Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Hoài An mở mắt.
Thẩm Hoài An khẽ hít một hơi, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đang rít gào đau đớn. Người tu tiên cũng có thể tự kiểm tra tình trạng cơ thể của mình. Cậu nhận ra mặc dù bản thân vẫn cảm thấy rất đau nhưng xương cốt và lục tạng ngũ phủ bị tổn thương đều đã hoàn toàn lành lặn.
Trong phút chốc, đầu óc của Thẩm Hoài An vẫn còn mê man, chưa kịp phản ứng bản thân đang ở chỗ nào.
Cho đến khi cậu nghe thấy tiếng hít thở của một người khác từ bên cạnh truyền tới, cậu mới cố gắng cử động cánh tay chống người dậy, nhìn thấy Cốc Thu Vũ đang làm ổ trong góc, ngủ say giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Cậu đã trở lại rồi.
Thẩm Hoài An thất thần trong chốc lát, đúng lúc này, cửa sương phòng bị đẩy ra, Ngu Sở bước vào.
Trong lòng Thẩm Hoài An căng thẳng, cậu chịu đựng đau đớn ngồi thẳng dậy, sau đó cúi đầu xuống.
“... Sư tôn.” Cậu khẽ gọi.
Không biết vì sao, cậu có chút lo sợ.
Sợ bị Ngu Sở quở trách, cũng sợ nàng sẽ thất vọng về mình, sợ nàng sẽ đuổi mình đi.
Ngu Sở chăm chú nhìn thiếu niên trời sinh tính tình quật cường này, lúc này cậu đang cúi đầu, tóc dài thường ngày cột cao giờ lại đang xõa loạn xạ trên vai, nhìn không còn vẻ hoạt bát như mọi khi mà có chút gì đó yếu ớt, ngoan ngoãn đến mức đáng thương.
Nàng ngồi xuống bên cạnh giường, nàng để ý thấy người Thẩm Hoài An co lại một cái, cả người đáng thương nghiêng vào bên trong.
Ngu Sở thật sự vừa đau lòng vừa bất lực. Đứa nhỏ này bị người ta hãm hại bị thương nặng thành ra thế này, vậy mà đến giờ vẫn sợ nàng trách phạt, thật sự khiến nàng không biết phải nói gì bây giờ.
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bả vai thiếu niên ôm cậu vào trong lòng, dịu dàng vỗ vai trấn an cậu.
“Con chịu ấm ức rồi.” Ngu Sở nhẹ giọng an ủi.
Thẩm Hoài An vốn còn đang bình tĩnh, được sư phụ ôm vào trong lòng, mọi buồn phiền lo lắng dường như đã tìm được người có thể nương tựa. Cậu tựa đầu vào bả vai Ngu Sở, vai cậu run run khẽ nghẹn ngào, nhỏ giọng nức nở như một đứa trẻ.
Ngu Sở ôm đồ đệ đang khóc, nàng cụp mắt xuống, trong lòng tràn đầy tức giận đang cố dồn nén.
Bốn tên đệ tử đã mấy chục tuổi của Thiên Cẩu Các đã trưởng thành kia không biết xấu hổ, đi lừa một thiếu niên mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn dùng phương thức ác độc như vậy chơi xấu cậu.
Mấy tên đó đầu tiên rải bột phấn sau đó lại hạ độc lên bả vai Thẩm Hoài An, nghĩ thôi cũng đã biết không phải hạng người tốt lành gì rồi, người bình thường chắc chắn sẽ mất mạng ngay lập tức.
Điều khiến Ngu Sở tức giận nhất là tên đệ tử đó lợi dụng tâm tính thiếu niên của Thẩm Hoài An. Nếu không, với thực lực kém cỏi của mấy tên đó sao có thể là đối thủ của Thẩm Hoài An?
“Con không làm gì sai hết.” Ngu Sở nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Hoài An, nàng khẽ nói, “Con tin tưởng vào công bằng và đạo nghĩa, không hề sai. Con cứu bách tính tay không tấc sắt, cũng không sai. Người sai là bọn họ, bọn họ là loại người côn đồ vô lại, lợi dụng sự thiện lương của con mà thôi.”
Thẩm Hoài An dựa vào vai Ngu Sở, giọng cậu khàn khàn thì thầm nói, “Sư tôn, vẫn là con sai… Trước đó con không nghe lời người, không chăm chỉ tu luyện. Người bảo con làm việc gì cũng không được nóng nảy, con lại không nghe. Trước đó người đã từng nói tiểu nhân khó phòng, bảo chúng con phải cẩn thận một chút, con cũng không chịu để vào tai…”
Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Con vẫn còn đang ở tuổi niên thiếu, hơn nữa lại đang ở tuổi nghịch ngợm phá phách nhất. Trên đời này có đứa trẻ nào nghe lời người lớn hoàn toàn đâu chứ? Con đã nghe lời rồi, là đứa trẻ ngoan.”
Thẩm Hoài An mím môi, nếu Ngu Sở vì chuyện này mà mắng cậu một trận, vậy thì cũng không sao. Dù sao bây giờ nghĩ lại, trước đó cậu thật sự quá kiêu ngạo, cũng quá ngu dốt, chưa từng gặp loại người như đám Thiên Cẩu Các, cho rằng người trên đời này đều là người tốt.
Nhưng Ngu Sở không chỉ không mắng cậu mà vẫn luôn an ủi cậu, nói cậu là đồ đệ tốt, ngược lại khiến trong lòng Thẩm Hoài An thấy khó chịu, áy náy hơn.
“Lúc ấy người luôn nhắc nhở chúng con phải cẩn thận một chút, đừng gây chuyện khiến người ta chú ý, con vẫn luôn không hiểu tại sao...” Thẩm Hoài An nức nở nói, “Con, con là người cùng Lục Ngôn Khanh đưa Tiểu Cốc về, hoàn toàn quên mất lời nhắc nhở trước đó của người, bây giờ con mới hiểu được, con đã làm sai quá nhiều rồi.”
Ngu Sở không biết phải làm sao lúc này, chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Đúng là các con không hoàn toàn làm theo lời của ta, nhưng ta chưa bao giờ tức giận, con có biết tại sao không?” Ngu Sở nói, “Không phải vì ta tính tình tốt, mà bởi vì ta tin tưởng các con. Ta tin vào phẩm chất đoan chính của hai huynh đệ các con, trực giác cũng rất chuẩn nữa. Nếu như là người các con mang về, chắc chắn là bởi vì các con gặp chuyện khẩn cấp lại không còn lựa chọn nào khác nữa. Mà người các con mang về, nhất định cũng là một đứa trẻ ngoan.”
Nàng ngước mắt lên, nhìn về phía Cốc Thu Vũ đang ngủ say, nàng cười một tiếng, lại cụp mắt khẽ vuốt ve tóc của Thẩm Hoài An.
“Tất nhiên, chuyện của Tiểu Cốc đã đâu vào đó rồi. Có bài học lần này, tương lai các con đều phải thận trọng hơn nữa, cẩn thận kẻo bị người khác lừa gạt.”
Thẩm Hoài An buồn buồn ậm ừ một tiếng.
Mấy giây sau, cậu có chút tủi thân nhỏ giọng nói, “Sư tôn, con mệt quá, khó chịu nữa.”
Rốt cuộc là nỗi đau trong lòng đau hơn hay là vết thương trên người đau hơn, Thẩm Hoài An không phân biệt được nữa.
Cảm xúc vừa rồi của cậu không ổn định, bây giờ bỗng nhớ ra một chuyện bản thân quên mất bấy lâu, cậu bỗng ngẩng đầu lên.
“Sư tôn, cánh tay của con…”
“Yên tâm, không sao hết.” Ngu Sở nói, “Sẽ không ảnh hưởng đến việc cầm kiếm sau này của con.”
Thẩm Hoài An thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn chút không yên tâm, dè dặt nói, “Nhưng tên đệ tử Thiên Cẩu Các đó nói độc này cực kỳ đáng sợ, hình như là độc tử trăn U Minh gì đó, nghe thôi đã thấy dọa người rồi.”
Ngu Sở không nói gì, nàng vươn tay ra nhéo cái mũi của Thẩm Hoài An.
”Ôi, con sai rồi, con sai rồi, con tin người mà, sư tôn, con sai rồi ——”
Thẩm Hoài An liên tục xin tha đã đánh thức Tiểu Cốc dậy.
“Thẩm Hoài An, huynh tỉnh rồi!” Cốc Thu Vũ vui mừng reo lên.
Cô bé bay qua ôm lấy Thẩm Hoài An làm cậu đau đớn la hét một tiếng.
“Tối hôm qua huynh suýt chút nữa là hù chết muội rồi đấy! Muội còn tưởng rằng, muội còn tưởng rằng huynh sẽ chết cơ!”
Thẩm Hoài An xoa ngực của mình, cậu cắn răng cố gắng chịu đựng nói, “Nếu như muội còn đụng huynh một lần nữa, huynh sẽ chết thật đấy.”
Ngu Sở vươn tay qua ôm lấy eo Tiểu Cốc kéo cô bé vào trong lòng mình, nàng nói, “Tiểu Cốc, trước đó ta đã nói cái gì?”
Cốc Thu Vũ lập tức ỉu xìu, khô khan nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là sư huynh cũng không được ôm.”
Lúc này Ngu Sở mới gật đầu.
Trên thực tế, vết thương của Thẩm Hoài An thực sự rất nghiêm trọng.
Để so với độc tố của trăn U Minh thì mấy chỗ bị đệ tử Thiên Cẩu Các đánh gãy xương không tính là gì.
Vốn dĩ loại độc này đã là kịch độc rồi, sau khi Thẩm Hoài An trúng độc lại không chữa trị kịp thời, mặc dù Lục Ngôn Khanh đã phong bế kinh mạch xung quanh bả vai Thẩm Hoài An nhưng độc tố vẫn ảnh hưởng tới cơ năng của cơ thể, rất khó khôi phục lại như ban đầu.
—— Suýt chút nữa sẽ thật sự ảnh hưởng đến việc cầm kiếm sau này của Thẩm Hoài An.
Đêm đó, Ngu Sở đã tìm đến người bạn tri kỷ là hệ thống chó chết tâm sự một chút, hệ thống vẫn từ chối nói chuyện nhưng vẫn thực hiện đổi chác với nàng.
Hệ thống bán cho Ngu Sở một lọ giải độc hoàn trong khi nàng lại không có điểm tích lũy để đổi, điểm tích lũy là thứ dùng để trao đổi khi mua vật phẩm. Điều này có nghĩa là sau này, ở một phương diện nào đó, Ngu Sở phải có điểm tích lũy để đổi lại cho hệ thống.
Nếu như là lúc trước, Ngu Sở tuyệt đối sẽ không để hệ thống có quyền chủ động như vậy, nhưng vì cứu mạng đồ đệ, đây là lần đầu tiên nàng phá lệ đồng ý với phương thức trả sau này.
Ngu Sở nhìn dáng vẻ khỏe mạnh hiện tại của Thẩm Hoài An, trong lòng nàng cũng cảm nhận được cảm giác trấn an của người làm sư phụ.
“Đúng rồi, sư tôn, Lục Ngôn Khanh đâu rồi?“ Thẩm Hoài An hỏi.
“Ngôn Khanh đi trả thù cho con rồi.” Ngu Sở thản nhiên nói.
“Trả thù?“ Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc đều ngẩn người, Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Huynh ấy là người nhân hậu như vậy mà, sao có thể được…”
“Con đừng có coi thường sư huynh của con, Hoài An.” Giọng Ngu Sở lành lạnh, “Ngôn Khanh đã từng sống một cuộc sống tuyệt vọng trong bóng tối, thằng bé ôn hòa nhân hậu, chẳng qua là vì nó muốn lựa chọn làm người như vậy thôi.”
Lục Ngôn Khanh đi lần này là đi một mạch mười lăm ngày.
Đệ tử Thiên Cẩu Các không phải mỗi ngày đều sẽ đến thành Vân, Lục Ngôn Khanh đã đồng ý với Ngu Sở sẽ không đi ra khỏi ranh giới của thành Vân nên mỗi ngày cậu đều ở trong thành Vân đợi bọn chúng đến.
Mấy ngày Lục Ngôn Khanh rời đi, biểu hiện của Thẩm Hoài An rất yên tĩnh. Dường như cậu biết Ngu Sở sẽ không đồng ý cho mình xuống núi nên cũng không nhắc đến chuyện này với nàng.
Tiểu Cốc luôn cảm thấy Thẩm Hoài An có chỗ nào đó quái lạ.
Lúc ở cùng với Ngu Sở, Thẩm Hoài An vẫn hay nói hoạt bát như trước đây, nhưng khi chỉ có một mình, Thẩm Hoài An sẽ trở nên rất yên lặng.
Trước đây Thẩm Hoài An luôn tràn đầy sức sống, ngoại trừ những lúc ngồi thiền, không lúc nào là cậu chịu ngồi yên.
Trước khi xảy ra chuyện, Tiểu Cốc vẫn luôn cảm thấy Đại sư huynh giống như cha, Nhị sư huynh lại giống như ca ca, bởi vì Thẩm Hoài An lúc nào cũng dẫn cô bé đi chơi, dẫn cô bé đi làm mấy chuyện điên khùng, bọn họ sẽ đi chỗ có nước cạn bắt cá, vào rừng bắt thỏ, nghịch ngợm mấy trò đùa dai với Lục Ngôn Khanh.
Nhưng bây giờ, Thẩm Hoài An yên tĩnh đến kỳ lạ.
Thẩm Hoài An một mình tựa vào thành giường đọc sách, hoặc sẽ ngồi bên vách đá ngẩn người.
Nếu như không có Ngu Sở ở đây, Thẩm Hoài An có thể cả người không nói lấy một câu, không hề phát ra tiếng động nào.
Tiếc Cốc vắt hết óc suy nghĩ, nàng lén lút trốn một góc bên con đường gần đó chờ Thẩm Hoài An đi qua sẽ nhảy ra hù dọa cậu, vậy mà Thẩm Hoài An chỉ cười cười rồi sờ đầu của cô bé.
Tiểu Cốc giấu chỗ thư pháp Thẩm Hoài An mới viết sáng nay đi, sau đó nói cho cậu biết những tờ giấy viết chữ mà buổi sáng cậu nghiêm túc ngồi viết đã bị cô bé xé hết. Thẩm Hoài An cũng không hề tức giận, không giống như trước, tính tình trẻ con mà tức giận đuổi theo bắt cô bé nữa, chỉ nói không sao, thật sự không viết thành văn nữa.
Cuối cùng không còn cách nào nữa, Tiểu Cốc ôm kiếm đi nhờ Thẩm Hoài An dạy mình, nói một đống lời hay khen cậu, nếu là trước đây một người đam mê võ thuật như Thẩm Hoài An chắc chắn sẽ rất vui, nhưng bây giờ cậu chỉ mím môi lắc đầu.
Ban ngày Thẩm Hoài An đều yên tĩnh như vậy, chỉ khi ở trước mặt Ngu Sở cậu mới có dáng vẻ cười hì hì giống như trước đây. Cảm giác tương phản này khiến trong lòng Tiểu Cốc càng khó chịu hơn.
Nhưng nếu như nói cậu có nghĩ luẩn quẩn không thông không thì cũng không đúng, mỗi ngày cậu vẫn luyện tập như bình thường vẫn đọc sách rồi ăn cơm, chẳng qua chỉ là không lên tiếng nói chuyện mà thôi.
Tiểu Cốc đi tìm Ngu Sở, sau khi Ngu Sở nghe cô bé giải thích xong thì cũng có hơi nhức đầu.
“Chắc chắn thằng bé sẽ có chút chơi vơi.“ Ngu Sở nói, “Hoài An mới tu tiên được ba tháng, những người quen biết phần lớn đều là người phàm. Hơn nữa suýt bị người khác đánh chết thì bất kỳ ai cũng sẽ chìm trong tâm trạng tồi tệ. Hơn nữa thằng bé lại bị người ta chơi xấu như vậy, sợ rằng trong lòng còn đang tự trách bản thân.“
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ ạ?“ Tiểu Cốc lo lắng nói, “Huynh ấy sẽ không rầu rĩ cả đời như vậy chứ ạ?”
“Vậy thì phải dựa vào ba người chúng ta cùng nhau cố gắng giúp thằng bé thôi.”
Dưới chân núi, thành Vân.
Lục Ngôn Khanh ngồi ngay ngắn trong quán trà, cậu mặc bộ trường bào trắng thêu hoa văn vàng, ngón tay thon dài đang cầm ly trà, trường kiếm đặt trên bàn.
Mỗi ngày cậu đều ngồi trong góc của các quán nước khác nhau, mỗi lần ngồi xuống đều ngồi cả một ngày, chủ quán hay tiểu nhị đều không hề lại gần hỏi thăm.
Hôm nay đã là ngày thứ mười lăm.
Lục Ngôn Khanh ngồi trong quán trà nhắm mắt dưỡng thần, tấm lưng thẳng tắp như một bức tượng.
Cùng lúc đó, ở cổng thành Vân, bốn tên đệ tử Thiên Cẩu Các cười cười nói nói nghênh ngang đi vào thành.
Nha dịch tuần tra đứng gác ở công thành thấy bọn chúng thì nheo mắt lại quan sát, sau khi xác định đúng là đám đệ tử Thiên Cẩu Các thì quay sang thì thầm vài câu với người cùng gác cổng chung. Một trong những nha dịch đó nghe xong quay người đi vào trong thành, có một tên ăn xin ngồi trong góc phơi nắng.
Nha dịch cúi người nói với tên ăn xin mấy câu, tên ăn xin đó mở to mắt bò dậy chạy đi về phía con đường lớn.
Tên ăn xin đi đến đầu đường nói nhỏ mấy câu với ông lão bán kẹo hồ lô, ông lão lấy một cây kẹo hồ lô xuống đưa cho một cậu nhóc, dặn dò cậu nhóc vài câu.
Cậu nhóc cầm kẹo hồ lô rồi vội vã chạy vào trong dòng người, tìm kiếm một người khác.
Thành Vân tuy không sầm uất nhưng diện tích rất lớn, dựa vào một người thì không thể chạy nhanh được, người dân trong thành Vân mỗi người truyền tai nhau một câu thì hiệu suất sẽ cao hơn.
Lục Ngôn Khanh ngồi thẳng tắp bên cạnh bàn, tiểu nhị của quán trà từ bên ngoài chạy chầm chậm tới.
“Lục tiên trưởng, đệ tử Thiên Cẩu Các đã vào thành rồi.“
Lục Ngôn Khanh mở mắt ra, cậu cầm kiếm lên, đi ra ngoài quán trà.
Bên này, đám đệ tử Thiên Cẩu Các vẫn còn đang cười đùa nói chuyện, bỗng phát hiện có gì đó không đúng.
Bọn chúng ngẩng đầu lên thì thấy các quán xá xung quanh đều đã đóng cửa, người dân và tiểu thương buôn bán không biết đã đi nơi nào mà không thấy bóng dáng ai hết. Ngay cả những đệ tử tu tiên của môn phái khác cũng không thấy xuất hiện. Cả con đường chỉ có bốn người bọn họ.
Đệ tử Thiên Cẩu Các còn đang nghi ngờ, một người trong số đó vội vàng huých mũi ưng một cái.
“Sư huynh, đó đó có phải là sư huynh của tiểu tử kia không?“
Mũi ưng ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Lục Ngôn Khanh mặc bộ trường bào trắng trong tay cầm một thanh kiếm, đứng ở giữa con phố, đôi mắt tuấn tú kia lúc này đang lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bọn họ tu vi cao nhất cũng chỉ mới ở kỳ Luyện Khí thôi, nhìn thấy Lục Ngôn Khanh, bỗng chốc cả đám đều có chút run rẩy.
“Ngươi, ngươi, đây là ý gì hả?!” Mũi ưng lên tiếng, “Ban ngày ban mặt, ngươi chặn đường chúng ta định làm gì?!”
Lục Ngôn Khanh rũ mắt, cậu biết hầu như tất cả người đi đường cùng những đệ tử môn phái khác đều bị bách tính thành Vân kéo vào trong cửa tiệm của họ rồi đóng cửa lại. Bây giờ tất cả mọi người đều đang quan sát nhất cử nhất động của cậu.
“Bốn người Thiên Cẩu Các các ngươi ở thành Vân khi nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, mười lăm ngày trước còn chặn sư đệ mới nhập môn tu tiên được ba tháng của ta, ỷ lớn hiếp bé, khiến tính mạng của sư đệ ta bị đe dọa.“
Cậu rút trường kiếm ta, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh.
Lục Ngôn Khanh ngước mắt lên nhìn bốn người đứng đối diện lạnh lùng nói, “Nếu có can đảm làm sư đệ của ta bị thương thì các ngươi phải trả cái giá rất đắt đấy.“
Bốn tên đệ tử Thiên Cẩu Các biết chuyện không ổn rồi, bọn chúng xoay người chạy về phía cổng thành thì bỗng đồng loạt dừng bước chân, kiếm khí của Lục Ngôn Khanh chém lên con đường lát đá, chỉ cách bọn họ một bước chân.
Nếu đường kiếm này chém xuống đỉnh đầu bọn họ, có lẽ đầu cũng sẽ không còn vẹn nguyên ở trên cổ nữa.
Bốn người thấy đã không còn đường chạy trốn, dứt khoát chơi bài cũ, đồng loạt xoay người ném loại bột độc dược đặc biệt về phía Lục Ngôn Khanh.
Thiên Cẩu Các tu tiên không giỏi, mấy năm nay chỉ dựa vào đánh lén để khiến những người tu tiên khác bị thương rồi cướp đi bảo bối của họ. Nọc độc của lọ thuốc yêu thú cấp cao trong tay mũi ưng cũng từ đó mà ra.
Nhưng thủ đoạn của bọn họ đối với Lục Ngôn Khanh là vô dụng, Lục Ngôn Khanh bóp ngón tay một cái, không khí xung quanh cậu đều bị chân khí làm cho dao động, bột phấn chứa độc bị nén khí bắn ngược trở lại.
Bốn người thường dùng độc này nên đã uống thuốc giải độc trước, vì vậy mà chúng không bị ảnh hưởng gì. Bọn chúng thấy dùng độc dược cũng không có tác dụng gì nên chỉ có thể căng thẳng rút kiếm xông lên.
Bốn người bọn chúng gộp lại cũng không đủ tư cách đánh với Thẩm Hoài An chứ đừng nói đến đánh với người có tu vi cao hơn như Lục Ngôn Khanh.
Với thực lực hiện tại, Lục Ngôn Khanh thừa khả năng một chiêu là có thể khống chế tất cả bọn chúng, nhưng thù hận trong lòng cậu quá đậm, không muốn dễ dàng tha cho bọn chúng như vậy.
Ngu Sở nói cho cậu biết, những kẻ này đều là loại người vô lại, chỉ cần một chiêu đánh lui bọn chúng, bọn chúng sẽ quỳ xuống dập đầu xin tha, nếu vậy cậu sẽ lâm vào cảnh tượng rất khó coi, có thể cậu cũng sẽ không nhẫn tâm ra tay được.
Vì vậy, không cần nói nhảm nhiều lời, cậu sẽ dạy dỗ bọn chúng ngay từ lần đầu tiên ra tay.
Lục Ngôn Khanh xuất chiêu thật sự rất độc ác, kiếm của cậu đỡ một đòn công kích của một tên, một tay khác tung chưởng đánh vào ngực tên đệ tử khác.
Mỗi đòn của cậu đều dùng chân khí bao bọc, một chưởng này trực tiếp đánh nát xương cốt và lục phủ ngũ tạng của đối phương khiến hắn phun ra một ngụm máu.
Khi đánh giáp lá cà, cậu sẽ ra chiêu lưu loát sạch sẽ như cách Ngu Sở đã dạy.
Bốn người bị đánh bay ra mấy chục mét rồi rơi xuống mặt đất, bọn chúng rên rỉ đầy đau đớn, muốn bò dậy cũng không bò nổi.
Đối với người tu tiên đã đến kỳ Luyện Khí thì chỉ cần nội đan vẫn còn thì rất khó chết. Nhưng xương cốt bị đánh nát, lục phủ ngũ tạng bị xuất huyết vẫn thấy đau đớn vô cùng.
Bên ngoài bọn chúng chỉ chảy một chút máu ở khóe miệng, nhưng thực tế nội thương đã cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí trong cơ thể cũng có chỗ không còn nguyên vẹn nữa.
Lục Ngôn Khanh cầm kiếm đi tới khiến bốn tên đó cực kỳ sợ hãi, một tên vừa rên rỉ vừa cố gắng muốn xoay người chạy trốn nhưng không còn chút sức lực nào để bò dậy.
Lục Ngôn Khanh đá tên mũi ưng lăn một vòng, cậu cầm kiếm đi tới ngồi xuống bên cạnh tên mũi ưng, hạ kiếm cắm vào bả vai hắn ta, tên mũi ưng bỗng hét lên rất thảm thiết.
“Nghe nói, ngươi vốn định dùng lưỡi dao có độc đâm sư đệ ta như vậy.“
Cậu rút kiếm ra, máu tươi đỏ thẫm chảy dọc theo lưỡi kiếm, cậu rũ mắt cắm lưỡi kiếm xuống một lần nữa, lần này tên mũi ưng chỉ còn sức hít vào một hơi, không nghe thấy tiếng chửi rủa vang lên nữa.
Ngực tên mũi ưng phập phồng, cả trán đều bị mồ hôi toát ra ướt đẫm, hắn ta suy yếu trừng Lục Ngôn Khanh, hận ý thâm độc trong mắt hắn ta đã đậm đặc như mây đen ùn ùn kéo tới.
Lục Ngôn Khanh nhìn thẳng vào mắt hắn ta, cậu lạnh lùng nói, “Hôm đó, ngươi hỏi vì sao sư huynh của đệ ấy không có ở đây, bây giờ, ta đã tới rồi.“