Ân Quảng Ly chậm rãi đứng lên, hắn ta vỗ vỗ ống tay áo, con ngươi âm lãnh liếc nhìn Ngu Sở.
“Ngươi chính là Ngu Sở, chưởng môn của Tinh Thần Cung?” Hắn ta hỏi.
“Là ta.” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Ngươi là ai?”
Ân Quảng Ly lại không trả lời, hắn ta đánh giá bốn phía, không khí vặn vẹo hình thành một không gian độc lập, mà người dân trên đường phố bên ngoài dường như không nhìn thấy bọn họ.
Đây là một trận pháp ẩn nấp đẳng cấp rất cao.
Trận pháp phải được chuẩn bị trước mới có hiệu quả, nhưng sao Ngu Sở có thể biết hắn ta muốn tới?
Chẳng lẽ, nữ nhân này đã sớm bố trí cả thành Vân như trận pháp của nàng, chỉ vì phòng ngừa có ngày phải nghênh đón địch thủ ở gần đây?
Ân Quảng Ly không khỏi nghiền ngẫm nâng lên khóe miệng lên.
Hay ho đấy.
Tư duy của chưởng môn Tinh Thần Cung này, không phải người chính đạo nào cũng có được.
Ân Quảng Ly không sợ Ngu Sở có thể đã bố trí những loại bẫy khác, cũng không ngại ngộ thương những người vô tội, nhưng hiện giờ hắn ta đang mang xuất thân là danh môn chính phái, cũng không nên làm ra hành động quá nổi bật khiến người khác chú ý.
Hắn ta ngẩng đầu, muốn cưỡng chế rời khỏi trận pháp. Ngu Sở cố ý thả hắn ta rời đi, vì vậy mà mở trận pháp ra.
Ân Quảng Ly bay về phía không trung, vèo một nhoáng đã biến mất không nhìn thấy.
Ngu Sở thả hắn ta rời đi là vì phòng ngừa hắn ta đả thương đến đồ đệ hoặc là người dân của thành Vân, nhưng không có khả năng ngay cả hắn ta là ai còn chưa rõ mà nàng đã thả người. Càng không nói đến việc cảm giác nam tu này tuy rằng không khác gì người thường, nhưng trong nháy mắt kia, Ngu Sở rõ ràng cảm thấy có ma lực cực mạnh đang dao động.
Nàng thu hồi kết giới, đúng lúc Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực cũng đuổi lại đây.
“Mang Tiểu Cốc trở về môn phái, trước khi ta trở về, các con không được ra ngoài.” Ngu Sở trầm giọng nói.
“Sư tôn.” Lục Ngôn Khanh nhíu mày nói, “Để một người trong số chúng con đi cùng người đi.”
“Người này có thể là ma tu, hơn nữa thực lực chỉ sợ rất cao siêu, các con tuy rằng ưu tú, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ này.” Ngu Sở nói, “Nghe lời, trở về hết đi.”
Nàng phẩy tay áo một cái, nháy mắt bay lên trời, bóng dáng biến mất không thấy.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?” Thẩm Hoài An vội vàng hỏi.
Lục Ngôn Khanh mặt trầm xuống, trong lòng cậu xao động khó bình ổn, lần đầu tiên cảm thấy không cam lòng như vậy.
“… Sư tôn nói trở về, chúng ta quay về thôi.” Cậu đè thấp giọng xuống mà nói, “Không có năng lực kia, chúng ta đi cùng cũng chỉ tăng thêm phiền phức.”
Ba người đành phải mang theo Tiểu Cốc vẫn đang kinh hồn bất định trở về Huyền Sơn Cổ Mạch.
Trong lòng Lục Ngôn Khanh thực ra rất lo lắng. Cậu là đồ đệ đầu tiên của Ngu Sở, cũng là nhân tố thúc đẩy Ngu Sở quyết định tự lập sơn môn. Có thể xem như cậu cùng Ngu Sở trải qua giai đoạn từ không đến có, cũng là người hiểu Ngu Sở nhất trong các đồ đệ của nàng.
Lục Ngôn Khanh biết khi thu cậu làm đồ đệ, Ngu Sở vừa thoát thân khỏi một môn phái khác, thời điểm đó Ngu Sở nói nàng bị thu hồi tu vi, cần tu luyện lại một lần nữa.
Đến hôm nay cũng mới chỉ tám năm mà thôi.
Dù Ngu Sở có thiên phú dị bẩm, còn tự nghĩ ra một bộ công pháp rất thích hợp với bản thân, lại sáng lập ra con đường tu luyện công pháp mới trước nay chưa từng có ở giới tu tiên, nhưng thời gian tám năm là quá gấp gáp. Nếu như người không địch lại được đối phương thì sao?
Lục Ngôn Khanh sắc mặt âm trầm, đột nhiên, cậu cảm thấy các sư đệ, sư muội đang lén nhìn sắc mặt mình, thấy cậu sắc mặt ngưng trọng, những người khác càng thấy lo lắng hơn.
Lục Ngôn Khanh bừng tỉnh, nhớ ra thân phận của chính mình.
Ngu Sở không ở đây, cậu là Đại sư huynh, phải chăm sóc tốt toàn bộ môn phái. Cậu mặt ủ mày ê, những người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Lục Ngôn Khanh xốc lại tinh thần, nói, “Yên tâm, nghe lời sư tôn, ngoan ngoãn chờ. Người lợi hại như vậy sẽ không sao đâu.”
Những người khác lúc này mới gật gật đầu.
Bên kia, Ngu Sở truy kích Ân Quảng Ly, chỉ khoảng nửa khắc, hai người đã truy đuổi đến hơn trăm dặm, đến trên một rừng rậm hoang tàn vắng vẻ.
Hai người không ai nói chuyện, đầu tiên đánh mấy chiêu, nhất thời giữa không trung có ánh sáng bắn ra bốn phía, âm thanh pháp bảo va chạm không ngừng vang lên.
Ân Quảng Ly phát hiện Ngu Sở rất mạnh, hơn nữa, chiêu thức của nữ nhân này dường như cũng không giống với những người tu tiên chính thống, tức khắc hắn ta thấy hứng thú, thu lại kiếm bay, đưa người bổ nhào về phía Ngu Sở.
Ngu Sở trở tay chắn chiêu. Ân Quảng Ly muốn cận chiến, vừa hay hợp ý nàng, Ngu Sở nàng am hiểu nhất là cận chiến.
Trong nháy mắt, hai người triền đấu bên nhau, gió bị kiếm phong đánh loạn, ngay cả mấy đụn mây đều bị chém tan tác không còn gì, tan thành mảnh nhỏ, càng miễn bàn đến núi rừng dưới chân, không ít cây cối đều bị kiếm khí chém đổ.
Trong chiến đấu, Ân Quảng Ly và Ngu Sở đều không phải loại người đứng đắn gì, bọn họ đều ra chiêu rất âm hiểm, xảo quyệt, chuyên nhắm vào tử huyệt của người ta mà đánh.
Lại qua mấy hiệp, Ân Quảng Ly một kiếm chém bay góc áo của Ngu Sở, mà trên mặt hắn ta cũng bị Ngu Sở vẽ ra một vết máu dài.
Hai người lúc này mới lùi về phía sau kéo giãn khoảng cách.
Giờ này khắc này, rừng rậm dưới chân bọn họ đã bị hủy hoại không còn lại gì.
Ân Quảng Ly đánh giá Ngu Sở, hắn ta duỗi tay lau đi vết máu còn nhỏ giọt trên mặt, nháy mắt vết thương đã được chữa khỏi.
“Nữ nhân này, ngươi đúng là thú vị, trước đây sao không nghe được chút tin tức nào?” Ân Quảng Ly nâng mi nói, “Ngươi ra tay tàn nhẫn, không giống người chính phái.”
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Ngươi là ai?”
Ân Quảng Ly nhất thời không lên tiếng.
Ngu Sở cười lạnh, nàng nói, “Để ta đoán. Ngươi hẳn là người của môn phái lớn nào đó, hơn nữa chức vụ rất cao, nhưng chưa tới chức sư trưởng. Nói cách khác… ngươi có thể là người có danh tiếng trong giới tu tiên. Tổng cộng chỉ có vài người, xong việc ta điều tra từng người một, cuối cùng chắc chắn có thể tìm ra được ngươi.”
Nàng đoán được những điều này thực ra rất đơn giản.
Hiện giờ Tinh Thần Cung tuy thanh danh vang dội, nhưng người chân chính gặp qua bọn họ, biết người Tinh Thần Cung trông như thế nào, chỉ có các chưởng môn, trưởng lão các môn phái lớn và một vài đại đệ tử của bọn họ từng gặp các nàng trong cuộc thử luyện vào mấy tháng trước.
Ân Quảng Ly này trình độ cao siêu, tuyệt đối không phải đồ đệ bình thường. Nhưng cũng không phải sư phụ, những môn phái lớn kia dù có chút cảnh giác Tinh Thần Cung, cũng không đến mức để chưởng môn, trưởng lão tự mình động thủ phá hỏng thanh danh của chính mình. Cho nên, người này chỉ có thể là người tương đối nổi danh trong giới tu tiên, thanh niên tài tuấn được đại môn phái bồi dưỡng ra.
Còn lại thì sẽ rất dễ tìm, biết Ân Quảng Ly là ai chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ân Quảng Ly khẽ nâng lông mày, một lúc lâu sau hắn ta cười khẽ lên.
“Ta là Ân Quảng Ly của Vô Định Môn.” Hắn nói, “Ngu chưởng môn từng nghe danh ta chưa?”
Ngu Sở ngẩn người.
Thực ra nàng đã từng nghe danh, Ân Quảng Ly được xem như ánh sáng của Vô Định Môn, người cầm cờ đi trước trong tất cả các anh tài nổi danh thời bấy giờ. Chẳng qua là người này không thường lộ diện, cũng không biết đi đâu làm gì.
Những chi tiết khác thì Ngu Sở không rõ lắm.
—— Nàng không biết, nhưng hệ thống lại rõ ràng!
Thương thành của hệ thống lập tức cập nhật tư liệu của Ân Quảng Ly, muốn Ngu Sở tiếp tục hoán đổi như trước, sau này chấp hành nhiệm vụ để trả lại.
Ngu Sở hiện giờ cũng rõ ràng, cái hệ thống muốn đơn giản chính là hy vọng nhân viên đã về hưu như nàng tỏa sáng lần cuối cùng, cứu vớt thế giới này, vừa lúc giống với ý tưởng hiện tại của nàng.
Chẳng sợ vì đồ đệ, nàng cũng muốn làm thế giới này tiếp tục vận hành bình thường.
Nếu mục tiêu của nàng và hệ thống giống nhau, vậy thì quá tốt, hệ thống cung cấp tư liệu cho nàng, những yêu cầu sau này cũng theo hướng giúp Tinh Thần Cung phát triển hơn, chín bỏ làm mười tương đương Ngu Sở vừa được lời lại không cần chi trả gì, còn được đổi lấy tư liệu miễn phí.
Ngu Sở đổi tư liệu không chút do dự, thời điểm giằng co với Ân Quảng Ly, nàng nhìn lướt qua sơ lược, ngay sau đó thấy hơi khiếp sợ.
Ân Quảng Ly vốn là Đại sư huynh trong Ngũ đại đệ tử của Vô Định Môn, hắn ta có thiên phú dị bẩm, đã thể hiện thiên phú của bản thân từ rất sớm, vững vàng ngồi trên vị trí nhất ca của Vô Định Môn.
Nhưng trên thực tế, Ân Quảng Ly có huyết thống ma đạo, trong cơ thể có ma huyết, người tu ma trời sinh.
Rất nhanh, hắn ta đã chán ghét tiến độ tu tiên chậm rãi, âm thầm cấu kết với ma đạo, tu luyện ma công, sau đó lấy cớ một mình ra ngoài tu luyện, hằng năm không ở trong môn phái.
Thực ra Ân Quảng Ly có tính tình rất thô bạo, cực kỳ yêu thích cận chiến giết người, cũng bởi vậy mà khi tu ma, tiến độ tu luyện rất nhanh.
Ân Quảng Ly vẫn luôn dựa vào một loại đan dược do ma đạo nghiên cứu chế tạo ra để áp chế ma khí của mình, ngụy trang thành người tu tiên bình thường, sau này chuyện bị bại lộ, hắn ta giết sư phụ của Vô Định Môn ngay lập tức, mang theo bảo vật của môn phái mà hoàn toàn tiến vào ma đạo.
Không ai hay biết, Ân Quảng Ly đã tự xưng là thiếu chủ Ma giáo, trong năm năm rời khỏi môn phái, ở một đầu khác của Đại Lục sáng lập Ma giáo lớn mạnh nhất, thu nhận đồ đệ rộng rãi, sau đó thuận lợi phi thăng Ma giới.
Trong đó cũng không thể thiếu quan hệ sâu đậm của hắn ta và nữ chính, là một tiểu thuyết nữ chính tu tiên, các tình tiết khác như cầm tù trong phòng tối, yêu mà không có được, Ma chủ lãnh khốc yêu ta,… đều dành hết cho Ân Quảng Ly.
Nếu là như vậy, vậy thì tên này cũng có thể coi là nam hai hay nam ba chăng?
Ân Quảng Ly không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn ta chỉ thấy Ngu Sở một giây trước còn đang nhìn chằm chằm hắn ta với sát khí đằng đằng, giây sau, biểu cảm khi nhìn hắn ta đột nhiên bắt đầu lộ vẻ chán ghét.
À, đây là một tên “cuồng yêu” sống ư?
Lại còn lớn như vậy nữa.
Hết thuốc chữa, chờ chết đi.
Dù trong lòng Ngu Sở ghét bỏ, nhưng sự nguy hiểm của Ân Quảng Ly cũng tăng lên rất nhiều.
Nàng chưa chuẩn bị chu toàn, cũng không nắm chắc lúc này nàng có thể giết chết Ân Quảng Ly. Biện pháp tốt nhất là đều lui một bước, làm bộ không biết bối cảnh của hắn ta.
—— Nhưng cái tên cuồng yêu này quá tự phụ, vừa đến đã muốn cho Tiểu Cốc xem ma khí, điều này làm nàng muốn giả bộ cũng khó nữa.
“Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?” Ngu Sở lạnh giọng nói, “Vô Định Môn là môn phái lớn thứ hai trong giới tu tiên, chính là dạy đệ tử như vậy sao?”
Ân Quảng Ly nhìn chằm chằm Ngu Sở, hắn ta cười cười.
Nam nhân này tướng mạo quả thật không tồi, cười lên cũng có cảm giác lạnh lùng xinh đẹp, nhưng Ngu Sở không phải Ngu Sở Sở, nàng sẽ không bị dao động bởi nam sắc.
“Ta biết ngươi đều đã nghe được.” Ân Quảng Ly nhàn nhạt mà nói, “Không sai, đích thực ta có tu luyện ma công, vừa bắt cô nhóc kia, cũng là vì phát hiện căn cơ của cô nhóc đó cực tốt, rất thích hợp tu ma. Nếu không thì, cô nhường cô nhóc đó cho ta?”
“Không bằng như vầy, hai ta đều lùi một bước?” Ngu Sở lạnh lùng nói, “Chuyện ngươi tu ma ta không muốn quan tâm, nhưng chuyện đồ đệ ta thích hợp tu ma, ngươi cũng không cần nói ra ngoài.”
Ân Quảng Ly khẽ cười ra tiếng.
“Ngươi đang cò kè mặc cả với ta?” Hắn ta liếc Ngu Sở từ trên xuống dưới, một lát sau mới nhẹ giọng nói, “Được thôi… Ta cũng muốn biết, ngươi trà trộn vào chính đạo, rốt cuộc là có ý đồ gì.”
Ân Quảng Ly vung tay áo, biến mất không thấy, chỉ để lại cho Ngu Sở một câu: “Chúng ta… ba năm sau gặp lại ở tiên tông đại bỉ.” Hắn ta thì thầm gằn từng chữ một: “Ngu chưởng môn.”
Ngu Sở chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
May mắn là Ân Quảng Ly tự phụ, không coi Tinh Thần Cung là mầm tai hoạ, nếu không thì hôm nay cũng không kết thúc dễ dàng như vậy.
Ngu Sở nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, chẳng lẽ là đấu pháp âm ngoan cùng với các chiêu thức trí mạng của nàng làm Ân Quảng Ly lầm tưởng nàng cũng là người cùng ngành đang ẩn thân trong các môn phái chính đạo?
Vậy thì hiểu lầm lớn rồi.
Ngu Sở đau đầu thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị trở về xem các đồ đệ của nàng thế nào rồi.
Đúng lúc này, trước mắt nàng bật ra khung nhắc nhở:
[Có muốn tiếp tục hoán đổi tu vi hay không?]
Ngu Sở lựa chọn “đồng ý”.
Thời gian khẩn cấp, nàng làm giao dịch với hệ thống.
Trong một thế giới tu tiên khác, nơi mà Ngu Sở đã từng trải qua, nàng luôn cần cù chăm chỉ tu luyện trong thời gian dài để trở thành đại lão, cho đến tận lúc phi thăng.
Chẳng qua, lúc ấy công pháp Tinh Thần là tự nàng thăm dò ra được, rất tổn hại thân thể, không tốt bằng phiên bản mà hệ thống của thế giới này sửa sang lại cho nàng.
Hệ thống sẽ đổi dần tu vi cũ lại cho nàng, cùng với đó là tác dụng phụ của thân thể khi tu luyện lúc trước, những tu vi này cần Ngu Sở tự mình tinh lọc dần, tham nhiều sẽ thương thân, chỉ đành dựa vào vận chuyển vòng chu thiên [*] để dần dần điều tiết thân thể.
[*] Vòng chu thiên:
Là dân Y Học Cổ Truyền nói chung và dân Khí Công Y Gia nói riêng thì không ai là không biết đến Vòng Luân Chuyển Khí Huyết trong cơ thể theo từng giờ trong 12 Kinh Mạch. Vòng luân chuyển Khí Huyết này trong kinh điển Y Học Cổ Truyền gọi là vòng “Đại Chu Thiên.”
Vòng “Tiểu Chu Thiên” là vòng khí huyết lưu chuyển trong hai mạch Nhâm - Đốc. Tức là mạch Nhâm, là Mẹ của tất cả các đường Kinh m, chạy phía trước bụng. Và mạch Đốc, là Cha của tất cả đường Kinh Dương chạy giữa sống lưng, xưa kia được coi như một phương pháp Khí Công bí truyền vì luyện vòng Tiểu Chu Thiên duy trì sự quân bình m Dương. Khí luôn vận hành theo vòng khép kín, không bao giờ ngừng, tầm mức tác dụng rất cao vào toàn bộ Kinh Mạch và chức năng của Phủ Tạng. (Nguồn: lethuannghia.com)
Ngu Sở làm vậy đã được vài năm, lúc ấy còn có chút do dự có phải nàng hơi ham tiến độ hay không, ngược lại thì hiện giờ lại thở dài nhẹ nhõm – may mắn là nàng có chuẩn bị trước, Ân Quảng Ly dễ nói chuyện như vậy cũng do nhìn ra được thực lực của nàng không hề kém cạnh, cho nên mới lui một bước. Nếu không, Tiểu Cốc thật sự có thể bị hắn ta mang đi.
Ngu Sở về đến nơi, nàng nhẹ nhàng thở ra, trong đầu lại có chút loạn.
Bỗng nhiên đối mặt với nhân vật như vậy, tương lai phải đề phòng như thế nào, có muốn báo cho Vô Định Môn hay không,… nhiều vấn đề làm người ta đau đầu, cần phải suy xét kỹ càng.
Ngu Sở trở lại kết giới, trên chủ phong, các đồ đệ đã nôn nóng chờ đợi hồi lâu, nhìn thấy nàng về thì ào ào chạy đến quanh nàng.
“Sư tôn, người không sao chứ?”
“Sư tôn, người có bị thương ở đâu không?”
Ngu Sở trấn an từng người, nàng nhìn Tiểu Cốc vẫn luôn tránh ở sau các thiếu niên, Ngu Sở dịu dàng hỏi, “Tiểu Cốc, sao con không qua đây?”
Lúc này Cốc Thu Vũ mới chầm chậm đi qua, cô bé cúi đầu xuống.
Ngu Sở tưởng rằng cô bé bị dọa sợ rồi, hoặc là biết chính mình thực ra rất thích hợp tu ma, vì vậy trong lòng không dễ chịu.
Không nghĩ tới, Cốc Thu Vũ nhỏ giọng nói, “Sư tôn, con xin lỗi vì đã mang thêm phiền phức đến cho người.”
Ngu Sở ngẩn ra, nàng bất đắc dĩ nói, “Tai bay vạ gió như thế này, sao có thể trách con được? Con không sao là ta đã vui rồi.”
“Sư tôn,” Tiểu Cốc ngẩng đầu, cô bé liếc mắt nhìn sắc mặt Ngu Sở, sau đó dè dặt hỏi, “Người sẽ đuổi con đi sao?”
“Sao con lại nghĩ như vậy chứ?” Ngu Sở hỏi.
Cốc Thu Vũ nhấp nháy môi.
“… Người biết con thích hợp tu ma, không cảm thấy con là đứa trẻ hư, không thấy con rất kỳ lạ sao?”
Ngu Sở nhìn về phía Tiểu Cốc, nàng nhẹ nhàng hỏi, “Con biết mình thích hợp tu ma?”
Cốc Thu Vũ gật gật đầu. Cô bé lẩm bẩm nói, “So với các sư huynh, thiên phú của con kỳ lạ như vậy, con có thể đoán cũng ra.”
Ngu Sở nắm lấy tay cô bé. “Chuyện này chủ yếu là xem bản thân con.” Nàng dịu dàng hỏi, “Con đúng là rất thích hợp tu ma, con muốn trở thành một ma tu không?”
“Con, con không muốn!” Cốc Thu Vũ lập tức nói, “Con chỉ muốn tu tiên, muốn ở cùng sư tôn và các sư huynh, cho dù có thể vĩnh viễn không ưu tú như vậy, con cũng hy vọng mọi người có thể ở bên nhau cả đời.”
“Nếu con đã quyết định rồi, vậy không phải rất tốt hay sao?” Ngu Sở cười nói: “Đừng bị những âm thanh bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân mình. Nếu con muốn tu tiên, con sẽ thích hợp tu tiên. Tiểu Cốc thông minh như vậy, chỉ mới mười ba tuổi đã có thể vượt qua thử luyện, ai dám nói tương lai con sẽ không giỏi giang chứ.”
Cốc Thu Vũ lúc này mới yên lòng, cô bé chớp chớp mắt, giơ hai tay nhào vào lồng ngực Ngu Sở. “Sư tôn, con yêu người quá.” Trong vòng tay Ngu Sở, cô bé rầu rĩ nói, “Người là người con thích nhất trên đời này.”
Nhìn một màn này, các sư huynh chăm chú nhìn nhau, ngay cả Tiêu Dực cao lãnh nhất cũng không khỏi nhếch khóe miệng lên.
“Vậy còn bọn huynh thì sao?” Thẩm Hoài An nâng mi, cậu cười nói, “Muội không phải còn muốn cùng chúng ta ở bên nhau sao?”
Cốc Thu Vũ ngẩng đầu, cô bé nghiêm túc nói, “Muội thích nhất Lục Ngôn Khanh, thứ hai là Tiêu Dực, ghét huynh nhất!”
Thẩm Hoài An cũng không tức giận, cậu nói với Lục Ngôn Khanh: “Còn biết ghét đệ, xem ra là không bị kích thích gì rồi.”