Từ trước tới nay, Ngu Sở không quen với việc bộc lộ cảm xúc của mình, huống chi là bị người khác nhìn thấy.
Người bình thường cần người khác an ủi khi gặp chuyện buồn bực đau khổ, nhưng nàng thì hoàn toàn ngược lại. Tâm tình càng kém, Ngu Sở càng muốn ở một mình.
Chỉ là, đối với nàng mà nói, nàng đã gặp phải quá nhiều chuyện, thật sự nàng chưa bao giờ gặp phải điều gì khiến cảm xúc của mình mất kiểm soát.
Sự ra đi của Ngu Nhạc Cảnh có ảnh hưởng rất lớn đến Ngu Sở, điều này hoàn toàn khác với tất cả những vấn đề sinh tử mà nàng đã gặp phải trước đây.
Cứ nghĩ đến chuyện một nam nhân sắp chết, người mà người đó không thể buông bỏ xuống được lại là bản thân mình, Ngu Sở cảm thấy tức ngực, khó kiềm chế được cảm xúc của mình.
Thời điểm nàng rời khỏi Ngu phủ, bước chân của nàng hỗn loạn như thể nàng đang trốn chạy khỏi nơi đó vậy.
Nàng không thể ở lại phủ đệ này một khắc nào nữa, nàng chỉ muốn rời đi. Khi Ngu Sở hoàn hồn lại, nàng đã ở trên đường lớn của thành An.
Bây giờ là sáng sớm, không có nhiều người trên đường, nhưng những người bán hàng rong, bán đồ ăn sáng đã bày biện các quầy hàng.
Ngu Sở dạo bước trên đường, trong lòng rất mơ hồ.
Ngoại trừ tiểu viện của Ngu Sở Sở, toàn bộ thành An, và thậm chí cả Ngu phủ đều đã thay đổi rất nhiều, điều này khó có thể khớp với dáng vẻ hơn bốn mươi năm trước trong ký ức của Ngu Sở Sở.
Đường phố trở nên khang trang, sạch đẹp, chủ nhân của những sạp hàng rong ven đường cũng đã thay đổi.
Ngu Sở dạo bước trên con phố xen lẫn giữa cái lạ và cái quen, thỉnh thoảng nhận ra một số nơi không có gì thay đổi quá lớn, nàng không khỏi nghĩ lại bốn mươi, năm mươi năm trước, cảnh tượng thiếu niên Ngu Nhạc Cảnh đưa nhóc con Ngu Sở Sở đi chơi.
Thực sự rất kỳ lạ, rõ ràng nàng không phải là Ngu Sở Sở, nhưng nàng lại chìm sâu trong ký ức và không thể tự giải thoát cho mình. Bây giờ lòng Ngu Sở đang rất đau, và thậm chí nàng không thể phân biệt được đâu là mình, đâu là Ngu Sở Sở nữa.
Ngu Sở không còn nơi nào để đi, trong lòng chán nản, nhưng hiện tại nàng không muốn quay lại Ngu phủ.
Nàng không muốn thấy bọn họ xử lý hậu sự cho Ngu Nhạc Cảnh như thế nào, cũng không muốn nghe tiếng khóc của người nhà họ Ngu. Tựa như, nếu ở đó thêm một giây nữa thôi, nàng sẽ không thể chịu được nữa.
Ngu Sở đứng trên phố một hồi không biết đi đâu, cảm thấy có chút choáng váng. Đúng vào lúc này, nàng nhìn thấy một tửu lầu lâu năm.
Tửu lầu này nằm ở khu vực trung tâm của con phố chính, có tên là Viễn Vọng Các, trong ký ức của Ngu Sở Sở, hơn bốn mươi năm trước tửu lầu này đã ở đây rồi.
Nàng không ngờ rằng nó có thể hoạt động nhiều thập kỷ như vậy và công việc kinh doanh dường như còn phát triển hơn trước. Nó được chuyển từ một nơi nhỏ sang một nơi có ba đến bốn tầng lầu, và đã trở thành một trong những quán rượu tốt nhất ở thành An.
Ngu Sở không còn nơi nào để đi, thấy Viễn Vọng Các đang mở cửa, nàng bước vào trong.
Có điều bây giờ mới là giờ Thìn [*], ở hiện đại là vào khoảng bảy giờ sáng, tửu lầu tuy rằng đã mở cửa, nhưng chưa bắt đầu kinh doanh, mấy cái ghế trong sảnh vẫn đang chống ngược trên bàn.
[*] Giờ Thìn kéo dài từ 7h sáng đến 9h sáng.
Khi Ngu Sở bước vào, mấy người hầu bàn trong tiệm đang vẩy nước quét sàn.
Bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngu Sở thì đều không nén nổi giật mình.
Bộ y phục màu đen của Ngu Sở mà nàng mặc để về nhà dự tang lễ, trông không giống một bộ y phục bình thường của tiên trưởng, mấy người hầu bàn còn chưa nhận ra thân phận là người tu tiên của nàng.
Nhìn ngoại hình và cách ăn mặc của nàng cũng có thể nhìn ra được nàng không phải người thường, một người hầu bàn trong đó khách khí nói: “Vị tiểu thư này, tửu lầu của chúng tôi vẫn chưa mở cửa, làm phiền ngài phải đợi một lát rồi.”
Thành An phồn hoa, coi như là một thành phố không bao giờ ngủ. Tất cả các nhà hàng và quán ăn đều mở cửa đến nửa đêm, và họ đóng cửa trong vài giờ vào sáng sớm khi không còn khách nữa.
Nàng đến đúng lúc bọn họ đang dọn dẹp.
Ngu Sở không nói nhiều, chỉ duỗi tay đặt một thỏi bạc lên bàn.
“Ta muốn một nhã gian [*].” Nàng khẽ nói.
[*] Nhã gian: phòng riêng.
Trong đám người hầu bàn đang làm việc, một người giống như là tiểu nhị của tửu lầu, khi nhìn thấy bạc thì lập tức đặt cái xô xuống, tùy tiện lau tay lên người, cười nói: “Khách quan mời lên lầu, ngài muốn ăn món gì, tôi sẽ bảo bếp sau làm.”
“Mang rượu ngon nhất của các người lên đây.” Ngu Sở nói, “Mang nhiều một chút.”
Tiểu nhị liên miệng đáp ứng, sau đó để một người hầu bàn dẫn nàng lên lầu.
“Nếu muốn ngắm phong cảnh của thành An, nhã gian “Hoa Minh” ở lầu ba là thích hợp nhất.” Người hầu bàn vừa đi lên bậc thang vừa ngoái đầu nhìn Ngu Sở, “Nếu muốn nhìn thấy những ngọn núi và những triền núi nhỏ, nhã gian “Đông Khứ” ở lầu bốn là thích hợp nhất. Khách quan, ngài muốn căn phòng nào?”
“Lầu ba đi.” Ngu Sở thản nhiên đáp, không có hứng thú lắm.
Người hầu bàn đưa nàng đến nhã gian Hoa Minh ở trên lầu ba, đẩy cửa ra mời nàng vào.
Gian phòng riêng này quay mặt ra đường chính, ngồi bên cửa sổ có tầm nhìn rất đẹp, có thể nhìn ra con đường chính phồn hoa nhất thành An.
Ngu Sở ngồi xuống bàn, tiểu nhị nhanh chóng mang rượu ngon nhất của tửu lầu của bọn họ đến, thêm vài đĩa đồ ăn kèm nhắm rượu, sau đó nhanh chóng rời đi, không làm phiền nàng nữa.
Ngu Sở nhìn chằm chằm vào những con đường quen thuộc và xa lạ của thành An, trong lòng tràn đầy những dòng cảm xúc phức tạp, khiến lồng ngực nàng như thắt lại.
Nàng cụp mi, vươn tay mở chai rượu và rót vào ly.
Từ khi có trí nhớ đến nay, bao năm qua, Ngu Sở chưa bao giờ có cảm xúc phức tạp và mãnh liệt như vậy.
Nàng chưa từng có trải nghiệm như vậy, tự nhiên không biết làm sao để giải toả những sầu não trong lòng, chỉ có thể rót rượu ra mà uống cạn.
Rượu uống vào có cảm giác vừa nóng vừa cay, còn có một chút ngọt ngào trong miệng, đúng là rượu ngon thượng đẳng. Nếu như có thể không say không về, ngược lại cũng là một chuyện hạnh phúc.
Đáng tiếc, thể chất của Ngu Sở khác hẳn người thường, từ rất lâu đã không còn cảm giác với cồn nữa, ngay cả muốn làm tê liệt thần kinh một chút cũng không cách nào làm được.
Lúc này, dường như nàng nghe thấy có tiếng ồn vang lên, hình như cách đó không xa có người đang tranh cãi, mắng nhiếc nhau.
Ban đầu Ngu Sở cũng không muốn quản chuyện đó, nhưng ngũ cảm của nàng quá nhạy bén. Lại vào đúng hôm nay, khi nàng đang có tâm sự trong lòng, giọng nói kia lại cứ văng vẳng không ngớt bên tai.
Không biết là người hầu bàn của tửu lầu hay ở hàng quán nào đang đuổi tên ăn mày không chịu đi, mấy lời chửi bới bậy bạ làm nàng nghe đến phiền lòng.
Nàng đẩy cửa ra gọi, “Tiểu nhị.”
Tửu lầu đều cách biết làm việc, thấy Ngu Sở ra tay bất phàm, sau khi mang đồ ăn lên, một người hầu bàn đứng ở cầu thang lầu ba, sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.
Nghe thấy giọng nói của nàng, người hầu bàn chạy tới, cuời hỏi, “Khách quan, ngài có gì phân phó?”
Ngu Sở chau mày, “Ai đang làm ồn ở gần đây? Ồn ào thật khó chịu.”
“Khách quan, thành thật xin lỗi ngài, tôi sẽ xuống xem ngay.” Người hầu bàn nhanh chóng nói.
Ngu Sở đóng cửa lại.
Người hầu bàn của tửu lầu làm việc khá nhanh nhẹn, cậu ta xuống cầu thang, đi đến chỗ cửa sau của tửu lầu, Ngu Sở nghe thấy cậu ta nói với người khác cái gì đó, đối phương nhanh chóng dừng lại.
Lẽ ra chuyện này đã dừng lại tại đây, nhưng tu vi của Ngu Sở cao, nàng ngồi ở đây, nhưng trên thực tế các bá tánh trong cả thành An này đang nói cái gì trên đường phố, nàng cũng đều nghe thấy được.
Nàng đã thu bớt ý thức lại, chỉ bao phủ Viễn Vọng Các này thôi, sau đó nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của ba người hầu bàn của tửu lầu.
“… Thật là đen đủi, đuổi cũng không đi, mắng cũng không đi, báo cáo quan phủ quan phủ cũng không quản, vậy phải làm sao đây?” Có một tên hầu bàn nhỏ giọng nói, “Bởi vì chuyện này, quản sự đã bị mắng mấy lần rồi đó.”
“Aiz, tên này cứ ở lì trong hậu viện không đi, lại không sợ bị đánh, chúng ta còn cách nào chứ?”
“Ta thấy người này không giống ăn mày bình thường, ngươi xem tướng mạo kia, cảm giác như là tên công tử ngốc của nhà nào đó đi lạc rồi.” Một người khác nói, “Nếu không thì để hắn ở hậu viện một khoảng thời gian trước, nhỡ đâu có nhà nào đến tìm, có lẽ chúng ta còn có thể xin ít tiền thưởng gì đó đấy.”
“Quy tắc của tửu lầu cũng không phải là ngươi không biết, phòng bếp và hậu viện không thể có người ngoài! Nếu như để quản sự biết chúng ta nuôi một tên lai lịch bất minh ở hậu viện, chắc chắn chúng ta sẽ bị đuổi đấy…”
“Haiz, hắn trông thật đáng thương.”
“Mấy người các ngươi đừng ở đây lo lắng suông cho người khác nữa.” Người hầu bàn khi nãy đứng bên ngoài nhã gian của Ngu Sở đợi sai bảo nói nhỏ: “Các ngươi có nhìn thấy mắt hắn dưới ánh mặt trời chưa, là dị đồng [*] đó! Nói không chừng hắn không phải người, mà là yêu quái đó.”
[*] Dị đồng: đồng tử có màu lạ.
“Hả? Ngươi đừng dọa ta, tại sao ta không nhìn thấy?”
“Lý đại ca, dường như ta cũng nhìn thấy rồi, mọi người nói xem, hắn vừa có đồng tử màu vàng, lại không nói chuyện, lại không sợ bị đánh hay sợ bị đói, có thể là một con yêu quái vừa mới thành hình còn chưa biết cách giả trang thành người hay không đây?”
“… Không được, ngày mai chúng ta lại đi báo quan một lần nữa đi.”
Mấy người hầu bàn vừa nói chuyện phiếm vừa vào tửu lầu bằng cửa sau, sau đó bọn họ không nói về chủ đề này nữa.
Ngu Sở nhíu mày.
Đồng tử màu vàng?
Đồng tử màu vàng thực sự rất hiếm, chắc chắn không phải là đồng tử của người phàm. Nó khiến nàng nghĩ về nam nhân đó, Quân Lạc Trần.
Có lẽ nào người này, người mà những người trong cửa hàng nghĩ là một con yêu quái, cũng có liên quan đến Quân Lạc Trần?
Ngu Sở đang suy nghĩ, bên này, cửa phòng nàng bị gõ vang, giọng nói của người hầu bàn vừa rồi vang lên qua cánh cửa.
“Khách quan, hiện tại đã yên tĩnh, xin lỗi vì đã làm phiền ngài, mong được thứ lỗi.”
Ngu Sở dứt khoát mở cửa ra, người hầu bàn của tửu lầu thấy vậy nở một nụ cười lấy lòng.
“Người vừa bị các ngươi đánh đó, ta muốn gặp hắn.” Ngu Sở nói.
“Hả? Đây… khách quan, chỉ là một tên ăn xin hôi hám, ngài không nhất thiết phải gặp hắn đâu.” Người hầu bàn nói, “Tửu lầu của chúng tôi có quy định, không cho phép ăn xin vào cửa, tôi cũng không…”
Người hầu bàn kia mới nói được một nửa, mắt cậu ta đã trố lên.
Ngu Sở lại lấy ra một thỏi bạc, nhẹ nhàng đặt trước mặt cậu ta.
“Có thể mang người lên đây không?” Ngu Sở nhàn nhạt hỏi.
Người hầu bàn kia nhìn thỏi bạc, lại nhìn Ngu Sở, cậu ta nghiến răng.
“Được! Cho dù ngài muốn gặp Thiên Vương lão tử, tiểu nhân cũng sẽ giúp ngài mời người qua đây.”
Người hầu bàn nhận lấy thỏi bạc, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Ngu Sở lặng lẽ uống rượu một mình, qua một hồi, hai tiếng bước chân một trước một sau vang đến.
Nhã gian không đóng cửa, người hầu bàn lộ ra một cái đầu, cười nói: “Khách quan, người ngài muốn gặp đã đến rồi. Nếu như hắn có chỗ nào mạo phạm ngài, ngài cứ gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến đuổi hắn ta đi ngay lập tức.”
Ngu Sở qua loa gật đầu, nàng vẫy tay ý bảo người hầu bàn kia rời đi.
Người hầu bàn thốt lên một tiếng “haiz”, sau đó đẩy một người vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Nam nhân này mặc một chiếc áo choàng tồi tàn màu đen, các góc của nó được cuộn lại, giống như một đám mây đen bao phủ.
Ngoài lớp bụi trên chiếc áo choàng, hắn không có vẻ xấu hổ và bẩn thỉu của một kẻ lang thang bình thường.
Nam nhân cúi đầu dựa vào cửa, toàn thân hơi co lại, giống như có chút sợ hãi, nhưng cũng không mở cửa chạy trốn.
Ngu Sở cầm ly rượu, nàng ngước mắt từ dưới lên trên, cuối cùng nhìn về phía nam nhân đang cúi đầu.
“Ngẩng đầu lên.” Ngu Sở nói.
Phản ứng của nam nhân có vẻ hơi chậm, hắn vẫn luôn cúi đầu, nghe nàng nói như vậy, một lúc sau mới ngẩng mặt lên.
Vừa nhìn một cái, Ngu Sở, người vẫn còn đang chìm đắm trong sự sầu não về cái chết của đại ca mình, trái tim không khỏi đập loạn nhịp.
Đây là một nam nhân cực kỳ anh tuấn, là cái kiểu mà chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái thôi sẽ khiến người khác không thể rời mắt ra được.
Bên cạnh Ngu Sở không thiếu những thanh niên tài tuấn, trong phái của nàng có bốn đệ tử là nam, người nào cũng vô cùng anh tuấn. Nhưng nam nhân này không kém hơn bọn họ chút nào, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Hắn có một đôi lông mày sắc nét, hốc mắt sâu và sống mũi cao, đôi mắt của hắn đáng lẽ ra phải mang theo vẻ xa xăm, nhưng lại mang một chút dáng vẻ mà Ngu Sở quen thuộc.
Đó là sự đơn thuần sạch sẽ mà nàng chỉ thấy trong mắt những đứa trẻ lớn lên trong một môi trường đặc biệt như Tiêu Dực và Hà Sơ Lạc.
Nhưng nó xuất hiện trên người một nam nhân trưởng thành lại có vẻ quá đột ngột, đặc biệt, tướng mạo của nam nhân này còn thiên về phong cách sâu sắc và cương nghị.
Hơn nữa, đôi mắt của người này nhìn cực kỳ nghiêm túc.
Hai lần Ngu Sở gặp Quân Lạc Trần, cả hai lần đều chỉ nhìn thấy mắt của hắn.
Đôi mắt của người này nhìn qua lại giống hệt Quân Lạc Trần.
“Ngươi…” Ngu Sở thấp giọng hỏi, “Ngươi là ai?”
Nam nhân dựa vào cửa, hắn mím môi mỏng, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngu Sở chứ không nói chuyện.
Khi Ngu Sở gần như nghĩ rằng hắn không thể nói được thì hắn lại mở miệng.
“Ta không biết.” Anh ta thì thầm, “Ta không nhớ gì cả.”
… Được lắm, giọng nói giống y hệt Quân Lạc Trần.
Hắn không biết mình là ai, nhưng câu nói này khiến Ngu Sở có một suy đoán khác.
Có lẽ nào, Quân Lạc Trần thật sự là Ma thần bị khống chế trong truyền thuyết, và đây là mảnh linh hồn của hắn được tái sinh trên thế giới sau mỗi trăm năm?
Nếu đây là thân phận mới của Quân Lạc Trần khi tái sinh ở Nhân giới, vậy thì quá hợp lý khi hắn có đôi mắt giống Quân Lạc Trần như đúc, có giọng nói giống nhau, hơn nữa, hắn không biết gì cũng không nhớ gì hết.
Chỉ có một điều làm nàng không hiểu được.
Dị tượng khi mảnh linh hồn xuất thế đâu? Xảy ra mà không có một tiếng động, hơn nữa, nơi hắn xuất thế lại là ở tửu lầu này ư?
Trong khoảng thời gian ngắn Ngu Sở cũng không có cách nào hoàn toàn làm rõ tình hình, nàng khẽ gật đầu, chỉ chiếc ghế trống phía bên kia bàn.
“Ngồi đi.”
Nam nhân do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống đối diện Ngu Sở.
Thậm chí Ngu Sở còn có một cảm giác kỳ lạ, tên này dường như thật sự không nhận ra nàng, còn có chút cảnh giác với nàng.
Chỉ là, mặc dù không có trí nhớ, nhưng ngũ cảm của hắn vẫn rất nhạy bén.
Dù sao thì, từ lúc bắt đầu nghi ngờ hắn là một phần của Quân Lạc Trần, bệnh nghề nghiệp của Ngu Sở đã khiến nàng suy nghĩ về một chuyện, nếu như nhân cơ hội bản sao của Ma thần vẫn chưa gây chuyện mà giết hắn, không biết có khả thi hay không.
Tuy Ngu Sở cảm thấy Quân Lạc Trần không phải cùng một loại người với n Quảng Ly, Quân Lạc Trần tuy danh tiếng rất lớn, nhưng hắn cho nàng cảm giác rất thoải mái, nhưng chỉ như vậy mà muốn làm nàng buông bỏ cảnh giác là không thể nào.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, Ngu Sở mới chú ý tới dáng vẻ cứng đờ căng thẳng của nam nhân.
Nàng dùng hồn thức kiểm tra, nam nhân này thực sự là hoàn toàn vô hại, lúc này mới yên tâm hơn một chút.
Ngu Sở hoà hoãn nói: “Đói không? Nếu đói thì gọi gì đó ăn đi.”
Nam nhân cúi đầu nhướng mi nhìn nàng.
Con ngươi sậm màu dưới ánh mặt trời có tia đồng tử màu vàng.
“Sau khi ăn bữa cơm này xong, nàng sẽ giết ta sao?” Hắn cảm giác được sát khí Ngu Sở vô tình lộ ra, hắn trực tiếp hỏi.
Người lạnh lùng vô tình như Ngu Sở cũng bị nghẹn một lúc.
Nàng nghiêm mặt lại nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta chưa từng giết người.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Sở: Từ trước tới nay ta chưa từng giết người, ngoại trừ người ra thì cái gì cũng giết ←_←