, cánh hoa màu xanh được chạm khắc tinh xảo sắc nét. Ngu Nhạc Cảnh cầm cây trâm lên, mặt dây chuyền rũ xuống cũng đung đưa theo cực kỳ đẹp.

“Đây là…”

Mới đầu Ngu Sở có chút thắc mắc, sau đó mới nhớ ra chuyện này.

Ba mươi năm trước, quan hệ giữa hai huynh muội bọn họ vẫn đang ở thời điểm thân thiết nhất.

Trưởng tử nhà người ta khi rảnh rỗi thường thích đến những quán rượu tụ tập vui chơi, hoặc cùng nhau làm thơ ca. Mà Ngu Nhạc Cảnh lại luôn dành thời gian chăm sóc muội muội, cùng nàng đi cửa hàng mua đồ, tham mưu cho nàng ấy những chuyện các tiểu cô nương thường gặp.

Không chỉ có vậy, Ngu Sở Sở còn quấn lấy Ngu Nhạc Cảnh đòi huynh trưởng vấn tóc cho nàng ấy, dần dần Ngu Nhạc Cảnh thật sự học được cách vấn tóc. Những chuyện như thế này đều là nha hoàn làm, nam tử bình thường phần lớn đều khinh thường làm những việc ấy.

Sau đó Ngu Nhạc Cảnh kết hôn, cộng thêm Ngu lão gia bắt đầu chuyển giao việc làm ăn trong tay mình cho ông. Năm đó Ngu Nhạc Cảnh bận rộn đến mức chân không chạm đất, ở bên ngoài bận rộn làm ăn, về nhà thì dành thời gian cho thê tử, thời gian dành cho muội muội cũng chỉ còn mấy câu hỏi thăm khi rảnh rỗi.

Ngu Sở Sở rất thích một cây trâm cài đầu, nàng ấy quấn lấy Ngu Nhạc Cảnh đòi huynh trưởng đi mua cùng mình. Ngu Nhạc Cảnh không có thời gian, ông đưa tiền cho nàng ấy tự đi mua, Ngu Sở Sở không chịu, Ngu Nhạc cảnh không thể làm gì khác hơn là nói khi nào có thời gian rảnh sẽ đi cùng muội. Kết quả là đến tận khi Ngu Sở Sở xảy ra xích mích với người nhà, ông vẫn không có thời gian rảnh.

Những chuyện đã qua đó đều là những chuyện vụn vặt bình thường, nhưng khi hồi tưởng lại, nó có thể mang đến thương tổn lớn đến nhường ấy.

Ngu Sở nhìn thấy cây trâm này, nàng biết Ngu Nhạc Cảnh đang nghĩ gì.

Ông đang cảm thấy hổ thẹn với nàng.

“Đại ca.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Chuyện năm đó muội thật sự không trách huynh, là tại muội đã không hiểu chuyện rất nhiều.”

“Không nhắc đến chuyện đã qua nữa.” Ngu Nhạc Cảnh đứng sau lưng Ngu Sở, ông nhẹ giọng nói, “Để đại ca vấn tóc cho muội.”

Kiểu tóc hiện tại của Ngu Sở là kiểu đơn giản thoải mái mang phong cách người tu tiên, mái tóc dài chấm ngang lưng được buộc lại một cách đơn giản.

Ngu Nhạc Cảnh lấy trâm ngọc trên tóc nàng ra, mái tóc đen dài lập tức xõa xuống.

Bàn tay già nua của ông nhẹ nhàng chải mái tóc dài mềm mượt như thác nước của nàng, ông vấn kiểu tóc dành cho thiếu nữ chưa lấy chồng, sau đó nhẹ nhàng cắm cây trâm hoa lam lên giữa búi tóc.

Ngu Nhạc Cảnh ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông và ánh mắt của Ngu Sở giao nhau trong tấm gương đồng.

Trong gương, Ngu Sở vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như năm đó, chỉ là, nàng đã không còn là thiếu nữ mười bảy tuổi non nớt nữa rồi.

Nhưng khi nàng vấn kiểu tóc ngày xưa, Ngu Nhạc Cảnh vẫn có chút hoảng hốt, cảm giác giống như đột nhiên không nhớ ra hôm nay là ngày tháng năm nào nữa, dường như chỉ cần vừa đẩy cửa ra, cha nương vẫn còn ở đó, gia đình bọn họ vẫn còn như xưa.

Đến khi Ngu Nhạc Cảnh bừng tỉnh lại ông ngước mắt lên, thấy được gương mặt già nua của mình trong gương đồng, đã không còn vẻ phong lưu phóng khoáng thuở son trẻ nữa, ông nhìn đến mức ngẩn người.

“Đại ca.” Ngu Sở nhẹ giọng gọi ông.

Ngu Nhạc Cảnh ngạc nhiên nhìn gương mặt muội muội trong gương đồng lần nữa, mặc dù đường nét trên khuôn mặt của nàng không có gì thay đổi nhiều, nhưng khí chất trên người nàng toát lên vẻ thờ ơ như đã từng trải qua nhiều tang thương, đã không còn vẻ hăng hái niềm nở của thiếu nữ năm nào nữa.

Trong đôi mắt Ngu Sở là sự bình tĩnh lạnh nhạt, cũng không thể nhìn thấy ánh mắt sinh động như thuở còn trẻ. Ngay cả kiểu tóc này cùng cây trâm cài tóc màu xanh da trời xinh đẹp này cũng không còn thích hợp với nàng nữa.

Trong khoảnh khắc đó, Ngu Nhạc cảnh chợt tỉnh lại trong dòng chảy quá khứ cuồn cuộn.

Hai tay của Ngu Nhạc Cảnh khẽ run, ông bước về sau mấy bước, cười một tiếng thê lương.

“Huynh đúng là hồ đồ mà, cho rằng gương vỡ rồi vẫn có thể lành, chỉ cần tìm được muội thì có thể bù đắp những tiếc nuối đã qua đi.” Ngu Nhạc Cảnh tự giễu mà cười nói, “Nhưng ba mươi năm trôi qua, cuối cùng kết quả lại là cảnh còn người mất, cha nương đi rồi, huynh đã già, và muội cũng không còn là muội của năm đó nữa… Gia đình chúng ta cuối cùng vẫn không thể trở lại như trước.”

Ngu Sở đỡ ông ngồi xuống giường, Ngu Nhạc Cảnh co người lại, dường như chỉ trong nháy mắt ông đã già đi không ít.

Ngu Sở đã chuyển qua rất nhiều kiếp, nàng vẫn rất giỏi gặp dịp là diễn, nhưng khi đối mặt với Ngu Nhạc Cảnh, một câu đáp lại nàng cũng không thốt ra được, chỉ biết vụng về, giọng khô khốc gọi ông, “Đại ca, muội…”

Ngu Nhạc Cảnh lắc đầu, ông vươn tay ra gỡ cây trâm hoa xanh nước biển trên tóc nàng xuống, sau đó quay qua nắm lấy bàn tay nàng. Ông đặt lại cây trâm ngọc vào trong lòng bàn tay nàng, khẽ siết ngón tay nàng.

“Cứ như vậy đi, chúng ta cùng nhau buông xuống quá khứ.” Ngu Nhạc Cảnh dịu dàng nói, “Sau khi cúng tế cha nương, muội tiếp tục con đường tu tiên của muội, nếu có một ngày muội đắc đạo phi thăng, chúng ta ở dưới suối vàng cũng sẽ vui mừng.”

Giây phút này, trái tim Ngu Sở nhói lên, đau đến mức nàng không thở nổi.

Nhưng hiện tại nàng đã là người tu tiên, không còn thuộc về phàm trần nữa, dù cho nàng không phi thăng thì ít nhất nàng vẫn có thể sống đến hàng trăm hàng nghìn năm nữa. Nàng không thể nào ở lại nhà họ Ngu, nhân duyên của nàng và tình cảm nơi trần gian này đã dứt, tất cả không thể quay lại như thuở ban đầu.

Nếu như Ngu Nhạc Cảnh có thể thấu hiểu được, ngược lại cũng là một chuyện tốt.

Bọn họ nhân cơ hội này nói ra những điều đã cất giấu trong lòng, tâm sự rất nhiều chuyện.

Đến khi hai huynh muội đi ra khỏi cửa phòng, nỗi uất ức đè nén bao năm nay trong lòng Ngu Nhạc Cảnh đã tiêu tan gần hết.

Hai người đi ra đến sân thì nhìn thấy dưới tán cây cách đó không xa, Ngu Thượng Phàm và Lục Ngôn Khanh ngồi đối diện nhau bên cạnh chiếc bàn đá chơi cờ. Trong lòng Ngu Thượng Phàm còn đang ôm nhi tử, dường như đang chờ bọn họ.

Thính lực của Lục Ngôn Khanh tất nhiên tốt hơn người phàm, lúc Ngu Sở và Ngu Nhạc Cảnh mới xuất hiện, cậu đã đứng lên, quan tâm nhìn về phía Ngu Sở.

“Sư tôn.” Cậu gọi.

Ngu Thượng Phàm cũng lên tiếng, “Cha.”

Hai tay Ngu Nhạc Cảnh chắp sau lưng, ông đi đến trước mặt hai người, nhìn Lục Ngôn Khanh.

“Ta nghe sư phụ của con nói, con tu hệ kiếm pháp, bây giờ vẫn chưa có vũ khí dùng quen tay?”

“Vãn bối đúng là chưa có.” Lục Ngôn Khanh nói.

Trong môn phái vẫn còn để lại các loại vũ khí, hệ thống cũng cho rất nhiều vũ khí, nhưng binh khí càng tốt sẽ càng dễ dàng hấp thụ linh khí trong trời đất, khiến chúng trở nên giống như vật sống vậy, người dùng loại binh khí này cũng phải có tốt chất linh khí tương tự.

Những vũ khí đó mặc dù tốt, nhưng giữa người tu tiên và vũ khí không phải chuyện đơn giản như cầm lên là có thể dùng, cũng phải xem duyên phận.

Vũ khi không vừa tay đối với người dùng khi đối chiến rất dễ thua trận. Bốn năm nay Lục Ngôn Khanh vẫn không tìm thấy cây kiếm nào thích hợp trong môn phái.

“Vừa khéo, con đã từng nghe nói về đệ nhất kiếm trang Thiên La sơn trang ở phương Bắc chưa?” Ngu Nhạc Cảnh hỏi.

Lục Ngôn Khanh hơi suy tư, sau đó nói, “Hình như vãn bối đã từng nghe nói. Bắc có Thiên La, Nam có Vô Ảnh, là hai sơn trang đúc kiếm lớn nhất trong Cửu Châu Đại Lục, cũng là hai môn phái lớn trong giới võ lâm, rất nhiều binh khí tốt điều xuất xứ từ hai nơi này.”

“Đúng là như vậy, Thẩm trang chủ của Thiên La sơn trang này và ta có mấy năm giao tình, nể mặt ta, ông ấy nhất định sẽ giúp con chế tạo một thanh kiếm phù hợp với con.”

Hai mắt Lục Ngôn Khanh mở lớn, cậu không dám tin nhìn về phía Ngu Sở, Ngu Sở cười nói, “Ý con thế nào?”

“Cảm ơn sư bá!” Lục Ngôn Khanh vội vàng nói.

“Được rồi.” Ngu Nhạc Cảnh thoải mái cười nói, “Đã như vậy thì để ta phái người đi đưa một phong thư. Chỉ cần đối phương hồi âm, chúng ta sẽ lập tức lên đường.”

Ngu Sở nghe Ngu Nhạc Cảnh nói vậy thì quay qua nhìn ông.

“Huynh muốn đi cùng bọn muội sao?”

“Tất nhiên rồi.”

“Nhưng mà,” Ngu Sở muốn nói lại thôi, “Đại ca, huynh đã lớn tuổi như vậy…”

“Lớn tuổi như vậy? Cho dù huynh có gần đất xa trời đi chăng nữa cũng là huynh trưởng của muội.” Ngu Nhạc Cảnh trừng mắt, “Chỉ cần muội ở phương Bắc ngây ngốc một ngày, huynh sẽ dẫn muội theo ngày đó.”

“Cha, cô cô nói đúng đó, người tuổi tác đã cao, không chịu nổi bôn ba dọc đường.” Ngu Thượng Phàm cũng khuyên, “Hơn nữa, xe ngựa đi quá chậm, nếu như con đi theo cô cô và Lục lão đệ, chúng con cưỡi ngựa mấy ngày là đến…”

“Cái thứ ăn cây táo rào cây sung này!” Ngu Nhạc Cảnh trừng mắt nhìn nhi tử một cái, ông tức giận nói với Ngu Sở, “Muội tưởng huynh muốn đi cùng bọn muội chắc? Chuyện lớn như vậy, huynh không tự mình đi cùng, không tỏ ra chút thành ý người ta sẽ cho là chúng ta lười biếng.”

“Đại ca nói phải.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Vậy chúng ta cùng nhau ngồi xe ngựa thôi.”

Ngu Nhạc Cảnh lúc này mới vui vẻ gọi tên sai vặt đi lấy giấy bút và mực, viết thư cho Thiên La sơn trang.

Người làm nhà họ Ngu cưỡi ngựa chạy đi đưa tin, khi trở lại cũng phải mất một tuần lễ. Trong khoảng thời gian chờ tin tức, Ngu Nhạc Cảnh đưa Ngu Sở đi lên khu đất mộ, tế bái cha nương, cũng coi như giải tỏa được một phần tâm sự.

Quan hệ giữa Ngu Sở và con dâu nhà họ Ngu cũng rất tốt, Ngu Sở đối với bọn họ mà nói thì giống như một vị trưởng bối đã thờ cúng rất lâu, với lại nàng là người tu tiên cho nên thái độ của mọi người đối với nàng cực kỳ sùng kính cũng rất hiếu kỳ.

Nhưng với Ngu đại phu nhân, cũng chính là tẩu tử Tôn Uyển, thái độ của bà đối với Ngu Sở không nóng không lạnh, vì để tránh mặt Ngu Sở, liên tục mấy ngày liền Tôn Uyển không hề ra khỏi phòng nửa bước.

Ngu Sở đang ngồi trong đình viện của mình nghỉ mát đọc sách, Lục Ngôn Khanh đi vào trong viện ngồi xuống bên cạnh nàng, cậu lại gần nhỏ giọng nói, “Sư tôn, hai phu thê sư bá hình như đang có cãi vã.”

Ngu Sở nhìn quyển sách, nàng lật qua một trang.

“Sao con biết?”

“Thính lực của con quá tốt, vô tình nghe thấy ạ.” Lục Ngôn Khanh thành thật trả lời.

Ngu Sở lại ung dung hỏi, “Vậy con đoán xem, ta có thể nghe thấy được không?”

Lúc này Lục Ngôn Khanh mới phản ứng kịp, cậu ngượng ngùng nói, “Đệ tử lắm miệng.”

Đây là do Ngu Sở cố ý, đáng lẽ nàng nói một câu “Ta cũng biết” là được, nhưng cho dù Lục Ngôn Khanh có bao nhiêu tuổi rồi, nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu là không nhịn được muốn trêu chọc cậu.

“Được rồi, con đi luyện kiếm đi.” Ngu Sở cười nói, “Thiên La sơn trang là môn phái trong võ lâm, lại nổi tiếng về chế tạo vũ khí. Đến khi chúng ta đến đó, không tránh được việc người ta muốn con thể hiện tài năng.”

Lục Ngôn Khanh nhìn tâm trạng của Ngu Sở vẫn bình thường, cậu mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy nàng nói câu này lại không kiềm chế được nhíu mày.

“Nhưng… Ở phương diện tu luyện, đệ tử cũng coi như có chút thành tựu, còn về phương diện võ thuật chắc chắn không thể so với người trong võ lâm, đến lúc đó có thể sẽ khiến cho người mất mặt.”

“Chuyện này có gì đâu, để vi sư dạy con. Người ta bảo con thể hiện tài năng, con sẽ dùng kiếm pháp thuộc tính pháp thuật, cho bọn họ thấy vài chiêu lóa mắt, hù dọa mấy người trong võ lâm chưa từng nhìn thấy pháp thuật của giới tu tiên.” Ngu Sở cười nói, “Bây giờ chỉ con luyện tốt kiếm pháp, cho dù con có thế nào bọn họ cũng sẽ sinh lòng ngưỡng mộ con.”

Lục Ngôn Khanh có chút không biết làm thế nào.

Tính tình của Ngu Sở phần lớn thời gian đều bình tĩnh lạnh nhạt, thi thoảng sẽ hơi nóng nảy, có những khi cũng sẽ giống như lúc này, tức giận giở trò xấu giống như trẻ con vậy.

Hai ngày sau, người trước đó đi đưa tin của Ngu phủ đã quay trở lại, còn có một người lạ cùng trở lại với cậu ta.

Trong sảnh đường, Ngu Sở và Ngu Nhạc Cảnh ngồi ngay ngắn ở chính vị, Lục Ngôn Khanh và Ngu Thượng Phàm ngồi bên cạnh. Ngu Nhạc Cảnh thấy người dẫn một người xa lạ đi vào, ông đặt luy trà xuống.

“Vị này là?”

“Ngu lão gia tốt lành, tại hạ là đệ tử Vương Cửu của Thiên La sơn trang. Thẩm trang chủ đã nhận được tin của ngài.” Vương Cửu ôm quyền, “Thiên La sơn trang lúc nào cũng hoan nghênh ngài đến viếng thăm.”

“Vậy tại sao còn phải phiền ngươi đến đây một chuyến?” Ngu Nhạc Cảnh nghi ngờ hỏi.

Vương Cửu không trả lời vấn đề của Ngu Nhạc Cảnh, hắn ta nhìn về phía Ngu Sở, hỏi thật khẽ, “Vị này… Vị này có phải là Ngu tiên trưởng?”

“Là ta.” Ngu Sở nói.

Vương Cửu nghe thấy câu trả lời của Ngu Sở, hắn ta lập tức quỳ xuống.

Ngu Nhạc Cảnh nhíu mày nói, “Vương tiểu huynh đệ, ngươi làm gì vậy?”

Lồng ngực Vương Cửu phập phồng, mắt hắn ta ửng đỏ.

“Tại hạ tới để chuyển lời thỉnh cầu của Thẩm trang chủ, cầu xin Ngu tiên trưởng mau chóng trở về cùng tại hạ, cứu thiếu trang chủ của chúng ta một mạng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK