Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Ngu Sở nói chuyện với phu thê trang chủ, tất cả mọi người của Tinh Thần Cung được dẫn vào phòng khách để nghỉ ngơi.

Đây là chỗ nghỉ chân tạm thời của bọn họ, một lát nữa sẽ qua phòng khách chính ăn cơm, buổi tối sẽ có sắp xếp chỗ ở khác.

Sáu người Tinh Thần Cung đã quen cùng nhau chen chúc chung một chỗ, người ta sắp xếp cho bọn họ sáu phòng nhưng bọn họ lại nhất nhất chui vào cùng một phòng nói chuyện với nhau.

Thẩm Hoài An ngồi xổm ở một bên, đang chuẩn bị lấy món quà mang theo trong túi đồ ra thì cánh cửa bị đẩy ra.

“Thiếu trang chủ!”

Giọng nói của mấy tên thuộc hạ trong sơn trang vừa cất lên, vừa nhìn thấy các sư huynh sư đệ sư muội của Thẩm Hoài An đều đang ở đây, năm vị tiên trưởng đồng loạt nhìn lại, bỗng chốc bọn họ đều đổ mồ hôi.

“Xin các vị tiên trưởng thứ lỗi, bọn tiểu nhân không biết…” Đám thuộc hạ vội vàng xin lỗi.

“Các ngươi không cần phải khách sáo như vậy.” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ nói, “Đều là người của mình cả, nào, nào, mau vào đi.”

Thẩm Hoài An thúc giục mãi mấy người này mới dè dặt đi vào trong.

Nếu là cha nương hay đệ đệ thì Thẩm Hoài An có thể lấy ra một chút đồ thường dùng để tặng, nhưng những người này quả thật là cậu không biết nên lấy gì ra.

Người luyện võ thật sự không đặc biệt chú trọng cái gì. Thứ duy nhất bọn họ yêu thích là đao kiếm vũ khí, nhưng ngoại trừ vũ khí ở giới tu tiên thì thật ra đao thương ở phương Nam hay phương Bắc không có gì khác biệt cả.

Cho nên Thẩm Hoài An dứt khoát lấy món đồ thực tế nhất ra, trong túi trữ vật của cậu có ít nhất mấy chục bình rượu đặc sản phương Nam, đám thuộc hạ trong Thiên La sơn trang theo thứ tự từng người đi vào bưng một vò rượu đi ra, mọi người ai nấy đều cực kỳ vui vẻ.

“Thiếu trang chủ, thật sự cậu đi mười hai năm này chúng ta chờ cậu cũng đã mười hai năm rồi.” Một người trong số đó ôm rượu thở dài nói, “Nhớ lại năm đó thiếu trang chủ của chúng ta bảy, tám tuổi đã luyện được kiếm pháp rất tốt rồi, chúng ta ai cũng như được tiếp thêm động lực. Chỉ mới chớp mắt, cậu cũng đã lớn như vậy rồi.”

“Ta đi tu tiên rồi, các ngươi cũng có thể lấy làm động lực như vậy.” Thẩm Hoài An cười nói, “Ta ở giới tu tiên cũng không kém đâu.”

“Đó là điều tất nhiên rồi, thiếu trang chủ ở nơi nào cũng sẽ là người ưu tú nhất.”

Mọi người trò chuyện một lúc, ban đầu còn có chút cẩn trọng. Kết quả là đám thuộc hạ của sơn trang thấy những vị tiên trưởng Tinh Thần Cung khác đều hòa ái dễ gần, điều này làm cho bọn họ cảm thấy thả lỏng hơn chút.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

“Thiếu trang chủ, các vị tiên trưởng, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, đã có thể bắt đầu bữa tiệc.”

Đám thuộc hạ vây quanh Thẩm Hoài An nhìn ra bên ngoài một chút rồi quay đầu lại, một người trong đó cười nói, “Vậy thiếu trang chủ, các vị tiên trưởng, các vị đi ăn trước đi, chờ mọi người ăn xong rồi chúng ta lại luyện tập.”

“Luyện cái đầu ngươi đấy, ngươi vội đến thế sao hả?” Người bên cạnh giơ tay lên vỗ một cái vào ót người nọ, “Trang chủ và phu nhân còn chưa gặp thiếu trang chủ đâu, thời gian buổi tối quý giá như vậy ai mà lãng phí thời gian tỷ thí với ngươi.”

“Đúng, đúng, ngươi nói đúng, là ta sai rồi.” Thuộc hạ đang nói chuyện ngượng ngùng cười cười, “Ngày mai nói sau, nói sau vậy hì hì.”

Mọi người chào hỏi xong, lúc này mới rời đi trong sự quyến luyến không nỡ.

“Mọi người trong sơn trang của huynh thú vị thật đấy.” Đến khi bọn họ rời đi hết, Cốc Thu Vũ mới thở dài nói, “Cảm giác bọn họ cũng giống như đại ca vậy.”

“Ừm, từ nhỏ huynh đã là người nhỏ tuổi nhất rồi, mọi người đều rất chiếu cố huynh.” Thẩm Hoài An nói.

Mọi người thu dọn đơn giản sau đó ra khỏi cửa đi theo đệ tử dẫn đường chờ ở bên ngoài đi đến nơi tổ chức yến tiệc.

Thiên La sơn trang cũng được coi là môn phái lớn nhất có tiếng tăm trong trấn, nhưng nếu để so sánh thì lại hoàn toàn khác so với vẻ cô lập cao ngạo của các môn phái tu tiên lớn. Thiên La sơn trang mang một bầu không khí náo nhiệt, tự do, không câu nệ và ấm áp mà chỉ những nhân sĩ võ lâm mới có.

Mà tất cả mọi người trong Thiên La sơn trang đều thật lòng quan tâm, yêu thương Thẩm Hoài An một cách chân thành như vậy, bầu không khí này khiến cho nhóm người Tinh Thần Cung theo sư phụ tham gia tang lễ vốn mang nỗi buồn man mác cũng dần dần bị cuốn vào, không biết từ lúc nào tâm trạng đã trở nên tốt hơn nhiều.

Khi các đồ đệ theo đệ tử dẫn đường đến đại sảnh đã thấy một cái bàn to tròn cực kỳ lớn đặt trong sảnh chính, trên bàn được phủ một tấm vải đỏ, bên trên bày biện ít nhất hai, ba chục món ăn, vui mừng giống như đang bàn chuyện hỷ sự vậy.

Bên cạnh bàn, phu thê trang chủ, Ngu Sở và Thẩm Thiên Dật đã ngồi sẵn ở đó.

Lục Ngôn Khanh là Đại sư huynh nên tiến lên phía trước hơi cúi người vái chào một cái.

“Sư tôn, trang chủ, phu nhân trang chủ.”

“Được rồi, được rồi, đứa bé ngoan, các con cũng đến ngồi đi.” Trang chủ phu nhân cười nói, “Các con đi đường cực khổ rồi.”

Các sư huynh sư đệ để cho Thẩm Hoài An ngồi vị trí ngay bên cạnh phu thê trang chủ, những người còn lại cũng tùy tiện ngồi xuống.

Cũng không biết cố ý hay vô tình, sư huynh sư muội xô đẩy thế nào lại để cho Cốc Thu Vũ ngồi bên cạnh Thẩm Hoài An.

“Lần trước gặp mặt, bên cạnh tiên trưởng mới chỉ có một đồ đệ là Ngôn Khanh thôi, mới mười hai năm không gặp, tiên trưởng đã có nhiều đồ đệ tốt như vậy rồi, cũng coi như là hoa đào nở rộ đi.” Thẩm Hồng cười nói.

Ngu Sở cười một tiếng, nàng nhìn về phía Thẩm Hoài An.

Đứa nhỏ này đúng là, bình thường cũng rất điềm đạm, trầm ổn có chủ kiến, không dễ dàng gì mới về nhà thăm người thân vậy mà Thẩm Hoài An ngồi bên cạnh cha nương dường như có chút ngốc, lại vẫn còn có chút cảm giác không quen.

“Hoài An.” Ngu Sở nói, “Con giới thiệu một chút về sư huynh và các sư đệ, sư muội của con với cha nương con đi.”

Thẩm Hoài An lúc này mới chợt bừng tỉnh, gật đầu lia lịa.

“Cha, nương, Lục Ngôn Khanh thì hai người từng gặp rồi.” Thẩm Hoài An nói, “Đây là Tam sư muội, Cốc Thu Vũ. Đệ ấy là Tứ sư đệ, tên là Tiêu Dực. Ngũ sư đệ, Lý Thanh Thành và Lục sư muội, Hà Sơ Lạc.”

Theo lời giới thiệu của Thẩm Hoài An, từng người cũng khẽ gật đầu chắp tay chào, ai nấy đều rất lễ phép.

Hà Sơ Lạc là người lơ mơ nhất, nàng ấy chớp chớp mắt nhìn những người khác, sau đó cũng học theo ôm quyền.

“Tốt, tốt.” Phu thê trang chủ nhìn những người trẻ tuổi này trong lòng tràn đầy yêu mến.

Ai mà không thích hậu bối ưa nhìn, sáng sủa lại còn lễ phép chứ?

“Tiên trưởng, những năm này Hoài An chắc đã gây không ít phiền toái cho ngài rồi.” Thẩm Hồng nói, “Ta kính ngài một ly.”

Ngu Sở cụng ly với Thẩm Hoài, sau khi một hơi uống cạn ly, Ngu Sở mới nói, “Hoài An rất tốt, thằng bé thông minh lại biết cố gắng. Trong thế hệ kiếm tu trẻ tuổi hiện nay, thằng bé là người ưu tú nhất.”

Thẩm Hoài An gãi gãi đầu, có hơi xấu hổ.

“Thằng bé, thằng bé sẽ không bắt nạt những người khác chứ?” Trang chủ phu nhân cúi người lại gần bên cạnh Ngu Sở, bà lo lắng nhỏ giọng hỏi.

Không ai hiểu con bằng cha nương, phu thê trang chủ đều hiểu nhi tử này của mình thông minh quá mức, lúc ở nhà còn có thể dùng danh tiếng thiếu trang chủ để đè cậu xuống, để cho cậu từ nhỏ đã hiểu được chức trách của mình là bảo vệ những người khác.

Nhưng nếu như sau khi rời khỏi Thiên La sơn trang, lỡ may tài hoa cùng sự kiêu ngạo của Thẩm Hoài An không được dẫn dắt đúng cách, rất có thể cậu sẽ làm ra chuyện vượt quá giới hạn.

Thẩm Hoài An có bản chất không xấu, nhưng thiên phú trời sinh của cậu quá cao, khó tránh khỏi lòng đồng cảm của cậu sẽ ít đi rất nhiều so với những người bình thường khác. Cậu trưởng thành sẽ trở thành dạng người như thế nào, chỉ có thể xem cậu sẽ gặp được người sư phụ như thế nào thôi.

Ngu Sở thấy dáng vẻ lo lắng của phu thê trang chủ thì nở nụ cười.

“Thằng bé là một sư huynh tốt.” Nàng ôn hòa nói, “Rất có tinh thần trách nhiệm, cũng rất biết cách chăm sóc những người khác.”

“Sư, sư tôn.” Những người khác còn chưa nói gì nhưng Thẩm Hoài An đã có chút không chịu nổi, cậu nhỏ giọng nói, “Người đừng khen con…”

Dưới sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, Ngu Sở khen ngợi Thẩm Hoài An ngay trước mặt cha nương, cậu xấu hổ đến mức hai lỗ tai cũng đã đỏ hết lên.

Ngay cả khi Thẩm Hoài An đã là một người trưởng thành, kiên cường, cứng cỏi hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi rồi, cũng không thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng khi sư phụ thảo luận kết án mình với cha nương!

Năm người còn lại phát hiện dáng vẻ xấu hổ của Thẩm Hoài An thì bỗng chốc có chút không kìm lòng được.

Có thể làm Thẩm Hoài An xấu hổ giống như việc khiến cây sắt nở hoa vậy, tất cả mọi người đều không nhịn được mà bật cười.

Cốc Thu Vũ ngồi ngay bên cạnh Thẩm Hoài An, nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của Thẩm Hoài An nặng nề hơn rất nhiều, đột nhiên nàng có cảm giác vui vẻ khi cười trên sự đau khổ của người khác, nhịn cười đến mức run cả ghế.

Thẩm Hoài An ngoài mắt vẫn bình thường, nhưng ở chỗ tối đã vươn tay ra nhéo cánh tay Cốc Thu Vũ một cái.

Cậu cho rằng đòn tấn công bất ngờ của mình sẽ không thể nào trượt được, nhưng Cốc Thu Vũ vốn là người tu luyện chuyên môn ám khí, nàng cũng không cần nhìn, trực tiếp đưa tay ra nhéo mạnh lên mua bàn tay vừa đưa tới của Thẩm Hoài An.

Tay Thẩm Hoài An run lên một cái, rồi lại run rẩy rụt trở về.

Được lắm, giơ tay ra để cho người ta nhéo một cái.

Cậu mà biết trước Tiểu Cốc phản ứng nhanh như vậy thì cậu đã vòng tay qua Tiểu Cốc nhéo Lý Thanh Thành cho rồi.

Bầu không khí trong buổi yến tiệc từ đầu đến cuối đều rất tốt.

Chỉ là, bởi vì có Ngu Sở và cha nương của Thẩm Hoài An ở đây, sáu người đang ở độ tuổi trung bình hơn hai mươi gắng gượng nếm đồ ăn có cảm giác trầm tính khôn khéo như Thẩm Thiên Dật, người mới chỉ tám tuổi vậy.

Bữa cơm này coi như là cơm trưa.

Sau khi cơm nước xong xuôi, phu thê Thẩm Hồng tự mình dẫn nhóm người Tinh Thần Cung đến nơi nghỉ ngơi.

Bọn họ biết người tu tiên thích yên tĩnh nên đã chọn một viên độc lập ở hơi xa một chút, tương đối yên tĩnh để cho mọi người nghỉ ngơi, trong viện cũng không có người ngoài.

Mặc dù Thẩm Hồng nói hoan nghênh mọi người đi thăm thú, nhưng mọi người đều biết Thẩm Hoài An và cha nương đã lâu không gặp nên không hẹn mà cùng quyết định chiều nay sẽ không ra khỏi viện, để cho phu thê trang chủ không cần phải lo lắng sẽ không chiêu đãi bọn họ chu toàn, yên tâm tâm sự chuyện cũ với Thẩm Hoài An.

Đến khi người của sơn trang ở trong sân đều đã rời đi, Ngu Sở ngồi trong đình chuẩn bị yên tĩnh uống một ly trà, lần nữa ngẩng đầu lên, nàng thấy chỗ ngồi bên cạnh và đối diện mình đều bị năm đệ tử còn lại chiếm hết.

Ngu Sở phát hiện, lúc còn ở trong môn phái thì không sao, vừa ra khỏi cửa một cái là những đồ đệ này của nàng giống như những chú gà con thích chen chúc với nàng vậy.

Nàng ở trong phòng đọc sách, chỉ cần nàng không có thái độ kiên quyết phản đối thì không bao lâu sau, trong phòng nàng đâu đâu cũng sẽ thấy đám nhóc này, bọn nhỏ thà chơi bài trong yên lặng cũng muốn ở gần nàng.

Nàng ở trong sân uống trà, cả đám cũng sẽ cùng nhau chen chúc vây quanh nàng, giống như không dựa lại gần đây sẽ không thể nghỉ ngơi vui chơi được vậy.

Bờ môi mỏng của Ngu Sở hơi hé, nàng định nói gì đó lại thôi, đã thấy Lý Thanh Thành nói với vẻ cực kỳ tha thiết, “Sư tôn, con bóc trái cây cho người nhé.”

Cốc Thu Cốc ở bên cạnh cũng quan tâm hỏi, “Sư tôn, tâm tình của người khá hơn chưa ạ?”

Ngu Sở khẽ gật đầu.

“Đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt quá.” Cốc Thu Vũ ươn tay ôm cánh tay của nàng, ngọt ngào cười nói: “Sư tôn ổn, chúng con đều sẽ ổn.”

Lời nói muốn đuổi người của Ngu Sở lập tức không nói ra khỏi miệng được.

Nàng có chút nhức đầu, cũng chỉ có thể im lặng than thở, mặc cho đám đồ đệ vây xung quanh nàng.

Ngu Sở uống trà, đám đồ đệ ở bên cạnh ăn điểm tâm, ăn trái cây phơi khô, nói chuyện phiếm trời Nam đất Bắc, chơi bài. Chỉ cần có thể ở chung một chỗ với Ngu Sở, bọn họ làm gì cũng thấy vui vẻ.

Vốn dĩ nàng không thích ồn ào và cảm giác đông đúc, nhưng không biết từ bao giờ, nàng lại dần dần quen với những điều này.

Chỉ là, những đứa trẻ này bất kể là đức hạnh hay là tu vi thiên phú đều rất xuất sắc, nhưng bọn nhỏ lại có hơi dính lấy nàng quá mức, cũng có chút ỷ lại quá nhiều vào nàng.

Nhưng trải nghiệm về cuộc sống này của bọn nhỏ đều rất lận đận, phần lớn đồ đệ của nàng thuở thơ ấu và niên thiếu đều chịu rất nhiều thiệt thòi. Bây giờ mới có được một cuộc sống bình thường trong mấy năm gần đây.

Bọn nhỏ vốn dĩ đã tự lập và trưởng thành, dáng vẻ hiện tại của bọn họ đều là dùng khoảng thời gian ở trong môn phái bù đắp những đau đớn thuở nhỏ, nên Ngu Sở cũng để cho bọn nhỏ ỷ lại vào mình.

Tương lai bọn nhỏ sẽ phải đi trên con đường tu tiên trong hàng nghìn năm, và có vẻ sau khi bọn nhỏ trở thành người có quyền thế, cũng sẽ có cả đồ đệ riêng của mình.

Ngu Sở cũng không ngại trong khoảng thời gian mấy chục năm đầu tiên này cưng chiều những đứa trẻ thiên phú dị bẩm này nhiều một chút, để cho bọn nhỏ làm trẻ con thêm vài năm nữa.

Bên kia.

Sau khi theo phu thê trang chủ đến sân bên này giải quyết phần còn lại của môn phái, Thẩm Hoài An đi theo cha nương cùng trở về.

Trên đường đi, phu thê trang chủ vẫn luôn cố gắng đè nén tình cảm của mình, cho đến khi sau khi vào trong phòng đóng cửa lại, Thẩm phu nhân lúc này đã không nhịn được nữa, bà cúi đầu sụt sịt khóc, Thẩm Hồng vỗ vai Thẩm Hoài An, đánh giá nhi tử từ trên xuống dưới, sau đó ôm chầm lấy cậu.

“Con thật sự đã trưởng thành rồi.” Thẩm Hồng cảm khái nói, “Cha ôm con cũng ôm không nổi nữa rồi.”

Thẩm Hoài An có chút luống cuống.

Cậu chỉ có thể nhỏ giọng gọi, “Cha, nương…”

“Hoài An của nương…” Thẩm phu nhân khóc thút thít, nói, “Con không biết những năm này nương nhớ con nhiều như thế nào đâu, nhớ đến mức mà lúc nào nương cũng muốn giữ con ở lại bên người…”

“Được rồi.” Thẩm Hồng khẽ nói, “Hiện giờ An nhi tu tiên rất tốt, nàng chớ nói những lời như vậy.”

“Đúng rồi nương ạ. Sư tôn và các sư huynh, sư đệ đối với với con rất tốt, con cũng rất thỏa mãn.” Thẩm Hoài An an ủi, “Những năm qua con sống rất tốt.”

“Như vậy cũng tốt.” Thẩm phu nhân lau nước mắt, bà thở dài nói, “Vừa nghĩ đến chuyện năm đó, nương cảm thấy rất có lỗi với con.”

Thẩm Hoài An nghe lời này thì thấy hơi mê man.

“Năm đó, lúc tổ chức yến tiệc tròn tuổi của Thiên Dật, không ngờ lại đúng lúc con trở lại thăm chúng ta… Nương cảm thấy khi đó đã làm con tủi thân, cho nên con và Ngôn Khanh đến trong ngày rồi lập tức rời đi, không dừng lại một lúc nào.” Thẩm Hồng thở dài nói, “Hoài An à, cha nương vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con.”

Thẩm Hoài An nhìn về phía phu thê trang chủ, cậu khẽ run lên, ngay sau đó lại bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Cha, nương, hai người không làm gì có lỗi với con cả, là do con bất hiếu, đường duyên tình thân của con với hai người cũng nông cạn.” Cậu nói thật chậm rãi, “Năm đó con không hề tức giận, chỉ là khi đó con nhìn thấy trong sơn trang có quá nhiều người ngoài đến, lo lắng bọn họ biết chuyện con tu tiên nên mới rời đi sớm như vậy. Không phải vì tiểu đệ nên con mới như vậy đâu.”

Trang chủ phu nhân không nhịn được mà nắm lấy tay của cậu, nhẹ giọng nói, “An nhi, con nói thật sao, con thật sự không tức giận với nương sao?”

Thẩm Hoài An nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Con rất thích tiểu đệ.” Cậu cười nói, “Con cũng hy vọng mọi người đều sống tốt.”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngay cả người tu tiên cũng khó mà tránh khỏi tình cảnh lúng túng khi sư phụ và cha nương trao đổi với nhau.

Thẩm Thiên Dật (bảy tuổi): Lúc ăn cơm bình tĩnh như gà, nghe người lớn nói chuyện phiếm.

Sáu người Tinh Thần Cung (trung bình hai mươi tuổi +): Lúc ăn cơm bình tĩnh như gà, nghe người lớn nói chuyện phiếm.

Chốt sổ! Vậy là các đồ đệ năm nay thật ra mới chỉ bảy tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK