Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc Thu Vũ cũng không rõ tập tục của Tây Vực lắm, nhưng nếu như là ở phương Nam, những nơi con người cư trú họ sẽ bắt giữ và xua đuổi những động vật hoang dã như hồ ly chẳng hạn. 

Vậy nên, nàng bọc hồ ly kín mít ôm trong lồng ngực, sợ người đi đường nhìn thấy, nhanh chân chạy về khách trạm.  

Vốn dĩ Cốc Thu Vũ còn sợ hồ ly có dã tính, bị ôm một lúc không thoải mái sẽ giãy giụa gì đó, vậy mà không ngờ con hồ ly nhỏ này rất yên tĩnh. ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của nàng. 

Cốc Thu Vũ về đến khách trạm, đi thẳng một mạch lên lầu vào phòng, lúc này nàng mới thở ra một hơi. 

Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Ngu Sở, Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành đều đang đợi mình.  

“Muội thật sự bắt về rồi?” Thẩm Hoài An kinh ngạc. 

“Không phải bắt, là nó nguyện ý cùng muội về đây.” Cốc Thu Vũ đính chính, “Muội đã nói rồi, nó rất thông nhân tính.” 

Nàng bỏ hồ ly trong lòng lên trên bàn, sau đó cởi bỏ khăn quàng cổ. 

Hồ ly nhỏ nhếch nhác đứng trên bàn run run lông, nó ngẩng đầu, sau đó phát hiện mình đang ở trong một không gian bị phong bế, hơn nữa lại có thêm ba người khác, tức khắc căng thẳng mà cong người lên. 

“Đừng lo lắng, không sao, họ đều là người tốt, là sư phụ và sư huynh, sư đệ của tao.” Cốc Thu Vũ vội nói, “Đúng rồi, mày đói rồi đúng không? Thịt nướng kia…”  

Nàng phóng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ngu Sở, đã nói với hồ ly về cùng nàng sẽ có thịt nướng ăn, nếu như thất hứa, khẳng định là tiểu hồ ly sẽ không tin tưởng nàng nữa. 

Dưới ánh nhìn chăm chú của các đồ đệ và tiểu hồ ly, Ngu Sở trấn định vung tay, lập tức trong tay xuất hiện một con thỏ nướng cả con, hơn nữa rất rõ ràng là kiệt tác của Tiêu Dực.  

Trong Tinh Thần Cung, thịt nướng Tiêu Dực làm là tuyệt nhất. 

Nhìn con thỏ nướng vẫn đang bốc hơi nóng, các đồ đệ không khỏi cảm khái trong lòng, không hổ là sư phụ, ngay cả thịt nướng cũng có thể biến ra được. 

Không gian của Ngu Sở không có khái niệm thời gian, nói đơn giản chính là thời gian tạm dừng, giữ lại trạng thái cuối cùng trước khi cho vào không gian của đồ vật.  

Vậy nên cho các loại rau xanh, hoa quả tươi mới vào trong, hai tháng sau lấy ra vẫn giống như đồ vừa mới hái. 

Thịt nướng cũng là như vậy, trước khi đi Tiêu Dực đưa thịt nướng cho Ngu Sở, Ngu Sở cất đi, như hôm nay vừa lấy ra, vẫn giống như thịt vừa được nướng xong vẫn còn bốc hơi nóng, lớp da đầy dầu vàng óng, trong nháy mắt, cả phòng đều mang hương vị của thịt nướng. 

Đừng nói là hồ ly, ngay cả Cốc Thu Vũ, Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành đều nhịn không được mà nuốt nước miếng. 

Thịt nướng của Tiêu Dực ăn bao nhiêu cũng không ngán. Vả lại, cậu ấy rất có cá tính, vui mới nướng, nếu không thì có dụ dỗ thế nào cũng không được.  

Lại nhìn tiểu hồ ly, nó nhìn chằm chằm thịt nướng không chớp mắt! 

Ngu Sở đưa cho Lý Thanh Thành, Lý Thanh Thành vừa đi vài bước, còn chưa đưa thịt nướng đến trước mặt tiểu hồ ly mà nó đã giơ móng vuốt ra trước, bắt lấy tay cậu ấy ăn thịt luôn rồi.  

“Mày, mày, mày từ từ ăn, để tao bỏ xuống trước đã.” Lý Thanh Thành vội vàng nói. 

Thế là, bốn sư đồ ngồi một bên, ngồi nhìn hồ ly ăn thịt thỏ. 

Đừng nhìn nó nhỏ con, nhưng lúc ăn gì đó lại như gió cuốn, ngay cả xương cũng không để thừa lại. 

“Nó ăn tốt quá, rõ ràng là trước khi đến đây con đã cho nó ăn rất nhiều thịt rồi.” Cốc Thu Vũ nhỏ giọng nói, “Đến đây lại có thể ăn cả một con thỏ, hôm nay nó ăn vào còn nhiều hơn cả thể tích thân hình của nó, có thể ăn nhiều quá vỡ bụng luôn không?” 

Trong lúc hồ ly ăn thịt thỏ, Ngu Sở cảm nhận được một năng lượng rất nhỏ chuyển động trên người nó, đây mới đúng chứ.  

Năng lượng xung quanh con hồ ly này rất phức tạp, trong đó có một luồng yêu khí rất rõ ràng, mà có điều lạ là, dường như có thứ gì đó khống chế chặt chẽ năng lượng trên người nó, giống như bị trói bởi một xích sắt vô hình. 

Tiểu hồ ly luôn chuyên tâm ăn thịt thỏ, đến khi ăn xong rồi, nó chép chép miệng, ăn chưa đã miệng ngẩng đầu, mới phát hiện những người khác rất yên tĩnh nhìn nó. 

Nó chớp chớp mắt, như cũng cảm thấy ngại ngùng, bèn ngồi xuống, liếm liếm mấy cọng lông dưới cằm bị dính bẩn, làm như không phát hiện ra gì cả. 

Tuy Ngu Sở biết con hồ ly nhỏ này có lẽ đúng là hồ yêu hỗn huyết trong sách nhắc đến kia, nhưng nàng cũng hơi chần chừ, sợ mình dọa nó chạy mất. 

Rất rõ ràng, tiểu hồ ly tín nhiệm Cốc Thu Vũ hơn nhiều, Cốc Thu Vũ ngồi bên cạnh bàn, nó cũng không có phản ứng gì. 

“Tao có thể sờ mày không?” Cốc Thu Vũ cẩn thận hỏi.  

Hồ ly không trả lời, nhưng Cốc Thu Vũ giơ tay ra, cẩn thận sờ lưng nó, nó không tỏ ý từ chối. 

Thấy một màn này, Ngu Sở nắm lấy thời cơ nói: “Tiểu Cốc, con ôm nó đi chơi đi.”  

Cốc Thu Vũ gật gật đầu, đưa tay ôm tiểu hồ ly lên. Hồ ly dường như ăn no uống say rồi, cũng hoàn toàn tín nhiệm cô bé, để cô bé ôm mình đi.  

Ngu Sở cảm thấy trước mắt không được vội vàng gấp gáp, bé hồ ly rõ ràng chỉ tín nhiệm Cốc Thu Vũ, đối với bọn họ thì vẫn còn hơi cảnh giác. 

Nếu đã vậy rồi, ít nhất cứ để Tiểu Cốc được nó hoàn toàn tin tưởng đi. 

Cốc Thu Vũ mang hồ ly về phòng mình, hồ ly ăn no xong thì có vẻ lười biếng, Cốc Thu Vũ đề nghị: “Tao tắm cho mày được không?”  

Thực ra nàng muốn thông qua cách tắm này để tra xem thân thể hồ ly có mạnh khỏe không, hoặc là có bệnh về da gì đó không. 

Nếu như có, có thể nhân cơ hội này chữa trị cho nó.  

Trong thời gian Cốc Thu Vũ và tiểu hồ ly ở chung hài hòa với nhau, trong phòng bên cạnh, hai huynh đệ Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành đang ngồi trong phòng sư phụ. 

Kể từ sau khi Cốc Thu Vũ mang con hồ ly nhỏ kia trở về, Lý Thanh Thành luôn mang vẻ cà lơ phất phơ đã nghiêm túc lên nhiều. 

Thẩm Hoài An nhìn bộ dạng cậu ấy như vậy, không nhịn được hỏi: “Đệ đừng nói với huynh là, khi nãy trong nháy mắt tiểu hồ ly ôm tay đệ kia, đệ đã nhìn thấy hết cả quá khứ của nó rồi nha?”  

“Đây…” Lý Thanh Thành hồi thần, cậu ấy nhìn Ngu Sở, “Sư tôn…” 

Lý Thanh Thành đoán chừng Ngu Sở có lẽ đã nhìn ra con hồ ly kia có vấn đề, quả nhiên, Ngu Sở bình tĩnh nói: “Đợi các sư huynh con có mặt đầy đủ rồi lại nói.”  

Thẩm Hoài An nhìn Ngu Sở, lại quay sang nhìn Lý Thanh Thành, thái độ thần bí này của hai người càng làm người ta tò mò, nhưng Ngu Sở đã nói phải đợi người về, cậu chỉ đành kiềm chế lại rồi ngồi xuống. 

Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng, một lúc nữa hồ ly sẽ rời đi, không ngờ tới, đến khi mặt trời sắp khuất bóng, Cốc Thu Vũ mới gõ cửa tiến vào.  

“Tiểu hồ ly đi rồi!” Nàng ấy nói. 

Một người một hồ ly vậy mà chơi đùa với nhau lâu như vậy, trước khi trời tối hồ ly mới rời đi.  

Nàng ấy nhìn sắc mặt mọi người không đúng lắm, ngờ vực hỏi: “Sao vậy ạ?”  

“Sư tỷ, tỷ cảm thấy con hồ ly đó thế nào?” Lý Thanh Thành hỏi. 

Cốc Thu Vũ ngồi xuống đối diện mọi người, nghĩ nghĩ.  

“Hình thể hơi gầy, trên người không có mấy lạng thịt. Còn những cái khác thì… thân thể rất khỏe mạnh.” Nàng ấy nói, “Đúng rồi, hơi thở trên người nó rất đục.” 

Hơi thở mà Cốc Thu Vũ nói không phải là mùi, mà là những hơi thở tồn tại trong trời đất tự nhiên như linh khí hay ma khí. 

Nàng ấy nói câu này, lại thấy Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành biểu cảm nghiêm túc, mới dần dần cảm thấy sai sai. 

“… Mọi người cảm thấy, nó không phải hồ ly bình thường?” Nàng ấy kỳ quái hỏi. 

Trong khi các đồ đệ đang thảo luận, đúng lúc vang lên tiếng của thiết bị truyền âm, đám người lập tức yên tĩnh, 

Ngu Sở cầm lấy truyền âm khí, giọng nói của Lục Ngôn Khanh truyền đến: “Sư tôn.”  

“Bên con thế nào rồi?” Ngu Sở hỏi.  

“Con và Tiêu Dực đi cùng đoàn người Thánh Nữ đến hai tòa thành khác, không phát hiện chuyện gì khả nghi.” Lục Ngôn Khanh nói, “Thánh Nữ ở trên đài cao tại tòa thành cuối cùng hoàn thành cúng tế lễ Thánh Hoả, sau đó được người khác tiếp đón đưa đi rồi.”   

“Hôm nay nàng ta có hành động “chữa lành” gì không? Chính là tiếp xúc với người khác, tinh lọc cho người ta gì gì đó ấy.” Lý Thanh Thành đứng bên cạnh hỏi.  

“Nàng ta không tiếp xúc qua với bất kỳ người nào.” Lục Ngôn Khanh nói, “Người ở đây nói, Thánh Nữ sẽ chọn sáu người may mắn, vào buổi tối ngày mai lúc mặt trời lặn sẽ bắt đầu “tinh lọc” cho bọn họ.” 

“Ta biết rồi.” Ngu Sở nói: “Hai đứa con nhanh chóng về đi.”  

Buông thiết bị liên lạc xuống, Ngu Sở nhìn ba đồ đệ trong phòng, dịu dàng nói: “Các con cũng nghỉ ngơi đi, hoặc là ra ngoài đi dạo. Đợi bọn họ về chúng ta lại bàn bạc.” 

Ba người rời khỏi phòng của sư phụ, nhưng nói thật lòng, vốn dĩ bọn họ không phải người bình thường, hiện tại ở bên ngoài còn không cần huấn luyện với cường độ cao, không mệt mỏi chút nào. 

Thêm nữa, bởi vì chuyện của hồ ly, không ai có tâm trạng ra ngoài dạo phố nữa.  

Ba người đến một căn phòng ở cách vách, Thẩm Hoài An đóng cửa, cậu nhìn Lý Thanh Thành. 

“Lý Thanh Thành, đệ rốt cuộc đã biết gì rồi, nói thẳng đi.” Cậu nói, “Đệ cứ nhử người khác như vậy, thật làm người ta khó chịu.” 

“Đệ không phải không muốn nói.” Lý Thanh Thành bất đắc dĩ nói, “Chuyện này liên lụy quá lớn, nên nói gì, không nên nói gì, đệ phải nghe sư tôn.” 

“Đệ…”  

Tuy Thẩm Hoài An thường ngày bên ngoài biểu hiện rất trầm ổn, nhưng khi đối mặt với các huynh đệ, cậu vẫn là người hấp tấp, dễ mất bình tĩnh nhất. 

Nhìn Thẩm Hoài An trừng mắt lên, Lý Thanh Thành vội vàng giơ hai tay đầu hàng, “Nói thì nói huynh không được tức giận đó. Hơn nữa, sư huynh, huynh cũng phải hiểu cho đệ một chút, đệ có thể nhìn thấy được việc riêng tư của người ta, đệ cũng phải làm việc có mức độ, thay người ta giữ bí mật, không phải sao?” 

“Thẩm Hoài An, ngồi xuống.” Cốc Thu Vũ nhăn mày nói. 

Thẩm Hoài An miễn cưỡng đè xuống sự gấp gáp trong lòng, ngồi xuống. 

Hiện tại người phiền muộn nhất biến thành Tiểu Cốc.  

Qua hai lần gặp mặt, lại thêm một buổi chiều ở chung với nhau, Cốc Thu Vũ thật sự rất thích con hồ ly này. 

Mới ban đầu nó còn rất cảnh giác, nhưng sau khi thân quen rồi, nó đúng là vật nhỏ vừa ngoan vừa nghịch ngợm.  

Nó không chỉ để Cốc Thu Vũ tắm cho, còn tinh lực tràn trề như chú cún nhỏ muốn chơi trò chơi với nàng ấy, gì mà kéo co, nhặt đồ chơi, dù Cốc Thu Vũ chơi với nó cái gì, bé hồ ly này đều rất phối hợp. 

Rõ ràng Cốc Thu Vũ có thể cảm nhận được, khi chơi cùng nàng ấy, khóe miệng hồ ly luôn cong lên thành một nụ cười, rõ ràng vui hơn lúc mới đầu rất nhiều. 

Nàng ấy vừa có tình cảm với nó, lại được biết nó không đơn giản, mà sự không đơn giản này còn không biết là tốt hay xấu nữa!  

Haiz, phiền thật đó.  

Ba người không làm gì cả, cứ yên tĩnh ngây người như vậy một canh giờ, đợi Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực trở về.  

Đợi đến trước khi trời tối, hai người mới từ một thành khác vội vã trở về, người của Tinh Thần Cung cuối cùng cũng có thể tập hợp lại cùng một chỗ rồi. 

Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực cùng đi cùng về, chỉ thấy Lục Ngôn Khanh vẫn sạch sẽ, phong độ ngời ngời như cũ.    

Mà Tiêu Dực thì lộn xộn hơn nhiều, mái tóc dài đến vai của cậu ấy được buộc ở đằng sau, lúc này cũng lung tung rối loạn, trên đỉnh đầu cậu ấy không hiểu sao còn xuất hiện một cọng tóc nhổm lên, trông cứ như là bị gió mạnh thổi tung lên vậy. 

Trong hai người, một người như chỉ là xuống lầu đi dạo một vòng, còn một người như vừa xuyên qua sa mạc.  

Thật không biết là Lục Ngôn Khanh quá biết quản lý hình tượng, hay là do Tiêu Dực không câu nệ tiểu tiết, một người tu tiên có thể làm mình biến thành dáng vẻ này, đúng là không dễ dàng gì. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK