Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm người Tinh Thần Cung ngồi pháp bảo từ Tây Vực trở về, dọc đường đi vì chăm sóc tiểu hồ ly chưa từng ra cửa, Ngu Sở đã dừng lại trên đường rất nhiều lần.

Chỉ cần Ngu Sở thấy nàng ấy dường như cảm thấy thích thú chỗ nào sẽ lập tức hạ xuống để cho nàng ấy và Tiểu Cốc ra ngoài chơi. Nếu như đến thành trấn thì sẽ cho các nàng đi mua đồ.

Cả đoạn đường cứ đi lại dừng rồi lại đi như vậy, bọn họ mất khoảng chừng bốn ngày mới trở lại đến môn phái.

Bọn họ không chỉ mang về một tiểu hồ yêu, mà còn cả túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là đồ của hai cô nương Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc mua.

Vẫn như ngày thường, thời gian Ngu Sở để cho các đồ đệ tự giày vò rèn luyện với nhau thì nàng sẽ trốn ra phía sau núi yên tĩnh.

Ngu Sở cảm giác bản thân đôi khi nuôi đồ đệ giống như đang nuôi chó mèo cá nhỏ vậy. Nàng đưa một thành viên mới về, nếu như ngày ngày nàng đều dắt đứa bé ấy theo bên người chăm sóc thì không có lợi ích gì ngoại trừ khiến đứa trẻ mới lớn phụ thuộc vào nàng và không hòa nhập được với những người khác.

Cho nên, một trong những việc quan trọng nhất nàng giao quyền cho các đồ đệ là để sư huynh, sư tỷ đảm đương vai trò chăm sóc đứa bé, như vậy, bọn nhỏ có thể nhanh chóng làm quen với nhau.

Khi đám đồ đệ làm quen với nhau trên đỉnh núi phía trước thì Ngu Sở ở phía sau ngoại trừ nghỉ ngơi, cũng có chuyện gấp cần phải giải quyết.

Thuộc tính của các đồ đệ nàng thu nhận người sau lại càng “hoang dã” hơn người trước, người sở hữu song thuộc tính được coi là thiểu số trong giới tu tiên về cơ bản lại không phải chuyện mới mẻ gì ở Tinh Thần Cung.

Suy cho cùng, những đồ đệ này của nàng đều là kỳ tài pháp tu, thiên tài kiếm tu, còn có thể tu, độc tu có tư chất thiên ma tu, còn cả truyền nhân của thế gia bói toán, bây giờ lại thêm một tiểu yêu tu.

Nói đơn giản thì là mỗi người một phương hướng.

Những đồ đệ khác thì vẫn ổn đi, ít nhất bọn nhỏ cũng xuất thân từ nhân tộc, Hà Sơ Lạc thì lại trực tiếp nhảy đến hồ yêu luôn.

Thế này thì dạy thế nào đây?

Ngay cả khi Ngu Sở đã học tất cả mọi thứ, nhưng nàng thật sự chưa từng học làm yêu tinh.

Khi Ngu Sở đang ở phía sau núi suy nghĩ, ở trên đỉnh núi chính, Tiểu Cốc đã không chờ thêm được nữa mà dẫn Hà Sơ Lạc đi thăm thú khắp nơi.

Việc mang một tiểu hồ ly về, người vui vẻ nhất tất nhiên là Cốc Thu Vũ, mặc dù quan hệ của nàng và các sư huynh, sư đệ khác đều rất tốt, nhưng nàng vẫn cần một người bạn cùng phái.

“Cuối cùng muội cũng không cần phải ngây ngốc ở một chỗ với đám nam nhân thối các huynh nữa rồi!” Cốc Thu Vũ cực kỳ phấn khởi hoan hô, “Muội muốn cùng Tiểu Hồ xây một cái sân nhỏ bọn muội thích!”

Nàng kéo tay Hà Sơ Lạc, dẫn nàng ấy chạy lon ton khắp nơi trên đỉnh núi chính, giới thiệu môn phái cho nàng ấy.

Trong hai năm qua, Cốc Thu Vũ đã thực sự trưởng thành, trở thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, cũng không còn tinh nghịch như hồi bé nữa. Kết quả là, Tiểu Hồ chỉ vừa tới, trong nháy mắt nàng đã khôi phục lại tâm tình thiếu nữ của mình, cực kỳ hoạt bát sống động.

Các tòa kiến trúc của môn phái trong Huyền Sơn Cổ Mạch kéo dài khắp mấy ngọn núi, chưa cần nói đến các đỉnh núi khác, chỉ riêng đỉnh núi chính đã rất lớn rồi.

Cốc Thu Vũ đưa Hà Sơ Lạc đi tham quan một vòng, ánh mắt nàng ấy cũng trợn tròn, giống như một chú hồ ly ở nông thôn lần đầu vào thành, không chớp mắt mà nhìn khắp nơi, cái gì cũng lấy làm mới lạ.

“Muội thấy khoảng sân ở hai bên đường này không?” Cốc Thu Vũ nói, “Vốn dĩ là để phân chia nam nữ, nam ở một bên nữ ở một bên. Nhưng môn phái chúng ta quá ít nhiều cho nên tỷ sống ở bên sân với các sư huynh.”

Môn phái trong Huyền Sơn Cổ Mạch là nơi trú ngụ cũ của một đại môn phái, nên quy mô của các công trình kiến trúc đều rất to lớn. Nơi ở của các đệ tử được chia thành từng viện, diện tích của mỗi viện tương tự một tứ hợp viện [*] của một gia tộc bình thường.

[*] 四合院 “Tứ hợp viện” hay còn được gọi là “Tứ hợp phòng”, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. 

Cốc Thu Vũ trước đây vẫn luôn ở sát vách các sư huynh, một mình một sân, đối với một cô nương như nàng thì thật sự có chút trống trải.

Nàng kéo tay Hà Sơ Lạc, đi tới sân trước, nàng vui vẻ tuyên bố, “Sau này nơi này sẽ là nhà chúng của chúng ta.”

Tiểu hồ ly nghe câu này của Tiểu Cốc thì ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn khoảng sân trước mặt.

“Thật sự có thể sao?” Nàng ấy hỏi thật khẽ.

Tiểu Cốc biết, Hà Sơ Lạc vẫn luôn bị nhốt sau lan can giống như một con vật mà lớn lên, có lẽ đối với nàng ấy, một chỗ ở bình thường là một chuyện xa xỉ gần như không thể với tới.

Cốc Thu Vũ lập tức thấy hơi khó chịu trong lòng.

Chính bản thân nàng thuở nhỏ cũng phải trải qua những chuyện như vậy, bản thân cũng không cảm thấy thế nào.

Nhưng khi nhìn tiểu hồ ly cũng bị tổn thương để lộ ra vẻ mặt thận trọng yếu ớt như vậy, tim Cốc Thu Vũ như bị dao cứa vào.

Nàng ôm lấy bả vai Hà Sơ Lạc, khẽ khàng nói, “Nơi đây, tất cả đều là nhà của muội, những chuyện trước đây đã kết thúc rồi, sau này không ai có thể bắt nạt muội nữa.”

Cốc Thu Vũ nói, “Từ nay về sau, muội là người của Tinh Thần Cung.”

Hà Sơ Lạc lơ mơ, thật ra thì nàng ấy không cảm thấy trước đây bản thân từng bị đối xử quá đáng hay gì. Nhưng từ trong lời của Cốc Thu Vũ, dường như nàng ấy đã lờ mờ cảm nhận được một loại sức mạnh mà nàng ấy không cách nào hiểu được.

“Vâng!” Tiểu Hồ khẽ gật đầu.

Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc cũng giống như Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An khi vừa mới đến vậy, ở sương phòng hai bên phía Đông, phía Tây.

Ngược lại với sư huynh, các nàng không hề sợ, chỉ là phòng chính quá lớn, đến cả nói cũng vang vọng, không có cảm giác ấm áp.

Thật ra thì sương phòng rất vừa vặn cho một người ở.

Cốc Thu Vũ cực kỳ hào hứng chỉ cho Hà Sơ Lạc nên trang trí phòng của mình như thế nào, sau đó nàng phát hiện Tiểu Hồ mặc dù có vẻ ngoài vừa quyến rũ vừa xinh đẹp nhưng thật ra là một nhỏ ngốc nghếch.

Nàng bảo Hà Sơn Lạc nằm lên giường rồi đắp chăn cho nàng ấy, vậy mà Hà Sơ Lạc lại giống như con mèo nhỏ bị che mặt, nằm cứng đờ dưới lớp chăn, không biết nên chuyển động thế nào.

Tiểu Cốc bị nàng ấy chọc cười, trong lòng lại có chút chua xót.

Thật ra thì, nếu từ góc độ thời gian tính toán theo lão hòa thượng thì Hà Sơ Lạc lớn hơn Cốc Thu Vũ gần mười tháng. Nhưng suy nghĩ của Tiểu Hồ quá trong sáng, không khác trẻ con là mấy.

Ban ngày, Tiểu Cốc dạy Tiểu Hồ một ít kiến thức cơ bản của con người và cả kỹ năng sống, buổi tối thì hai cô nương ngủ chung một chăn.

Hà Sơ Lạc ban đầu ngơ ngác không nói gì, dần dần, nàng ấy được Cốc Thu Vũ dẫn đi chỗ này chỗ kia, khóe miệng cũng đã nở nụ cười.

Thậm chí Cốc Thu Vũ còn đặc biệt đi vào thành Vân mua một vài con cá nhỏ thả vào trong hồ nuôi, kết quả, nàng phát hiện Hà Sơ Lạc không kiềm chế được mà dùng tay vọc cá.

Vọc cá vẫn chưa là gì, một giây trước khi Hà Sơ Lạc định vớt con cá lên ăn, Tiểu Cốc đã hoảng sợ chặn Hà Sơ Lạc lại, sau đó thả những chú cá đáng thương kia đi.

Thoáng một cái mà ba, bốn ngày đã trôi qua.

Đám đồ đệ nam ở trong sân, sư huynh sư đệ bốn người bọn họ ngây người ngồi với nhau.

Từ khi Tiểu Hồ tới, hai cô nương dính lấy nhau từ sáng đến tối, trừ lúc ăn cơm ra thì người ta về cơ bản không có thời gian để ý đến bọn họ.

Các sư huynh sư đệ vốn cũng đã có thói quen bên cạnh lúc nào cũng có giọng nói trong trẻo của Tiểu Cốc, đột nhiên sư muội không tìm bọn họ nữa, nhưng ở bên cạnh thì lúc nào cũng vọng tới tiếng cười, không biết vì sao lại khiến bọn họ có cảm giác bị bỏ rơi.

Thật sự rất kỳ lạ.

Thật ra thì, trước đó, thi thoảng bọn họ cũng sẽ cảm thấy ngày thường đi đâu cũng dẫn theo một tiểu cô nương sẽ không được thoải mái như khi các huynh đệ đi cùng nhau. Vì vậy, thậm chí có những khi mấy người bọn họ sẽ trốn Cốc Thu Vũ, tìm một đỉnh núi ngồi uống chút rượu, cảm giác thật sự sảng khoái.

Kết quả, bây giờ Cốc Thu Vũ thật sự không dính lấy bọn họ nữa, còn coi bọn họ như không khí.

Loại cảm giác này, vẫn có chút không dễ chịu.

Đột nhiên cảm thấy mấy đại lão gia bọn họ ngày ngày ở chung với nhau, cũng không còn thú vị. Rượu có ngon đến mấy, uống mấy ngày cũng chán.

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và cả Lý Thanh Thành đều không nhịn được mà cố ý vờ như vô ý đến bắt chuyện với hai cô nương, kết quả, phát hiện thế giới của nữ nhi người ta không có chỗ cho bọn họ nhúng tay vào.

Hai cô nương vì không muốn bị bọn họ làm phiền đến, thi thoảng cũng sẽ trốn bọn họ vào trong núi chơi.

Ngay lập tức, lòng các sư huynh, sư đệ chỉ thấy mất mát.

Sư muội tốt như vậy, sao có thể từ khi có cái đuôi nhỏ kia thì không còn để ý đến bọn họ nữa chứ.

Dáng vẻ không yên lòng của bốn người đều bị Ngu Sở phát hiện.

Nàng còn tưởng là có chuyện gì lớn mà khiến bốn người thấp thỏm chìm nổi như vậy, khi vừa nghe nói là vì Cốc Thu Vũ quá thân thiết với Hà Sơ Lạc, lạnh nhạt với bọn họ thì nàng không khỏi buồn cười.

Mặc dù bốn người trẻ tuổi Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Lý Thanh Thành này, bên ngoài trông như là kiểu người con cưng của trời, tráng niên tài giỏi, tuấn tú trẻ tuổi nhưng đã ra dáng người trưởng thành. Nhưng thật ra, những lúc ở trong môn phái, bốn người vẫn giống như những đứa trẻ.

Những đứa trẻ này lại để ý đến chuyện sư muội không còn chơi với mình nữa như vậy.

Ngu Sở buồn cười, nhưng nàng vẫn nhịn được.

“Không phải các con trước đó còn cảm thấy lúc nào Tiểu Cốc cũng bám theo các con sao?” Ngu Sở cười như không cười nói, “Nếu không còn lựa chọn nào khác thì làm sao con bé vẫn luôn chơi với các con?”

Mặc dù các sư huynh sư đệ đều hiểu đạo lý này, nhưng bọn họ vẫn thấy buồn bực.

Ngay cả lúc ăn cơm tối, các thanh niên vẫn rầu rĩ không vui.

Cốc Thu Vũ đang bận ngắm nhìn hình ảnh mỹ nhân ăn thịt nướng, nàng cảm nhận được oán niệm nổi lên sau lưng mình, nàng quay đầu lại, bỗng cảm thấy kỳ lạ, hỏi, “Các huynh sao thế?”

Tại sao ai nấy đều nhìn nàng với ánh mắt u oán thế, giống như nàng là một sư muội cặn bã thế này?

Mấy thanh niên cũng không biết nên nói thế nào. Bọn họ cũng không thể nói thẳng ra là sư muội không để ý đến bọn họ, cộng thêm ghen tỵ chứ?

Cốc Thu Vũ gửi cho Ngu Sở một ánh mắt cầu xin giúp đỡ, mấy thanh niên cũng cầu cứu nhìn Ngu Sở, trong chốc lát, Ngu Sở bị cả sáu đồ đệ cùng nhau nhìn.

Ngu Sở thực sự rất muốn cười, lần này nàng không nhịn cười nổi nữa. Đây là kiểu ghen tuông trẻ con gì thế này.

Mấy đứa trẻ này, lúc nàng mới nhặt bọn nhỏ về nhà, bọn họ vừa độc lập vừa trưởng thành, bây giờ sao càng lớn lên càng ngây thơ thế nhỉ?

Nàng bất đắc dĩ bật cười, “Nhìn ta làm cái gì, mau ăn cơm đi, ăn xong rồi trở về tu luyện buổi tối.”

Lúc này đám đồ đệ mới lại bắt đầu động đũa.

Các sư huynh sư đệ phải tu luyện, nhưng Cốc Thu Vũ có được sự phê chuẩn đặc biệt của Ngu Sở, Ngu Sở để cho Cốc Thu Vũ mấy ngày nay chơi cùng Tiểu Hồ nhiều một chút. Như vậy có giúp Tiểu Hồ làm quen nhanh hơn, còn chuyện tu luyện có thể tạm ngừng vài ngày.

Buổi tối, hai cô nương nằm ườn ra bàn đọc sách, Hà Sơ Lạc nói, “Hình như các huynh ấy không vui.”

“Hả?” Cốc Thu Vũ có hơi thắc mắc ngẩng đầu lên.

Tiểu Hồ suy nghĩ một chút, nàng ấy nói, “Các huynh ấy có vẻ muốn chơi với tỷ, nhưng tỷ vẫn luôn phớt lờ bọn họ.”

Cốc Thu Vũ lúc này mới bất giác nghĩ lại, mấy ngày gần đây dường như nàng thật sự không để ý đến các sư huynh…?

Nàng thật sự không cố ý.

Chỉ là vì từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng có một người bạn cùng giới thật sự nghiêm túc bao giờ. Bây giờ bỗng nhiên có một sư muội vừa xinh xắn vừa đơn thuần như Tiểu Hồ, nàng thật sự thích chết đi được.

Hơn nữa, bởi vì Tiểu Hồ không hiểu bất cứ cái gì, nên có những điều nhỏ nhặt bình thường trong cuộc sống cũng đều là Cốc Thu Vũ nắm tay nàng ấy chỉ dạy, Tiểu Hồ cũng sẽ nhìn nàng với ánh mắt sùng bái.

Có một sư muội vừa thơm vừa mềm lại còn xinh đẹp, tin tưởng nàng như vậy, giống như ngay cả việc gấp y phục thôi, mà trong mắt Tiểu Hồ, nàng cũng là một vị anh hùng tài giỏi vậy, hơn nữa, hồ ly trời sinh ánh mắt khi nhìn người khác đã mang vẻ mị hoặc rồi, như, như thế này ai mà chịu đựng cho nổi!

Hôm nay Hà Sơ Lạc đã nói một chút, Cốc Thu Vũ mới chợt bừng tỉnh lại, phát hiện dường như bản thân mấy ngày trước giống như đang lâng lâng bay bay trong một giấc mộng đẹp vậy, cứ luôn quấn lấy Tiểu Hồ chơi đùa, vui đến mức quên hết mọi chuyện.

Đợi một chút…! Sao nàng cảm thấy cảnh tượng này quen mắt thế nhỉ.

Chuyện này giống như câu chuyện trong sách thoại bản viết Hoàng đế, thư sinh, hay các thể loại nam nhân đều bị hồ yêu mê hoặc, dường như bởi vì hồ yêu xuất hiện mà không biết từ lúc nào bản thân lại giống như rơi vào một khung cảnh đẹp đẽ, quên đi những chuyện khác.

Cốc Thu Vũ đột nhiên trở nên cảnh giác.

“Tiểu Hồ, bọn muội là hồ yêu, có phải trời sinh đã biết mê hoặc người khác không?” Nàng hỏi.

Hà Sơ Lạc chớp chớp mắt, không hiểu gì mà hỏi lại, “Mê hoặc là cái gì ạ?”

Lúc Tiểu Hồ dùng ánh mắt đơn thuần của nàng ấy nhìn Cốc Thu Vũ, lập tức Cốc Thu Vũ thấy bản thân mình lại rơi vào cảm giác ngọt ngào trước đó nữa rồi.

Nguy rồi! Xảy ra một vấn đề lớn rồi!

Cốc Thu Vũ quyết định rất nhanh, nàng lấy kim châm luôn mang theo bên người ra, chuẩn xác cắm vào huyệt đạo của mình, dùng sự đau đớn đến rùng mình để tỉnh lại.

“Đi thôi, chúng ta ra sau núi tìm sư tôn!” Cốc Thu Vũ nói.

Mặc dù Tiểu Hồ cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Cốc Thu Vũ đang kích động chạy về phía sau núi.

Các sư huynh ở sát vách nghe thấy tiếng động, ai nấy cũng đều lo lắng, lập tức thò đầu ra nhìn.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Lý Thanh Thành hỏi.

“Dường như tỷ đã phát hiện năng lực mới của Tiểu Hồ rồi, đi theo tỷ nhanh lên!” Cốc Thu Vũ nói, “Nếu không thì tỷ sợ một lúc nữa tỷ không thể trụ lâu hơn được đâu.”

Cái gì không thể trụ lâu hơn được?

Các sư huynh, sư đệ mặc dù đều nghe không hiểu chuyện gì, thậm chí những buồn bực vì bị Cốc Thu Vũ ngó lơ mấy ngày nay cũng đã quên sạch, rối rít đi theo Tiểu Cốc.

Sáu đồ đệ nghiêm chỉnh chạy ra phía sau núi tìm Ngu Sở.

Tất nhiên Ngu Sở đã nhận ra được bọn nhỏ đang chạy tới. Nàng đang ngồi bên cạnh gốc cây uống trà, nhìn bọn nhỏ chạy tới thì thấy có chút kỳ lạ mà hỏi, “Sao các con lại đi chung với nhau thế?”

“Sư tôn, con nghĩ là hình như con đã phát hiện một chuyện không thể tin nổi, Tiểu Hồ, muội ấy thật sự giống như trời sinh đã biết mê hoặc.” Cốc Thu Vũ nói.

Nàng nói rõ hơn về cảm giác phơi phới của mình trong mấy ngày qua, rồi kể đến chuyện vừa rồi, sau khi đột nhiên tỉnh táo, nàng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Ngu Sở cũng chưa từng nhìn thấy một con hồ yêu bao giờ, nhưng sau khi nghe Tiểu Cốc nói thì càng cảm thấy chuyện này có vẻ hợp lý.

Việc hồ yêu biết mê hoặc người khác, cảm giác như là một chuyện hết sức bình thường. Chỉ là Hà Sơ Lạc chưa từng được huấn luyện một cách bài bản, nên cũng không biết mình có năng lực này.

Có thể là mấy ngày nay Tiểu Hồ thật sự rất vui vẻ, muốn thân thiết với Cốc Thu Vũ nên đã vô tình sử dụng năng lực mị hoặc của mình, ngay cả bản thân Tiểu Hồ cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Bốn người trẻ tuổi nghe Ngu Sở và Cốc Thu Vũ nói chuyện xong thì bỗng vui vẻ hơn rất nhiều.

“Nói cách khác thì không phải muội không muốn để ý đến bọn huynh, mà là bởi vì bị mê hoặc?” Thẩm Hoài vui vẻ hỏi.

“Chuyện này…” Cốc Thu Vũ muốn nói lại thôi, sau đó nàng gật đầu mạnh một cái, “Ừm! Đúng rồi, là như vậy đó!”

Chỉ cần thái độ của nàng đủ kiên quyết, các huynh ấy chắc chắn sẽ không phát hiện ra nàng chột dạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK