Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe câu hỏi của Ngu Sở, Quân Lạc Trần cũng ngớ người một lúc.

“Ta cũng không biết.” Hắn khẽ nói, “Trước khi gặp nàng, cái gì ta cũng không rõ, chỉ biết ngồi mãi ở tửu lầu, đâu cũng không thể đi.”

“Vậy tại sao ngươi lại dễ dàng đồng ý rời đi cùng ta?” Ngu Sở cau mày hỏi, “Ngươi biết ta là ai không?”

Quân Lạc Trần ngẩng đầu, hắn nhìn Ngu Sở —— Sau đó lắc đầu.

Hắn nói một cách thành thật, “Ta chỉ cảm thấy, có thể đi cùng nàng.”

Nhất thời, hai người rơi vào im lặng.

Bây giờ hỏi gì Quân Lạc Trần cũng không biết, nhưng Ngu Sở có rất nhiều khúc mắc cần hắn trả lời.

… Chỉ có thể đợi hắn phục hồi trí nhớ thôi.

Tên đại Quân Lạc Trần lúc đó nói chuyện cứ luôn mập mờ bí ẩn, rồi quay về Ma giới ngay. Tên tiểu Quân Lạc Trần này, không thể lại để chạy mất?

Thậm chí Ngu Sở còn nghi ngờ rằng, có lẽ Quân Lạc Trần thật sự quen biết nàng.

Từ lần đầu gặp mặt hắn đã bỏ chạy, lần thứ hai đối diện với sự công kích của nàng thì hắn chỉ né tránh không đánh trả, còn tặng cho nàng một thanh ma kiếm, lại thêm lần vừa rồi, hắn đi cùng nàng theo tiềm thức… Những chuyện này liên kết với nhau, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là trùng hợp.

Xem ra, nàng nhất định phải đợi hắn khôi phục trí nhớ mới có thể tra ra được.

Thực ra, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách sắp xếp cho tiểu Quân Lạc Trần trong tương lai.

Nàng không thể làm bừa mà đưa tiểu Ma thần về giới tu tiên, nhưng cũng không thể để hắn đi —— Có lẽ cả Ma giới đều đang tìm kiếm Quân Lạc Trần, đương nhiên Ngu Sở không thể để hắn bị những kẻ tu ma kia mang đi.

Tạm không nhắc đến những chuyện tương lai, chỉ nói trước mắt, Ngu Nhạc Cảnh vẫn chưa được an táng, cộng thêm vài ngày nữa phải cùng Thẩm Hoài An trở về Thiên La sơn trang thăm người thân, ít nhất cũng phải ở lại thành An mười ngày.

Trong năm, sáu ngày nay, Ngu Sở chỉ có thể giam cầm Quân Lạc Trần… không đúng, có thể sắp xếp cho hắn ở sân nhỏ này.

Cho dù năng lực của hắn rất đặc sắc kỳ lạ, nhưng trước mắt chưa hồi phục khả năng. Bây giờ thì nàng tốt xấu gì cũng là Đại Thừa, tạo một trận pháp ngăn cách hắn trong sân nhỏ này là vẫn có thể.

Ngu Sở nghĩ một lúc, nàng nói, “Ngươi tin tưởng ta không?”

Quân Lạc Trần nhìn nàng, hắn khẽ gật đầu.

“Thân phận của ngươi đặc biệt, không thể tùy tiện đi lại.” Ngu Sở hỏi, “Ngươi đồng ý nghe theo lời ta, tạm thời ở trong nơi này vài ngày được không?”

Quân Lạc Trần suy nghĩ, hắn đáp, “Được.”

Ngu Sở bắt đầu bố trí trận pháp.

Quân Lạc Trần ở bên cạnh xem, rồi nói, “Đa tạ nàng đã thu nhận ta.”

Ngay cả Ngu Sở cũng nhất thời cảm thấy chột dạ, có lỗi.

Đây có là gì cơ chứ, mưu kế tàn độc độc nhất của Ma giới, mục tiêu công kích là khiến cho đối phương lương tâm bất an.

Cơ bản là nàng không phải đang thu nhận hắn, rõ ràng là chuẩn bị giam cầm hắn tại đây. Quân Lạc Trần lúc này hết sức đơn thuần, nói lời này ra cảm thấy thật đáng thương, đã bị người ta bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền.

Ngu Sở sắc mặt vẫn không thay đổi nói, “Không có gì.”

Khi đã xác nhận cả khu vườn nhỏ đều đã được bày bố trận pháp cao cấp nhất, Ngu Sở quay sang nhìn Quân Lạc Trần.

 

“Vậy mấy ngày này ngươi cứ ở lại đây, đừng ra ngoài. Mỗi ngày ta đều sẽ mang cơm, mang thức ăn đến cho ngươi.”

Quân Lạc Trần ngồi ở ghế, thấy Ngu Sở đang nhìn mình, hắn ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Ngu Sở mới rời khỏi vườn.

Nơi này đã được bố trí trận pháp, nàng cũng an tâm hơn. Nếu như Quân Lạc Trần rời đi hoặc có bất kỳ động thái nào bất thường, nàng đều có thể cảm giác được ngay lập tức.

Thực ra cũng có khá nhiều chỗ Ngu Sở suy nghĩ không được chu toàn —— Nàng để người ta ở lại trong vườn, nhưng căn nhà đó bỏ trống đã mấy chục năm, là ngôi nhà trống.

Chưa nói đến những vật dụng hằng ngày như nến, sách, đến cả chăn gối cũng không có, ngoài những bàn ghế ra thì cả căn phòng đều trống trơn, cái gì cũng không có.

Nàng cũng là vì quá nhiều việc để bận tâm, cũng không để ý, nên cứ thế mà rời đi.

Sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ đó, Ngu Sở vẫn không muốn trở về Ngu phủ.

Theo phong tục tang lễ, sau khi chết phải để quan tài vài ngày, đợi đến ngày giờ hoàng đạo mới hạ táng.

Thực tế, nàng không muốn nhìn thấy Ngu phủ treo băng trắng và quan tài của Ngu Nhạc Cảnh, cũng không muốn nghe thấy người nhà Ngu Sở Sở khóc nữa. Ngu Sở chỉ muốn đợi sau khi mai táng xong rồi đến khấu đầu gặp mặt.

Thế nhưng nàng cũng không muốn đưa các đồ đệ của mình rời đi trong mấy ngày này, nên mới cứ ở bên ngoài không muốn về.

Chỉ có điều, bị chuyện của tiểu Quân Lạc Trần phân tán sự chú ý, cuối cùng trong lòng Ngu Sở cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Nếu đã không trở về, vậy nàng cũng phải đặc biệt tìm việc cho bản thân. Chỉ cần đầu óc hoạt động, suy nghĩ, thì nàng không cần phải nghĩ đến chuyện của Ngu Nhạc Cảnh nữa.

Ngu Sở nhớ tới “Tô công tử” kia và túi thơm của Ngu Sở Sở có in họ Tô, cũng là một chuyện kỳ lạ, dứt khoát nhân cơ hội này để điều tra người nọ.

Nàng tùy ý cải trang, trở thành dáng vẻ của người dân thường đi thăm hỏi bách tính thành An.

Vì thời gian quá lâu, đã là chuyện của bốn mươi năm trước, đa số những bách tính có ký ức về lúc đó, cơ bản cũng đều đã năm mươi, sáu mươi tuổi rồi.

Những người lớn tuổi như vậy mà còn đi phố dạo là rất hiếm.

Ngu Sở nhìn một lượt, cuối cùng cũng phát hiện một ngã ba trong con hẻm nhỏ trong thôn, có vài lão bà bà có vẻ lớn tuổi đang nói chuyện.

Có điều, đáng tiếc thay, bọn họ dường như mơ mơ hồ hồ nhớ rằng năm đó có một vị thiếu gia họ Tô rất được các thiếu nữ thành An để mắt, nhưng cũng quên tên của y rồi.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, trong số đó, có một lão bà bà vẫn nhớ phủ đệ của Tô gia nằm ở đâu.

Ngu Sở theo hướng bà nói tiến hành điều tra, trùng hợp là nơi ở của Tô gia và Ngu gia ở cùng một hướng.

Vị trí của Ngu gia đặc biệt, vì là gia tộc làm ăn lớn, nên cả con hẻm dài như vậy đều thuộc về Ngu gia, độc chiếm riêng cả một phần diện tích lớn của thành An.

Còn nơi ở của Tô gia, tuy không khí phái hoành tráng như vậy, nhưng cũng được coi là phủ đệ chính thống.

Ngu Sở đến nơi cửa chính, nhưng nhìn thấy phủ đệ mà lão bà bà kia nói nay đã thay tên đổi họ thành hộ khác.

Nghĩ đến cũng phải, nơi ở của người giàu tất đất tất vàng, Tô gia đã dọn đi bốn mươi năm trước, đương nhiên sẽ có người khác đến ở.

Ngu Sở ở bên ngoài suy nghĩ, trùng hợp có người mở cửa ra, là một lão thái thái ăn bận giàu có.

Bà ấy nhìn thấy Ngu Sở đang loay hoay trước của nhà mình, lập tức cảnh giác hỏi, “Ngươi là ai?”

Ngu Sở định thần lại, bây giờ nàng cải trang, là tướng mạo của nữ tử bình thường. Nàng khách khí hỏi, “Lão phu nhân, xin hỏi Tô gia ở đây phải không?”

 

“Tô gia?” Lão phu nhân kinh ngạc, “Thành An không hề có gia tộc họ Tô.”

 

“Đa tạ, xem ra ta tìm sai chỗ rồi.” Ngu Sở thở dài khẽ nói, “Bà tôi lúc còn sống bảo rằng, chúng tôi có một họ hàng xa họ Tô, làm ăn buôn bán rượu tại thành An. Tôi có tìm như thế nào, cũng không tài nào tìm được…”

Lão thái thái suy nghĩ một hồi, bà ấy cau mày nói, “Đợi chút, ngươi nói như vậy, hình như ta nhớ lại rồi… Hộ gia đình ở đây trước khi gia đình ta dọn đến hình như mang họ Tô, cha ta năm đó đúng là đã từng mua rượu của Tô gia…”

Bà ấy lại nhìn Ngu Sở, không khỏi bất lực nói, “Đứa trẻ khờ, họ hàng xa mà bà ngươi quen biết đó đều đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, ngươi tìm như vậy, đương nhiên là tìm không được rồi.”

 

“Cái này… Vậy xin hỏi bà có biết sau khi bọn họ dọn đi đã ở đâu không?”

Lão thái thái lắc đầu.

 

“Những việc đó đã qua lâu quá rồi, ai có thể nhớ nhớ?” Bà ấy nói, đột nhiên bảo, “Con à ngươi đợi ta một lát, trên khế ước nhà ta chắc có tên người họ hàng xa kia của ngươi, ta bảo người kiểm tra xem, ngươi biết tên sẽ dễ tìm hơn chứ không lại phải chạy tới chạy lui như ruồi vậy.”

Lão nhân gia thấy nàng thân nữ tử yếu đuối, cũng có lòng tốt, vốn dĩ muốn ra ngoài đi dạo, nhưng lại trở vào nhà rồi.

Sau một tách trà [*], bà lại đi ra.

[*] Một tách trà (Một tuần trà) kéo dài khoảng 10 đến 15 phút.

 

“Ta vừa tra ra rồi.” Lão thái thái nói, “Tên chủ nhà lúc trước là Tô Dung Hiên.”

Tô Dung Hiên, Tô Dung Hiên.

Trước khi rời đi, Ngu Sở vẫn luôn lẩm nhẩm cái tên này, muốn từ trong quá khứ của Ngu Sở Sở nhớ lại manh mối gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Ngu Sở đi dạo ở thành An cả ngày, buổi tối, nàng thông qua pháp bảo liên lạc với Lục Ngôn Khanh, nói với cậu những ngày này nàng sẽ ở quán trọ bên ngoài, đợi sau khi Ngu Nhạc Cảnh hạ táng sẽ trở về.

Nếu là lúc trước, dựa vào tính cách hay bận tâm lo lắng của Lục Ngôn Khanh thì cậu đã sớm hỏi rõ nơi nàng ở là ở đâu, nhưng bây giờ cậu biết Ngu Sở tâm trạng không tốt, cũng không muốn làm phiền.

 

“Ngu phủ có con, sư tôn, người nghỉ ngơi cho khỏe.” Lục Ngôn Khanh nói đầy ấm áp.

Sau khi thu pháp bảo lại, Ngu Sở lại ngồi thiền trong quán trọ khoảng một canh giờ để bình ổn lại tâm trạng.

Đến khi nàng mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ đã tối mịt.

Ngu Sở chợt nhớ mình đã hứa mang cơm cho Quân Lạc Trần, cũng muốn thăm dò tình hình của hắn một chút, nên mua chút đồ ăn, đem theo hộp cơm đến “thăm tù”.

Đến khi đi tới trước sân, nhìn thấy cả sân chìm trong bóng đêm, thậm chí không có lấy một tia sáng thì Ngu Sở mới chợt nhận ra sai sót của mình.

Nàng giam lỏng người ta, ngay cả những vật dụng sinh hoạt cơ bản cũng chẳng chuẩn bị!

Nàng bước vội vào trong sân.

Tầm nhìn của Ngu Sở sẽ không bị bóng tối che khuất, nên Ngu Sở có thể thấy rõ Quân Lạc Trần vẫn ngồi trên chiếc ghế mà hắn đã ngồi khi nàng rời đi, bất động, và dường như đã ngồi như vậy cả buổi chiều rồi.

Đối diện với đôi mắt trong sạch, đơn thuần, lương thiện của hắn khi chưa khôi phục ký ức, bấy giờ Ngu Sở thấy hơi có lỗi khi giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày.

 

“Xin lỗi, ta quên rồi…”

Ngu Sở lấy một ngọn đèn đồng từ trong không gian ra, sau đó đặt trên bàn, nàng búng nhẹ ngón tay, một luồng linh khí bay trong không trung đến chiếc đèn đồng kia, bóng tối xung quanh dần lui đi, cả căn phòng sáng rực tựa như được thắp sáng bởi rất nhiều ngọn đèn.

Vì để giảm bớt sai sót của mình, Ngu Sở chủ động lấy thức ăn trong hộp ra, đặt trên bàn, rồi từ trong không gian lại lấy ra số ít trái cây chuẩn bị sẵn, đặt xuống cho Quân Lạc Trần.

 

“Ăn nhiều chút.” Nàng nói.

Ngu Sở nghĩ, may thay, đêm nay nàng còn nhớ quay lại tuần tra, bằng không thì đêm nay hắn ngủ cũng là vấn đề.

Ngay cả chăn đắp cũng không chuẩn bị cho người ta, ai không biết lại cho rằng nàng đang ngược đãi áp bức.

 

“Thực ra, không cần phải tốn kém như vậy.” Quân Lạc Trần nói, “Lúc chiều ta cũng có nghĩ đến, dường như ta không cần phải ăn cơm hằng ngày.”

 

“Không sao, ăn đi.” Lương tâm cắn rứt khiến cho Ngu Sở nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng nói, “Bây giờ ngươi cần phải khôi phục trí nhớ, cần thể lực, ăn nhiều một chút cũng có ích.”

Quân Lạc Trần ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sâu thẳm và xinh đẹp đó để nhìn nàng.

 

“Những người tu tiên đều giống nàng sao?” Hắn hỏi.

Ngu Sở hơi sửng sốt, nàng hỏi, “Ta là người như thế nào?”

 

“Lương thiện.” Quân Lạc Trần nói, “Còn rất xinh đẹp.”

Ngu Sở: …

Lương tâm nàng chợt đau nhói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK