Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tiêu Dực ra khỏi bí cảnh thì Thẩm Hoài An vẫn còn đang đi loanh quanh. 

Đương lúc cậu chần chừ do dự ở bên cạnh một lối rẽ, Thẩm Hoài An phát hiện ra ký hiệu Tinh Thần Cung bí ẩn ở trong một lối đi hẻo lánh, biết là ký hiệu Lục Ngôn Khanh để lại, cậu mới yên lòng trở lại.

Thẩm Hoài An tiến thẳng lên theo ký hiệu, chẳng bao lâu đã cảm thấy gió trong lối đi mạnh hơn, càng đi về phía trước cậu càng thấy rõ ánh sáng chói mắt bên ngoài hang động. 

Cuối cùng cậu cũng ra ngoài được!

Thẩm Hoài An ra khỏi hang động, nắng chiếu xuống vai cậu, gió nhẹ thổi qua, cậu không khỏi hít sâu một hơi. 

“Thẩm Hoài An!” Cách đó không xa truyền tới tiếng Tiểu Cốc. 

Thẩm Hoài An nhìn kỹ, quả nhiên, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ chờ cậu ở mảnh đất trống ngay bên ngoài.

“Hai người có sao không?” Thẩm Hoài An hỏi. 

“Chúng ta cũng không sao.” 

Ba người xác nhận đều không sao, lúc này mới vui vẻ đi tới lối ra, phía trước lại là mấy đệ tử làm nhiệm vụ đang chờ.  

Đệ tử ghi lại thông tin, đếm điểm số của bọn họ rồi nói: “Chúc mừng các ngươi qua cửa, tiếp theo là bí cảnh cao cấp cuối cùng.” 

Ba sư huynh sư muội đều rất vui vẻ, lúc bọn họ đang chuẩn bị rời đi thì bị một đệ tử ngăn lại. 

“Để cho công bằng, theo quy tắc cửa ải cuối cùng, tất cả những người tham gia phải hành động một mình, không thể tạo nhóm.” 

“Cái gì?” Nghe cậu ta nói vậy thì Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều nhíu mày. 

Hai người bọn họ thì không sao nhưng mà Tiểu Cốc phải làm sao đây? Tiểu Cốc mới mười ba tuổi, sao bọn họ có thể yên tâm được.

Hai sư huynh đều có chút lo lắng do dự. Lần này bọn họ tới để thắng nhưng bọn họ chẳng hề yên tâm về Cốc Thu Vũ.

Đệ tử nhìn bọn họ khó xử, hiểu ý nói: “Các ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, bảo vị tiểu sư muội này bây giờ hủy tư cách thi rồi thống kê thành tích của nàng đến đây. Thứ hai, chúng ta có thể cung cấp cho nàng một cái tên kêu [*], nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm thì bắn tên kêu lên bầu trời, đệ tử tuần tra sẽ đi tìm nàng với tốc độ nhanh nhất.” 

[*] Tên kêu: một loại tên khi bắn ra có phát ra tiếng kêu. 

“Thật ra nàng đi tới bây giờ đã rất tốt rồi, xa hơn nguy hiểm lắm, từ bỏ ở chỗ này đi.”

“Đúng vậy, ngộ nhỡ một mình nàng gặp người tham dự khác thì nguy rồi.” 

Ba sư huynh sư muội còn chưa lên tiếng thì hai đệ tử khác đã mở miệng khuyên lơi. 

“Muội không muốn rút lui!” Cốc Thu Vũ nói: “Đã nói ba người chúng ta cùng nhau thắng, muội không muốn làm đào binh!” 

“Tiểu Cốc…” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói. 

Cậu và Thẩm Hoài An rất khó xử, Thẩm Hoài An gãi đầu rồi cũng chẳng nói gì.

Cốc Thu Vũ hỏi: “Sư huynh, các huynh cho rằng muội cùng các huynh tới là để các huynh che chở, tới cho đủ người thôi sao?”

“Tiểu Cốc, chúng ta không nghĩ vậy.” Thẩm Hoài An đau đầu nói. 

Cô bé cong miệng lên, nàng kiên quyết nói: “Muội không rút lui, muội có năng lực bảo vệ mình. Muội không muốn mấy chục năm sau sẽ có người lấy chuyện hôm nay ra nói xấu muội, nói Cốc Thu Vũ muội là người giở thủ đoạn gian dối. Tinh Thần Cung không thể mất mặt, muội cũng không thể!” 

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nhìn nhau một lúc lâu. 

Hình như vào lúc này, bọn họ hiểu rõ Cốc Thu Vũ hơn một chút. 

Trước kia chỉ cảm thấy cô bé là người thông minh nhanh nhạy, nói ngọt và dễ thích nghi như một tiểu cô nương tươi sáng chưa từng có phiền muộn. Bây giờ bọn họ mới phát hiện ra, sư muội cả ngày mỉm cười không buồn không lo này của bọn họ cũng có cá tính mạnh mẽ như vậy. 

Lục Ngôn Khanh còn có chút lo lắng, Thẩm Hoài An đã cười ha hả. 

“Không hổ là sư muội của huynh!” Hắn cất cao giọng nói: “Rất khí phách!” 

“Thẩm Hoài An!” Lục Ngôn Khanh nhíu mày trách cứ. 

“Sư huynh, huynh để muội ấy tham gia đi.” Thẩm Hoài An nhìn Lục Ngôn Khanh, cậu nói: “Không phải đệ mười mấy tuổi cũng tham gia thi đấu võ lâm môn phái như thường sao? Năm đó đệ có thể làm được, Tiểu Cốc cũng có thể làm được mà.” 

“Nếu như muội ấy bị người ta bao vây tấn công, rơi vào bẫy, gặp yêu thú thì sao?” Lục Ngôn Khanh nói nhỏ. 

“Bị thương thì về nhà chữa, khí phách không còn thì người cũng không đứng thẳng được.” Thẩm Hoài An nói: “Việc chúng ta có thể làm được, muội ấy cũng có thể!” 

Lục Ngôn Khanh vô cùng lo lắng, lo lắng của người làm Đại sư huynh cậu mãnh liệt hơn Nhị sư huynh Thẩm Hoài An nhiều. Nhưng cậu lo trái nghĩ phải cũng chẳng nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn.

Xem tình hình trước mắt, để Cốc Thu Vũ tham gia mới là lựa chọn tốt nhất. 

Bất đắc dĩ, Lục Ngôn Khanh nhìn Tiểu Cốc, cậu dặn dò: “Nhớ không được phép cậy mạnh!” 

Cốc Thu Vũ giật mình, lập tức con mắt của nàng phát sáng lên. 

Nàng hoan hô ôm Lục Ngôn Khanh, vui vẻ nói: “Sư huynh, cảm ơn huynh!” 

Lục Ngôn Khanh căn bản chẳng cười nổi, cậu lo lắng nhìn Tiểu Cốc bị đệ tử phụ trách bịt kín mắt, bay bằng ngự kiếm về một nơi nào đó trong rừng già rậm rạp phía trước. 

Cậu và Thẩm Hoài An cụng tay một cái rồi cũng bị tách ra. 

Trên đỉnh núi, bồ câu bay tới.

“Hạng ba bí cảnh trung cấp, Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ. Tinh Thần Cung, giờ Tỵ qua cửa.” 

Ngu Sở nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt. 

Trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không khỏi lo lắng cho Cốc Thu Vũ. 

Mới đầu, Ngu Sở cũng có chút lo lắng về chuyện Tiểu Cốc tham gia thử luyện. Không ngờ Cốc Thu Vũ tự chạy tới thuyết phục nàng. Việc lớn Tinh Thần Cung lần đầu lộ diện, là một trong ba đệ tử đầu, con bé cũng muốn tham gia toàn bộ hành trình. 

Đừng nhìn Tiểu Cốc ngày thường như tốt tính mềm yếu, thật ra gặp chuyện, có thể nhìn ra tính cách con bé cũng có phần mạnh mẽ, hơn nữa vô cùng có chủ kiến và kiên định. 

Nghĩ tới tình cảnh con bé cầu xin tham dự trước đó, Ngu Sở cong khóe môi. 

Không hổ là đồ đệ của Ngu Sở nàng, không có người nào là đèn đã cạn dầu. 

Một bên khác, trong rừng rậm cấp cao. 

Cốc Thu Vũ bị đệ tử dẫn đường đưa vào trong rừng rậm, cậu ta đỡ vai cô bé để cô bé có thể đứng vững trên mặt đất. 

“Nghe thấy tiếng ngự kiếm của ta rời đi thì ngươi có thể mở mắt.” Đệ tử dẫn đường nói: “Nếu như gặp phải nguy hiểm thì nhớ sử dụng tên kêu bắn lên trời, chúng ta sẽ tới đón ngươi.” 

Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nghe thấy tiếng ngự kiếm bay đi xa, lúc này cô bé mới kéo vải bịt mắt ra. 

Cô bé ở trong rừng cây u ám nguyên thủy một mình, cây cối cao ngất, bóng cây che kín bầu trời, chỉ có thể nghe thấy tiếng quạ đen kêu trên không trung, ngoài ra, ngay cả gió cũng lạnh buốt. 

Cây cối nơi này hình như cũng to khỏe hơn rừng rậm sơ cấp, thân cây có lẽ ba nam nhân mới có thể ôm trọn, ngay cả rễ cây cũng rất to lớn, nhỏ nhất cũng đã tới gối Cốc Thu Vũ. 

Cô bé nhìn tên kêu trong tay, ném nó xuống đất không chút do dự.

Dựa theo quy tắc, lối ra của người chiến thắng cuối cùng là ở đỉnh núi, cho nên cô bé cần tìm đường lên núi.

Chưa nói tìm lối ra trong rừng cây vừa yên tĩnh vừa ẩn giấu nguy hiểm này như thế nào, còn có một điều cần phải chú ý. Xung quanh đây có tất cả hai ngọn núi, một Nam một Bắc, cách nhau rất xa.

Nếu như tìm nhầm hướng sang núi khác, còn lại ba ngày thì thật sự không thể về được.

Cốc Thu Vũ nhắm mắt lại, cô bé hít một hơi thật sâu để cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu tìm kiếm phương hướng.

Đợt thử luyện bí cảnh này có mấy trăm người tham gia, tiến vào bí cảnh cao cấp cuối cùng chỉ còn lại chưa tới bốn mươi người, đã bao gồm tất cả mười hai môn phái.

Nói chung, cuối cùng còn lại chủ yếu là mười mấy môn phái lớn có danh tiếng ở giới tu tiên, lần này lại hoàn toàn trái ngược.

Ngoại trừ Thanh Sương Môn, còn có mấy đệ tử của mấy môn phái lớn bị loại bất ngờ, trong đó bao gồm cả môn phái Ngu Sở từng ở, Phái Thăng Dương.

Mà lên tới đỉnh là tán tu [*] Tiêu Dực chưa người nào từng nghe danh, môn phái nhỏ Tinh Thần Cung cũng là lần đầu lộ diện.

[*] Tán tu: Dựa vào chính mình tu luyện, không dựa vào thế lực lớn, cũng không sáng lập hay gia nhập bất kỳ môn phái gì.

 

Các sư phụ của tất cả những người tham dự tiến vào bí cảnh cao cấp đều có thể tiến vào đại điện núi Song Hổ nói chuyện trong lúc chờ đợi.

Lần trước đệ tử mời Ngu Sở vào, Ngu Sở không vào vì mấy chưởng môn kia muốn gặp nàng bèn cho người tới gọi nàng, thái độ quá ngạo mạn xem thường người khác. 

Ngu Sở là sư phụ chưởng môn giống như bọn họ, chẳng qua khác biệt ở quy mô môn phái mà thôi, dựa vào đâu mà bọn họ gọi là nàng phải đi? Nếu bọn họ có thể khiêm tốn một chút, một người tự mình tìm nàng, Ngu Sở cũng sẽ nể mặt bọn họ. 

Mà lần này đệ tử lại mời, Ngu Sở thản nhiên theo cậu ta vào trong chính điện.

Lần này khác lần trước, lần này nàng đi vào với tư cách một trong những người chiến thắng, tất nhiên phải khác biệt. 

Bớt đi sư phụ của tán tu Tiêu Dực, có mặt phải là mười một chưởng môn. Lúc Ngu Sở đi vào, không ngờ bên trong rất đông, có mấy chưởng môn của môn phái bị loại chưa rời đi, mà ở lại trò chuyện gì đó, nhìn không khí cũng không tệ lắm. 

Nhìn qua là có thể thấy những môn phái tu tiên này cũng không phải không vương bụi trần, không thể với tới như thói đời lan truyền.

Hạng khá cao đều đang tán gẫu, bất luận có bị loại hay không, các chưởng môn môn phái đều đang trò chuyện vui vẻ.

Mà vài chưởng môn phái nhỏ lẻ loi chẳng có danh tiếng hoặc nhờ vào may mắn tiến vào vòng thử luyện cuối cùng đều rất lúng túng ngồi ở một góc, không chen lời vào. 

Nhưng cũng có ngoại lệ, có mấy người ngồi ở đây rõ ràng không phải chưởng môn mà là đồ đệ hơi nhỏ tuổi một chút, hình như là tới chờ kết quả thay sư phụ. 

Kiểu sư phụ ngay cả tới cũng không tới, rất rõ ràng là mấy môn phái lớn đứng ở ba vị trí đầu. 

Lúc Ngu Sở đi tới, những người nói chuyện trên trời dưới đất ngừng lại hết, tất cả đều nhìn nàng.

Ở trong đó, Ngu Sở thấy một đám người có vẻ mặt âm thầm chịu đựng, không biết ngồi ở chỗ này với tâm trạng gì. 

“Chắc hẳn ngài là là Ngu chưởng môn của Tinh Thần Cung.” Một nam nhân trung niên Ngu Sở không quen biết mở miệng nói: “Ngu chưởng môn dạy dỗ có phương pháp, đồ đệ của ngài thật sự là nhất minh kinh nhân [*], không biết ngài có kinh nghiệm gì để chia sẻ cho mọi người không?” 

[*] “Sử ký, Hoạt kê liệt truyện”: “thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân”. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.

Trong số các trưởng môn môn phái nhỏ tiến vào vòng thử luyện cuối cùng, chắc chắn Ngu Sở là người làm người ta chú ý nhất. 

Ai bảo đồ đệ của nàng có thứ hạng rất cao từ lúc bắt đầu đến kết thúc, hơn nữa, tất cả những đệ tử môn phái khác đến gây chuyện đều một đi không trở lại. Ngoại trừ Thanh Sương Môn ra, cũng có hai đệ tử xếp hạng cao của môn phái lớn bị ba sư huynh sư muội Lục Ngôn Khanh loại.

Đồ đệ các môn phái phái tới tham gia lần thử luyện lớn này đều là người kế thừa và được gửi gắm hy vọng rất lớn, vốn muốn tới đây trau dồi kinh nghiệm và lòng tin, nhân tiện khoe khoang năng lực của đệ tử mình với môn phái khác, bỗng nhiên bị con ngựa đen Tinh Thần Cung loại bỏ, trong lòng những chưởng môn này có thể dễ chịu được sao?

Bọn họ chắc chắn không tin môn phái nhỏ sẽ có người kế thừa tốt, thành kiến trong lòng khiến bọn họ cảm thấy trong chuyện này không phải may mắn thì là giở thủ đoạn gian đối. 

Nam nhân trung niên này nói là xin chỉ bảo, lại càng giống như nhắm vào và châm chọc hơn.

Ngu Sở nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Cũng chẳng có kinh nghiệm gì, đồ đệ thông minh lại không chịu thua kém, tùy tiện dạy một chút là được.” 

Mấy chưởng môn cứng họng, trong lúc nhất thời không phản bác được gì.

Bọn họ vốn cho rằng thái độ của Ngu Sở có thể cung kính khiêm tốn một chút, không ngờ nàng chẳng nể mặt như vậy, nói chuyện hung hăng lại quái gở. 

Nam nhân trung niên mở miệng kiếm chuyện đầu tiên có chút không nhịn nổi, ông ta cười lạnh một tiếng: “Mấy lần gần đây bí cảnh cao cấp chưa từng có người qua cửa, nếu Ngu chưởng môn đã tin tưởng đồ đệ thông minh của mình như thế, vậy qua cửa bí cảnh này tất nhiên là chuyện nhỏ, vừa hay để chúng ta mở mang tầm mắt một chút, xem xem liệu đồ đệ của ngài có ưu tú như ngài nói hay không!”

Ông ta vừa nói xong lời này thì các chưởng môn khác cũng phụ họa.

Nếu Ngu Sở kiêu ngạo như vậy thì bọn họ thuận nước đẩy thuyền nhắm vào nàng, tới lúc thử luyện kết thúc, nàng mới càng mất mặt hơn! 

————

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngu Sở: Đúng vậy thật kỳ lạ, sao những năm qua các người không thu nhận được đồ đệ có thể qua cửa vậy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK