Sau khi quay về từ Đài đấu pháp, Tinh Thần Cung chỉ mất vài ngày thì rất nhanh đã khôi phục lại và quay về cuộc sống thường nhật ngày trước.
Những đồ đệ này có thể sống mà không kiêu căng, không nóng vội như vậy, lại có thể buông bỏ phiền muộn rất nhanh, bọn họ trở thành dáng vẻ như vậy là nhờ sự dẫn dắt của sư phụ Ngu Sở trong thời gian dài.
Chưa kể đến, Huyền Sơn Cổ Mạch được bao quanh bởi núi non sông nước, còn có kết giới thượng cổ sương mù dày đặc, sau khi bước vào kết giới, cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài, khiến lòng người không muốn tịnh tâm cũng khó.
Bế quan tu luyện hằng năm rất vất vả, càng chưa nhắc đến môn phái như Tinh Thần Cung, đây bắt đầu từ tính cách của chưởng môn, chủ định sẽ không phải là đại môn phái lấy số đông để giành thắng lợi.
Những đệ tử của các môn phái khác ngoài việc tập luyện ra, bọn họ còn có thể kết giao bạn bè vui chơi nhộn nhịp, ngược lại thì những đồ đệ của Tinh Thần Cung lại dành phần lớn thời gian để rèn luyện tâm tính.
Nhưng cũng vì vậy, bốn sư huynh sư muội bọn họ luôn nương tựa lẫn nhau, thân thiết như một gia đình.
Có những lúc tập luyện mệt mỏi, bọn họ sẽ chơi những pháp bảo, pháp khí mà lão môn phái đã để lại để giải sầu, vạn vật ở giới tu tiên có thể dùng, trong số những pháp bảo này có khi là trân châu, trang giấy, tơ lụa,… có khi là những nghiên cứu cổ quái kỳ lạ, cũng khá thú vị.
Rất nhanh, mấy đồ đệ nhỏ lại dồn sự chú ý lên người Ngu Sở.
Hôm nay, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều đến thư phòng tìm Ngu Sở, bọn họ đứng đó một cách nghiêm túc, trong đó có Thẩm Hoài An lộ ra vẻ mặt tươi cười, “Cái đó, sư tôn…”
Ngu Sở đang cầm bút lông viết, ánh mắt nàng cũng không nhìn lên mà nói, “Các con lại muốn làm chuyện xấu gì đây?”
“Sư tôn, con vẫn chưa nói gì mà, sao người lại có thể bảo chúng con muốn làm chuyện xấu chứ?” Thẩm Hoài An tỏ vẻ vô tội nói.
“Nếu là chuyện đứng đắn sao Lục Ngôn Khanh lại không đi cùng các con chứ?” Ngu Sở bỏ bút lông xuống, “Nói đi, là chuyện gì?”
“Là như thế này, sư tôn… dù sao thì hai đồ đệ kia của người đều chưa rõ tung tích, người có thể cho chúng con mượn hai pháp bảo kia chơi trước, hoặc là học trước được không?” Thẩm Hoài An thành thực nói, “Những đồ vật trong tòa cất giữ bảo vật chúng con gần như là đã xem qua một lần rồi, chỉ thiếu mỗi hai pháp bảo Thiên giai trong tay người thôi.”
“Đúng vậy sư tôn, người cho chúng con xem đi.” Tiểu Cốc cũng nói.
Ngu Sở ngước đầu lên, nàng khe khẽ nhướng mày.
Ba người này quả là phối hợp không tệ, Thẩm Hoài An nói chính, Cốc Thu Vũ phụ họa, Tiêu Dực đứng bên không ngừng gật đầu. Thoạt nhìn, cứ như là một nhóm đã nhiều lần hợp tác gây rối vậy.
“Được thôi.” Ngu Sở đáp.
Nàng cùng ba người bọn họ ra bên ngoài phòng, từ trong không gian lấy cung tên và gậy tìm rồng ra, đưa cho bọn họ.
“Woa, chiếc cung tên này tuyệt thật đấy!” Cốc Thu Vũ thốt lên đầy kinh ngạc.
Chiếc cung này, to hơn so với những chiếc cung bình thường, trên thân cung được khắc những hoa văn tinh xảo, nhìn có vẻ khí thế rất lớn.
“Cái này, con sớm đã muốn hỏi, gậy tìm rồng này có thể làm gì chứ?” Thẩm Hoài An cầm gậy tìm rồng lên.
So với cung tên, thì gậy tìm rồng này xem ra có vẻ bình thường, không có gì là lạ cả.
Nói trắng ra, gậy tìm rồng chính là hai sợi dây đồng, một bên cầm ở tay, bên còn lại nối với đầu kia, quay tới quay lui theo hướng gió. Gậy tìm rồng này nhìn có hơi bẩn lại còn bị gỉ sắt, cảm giác như mua ngoài sạp về để lừa người ta vậy.
Ngu Sở đưa bảo vật cho bọn họ xong thì quay trở lại sau núi. Từ khi các đồ đệ hiểu chuyện hơn, thì Ngu Sở dành phần lớn thời gian vào buổi chiều để bản thân tu luyện.
Vốn dĩ nàng lấy hai pháp bảo này ra là để dỗ đám trẻ này, còn việc chúng có hiểu cách chơi hay không, cái đó nàng không quan tâm. Chơi không hiểu lại càng tốt, càng không hiểu càng tò mò, như vậy sẽ càng tiết kiệm sức lực gây họa.
Sau khi Ngu Sở rời đi, ba người bọn họ ngồi trên quảng trường trước đại điện lắc qua lắc lại nghịch chơi cung tên và gậy tìm rồng.
Với chiếc cung tên, rất nhanh mọi người đã hiểu rõ, cũng giống như những vũ khí khác, trực tiếp vận dụng chân khí sử dụng nó là được, chiếc cung này sẽ nén ép chân khí của người sử dụng nó để hình thành nên hình dạng mũi tên.
Điểm độc đáo nhất của chiếc cung tên này, đó chính là cung tên mỗi người bắn ra thì có những thuộc tính không giống nhau.
Tiêu Dực có mũi tên mang thuộc tính Phong, sức lực của cậu không ai so được, chân khí nội thể càng có sức công phá hơn, một tên bắn ra đã chẻ đôi ngọn núi bên cạnh, dọa cho Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ nhanh chóng cách ra xa cậu ấy.
Sau đó thử nghiệm của hai người đều cẩn trọng hơn nhiều.
Thẩm Hoài An mang cả hai thuộc tính Thuỷ và Hoả, cậu còn chưa học được cách khống chế chiếc cung này, vì vậy mà thuộc tính của tên bắn ra cũng tùy cơ.
Lúc Cốc Thu Vũ thử nghiệm, chân khí của nàng kết thành mũi tên bình thường, mà sau đó cũng không lộ ra thuộc tính gì.
“Muội đoán ngay là như thế này mà.” Cốc Thu Vũ thả chiếc cung xuống, nhún nhún vai, “Sư tôn bảo thuộc tính trong suốt là khó tu luyện nhất, quả thật là như vậy.”
Đến cả một thanh cung thuộc tính người ta cầm trên tay đã có thể sử dụng, vậy mà nàng lại buộc phải tập luyện, nếu không thì chẳng bắn ra được cái gì.
Cốc Thu Vũ, con người này tâm tư cởi mở, suy nghĩ khá thoáng, không chút nản lòng, lại rất vui vẻ cùng Thẩm Hoài An và Tiêu Dực bắt đầu nghiên cứu gậy tìm rồng này.
Các anh tài chỉ vừa mới thể hiện thân thủ đã phải chịu thua khi đối mặt với gậy tìm rồng. Bất luận bọn họ cố gắng dùng toàn bộ sức lực để vận chân khí như thế nào, thì gậy tìm rồng vẫn cứ rung rung lắc lắc, cái gì cũng không cho ra được.
“Quái thật, đây là pháp bảo gì vậy chứ?” Thẩm Hoài An hỏi.
“Hình như trong số tất cả các pháp bảo, đẳng cấp của gậy tìm rồng này là cao nhất, có vẻ như là rất cao cấp, là pháp bảo cao cấp nhất và trân quý nhất trong tất cả các pháp bảo.” Cốc Thu Vũ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoài An, nàng ngờ vực mà rằng, “Chẳng lẽ pháp bảo tốt nhất nên cũng là pháp bảo khó hiểu nhất hay sao?”
Tiêu Dực ngồi phía bên kia của Thẩm Hoài An, ba người đều tỏ vẻ vò đầu bứt tai.
Lúc này, bọn họ cảm giác được Lục Ngôn Khanh đang tới quảng trường trước đại điện.
“Lục Ngôn Khanh, huynh mau đến đây xem cái này!” Thẩm Hoài An không quay đầu lại mà hỏi, “Cái này dùng như thế nào đây?”
Sau đó, ba người đều cảm thấy có một luồng khí âm u ảm đạm đang tiến lại gần.
“Ngọn núi thứ ba mươi bảy ở đằng Đông là do các đệ phá hủy, có đúng không?” Lục Ngôn Khanh sâu kín mà hỏi.
Ba người lúc đó đều im lặng.
“Sư, sư huynh.” Cốc Thu Vũ ngước đầu lên, nàng lộ ra nụ cười, “Rốt cuộc có phải là huynh đánh số thứ tự cho mỗi ngọn núi trong kết giới không vậy? Thật không hổ danh là huynh mà.”
Lục Ngôn Khanh đưa tay ra, nâng nâng cổ áo để Cốc Thu Vũ đang muốn trốn tránh câu hỏi sang một bên, sau đó nhìn về phía Tiêu Dực và Thẩm Hoài An.
“Nói đi, trong hai người các đệ là ai làm?” Lục Ngôn Khanh nhướng mày.
Tiêu Dực và Thẩm Hoài An trán vã cả mồ hôi, bọn họ chột dạ nhìn nhau. Thẩm Hoài An đột nhiên đứng lên.
“Là Tiêu Dực làm!”
Sau đó, cậu đường đường chính chính bước lên trước, chuẩn bị bước qua phía sau Lục Ngôn Khanh, ngồi xuống bên cạnh Cốc Thu Vũ.
Nghe lời tố giác của Thẩm Hoài An, Tiêu Dực trợn to mắt, lúc đó, vẻ mặt cậu ấy sững sờ như thế này này: ‘0_0’.
Lục Ngôn Khanh cũng không ngoảnh đầu lại đã kéo Thẩm Hoài An đang chuẩn bị ngồi xuống dậy.
“Đệ là sư huynh, đệ dẫn đầu gây họa, xảy ra vấn đề đều là do đệ.” Lục Ngôn Khanh nói, “Cùng huynh đi khôi phục hình dạng ban đầu của ngọn núi.”
“Đệ, đệ không phải hệ Thổ, làm sao đệ có thể khôi phục được chứ!”
Thẩm Hoài An lại bày trò. Cậu chàng duỗi thẳng chân ra, cả người ngã xuống đất, Lục Ngôn Khanh không thể không buông ra, nhìn Thẩm Hoài An nằm trên mặt đất đang đắc ý mà nhìn cậu.
“Sư huynh, huynh đến xem cái này trước đi.” Cốc Thu Vũ ngồi bên kia vươn tay kéo tay áo của cậu.
Hết cách, Lục Ngôn Khanh không thể không ngồi xuống, cầm gậy tìm rồng lên.
Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ nghiêm túc nhìn cậu, không ngờ được chỉ sau vài giây, Lục Ngôn Khanh đang tập trung chú ý lại thở hắt ra một hơi.
Cậu đặt gậy tìm rồng xuống, dứt khoát mà lưu loát nói, “Thất bại rồi.”
“Hả?”
Ngay cả Lục Ngôn Khanh cũng không biết sử dụng gậy tìm rồng, mọi người ai nấy cũng đều nghĩ mãi chẳng ra.
Lúc cơm tối, các đệ tử đi hỏi Ngu Sở về sự việc này.
Ngu Sở biết bọn họ đã vật vã với gậy tìm rồng cả buổi chiều nhưng vẫn không từ bỏ.
“Có những pháp bảo quý cần phải là người có cơ duyên và thích hợp, đặc biệt là những pháp bảo không liên quan đến chiến đấu.” Ngu Sở nói, “Cũng giống như gậy tìm rồng này, không có cơ duyên đó, người bình thường sẽ thực sự không biết cách dùng. Cho dù là cao thủ của kỳ Đại thừa đến cũng vô ích, nó cũng sẽ trở thành đống kim loại đồng vụn không hơn không kém.”
“Nhưng nếu cơ duyên đến rồi thì dù có là một đứa trẻ, chỉ cầm lên thôi ắt cũng sẽ dùng được ngay.”
“Thần kỳ như vậy à.” Thẩm Hoài An sờ sờ cằm, “Vậy xem ra chúng con không có cơ duyên rồi? Còn tưởng có thể nhờ vào cái này để tìm chút bảo bối.”
Thật ra, gậy tìm rồng này Ngu Sở cũng không biết dùng. Nếu như không phải đại lão phi thăng giao lại cho nàng, có lẽ nàng cũng sẽ hoài nghi nó có phải là đồ thật hay không.
Mọi người cũng chỉ là cảm thấy mới mẻ một thời gian, qua vài ngày, ngoại trừ cung tên thuộc tính mọi người vẫn hay dùng ra, thì gậy tìm rồng đã trả về cho Ngu Sở rồi.
Từ sau khi việc tập luyện của mọi người trở nên gấp rút hơn, bọn họ đã không còn xuống núi thường xuyên như những năm trước nữa, về cơ bản là một, hai tháng mới đi một chuyến.
Hôm nay, Tiêu Dực một thân một mình xuống núi mua vài vật dụng thường ngày như gia vị,… vốn dĩ rất nhanh sẽ quay lại, kết quả là trễ hơn nửa giờ Tiêu Dực mới trở về môn phái.
“Tiêu Dực, sao lại chậm trễ như vậy, gặp phiền phức gì hay sao?” Tiêu Dực vừa quay về, Thẩm Hoài An đã hỏi ngay. Mắt cậu chậm vài nhịp rồi mới ngước đầu lên, nhất thời sửng sốt, “Sợi dây xích trên cổ đệ là gì vậy, đệ trộm chó nhà ai à?”
Tiêu Dực khinh khỉnh trừng Thẩm Hoài An một cái.
“Đây là xích hộ thân.” Cậu ấy nói, “Nó có thể trừ tà.”
Toàn bộ sự việc cực kỳ kỳ dị, khiến cho Thẩm Hoài An nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Đệ, từ khi nào mà đệ bắt đầu tin vào những thứ này? Không đúng, đệ là người tu tiên, người bình thường tin thì cũng thôi đi, làm thế nào mà đệ cũng theo trào lưu này chứ?” Thẩm Hoài An hỏi một cách đầy hoài nghi, “Đệ sẽ không bị ai lừa đâu, đúng không?”
“Đệ không bị lừa.” Tiêu Dực cực kỳ nghiêm túc nói, “Ở thành Vân đệ đã xem chỉ tay, đại sư nói vật này có thể trừ tà.”
Thẩm Hoài An: …
“Mẹ nó, để ta xem xem tên lưu manh nào lại dám giở trò lừa gạt người của Tinh Thần Cung chúng ta!” Thẩm Hoài An xắn xắn tay áo rồi bước ra ngoài điện.
Bên ngoài, Lục Ngôn Khánh đang thay cỏ cho những chú thỏ con, Cốc Thu Vũ đang sờ sờ vuốt ve thỏ.
Hai người thấy cậu khí thế hừng hực đi ra, Lục Ngôn Khanh hỏi, “Ai lại gây họa cho đệ rồi?”
“Không biết từ đâu lại xuất hiện một kẻ lừa đảo trong thành Vân, còn lừa cả Tiêu Dực mua xích trừ tà!” Thẩm Hoài An nóng nảy, tức giận nói, “Đệ phải đi cho tên đó một trận.”
Biết là mỗi tháng Ngu Sở đều sẽ phát cho bọn họ tiền tiêu vặt, tất nhiên, chỉ có Thẩm Hoài An là người giàu có nhất, cha mẹ cậu cho cậu tiền tiêu ít nhất là trong năm mươi năm, bây giờ Thẩm Hoài An chưa tiêu được bao nhiêu.
Cốc Thu Vũ thích mua những vật dụng như son phấn, trâm cài,… Lục Ngôn Khanh cùng Ngu Sở học tập thích uống trà, thỉnh thoảng lại mua vài cuốn sách. Thẩm Hoài An thường xuyên mua đồ ăn vặt, thi thoảng lại trả tiền cho Cốc Thu Vũ.
Chỉ có Tiêu Dực, người này đúng thật là con gà trống sắt nhất mao bất bạt [*], giống người tu tiên nhất. Những vật trần tục như vậy chẳng có chút hấp dẫn nào với cậu, Tiêu Dực có thể chịu đựng được từ năm này qua năm khác mà không tiêu tiền.
[*] Nhất mao bất bạt: thường dùng để chỉ những người keo kiệt. Trong ngữ cảnh này được dùng để nói Tiêu Dực thường ngày trông rất ki bo, không nỡ chi tiêu.
Hôm nay, lại có người có thể khiến Tiêu Dực bỏ tiền ra mua đồ, hơn nữa lại còn là xích trừ tà?
Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ ngước đầu lên, đều nhìn vào sợi xích sắt nhỏ màu đen trên cổ Tiêu Dực.
Cốc Thu Vũ hồ nghi hỏi, “Tiêu Dực, đệ xác định đây không phải là sợi xích mà đệ trộm chó nhà ai rồi có được ư?”
Tiêu Dực muốn nói nhưng lại thôi, bị hai người này làm cho tức đến mức chẳng nói được gì.
Ấp a ấp úng cả nửa ngày, cậu ấy mới nói, “Các, các người đều là tầm nhìn hạn hẹp, không biết nhìn xa trông rộng!”