Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm huynh đệ bọn họ đều không ngủ, bởi vì bọn họ là người tu tiên, không ngủ cũng không sao nên đã chơi suốt cả đêm.

Thực ra Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều có thể nhìn ra Lục Ngôn Khanh đang có tâm trạng không vui.

Thứ nhất là vì bị chính gia đình thân sinh ghẻ lạnh, thứ hai là vì khi trời sáng, cậu sẽ phải đi đến cái thôn cũ năm đó nên tâm trạng có chút thấp thỏm.

Bọn họ cùng Lục Ngôn Khanh chơi cả đêm, thấy cậu cuối cùng cũng vui lên một chút, ba người bọn họ lúc này mới cảm thấy yên tâm vài phần.

Sáng sớm, sau khi Lục Ngôn Khanh rời đi, ba người đi tìm Ngu Sở.

“Sư tôn, thật sự có thể để huynh ấy đi một mình sao?” Thẩm Hoài An lo lắng nói, “Hay là để bọn con đi cùng huynh ấy đi.”

Ngu Sở lắc đầu.

“Nút thắt của nó phải do chính bản thân nó đối mặt.” Ngu Sở nói.

“Sư tôn, vậy khi nào thì chúng ta trở lại môn phái?” Cốc Thu Vũ ngồi xổm xuống, nàng ấy nằm trên đùi Ngu Sở, mím môi lẩm bẩm nói: “Con nhớ môn phái của chúng ta rồi.”

Ngu Sở mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Cốc Thu Vũ.

“Đợi sư huynh con quay về thì đi.” Nàng chậm rãi nói, “Hôm nay không có việc gì, các con có thể ra ngoài đi dạo, mua những thứ mình muốn.”

Các đồ đệ lúc này mới vui vẻ gật đầu.

Buổi sáng, người hầu lại đến mời bọn họ đến ăn sáng.

Người nhà họ Lục vốn cũng không hiểu lễ nghĩa gì, người duy nhất có thể nói chuyện là Lục Văn Đống thì đã đưa Lục Ngôn Khanh đi rồi.

Nhị phu nhân bà nữ nhi lại bị chèn ép đến một câu cũng không dám nói, chỉ còn Lục phu nhân cùng cặp song sinh ngồi trên bàn ăn, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sẽ trông như thế nào rồi.

Ngu Sở cũng lười đi, hôm qua cùng bọn họ ăn hai bữa đã đủ ý tứ rồi, cũng là vì nể mặt thân phận của Lục Ngôn Khanh, bây giờ cậu đi rồi, nàng cũng không cần thân thiết gì với Lục phu nhân kia.

Nàng biết địch ý của Lục phu nhân với nàng xuất phát từ đâu, chỉ là Ngu Sở không muốn quan tâm cho lắm.

Bên kia, Lục phu nhân, hai mẫu tử Nhị phòng cùng cặp song sinh kia đều đã đợi bên bàn, kết quả là một lúc sau, người hầu lại một mình trở về.

“Phu nhân, tiên trưởng bọn họ từ chối lời mời ăn sáng.”

Đêm qua hai người Lục phu nhân và Lục Tư Diệu đều rất khó chịu.

Lục phu nhân thì là vì Lục Văn Đống, còn Lục Tư Diệu khó chịu bởi nỗi, ca ca nàng ta vì Cốc Thu Vũ xinh đẹp mà không chịu giúp nàng ta.

Cả hai đã ngẫm nghĩ suốt một đêm, làm thế nào để hôm nay Tinh Thần Cung bọn họ không thể nói lời nào, nhưng lại không ngờ rằng bọn họ căn bản không đến.

“Đây là có ý gì?” Lục phu nhân đặt đũa xuống, nhíu mày, “Lão gia và Tề nhi vừa đi, bọn họ cũng không đến ăn cơm, như vậy không phải là đang xem thường chúng ta sao?”

Những người khác trên bàn ăn đều trầm mặc không nói.

Thật ra ai có mắt đều có thể nhìn ra, hôm qua người của Tinh Thần Cung rất khách khí, lịch sự, tất cả cũng vì bọn họ là người nhà của Lục Ngôn Khanh.

Nhà họ Lục ở thành Lạc Thủy này cũng coi như là gia tộc đứng đầu. Lục phu nhân tự cho bản thân mình là cao quý, thế nên, bà ta không cảm nhận được những người tu tiên đối đãi với bà ta như vậy là đã cực kỳ khách khí rồi. 

Cặp song sinh kia cũng cậy thế hiếp người, trong mắt không tôn trọng ai, hệt như nương của mình vậy. Hai người bọn họ cũng không cảm thấy thái độ của Lục phu nhân có gì là sai cả.

Đương nhiên hai mẫu tử Nhị phòng có thể nhìn ra được, nhưng bọn họ vốn có thù hằn với nhau, căn bản sẽ không nói lời thức tỉnh bà ta.

Bữa cơm này của nhà họ Lục chẳng ra sao cả. Trong đình viện của Tinh Thần Cung, không khí vẫn hài hòa như mọi khi, Ngu Sở để cho ba đồ đệ đi vào thành chơi.

Bên này, sau khi ba người họ rời đi, Ngu Sở nhận được liên lạc của Vũ Hoằng Vĩ

“Ngu chưởng môn, cô trở lại môn phái rồi à?” Vũ Hoằng Vĩ thông qua pháp bảo truyền âm nói.

“Không có, ta đang ở thành Lạc Thủy.”

“Thật đúng lúc, phiền cô giúp ta chú ý đến động tĩnh trong thành. Có hơn chục kẻ tu ma lúc đó không có ở trong thành Đế, bây giờ bọn chúng đều đang chạy trốn khắp nơi. Các con đường lớn đều đã bị bọn ta chặn lại rồi, bọn chúng không đi xa được đâu.”

Vũ Hoằng Vĩ nói, “Nếu cô có nhìn thấy bọn ma tu, bắt hay giết chúng đều được. Nếu bắt sống được bọn chúng, ta sẽ cho các đệ tử đến áp giải về để thẩm vấn.”

Hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Ngu Sở suy nghĩ một lúc.

Nàng cảm thấy với thực lực hiện tại của Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ, nếu gặp phải ma tu thì cũng sẽ không thua, huống hồ chi ba người họ còn đi cùng nhau, ắt là sẽ không có gì nguy hiểm cả.

Vừa hay lại là một cơ hội tốt để bọn họ luyện tập. Ngày thường, nếu không phải là Ngu Sở thì cũng là Lục Ngôn Khanh bảo vệ bọn họ, bọn họ cũng không có cơ hội một mình đối mặt với kẻ địch.

Vừa nghĩ như thế, Ngu Sở cũng thấy yên tâm mà tiếp tục uống trà.

Nàng đang uống trà trong sân thì thấy ở cửa sân xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc, chính là Lục phu nhân và người đang đỡ cánh tay bà ta, Lục Tư Diệu.

Thế lại tốt rồi, nàng cũng không cần tìm cách tiếp cận, bọn họ đã đến tận cửa rồi.

“Ngu tiên trưởng, mấy ngày nay ở có tốt không?” Lục phu nhân cười hỏi. Chỉ là, cho dù bà ta cười có thân thiết đến đâu. thì ngữ điệu kéo dài lê thê đó cũng đủ để khiến cho người ta thấy khó chịu trong lòng. 

Ngu Sở đặt tách trà xuống, nàng ngẩng đầu, lãnh đạm nói: “Cũng tạm.”

Lục phu nhân ngồi xuống trước mặt nàng, Lục Tư Diệu cũng theo đó ngồi xuống. Nha đầu này ma mãnh quỷ quyệt, so với sự cơ trí của Cốc Thu Vũ là hoàn toàn khác biệt.

Sự thông minh của Cốc Thu Vũ rất đáng yêu, trừ khi có người động đến nàng ấy, nếu không thì nàng ấy sẽ không dùng ngoại hình và đầu óc của bản thân để đi tính kế người khác. Còn Lục Tư Diệu lại thiên về khôn lõi, tâm tư xấu xa cũng nhiều hơn.

“Ngu chưởng môn, có một số việc liên quan đến Tề nhi, ta luôn muốn nói với ngài.” Lục phu nhân giả vờ cười nói.

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ngu Sở bình thản nói, “Nếu đã khiến Lục phu nhân phải đến cùng ta bàn bạc, vậy nữ nhi của bà cũng nên lui xuống đi.”

Lục Tư Diệu vừa tính mở miệng ra muốn nói gì đó.

Thực ra nàng ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường có chút thông minh mà thôi, chẳng qua đã quen cậy thế gia đình phú quý nên luôn cho là bản thân thông minh hơn người, người lớn cũng sẽ xem trọng nàng ta một bậc.

Kết quả, Lục Tư Diệu còn chưa nói được gì, Ngu Sở đã liếc nhìn nàng ta một cái.

Rõ ràng chỉ là cái nhìn thoáng qua bình thường, nhưng vào lúc đó, Lục Tư Diệu đột nhiên nổi hết cả da gà, giống như bị điện giật vậy, toàn thân sợ hãi không cách nào giải thích được.

Nàng ta hoảng sợ cúi đầu, giọng nói rất nhỏ: “Nếu đã như vậy, vậy con lui xuống đây.”

Sau đó, bất chấp cả sự ngăn cản của nương, nàng ta đứng dậy, quay người nhanh chóng rời khỏi sân.

Lục phu nhân đối với thái độ của nữ nhi có chút khó hiểu, nhưng bà ta cũng không để tâm lắm, thay vào đó là nhìn vào Ngu Sở.

“Ngu chưởng môn, ta muốn nói chuyện liên quan đến nhi tử của ta.” Lục phu nhân nói, “Ta rất biết ơn ngài vì đã đưa nó trở về, nhưng mà… ta hy vọng ngài có thể cùng ta thuyết phục nó ở lại, dù sao thì đây mới là nhà của nó.”

“Ồ?” Ngu Sở thản nhiên nói, “Nếu ta không làm thì sao?”

Lục phu nhân cảm thấy suy đoán của bà ta là đúng, Ngu Sở đây là muốn giành nhi tử của bà ta, đúng là không hề muốn Lục Ngôn Khanh trở về!

Bà ta nén giận, giọng hơi trầm xuống: “Dù sao thì ta mới là thân mẫu của nó, máu đặc hơn nước, công ơn sinh thành khó đáp đền. Nếu Ngu chưởng môn là một nữ nhân thấu hiểu đạo lý, ngài nên hiểu bên nào nặng, bên nào nhẹ.”

“Vậy nên?” Ngu Sở nói, “Bà vẫn muốn làm như vậy?”

Thái độ như đang nhìn một hài tử đùa giỡn của Ngu Sở khiến Lục phu nhân càng tức giận.

“Là bởi vì ngài còn ở đây nên nó mới không thể quay về.” Lục phu nhân siết chặt nắm tay, bà ta nói: “Không bằng tranh thủ hôm nay, Ngu chưởng môn mang đồ đệ của mình quay về trước đi. Đến khi Tề nhi một mình ở nhà, nó cũng sẽ thoải mái hơn chút.”

Lục phu nhân đang nghiêm túc cảnh cáo Ngu Sở. Vì nhi tử, bà ta còn trực tiếp ra lệnh đuổi khách với nàng. Chỉ không ngờ rằng, thay vì tức giận, Ngu Sở chỉ cười nhẹ một tiếng.

Nếu có bọn đồ đệ hoặc những người quen thuộc với Ngu Sở ở đây ắt sẽ biết, nụ cười của Ngu Sở lúc này không phải điều gì tốt lành cả.

“Ngài cười cái gì?” Lục phu nhân nhướng mày.

“Ta còn cho rằng bà sẽ mang thủ đoạn thông thiên nào đến đối phó với ta cơ.” Ngu Sở thu lại dáng vẻ tươi cười, nàng lãnh đạm nói: “Bà là nương ruột thịt của Lục Ngôn Khanh mới khiến ta xem trọng Lục gia một chút. Bây giờ, xem ra cho dù là người xấu, không phải kiểu người nào cũng có thể giữ được.”

Lục phu nhân hoàn toàn không hiểu ý của Ngu Sở, nhưng bà ta vẫn cảm thấy đó không phải là lời tốt lành gì.

Bà ta ở sau lưng mắng người khác mắng đến vui sướng, trong tưởng tượng của bà ta, Ngu Sở, một nữ tử xinh đẹp lớn hơn con trai bà ta chừng hai mươi tuổi, đã trở thành kẻ thù. 

Nhưng bây giờ ngồi đối mặt với nhau, Lục phu nhân cảm thấy sự tồn tại của Ngu Sở giống như một vòng xoáy cực lớn, không những bà ta không thể nhìn thấu Ngu Sở, mà ngay cả khi nàng không làm gì, dường như cũng khiến tâm người khác hoảng loạn.

Lục phu nhân vừa đứng dậy, Ngu Sở chỉ bình thản nói: “Ngồi xuống.”

Đáng lẽ bà ta không nên nghe lời Ngu Sở, nhưng cũng giống như Lục Tư Diệu vừa rồi, lời nói của Ngu Sở khiến Lục phu nhân sinh ra bản năng né tránh khi gặp nguy hiểm, trong tiềm thức không muốn trở thành kẻ thù của nàng.

Người vẫn chưa phản ứng kịp, cơ thể đã ngồi xuống rồi.

Lục phu nhân vốn dĩ khí thế đùng đùng muốn đến chất vấn nàng, thế mà giờ đây, chẳng biết khí thế đó đã biến đi đâu hết cả.

“Ngài, rốt cuộc ngài muốn nói cái gì?” Lục phu nhân nghiêm nghị hỏi.

“Kỳ thật, ta không cần bà nói gì cả.”

Ngu Sở ngồi đối diện bà ta, chậm rãi ngước mắt lên.

Nàng nhìn chằm chằm vào Lục phu nhân, vươn tay ra, lãnh đạm nói, “—— Thuật dò hồn!”

Đồng thời lúc này, ở phía bên kia.

Sau cả một buổi sáng vội vã lên đường, cuối cùng xe ngựa của Lục gia cũng dừng lại.

“Tề nhi, phía trước chính là thôn Lý gia.” Lục Văn Đống nói.

Lục Ngôn Khanh bước xuống xe, cậu ngẩng đầu lên, nhưng những gì cậu nhìn thấy lại là một bãi đất hoang bên cạnh con đường chính, hoàn toàn không nhìn ra nơi đây từng có một cái thôn.

“Vài năm sau vụ đó, nơi này đã bị san bằng.” Lục Văn Đống thở dài, “Cũng không biết có phải do nơi đây oán khí quá nặng hay không, hằng năm đều có quan phủ đến trồng cây nhưng mấy cái cây đó năm nào cũng khô héo.”

Ông ta kêu người hầu chuẩn bị một số đồ cúng đưa cho Lục Ngôn Khanh thắp hương, nhưng nhìn thấy Lục Ngôn Khanh ngơ ngác đi về phía bãi đất hoang, Lục Văn Đống đành để người hầu đợi bên cạnh xe ngựa, ông ta sải bước đi theo Lục Ngôn Khanh ngay tắp lự. 

Khi Lục Ngôn Khanh đến gần, cậu phát hiện toàn bộ vùng đất chỉ toàn một mảnh hoang vu, có một số chỗ đất có màu đen, phía trên còn lưu lại ấn ký, hoa văn của nó giống với trấn linh phù mà Lục Ngôn Khanh lúc ở thành Đế từng nhìn thấy.

Chỉ là, Hoàng đế băng hà, trấn linh phù cũng mất đi tác dụng rồi.

Lục Ngôn Khanh đang ngẩn người thì nhận ra có người đang đến gần. Vì người này không mang đến cảm giác công kích, hơn nữa hơi thở cũng khiến người ta rất thoải mái nên phải mất vài giây sau, Lục Ngôn Khanh mới nhận thức được sự tồn tại của người đó.

Cậu quay đầu lại, thấy khuôn mặt của Lục Văn Đống cứng đờ. Giữa hai người họ là một thầy tu trẻ tuổi không nhìn ra được tuổi tác.

“Ngài cũng là thầy tu do Vũ chưởng môn mời đến sao?” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc hỏi.

Thầy tu kia khẽ lắc đầu.

“Tiểu hòa thượng chỉ là tự nguyện đi lang thang độ nhân mà thôi.” Nhà sư ôn tồn nói, “Lục tiên trưởng, một vị cố nhân đang đợi người, đi cùng ta.”

Tuy rằng Lục Ngôn Khanh có chút nghi hoặc, nhưng cũng từng bước đi theo thầy tu kia.

Đến khi thầy tu kia dừng lại, Lục Ngôn Khanh đứng ở mảnh đất hoang vu này, đột nhiên, giống như có dòng điện xẹt qua, cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm trên đất.

Cậu đã bước vào giai đoạn viên mãn của kỳ Kim Đan, nhớ lại những việc lúc còn nhỏ của mình, sự xuất sắc của người tu tiên cứ không ngừng xuất hiện.

Giống hệt như bây giờ, thậm chí đã cách hai mươi năm, cảnh còn người mất, tất cả đều tan biến. Nhưng đại não của Lục Ngôn Khanh vẫn từ trong những ký ức mờ nhạt của năm đó mà so sánh với vị trí ở hiện tại.

Mảnh đất cậu đang giẫm chân lên chính là đống tạp hóa ở sân sau mà năm đó cậu chạy trốn.

“Lục tiên trưởng.” Giọng nói ôn hòa của nhà sư kia vang lên, kéo lý trí của Lục Ngôn Khanh trở lại. 

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, cậu sửng sốt.

Dưới ánh mặt trời, cậu nhìn thấy nhà sư kia, dáng vẻ như một ngọn tháp tĩnh lặng.

Trong bóng dáng của người tu luyện Phật môn đột nhiên xuất hiện một thứ trong suốt màu trắng nhạt, cuối cùng chậm rãi phác họa ra dung mạo của một người.

Đầu óc của Lục Ngôn Thanh như “uỳnh” lên một tiếng, máu tựa như đang chảy ngược. Cậu mở to hai mắt, ngây người nhìn bóng dáng của hồn phách đang ngồi bên cạnh chân của nhà sư kia.

Đó chính là người thị vệ đã cứu cậu năm đó.

“Trong lòng cậu ta còn chấp niệm.” Nhà sư nói, “Nếu không gặp người, sẽ không luân hồi.”

Hơi thở của Lục Ngôn Khanh run lên, cậu tiến lên hai bước, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt linh hồn kia.

Bây giờ cậu cũng đã lớn đến độ tuổi của người thị vệ năm đó.

Linh hồn của thị vệ kia ngồi ở đó, đôi mắt to nhìn chăm chăm xuống mặt đất, có chút đơn thuần của hài tử.

“Huynh, huynh có nhớ ta không?” Lục Ngôn Khanh run giọng hỏi.

Ánh mắt của người thị vệ kia xê dịch từng chút một, bắt gặp ánh mắt của Lục Ngôn Khanh.

Người thanh niên gật đầu rồi lại lắc đầu, có chút mơ hồ.

“Ta muốn gặp ngươi.” Người thị vệ kia bối rối hỏi: “Tại sao ta lại muốn gặp ngươi?”

Linh hồn kia cùng với tất cả vong hồn của những người trong thôn đã bị trấn áp hai mươi năm, ký ức của bản thân sớm đã bị trấn linh phù tước đi, chỉ còn sót lại chút chấp niệm, chờ đợi ở nơi này.

Người thị vệ kia nhìn chằm chằm vào Lục Ngôn Khanh một cách mơ hồ, qua vài giây, cậu ta lại mỉm cười.

“Ta muốn gặp ngươi xem ngươi có lớn lên khỏe mạnh hay không.” Người thị vệ kia cười nói, “Ngươi đã lớn rồi.”

Năng lượng của linh hồn kia rất yếu ớt, ký ức cũng mơ hồ không rõ. Cậu ta vừa nói xong lời này, lại thấp giọng lẩm bẩm: “Tại sao ta lại muốn gặp ngươi? Ta…”

Lục Ngôn Khanh hai mắt đẫm lệ, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, không để cho bản thân chìm đắm trong bi thương và tự trách.

“Huynh, huynh tên là gì? Huynh là người ở nơi nào?” Lục Ngôn Khanh vội vàng hỏi, “Huynh họ là gì? Ta, ta sẽ lập bài vị, mỗi năm đều sẽ đến viếng huynh…”

Người thị vệ kia ngơ ngẩn nói: “Ta không biết.”

“Huynh không nhớ mình là ai ư?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

Người thị vệ kia lắc đầu.

“Ta muốn gặp ngươi…” Cậu ta lẩm bẩm, “… Ngươi đã lớn rồi, ta muốn gặp ngươi, tại sao ta phải gặp ngươi? Tại sao?”

Linh hồn của người thị vệ kia dường như chỉ còn sót lại chút chấp niệm này, cậu ta đã quên mất mình là ai, thậm chí tại sao cậu ta phải gặp Lục Ngôn Khanh, cậu ta cứ lặp đi lặp lại những lời này.

Lục Ngôn Khanh bi thương khó lòng dằn xuống, gần như không thể nói nên lời.

Nhà sư cúi xuống, nhẹ nhàng nói với linh hồn của người thị vệ, “Ngươi đã nhìn thấy đứa nhỏ này rồi, người không sao, người sống sót rồi, người rất ổn… Ngươi có thể an tâm rồi, đúng không?”

Lời độc thoại của người thị vệ kia bị phá vỡ, cậu ta bối rối nhìn nhà sư, rồi gật gật đầu.

“An tâm rồi.” Cậu ta tự lẩm bẩm, “Ta an tâm rồi.”

“Được.” Nhà sư hiền từ nói, “Vậy ta tiễn ngươi một đoạn.”

 

Lục Ngôn Khanh không trả lời, cậu nhìn chăm chăm vào người thị vệ, trong tiếng niệm của nhà sư, linh hồn của người thị vệ ấy từ từ phát ra ánh sáng mờ nhạt. 

Linh hồn không ngừng nhỏ dần, từ thân xác của một nam tử trẻ trung biến thành một thiếu niên, thành một hài tử, rồi sau đó là biến thành một hài nhi đang cuộn tròn say giấc. 

Cuối cùng, linh hồn của người thị vệ biến thành một đốm sáng trắng, biến mất dưới ánh mặt trời.

Nhà sư nhìn Lục Ngôn Khanh đang nhìn chằm chằm vào thiên không, âm thầm rơi lệ, mở miệng nói, “Lục tiên trưởng.”

Lục Ngôn Khanh đột nhiên hoàn hồn, nhìn về hướng nhà sư.

Nhà sư ôn hòa nói: “Cậu ấy sẽ chuyển thế đầu thai, còn người cũng nên buông bỏ đi quá khứ, quay về nơi người nên quay về.”

Lục Ngôn Khanh mím môi, cậu rủ mi mắt xuống, giọt nước mắt cuối cùng lặng lẽ rơi xuống.

Khi cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đã dần dần trở nên kiên định.

“Đa tạ sư phụ khai đạo.” Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói: “Người nói đúng, ta nên về nhà rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK