Dù cho Lý Thanh Thành rốt cuộc có thật sự muốn đi hay không thì tám tháng sau đại hội tiên môn vẫn sẽ chính thức bắt đầu.
Trong khoảng thời gian này, việc học hành của Hà Sơ Lạc cũng bắt đầu đơm hoa kết trái, nàng ấy ngày ngày đều ở bên các sư huynh sư tỷ, nhìn qua có thể thấy được Tiểu Hồ trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Lúc mới đầu, trong những lúc Hà Sơ Lạc vui vẻ hoạt bát, năng lực mê hoặc của nàng ấy sẽ vô tình tỏa ra lúc nào không hay. Vẫn là Ngu Sở đã tự mình hóa thân thành yêu tu hoàn thiện bản thân dạy Hà Sơ Lạc cách kiểm soát năng lực của bản thân, không nên lẫn lộn giữa niềm vui và phát huy năng lực của mình.
Thoáng một cái đã hơn nửa năm trôi qua, thời gian đại hội tiên môn diễn ra đã ở ngay trước mắt.
“Lần này Thanh Thành đi, lần sau sẽ đến Tiểu Hồ đi.” Ngu Sở nói, “Sáu năm sau, Tiểu Hồ vừa xuất hiện chắc chắn sẽ khiến tất cả đều phải kinh ngạc.”
Tất cả mọi người trong Tinh Thần Cung tụ lại một chỗ ăn cơm, nghe Ngu Sở nói chuyện.
“Sư tôn, với thân phận của Tiểu Hồ có khi nào sẽ bị những người khác bài xích không ạ?” Lục Ngôn Khanh có chút do dự nói.
Mặc dù Hà Sơ Lạc sở hữu cùng lúc hai loại thể chất, nhưng công pháp Tinh Thần của Ngu Sở đã bao gồm hết nên không cần phải tách riêng hai luồng sức mạnh của Hà Sơ Lạc ra.
Nói cách khác thì hiện giờ yêu khí và chân khí trong người Hà Sơ Lạc đã hòa lại làm một, chẳng thể phân biệt được cứ thế tu luyện công pháp Tinh Thần.
Sự kết hợp hài hòa với nhau như vậy đối với Hà Sơ Lạc, nhưng những người khác cũng sẽ rất dễ dàng phát hiện yêu khí xung quanh người Hà Sơ Lạc.
Điều mà Lục Ngôn Khanh lo lắng cũng là điều những sư huynh sư tỷ khác lo lắng, cả đám đều nhìn Ngu Sở.
Chỉ có Tiểu Hồ không quá hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là chuyện của bản thân, nhưng ngược lại nàng ấy lại giống như người đứng bên cạnh cắn hạt dưa xem náo nhiệt hơn.
Mặc dù các đồ đệ của Tinh Thần Cung không cảm thấy Hà Sơ Lạc mang dòng máu của yêu thì có vấn đề gì, nhưng người khác thì không phải như vậy.
Người tu tiên chính phái đều căm thù ma tu và khinh thường yêu tu.
Nếu Hà Sơ Lạc muốn ở trong giới tu tiên không bị người khác căm ghét và kỳ thị thì con đường Hà Sơ Lạc phải đi sẽ khó khăn hơn những người khác nhiều.
Nhưng Ngu Sở không cảm thấy đây là vấn đề gì to tát.
“Còn sáu năm nữa.” Ngu Sở thản nhiên nói, “Sáu năm, các con cảm thấy bản thân vẫn sẽ chỉ dừng lại ở mức độ này thôi sao? Hay là nói Tiểu Hồ sẽ không tiến bộ?”
“Chuyện này…” Đấm đồ đệ trố mắt nhìn nhau, trong chốc lát không hiểu ý của Ngu Sở là gì.
“Những người khác bài xích hay không bài xích, không liên quan gì đến chúng ta cả. Không có Tiểu Hồ thì bọn họ sẽ không bài xích chúng ta sao?” Ngu Sở nói, “Không cần phải để ý đến người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào, chuyện chúng ta phải làm chỉ là có một, là mạnh mẽ.”
Nàng nhìn về phía các đồ đệ.
“Nếu như mỗi một người các con đều mạnh, Tinh Thần Cung lập tức sẽ trở nên mạnh hơn.” Nàng không lạnh không nóng nói, “Nếu các con có tham vọng, tu luyện cho thật tốt để có thể tiến bộ, khi các con mạnh đến mức ở trong cái giới này trở thành một người lập dị nổi trội cũng không có ai dám nói gì, còn sợ Tiểu Hồ bị người khác kỳ thị sao?”
Ngu Sở luân hồi nhiều năm như vậy, nàng chỉ hiểu được một điều.
Có những khi khiêm tốn để hòa nhập bản thân còn không bằng khiến bản thân trở nên mạnh mẽ khiến những người khác không dám nói gì.
Nói trắng ra thì đây là một thế giới mà kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Nếu Ngu Sở đã thu nhận những đứa trẻ này làm đồ đệ, tất nhiên nàng sẽ không để bất kỳ đứa nào chịu ấm ức.
Nàng tuyệt đối sẽ không che giấu Hà Sơ Lạc, thân phận dòng máu lai hồ yêu không phải là một chuyện mất mặt.
Chuyện Ngu Sở làm sẽ chỉ có một, đó là trở thành hậu thuẫn của Tiểu Hồ, khiến những người tu tiên khác không dám nói không, không dám kỳ thị.
Nếu Tinh Thần Cung mạnh mẽ, chưa cần đến một nghìn năm sau, nói không chừng những tiểu bối kia cũng sẽ phải xưng hô với Hà Sơ Lạc một câu “hồ tiên đại nhân”.
Đám đồ đệ nghe lời Ngu Sở nói thì đều quay qua nhìn nhau một cái, trong lòng đều dâng lên những nỗi niềm ưu tư khác nhau.
“Sư tôn, chúng con sẽ cố gắng.” Lục Ngôn Khanh trịnh trọng nói.
Ngu Sở nhìn các đồ đệ, mỗi một ánh mắt đều rất kiên định, nàng không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ, yên tâm hơn.
“Các con đều rất giỏi.” Nàng nói.
Sau bữa sáng, Lý Thanh Thành thần thần bí bí đi theo Ngu Sở.
Ngu Sở nhìn về phía cậu, “Con có chuyện gì muốn nói với ta à?”
“Sư tôn, con muốn xác định chắc chắn với người một chút.” Lý Thanh Thành nói, “Môn phái của chúng ta bây giờ phải che giấu tài năng nữa sao ạ?”
“Không giấu nữa.” Ngu Sở thản nhiên nói, “Các con cũng đã lớn hết cả rồi, muốn giấu cũng không giấu nổi nữa.”
“Vậy, vậy đồ đệ sẽ là người tiên phong trong lần đại hội tiên môn lần này, người muốn con giành được hạng nhất về sao?” Lý Thanh Thành gãi đầu.
Ngu Sở cười như không cười nhìn về phía cậu.
“Sao thế, nghe lời này của con, con cảm thấy hạng nhất đại hội tiên môn lần này đã nằm gọn trong túi của con rồi sao?”
“Đây không phải là sư tôn dạy như vậy sao ạ.” Lý Thanh Thành cười hì hì, “Người đã vất vả dạy dỗ chúng con, còn bản thân con nếu như ngay cả một chút tự tin này cũng không có thì đi ra ngoài cũng không cần nói bản thân là đồ đệ của người.”
Nếu như lời này của Lý Thanh Thành đặt trong môn phái khác, nghe sẽ cảm thấy rất ngông cuồng, nhưng Ngu Sở lại vỗ đầu cậu.
“Con là đứa trẻ ngoan.”
Ngu Sở đã dạy dỗ những đứa trẻ này khiêm tốn lễ độ có lễ nghĩa, bọn nhỏ có thể có những tài năng, lợi thế của riêng mình, Ngu Sở cũng không đến nỗi lo lắng cho bọn nhỏ ra ngoài bị người ta bắt nạt.
Không biết sư phụ của những môn phái khác trong khoảng thời gian sáu năm qua có nhận thêm được đồ đệ này cảm thấy hài lòng không, nhưng dù sao thì Ngu Sở vẫn cực kỳ tin tưởng năng lực hiện giờ của Lý Thanh Thành.
Thời gian thoắt trôi qua, một tháng sau đại hội tiên môn chính thức bắt đầu.
Một nhà bảy sư đồ Tinh Thần Cung ngay hàng thẳng lối đến sân cử hành đại hội.
Mặc dù đại hội tiên môn không long trọng như tiên tông đại bỉ, chỉ là giới hạn trong mỗi môn phái tu tiên, nhưng mỗi môn phái có thể cử tối đa bốn người tham gia, cộng lại thì vẫn cần so đấu khoảng hai, ba ngày.
Tinh luôn cả lần thử luyện bí cảnh, lần này đã là lần thứ ba Tinh Thần xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Tuy nhiên, so với hoàn cảnh không ai biết đến Tinh Thần Cung lúc đó thì lần xuất hiện này của bọn họ hoàn đã toàn khác biệt.
Ngay khi đến địa điểm tổ chức đại hội, Tinh Thần Cung lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Cảnh tượng Ngu Sở dẫn theo sáu đồ đệ ra ngoài thật sự quá hùng tráng, Tinh Thanh Cung dường như xuất hiện với vầng hào quang trên người, những người khác ngẫu nhiên đi ngang qua cũng sẽ nhìn bọn họ một cái, rồi sẽ bị giá trị nhan sắc làm cho sững sờ đến choáng váng.
Hơn nữa chuyện thành Đế trước đó đã truyền khắp trong giới tu tiên, ánh mắt của mọi người đều tràn ngập sự dò xét và kính sợ.
Trước đây, Lục Ngôn Khanh và bốn người nổi danh trong lần tiên tông đại bỉ, sau này thì lại là Tinh Thần Cung của bọn họ cùng với Vũ chưởng môn tiêu diệt ma tu ở thành Đế. Mấy năm này, Tinh Thần Cung trong mắt người khác không biết từ lúc nào đã trở thành một môn phái thần bí sống ẩn dật cực kỳ mạnh mẽ.
Trong đợt tham gia tiên tông đại bỉ trước đó, Tinh Thần Cung còn bị phân chia đến nghỉ ngơi ở khu vực phổ thông, lần này bọn họ vừa đến, đệ tử của Phái Tu Thiên đã chờ sẵn để nghênh đón.
“Ngu chưởng môn, mời đi bên này.”
Bọn họ trực tiếp được đón đến khu vực nghỉ ngơi của mười môn phái lớn nhất, cũng được hưởng thụ địa vị ngang bằng như mười môn phái này.
Đại hội tiên môn trước đây thường là các đại đồ đệ lớn tuổi một chút dẫn tiểu đồ đệ tham gia, kết quả khi Ngu Sở đi theo vào khu vực nghỉ ngơi của mười môn phái lớn nhất thì thấy mấy trưởng lão, chưởng môn của vài môn phái đang nói chuyện cực kỳ hăng say.
Những người này đoán được Tinh Thần Cung cũng sẽ tham gia, cho nên không hẹn mà cùng có mặt ở đây, mục đích đều là muốn nhìn một chút xem đồ đệ Tinh Thần Cung mới thu nhận như thế nào.
“Ngu chưởng môn, đã lâu không gặp!”
Có một vài chương môn vẫn ngồi im tại chỗ, cũng có vài người bước tới chào hỏi. Trong đó không thiếu người lần trước làm mặt lạnh với Ngu Sở.
Bây giờ bọn họ nhận thức được thực lực của Ngu Sở và Tinh Thần Cung, với lại quan hệ của Vũ Hoằng Vĩ với Tinh Thần Cung cũng rất tốt, khiến những người phụ trách của những môn phái lớn này cũng bắt đầu phải thay đổi thái độ.
Bọn họ khách khí, Ngu Sở cũng không ngại trò chuyện với bọn họ mấy câu.
Trong số những người sư phụ chủ động tiếp cận nàng, có một số người thực sự muốn có được một mối quan hệ hòa thuận với nàng, cũng có một số người lại có chút ý đồ khác, trong lời nói ẩn chứa lưỡi dao.
“Ngu chưởng môn, hai người này đều là đồ đệ lần này ngươi phái đi tham gia sao?” Trưởng lão của Vô Định Môn hỏi.
Lý Thanh Thành thì bọn họ trước đó đã biết rồi, nhưng cô nương xinh đẹp quyến rũ sau lưng Ngu Sở này… thì chưa từng gặp bao giờ.
Đặc biệt là hơi thở trên người cô nương này không phải năng lượng của người tu tiên thuần túy.
“Ngu chưởng môn, nữ đồ đệ này của ngươi ——” Một trưởng lão trong số đó đang vuốt râu, ông ta mới nói được một nửa thì bỗng dừng lại.
Ngu Sở ngước mắt lên nhìn, ánh mắt lãnh đạm của nàng nhìn chằm chằm vào ông ta.
Chỉ với ánh mắt này, lông tơ sau lưng vị trưởng lão kia lập tức dựng đứng hết cả lên, giống như trong nháy mắt bị cảm giác nguy hiểm lạnh băng thấu xương, khiến cho ông ta phải nuốt ngược những lời còn lại xuống.
“Sao thế, Lưu trưởng lão?” Ngu Sở lạnh lùng hỏi.
Lưu trưởng lão theo bản năng lắc đầu một cái.
Những người khác dường như không phát giác được có vấn đề gì, nhưng nhìn Lưu trưởng lão muốn nói lại thôi, bọn họ cũng không nói gì.
Lúc này giọng nói của Vũ Hoằng Vĩ vang lên.
“Ngu chưởng môn, cô đến rồi à?”
Ngu Sở lúc này mới thu ánh mắt trên người trưởng lão kia lại, nàng nhìn về phía Vũ Hoàng Vĩ đang được chào đón ở chính điện, khóe môi nàng khẽ cong lên, ôn hòa nói, “Vũ chưởng môn, đã lâu không gặp.”
“Thời gian của người tu tiên trôi nhanh như vậy mà, từ lần trước từ biệt đã hơn một năm không gặp rồi.” Vũ Hoằng Vĩ cười nói.
Ánh mắt của ông chuyển qua những đồ đệ sau lưng Ngu Sở, dừng lại trên người Hà Sơ Lạc một chút sau đó lại nói, “Cũng đã lâu không gặp những đồ đệ này của cô rồi, nào, vào trong nói chuyện đi.”
Những chưởng môn khác thấy nhóm người Tinh Thần Cung và Vũ Hoằng Vĩ đi vào trong đại diện rồi mới thu ánh mắt lại.
“Lưu trưởng lão, ông sao thế, sao mà trông ông bồn chồn thế?” Có chưởng môn hỏi.
Lưu trưởng lão mới vừa bị ánh mắt của Ngu Sở làm cho khiếp sợ lúc này mới chợt hoàn hồn, râu ông ta giật giật, lúng túng cười cười.
“Không sao.”
“Rõ ràng ông cũng nhìn ra được đồ đệ Ngu Sở mới thu nhận kia có vấn đề, vì sao vừa rồi không nói?” Những người khác nói.
“Đồ đệ của Tinh Thần Cung, liên quan gì đến ta?” Lưu trưởng lão lãnh đạm nói, “Ta lớn tuổi rồi, không muốn quản mấy chuyện vớ vẩn này. Nếu các ngươi để ý thì các ngươi tự mình hỏi đi.”
Tất cả mọi người ở đây đều là cáo già mấy trăm năm đạo hành, nhìn sắc mặt của Lưu trưởng lão cũng biết được ông ta ấp úng chuyện gì, không nói ra lời.
Lưu trưởng lão bên ngoài có vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng thì không ngừng khiếp sợ, một tia lý trí cuối cùng mới có thể khiến cho ông ta giữ được sắc mặt bình thường.
Đối với những người tu tiên chính thống hiện này, cao nhất là đến cấp kỳ Đại Thừa, cũng chỉ cách một bước nữa là có thể phi thăng, còn đứng thứ hai là Kỳ Hợp Thể.
Hiện giờ Lưu trưởng lão đã đến giai đoạn đầu của kỳ Hợp Thể, cũng đã coi là đã rất mạnh rồi.
Nhưng ánh nhìn vừa rồi của Ngu Sở lại khiến ông ta run sợ không thôi, điều này chứng tỏ Ngu Sở ít nhất cũng đã phải đạt đến giai đoạn cuối của Kỳ Hợp Thể, thậm chí cũng có thể đã đến kỳ Đại Thừa!
… Ngu Sở còn trẻ tuổi như vậy sao có thể có được tu vi ở mức độ như thế?!
Lưu trưởng lão vẫn không ngừng chấn động, trong chốc lát không rõ được lai lịch của Ngu Sở, lại bị ánh mắt của Ngu Sở khiến cho tinh thần không yên, nào có thời gian rảnh rỗi để ý xem đồ đệ của nàng có vấn đề hay không. Hiện giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng trở về môn phái nói chuyện này với các trưởng lão khác.
Ông ta nhìn những trưởng môn khác còn đang không cam lòng khi thấy Vũ Hoằng Vĩ nâng đỡ Tinh Thần Cung như vậy thì ông ta không kiềm được cười lạnh trong lòng.
Nếu như thực lực của Ngu Sở nghịch thiên như vậy, vậy thì những vị sư phụ này ở trước mặt nàng không có sắc mặt tốt, sau lưng thì đàm tiếu những lời không hay chẳng khác gì những tên hề nhảy nhót làm trò cười?
Lưu trưởng lão càng suy tính trong lòng càng khiếp sợ, không kiềm chế được bắt đầu nghĩ lại xem trước đó mình có làm gì đắc tội với Ngu Sở hay không.
Bất luận trong lòng Lưu trưởng lão lo lắng nhấp nhô thế nào thì bên này, Vũ Hoằng Vĩ mời nhóm người Tinh Thần Cung vào chính điện.
“Ngu chưởng môn, cô thật sự là người tu tiên có cá tính nhất ta từng gặp đấy.” Vũ Hoằng Vĩ bất đắc dĩ nói.
Lúc mới đầu Vũ Hoằng Vĩ cho là Ngu Sở vận khí tốt mới có thể thu nhận được những hạt giống tốt như Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ.
Sau lần thân quen hơn ở thành Đế, ông mới phát hiện những đồ đệ này của nàng đều có những tính cách, đặc điểm riêng biệt, nền tảng cơ bản của đám nhóc đó giống như không được học từ cùng một môn phái.
Nhìn xem, bây giờ Ngu Sở thậm chí cả yêu tu cũng thu nhận, Vũ Hoằng Vĩ lập tức biết suy đoán trước đó của mình là đúng.
Ngu Sở hơi nhún vai, nàng nói, “Vũ chưởng môn cũng có ý kiến gì với sáu đồ đệ của ta sao?”
“Ta thì không có ý kiến gì.” Vũ Hoằng Vĩ cười ha ha, “Nếu có một ngày ta phi thăng, ta còn mong đợi cô để ý đến giới tu tiên nhiều một chút đây, nào dám có ý kiến gì chứ?”
Nguyên nhân khiến cho Vũ Hoằng Vĩ hơn hai mươi năm không thể phi thăng là vì năm đó ông thấy chết mà không cứu, điều này đã trở thành bóng ma trong lòng ông.
Hiện giờ, đích thân ông đã chấm dứt chuyện của Nhạc hoàng đế và thành Đế, sau khi trở lại giới tu tiên, Lục Ngôn Khanh có từng gặp mặt với ông một lần.
Lục Ngôn Khanh nói cậu tha thứ cho ông, những lời này đã hoàn toàn chấm dứt nỗi day dứt bấy lâu trong ông.
Vũ Hoằng Vĩ đối với Ngu Sở và cả Lục Ngôn Khanh đều mang theo lòng cảm kích.
Với ông mà nói thì Ngu Sở có thật sự thu nhận yêu tu hay không cũng không sao cả, trước đó chuyện Tiểu Cốc có thiên phú tu ma ông cũng biết, cho nên bây giờ mới cười tán dương Ngu Sở đang làm việc thiện, đã dẫn dắt hai đứa bé này đi theo con đường chính đạo.
Hai người trò chuyện mấy câu, ông nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, cười nói đầy trìu mến, “Ngôn Khanh, mấy tháng trước ta vô tình có được một cuốn bí kíp thuật pháp, thiên phú của cậu về phương diện này không người nào có thể so được, đưa cho cậu là thích hợp nhất. Cậu có bằng lòng tiếp nhận không?”
Lục Ngôn Khanh chưa nói có nhận lấy hay không, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn Ngu Sở.
Ngu Sở gật đầu một cái, lúc này Lục Ngôn Khanh mới khiêm tốn nói, “Cảm tạ sự yêu mến của Vũ chưởng môn, vãn bối sẽ dốc lòng tu luyện.”
Vũ Hoằng Vĩ nhìn Lục Ngôn Khanh, ánh mắt của ông cũng sắp dán lên người cậu luôn rồi.
Đúng lúc này có đệ tử của Phái Tu Thiên gõ cửa đi vào, nói người tham dự phải đi rút thăm, đám đồ đệ đều muốn đi cùng Lý Thanh Thành, Ngu Sở xua tay, cho bọn nhỏ cùng nhau rời đi.
Đến khi mọi người rời đi rồi, Vũ Hoằng Vĩ mời Ngu Sở ngồi xuống ghế thưởng thức trà.
Ông hâm mộ không thôi nói, “Ta thích đứa nhỏ Ngôn Khanh này quá đi mất. Haiz… Mặc dù có hơi tiếc nuối nhưng lão phu cũng rất vui mừng.”
“Lời này của Vũ chưởng môn nên hiểu như thế nào đây?” Ngu Sở nhìn về phía ông.
“Ta thích đứa nhỏ này, đứa nhỏ này không phải là đồ đệ của ta, điều này rất đáng tiếc.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Nhưng ta cũng phải thừa nhận, đứa nhỏ này có thể ưu tú như ngày hôm nay đều là công lao của cô. Nếu là do ta dạy dỗ, có lẽ ta sẽ không có cách nào làm tốt được như cô. Ta rất vui mừng khi Ngôn Khanh là đệ tử của cô.”
“Cũng không thể nói như vậy.”
Ngu Sở đặt ly trà xuống, nàng bình tĩnh nói, “Hạt giống tốt là hạt giống tốt, ở trong tay người nào cũng sẽ trở nên sáng bóng nóng nổi, ai bảo vận khí ta lại tốt như vậy chứ?”
Vũ Hoằng Vĩ vốn còn đang tưởng Ngu Sở định khiêm tốn một chút, ai ngờ giây tiếp theo Ngu Sở đã tự khen bản thân, khiến cho ông có chút dở khóc dở cười.
“Trước khi thân quen, thật sự không biết tính cách cô sẽ như vậy đấy.” Ông bất đắc dĩ nói.
Chỉ là, Ngu Sở đánh trống lảng như vậy, cảm giác hâm mộ không nguôi của ông cũng khá hơn một chút.
Hai người uống trà một lúc, đến khi đệ tử Phái Tu Thiên đi đến đưa tin, nói bên dưới sắp bắt đầu rồi, khi này hai người bọn họ mới đi đến nơi tổ chức cuộc thi.
Các đệ tử của các môn phái tham gia đại hội tiên môn lần này đều có hơi căng thẳng, nguyên nhân không có gì khác.
Mặc dù Tinh Thần Cung lần này chỉ phái một người là Lý Thanh Thành tham gia thi đấu, nhưng trên khán đài, những đồ đệ khác của Tinh Thần Cung cũng đang ngồi bên cạnh Lý Thanh Thành.
Tinh Thần Cung này, những lần tham gia thi đấu trước đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong mắt các môn phái khác, hơn nữa sau đó còn trở thành đệ tử nhà người ta trong mắt các môn phái.
Lúc bọn họ bị sư phụ mắng, bất luận mà môn phái nào cũng không chạy thoát khỏi sự tra tấn tinh thần của sư phụ khi lấy đám người Lục Ngôn Khanh ra làm ví dụ so sánh.
Tinh Thần Cung chỉ xuất hiện khoảng hai lần, cả hai lần đều chiếm vị trí đầu bảng, hơn nữa còn cho mọi người thấy thực lực cực mạnh của Tinh Thần Cung.
Bọn họ lại nhìn về phía Lý Thanh Thành lười biếng, càng cảm nhận sâu sắc áp lực to lớn trong lòng.
Mà đệ tử của các môn phái còn một áp lực khác, đó là áp lực từ các sư phụ.
Lần đại hội tiên môn năm nay, về cơ bản tất cả các môn phái tham gia đều có những người ở cấp bậc chưởng môn, trưởng lão đích thân ra mặt, nên sự long trọng cũng phải ngang ngửa với tiên tông đại bỉ.
Bầu không khí đông cứng lại xung quanh các đệ tử đang chờ đợi bên cạnh Đài đấu pháp, chỉ có Lý Thanh Thành ngồi xếp bằng ở một bên, ngâm nga trong miệng như thể cậu ấy đang đi chơi xuân.
Trên khán đài bên kia, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An quay qua nhìn nhau một cái, Thẩm Hoài An tiện tay chọn một hòn đá nhỏ, dùng ngón tay búng hòn đá một cái, hòn đá chuẩn xác bay đến đập vào đầu gối Lý Thanh Thành.
Lần này Lý Thanh Thành bị đánh trúng ngã ra hít một hơi lạnh, vội vàng để chân xuống ngồi thẳng đàng hoàng.
Những đệ tử khác không biết chân tướng ra sao mà sắc mặt của tên đồ đệ kia Tinh Thần Cung bỗng nhiên nghiêm lại, dường như mang theo cả sát khí, đã nghiêm túc hơn nhiều. Bỗng chốc bọn họ càng thêm phần căng thẳng, thậm chí có người còn nhát gan đến mức lúc lên đài thi đấu chân hơi run run.
Cũng có người ưu tú khá là không tin những chuyện kỳ lạ như vậy, thấy người khác khiếp sợ thành ra bộ dạng này thì hừ lạnh một tiếng.
“Nhìn dáng vẻ xấu hổ mất mặt đó của các ngươi xem.” Một đệ tử của Lôi Đình Môn khinh thường nói, “Đã sợ như vậy thì quỳ xuống xin tha đi, đến tham gia đại hội làm gì?”
“Người của Lôi Đình Môn lúc này cũng cực kỳ khinh người, chỉ là không biết có đủ thực lực để ngang ngược như này không thôi.” Những đệ tử môn phái khác đứng bên cạnh nghe thấy lời của hắn ta thì cười lạnh nói, “Lần tiên tông đại bỉ trước cũng không biết là tên nào đó vây đánh sư huynh người ta, kết quả bị đánh tè ra quần.”
Người này vừa nói dứt câu, sắc mặt của những đệ tử Lôi Đình Môn và mấy môn phái khác đều tái xanh.
Trong lần tiên tông đại bỉ trước đó, chưởng môn của mấy môn phái đã thay đổi quy tắc trận đấu để phái những sư huynh trụ cột trong môn phái mình ra để đấu lại Lục Ngôn Khanh, kết quả lại bị Lục Ngôn Khanh đánh không kịp trở tay.
Trận đấu này thua, mấy môn phái này bị giới tu tiên cười nhạo trong một thời gian dài.
Hôm nay có người nhắc lại là muốn vả ngay mặt những tên đệ tử này, thuận tiện gia tăng thêm giá trị thù hằn giữa Tinh Thần Cung và những người khác.
“Được, khá lắm đấy, các ngươi chờ đó cho ta.” Đệ tử của Lôi Đình Môn này lạnh lùng nói, “Chờ ta đánh tên tiểu tử kia không đứng dậy nổi xong, ta sẽ đến tìm các ngươi tính sổ!”
Vừa rồi lúc rút thăm, vừa khéo hắn ta và Lý Thanh Thành được phân cùng một nhóm.
Sau mấy vòng sơ thí kết thúc, cuối cùng cũng đến lượt Lý Thanh Thành và đệ tử Lôi Đình Môn ra sân, hiện trường vốn đang xôn xao ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Không biết từ lúc nào, Tinh Thần Cung đã trở thành sự chú ý khiến người ta quan tâm hơn cả mấy môn phái lớn.
Ngay cả ở chỗ ngồi của các sư phụ, các chưởng môn lớn và các trưởng lão đều nín thở theo dõi trận đấu đầu tiên của Lý Thanh Thành.
“Tinh Thần Cung đấu với Lôi Đình Môn, bắt đầu!” Người ở bên cạnh tuyên bố.
Đệ tử Lôi Đình Môn đi lên thủ thế, hắn ta lớn tiếng, “Xem sự lợi hại của ta đây! Hỏa xà ——”
Lời của hắn ta còn chưa nói hết thì bỗng đồng tử mở rộng, con ngươi run rẩy, sau đó hắn ta ngã về phía sau, choáng váng ngã ra đài thi đấu.
Phía đối diện đệ tử Lôi Đình Môn, Lý Thanh Thành chậm rãi thu thế.
“Không phải chứ, các ngươi trước khi đánh nhau còn muốn đọc tên chiêu thức dài như vậy sao?” Lý Thanh Thành vừa đứng thẳng đã thắc mắc, “Ngươi cố ý đấy à?”
Ở chỗ của sư phụ, trước mắt phần lớn các chưởng môn, trưởng lão đều tối sầm lại.
—— Xong rồi, lại tới nữa rồi.
Tinh Thần Cung lại bắt đầu đánh giết nghiền nát toàn bộ trong nháy mắt rồi.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Thành: Không phải chứ, không phải chứ, ngươi sẽ không thực sự trước khi ra chiêu còn hô lớn tên chiêu thức chứ?
Những đệ tử khác: A! Tức chết ta rồi!
Những chưởng môn khác: Ta không nên ở chỗ này, ta nên ở dưới gầm xe.