Ngu Sở ở trong hệ thống ngoại trừ hoàn thiện kỹ năng sư phụ của mình thì còn thuận tiện học luôn phương pháp vận dụng “Bàn tính Tinh Thần”.
Bàn tính Tinh Thần này, là trước đó khi thu nhận Lý Thanh Thành làm đồ đệ, hệ thống đã đưa cho nàng.
Thành thật mà nói, khả năng đo lường sự sống và cái chết của Lý gia là một loại bản lĩnh thần thông mà không ai có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu. Về phương diện này, các trưởng lão của Lý gia mới là người thầy tốt nhất cho Lý Thành Thành, thật ra Ngu Sở không thể dạy được gì nhiều cho cậu ấy cả.
Nhưng chỉ có một điểm duy nhất, Lý gia có thần thông đến đâu thì cũng chỉ là người phàm trần không tu tiên, nhưng năng lực của Lý Thanh Thành có thể kết hợp với tu vi của bản thân để có thể dự đoán một cách tỉ mỉ, chi tiết hơn.
Loại năng lực trời sinh này, Ngu Sở rất khó có thể dạy cho cậu ấy một cách thực tế nhất, bởi vì chính bản thân nàng không phải người có năng khiếu ở phương diện này.
Nhưng không có giới hạn nào trong căn phòng trắng của hệ thống cả, nơi này vốn là không gian của rất nhiều vị trí trên thế giới, được sử dụng cho những người thực thi nhiệm vụ học tập những loại năng lực vượt qua cả giới hạn bản thân của bọn họ.
Trong khi Ngu Sở trau dồi công pháp tu luyện yêu tu của mình đã thuận tiện tái nhập nền tảng bói toán thiên phú thần sầu, rồi học cả “Bàn tính Tinh Thần” này.
Sau khi trở về thực tại, mặc dù nàng không phải là hồ yêu, không có cách vận dụng yêu lực, cũng vừa không có thiên phú về phương diện bói quẻ, nhưng nàng có thể học, cũng có thể dạy cách đọc khẩu chú.
Chỉ là, khoảng thời gian gần đây Ngu Sở đang bận đặt nền móng cho Tiểu Hồ, nên trước tiên nàng đưa “Bàn tính Tinh Thần”, sự kết hợp giữa việc tu tiên và cổ văn bói toán cho Lý Thanh Thành xem.
“Sư tôn, đây là gì vậy ạ?”
“Trước kia ta tình cờ tìm được một cuốn cổ văn bí tịch.” Ngu Sở nói, “Mấy tháng này ta sẽ bận rộn với sư muội của con, nếu như con có lòng thì tự đọc qua một chút đi.”
“Vâng, sư tôn!” Lý Thanh Thành đồng ý, sau đó cậu ấy tiến lại gần, cười hì hì, “Sao người chỉ đưa cho một mình con vậy? Sư tôn, người như vậy có tính là cho con ưu tiên đặc biệt không ạ?”
Ngu Sở búng Lý Thanh Thành một cái, nàng nhướng mi, “Không được lười biếng đâu đấy.”
“Con biết rồi sư tôn, con sẽ đọc thật kỹ!” Lý Thanh Thành đảm bảo nói.
Trước tiên Ngu Sở đưa Hà Sơ Lạc quay trở lại phía sau núi với mình.
Thật ra nàng cũng cố ý không nói cho Lý Thanh Thành biết cuốn sách này là sách gì.
Nếu như thằng nhóc này có thể thật sự đàng hoàng đi lật từ điển từ cổ phiên dịch thư tịch cổ văn này, vậy cậu ấy sẽ hết sức kinh hãi, như nhặt được bảo vật quý hiếm, nói không chừng sáng ngày mốt sẽ kích động chạy đến tìm nàng.
Nếu như Lý Thanh Thành không có phản ứng gì, chờ đến khi Ngu Sở đến hỏi cậu ấy… Thì, chắc chắn thằng nhóc này lười biếng, ngoài miệng đồng ý nhưng thật ra lại không hề động đến cuốn sách đó.
Ngu Sở vẫn luôn cho cho rằng tất cả đồ đệ của mình, bao gồm cả Lý Thanh Thành ngoài miệng ngày ngày đều than thở mệt mỏi, nhưng đứa nào cũng đều là bé ngoan không lừa người.
Nếu Lý Thanh Thành ngoan ngoãn đọc sách, đây cũng coi như một phần quà ngạc nhiên cho cậu ấy. Còn nếu như cậu ấy âm thầm lười biếng… Hừ hừ. Vậy thì cậu ấy chết chắc rồi.
Bên này, Lý Thanh Thành mới vừa vào đến thư phòng đã mở sách ra, cậu ấy cảm thấy có một làn gió lạnh thổi vào phía sau cổ mình, không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Nếu là những đồ đệ khác thì cũng chỉ gãi đầu một cái rồi thôi, nhưng Lý Thanh Thành sẽ không như vậy. Cậu ấy là người tính mệnh, rất sợ những dự cảm xấu, lúc này cậu ấy lập tức bói cho bản thân một quẻ.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đi vào tìm sách thì thấy cảnh này.
“Đệ đang làm cái gì thế?” Lục Ngôn Khanh cảm thấy kỳ lạ nên hỏi cậu ấy.
“Sư huynh, đệ quyết định một tháng tới sẽ không xuống núi.” Lý Thanh Thành nghiêm túc nói, “Khoảng thời gian tới đệ không nên ra khỏi cửa, nên tịnh tâm dưỡng tính ở nhà đọc sách.”
Lý Thanh Thành ngày thường rất thường hay lải nhải, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nghe nhiều đã thành quen rồi.
Hai người bọn họ lấy sách xong, lúc Lục Ngôn Khanh tới gần thì đi qua vỗ vai Lý Thanh Thành, bày tỏ sự khích lệ.
Thẩm Hoài An cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lý Thanh Thành thực sự có chút buồn cười lại có chút đáng yêu, cậu cuộn cuốn sách lại thành ống rồi gõ lên đầu Lý Thanh Thành vài cái.
Mặc dù Lục Ngôn Khanh đã ngăn hành động ức hiếp sư đệ của Thẩm Hoài An, sau đó vẫn kéo người đi ra ngoài.
Lý Thanh Thành sờ đầu của mình, cậu ấy bỏ nhiều công sức hơn thường ngày gấp trăm lần, nghiêm túc phiên dịch sách cổ.
Lúc cậu ấy đọc hết một đoạn, cậu ấy mơ hồ nhận ra được có chỗ nào đó là lạ.
Đến lúc đọc được nửa trang, Lý Thanh Thành kích động đứng lên.
“Cuốn sách này, bảo bối, đúng là đại bảo bối mà! Nếu để cho cha mình biết đến cuốn sách này thì chắc chắn ông ấy sẽ để cuốn sách này ở nhà cúng, mỗi ngày gặm ba lần!” Lý Thanh Thành cầm cuốn sách lên vui mừng không thôi.
Ở nơi thành Đế xa xôi, Lý Quang Viễn đang ngồi uống trà thì cảm thấy lỗ tai mình nóng lên.
“Có khi nào thằng nhóc kia lại thì thầm nói xấu gì ở sau lưng mình không nhỉ?” Lý phụ nghi ngờ tự nói với bản thân.
Trong thư phòng Tinh Thần Cung, Lý Thanh Thành kích động mất một lúc, vất vả lắm mới bình tĩnh lại một chút, lập tức hiểu được dụng ý của Ngu Sở.
“Sư tôn thật tốt.” Lý Thanh Thành ngồi lại vào bàn, thích thú nhìn cuốn sách trong tay này, cậu ấy tự nhủ: “Nhưng cũng rất gian xảo, không hổ là sư tôn của mình.”
Ngày hôm đó Ngu Sở dạy bài học nền tảng cho Hà Sơ Lạc cả một buổi chiều, nàng vừa dẫn Hà Sơ Lạc ra sau núi thì thấy Lý Thanh Thành lảng vảng trước chính điện.
“Sư —– tôn ——!” Lý Thanh Thành ngẩng đầu lên, biểu cảm lập tức cực kỳ dồi dào, cảm động tiến lên nghênh đón.
Ngu Sở biết tên nhóc này không những không lười biếng, hơn nữa còn phát hiện ý đồ quan trọng nhất của nàng.
“Nói chuyện đàng hoàng?” Nàng nhướng mi nói.
“Sư tôn.” Lý Thanh Thành cười hì hì, cậu ấy gãi gãi đầu, “Quyển sách này thật sự cho con sao ạ?”
“Con cũng đã đứng ở đây rồi, chứng tỏ là con đã đọc sách. Con nói xem có phải cho con không?” Ngu Sở cười như không cười trả lời đồ đệ của mình.
“Sư tôn, người tốt quá, người là sư phụ tốt nhất con từng gặp!” Lý Thanh Thành ca ngợi nàng.
Lúc Lý Thanh Thành khen người khác, ngay cả rắm cầu vồng [*] cũng đều giống nhau, nhưng thực tế thì cậu ấy vẫn có chút không nói ra khỏi miệng được.
[*] 彩虹屁, Cǎihóng pì, thải hồng thí, Tâng bốc – Ý chỉ fan thổi phồng idol một cách khoa trương, ngay cả đánh rắm cũng như cầu vồng.
Lý Thanh Thành do dự một lúc lâu, mới làm như nói đùa, “Sư tôn, cái này cũng không tốn quá nhiều sức lực của người đúng không ạ?”
Cậu ấy có thể nhìn ra được “Bàn tính Tinh Thần” này chất lượng, đáng giá đến mức nào, vì vậy nên cậu ấy rất sợ Ngu Sở đưa cho mình sẽ chỉ là hoang phí công sức.
Mặc dù ngày thường Lý Thanh Thành hay hi hi ha ha, thật ra, bên trong cậu ấy là một người rất nhạy cảm, rất coi trọng tình cảm của trưởng bối và đồng liêu, hơn nữa cậu ấy còn là kiểu người không thích bộc lộ cảm xúc tiêu cực của bản thân.
Ngu Sở vươn tay sờ sờ đầu cậu ấy, sau đó nói: “Trong khoảng thời gian này con cứ đọc sách trước đi, đợi nền tảng của Tiểu Hồ ổn định rồi, con chạy đến tìm ta học.”
Lý Thanh Thành tất nhiên lập tức thu vẻ ngại ngùng xấu hổ vừa rồi lại, cậu ấy ôm sách đi theo hai người.
“Sư tôn, con sẽ đọc sách cẩn thận. Người chuyên tâm lo lắng cho tiểu sư muội là được.” Lý Thanh Thành lại nhìn Hà Sơ Lạc, cậu ấy cười nói, “Hà Sơ Lạc?”
“Sư huynh.” Hà Sơ Lạc ngoan ngoãn đáp.
Hà Sơ Lạc cũng không hiểu vì sao mà Lý Thanh Thành đặc biệt thích nghe nàng ấy gọi là sư huynh, Thẩm Hoài An còn nói cậu trẻ con.
Thật ra thì đây là cảnh tượng người nhỏ tuổi nhất chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu đã từng tồn tại, mà Lý Thanh Thành làm tiểu sư đệ hai năm nay đã rồi, tất nhiên cậu ấy cực kỳ vui vẻ khi nghe Tiểu Hồ gọi mình là sư huynh rồi.
Lý Thanh Thanh nghe thấy tiểu sư muội gọi mình là sư huynh, hôm nay lại còn có được một cuốn sách hay tuyệt đỉnh, Lý Thanh Thành vui đến mức cảm giác bản thân sắp lâng lâng luôn rồi.
Cậu ấy vốn đang chạy về phía trước được mấy bước, bỗng nghĩ đến điều gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Ngu Sở.
“Sư tôn, con có thể khoe khoang với các sư huynh không?” Cậu ấy hỏi.
Ngu Sở gật đầu, đồng ý với ý đồ của cậu ấy.
Lý Thanh Thành hoan hô một tiếng, giơ cao cuốn cổ thư, ngay lập tức đi tìm các sư huynh.
Hà Sơ Lạc là kiểu người nếu như có người nào đó chạy đi, nhưng nàng ấy cái gì cũng không biết thì sẽ như một hài tử tò mò chạy theo phía sau, cũng điên điên khùng khùng đuổi theo Lý Thanh Thành.
Đến khi Ngu Sở gần đến nơi, đám đồ đệ đã ồn ào la hét ầm ĩ tụ lại một chỗ, bọn nhỏ tràn đầy năng lượng như những người trẻ tuổi thông thường.
Ai có thể ngờ được, uy danh của những đứa trẻ ngây thơ này đang ngày một dâng cao đâu.
Bởi vì bọn họ cũng tham gia vào chuyện ở thành Đế, với lại khi ở bên ngoài đứa nào cũng có dáng vẻ đĩnh đạc trưởng thành, không ít các đệ tử môn phái khác truyền tai nhau thực lực năm đệ tử của Tinh Thần Cung đều đã đạt tới kỳ Nguyên Anh, cho nên mới có thể ngang ngược như vậy.
Thật ra thì đám đồ đệ này của nàng chỉ đơn thuần là lớn lên có được dáng dấp anh tuấn, mạnh khỏe mà thôi.
Lục Ngôn Khanh lãnh đạm mang cảm giác cao xa, Thẩm Hoài An thâm trầm kiêu ngạo, Tiêu Dực ít nói lạnh như băng, Lý Thanh Thành tính toán như thần, và cả Cốc Thu Vũ xinh đẹp động lòng người.
Bọn nhỏ càng lớn khí chất càng tốt, chưa cần phải ra tay xuất chiêu, người khác mới chỉ nhìn sắc mặt thôi cũng sẽ cảm thấy bọn nhỏ ít nhất đã đạt tới cảnh giới cuối cùng của kỳ Kim Đan.
Cả năm người cùng đứng một chỗ, người đối diện đừng nói đến việc động thủ, mà mới chỉ nhìn thôi đã thấy như bức tường thành bất khả chiến bại. Chỉ cần nhìn tướng mạo và khí chất của năm người này thôi cũng đã đủ khiến những người khác cảm thấy bản thân không thể thắng được rồi.
Những ngày bình thường Tinh Thần Cung đều sẽ sống ẩn thân, chỉ xuất hiện trong những thời điểm quan trọng, điều này khiến những lời đồn đại về Tinh Thần Cung trong giới tu tiên ngày một khoa trương hơn.
Nhưng khi nhìn vào sự trẻ con lộn xộn của bọn nhỏ khi không có ai như thế này… Rõ ràng là kiểu điển hình khi ở ngoài là rồng là phượng, ở nhà lại là đám Husky ngáo quấn lấy nhau.
Cho dù thế giới bên ngoài có lôi kéo như thế nào đi chăng nữa, sáu tên đồ đệ ở Tinh Thần Cung đều bị Ngu Sở nuôi thành những người hệ Phật làm ra làm, chơi ra chơi.
Mặc cho bên ngoài những lời đồn đại bay khắp nơi, bọn họ đều ở trong môn phái dốc lòng tu luyện, ngay cả Hà Sơ Lạc vừa mới bắt đầu vẫn chưa thích nghi được với kiểu cuộc sống học tập này cũng đã dần dần thay đổi.
Dù sao thì tâm trí của Hà Sở Lạc không khác gì một hài tử cả, sư phụ và các sư huynh, sư tỷ đều cầm sách đọc, mặc dù nàng ấy cảm thấy đọc sách không vui, nhưng ngày ngày mưa dầm thấm lâu, Hà Sơ Lạc cũng đã có thể ngồi yên.
Bản thân Ngu Sở tự mình thử nghiệm tu luyện một lần xem thế nào nên khi bắt đầu dạy Tiểu Hồ cũng cực kỳ thuận buồm xuôi gió, Tiểu Hồ tiếp nhận công pháp Tinh Thần vô vùng tốt.
Ba tháng sau, khi Tiểu Hồ gần như đã học được những điều cơ bản, Ngu Sở bắt đầu vừa để ý Tiểu Hồ vừa dạy Lý Thanh Thành.
Lý Thanh Thành thật sự rất vui mừng.
Dù sao thì bây giờ nhiều đồ đệ, Ngu Sở không thể tập trung một kèm một với Lục Ngôn Khanh giống như thuở mới bắt đầu, hay là một kèm hai với Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An như vậy được. Sự chú ý của nàng phải phân chia đồng đều cho mỗi đồ đệ.
Lý Thanh Thanh đôi khi vẫn nghĩ cậu ấy ra ngoài quá trễ theo tiên đoán của ông nội, nếu như cậu ấy rời đi sớm hơn mấy năm, cậu ấy sẽ giống như Đại sư huynh và Nhị sư huynh khoảng hơn mười tuổi đã gặp được sư phụ, có lẽ tình cảm còn có thể sẽ sâu đậm hơn bây giờ một chút.
Mặc dù nói ra thì có chút ngây thơ, dù sao thì Lý Thanh Thành cũng đã hai mươi tuổi rồi, cảm giác bản thân giống như hài tử giành giật kẹo đường khiến cậu ấy có chút xấu hổ, nhưng sư phụ quan tâm cậu ấy nhiều hơn, cậu ấy thật sự rất vui vẻ.
Nhưng số phận chính là như vậy, lo được lo mất.
Cậu ấy ở nhà nhiều hơn vài năm với cha nương tổ mẫu, thì sẽ ít đi từng đó năm thân quen với sư phụ. Cậu ấy rời đi sớm hơn vài năm, sẽ mất liên lạc với gia đình thêm từng đó năm, thật ra thì cũng không khác nhau là mấy.
Có thể là do mấy ngày nay tâm trạng của Lý Thanh Thành rất tốt, tốt đến mức có thể thấy rõ ràng được, Lục Ngôn Khanh thấy vậy thì cười hỏi, “Tâm trạng đệ tốt như vậy là vì đã chuẩn bị ổn thỏa cho đại hội tiên môn mấy tháng tới rồi sao?”
Lý Thanh Thành vốn dĩ đang vui vẻ thì nụ cười lịm tắt ngay.
Phải rồi, còn đại hội tiên môn nữa, sao cậu ấy lại quên mất tiêu chuyện này vậy nhỉ?
“Đệ làm gì mà sửng sốt vậy?” Lục Ngôn Khanh cũng bị sắc mặt thay đổi đột ngột của sư đệ làm cho giật mình, “Không phải sư tôn chuẩn bị bí tịch phòng thân cho đệ sao?”
“Sư huynh, đệ không muốn đi đại hội tiên môn.” Lý Thanh Thành làm vẻ mặt đau khổ nói, “Từ nhỏ đến lớn, nỗi buồn phiền lớn nhất của đệ là những nơi biểu diễn tiết mục như thế này, đệ thật sự không thích thể hiện trước mặt người khác.”
Lục Ngôn Khanh đang định nói mấy câu an ủi thì Ngu Sở đi ngang qua.
“Các con đang nói chuyện gì thế?” Ngu Sở hỏi.
“Chúng con đang nói chuyện đại hội tiên môn.” Lý Thanh Thành lập tức thay đổi biểu cảm, cậu ấy thành khẩn mà khát vọng nói, “Đại hội tiên môn là cơ hội để con chứng minh bản thân, cũng là cơ hội để kiểm tra thành tích hai năm qua của con, con không thể chờ đợi để được tham gia đại hội tiên môn này!”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Thành: Đối mặt với sư tôn, mình không thể không làm theo trái tim mách bảo!
Đại hội tiên môn: Cứu mạng!