Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hoài An nghi ngờ quan sát tên mũi ưng.

“Lời nói của loại người chỉ biết khi nam bá nữ như các ngươi cơ bản là không thể tin được.” Thẩm Hoài An nhíu mày nói, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin các ngươi thật sự sẽ tuân thủ lời hứa rời đi sao?”

“Tiểu đạo hữu, đây là cậu không đúng rồi —— Sao cậu lại nghĩ bản thân nhất định sẽ thắng chứ?” Mũi ưng mỉm cười nói, “Cậu mới tu tiên được bao lâu hả? Cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi. Nếu như cậu có thể thắng được chúng ta, vậy chúng ta thật sự không có mặt mũi lăn lộn ở đây nữa.”

“Đúng vậy, nếu như ngươi có can đảm dám tỷ thí cùng chúng ta thì bọn đây sẽ nhìn ngươi với đôi mắt khác.” Những đệ tử Thiên Cẩu Các đứng bên cạnh cũng cười đùa, “Tiểu tử, ngươi dám không? Đừng để đến lúc đó khóc lóc chạy về môn phái của ngươi đấy.”

Thẩm Hoài An cho rằng mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các đưa ra lời thách đấu với một người mới tu luyện mấy tháng như mình cũng là chuyện có thể hiểu được. Dù sao thì bọn chúng vẫn luôn thích bắt nạt kẻ yếu, chắc chắn là cho rằng cậu không có bản lĩnh gì nên mới dám lên tiếng khiêu khích như vậy.

Mặc dù Thẩm Hoài An thực sự mới ở sơ kỳ của giai đoạn Luyện Khí, nhưng mấy tên trước mặt cũng chỉ là hậu kỳ của giai đoạn Luyện Khí mà thôi. Đối mặt với mấy tên văn dốt võ nát này, Thẩm Hoài An không cảm thấy bản thân sẽ thua.

Những tên này đích thị là mấy tên du côn phiên bản giới tu tiên, ỷ vào thân phận mình là người tu tiên đi bắt nạt người dân thành Vân, nhưng lại không ai quản được bọn chúng. Nếu như cậu có thể đuổi được mấy tên này ra khỏi thành Vân thì cũng coi như một phương án giải quyết vấn đề.

Thẩm Hoài An nhìn về phía bốn tên kia, lạnh lùng nói, “Sao ta biết được các ngươi có nói thật hay không?”

“Tiểu huynh đệ, hiện giờ cậu cùng lắm cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, bọn ta thừa sức lớn hơn cậu mười tuổi, ta đây khinh thường đi lừa cậu.” Một tên đệ tử đứng cạnh mũi ứng nói, “Nhưng đã nói rồi đấy, nếu cậu thua, vậy đừng bao giờ xuất hiện ở thành Vân này nữa!”

“Bọn ta dù gì cũng là người tu tiên, gạt bỏ danh dự và đạo nghĩa ra đánh với cậu một trận.” Mũi ưng nhìn Thẩm Hoài An chằm chằm, hắn ta nói, “Dù sao thì bọn ta đây cũng là kiếm tu, vẫn rất chú trọng kiếm đạo, nhưng mà có dám tỷ thí hay không thì phải xem cậu rồi.”

Thẩm Hoài An mím môi, cậu có hơi do dự, cuối cùng nói, “Được rồi, vậy thì bắt đầu nhanh lên, ta không có nhiều thời gian.”

Tên mũi ưng đứng trước hay tay chắp sau lưng, đang định ra hiệu ở sau lưng thì một tên đệ tử Thiên Cẩu Các đứng bên cạnh hắn đã không thể kiên nhẫn nổi nữa trực tiếp xông tới, làm rối loạn sắp xếp của mũi ưng.

“Tiếp một chiêu của ta đây!” Tên kia hô lớn.

Tên này vừa rồi thấy mũi ưng bị đánh nhưng vẫn không thèm để Thẩm Hoài An vào mắt, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đánh bại Thẩm Hoài An để chứng minh năng lực của mình.

Tên đệ tử này rút trường kiếm đánh về phía Thẩm Hoài An, động tác của hắn tràn đầy tự tin, giống như không kịp chờ thêm nữa muốn Thẩm Hoài An phải khuất phục.

Thẩm Hoài An đã đến giai đoạn Luyện Khí, cùng vạch xuất phát với mấy tên này.

Không còn sự khác biệt giữa người phàm và người tu tiên, kiếm thuật của các đệ tử Thiên Cẩu Các ở trong mắt Thẩm Hoài An chỉ như múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình. Thẩm Hoài An liếc mắt một cái đã nắm được mười mấy chỗ sơ hở của đối phương.

Cậu thậm chí còn khinh thường công kích những chỗ sơ hở đó, mà cậu lựa chọn phương thức trực tiếp nhất, chặn đường kiếm chính diện của đối phương.

Keng ——!

 m thanh giòn giã của đao kiếm va chạm vang lên trong con hẻm nhỏ.

Trong nháy mắt khi đánh giáp lá cà, tên đệ tử của Thiên Cẩu Các kia cảm thấy bản thân như đang đánh lên bức tường sắt cứng rắn, bàn tay nắm chuôi kiếm của hắn bị run đến mức tê dại, cứ như vậy trường kiếm của hắn bị đánh rơi ra khỏi lòng bàn tay.

Hắn sững sờ đứng ngây tại chỗ, ngón tay vẫn run rẩy không khống chế được.

Tên này không thể tin nổi nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình cả một con giáp. Thẩm Hoài An vẫn cầm kiếm đứng tại chỗ, hai chân chưa hề di chuyển dù chỉ một bước.

Biểu cảm của Thẩm Hoài An vẫn lạnh lùng như vậy, giống như việc một chiêu có thể đánh bay kiếm của tiền bối tu tiên là một chuyện rất bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Trong khoảnh khắc đó, tên này lập tức nhận ra bản thân không phải đối thủ của Thẩm Hoài An, nhưng hắn nghe thấy tiếng cười nhạo sau lưng của bọn sư huynh sư đệ. Mặt mũi đã mất hắn không nén nổi cơn giận này, thẹn quá hóa giận rút con dao găm trên người phóng tới phía trước.

Thẩm Hoài An bình tĩnh dùng mấy chiêu thức đơn giản né tránh, giơ khuỷu tay lên ung dung đánh rơi con dao găm của đối phương. Thẩm Hoài An di chuyển như một cơn gió, trước khi đối phương kịp phản ứng lại thì cậu đã cong người về phía trước, một đường kiếm lưu loát như nước chảy mây trôi chĩa thẳng vào yết hầu của tên đệ tử Thiên Cẩu Các này.

Đầu kiếm nhọn lướt qua làm sợi tóc lay động. Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh chiếu vào đồng tử đang co rút của tên đệ tử Thiên Cẩu Các.

Yết hầu của hắn lên xuống mấy cái, bất tri bất giác hắn cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết chỉ cách một đầu ngón tay. Đến khi tỉnh táo lại thì chân hắn đã mềm nhũn, loạng choạng lùi về phía sau, ngay cả tiếng cười chế nhạo của đồng môn phía sau cũng không nghe thấy.

“Cho ngươi muốn khoe khoang này, bây giờ thì hay rồi, lật thuyền trong mương [*].” Tên đồng môn cười ha hả nói.

[*] 阴沟里翻船 Lật thuyền trong mương: vì mương thường không có sóng, không có gió, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện lật thuyền. Đây thường dùng để ẩn dụ cho sai lầm hoàn toàn không đáng có.

Tên đệ tử kia tỉnh táo lại, bỗng có chút thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn đám người đứng bên cạnh.

Thẩm Hoài An nhìn bọn họ chằm chằm, cậu buông tay xuống, lên tiếng, “Đây tính là các ngươi thua chưa?”

Đám đệ tử Thiên Cẩu Các đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt truyền qua truyền lại đều không có ý gì tốt.

“Tính, tính, coi như cậu thắng.” Tên mũi ưng nói.

Lúc hắn ta đang nói chuyện, Thẩm Hoài An cảm nhận được mấy tên đệ tử còn lại di chuyển chầm chậm, chặn lối thoát lại, bao vây lấy cậu.

Thẩm Hoài An nhìn trái nhìn phải lạnh lùng nói, “Sao nào, chơi không nổi muốn cùng nhau lên sao?"

Hai tên đứng trước mặt cậu nở nụ cười xấu xa rồi đồng loạt rút kiếm xông tới.

Bàn về kiếm thuật, mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các này đều giống nhau, Thẩm Hoài An không hề tốn chút sức nào liên tục đối phó với hai người công kích một lúc, thậm chí còn khá dễ dàng.

Khi hai tên đệ tử Thiên Cẩu Các này bị đánh lùi lại về sau lại lập tức tiến lên tiếp tục dây dưa, một người trong số đó hô lớn, “Nhanh!”

Thẩm Hoài An còn chưa kịp phản ứng “Nhanh” này là có ý gì thì đã cảm thấy dường như có vật gì đánh úp về phía mình.

Cậu cầm kiếm chém về phía sau nhưng lại chém hụt rơi vào một khoảng không, trường kiếm xuyên qua một đống thuốc bột màu xanh nước biển, giây tiếp theo, bột phấn màu xanh đó như làn khói bao phủ lấy người cậu.

Thẩm Hoài An dường như nín thở ngay lập tức, nhưng vẫn chậm.

Cậu ngẩng đầu, nhìn tên mũi ưng hất cằm mặt mày vui vẻ đang nở nụ cười đầy đắc ý.

“Ngươi ——”

Thẩm Hoài An chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy cổ họng khô khốc, đến một câu cũng khó nói thành lời, ngay sau đó chân tay mềm nhũn không có chút sức nào.

Thẩm Hoài An cắm kiếm lên mặt đến, cậu cầm chuôi kiếm cố gắng chống đỡ cơ thể. Vài giây sau cơ thể cậu không khống chế nổi nữa quỳ xuống, cuối cùng cả người cũng ngã xuống đất.

Bốn tên đệ tử Thiên Cẩu Các đi tới, bọn họ nhìn Thẩm Hoài An nằm trên mặt đất, lộ ra ánh mắt đắc ý.

“Cho ngươi xen vào chuyện của người khác này, ngông cuồng nữa đi, ngông nữa xem, hả!”

Tên đệ tử Thiên Cẩu Các lúc nãy mới bị đánh rơi kiếm đá một cú thật mạnh lên ngực Thẩm Hoài An.

Vừa rồi hắn bị mất hết mặt mũi nên lúc này hắn dồn hết sức lực đá Thẩm Hoài An, mỗi một cước đá xuống đều mang tiếng vang khiến người ta phải ghê răng.

Thẩm Hoài An cắn chặt răng, gân xanh trên trán căng lên như muốn vỡ ra, cậu không hề kêu rên lấy một tiếng, cắn răng chịu từng trận đòn giáng xuống.

Cậu nhìn về phía tên mũi ưng, giọng khô khốc cứng đờ lên tiếng, “Ngươi —— ngươi lừa ta.”

Tên mũi ưng ngồi xổm xuống, hắn ta đùa nghịch con dao găm trong tay, thờ ơ nói, “Bọn ta cặn bã như vậy đó, lừa người cũng chỉ như những trò vặt thường ngày, không ngờ ngươi còn cảm thấy ngạc nhiên.”

Không biết bột thuốc màu xanh có thêm dược liệu gì bên trong mà Thẩm Hoài An không chỉ không cảm nhận được linh lực, cả người bủn rủn mà khí quản như bị bóp nghẹn khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Lồng ngực Thẩm Hoài An phập phồng kịch liệt, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói —— ngươi nói kiếm đạo ——”

Bây giờ cậu nói chuyện cũng cực kỳ tốn sức lực, đến nỗi không thể thốt ra những từ tiếp theo.

Đám đệ tử Thiên Cẩu Các sững sờ một lúc, sau đó tất cả đều phá lên cười lớn.

“Trên đời này thật sự có người tin vào loại chuyện vớ vẩn này, đúng là trẻ con.” Tên mũi ưng đưa tay ra vỗ vỗ mặt Thẩm Hoài An, cười mỉa mai, “Nương của ngươi và sư phụ ngươi chưa từng nói với ngươi, đừng có dễ dàng tin tưởng lời của người lạ sao?”

Dược liệu phát huy tác dụng, Thẩm Hoài An ngay cả hít thở cũng khó khăn, dường như sắp ngừng thở, chứ đừng nói đến việc nói chuyện. Mặt cậu đỏ bừng thì thiếu dưỡng khí, hốc mắt cũng theo phản ứng sinh lý mà đỏ lên, cậu trừng mắt nhìn tên mũi ưng chằm chằm.

Tên mũi ưng dường như không cảm nhận được, hắn ta đứng dậy phủi phủi y phục.

“—— Được rồi, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, để ngươi hiểu được hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác là thế nào.” Nụ cười trên khóe miệng của tên mũi ưng dần dần biến mất, hắn ta lạnh lùng nói, “Ra tay đi.”

Mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các chờ đợi giây phút này đã lâu rồi, bọn chúng không chờ nổi nữa gấp gáp xông lên tay đấm chân đá lên người Thẩm Hoài An.

“Cho người xen vào chuyện của người khác này, cho ngươi có lòng tốt, vì một tên ăn xin mà dám ngồi lên đầu cưỡi trên cổ ta! Thích ngông cuồng này, cho ngươi ngông cuồng này!”

“Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Thiên Cẩu Các chúng ta!”

Những tên này đánh người thì thôi, ngoài miệng không ngừng mắng chửi, mỗi một quyền hạ xuống, một cước đạp lên người Thẩm Hoài An đều kèm theo tiếng gằn giọng mắng.

Đánh đấm được một lúc, một tên trong đám đó dừng lại, hắn nhìn về phía mũi ưng, “Sư huynh, hình như bên ngoài bị đám người dân thành Vân chặn lại.”

“Chặn thì sao, bọn chúng cũng không dám lại gần đây đâu, ngươi còn sợ mấy tên người phàm đó hả?” Mũi ưng không thèm để ý tới.

Hắn ta chùi máu trên nắm đấm lên y phục, giống như đánh người thành nghiện, tên mũi ưng phất tay để những đệ tử khác tránh ra, một tên túm cổ áo Thẩm Hoài An nhấc lên, để tên mũi ưng đánh một quyền vào mặt Thẩm Hoài An.

Đánh rồi lại đánh, trước mắt tên mũi ưng, bóng dáng của n Quảng Ly kiêu ngạo khinh thường người khác như thể không ai bằng hắn dần dần hòa làm một với bóng dáng của thiếu niên dưới nắm đấm của tên mũi ưng, giống như người hắn ta đang đánh là n Quảng Ly thật vậy.

Ba tên đệ tử vốn đang hưng phấn cũng nhận ra được có gì đó không đúng, bọn chúng nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn dáng vẻ ngày càng điên cuồng của mũi ưng, ba người đề có chút sợ hãi.

Mặc dù Thẩm Hoài An chỉ là một tên hậu bối mới nhập môn, nhưng dù sao cũng là người tu tiên, sau lưng còn có cả một môn phái. Nhìn cũng thấy được kiếm pháp của cậu rất giỏi, cũng có thể là một nhân tài hiếm thấy của một môn phái nào đó.

Hôm nay đánh một trận cho bõ tức thì cũng thôi đi, nhưng nhìn dáng vẻ điên cuồng ra tay này của mũi ưng càng ngày nắm đấm càng nặng nề giáng xuống, nhỡ đâu đánh chết người thì thảm.

“Sư, sư huynh, hay là bỏ đi…”

Có người tiến lên kéo tên mũi ưng ra. Nhưng hắn ta dường như đã đánh đến mù quáng rồi, xoay người cho tên sư đệ một quyền, tên đệ tử tiên lên khuyên can bị đánh cho chảy máu mũi.

Tên mũi ưng xoay người, nhìn Thẩm Hoài An nằm trên mặt đất lần nữa.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ đau đớn đến mức rên lên thành tiếng, tên thiếu niên này vẫn luôn cắn răng chịu đựng không hề kêu rên xin tha lấy một lần.

Hắn ta đánh người đơn thuần chỉ dùng sức mạnh, mệt mỏi thì đứng thở hổn hển.

Sự quật cường của Thẩm Hoài An không chỉ không khiến tên mũi ưng hết giận mà còn khiến cho hắn ta càng điên tiết bội phần. 

Giống như cho dù hắn ta có đè cậu ra đánh ở đây thì hắn ta vẫn chỉ là hòn sỏi nhỏ bé trong vũng bùn, không đáng để những kẻ con cưng của trời như cậu để vào mắt.

Giống như ánh mắt của n Quảng Ly ngày đó, như thể cậu đang nhìn một con côn trùng vậy.

Mũi ưng giẫm lên vai Thẩm Hoài An, hắn ta tức giận nói: “Cầu xin ta! Cầu xin ta, ta lập tức bỏ qua cho ngươi!”

Thẩm Hoài An hấp hối, nhưng vẫn không nói lời nào.

Mũi ưng tức giận đến mức chỉ biết bật cười, hắn ta rút con dao găm ra rồi móc một lọ thuốc nhỏ từ trong ngực ra. Hắn ta vặn nắp ra và đổ chất lỏng bên trong lên lưỡi dao.

“Sư huynh, không thể, tuyệt đối không thể đâu!”

Mấy người kia hoàn toàn chết lặng.

Mũi ưng làm ngơ, hắn ta lại kéo cổ áo Thẩm Hoài An lên.

“Ngươi biết đây là cái gì không?” Tên mũi ưng lạnh lùng nói, “Chất độc trên con dao này được lấy từ con trăn U Minh ở trong U Cốc bí cảnh, độc tố của nó mạnh đến mức khiến người tu tiên cũng phải chịu tra tấn đến thấu xương, thậm chí không thể cầm nổi một ly nước, đây là thứ cực kỳ, cực kỳ tốt, cũng là bảo bối của ta.”

Mắt trái của Thẩm Hoài An vốn đã khó mở, cậu vừa vặn nâng mi mắt phải lên, kinh ngạc mà nhìn tên mũi ưng.

Tên mũi ưng lần đầu tiên thấy sự hoảng hốt trên mặt thiếu niên, hắn ta hài lòng cười lớn.

“Như thế nào? Quỳ xuống van xin ta rồi ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu không thì với di chứng của thứ độc dược này, ta không chắc nó sẽ ảnh hưởng đến kiếm thuật của ngươi, nhưng ta có thể khiến ngươi trở thành một kẻ què quặt.” Tên mũi ưng nở nụ cười âm hiểm, “Cho dù có là người tu tiên cấp bậc cao muốn tự nắn lại gân cốt cũng phải tu luyện mất mấy trăm năm —— Ngươi tưởng tượng cũng biết mà đúng không, nào, cốt khí quan trọng hay là tương lai quan trọng hơn?”

Lồng ngực Thẩm Hoài An phập phồng lên xuống, con ngươi của cậu hằn mạch máu đỏ bừng, nhìn chằm chằm tên mũi ưng.

Sau vài giây, cậu nghiến răng và nhắm mắt lại.

Đây là một quyết tâm, dẫu tương lai có bị hủy hoại, cậu cũng sẽ không mở miệng cầu xin được tha.

Tên mũi ưng không ngờ Thẩm Hoài An đến nước này rồi còn cứng cổ không chịu lên tiếng cầu xin, ngay lập tức hắn ta thẹn quá hóa giận bật cười thành tiếng.

“Được, được lắm! Nếu ngươi đã muốn lòng tự trọng, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Hắn ta giơ con dao găm tẩm độc lên và muốn đâm nó về phía vai phải của Thẩm Hoài An.

Đúng lúc này có hai bóng đen vọt ra đâm vào người tên mũi ưng khiến hắn ta bị hất văng ra đất, là hai tên ăn xin ngày hôm đó. Bọ họ vừa sợ hãi kêu lên, vừa đè chặt tên mũi ưng này xuống.

Cùng lúc đó, có mấy người dân chạy tới, tính tình lỗ mãng trực tiếp vung nắm đấm về phía mấy tên đệ tử này.

Nhưng khác biệt giữa người phàm và người tu tiên quá lớn, mấy tên đệ tử bị đánh không hề thấy đau. Bọn chúng kịp phản ứng lại, lập tức ra tay đánh lại, mấy thanh niên nóng tính đều thốt lên tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống.

Bên kia tên mũi ưng dùng linh khí hất văng những người đang đè lên người mình ra, trên người hắn ta không có hao tổn gì chỉ là dáng vẻ có chút chật vật.

Hắn ta từ dưới đất bò dậy, tức giận nói, “Đồ tiện dân các ngươi, không muốn sống nữa à?”

Hắn ta đi về phía Thẩm Hoài An, lập tức bị người dân đứng căn lại trước mặt cậu, người đứng đầu là cô nương mắt bị bọn chúng bắt nạt khi nãy, đôi mắt rưng rưng trừng tên mũi ưng.

Mấy ông chủ thương lái cũng đi tới trước mặt những người dân này, bọn họ trực tiếp vén vạt áo bào quỳ xuống, vừa chắp tay thi lễ vừa cười nói, “Mấy vị tiên trưởng, cơn giận của ngài cũng được xả rồi, làm người cũng nên lưu lại một đường lui, đứa nhỏ này còn chưa đến mười lăm tuổi, đừng giết trẻ con…”

Tên mũi ưng rút kiếm ra, hắn ta vung tay lên, lập tức mấy ông chủ thương lái và người dân phía sau đều co rúm người lại.

“Cút ngay, nếu không ta giết hết các ngươi!” Mũi ưng tức giận nói.

Lúc này, phía bên kia hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân, một đôi nha dịch chạy tới, bọn họ rút kiếm ra đứng chắn trước người dân, hướng mũi kiếm về phía bốn tên đệ tử Thiên Cẩu Các.

“Vị tiên trưởng này, nếu muốn giết thì tốt nhất hãy giết hết tất cả chúng ta đi.” Người quan binh dẫn đầu cười lạnh nói, “Không phải người tu tiên các người luôn để ý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc sao?”

“Ngươi ——!” Tên mũi ưng nghẹn họng.

Đám đệ tử Thiên Cẩu Các chỉ là đám người chuyên đi gây chuyện, đột nhiên thấy có mấy chục người chạy tới thì lập tức thấy nao núng muốn lùi bước, tên mũi ưng đang điên máu cũng như bị dội một gáo nước lạnh, hắn ta cũng bình tĩnh lại.

Mấy tên đệ tử nhìn nhau một cái, bọn chúng đều hiểu chuyện này không thể làm lớn lên được.

“Sư huynh, đi thôi!” Một người trong đó nói nhỏ.

Cơn hăng máu của tên mũi ưng không còn nữa, tất nhiên hắn ta cũng không dám ra tay lúc này. Hắn ta không cam lòng thở phì phò, một lúc sau hắn ta bước lên trước mấy bước, nhìn quan lính dẫn đầu với ánh mắt dữ tợn.

“—— Ngươi chờ đó cho ta!”

Dưới chân núi xảy ra chuyện, phía bên Huyền Sơn Cổ Mạch vãn chưa hề hay biết gì.

Hầu như cứ cách mấy ngày, Ngu Sở sẽ vào động phủ bên sườn núi bế quan trong một thời gian ngắn, mọi giác quan sẽ ngăn cách với thế giới bên ngoài, nàng sẽ phong bế toàn bộ tinh thần của mình để tập trung vận khí bên trong cơ thể, cảm nhận sự thay đổi của tu vi và chân khí trong người mình.

Trước đây nàng sẽ không để ý kỹ càng như vậy, nhưng bây giờ nàng phải dạy đồ đệ, không có những người khác làm thử nghiệm trước, bản thân nàng phải tự nghiên cứu, tự mình trải nghiệm mới có thể rút ra kinh nghiệm, thuận tiện cũng có thể kiểm tra hiệu suất tu luyện của bản thân đến đâu.

Tuy mỗi lần kiểm tra chỉ mấy canh giờ nhưng sợ bọn nhỏ chờ nàng, nàng còn đặc biệt dặn dò tối nay mình không ăn.

Vốn dĩ cơm là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao.

Ngu Sở vừa mở mắt ra, nàng mở lại giác quan của mình, lập tức nhận ra trời bên ngoài đã tối.

Nàng trở lại đỉnh núi chính, chỉ thấy có mỗi Cốc Thu Vũ ngồi bên bàn cơm, còn hai đồ đệ kia của nàng thì không thấy đâu.

“Hai sư huynh của con đâu?” Ngu Sở hỏi.

Cốc Thu Vũ ngẩng đầu nói, “Nhị sư huynh mãi không thấy về nên Đại sư huynh vừa đi tìm huynh ấy rồi ạ.”

Ngu Sở gật đầu, nàng ngồi xuống một bên, không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái.

Mặc dù Thẩm Hoài An bình thường hay kiêu ngạo nhưng thực tế vẫn là một đứa trẻ con, thằng nhóc đã nói trước giờ cơm tối sẽ trở lại thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Theo lý mà nói thì một người tu tiên lại là kỳ tài võ thuật như Thẩm Hoài An thì về cơ bản sẽ không cần nàng phải lo lắng, nhưng không biết vì sao Ngu Sở vẫn không thấy yên tâm.

Linh thức của nàng bao phủ cả Huyền Sơn Cổ Mạch, nàng đang định phóng đại linh thức ra cả thành Vân để tìm kiếm thì bỗng cảm giác được có hai người tiến vào làn sương mù đi hướng về dãy núi.

Ngu Sở đứng bật dậy, Tiểu Cốc thấy sắc mặt nghiêm túc của sư phụ thì nghi ngờ hỏi, “Sư tôn, sao thế ạ?”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều đang ở tuổi thiếu niên trai tráng, bình thường tim đập và hô hấp đều cực kỳ ổn định và vang dội, vừa nghe là biết tràn đầy sức sống.

Nhưng vừa rồi hai người tiến vào kết giới, một người thì tim đập dồn dập liên hồi, một người thì cực kỳ suy yếu.

Ngu Sở lập tức nhón mũi chân bay lên ra ngoài nghênh đón hai đồ đệ nhỏ.

Khoảnh khắc Ngu Sở bước tới trước mặt đồ đệ, nàng vừa ngẩng đầu lên thì tim nàng lập tức đập chậm nửa nhịp. Lục Ngôn Khanh đang cõng Thẩm Hoài An, đầu Thẩm Hoài An vô lực tựa lên vai Lục Ngôn Khanh, hơi thở thoi thóp.

Quần áo màu đen của cậu hằn lên từng mảng máu lớn đã khô lại đóng thành cặn, thậm chí còn dính lên ống tay áo của Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh vẫn luôn rũ mắt xuống, môi khẽ mím lại trên mặt không chút biểu tình, nhưng bước chân đã lảo đảo thất tha thất thểu.

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu lên thấy Ngu Sở, vẻ mặt chết lặng lập tức trở nên bi thương, vành mắt đỏ lên, vốn đang cõng Thẩm Hoài An cũng ngã khuỵu quỳ xuống đất ngay tức thì.

“Sư tôn!” Giọng Lục Ngôn Khanh kèm theo cả tiếng nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK