Trong nửa năm sau, những người Tinh Thần Cung đều ở trên núi tu luyện, thậm chí cũng rất hiếm khi đến thành Vân.
Sau ba tháng quay về, Lục Ngôn Khanh thuận lợi đột phá kỳ Kim Đan, bước vào giai đoạn kỳ Nguyên Anh.
Kỳ Kim Đan trong vòng trăm năm là thiên tài, hai mươi lăm tuổi có thể bước vào kỳ Nguyên Anh, đây là tốc độ tiến bộ của tên lửa, điều này chỉ có thể chứng minh Lục Ngôn Khanh là kỳ tài vạn năm có một.
Tư chất này của cậu, thật sự có thể chống lại nam chính của thế giới rồi.
Thấy sư huynh đã làm được, những đồ đệ khác cũng đều nỗ lực hơn, không ai muốn bị tụt lại phía sau, làm liên lụy cả môn phái cả.
Mặc dù bây giờ khái niệm “liên lụy, gây cản trở” này với họ có vẻ yêu cầu hơi cao, nhưng theo như cách nghĩ của bọn họ, vậy đại đa số các môn phái đều không cần phải làm nữa.
—— Nhưng đáng sợ nhất là, Ngu Sở cho rằng những đệ tử của nàng, hình như rất có hy vọng, đều có khả năng bứt phá tu vi, trở thành người đột phá tốc độ tu tiên trong mười năm gần đây.
Thực ra thỉnh thoảng Ngu Sở cũng nghĩ qua, có phải là quá trùng hợp hay không, khi năm đệ tử của mình, ai nấy đều có thân thủ tuyệt kỹ và đều là thiên tài.
Thế nhưng, sự tồn tại của hệ thống khiến cho nàng cảm thấy những cái này là do hệ thống cố ý thúc đẩy, để nàng đi tìm những người có thể đối kháng với những đại lão của dòng thời gian ban đầu.
Ví dụ như Lục Ngôn Khanh, nếu nàng không cứu cậu, có thể cậu đã chết năm mười hai tuổi. Còn Thẩm Hoài An, một người của gia tộc thuộc phương Bắc cách xa những người tu tiên như vậy muốn thế nào cũng không thể tìm gặp được những người tu tiên khác.
Tất cả đều như vậy, ngoài Tiêu Dực dường như là người có quan hệ với nguyên tác ra, thì những người khác có vẻ đều là cơ duyên xảo hợp mà đến.
Lục Ngôn Khanh có thể bước vào kỳ Nguyên Anh, cũng cho thấy cậu đã thực sự buông bỏ quá khứ.
Thực ra, những đồ đệ của Tinh Thần Cung chủ yếu tu luyện công pháp Tinh Thần, tu tiên chính thống chỉ bổ trợ.
Vì vậy cho dù Lục Ngôn Khanh bây giờ đã đến kỳ Nguyên Anh, nhưng so với tu sĩ Nguyên Anh thực thụ vẫn tồn tại vài điểm khác biệt.
Đối với một người tu luyện bình thường ở kỳ Nguyên Anh, nội đan bên trong đan điền sẽ có cảm giác như biến thành phôi thai, rồi sau đó dần dần hình thành nên một đứa bé. Và tiếp đó là kỳ Hóa Thần, đây là giai đoạn biến đổi tu vi của kỳ Nguyên Anh, hợp nhất thành một cấp độ thần thông khác.
Còn công pháp mà Lục Ngôn Khanh sử dụng là công pháp Tinh Thần, cũng là dùng phương thức của công phu Tinh Thần để thăng cấp.
Xét theo lối tu tiên chính thống, hiện giờ cậu đang ở kỳ Nguyên Anh, còn công pháp Tinh Thần được chia làm bốn cấp lớn Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần, mỗi cấp gồm bốn tầng cảnh giới.
Có lẽ bây giờ Lục Ngôn Khanh đã đạt tới tầng cảnh giới thứ hai của cấp Nguyệt.
Nội đan của cậu cũng không biến thành Nguyên Anh, mà giống như hạt giống nảy mầm, toàn thân tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt.
Còn đan điền tựa như mặt đất và bầu trời, Nhật Nguyệt Tinh Thần, dường như tạo thành một vòng thiên địa tuần hoàn không ngừng luân chuyển trong cơ thể, khả năng hấp thụ linh khí từ vạn vật của Lục Ngôn Khanh lại cao hơn.
Lục Ngôn Khanh không vì đột phá tu vi mà chùng xuống, ngược lại, cậu càng tập luyện chăm chỉ hơn, vì lo lắng những mối nguy hiểm trong hành trình đến Tây Vực, cậu muốn bảo vệ các sư đệ, sư muội khác.
Thật ra không chỉ có mỗi cậu, Ngu Sở cũng vậy.
Công pháp của nàng, trình độ ở tầng cảnh giới thứ hai của cấp Thần là đã có năng lực phi thăng, sau khi phi thăng ở một thế giới tu tiên khác, chỉ rời khỏi thế giới đó khi đã đạt đến tầng cảnh giới thứ ba của cấp Thần.
Đối với thế giới tu tiên này mà nói, cấp Tinh đã là đại lão rồi, nếu kỳ Đại Thừa của Vũ Hoằng Vĩ chuyển đổi thành công pháp Tinh Thần, có lẽ cũng chỉ ở tầng cảnh giới đầu tiên hoặc thứ hai của cấp Thần.
Sau mỗi lần tu luyện kết thúc, Ngu Sở mở mắt, bước ra từ hồ băng lạnh thấu xương, vừa lên bờ, y phục vốn dĩ ướt nhẹp đã khô ráo trong tích tắc.
Ngu Sở buộc lại tóc, phía sau nàng, nguồn nước vốn dĩ trong suốt bỗng bị nhuốm máu trở thành một màu hồng nhạt.
Ngu Sở dựa vào việc hấp thu công lực ở một thế giới khác để tăng tốc độ tu luyện, nhưng từ sau khi đạt đến tầng cảnh giới cuối cùng của cấp Tinh, thì quá trình chuyển đổi bắt đầu có nhiều nguy hiểm và khó khăn hơn.
Mỗi một lần tu luyện, đồng nghĩa với việc hủy hoại bản thân trong khoảnh khắc ấy, rồi lại tạo nên một bản thân mới.
Loại đau đớn này, có lẽ chỉ có Ngu Sở mới có thể chịu đựng được.
Đối với các tầng cảnh giới càng về sau thì mức độ càng khó hơn.
May mắn thay, Huyền Sơn Cổ Mạch là một linh sơn thượng cổ, linh lực của nó dồi dào gấp vô số lần so với những nơi khác, hai con suối ở núi của Ngu Sở cũng vô cùng tốt, hai con suối này nằm sát cạnh nhau, nhưng một con suối thì lạnh lẽo và buốt giá, con suối còn lại thì ấm áp tựa mùa xuân.
Ngu Sở ngâm mình tu luyện trong nước, lại có sự hỗ trợ của linh khí, dường như cũng trải qua nhanh hơn so với kiếp trước.
Chẳng mấy chốc, nước suối màu hồng nhạt đã trở lại màu bình thường.
Sấy khô mái tóc, Ngu Sở trở về biệt viện phía sau núi, ngồi trên bờ đá.
Người tu tiên đều thích độ cao, thoải mái ngồi đâu đó đều là phong cảnh, ngắm nhìn núi non thiên không, tâm trạng dường như dần dần tĩnh tại trở lại.
Rồi nàng lấy bí kíp mà hôm nọ hệ thống đưa cho nàng ra.
Sau ám thị ngày hôm đó, quả nhiên hệ thống đã cung cấp cho nàng tư liệu về Tây Vực.
Không thể không nói, lúc đầu khi làm nhiệm vụ, Ngu Sở ngày ngày đều mắng cẩu hệ thống, ai bảo hệ thống biết cách sai khiến người khác quá mức như vậy.
Nhưng bây giờ, hệ thống yên tĩnh đến mức chẳng có cảm giác tồn tại, vào thời khắc quan trọng thì luôn chủ động chuyển giao thông tin… cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Hệ thống yên tĩnh làm người, quả là một đại vũ khí.
Trong tư liệu của Tây Vực đã đề cập đến những chuyện xảy ra trong nguyên tác.
Đại khái là, nữ chính theo các sư huynh khác xuống núi trải nghiệm, tình cờ được dẫn đến Tây Vực và mở ra bản đồ mới.
Trên đường đi còn có vài tình tiết gậy ông đập lưng ông, ví dụ như các sư huynh tận tâm che chở, dẫn đến sự ganh ghét đố kỵ của hai sư muội độc ác khác, họ m cố ý muốn làm xấu mặt nữ chính, kết quả không ngờ là lại tự rơi vào bẫy của chính mình, sự việc bại lộ, ngược lại còn bị chỉ trích.
Sau đó nữ chính lại nhẹ nhàng khuyên răn mới khiến các sư huynh tha thứ cho sư muội, làm cho các sư huynh càng thêm phần yêu thích nàng ta.
Sau khi đến Tây Vực, tất cả mọi người đều nhanh chóng bị thu hút bởi cảm giác kỳ lạ khác hẳn với Trung Nguyên và Giang Nam.
Nhóm người của nữ chính “nhận” nhiệm vụ trên đường đi, đại khái nói là Tây Vực cứ mỗi nửa tháng lại có cường đạo đến cướp bóc, dân chúng lầm than.
Vì là nữ chính ngôn tình nên khá nhiều chi tiết, tình thế buộc phải có liên quan đến nữ chính, vì vậy mà nữ chính với tâm tính thiện lương đương nhiên sẽ quan tâm.
Kết quả, sau này gặp được thủ lĩnh phản diện cường đạo Tây Vực này, thủ lĩnh nhất kiến chung tình với nàng ta. Nhưng hắn ta chỉ là phàm nhân, vì vậy cũng chỉ là con cá nhỏ trong biển lớn đằng sau nữ chính, được dùng để phô diễn lên mê lực của nàng ta mà thôi.
Sau đó, đội ngũ của cường đạo lại tấn công thị trấn một lần nữa, khai tranh với các binh sĩ thủ thành.
Người thường khai chiến, vốn dĩ người tu tiên tuyệt đối không được can dự vào. Nhưng nữ chính lo lắng cho dân chúng nên đã tham dự vào cuộc chiến này, một mình đánh lùi quân đội của bọn cường đạo.
Nàng ta không chỉ khiến đối phương thất bại rút lui, thậm chí trong thuật pháp, quân của thủ lĩnh cường đạo còn bị tổn thất đi một nửa, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.
Vốn dĩ chuyện này tới đây có thể kết thúc, nhưng trong thành lại xảy ra biến cố ——
Người dân Tây Vực coi Thánh Nữ đại nhân là tín ngưỡng thần tiên, đột nhiên phát điên, liều mạng với nữ chính, còn làm nữ chính trọng thương, sau đó bị các sư huynh phẫn nộ khống chế.
Lúc này, tất cả mọi người mới phát hiện, thì ra Thánh Nữ căn bản chỉ là ngụy trang, nàng ta vốn dĩ không phải người, mà là một hồ ly mang hai dòng máu yêu tộc và con người.
Thánh Nữ mang dòng máu lai này đã phá vỡ giới luật Thánh Nữ tuyệt đối không thể có tâm tư riêng, nàng ấy đã yêu phải một tên thuộc hạ của bọn cường đạo, nhưng kẻ này lại chết trên sa trường trong trận chiến có nữ chính tham chiến, vì vậy nàng ấy mới liều mạng với nữ chính như vậy.
Cởi bỏ lớp ngụy trang trước kia, Thánh Nữ nham hiểm, độc ác nghiễm nhiên trở thành nhân vật phản diện bí ẩn trong bản đồ Tây Vực.
Nàng ấy bị những người dân từng bị nàng ấy lừa căm hận không thôi, rồi nhánh chóng bị sư huynh của nữ chính đánh tan thành tro bụi.
Trên đường trở về, vì cách làm của mình mà nữ chính bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã làm sai rồi hay không. Nhưng sau đó, vì nút thắt này mới gặp được nam chính giả trang, sau đó chính thức bắt đầu câu chuyện tình yêu.
Nhưng Thánh Nữ vì uất hận quá nặng mà biến thành quỷ tu sống trở lại, cách sau đó khoảng trăm chương xuất hiện lại lần nữa, trở thành người xấu đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Ngu Sở xem xong tư liệu nguyên tác, trong lòng dường như đã hiểu.
Xem ra, chuyến đi đến Tây Vực lần này, điểm mấu chốt chính là vị Thánh Nữ này.
Mặc dù trong sách mô tả nàng ấy là một nhân vật phản diện tàn ác, nhưng Ngu Sở lại không nghĩ như vậy.
Vấn đề lớn nhất của loại tiểu thuyết cổ này đó là, ngoài vai nữ chính ra thì cả thế giới dường như chẳng có ai là người bình thường —— các nữ phụ đều độc ác đố kỵ với nữ chính, hoặc là ngây thơ chỉ làm trò cười. Còn nam chính xuất hiện chỉ cần có chút nhan sắc, nhất định sẽ bị thu hút bởi nữ chính.
Có một vài tiểu thuyết, năng lượng của cả thế giới đều tập trung hướng về nữ chính, giống như là cuốn sách này vậy, cả thế giới đều vì nhu cầu của nữ chính mà hình thành, vì vậy, sau khi trở thành thế giới thực, sự thiếu cân bằng và cực đoan này sẽ hủy diệt thế giới.
Sức mạnh bình định thế giới cũng rất mạnh mẽ.
Hay là nói cách khác, chuyến đi đến Tây Vực lần này phải đi tìm vị Thánh Nữ ấy, tìm kiếm tin tức liên quan đến nàng ấy, xem xem có thể thay đổi tương lai của nàng ấy hay không.
Thay đổi tương lai của nàng ấy, có lẽ cũng sẽ giúp cân bằng sự ổn định của Tây Vực, sẽ không xuất hiện tai họa lớn như vậy nữa.
Thậm chí Ngu Sở còn có linh cảm, nếu nữ tử này còn trẻ, rất có thể nàng ấy sẽ là đồ đệ cuối cùng của nàng theo như lời tiên tri của Thái Thăng chân nhân.
Về phần nữ tử này mang nửa dòng máu yêu, nàng chẳng hề quan tâm.
Nhân tính phức tạp như vậy, sao có thể đơn giản mà dùng huyết thống để phán định chứ.
Vài tháng sau, đợi đến khi trạng thái của Lục Ngôn Khanh bước vào kỳ Nguyên Anh đã ổn định trở lại, tất cả mọi người trong Tinh Thần Cung, đã nghỉ ngơi nửa năm, lại bắt đầu chuẩn bị xuất hành.
Mặc dù đã có kinh nghiệm đi xa, nhưng mọi người vẫn rất phấn khởi —— dù sao thì Giang Nam và phương Bắc không khác biệt mấy, nhưng Tây Vực thì lại khác, đây có thể là nơi chỉ tồn tại trong các loại bình thư và thoại bản.
Tây Vực hiện nay là nơi giao giới giữa vài quốc gia, vị trí khá xa, nhưng cũng khá gần với giới tu ma, băng qua một sa mạc rộng lớn, chính là giới tu ma.
Mọi người thu dọn pháp bảo và y phục xong, sớm chờ khi xuất phát.
Ngu Sở cũng thu xếp không ít đồ trong không gian, lúc nàng đi từ sau núi ra, đã nhìn thấy năm đồ đệ đang ngồi thành hàng ở bậc thềm trước đại điện.
Dáng vẻ ngoan ngoãn đó của bọn họ, cứ như là những học sinh tiểu học đang chờ cô giáo đưa đi du xuân vậy.
Ngu Sở cười cười, rồi lấy pháp bảo phi thuyền lần trước đi thành Đế ra.
Mọi người lên thuyền, trên boong thuyền có thể ngắm phong cảnh, và có thể nghỉ ngơi trong khoang thuyền, quả là quá đẹp.
Lý Thanh Thành là phấn khởi nhất, vừa nghĩ tới việc xuất môn nửa tháng không cần tu luyện, cậu ấy cứ lúc lắc qua lại không thôi.
Cậu ấy khôi hài mà quấn quấn chiếc khăn trên đầu, nói một cách hớn hở, “Vui quá đi thôi, cuối cùng đệ lại được xuất môn rồi!”
“Vậy thì vui vẻ thêm vài ngày đi.” Ngu Sở nói, “Đợi sau khi trở về, con cũng nên đại diện Tinh Thần Cung tham gia đại hội tiên môn rồi.”
Lý Thanh Thành vốn dĩ đang còn đang phấn khích, bỗng ủ rũ, đáng thương nằm ở một bên ngắm phong cảnh.
… Haiz, xuất môn thì xuất môn, nói đến việc học làm chi vậy chứ.