Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Sở đi theo Lục Tiểu Thất đi về phía trước, hai người càng đi càng xa.

Càng đi càng đến sát bên rìa tòa thành, những căn nhà phố tinh tươm đẹp đẽ xung quanh dần dần thay thế bằng những căn nhà cũ nát.

Trên con đường trong trung tâm toà thành đều là những quán trà sôi nổi, tửu quán, cửa hàng son phấn, tất cả đều được trang hoàng sạch sẽ tươm tất. Mà những cửa hàng không quá khang trang lại nằm ở nơi này.

Ví dụ như kho hàng, kho lương thực, tiệm bán phân bón, củi rau dưa chất thành đống dưới tấm rèm gỗ râm mát. 

Càng đi về phía rìa thành phố, sự thay đổi này càng trở nên rõ ràng hơn, không ít quán cơm, quán rượu đổ đồ ăn thừa và nước rác vào trong cái lu ở bãi đất thấp bên đường, chờ được chở ra khỏi thành vào sáng sớm, đứng cách cánh cửa một khoảng xa nhưng dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

Trên đường không còn thấy các nữ tử áo quần xúng xính hay các vị công tử ca ôn tồn lễ độ, mà thay vào đó là một vài người nghèo đầu tóc rối bù, quần áo chắp vá ngồi xổm ven đường, rất nhiều người trong số đó đều là ăn mày.

Ngu Sở với bộ y phục chỉnh tề tươm tất đã trở nên lạc lõng khi lọt vào trong môi trường này, dọc đường đi đều có người đang ngồi hoặc đứng nhìn chằm chằm vào nàng.

“Ăn xin của thành Thanh đều ở chỗ này.” Lục Tiểu Thất vừa đi vừa nhỏ giọng nói, “Thành Thanh là tòa thành đầu mối giao thông ở phía Tây Nam, người từ khắp nơi đều phải đi qua đây, nên thành Thanh được xây dựng rất tốt.”

Trung tâm toà thành được xây dựng vô cùng nguy nga tráng lệ để đón tiếp du khách bốn phương lui tới nhưng lại để những người nghèo và những người ăn xin chen chúc ở nơi xa xôi mà người ngoài không thể nhìn thấy, cũng chỉ được cái mã ngoài.

Bọn họ rẽ sang con đường duy nhất có thể coi là con đường lớn, vừa rẽ sang con đường hiện tại, thậm chí còn không được lót đá, dưới chân là đất vàng gồ ghề.

Vừa nhìn lên, Ngu Sở lập tức thấy cả con đường hẻo lánh đều có các loại ván gỗ thô sơ và vải vụn dựng thành từng không gian nhỏ chật chội khác nhau. Có ít nhất một trăm người ăn xin lớn nhỏ tập trung ở đây, có người nằm trên tấm ván của chính mình trong những ngôi nhà ngăn cách nhau bằng tấm vải, có người chen chúc ở một chỗ vui đùa nói chuyện.

Một mùi vị chua chua bao trùm nơi đây, cộng hưởng với mùi nước rác cách đó không xa tạo thành một mùi hôi thối thum thủm đặc trưng.

Sự hiện diện của Ngu Sở thật sự quá mức nổi bật, khi hai người đi ngang qua, dường như tất cả người ăn xin ở đây đều dừng công việc đang làm mà nhìn nàng chăm chú không nháy mắt. Có người ánh mắt của họ như thể có thể bóc ra dán dính lên người nàng.

Ngu Sở vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt hờ hững không hề thay đổi suốt dọc đường đi, dường như không ngửi thấy mùi lạ, càng không cảm nhận được ánh mắt của những người ăn xin ở đây.

Lục Tiểu Thất dẫn Ngu Sở đi thẳng vào bên trong, nhìn thoáng qua cậu nhóc này và ông nội sống ở trong đám người ăn xin này cũng không được tốt lắm. Những vị trí tốt hay có ánh sáng đều đã bị người khác chiếm mất, chỗ ở của Lục Tiểu Thất dường như ở tận bên trong cùng.

Trong góc tối và ẩm thấp nhất, đông đúc những người ăn xin già yếu và bệnh tật, ông nội của cậu nhóc là một trong số đó.

Nhưng chỗ này lại rộng hơn nhiều so với khu vực chính có thể đón được ánh nắng, ở đây giống như một cái lều nhỏ dài, nhìn có vẻ chỉ đủ cho hai người nằm.

Ngu Sở không nhịn được cau mày, chỗ này vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, ngay cả ánh nắng mặt trời của ban ngày cũng không thể chiếu tới đây, nhìn một vòng trên mặt đất, đâu đâu cũng ẩm ướt.

Chỗ như vậy, đừng nói là người lớn tuổi sẽ dễ bị bệnh, ngay cả thanh niên trai tráng nằm trên nền đất này mấy ngày cũng sẽ bị bệnh.

Lục Tiểu Thất vén tấm rèm rách rưới lên, quay đầu lại lễ phép nói, “Tiên cô, đến rồi ạ.” Sau đó cậu cúi người đi vào trong ngồi xuống bên cạnh ông.

Trên đường đi đến đây Ngu Sở nghĩ hệ thống cho nàng rất nhiều các loại đan dược. Nàng gặp được đứa nhỏ này cũng coi như là duyên phận, nếu như có thể giúp được ông nội của cậu cũng coi như chỉ là chuyện tiện tay thôi. Còn nếu như ông nội có thể sống tiếp, hai ông cháu tiếp tục nương tựa vào nhau mà sống thì cũng coi như nàng tích đức vậy.

Nhưng bây giờ đến đây nhìn một lượt, nàng không kiềm chế được mà giật mình. Ông lão nằm trên chiếu lúc này đang thoi thóp, nhất là đôi chân đã thối rữa không còn nhìn thấy được nhìn dáng ban đầu đang để thò ra bên ngoài kia.

Chỉ là, ngoại trừ quần áo đang mặc trên người thì từ cả người ông lão rất sạch sẽ, có thể thấy được Lục Tiểu Thất rất nghiêm túc chăm sóc ông.

Lục Tiểu Thất cầm hộp thức ăn ra, cậu khẽ gọi ông dậy, nhưng ông lão chỉ phát ra được mấy tiếng rên hừ hừ đau đớn trong cổ họng, sau đó không thấy có phản ứng gì khác.

Ngu Sở ngồi xuống bên cạnh ông, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên cổ tay ông lão. Bây giờ chân khí của nàng không còn nhiều, miễn cưỡng có thể thăm dò trong cơ thể của ông lão một lượt, khi mở mắt ra nàng không kiềm chế được lông mày nhíu chặt lại.

Nàng thấy cậu nhóc nhìn mình với ánh mắt lo lắng thì nói, “Ra ngoài rồi nói.”

Hai người đi ra bên ngoài, Ngu Sở muốn nói lại thôi.

Lục Tiểu Thất thấy nàng như vậy, cậu nhỏ giọng nói, “Tiên cô, ngài nói đi, con chuẩn bị rồi.”

Ngu Sở nhìn ánh mắt này của cậu nhóc nàng có chút không đành lòng.

“Ông nội của con đã đến lúc ngọn đèn cạn dầu rồi, sợ rằng chỉ có thể sống được mấy ngày nữa.”

Lục Tiểu Thất nghe nàng nói vậy, hai môi cậu mím chặt lại, cả người cũng hơi lung lay.

Lần đầu tiên Ngu Sở thấy được dáng vẻ bi thương thuộc về người trưởng thành trên gương mặt của một đứa trẻ non nớt, là vẻ nhẫn nhịn, đau buồn và tuyệt vọng gần như muốn xé nát cậu nhóc, nhưng cuối cùng, tất cả đều trở nên im lặng.

Cậu hơi cúi đầu xuống.

Ngu Sở thật sự không nỡ để cậu như vậy, nàng nói: “Nhưng ta vẫn có thể giúp ông ấy.”

Nàng mở không gian ra, từ trong kho để đồ đã được sắp xếp từ trước lấy ra một viên thuốc. Trong mắt Lục Tiểu Thất, ống tay áo của Ngu Sở khẽ nhúc nhích, một giây tiếp theo, lúc bàn tay nàng đưa ra khỏi ống tay áo trên ngón tay thon dài đang cầm một viên thuốc.

“Viên thuốc này có thể làm tê liệt cảm giác đau đớn, hơn nữa có thể tạm thời nâng cao thể chất của con người.” Ngu Sở nói, “Uống viên thuốc này rồi, ít nhất mấy ngày cuối đời của ông nội con cũng được thoải mái hơn một chút, còn có thể ăn chút ít rồi đi lại.”

Cậu nhóc ngẩn người, sự nghi ngờ trong ánh mắt biến thành sợ khiếp sợ không dám tin.

“Tiên cô, con… con thật sự không biết nói gì mới phải.” Lục Tiểu Thất cúi thấp đầu xuống, cậu nhỏ giọng nghẹn ngào, “Đại ân đại đức của ngài, con không có cách nào báo đáp. Đợi sau khi con tiễn đưa ông nội đi đoạn đường cùng, con sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, hay là bị bán cho tiểu thương làm nô lệ… bất kể là làm gì, con đều nguyện ý.”

Cậu cúi người xuống, nhưng động tác của Ngu Sở còn nhanh hơn cậu.

“Được rồi.” Nàng đỡ cánh tay cậu nhóc, bất đắc dĩ nói, “Con nhanh chóng đưa thuốc cho ông nội con uống đi, dành nhiều thời gian ở bên ông một chút. Ngày mai ta sẽ mang thức ăn đến cho con.”

Lục Tiểu Thất lúc này mới khẽ gật đầu, chui lại vào bên trong rèm.

Ngu Sở vừa rời đi, mấy người ăn xin ở lều bên cạnh đã xúm lại bên này, một đôi mẹ con, bà lão tóc bạc hoa râm, con gái cũng đã tầm bốn mươi, năm mươi tuổi.

Bọn họ nhìn thấy Lục Tiểu Thất đút viên thuốc kia cho ông lão, mấy giây say ông lão liên tục ho khan, ông lão mở đôi mắt đục ngầu ra.

“Trời ơi, thuốc của nữ tiên nhân này thật sự có tác dụng.” Bà lão nghẹn họng trố mắt nhìn vào bên trong.

Ông lão hoảng hốt một lúc, ông ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, ông không cần Lục Tiểu Thất hỗ trợ, cả người run rẩy tự cầm lấy hộp đồ bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong, nhìn lại ông lão một lần nữa, ông lão giống như người bình thường không có chuyện gì xảy ra cả, ngay cả ánh mắt cũng minh mẫn hơn.

Hai mẹ con ăn xin hỗ trợ đỡ ông lão ngồi dậy, mồm năm miệng mười kể lại cho ông biết lúc ông hôn mê đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hai người đều ăn ý che giấu chuyện ông chỉ còn sống được mấy ngày.

“Lão tú tài à, ông có phúc thật đấy, có thằng cháu có hiếu như vậy chăm sóc cho ông, sống chết trước mắt lại xuất hiện một nữ Bồ Tát cứu ông một mạng!” Bà lão khen ngợi.

“Chuyện đó là tất nhiên.” Lão Vương tự hào nói, “Tiểu Thất là một đứa trẻ ngoan.”

“Mau mau cho thằng bé ăn chút cơm đi, hai ngày nay thằng bé chỉ dốc lòng chăm sóc ông thôi đó.”

Hai mẹ con hóng chuyện xong thì quay về lều của mình.

Lúc này ông lão mới chợt nhớ ra, ông nhìn lại hộp đựng đồ ăn, ông đã ăn sạch bóng cả cháo lẫn rau trong hộp, may mắn là Lục Tiểu Thất tự mình nhặt lại được một cái bánh bao, vẫn còn dư nửa mâm thịt. Ông nhanh chóng giục Lục Tiểu Thất ăn một chút.

Lục Tiểu Thất cũng đã ba ngày không ăn cơm, trước đó vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, bây giờ cũng đã đến giới hạn rồi, cậu ăn ngấu ăn nghiến.

“Con chắc chắn nữ tử đó là tiên trưởng?” Lão Vương vừa nhìn cậu nhóc ăn vừa hỏi, “Con cũng chưa từng thấy người tu tiên, làm sao con biết được chứ?”

“Nhìn một cái sẽ biết ngài ấy là người tu tiên, không chỉ riêng con cảm thấy vậy, những người khác cũng cảm thấy như vậy.” Trong miệng cậu nhóc đầy đồ ăn, ăn nói nhồm nhoàm không rõ tiếng, “Ông nội nhìn thấy ngài ấy cũng sẽ biết thôi.”

Lão Vương tựa đầu vào tường, ông nhìn đứa trẻ trước mặt mình không chớp mắt.

“Con cảm thấy cô nương đó là người như thế nào?” Ông hỏi.

Lục Tiểu Thất đặt bát xuống, cậu ngẩng đầu lên, vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa nhìn về phía vải rách, trong ánh mắt lại có vẻ có chút hoảng hốt, dường như cậu nhớ ra cái gì đó, trong ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.

Lần này, cậu nhai rồi nuốt hết chỗ thịt trong miệng rồi mới nói.

“Ngài ấy có cốt cách của một người tu tiên, tấm lòng Bồ Tát, hơn nữa… còn rất đẹp.” Lục Tiểu Thất nói nhỏ, “Ông nội, con cảm thấy nếu như người tu tiên thật sự tồn tại như trong sách miêu tả, thì ngài ấy có dáng vẻ như vậy đó.”

Lục Tiểu Thất ngẩn người nói xong câu này, cậu lại cúi đầu xuống bắt đầu ăn tiếp.

Lão Vương nhìn cậu chăm chú.

“Nếu như sau khi ông chết, giao con lại cho nàng, con thấy thế nào?”

Lục Tiểu Thất nghe thấy ông nói vậy lập tức ngẩng đầu lên.

“Ông nội!” Cậu sốt ruột lên tiếng, “Con không muốn rời khỏi ông đâu.”

“Ông chỉ là hỏi con có bằng lòng hay không thôi.” Ông nội nói, “Con kính trọng nàng như vậy, vậy có bằng lòng đi theo nàng không?”

Lục Tiểu Thất đặt bát xuống, cậu cụp mắt nhìn xuống đất.

“Tiên cô đã cứu con hai ba lần, ngài ấy là người có tấm lòng của Bồ Tát, làm người không thể lòng tham không đáy được.” Cậu nhẹ nhàng nói, “Con không hề có ích gì đối với ngài ấy, cho dù có đi theo ngài cũng chỉ tổ thêm phiền toái cho ngài ấy thôi. Con sống đến bây giờ, ngoại trừ ông nội thì tiên cô là người đầu tiên đối xử tốt với con như vậy, có lẽ vì vậy mà con không muốn tiên cô phải khó xử.”

“Đứa nhỏ này!” Ông lão nóng nảy, “Cũng bởi vì nàng đối tốt với con, nên con cầu xin nàng có lẽ nàng sẽ thật sự đưa con đi. Lòng tham không đáy thì đã làm sao? Còn sống mới là quan trọng nhất!”

Cậu ngước mắt lên, không phục nói, “Nhưng ông dạy con lễ nghĩa liêm sỉ, dạy con nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất phải có khí phách…”

“Đúng là ông đã dạy con. Nhưng khí phách thật sự quan trọng hơn mạng sống sao?” Lão Vương vội vã la lên, “Con nhìn hai chân của ông này, ông còn có thể sống được bao lâu nữa đây, sao khi ông chết con phải làm thế nào?”

Lục Tiểu Thất không nói gì.

Mấy giây sau, cậu nói nhỏ, “Có thể sống được thì sống, không sống được thì chết đi cho sạch đất.”

"Con, con ––– khụ khụ khụ…” Ông tức giận đến mức khó thở, lại bắt đầu ho khan ra máu.

Cậu nhóc bỗng chốc hoảng hốt vội vàng rót nước cho ông, rồi lại vỗ lưng giúp ông thuận khí.

Ở nơi những người ăn xin tụ tập lại, mỗi chỗ chỉ cách nhau một tấm vải rách, không hề cách âm, bà lão cánh vách nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, bà thò đầu qua tấm rèm.

“Lão tú tài, ông nói xem có đáng đời ông không hả!” Bà ta nói, “Ông ỷ lúc tuổi trẻ đọc mấy cuốn sách rác rưởi, dạy loạn trẻ con. Bây giờ thì hay rồi, thằng bé trộm thì không biết thò tay ra lấy, cầu xin người khác thì không biết quỳ gối. Bây giờ muốn nói mấy câu nhỏ nhẹ khéo léo cầu xin người khác thằng bé cũng không làm được. Ông chết thì thôi đi, đứa bé này còn nhỏ như vậy, sau này nó sống thế nào đây?”

“Đúng vậy, chỉ cần hai mẹ con cháu còn ở đây thì chúng ta sẽ đối xử tốt với thằng bé. Nhưng cháu và mẹ cháu tuổi tác cũng cao rồi, bữa đói bữa no, lại còn là nữ tử không bảo vệ được cho thằng bé, vậy sau này phải làm thế nào chứ.” Con gái của bà lão cũng sốt ruột lên tiếng.

Ông lão làm như không nghe thấy. Bàn tay già nua của ông nắm chặt lấy Lục Tiểu Thất, giọng khô khốc khàn khàn nói, “Tiểu Thất… Con hứa với ông, hứa với ông là con sẽ cầu xin vị tiên trưởng kia đưa con theo đi cùng… Nếu không, nếu không ông chết không nhắm mắt…”

Lục Tiểu Thất rơi vào tình thế khó xử, ánh mắt của cậu lướt quá đôi chân của ông, cuối cùng vấn mấp máy môi, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý một cái.

Buổi sáng ngày hôm sau, Ngu Sở xách hộp thức ăn mang tới.

Ngu Sở nhận ra được cậu nhóc ưu tư thấp thỏm, thậm chí không muốn đối mặt với nàng. Ngu Sở cũng chỉ cho là cậu nhóc đang buồn chuyện của ông nội.

Ông lão thì ngược lại, nhờ có tác dụng của viên thuốc mà ông có cảm giác hồi quang phản chiếu [*], gò má hồng hào, còn chắp tay thi lễ với nàng.

[*] 回光返照: Hồi quang phản chiếu dùng để miêu tả tình trạng bỗng nhiên khỏe lên của người đang bị bệnh nặng sắp chết, nhưng sau đó họ vẫn ra đi.

Buổi sáng ngày thứ ba, lúc Ngu Sở đến chỉ có một mình lão Vương, cậu nhóc con không biết đã đi đâu rồi.

Nàng nhạy bén nhận ra trong lều hôm nay đã được quét dọn sạch sẽ một lượt, một đống đồ cũ kỹ không biết nhặt được từ đâu đã biến mất không thấy tăm hơn, giữ vững mức độ sạch sẽ nhất mà một tên ăn xin có thể đạt tới được.

Một bà lão mặc bộ quần áo lam lũ từ lều bên kia đi tới, cúi người gật đầu chào nàng một tiếng rồi đưa cái ghế gỗ có chút sần sùi cho nàng.

“Vị tiên trưởng này, cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp. Lão phu… lão phu có một yêu cầu quá đáng, khẩn cầu ngài ngồi xuống nghe một lúc.”

Ngu Sở có thể đoán được dụng ý của ông, ông lão đây có lẽ là muốn ủy thác lại cho nàng.

Chỉ là nàng thật sự tò mò, ông lão này sao có thể nuôi dạy một tên ăn xin nhỏ lễ phép như vậy.

Phải biết ở những thế giới cổ đại như này, không ít tên đồ tể và đa phần người bán hàng rong đều mù chữ, mà đứa trẻ này không chỉ biết dùng thành ngữ, còn hiểu tri thức lễ nghĩa, về cơ bản thì cậu nhóc này không giống một kẻ xuất thân từ một người ăn xin.

Vì vậy Ngu Sở ngồi xuống.

“Cảm ơn tiên trưởng thương hại, cứu lão phu và đứa trẻ kia một mạng.” Lão Vương thở dài nói, “Lão biết rồi lão cũng sẽ phải chết, viên linh đan kia để lão uống, thật sự phí của trời.”

Ngu Sở lắc đầu một cái.

“Mạng người không phân biệt cao thấp giàu nghèo, có thể khiến ông khỏe mạnh lại, viên thuốc cũng đã phát huy hết công dụng của nó rồi.”

Ông lão cười cười, bình tĩnh mở miệng, “Ngài nguyện ý hạ mình ngồi ở đây, cũng coi như là có một hai phần hứng thú với thằng nhóc kia.”

“Đúng là như vậy.” Ngu Sở nói, “Ta thật sự rất tò mò về cậu nhóc đó. Ông từng đọc sách đúng không?”

Lão Vương gật đầu một cái.

“Lúc còn trẻ ta từng đọc sách thánh hiền mấy năm, cũng may mắn trở thành tú tài. Chỉ là sau đó vì chiến tranh loạn lạc, gia đạo như rơi xuống vực thẳm trở nên nghèo đói, cuối cùng nên nông nỗi này.” Ông khẽ thở dài, “Tiên trưởng, chuyện lão muốn nói đến không phải bản thân lão, mà là đứa trẻ kia. Ngài nguyện ý nghe một hai câu không?”

“Mời nói.”

“Câu chuyện bắt đầu từ tám năm trước.” Ông lão nói, “Mùa hè năm đó lão đi dọc theo đường lớn đến một thôn nhai ăn xin, trùng hợp lúc đó cũng có một gia đình thương nhân đi ngang qua thôn Lưu, họ dừng chân nghỉ lại trong thôn. Trước đó một ngày lão có thấy bọn họ nhưng cũng không để trong lòng, lại đi chỗ khác ăn xin nhưng không thu thập được gì. Lúc đó lão định quay về đi theo con đường cũ tìm những người giàu có kia xin miếng ăn.”

“Nhưng ngày hôm sau lúc lão đến thôn Lưu, mùi máu tanh ngập tràn trong không khí, bọn cướp đã giết hết cả thôn, đội xe ngựa của gia đình thương nhân kia bị cháy xém chỉ còn lại than đen.”

Ngu Sở nhíu mày, “Thôn bên cạnh đường lớn của triều đình xây dựng mà cũng dám tàn sát, bọn cướp đó cũng coi trời bằng vung quá rồi.”

“Ai nói không phải chứ? Nhưng đến nay vẫn chưa bắt được người, treo giải thưởng truy nã mấy năm nay vẫn chưa gỡ xuống đấy.”

Ông lão thở dài một tiếng.

“Khi đó lão sợ đến hai chân mềm nhũn, định quay người chạy thì nghe thấy ở rìa thôn có tiếng khóc của trẻ con. Lão chạy qua đó nhìn một cái thì thấy một cậu nhóc ba, bốn tuổi đứng giữa đống củi tro khóc. Ngài đoán xem chuyện thế nào đây? Đứa nhỏ này ham chơi, chơi đến mệt chui rúc vào một góc tường ngủ, may là trên đầu có đồ che chắn mới tránh được một kiếp.”

Ngu Sở nói, “Đứa nhỏ này là Tiểu Thất?”

“Đúng vậy.” Lão Vương nói, “Lão ôm đứa bé đó đi, đến nơi an toàn mới nhớ ra hỏi thằng bé tên gì, nhà ở đâu. Có lẽ là do khi đó còn nhỏ nên thằng nhóc chỉ nhớ nó họ Lục. Lão lại hỏi những thứ khác nhưng thằng bé chỉ biết lặp đi lặp lại Tiểu Thất, Tiểu Thất, có lẽ đây là tên thân mật người nhà hay gọi thằng bé, chính nó không nhớ được đại danh của mình. Cho nên lão phu gọi thằng bé là Lục Tiểu Thất.”

“Tất cả người trong thôn đó đều mang họ Lưu, nhưng đứa trẻ này họ Lục, lúc đó bộ y phục trên người nó được may bằng vải thượng hạng, lão đoán đoàn người thương nhân kia là gia đình của thằng bé. Những năm nay bọn ta đi tới đi lui lúc nào cũng muốn tìm lại người nhà cho thằng bé, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.”

Ông lão nói đến đây trên khuôn mặt già nua toát ra vẻ bất đắc dĩ.

“Lão phát hiện thằng bé rất thông minh, có thể nhìn ra được người nhà đã dốc lòng dạy dỗ. Lão không nỡ để thằng bé trở thành một tên mãng phu cho nên mới không nhịn được mà hết lòng dạy dỗ… Hôm nay nhìn lại, có lẽ là lão sai rồi.” Ông lão bi thương nói, “Đứa nhỏ này uổng phí xuất thân là một thiếu gia nhưng lại mang mệnh tiện, đứa nhỏ này không biết lừa người khác, khinh thường mấy trò ăn trộm, lão lại đau lòng không nỡ dạy nó cách đi ăn xin. Nếu như không phải lần này lão bệnh nặng, sợ là chết đói nó cũng không đi trộm đồ của người khác.”

Giọng ông lão run run, “Nếu như thằng bé là một thiếu gia, với đức hạnh đoan chính tất nhiên sẽ không có gì để nói. Nhưng bây giờ, nó chỉ là một thằng nhóc ăn xin chẳng ai ngó ngàng, có khí phách thì thế nào, chẳng lẽ lại mang khí phách này theo để chết đói sao?”

Ngu Sở cũng rơi vào im lặng.

Ông lão nhìn về phía Ngu Sở, ông khẩn cầu nói, “Tiên trưởng, nếu như lão có sức để quỳ xuống, lão nhất định sẽ dập đầu tạ ơn đại ân đại đức của ngài. Chỉ là, lão có một chuyện muốn nhờ… Ngài có thể mang thằng bé đi theo không? Đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, lại ngoan ngoãn nghe lời. Cho dù là hầu hạ bên cạnh ngài, hay làm một người hầu nho nhỏ, cũng tốt hơn là chết đói ở đây.”

“Ông nội.”

Ngu Sở đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng cậu nhóc thốt lên.

Hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, bọn họ thấy Lục Tiểu Thất đứng ở một bên, cậu nhóc cảm nhận được ánh mắt của Ngu Sở nhìn về phía bên này, cậu lập tức cúi đầu xuống, giống như không có mặt mũi này nhìn nàng vậy.

Ông lão lại giống như không nhìn thấy sự quẫn túng của cậu, ông vội vàng nói, “Tiên trưởng, ngài nhìn đứa nhỏ này một chút, vừa thông minh lại xinh xắn. Những người tu tiên như ngài không phải nói chuyện luyện nội đan gì đó sao? Ngài nhìn đứa nhỏ này xem, lỡ như nó là một hạt giống tốt thì sao?”

Cậu nhóc nắm chặt nắm tay, cậu cúi gằm mặt xuống đất không nói tiếng nào.

Đến khi Ngu Sở chủ động đưa tay ra, Lục Tiểu Thất mới ngửa cổ tay mình về phía nàng.

Ngón tay của Ngu Sở đặt trên cổ tay của cậu, nàng ngưng khí nín thở. Nàng vốn chỉ định làm hình thức để trấn an ông lão mà thôi, nhưng vừa thử thăm dò một cái lại khiến cho hô hấp của nàng cứng lại.

Trong thế giới tu tiên Bảy Châu Đại Lục này, mỗi một người có tư chất tu tiên trong bụng đều sẽ có một viên “hạt giống”, thường được gọi là nội đan. Muốn xem tư chất của một người như thế nào, thì phải xem nội đan của người đó có thuần túy hay không.

Mà người tu tiên thì trời sinh đã phân loại linh căn, linh căn được phân ra làm năm loại linh căn dựa trên cơ sở “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ”, cộng thêm mấy loại linh căn hiếm thấy như “Băng, Lôi, Phong…”. Trước khi tu luyện, linh căn tồn tại giống như hạt giống vẫn nằm dưới lòng đất chờ được nảy mầm.

Màu sắc càng trong càng tinh khiết thì tư chất càng cao, càng đục ngầu thì tư chất càng kém.

Mà theo thông thường, linh căn không phải càng nhiều sẽ càng tốt, linh căn thuộc tính đơn mới thích hợp để tu luyện nhất.

Nhưng cảnh tượng mâu thuẫn lại xuất hiện, trong cơ thể còn chưa từng tu luyện của cậu nhóc này vậy mà đã có chứa nội đan vô cùng thuần khiết, nội đan của cậu nhóc trong suốt tựa như ngọc.

Điều này chứng tỏ cậu nhóc này có tư chất rất cao, thậm chí vượt xa cả nữ phụ Ngu Sở Sở này được đặc cách vào sư môn.

Nhưng cậu nhóc này đồng thời có hai linh căn là Thủy và Mộc, Thủy – Mộc tương sinh, giống như Thái cực đang quấn quanh hạt giống vậy.

Ngu Sở buông tay Lục Tiểu Thất ra, bỗng chốc nàng không biết nói gì.

Dựa theo kinh nghiệm tuyển người của các môn phái tu tiên mà nói người có hai linh căn như Lục Tiểu Thất, đồng thời lại có tư chất cực kỳ cao, sau này con đường cuối cùng sẽ đều là cực đoan, một là xuất chúng hơn người hai là yên lặng không tiếng tăm, về cơ bản thì sẽ không có con đường thứ ba.

Nhưng cho dù là những thanh niên tài giỏi lại đẹp trai ngời ngợi đang ngày ngày rèn luyện trong giới tu tiên lúc này, bọn họ cũng không thể bằng Lục Tiểu Thất tư chất vượt trội này được.

Ngu Sở bỗng nhiên ý thức được, đứa bé đang đứng trước mặt nàng, rất có thể là hạt giống tốt ngàn năm khó gặp mà tất cả những môn phái ở đây đều nằm mơ cũng khó bề có được…?

————

Tác giả có lời muốn nói:

Nội đan: Mỗi người tu tiên đều có, ở trong bụng. Nội đan này giống như một hạt giống, giống như trái tim thứ hai của người tu tiên, muốn tự sát thì tự bạo nội đan, ai thử đi rồi biết.

Linh căn: Cái này là thuộc tính, linh căn có thuộc tính gì thì có màu sắc tương ứng, màu sách càng thuần túy thì tư chất càng cao.

Đơn thuộc tính dễ tu luyện nhưng lại khó đột phá, nhiều thuộc tính mà tu luyện thành công thì sẽ thành nhân vật có tiếng tăm, thất bại thì lại thành người đi đường Giáp cấp thấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK