Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm nay, mặc dù Tiểu Hồ không có thái độ phản kháng, nhưng Cáp Lý Khắc lại có tật giật mình, lo sợ nàng ấy chống cự, vì vậy vẫn luôn nhốt nàng ấy trong lồng.

Vốn dĩ hôm nay lão hòa thượng ghé thăm, Cáp Lý Khắc lo lắng việc này bị bại lộ, nhưng hắn ta vừa nghĩ đến việc tối nay giết chết hòa thượng thì còn sợ gì ông ấy biết được chân tướng? Lại bảo Tiểu Hồ xuống mật thất ngủ.

Tối đến, ở mật thất, ngay cả cửa sổ hay nến cũng chẳng có, nơi đây chỉ là một mảng tối tăm, giơ tay ra cũng chẳng thấy năm ngón tay.

Tiểu Hồ đang nằm ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng động nhẹ từ bên ngoài truyền đến, tai nàng khẽ cử động, sau đó từ tử mở mắt.

Dù ở đây mọi thứ đều tối đen như mực, nhưng dòng máu hồ yêu cho phép nàng ấy có thể nhìn rõ mọi thứ trong căn mật thất này.

Chiếc bình hoa trên cánh cửa mật thất bị dịch chuyển ra, cánh cửa lối đi xuống bị mở ra, nữ hầu tay cầm nến vội bước xuống.

Trên trán nữ hầu đều là mồ hôi, nhanh chóng tiến đến trước lan can, đặt nến xuống, tay run rẩy giải bùa chú trên lan can thật nhanh. 

“Tiểu Hồ, người phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Nàng ta lặp lại, “Cáp Lý Khắc vô pháp vô thiên lại muốn giết người ở nhà —— Người tuyệt đối không thể ở lại đây thêm nữa!”

Nữ tử ngẩng đầu lên, mặc dù thông minh và kỹ năng giao tiếp giống như người bình thường, nhưng cuộc sống bao lâu nay khiến nàng ấy không quen nói chuyện.

Thấy dáng vẻ gấp gáp của nữ nhân đó, nàng ấy mở miệng hỏi, “Cha bị làm sao rồi?”

“Đừng gọi hắn ta như vậy, hắn ta không phải cha đẻ của người!”

Nữ nhân này giải được bùa chú, lan can hạ xuống, bởi vì quá vội, nàng ta cúi đầu xuống kéo cánh tay của Tiểu Hồ.

“Ta sai rồi, vốn ta cho rằng chuyện hắn ta đồng ý với ta là sự thật, hắn ta nói sẽ thả người. Nhưng hôm nay hắn ta đã điên rồi, là do ta đã không bình thường, thế mà lại tin tưởng lời hắn ta nói!”

Nữ hầu thầm thì bằng tiếng Tây Vực. Nhưng dù nàng ta nói cái gì, Tiểu Hồ vẫn dùng ánh mắt đơn thuần nhìn nàng ta, biểu cảm như thể không hề biết gì về thế sự ngoài kia.

“Hãy nhớ lấy, Tiểu Hồ, người không phải nữ nhi ruột của hắn ta.” Nữ hầu dùng đôi tay giữ chặt đôi vai của nàng ấy, nghiêm túc nói, “Phong ấn trên người người, hãy đi tìm tăng nhân, tìm đạo sĩ, tìm người tu tiên, tu ma —— Sẽ có người giúp người hóa giải! Người phải rời khỏi nơi này, đã hiểu chưa!”

“Nhưng mà.” Tiểu Hồ nói, “Muội muội không biết pháp thuật…”

“Nàng ta không phải muội muội của người!” Nữ hầu sụp đổ rồi, vội vã nói, “Bọn họ và người chẳng có chút quan hệ huyết thống nào cả, Cáp Lý Khắc nuôi người chỉ vì nữ nhi của hắn ta mà thôi, gia đình thật sự không phải như thế này, Tiểu Hồ, đừng tin bọn họ, người nhất định ——”

Nữ nhân giải thích cho nàng vã cả mồ hồi, nhưng Tiểu Hồ lại phân tâm.

Phía sau nữ hầu, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ vách tường lướt qua, là Cáp Lý Khắc.

Hắn ta cầm chiếc rìu, bước xuống thềm căn mật thất mà không để lại một tiếng động nào. 

Lúc hắn ta thấy nữ hầu đang lảm nhảm với Tiểu Hồ, ánh mắt hắn ta bỗng trở nên hung ác.

Sau khi hắn ta thấy bờ vai của nữ hầu, gương mặt Tiểu Hồ trắng bệch, còn có ánh mắt mơ hồ của nàng ấy thì nhìn hắn ta. 

Cáp Lý Khắc nhìn nàng ấy rồi nở nụ cười, đưa tay lên, ấn nhẹ môi mình. 

Nữ tử nhìn vào nữ hầu, lại nhìn sang Cáp Lý Khắc, nhất thời nàng ấy không hiểu được tình huống lúc này.

Cho đến khi máu bắn vào mặt nàng ấy.

Cáp Lý Khắc vung rìu, từ phía sau chém một cách dứt khoát vào nữ hầu.

Vốn dĩ hắn ta muốn chém vào cổ nàng ta, nhưng đây là lần đầu hắn ta động thủ giết người, lưỡi rìu bị chệch hướng, chém trúng vai.

“Ngươi, đáng chết, hạ nhân đáng chết!” Cáp Lý Khắc dùng lực rút chiếc rìu ra, nói một cách hung ác, “Là ngươi bảo tên hòa thượng kia bỏ trốn đúng không? Đồ tiện nhân nhà ngươi, đi chết đi!”

Nữ hầu hét lên, vai nàng ta đang rướm máu, nhưng tiềm lực của con người trước ranh giới sự sống và cái chết bỗng nhiên trỗi dậy, cũng không biết nàng ta lấy sức lực đến từ đâu, quay người đẩy ngã người đàn ông.

Hai người cùng nhau ngã xuống, nàng ta ngẩng đầu, hét lớn với nữ tử, “Chạy nhanh, chạy nhanh đi!”

Tiểu Hồ cứ ngơ ngác đứng ở đó, dòng máu đỏ sẫm chảy dài trên má.

Bên này, Cáp Lý Khắc bị ép xuống đất dùng tay nắm chặt lấy chỗ vết thương tên vai của nữ hầu, nhờ vậy mà tìm được cơ hội đẩy nàng ta ra, hắn ta đưa tay cầm lấy chiếc rìu bị rơi xuống đất, quay người chém về phía nữ hầu.

Vù ——! 

Chiếc rìu bỗng dừng lại ở không trung.

Cáp Lý Khắc chậm rãi ngước đầu lên, hắn ta nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng bệch của nữ nhi đang nắm chặt lấy cổ tay hắn ta, nhưng hắn ta lại chẳng có chút sức lực nào để thoát ra cả.

Vốn dĩ con ngươi của tiểu Hồ vẫn một màu đen giống như loài người, nhưng không biết từ lúc nào đã thu lại thành con ngươi của động vật, nàng ấy cúi đầu, nhìn nữ nhân đang hôn mê dưới mặt đất.

Cáp Lý Khắc trước giờ chưa từng nhìn thấy mặt dã thú như này của nàng ấy, hắn ta nuốt nước bọt, miễn cưỡng giở giọng uy nghiêm của một người cha, “Tiểu Hồ, buông ta ra, trở về lồng ngay!”

Ngay tức khắc, hắn ta cảm thấy những ngón tay của nữ nhi dùng lực mạnh hơn, cổ tay của hắn ta phát ra những tiếng kêu răng rắc.

“Tại sao lại phải làm như thế này?” Tiểu Hồ khẽ hỏi.

“Bởi vì, bời vì ——” Ánh mắt Cáp Lý Khắc đảo qua đảo lại, hắn ta vội vàng nói, “Bởi vì nàng ta làm sai rồi, vì vậy phải bị trừng phạt như thế này, không sai! Chính là như vậy, nàng ta không phải là một người hầu tốt, nàng ta phải chịu trách nhiệm cho tất cả những gì mình đã làm.”

Cáp Lý Khắc đã nhắm đúng một điểm, hắn ta không dạy cho Tiểu Hồ biết thế nào đúng sai, tất cả những điều nàng ấy biết đều từ chỗ hắn ta truyền đến. 

Hắn ta tự nhủ bản thân rằng, không nên vội, sẽ luôn có cách dỗ dành lại nữ nhi này…

Cáp Lý Khắc miễng cưỡng lộ ra nụ cười, hắn ta cười hỏi, “Con ngoan, nên trở về ngủ rồi. Để ta cho nàng ta nghỉ ngơi, được không?”

Hắn thấy sắc mặt của nữ nhi có chút lay động, nghĩ rằng chắc đã bị ảnh hưởng bởi những lời hắn ta nói, lực nắm ở cổ tay hắn ta cũng thả lỏng đi không ít.

“Nhưng mà…” Nàng ấy khẽ hỏi lại, “Nàng ấy đã làm sai chuyện gì?”

Cáp Lý Khắc phát hiện, nữ nhi hôm nay thật lắm lời.

Hắn ta lo rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì mọi chuyện sẽ thay đổi, hắn hắng giọng, nghiêm nghị nói, “Đợi sau khi con trưởng thành rồi sẽ rõ. Bây giờ, mau nghe lời quay về đi! Nếu không thì sẽ không phải là nữ nhi ngoan của ta nữa!”

Những ngón tay của Tiểu Hồ run lên, nhẹ nhàng buông tay Cáp Lý Khắc ra.

Không đợi hắn ta thở phào, trước mặt bỗng nhiên nổi lên một trận long trời lở đất, dường như hắn ta bị một cơn gió đẩy nhào.

Hắn ta ngã xuống đất, chỉ nhìn thấy bóng dáng nữ nhi ôm lấy người hầu gái bỏ chạy, tức khắc biến mất ngay bên thềm.

“Không, không ——! Quay lại cho ta!” Cáp Lý Khắc hét lớn trong vô vọng.

Tiểu Hồ ôm lấy nữ hầu, máu của nữ hầu nhuộm đỏ cả thân trước của nàng ấy. 

Nàng ấy nhanh chóng chạy ra khỏi phủ đệ của Thánh Nữ, dường như khắp nơi đều là người cầm đuốc kiếm tìm nàng ấy vậy. 

Trong lúc hoảng loạn, nàng ấy đến nơi quen thuộc nhất theo thói quen, con hẻm nơi nàng ấy cất giấu thịt.

Tiểu Hồ ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt nữ hầu xuống đất, nữ nhân này hôn mê bất tỉnh, bờ môi trắng bệch, vết thương ở vai sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương, máu chảy không ngừng.

Nàng ấy vội đưa tay ra, dùng yêu khí chữa trị vết thương của nữ hầu. Mặc dù miễn cưỡng giúp vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng nữ hầu vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Tiểu Hồ có thể cảm nhận được hơi thở của nữ hầu ngày càng yếu ớt hơn.

Vào đúng lúc này, bên ngoài con hẻm nhỏ truyền đến âm thanh, Tiểu Hồ ngẩng đầu lên, đồng tử giãn ra, cả người đều trở nên căng thẳng, chuẩn bị vào trạng thái chiến đấu.

Nhưng kết quả là, nàng ấy lại bắt gặp đôi mắt của Cốc Thu Vũ.

Nàng ấy hơi sững sờ.

Cốc Thu Vũ thở hổn hển, nhìn Tiểu Hồ rồi nói, “Ta từng học y thuật, còn là người tu tiên, ta có thể cứu nàng ta… Ngươi tin ta chứ?”

Tiểu Hồ ngồi xuống đất, ngẩn ngơ nhìn Cốc Thu Vũ. Nàng ấy không lên tiếng, cũng không cho phép nhưng cơ thể lại dần dần thả lỏng.

Cốc Thu Vũ bước tới thăm dò, thấy Tiểu Hồ không ngăn cản, mới ngồi xuống bên cạnh nữ hầu, dùng chân khí để thăm dò tình trạng cơ thể của nữ hầu.

Nàng phát hiện vết thương của nữ nhân này được yêu khí cầm máu, nhưng vì trước đó mất máu quá nhiều, cộng thêm bệnh cũ, còn không chữa trị chỉ có thể chết dần chết mòn như thế này. 

Cốc Thu Vũ lấy linh đan và kim châm ra, tạm thời bảo toàn tính mạng cho nữ hầu trước.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồ, “Bây giờ tạm thời nàng ta không sao, nhưng cần phải tiến hành một bước cứu chữa nữa —— Sư huynh của ta rất giỏi trong việc này, ngươi có đồng ý cùng ta đi tìm huynh ấy không?”

Trước đây Tiểu Hồ chưa từng gặp phải việc nào phức tạp và rắc rối như thế này, đại não của nàng ấy hoàn toàn đông cứng lại, chỉ có thể theo bản năng mà phân biệt tốt xấu lợi hại.

Nàng ấy có thể cảm nhận được Cốc Thu Vũ không có ác ý, vậy nên gật đầu đồng ý.

“Đi theo ta!” Cốc Thu Vũ nói.

Tiểu Hồ ôm nữ hầu lên, hình bóng hai người nhanh chóng biến mất trong thành Hoả Thánh.

Cốc Thu Vũ đưa Tiểu Hồ quay lại khách trạm, bọn họ không đi cửa chính, mà nhảy vào phòng từ cửa sổ khách điếm.

Trong phòng, Lục Ngôn Khanh và Lý Thanh Thành đang ở trong khách điếm, Ngu Sở cũng ở đó.

“Muội trở về rồi!” Cốc Thu Vũ vừa bước vào đã nói, “Sư huynh, huynh xem người này xem.”

Lục Ngôn Khanh sững sờ trong chốc lát khi thấy Tiểu Hồ một thân vấy đầy máu tươi đứng phía sau nàng, sau đó mới gật gật đầu, bước đến.

“Đặt người lên giường đi.” Lục Ngôn Khanh nói, “Để ta xem xem.”

Tiểu Hồ theo lời của cậu mà đặt người nằm trên giường.

Sau khi Lục Ngôn Khanh xem xét tỉ mỉ, cậu nói, “Yên tâm, ta có thể cứu.”

Cả người Tiểu Hồ đang nín thở lúc này mới thả lỏng.

Lục Ngôn Khanh bên này đang cứu người, Lý Thanh Thành ở bên cạnh hỏi, “Sao tỷ lại đưa nàng ấy về vậy? Không gặp các sư huynh sao? Đại sư đâu ạ?”

“Đệ không biết lúc nảy loạn thế nào đâu.” Cốc Thu Vũ nói, “Vốn dĩ ba người bọn ta canh giữ bên ngoài phủ đệ Thánh Nữ, kết quả là không biết đã xảy ra chuyện gì, hạ nhân của phủ Thánh Nữ làm phản hết, đánh nhau với hộ vệ riêng của Cáp Lý Khắc.”

Cốc Thu Vũ mím môi.

“Một lúc sau, muội thấy nàng ấy mang theo một người toàn thân đầy máu chạy ra, muội vội vàng đi theo nàng ấy.”

“Vậy Thẩm Hoài An các đệ ấy thì sao?” Lục Ngôn Khanh hỏi, “Vị tăng nhân kia thì sao?”

Cốc Thu Vũ lắc lắc đầu.

“Muội không để ý.” Nàng nói. Nàng nhìn Ngu Sở, “Sư tôn, phải làm thế nào đây?”

“Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều ở đó, không xảy ra chuyện gì được đâu.” Ngu Sở nói.

Chỉ có điều…

Ánh mắt nàng không khỏi chuyển nhìn nữ tử phía trước.

Sau khi biết được nữ hầu vô sự, cả người Tiểu Hồ dường như trở nên đờ đẫn và trống rỗng.

Nàng ấy đứng ngẩn ngơ, trên mặt và người đều là máu, còn ánh mắt vô hồn cứ như một đứa trẻ lạc đường.

Dường như, nàng ấy không biết phải làm gì, mơ hồ liền bị đưa đến nơi đây, cũng không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.

“Tiều Hồ.” Ngu Sở chậm rãi gọi, “Qua đây ngồi.”

Tiểu Hồ vẫn đứng đó, vốn dĩ đã có chút ngẩn ngơ. Thế giới yên ổn xung quanh nàng ấy bỗng chốc sụp đổ.

Vô số việc và thanh âm mà nàng ấy có thể hiểu được cứ dồn dập kéo đến, khiến cho nàng ấy không biết phải làm như thế nào.

Nghe thấy giọng nói của Ngu Sở, Tiểu Hồ nhìn qua trong vô thức.

Trong mắt nàng ấy, mỗi người đều có hơi thở và năng lượng riêng.

Hơi thở hỗn độn của Cáp Lý Khắc hoàn toàn khác với Ngu Sở, hơi thở của Ngu Sở điềm đạm ôn hòa, mang đến cho người ta một cảm giác an định khá mãnh liệt, tưởng như, dẫu những chuyện hủy thiên diệt địa có đến trước mặt, cũng sẽ được nàng giải quyết một cách êm xuôi.

Tiểu Hồ bước qua, kéo ghế ngồi xuống, nàng ấy cúi đầu, bất luận Lý Thanh Thành có tiếp đón như nào cũng không hề phản ứng lại. 

Nàng ấy không uống, khống ăn, thậm chí cũng không hỏi một câu tại sao, chỉ ngồi đó và cúi đầu, cứ im lặng như thể đã làm gì sai trái.

Kiểu nghe lời thành thực thế này cho người ta cảm thấy rất đáng thương, làm người khác phải đau lòng.

Trong tất cả những câu chuyện, yêu tộc hồ ly là loài vật cho người ta cảm giác dường như là loài chủ động và hướng ngoại, chưa từng gặp qua hồ ly nào mà lại trầm lặng như Tiểu Hồ này.

Đứa trẻ này, chắc sẽ không tự kỷ hơn Tiêu Dực đấy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK