Trong tuần đó, chọn một ngày đẹp trời, Lý Thanh Thành chính thức bái Ngu Sở làm sư, trở thành đệ tử thứ năm của Tinh Thần Cung.
Tính từ Lục Ngôn Khanh, thoáng cái Ngu Sở đã làm sư phụ được mười năm rồi.
Việc nuôi dạy con cái bất luận có phải do mình thân sinh ra hay không thì đều như thế. Đứa đầu tiên còn học theo sách cách nuôi trẻ, sau này có kinh nghiệm rồi, ngược lại lại có chút tùy ý.
Lúc Ngu Sở mới bắt đầu dẫn dắt Lục Ngôn Khanh, vì là lần đầu tiên tiếp xúc với trẻ con nên dường như cả ngày nàng đều ở cùng với Lục Ngôn Khanh, sợ bản thân nuôi không tốt nên đặc biệt cẩn thận từng chút một.
Sau khi nuôi Lục Ngôn Khanh lớn lên nhiều rồi, Thẩm Hoài An lại đến, Ngu Sở dường như yên tâm hơn một chút. Sau này, một người nối tiếp một người, Ngu Sở lại phát hiện ra rằng, đôi khi không phải nàng không quan tâm, mà là những đứa trẻ lớn hơn sẽ có trách nhiệm chăm sóc những đứa trẻ nhỏ hơn.
Bây giờ cũng như thế. Ngoài Cốc Thu Vũ ra, người nhỏ nhất chính là đệ tử mới nhập môn, Lý Thanh Thành.
Trước khi bái sư, các sư huynh đều không quản giáo cậu ấy quá nhiều. Mỗi ngày đều ăn uống no say, vui cười đối đãi. Điều này khiến Lý Thanh Thành cảm thấy nhiệt tình giống như được trở về nhà bà ngoại đón Tết vậy.
Bây giờ, Lý Thanh Thành chính thức bái sư, hoàn toàn là người một nhà rồi. Các sư huynh xách cậu ấy vào sương phòng của Thẩm Hoài An, đóng cửa lại. Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ cười khà khà, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực giữ cửa.
Lý Thanh Thành bị tiếng cười của bọn họ làm cho sởn tóc gáy, cả người cậu ấy đều dựa vào tường, đáng thương nói: “Sư huynh, sư tỷ, làm sao sau khi bái sư rồi mọi người lại trở mặt vậy, thái độ nhã nhặn, thân thiết cười đùa đâu mất tiêu rồi?”
“Lúc trước đệ chưa bái sư, bọn ta đối đãi tốt với đệ đó gọi là đạo đối đãi với khách.” Thẩm Hoài An xắn tay áo, u ám nói, “Bây giờ đệ đã trở thành sư đệ của bọn ta, cũng là một phần của Tinh Thần Cung, có một số chuyện cũng nên chỉnh đốn lại rồi!”
“Hả?”
Lý Thanh Thành có hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh cậu ấy đã hiểu được ý của Thẩm Hoài An.
Tính nết của cậu ấy vốn lười biếng, cũng không lớn lên trong môn phái nào, nên dáng vẻ ngồi không ra ngồi, đứng cũng không ra đứng, cả người giống như một con mèo bị liệt vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống, gặp được cái gì là tựa vào cái đó.
Cho dù ngày thường đệ tử của Tinh Thần Cung đã quen với việc ăn nằm trên đất trong môn phái trống trải này, không câu nệ tiểu tiết, nhưng bọn họ cũng không giống như cậu ấy, cứ như là không có xương vậy.
Khó chịu nhất là bọn họ yêu cầu Lý Thanh Thành đứng cho đàng hoàng, Lý Thanh Thành lại dựa vào tường, đứng vững không đến vài giây thì hai chân đã trượt xuống.
Bọn họ cạy hai chân của cậu ấy, Lý Thanh Thành trực tiếp cong người dựa vào trên vai bọn họ.
“Lý Thanh Thành, có phải đệ đang cố ý không hả?!” Thẩm Hoài An tức giận hỏi, “Đệ thật sự cho rằng ta sẽ không đánh đệ à?”
Lý Thanh Thành đang ngồi bên giường, cậu ấy chớp chớp mắt, nhìn Thẩm Hoài An một cách vô tội.
Lúc Tiêu Dực vừa mới đến môn phái, Thẩm Hoài An đã cảm thấy tính cách tên gia hỏa này không thích nói chuyện đã đủ phiền phức rồi. Không ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Cái người một phút có thể nói mười câu như Lý Thanh Thành lại như nước đổ lá khoai, càng khiến cho người ta thấy phiền hơn.
“Sư huynh, nào, nào, bình tĩnh, bình tĩnh, ngồi xuống uống chút nước đi.” Lý Thanh Thành dỗ dành.
“Đệ, đệ, đây là phòng của ta, đệ đây là đang đảo khách thành chủ hả?” Thẩm Hoài An trợn to hai mắt, “Đệ đi ra ngoài cho ta!”
Lý Thanh Thành bị đuổi ra ngoài, cánh cửa lớn ở sương phòng phía Tây đóng sầm lại sau lưng cậu ấy.
Cậu ấy vò vò đầu, sau đó lộ ra một nụ cười xấu xa, bước chân ra khỏi sân một cách dương dương đắc ý.
Lý Thanh Thành không đắc ý được bao lâu, bởi vì vừa bước ra khỏi sân, cậu ấy đã nhìn thấy Ngu Sở đứng bên ngoài, rất nhàn hạ nhìn cậu ấy.
“Hôm nay rất vui?” Ngu Sở hỏi.
Nụ cười của Lý Thanh Thành lập tức biến mất, cậu ấy hốt hoảng xua xua tay.
“Không có, không có, không có chuyện đó ạ.”
“Lại đây.”
Ngu Sở cũng không truy cứu tiếp, nàng bỏ lại một câu rồi quay người đi.
Lý Thanh Thành cũng không biết mình phải làm thế nào. Từ lần suýt chút nữa là bị sinh lực của nàng nuốt chửng, trong lòng cậu ấy có chút sợ hãi Ngu Sở.
Bình thường nói chuyện với nhau thì không sao, hôm nay khí tức của Ngu Sở có vẻ không được thoải mái cho lắm. Lý Thanh Thành đến một câu cũng không dám nói, chỉ biết ngoan ngoãn đi cùng.
Đến động phủ phía sau núi, Ngu Sở bước vào trước rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Lý Thanh Thành đang đứng bên ngoài.
“Đến đây ngồi đi.”
Lý Thanh Thành lúc này mới tiến vào, vô cùng ngoan ngoãn khoanh chân ngồi đối diện với Ngu Sở, đến cả lưng cũng thẳng tắp.
“Sư tôn, người tìm con có việc gì sao?” Cậu ấy hỏi.
Ngu Sở nhìn cậu.
“Ở trên núi thế nào? Có quen không?”
“Quen ạ, rất thú vị.” Lý Thanh Thành dời mắt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Các sư huynh rất thú vị.”
Ngu Sở cười, nàng nói: “Con có biết bản thân mang hệ Lôi không?”
“Đồ đệ biết.”
“Mặc dù tổ tiên trong gia tộc con có thể sử dụng chân khí, nhưng lại dùng chân khí sử dụng vào việc xem bói đoán mệnh mà không dùng để tu luyện, thế nên đến nay con cũng chưa bước vào giai đoạn Luyện Khí.” Ngu Sở nói, “Những người khác mười mấy tuổi đã bắt đầu huấn luyện, con cần phải nỗ lực hơn.”
“Sư tôn, người yên tâm đi. Những người khác mười mấy tuổi đã bắt đầu huấn luyện, con chẳng phải cũng mới mười mấy thôi sao.” Lý Thanh Thành nói, “Con sẽ cố gắng.”
Ngu Sở khẽ gật đầu.
“Còn có các sư huynh của con.” Nàng nói, “Họ cũng là vì muốn tốt cho con, con đùa giỡn một, hai lần thì cũng thôi đi, nếu như thực sự khiến Thẩm Hoài An tức giận, nó đánh con thật thì ta cũng không thể cản được đâu.”
Lý Thanh Thành biết Ngu Sở vì thương xót Thẩm Hoài An nên lên tiếng nhắc khéo cậu ấy.
Thái độ Lý Thanh Thành đành thuận theo, cậu ấy nhỏ giọng nói: “Con biết rồi.”
Ngu Sở thấy vẻ mặt của cậu ấy thì thu ánh nhìn lại.
“Còn nữa, bí pháp mà ta đưa con tuần trước, con đã luyện chưa? Cho ta xem tiến độ của con đi.”
“À, sư tôn, chuyện cỏn con này mà phải khiến người để mắt tới sao? Con đi nhờ các các sư huynh xem giúp là được rồi. Con…”
Lý Thanh Thành lảm nhảm không ngừng, còn chưa kịp nói xong đã thấy tay Ngu Sở khẽ động, lấy từ trong tay áo ra một cái quạt giấy.
“Phạch” một tiếng, nàng bất ngờ mở quạt ra, mặt tràn đầy nụ cười, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Thành, như đang bảo cậu ấy cứ thử tiếp tục nói xem.
Lý Thanh Thành nhận thấy được nguy hiểm, tựa hồ chỉ cần nói thêm một câu thừa thãi nữa thôi, Ngu Sở có thể đem cái quạt này ra quạt cậu ấy ngay tức khắc.
Cậu ấy nuốt nước bọt, mỉm cười, sau đó ngoan ngoãn thể hiện cho Ngu Sở xem thành quả tìm tòi của mình trong một tuần này.
Quả nhiên, những người làm đồ đệ của nàng đều là những thiên tài, Lý Thanh Thành cũng vậy.
Tuy rằng chỉ mới ở giai đoạn nhập môn, người thì có vẻ lười biếng, nhưng những gì cậu ấy tự tìm tòi trong một tuần này đều đúng cả.
Ngu Sở chỉnh lại một số phương hướng tu luyện cho cậu ấy, sau đó mới để cậu ấy rời đi.
Sau khi Lý Thanh Thành rời đi, nàng thở ra một hơi.
Những đồ đệ này của nàng, ngoại trừ Thẩm Hoài An, phần lớn bọn họ đều có chút vấn đề về tâm lý.
Giống như Lục Ngôn Khanh năm đó vậy, tâm tư đặc biệt mong manh. Thật ra là bởi di chứng để lại từ việc từng là ăn mày lúc bé, nhìn thấu hết tất thảy tình người ấm lạnh nơi trần thế. Đứa trẻ này nếu được dạy dỗ tốt sẽ là một người tinh tế, hiểu chuyện. Nếu không ai dạy, sợ rằng, cuối cùng tâm lý sẽ trở nên buồn rầu, mẫn cảm.
Tiêu Dực thì đối với việc Bạch Hạo chân nhân phi thăng cảm thấy bản thân mình như bị bỏ rơi, vì vậy mà càng thu mình lại, không tin tưởng người khác, hạ thủ cũng không có chừng mực.
Còn Cốc Thu Vũ, tuy thông minh, lanh lợi nhưng thân là một nữ hài tử, từ nhỏ đã bị người thân bán đi, bị những người buôn bán nô lệ đánh đập, mắng mỏ, bị sư phụ, sư tỷ của Bạch Vũ Lâu ức hiếp, cuối cùng, suýt chút nữa đã bị bán cho nam tử tu tiên hoặc bị giết. Nếu mà là tự bản thân nàng ấy tìm ra lối thoát, thì tính ra tâm hồn đã sớm bị bóp méo từ lâu, sự thông minh của nàng ấy cũng trở nên nguy hiểm.
So với bọn họ, Thẩm Hoài An là đứa trẻ bình thường nhất. Có cha nương khỏe mạnh, gia đình giàu có. Vấn đề của cậu là bởi vì cuộc sống quá thuận lợi, may mắn nên sinh ra kiêu ngạo. Cuối cùng có thể biến thành cả đời chỉ biết ngạo mạn.
Bốn đứa trẻ này đã được Ngu Sở uốn nắn lại, từng người, từng người một. Bây giờ lại đến Lý Thanh Thành.
Điểm khác biệt giữa Lý Thanh Thành so với các đồ đệ khác là ở chỗ, khi cậu ấy đến đây thì đã mười tám tuổi, là độ tuổi thành niên rồi, đã tự có những suy nghĩ của riêng mình, không dễ thổ lộ tâm tình giống như một hài tử nữa.
Nhân cách của cậu ấy thì không có vấn đề gì, nhưng có thể là mấy năm nay nhà họ Lý không được thuận lợi, Lý Thanh Thành lại là hậu duệ do Lý thừa tướng chỉ định, nhất định sẽ bị tất cả mọi người trong gia tộc coi trọng. Loại coi trọng này với một hài tử mà nói, quả thực chính là áp lực và gánh nặng.
Rõ ràng là Lý Thanh Thành còn nhỏ mà đã vô cùng sành đời, có sự thận trọng thăm dò ý tứ qua sắc mặt và lời nói của người khác, giống như những đứa trẻ bị ảnh hưởng khi phải sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu nhà người khác vậy.
Loại sành đời này có thể được hình thành để bảo vệ người nhà hoặc tự bảo vệ bản thân khỏi bị bắt nạt. Nhưng nói gì thì nói… nó sẽ khiến cậu ấy phải suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa, so với Tiêu Dực, cậu ấy càng không dễ dàng tin tưởng người khác.
Giống như vừa nãy, Ngu Sở chỉ tùy ý nói một câu, Lý Thanh Thành đã trở nên cảnh giác, cảm thấy nàng là đang nhắc khéo cậu ấy. Loại tâm tư này cũng quá kín đáo rồi.
Đối với thế giới này thì cậu ấy tự có cách nhìn riêng, huống hồ chi đã trưởng thành rồi, muốn cậu ấy buông bỏ dè chừng, thật sự là quá khó.
Chẳng qua là… Ngu Sở hiện tại cũng không gấp gáp gì.
Lý Thanh Thành quá sành đời, những trải nghiệm ở nhân gian đã hãm cậu ấy vào cái hố quá sâu. Nhưng người tu tiên cần phải có tấm lòng thuần khiết, mà những đồ đệ của nàng ở Huyền Sơn Cổ Mạch này, ai ai cũng đều rất chân thành và tốt bụng.
Cuộc sống ở Tinh Thần Cung rất đơn giản. Loại đơn giản này sớm muộn gì cũng sẽ khiến Lý Thanh Thành hiểu ra, cuối cùng cũng sẽ tự mình cởi bỏ những gông xiềng đang đeo trên lưng đó ra.
Khi Lý Thanh Thành đang từ cây cầu gỗ nối với ngọn núi phía sau đi tới ngọn núi chính, cậu ấy đã nhìn thấy bốn người kia đang đứng, ngồi ở quảng trường. Bọn họ đang lần lượt cầm cung tên bắn về phía ngọn đồi bên kia.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Lý Thanh Thành đi tới, hỏi.
“Đang chơi.” Cốc Thu Vũ nói.
“Chơi cái gì?” Lý Thanh Thành nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ các huynh ấy với tỷ lúc nghỉ ngơi sẽ chơi vũ khí sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Hoài An ngẩng đầu, “Hoặc là bọn ta sẽ đi bắt cá.”
Lý Thanh Thành nhìn vẻ mặt đơn thuần ngây thơ của các sư huynh, sư tỷ mà không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
“Nhìn dáng vẻ của các huynh tỷ có chỗ nào giống người trẻ tuổi khí thế hừng hực không?” Lý Thanh Thành nói, “Bây giờ những người bình thường ở nhân gian đang chơi cái gì, lẽ nào các huynh đều không biết ư?”
“Bọn họ chơi cái gì?” Thẩm Hoài An hỏi.
Thẩm Hoài An vừa hỏi đến, Lý Thanh Thành đã có hứng thú ngay tức thì.
“Huynh đang hỏi đúng người rồi đó. Đệ á, cái khác không biết chứ chơi thì đệ lợi hại nhất rồi.” Lý Thanh Thành ngồi xếp bằng, “Chúng ta có thể chơi mạt chược, bài cửu và ném xúc xắc. Phải rồi, đệ còn biết chơi nha bài với cờ tướng, đấu dế nữa!”
Nghe cậu ấy nói như vậy, ngay lập tức, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ tỏ ra hứng thú, đến cả Tiêu Dực cũng trợn tròn mắt.
Chỉ có Lục Ngôn Khanh khoanh tay trước ngực, nguy hiểm nói: “Không được, không thể ham chơi mà mất đi chí hướng.”
Các sư đệ, sư muội ngoài mặt thì ngoan ngoãn nghe theo.
Tối đến, Lục Ngôn Khanh đang ngồi thiền trên giường, cứ cảm thấy có âm thanh sột soạt phát ra từ phía Đông Nam ở ngoài phòng.
Cậu khoác y phục bước ra khỏi phòng, chỉ nhìn thấy bên đường dựng một cái lều vải đơn sơ. Bốn góc lều còn đang áp trận pháp bằng cờ do chính tay Cốc Thu Vũ bố trí. Trong lều ẩn hiện ánh nến thấp thoáng.
Lục Ngôn Khanh nhìn Cốc Thu Vũ trưởng thành, làm sao có thể không biết thủ đoạn mà nàng ấy thường dùng?
Lục Ngôn Khanh vươn tay phá vỡ trận pháp, những âm thanh ầm ĩ bị phong kín trong lều truyền ra ngay lập tức.
“Lý Thanh Thành, đệ gian lận, đệ nhất định là đang gian lận!” Giọng của Thẩm Hoài An tức giận, “Nói thật đi, có phải đệ đã dùng năng lực dự đoán để nhìn trộm bài không?!”
“Không có, không có, tuyệt đối không có,” Lý Thanh Thành nói, “Sư huynh, đệ đã nói rồi, đệ từ nhỏ đã có vận khí tốt, sao huynh lại không tin vậy chứ?”
“Vậy thì đệ…” Thẩm Hoài An chưa kịp nói gì, đã cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh thổi đến.
Cậu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Lục Ngôn Khanh.
Lục Ngôn Khanh cúi đầu nhìn xuống Thẩm Hoài An, ánh mắt của cậu dưới ánh trăng hiện ra tia lạnh lùng nguy hiểm.
“Thẩm Hoài An.” Lục Ngôn Khanh cười nói, “Đệ như thế này mà là sư huynh à?”
Thẩm Hoài An nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu ấy đặt thẻ bài xuống định cong chân bỏ chạy, nhưng động tác của Lục Ngôn Khanh càng nhanh hơn, cậu nắm lấy cổ áo của Thẩm Hoài An, kéo cậu ấy đi.
Thẩm Hoài An hét lên thê thảm rồi biến đâu mất. Còn lại ba người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng biết phải làm sao.
“Nếu không thì… chúng ta ai về phòng nấy đi.” Cốc Thu Vũ nói.
“Ý kiến hay!” Lý Thanh Thành tán đồng.
Cả ba nhanh chóng đứng dậy.
Cốc Thu Vũ thu trận pháp lại, Tiêu Dực tháo lều, Lý Thanh Thành thu dọn thẻ. Cả ba nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc rồi vội vã trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, ba người thành thật đứng ở trong sân, đối mặt với Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh. Lục Ngôn Thanh mặt không chút biểu cảm, còn Thẩm Hoài An thì nghiến răng chịu đựng, xem ra là hôm qua cũng bị chỉnh đốn không ít.
“Chúng ta nhất định phải chấm dứt loại chơi bài thương thiên hại lý này!” Hai mắt Thẩm Hoài An thâm đen, dùng sức nói: “Về sau không được để Đại sư huynh tiếp tục nhìn thấy các đệ đánh bài nữa, nếu không, bắt gặp một lần sẽ đánh ta một lần. Các đệ hiểu rồi chứ?”
“Đã hiểu!” Cả ba nghiêm túc đáp.
Lần sau đánh bài nhất định không được để Đại sư huynh nhìn thấy!