Lúc gần rời đi, Lục Tiểu Thất bảo Ngu Sở đi trước, cậu muốn ngồi đây một mình thêm lúc nữa, lát nữa cậu sẽ đi tìm nàng.
Ngu Sở không có ý kiến gì. Đây là chuyện thường tình của con người, ông nội của cậu vừa qua đời, bây giờ cậu sắp phải rời khỏi nơi cậu lớn lên, muốn một mình nói lời tạm biệt là chuyện bình thường.
Nàng trở lại thành Thanh, thuận đường đi ngang qua khu phố sầm uất mua một vài thứ rồi mới quay lại khách điếm Duyệt Lai. Ngu Sở tìm tiểu nhị của khách điếm, nàng nói với cậu ta nếu có một cậu nhóc ăn xin khoảng chừng mười tuổi tới tìm người thì bảo thằng bé lên trên lầu tìm nàng.
Tiểu nhị gật đầu một cái, khi cậu ta biết được Ngu Sở sẽ dẫn nhóc ăn xin kia đi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Ở trong cái thế giới thường dân sùng bái người tu tiên này thì có thể được người tu tiên đưa đi không khác gì cuộc sống nâng lên một tầm cao mới. Từ đây trở đi không phải lo ăn mặc không lo buồn phiền, sống một cuộc sống hoàn toàn mới.
Tâm trạng của tiểu nhị ra sao tạm thời không nhắc đến nữa. Sau khi Ngu Sở trở lại phòng, nàng mở không gian ra, hệ thống đưa cho nàng rất nhiều loại bí kíp khác nhau, trong đó có thể có loại công pháp thích hợp với Lục Tiểu Thất.
Rất nhanh nàng đã phát hiện ra, mặc dù những bí kíp này rất tốt nhưng những quyển này theo kiểu mẫu cổ đại hóa, cho những người bình thường luyện thì còn tàm tạm. Nhưng đối với người có tố chất tốt như Lục Tiểu Thất thì học cái này sẽ làm lãng phí tiềm năng của cậu nhóc.
Bởi vì cậu nhóc có linh căn mang hai thuộc tính Mộc và Thủy, cho nên rất khó kiếm được phương thức tu luyện hoàn toàn phù hợp với cậu nhóc.
Những người tu tiên khác sở hữu linh căn có nhiều thuộc tính cũng giống như vậy, mỗi một người có hai loại linh căn trong người đều có tình huống riêng biệt, sẽ không hoàn toàn giống nhau. Những bí kíp tu luyện hai linh căn này về cơ bản là không thể dùng cho tất cả người tu tiên có hai linh căn được.
Ở giai đoạn bắt đầu xây dựng nền móng thì người tu tiên đa thuộc tính có thể tham khảo những người đi trước một chút, còn sau này phát triển thế nào còn phải xem năng lực dạy bảo của sư phụ người đó.
Ngu Sở đã làm việc gì thì luôn muốn làm nó một cách tốt nhất, nàng có thể tự mày mò tìm hiểu ra được một phương thức tu luyện phù hợp nhất với bản thân, tất nhiên nàng cũng có thể giúp Lục Tiểu Thất nghiên cứu ra một bộ công pháp tu luyện phù hợp với cậu nhóc.
Nàng là người mạnh miệng như lại mềm lòng, mới vừa rồi nàng nói với Lục Tiểu Thất nàng chỉ thu nhận cho cậu nhóc đi theo nàng thôi, bây giờ nàng đã bắt đầu suy nghĩ nghiên cứu một bộ công pháp phù hợp với cậu nhóc rồi.
Ngu Sở lấy bí kíp của hệ thống cung cấp ra đọc đối chiếu tham khảo thêm, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem nên biên soạn thế nào. Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
“Vào đi.” Ngu Sở nói.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Lục Tiểu Thất bước vào trong phòng.
Ngu Sở ngẩng đầu lên, nàng ngẩn người trong giây lát.
Cậu nhóc ăn xin mấy ngày nay cả người lúc nào cũng bẩn thỉu không biết đã đi nơi nào tắm rửa sạch sẽ, ngoại trừ quần áo trên người, dường như đã không nhìn ra cậu là cậu nhóc ăn xin đó.
Gương mặt của cậu nhóc vốn nhem nhuốc như chú mèo nhỏ, ấn tượng sâu sắc nhất của Ngu Sở đối với cậu nhóc này là đôi mắt to tròn thuần khiết kia, còn lại thật ra nàng không có ấn tượng với đường nét trên gương mặt cậu lắm.
Bây giờ mặt mũi được rửa sạch rồi, Ngu Sở mới bừng tỉnh nhận ra cậu nhóc này không chỉ trắng nõn, đường nét trên gương mặt cậu cũng rất đẹp, mặt mũi xinh xắn, còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể nhìn ra dáng vẻ khôi ngô tuấn tú sau này.
Chỉ có điều vóc dáng của Lục Tiểu Thất quá gầy gò, trên khuôn mặt cũng không có được bao nhiêu thịt. Tóc của cậu còn hơi ẩm ướt, môi khẽ mím lại, giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ có hơi nhút nhát, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Ngu Sở vẫy tay gọi cậu đến gần, cậu theo thói quen cúi gằm mặt xuống, từ từ đi đến trước mặt nàng.
“Con tắm rồi à?” Nàng hỏi.
Cậu nhóc khẽ gật đầu, cậu nhỏ giọng nói, “Con tắm ở sông.”
Trước đó ông nội bệnh nặng, mỗi ngày Lục Tiểu Thất kéo lê cơ thể gầy yếu này đi chăm sóc ông đã là rất cố gắng rồi, tất nhiên cậu không có thời gian chăm lo cho bản thân. Hôm nay cậu muốn đi cùng Ngu Sở, cậu nghĩ không thể để bản thân bẩn thỉu như vậy đến gần nàng, cho nên trước khi đi, cậu đã xuống sông tắm rửa sạch sẽ.
Ngu Sở cầm ngón tay của cậu nhóc, nàng cảm nhân được ngón tay cậu lạnh như băng.
“Lần sau con đừng tắm ở sông.” Nàng hơi nhíu mi, “Nước lạnh hại cho sức khỏe.”
Lục Tiểu Thất khẽ mấp máy môi, rồi khẽ “vâng” một tiếng, vành mắt cậu hơi hơi ửng đỏ.
Ngoại trừ ông nội và hai mẹ con ăn xin, cậu rất ít khi nhận được ý tốt của người khác, người bán hàng bên đường hay thậm chí là người nghèo còn xua đuổi cậu như đuổi chó.
Nhưng Ngu Sở không chỉ tha thứ cho việc cậu đã ăn trộm đồ của nàng, còn giải vây cho cậu, giúp cậu chăm lo cho ông nội, bây giờ lại quan tâm cậu có bị lạnh hay không… Vào khoảnh khắc đó, cậu như cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp của mẹ.
Cảm giác ấm áp này khiến cậu không nhịn được mà cảm động.
Bên này, Ngu Sở đẩy chồng quần áo trên bàn bề phía cậu.
“Đây là đồ ta mới đi cửa hàng y phục mua về, có thể sẽ không vừa, con thử trước xem.” Ngu Sở nói, “Thay bộ đồ này mặc tạm một lúc, lát nữa ta đưa con đi may y phục.”
Lục Tiểu Thất nhận lấy xiêm áo, cậu nhìn trong phòng một vòng, rồi lại ngước mắt lên nhìn Ngu Sở đang ngồi ngay ngắn ở bên này, nhỏ giọng nói, “Tiên… tiên cô, con thay đồ ở đâu?”
Ngu Sở hất cằm, “Không phải bên đó có bình phong sao?”
Cậu nhóc cầm quần áo, cậu vẫn đứng im ở đó không di chuyển, hai vành tai đỏ bừng. Cậu tự mình tắm rửa sạch sẽ đến trắng nõn như vậy, chỗ ửng hồng xấu hổ kia thật sự quá rõ ràng.
Ngu Sở không biết nghĩ thế nào, nàng bật cười.
“Ta đi ra bên ngoài, con thay y phục đi.”
Ngu Sở đi ra bên ngoài, nàng đóng cửa lại.
Lục Tiểu Thất giống như sợ nàng chờ lâu, cho nên cậu nhóc thay quần áo rất nhanh, không bao lâu đã mở cửa ra.
“… Con thay xong rồi.” Lục Tiểu Thất nhỏ giọng nói.
Ngu Sở quay đầu lại nhìn thấy cậu nhóc mặc bộ trường bào xanh sẫm, bên hông đeo đai lưng đứng bên cạnh cửa. Ngoại trừ mái tóc ngắn giống các bé trai ở hiện đại ra, sau khi cậu thay bộ quần áo này xong không hề nhìn ra được cậu nhóc là ăn xin, nhìn hoàn toàn giống tiểu thiếu gia của một gia đình nào đó.
Vấn đề duy nhất của cậu là có hơi gầy, mười hai tuổi rồi mà mặc bộ đồ dành cho người mười tuổi vẫn còn hơi rộng.
Lục Tiểu Thất vốn đang thấp thỏm, không biết mình mặc xong sẽ thế nào, nhìn có kỳ lạ hay không, bỗng cậu nhìn thấy Ngu Sở nở nụ cười.
Lúc nàng không cười, gương mặt có chút lạnh lùng, nhưng khi này khẽ hé môi cười dường như có thể khiến băng tuyết tan chảy.
Tim Lục Tiểu Thất đập loạn nhịp, Ngu Sở vươn tay qua nhéo gò má cậu một cái.
“Rất hợp với con đó.” Nàng nói, “Chỉ là con gầy quá, sau này phải bồi bổ nhiều lên mới được.”
Bỗng chốc, vành tai Lục Tiểu Thất lại đỏ bừng.
Lúc bọn họ xuống lầu, tiểu nhị ở khách điếm cũng không nhận ra tiểu công tử đi với Ngu Sở là thằng nhóc ăn xin lúc nãy.
Ở trong thế giới cổ đại hư cấu cũng có chỗ tốt, đó là bất kể ngành nghề gì cũng đều phát triển không bị trói buộc như ở thời đại có thật trong lịch sử, tất cả ở đây đều tự do phát triển. Giống như bây giờ Ngu Sở muốn mua quần áo cho cậu nhóc này, nàng có ba sự lựa chọn, cửa hàng may, tiệm vải, và cửa hàng bán quần áo.
Tiệm vải chuyên bán vải vóc dùng để may dệt, mà cửa hàng bán quần áo và cửa hàng may đều có tích trữ vải vóc để khách hàng có thể lựa chọn. Ngu Sở dẫn Lục Tiểu Thất đến một cửa hàng bán quần áo, nàng muốn xem có bộ nào hợp với cậu nhóc này thì trực tiếp mặc luôn.
Tiểu nhị ở cửa hàng bán quần áo thấy khách đến là Ngu Sở người tỏa ra khí chất tu tiên khí phái và Lục Tiểu Thất giống một thiếu gia nhà giàu thì rất nhiệt tình tiếp đón. Cậu ta giới thiệu vài kiểu quần áo cho Lục Tiểu Thất với nhiều kiểu mẫu và màu sắc khác nhau.
Bộ đồ Ngu Sở mua ở tiệm may nhỏ rõ ràng không tốt bằng đồ ở cửa hàng này. Cửa hàng này vốn không cho thử đồ, nhưng ánh mắt của tiểu nhị rất khéo, cảm thấy Ngu Sở là khách sộp nên lập tức nhiệt tình mời Lục Tiểu Thất thử quần áo, còn định giúp cậu mặc đồ khiến cậu nhóc sợ hết hồn.
Lục Tiểu Thất thay bộ trường bào đen tuyền thêu hoa văn chìm, có lẽ là do vải này cao cấp hơn nên sau khi cậu nhóc mặc vào càng ra dáng công tử nhà giàu.
“Tiểu công tử thật sự rất anh tuấn, mặc bộ nào cũng thấy đẹp.” Tiểu nhị cười nói, “Công tử khí chất hơn người, đứa nhỏ nhà tôi mặc thế nào cũng không thể so với công tử đây được.”
Ngu Sở cảm thấy bây giờ tâm tình của nàng cực kỳ tốt. Giống như nàng mới nếm trải thú vui của việc nuôi trẻ nhỏ, còn chưa rời khỏi thành Thanh mà nàng đã có cảm giác muốn mua toàn bộ đồ trong các cửa hàng ở đây, mỗi ngày nhìn Lục Tiểu Thất thay một bộ.
Cậu lại thay một bộ quần áo khác, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy dường như cậu sinh ra để mặc những bộ quần áo tốt như vậy.
“Tiệm của các ngươi còn có bộ nào vải tốt hơn không?” Ngu Sở hỏi.
Nàng vừa hỏi câu này, ánh mắt tiểu nhị lập tức sáng bừng.
“Tất nhiên là có rồi, ngài đợi một chút!”
Tiểu nhị nhanh chóng lấy ra bộ quần áo chất lượng tốt nhất phía sau quầy hàng ra, màu trắng ngà của ngọc bích, vừa nhìn qua có thể thấy được chất liệu vải rất tốt, đặt dưới ánh nắng tự nhiên còn phản quang lấp lánh.
“Trước đó vào dịp sinh nhật của Lưu thiếu gia ở thành chúng tôi, Lưu lão gia đặc biệt đặt may bộ y phục này ở cửa hàng chúng tôi.” Tiểu nhị nói, “Tiếc là tính tình của Lưu thiếu gia hơi nóng nảy, chỉ là không thích bộ y phục này nên Lưu lão gia lại không lấy nữa… Tiên trưởng, nếu như ngài muốn, chúng tôi sẽ giảm giá cho ngài, tôi đảm bảo Lưu thiếu gia kia chưa từng mặc bộ y phục này đâu!”
Ngu Sở khẽ vuốt cằm.
“Vậy thì mặc thử lên xem.”
Tiểu nhị hớn hở vui mừng, Lục Tiểu Thất thì ngược lại cậu nhóc hơi nhíu mày.
“Tiên cô, bộ này… Như vậy hơi tốn kém, không cần đâu.” Cậu nói, “Mấy bộ trước đó con thử cũng rất tốt, mặc dù hơn rộng một chút cũng không sao, con còn lớn lên mà.”
Không sao.” Ngu Sở nói, “Con mặc đẹp, cũng là để cho ta nở mày nở mặt.”
Lục Tiểu Thất muốn nói lại thôi.
Bộ trường bào màu trắng ngọc được may từ loại vải chất lượng tốt nhất này còn có giá trị hơn mạng sống của chục tên ăn xin ở phía Bắc tòa thành này cộng lại. Món đồ này đối với cậu thật sự quá đắt giá.
Nhưng Lục Tiểu Thất có thể nhìn ra được Ngu Sở rất thích thú, nàng đang cực kỳ vui vẻ. Vì vậy cậu làm theo mong muốn của nàng, khoác lên bộ trường bào vốn thuộc về thiếu gia nhà giàu của thành Thanh này.
Lúc Lục Tiểu Thất đi ra, ngay cả tiểu nhị cũng phải hít vào một hơi.
Lục Tiểu Thất mặc bộ trường bào trắng, hàng lông mày đen nhánh đậm cong, ôn hòa tinh khiết. Màu trắng thật sự rất hợp với cậu, mặc dù còn chưa lớn nhưng đã có thể thấy được khí chất hơn người ở cậu.
Ngu Sở nở nụ cười.
Trước đây nàng cảm thấy bản thân không nên có quan hệ với bất kỳ đứa trẻ nào, nhưng hôm nay vì thu nhận được một hạt giống tốt như Lục Tiểu Thất mà vui mừng không ngớt.
Lục Tiểu Thất lễ phép hiểu chuyện, vẻ ngoài xinh đẹp, tư chất cực kỳ tốt. Đoán rằng ngay cả việc muốn sinh được một đứa trẻ như vậy cũng là một chuyện rất khó.
“Gói tất cả lại cho ta đi.” Ngu Sở nói, “Vải thượng hạng ở tiệm các ngươi cũng lấy cho ta mấy cuộn luôn.”
“Vâng, vâng, ngài chờ một chút.”
Ngu Sở vung tay mua kha khá vải vóc và quần áo rồi mới đưa Lục Tiểu Thất rời đi.
Dọc đường đi bọn họ mua rất nhiều đồ dùng, Ngu Sở lại mua một chút giấy viết, bút mực và cả sách, nàng cũng muốn một chút đồ dùng của trẻ nhỏ. Hai người bận rộn cả một ngày, lúc màn đêm buông xuống mới được rảnh rỗi đến quán rượu ăn cơm.
Ngu Sở bao một phòng riêng có cửa sổ nhìn ra ngoài, nói là phòng riêng như thực ra chỉ là dùng mành trúc và chậu cây ngăn cách với bên ngoài. Trước đây Lục Tiểu Thất thường xuyên đi qua bên ngoài quán rượu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đi vào bên trong, cậu tò mò quan sát xung quanh.
Bọn họ ngồi ở phòng riêng bên cạnh cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn xuống con đường phồn hoa nhất của thành Thanh này. Trên phố dòng người qua lại tấp nập, tiếng người đi đường nói cười hòa cùng với tiếng rao hàng từ phía xa xa truyền đến.
Lục Tiểu Thất thò đầu ra ngoài, con ngươi đen nháy phản chiếu ánh đèn của thành Thanh.
Cậu dường như tò mò với tất cả mọi thứ ở đây, nhưng cậu chỉ nhìn một cái rồi lập tức quay đầu, cầm bình trà trên bàn lên châm trà cho Ngu Sở.
Ngu Sở gọi món với tiểu nhị, nàng hỏi Tiểu Thất có không ăn được món nào hay không thích ăn gì không, cậu nhóc cũng chỉ mỉm cười lắc đầu một cái.
Người ta đều nói người đẹp vì lụa, tối nay Lục Tiểu Thất mặc bộ y phục màu đen cậu mới thử lúc nãy, cả người toát ra dáng vẻ cẩn trọng, dường như cũng tự tin hơn rất nhiều.
Trong lúc đợi thức ăn mang lên, Ngu Sở nhìn về phía Lục Tiểu Thất.
“Con không cần khách sáo với ta đâu, con muốn cái gì, ghét cái gì cứ nói thẳng là được, như vậy thì chúng ta mới có thể nhanh chóng hiểu nhau hơn được.”
Nàng cũng không biết phải chăm nom trẻ nhỏ thế nào, chỉ có thể dùng phương thức của người lớn để giao tiếp với Lục Tiểu Thất.
Cậu nhóc nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói khe khẽ vang lên, “Thật ra thì về vấn đề ăn mặc con không có ý kiến gì, chẳng qua có một việc… con muốn nhờ ngài quyết định.”
Từ khi nàng quen biết Lục Tiểu Thất, cậu nhóc này vẫn luôn cực kỳ hiểu chuyện, sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng của nàng. Vì vậy bây giờ cậu bỗng nhiên có chuyện muốn nhờ, Ngu Sở thật sự rất vui mừng.
“Con nói đi.”
“Có thể ngài đã nghe ông nội kể, con họ Lục, tên gọi là Tiểu Thất. Ông nội vẫn luôn không chịu đặt tên cho con vì muốn sau này con có thể đoàn tụ với gia đình." Lục Tiểu Thất cúi đầu xuống, ngón tay cậu siết chặt lại, “Nhưng mà… Nhưng mà con cảm thấy có lẽ con và người nhà không có duyên, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp được nhau. Hơn nữa con đã muốn đi theo tiên cô… Cho nên cầu xin ngài, có thể đặt cho con một cái tên không?”
Thật ra thì chuyện này trước đó Ngu Sở cũng đã nghĩ đến rồi, nếu như nàng đã quyết định sẽ đưa Tiểu Thất đi theo nàng, tất nhiên nàng sẽ đặt cho Tiểu Thất một cái tên tử tế.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Ngu Sở ngước mắt lên, nàng liếc qua Lục Tiểu Thất một cái, thấy cậu nhóc căng thẳng cúi đầu xuống.
“Đặt tên?” Ngu Sở đưa tay ra, nàng chống cằm khẽ nói, “Lục Tiểu Thất, con cũng biết đó, theo truyền thống mà nói thì không phải ai cũng có tư cách để đặt tên.”
Lục Tiểu Thất nghe thấy nàng nói vậy, cậu càng cúi đầu thấp hơn, cả người căng thẳng đến mức co lại rồi cong xuống như một con tôm thước nhỏ, nhìn có chút đáng thương.
“Con… con biết…” Giọng của cậu rất nhỏ, “Con biết ngài chỉ định tạm thời thu nhận con, nhưng mà, nhưng mà… con có thể tạm thời bái ngài làm sư không?”
“Bái sư làm gì có chuyện tạm thời?” Ngu Sở nhướng mày.
Cậu nhóc càng luống cuống hơn, dường như cậu lo sợ mình vừa có lời sỉ nhục Ngu Sở, nhưng lại sợ nói thẳng ra thì bị nàng từ chối.
Ngu Sở chẳng qua là thấy Lục Tiểu Thất ngoan ngoãn hiểu chuyện nên không nhịn được muốn làm chuyện xấu bắt nạt trẻ ngoan một chút. Nhưng Ngu Sở biết cậu nhóc này rất nghe lời, nàng lo thật sự dọa cậu nhóc này sợ nên nàng cũng chỉ nói đôi ba câu rồi dừng lại.
“Thật ra thì, tên của con ta đã nghĩ xong rồi.” Ngu Sở nói.
Lúc này cậu nhóc mới ngẩng đầu lên, ánh mắt mong đợi nhìn về phía nàng.
Ngu Sở đặt ly nước trong tay đổ ra một ít lên trên mặt bàn, ngón trỏ của nàng theo dòng nước như rồng bay phượng múa viết ra ba chữ.
Cậu nhóc nghiêng người qua, cậu nghiêm túc nhìn, sau đó thì thầm, “Lục Ngôn…”
“Lục Ngôn Khanh.” Ngu Sở nói.
“Lục Ngôn Khanh.” Cậu nhóc đọc lại, sau đó cậu khẽ cười lên, “Quân tử nói là làm, con thích cái tên này.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngu Sở, trong mắt cậu lóe lên tia sáng.
“Từ nay về sau, con tên là Lục Ngôn Khanh.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Môn phái chính đạo trong nguyên tác: Các ngươi nhìn thấy đồ đệ của ta chưa? Một đại đồ đệ vừa có thiên phú vừa có thể làm rạng danh sư môn như vậy nói thế nào cũng không thể có được T_T