Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi có sư muội, cuộc sống của thường ngày trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian diễn ra cuộc so tài giữa các tiên môn, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An vẫn thường xuyên đi xem những môn phái khác thi đấu. Còn Tiểu Cốc thì cực kỳ dính Ngu Sở, ngày ngày cô bé đi theo nàng không rời nửa bước, giống như con chim non tìm được mẹ vậy.

Mặc dù có rất nhiều đứa trẻ có tư chất từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện nhưng sức khỏe của Cốc Thu Vũ vẫn rất yếu ớt, khiến người ta cảm giác được cuộc sống trước đó ở Bạch Vũ Lâu không tốt đẹp gì cho cam. Ngu Sở không gấp để cô bé tu luyện, mà là cho cô bé ăn nhiều đồ bổ hơn, lấy việc bổ sung dưỡng chất làm trọng tâm.

Cảm giác không an toàn của Tiểu Cốc còn mạnh mẽ hơn hai sư huynh của cô bé, mặc dù Ngu Sở đã cử hành lễ bái sư, cũng đối xử với cô bé rất tốt nhưng cô bé vẫn rất ngoan ngoãn cẩn thận từng li từng tí, cảm giác như vẫn chưa mở lòng được.

Cô bé như con mèo nhỏ yên lặng ở bên cạnh Ngu Sở, không hề chê mệt, thậm chí cũng không hề phát ra tiếng động làm phiền đến Ngu Sở. Nhất định phải ở cùng một căn phòng với nàng mới khiến cô bé cảm thấy yên tâm.

Cho dù Cốc Thu Vũ rất thông minh, bẩm sinh tính cách có hơi đen tối một chút, nhưng cô bé vẫn là bé gái mới mười tuổi, từ nhỏ đã bị thân thích bán cho con buôn làm nô lệ sau đó lại bị nữ tu trong Bạch Vũ Lâu đánh đập chửi mắng. Cô bé tìm được đường sống trong cõi chết cũng đã không dễ dàng gì. Ngu Sở thấu hiểu sự yếu ớt và cảm giác thiếu an toàn của của cô bé, cho nên đối với cô bé cực kỳ kiên nhẫn.

Bản thân Ngu Sở không có ký ức về quá khứ, nàng đối tốt với bọn trẻ giống như xuất phát từ bản năng, cũng học tập bắt chước những quan tâm và dịu dàng của mẫu thân Ngu Sở Sở đối với nàng ta khi còn nhỏ.

Buổi tối đến khi đi ngủ, Tiểu Cốc ngủ cùng giường với Ngu Sở. Nàng phát hiện đứa bé này rất dễ tỉnh giấc, thi thoảng còn nỉ non nói mớ, đều là liên quan đến việc có người đuổi đánh cô bé.

Chưa nói đến chuyện cô bé bị bán cho con buôn năm bảy tuổi, cho dù ở Bạch Vũ Lâu, nữ tu ở tuổi thành niên đánh một cô bé mười tuổi cũng đã tạo thành bóng ma tâm lý.

Nghĩ đến việc Tiểu Cốc vì trả thù các sư tỷ cô bé không thể phản kháng lại kia mà giấu cả lưỡi dao lên tóc mình cũng có thể đoán được trước đó cô bé bị đánh chửi nhiều đến thế nào mới dùng cách này. Sau khi trả thù xong những sư tỷ bị dao cứa rách tay đó, liệu họ có dễ dàng buông tha cho cô bé?

Cốc Thu Vũ rất ít khi nói chi tiết về quá khứ của mình, mỗi lần nói đến chuyện mình bị đánh, cô bé đều cười hì hì, giống như điều đó rất thú vị vậy.

Buổi tối gặp ác mộng tỉnh giấc, cô bé đến tận giờ đều không nói mình nằm mơ thấy gì, mà chỉ nhích người lại gần tựa trán vào bả vai Ngu Sở.

Tiểu Cốc rất ít nói, nhưng người lớn đều dễ dàng đoán được quá khứ cô bé đã trải qua những gì. Mà cô bé càng ngoan ngoãn như vậy, Ngu Sở càng đau lòng.

Ngu Sở đã thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy, đã đi qua không biết bao nhiêu thế giới tiểu thuyết không giống nhau với những bối cảnh hoàn toàn khác biệt, điều khắc sâu vào trong ký ức nàng nhất không phải vai chính hay tuyến nhân vật chính trong cốt truyện mà là những người bình thường sống trong thế giới đó.

Giống như Tiểu Cốc, trong cốt truyện cô bé tồn tại cũng không tên không họ, khả năng cũng chỉ được tóm gọn bằng một câu “Bạch Vũ Lâu âm thầm kinh doanh buôn bán các bé gái” mà thôi. Nhưng khi tiểu thuyết biến thành thế giới thật, những người chưa từng xuất hiện trong những trang sách đều có sinh mệnh, quá khứ chỉ được thuật lại bằng một câu đơn giản cũng có một cuộc sống chật vật.

Nếu đến giờ Ngu Sở vẫn chỉ có một mình, chắc nàng sẽ tìm một nơi cách xa nhân gian bế quan mấy trăm năm, chờ vai chính phi thăng Thần giới, nhân gian bình phục lại thì sẽ tiếp tục cuộc sống của mình.

Nhưng bây giờ nàng đã có đồ đệ, nàng tận mắt chứng kiến ác mộng nửa đêm giày vò Tiểu Cốc, cơn tức này nàng nuốt không trôi.

Thậm chí, lần đầu tiên Ngu Sở nghi ngờ quyết định của bản thân —— Dù cho nàng vẫn luôn giữ mình, không tham dự vào tranh chấp của cốt truyện, nhưng nàng có thật sự bảo vệ được bản thân và đồ đệ của mình không?

Ngu Sở ôm cô bé ngủ say, ánh mắt nàng tối lại.

Lúc này Tiểu Cốc trong ngực nàng giật giật, cô bé mở mắt ra buồn ngủ lẩm bầm, “Sư tôn, người chưa ngủ sao?…”

Ngu Sở cúi đầu, nàng đưa tay vén tóc dính trên gò má của cô bé lên.

“Ừm, con ngủ đi.”

Tiểu Cốc nhắm mắt lại, nhưng mười mấy giây sau, cô bé chìm vào giấc ngủ thất bại lại mở mắt ra nhìn Ngu Sở.

“Sư tôn, người đang nghĩ gì vậy?”

Ngu Sở cúi đầu nhìn cô bé, giọng ôn tồn nói, “Người tu tiên vốn ngủ rất ít, ta mới vừa trầm tư tĩnh tọa, không suy nghĩ gì cả.”

Dường như lúc này Tiểu Cốc mới yên tâm gật đầu, cô bé nhích người tìm tư thế thoải mái, bàn tay nhỏ bé ôm chặt người Ngu Sở, lại chìm vào giấc ngủ.

Ngu Sở nhìn cô bé ngủ rồi, gương mặt ôn hòa lại trầm xuống.

“Hệ thống, có đó không?” Nàng nói trong thế giới linh hồn.

Trong đầu Ngu Sở yên lặng không tiếng động.

Ngu Sở lập tức nở một nụ cười nhân hậu.

“Lại chơi trò giả chết, ồ? Thật sự cho là ta tin cậu đã đi rồi?”

Hệ thống vẫn không nói lời nào.

“Cho ta một khế ước linh sơn, còn có sẵn cả một môn phái, không phải cậu muốn ta thu nhận đồ đệ sao?” Ngu Sở gằn giọng, “Nếu như cậu muốn ta dây dưa với người khác, từ đó không thể rời đi, vậy thì cậu thành công rồi đó.”

Vẫn không có bất kỳ giọng nói nào trả lời Ngu Sở, như thể nàng suy nghĩ quá nhiều và chỉ đang lầm bầu một mình vậy.

Được lắm.

Hệ thống chó chết, giả chết đúng không?

Ngu Sở cười lạnh, “Có vẻ là ta hiểu lầm rồi, cậu không có ý định để ta quản thế giới này, đúng không? Đã như vậy, tài liệu về Bạch Vũ Lâu ta không cần nữa, ngày mai ta sẽ đưa các đồ đệ đi tìm một chỗ xó xỉnh nào đó trốn đi, tranh chấp chuyện phàm thế một trăm năm sau ta tuyệt đối sẽ không tham dự.”

Nàng nói sau câu uy hiếp này vẫn chỉ có yên lặng với yên lặng. Thiếu chút nữa là Ngu Sở thật sự nghĩ mình hiểu sai ý rồi, hoặc là hệ thống chó chết này không có khí phách.

Kết quả, trong đầu nàng bỗng vang lên một âm thanh.

[Ting —— Hệ thống đổi mới đã online.]

Nàng lại mở không gian thì thấy trên góc trái có một ký tự “New”, nàng ấn vào chỗ đó, bên trong kệ để hàng chỉ có một quyển sách, tựa đề viết “Tư liệu về Bạch Vũ Lâu”, hơn nữa giá cả niêm yết trên đó là “0”, bên cạnh còn đặc biệt chú thích “Thời gian nhận sách có giới hạn”.

Đúng là phong cách giống nhau, đều rất chó.

Ngu Sở lấy quyển tài liệu bí mật ra, đặt trong không gian bắt đầu lật ra đọc, bên trong hiển nhiên ghi lại chi tiết tài liệu về Bạch Vũ Lâu, thậm chí có cả chứng cứ mua bán các bé gái không cha không mẹ rồi đưa người đi bán.

Thật ra, dựa theo trình tự thông thường thì nếu Ngu Sở muốn xử lý Bạch Vũ Lâu này, phương án tốt nhất là nàng trình những chứng cứ này lên cho các môn phái lớn quản lý khu vực của Bạch Vũ Lâu là được.

Nhưng dựa theo kinh nghiệm của nàng, dù trong giới tu tiên có môn phái lớn có nghĩa vụ phân chia quản lý khu vực của mình thật, nhưng không có nhiều môn phái sẵn sàng đề cao công lý và thực sự can dự vào các môn phái vừa và nhỏ khác.

Nhiều nhất chính là tới cửa cảnh cáo bọn họ vài câu, mọi người lại tiếp tục nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Ngu Sở nhìn tài liệu, bên trong có viết chưởng môn Bạch Vũ Lâu là Lý Song An mới đến Nguyên Anh trung kỳ, người này... Cũng quá nát rồi.

... Được rồi, người mới vừa bị phế hết tu vi lập tức đã thu đồ đệ như này dường như cũng không có tư cách gì chê bai người ta như vậy.

Nhưng nội đan trong suốt vốn khiến cho người sở hữu nó tu vi tăng nhanh hơn những người tu tiên khác, lại được linh khí ở linh sơn bồi đắp, hơn nữa nàng đã là tu luyện lần thứ hai, lại còn tu luyện theo bí kíp tự chế không bị trói buộc như phương thức chính thống. Hiện nay tu vi của nàng tăng mạnh có thể so ngang với nam chính.

Ngu Sở cẩn thận tính toán.

Sáng ngày hôm sau, nàng gọi Lục Ngôn Khanh tới, hai người ngồi trong thư phòng nói chuyện rất lâu.

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ bị coi là trẻ con không chút thương tình bị chặn ngoài cửa, hai người ngồi xổm bên ven đường, Tiểu Cốc đang ngẩn người, Thẩm Hoài An ở đây thì cảm giác không vui.

Trong mấy tháng này, Thẩm Hoài An suýt chút nữa quên mất chuyện Lục Ngôn Khanh là sư huynh của mình, còn có Tiểu Cốc ngày ngày gọi cậu là sư huynh khiến lòng Thẩm Hoài An thoải mái không thôi.

Hôm nay sư tôn muốn bàn chuyện quan trọng, nhưng chỉ tìm Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An lúc này mới nhớ lại cảm giác khó chịu khi bản thân làm sư đệ.

Cậu cũng sắp mười lăm tuổi rồi, ngay cả cha bàn chuyện quan trọng của sơn trang cũng sẽ tìm cậu, tại sao sư phụ nhất quyết không chịu để cho cậu vào trong chứ?

Trong đầu Thẩm Hoài An bắt đầu suy tính chuyện xấu, cậu vừa quay đầu lại thấy tiểu sư muội ngồi bên cạnh đang ngẩn người.

“Tiểu Cốc, huynh hỏi muội một vài chuyện nhé.” Thẩm Hoài An nói.

Cốc Thu Vũ nhìn về phía cậu, chớp chớp đuôi mắt.

“Chuyện gì ạ?”

“Huynh và Lục Ngôn Khanh, muội thích sư huynh nào hơn?”

Tiểu Cốc suy nghĩ một chút, cô bé nói, “Muội thích Lục sư huynh.”

“Tại sao?!” Thẩm Hoài An trợn to hai mắt.

“Bởi vì huynh ấy là Đại sư huynh mà.” Tiểu Cốc ôm đầu gối của mình, cô bé nói, “Đại sư huynh cho muội cảm giác an toàn.”

“Còn huynh thì sao? Sao huynh lại không cho muội cảm giác an toàn?” Thẩm Hoài An bất mãn tranh luận, “Là tướng mạo của huynh kém hơn huynh ấy hay là thực lực không bằng? Hơn nữa giữa hai người, rõ ràng huynh là người quân tâm muội hơn mà!”

Tiểu Cốc muốn nói lại thôi.

“Huynh không được thành thục cho lắm.” Tiểu Cốc an ủi cậu, “Nhưng mà có thể là do huynh vẫn chưa vỡ giọng đấy.”

Thẩm Hoài An nghĩ một lúc, hình như cũng có thể là do như vậy.

Giọng của Lục Ngôn Khanh đã hoàn toàn thay đổi, nhìn qua chẳng khác gì người trưởng thành. Mà cậu vẫn còn chất giọng của thiếu niên, giọng này khi cất lên có vẻ non nớt hơn.

Bỗng nhiên, cậu nghĩ ra một trò rất hay.

“Muội biết mấy trò chơi khăm không?” Thẩm Hoài An nhỏ giọng nói.

“Chơi khăm?” Vẻ mặt Tiểu Cốc có hơi nghi ngờ.

Thẩm Hoài An nở nụ cười, cậu kéo cổ tay Tiểu Cốc đứng lên, lôi cô bé chạy về phía biệt viện nghỉ ngơi của mình với Lục Ngôn Khanh.

“Thẩm Hoài An, huynh định làm gì thế?” Tiểu Cốc hỏi.

Hai người đi vào trong sân, Thẩm Hoài An buông cổ tay Tiểu Cốc ra, cậu vẫy vẫy tay, sau đó ngồi xổm ở không gian thoáng đãng bên ngoài sân, Tiểu Cốc nhìn thấy đó là một vòng tròn nhỏ được bao quanh bởi một hàng rào gỗ đơn giản, và có bảy hoặc tám con thỏ trắng mập mạp.

“Thỏ cưng của Lục Ngôn Khanh.” Thẩm Hoài An quay đầu nhìn cô bé, cậu cười tủm tỉm, khẽ hỏi: “Nếu chúng ta để thỏ chạy mất thì sao?”

“Tại sao huynh muốn để thỏ của Đại sư huynh chạy mất?” Tiểu Cốc thấy kỳ lạ.

“Bởi vì chúng ta đang chơi khăm.” Thẩm Hoài An nói.

Cậu mở cửa gỗ nhỏ ra, huýt sáo dụ lũ thỏ ra. Nhưng đám thỏ này mỗi ngày được người cho ăn uống đã quen, chúng vừa không sợ người vừa không muốn chạy, chúng đều lười biếng ngồi đó không nhúc nhích, chỉ có con thỏ đầu đàn nhìn cánh tay phe phẩy của Thẩm Hoài An, nghĩ rằng cậu đến cho bọn nó ăn.

Thẩm Hoài An sắp tức chết rồi, cậu đạp cửa gỗ một cái khiến đám thỏ hoảng sợ nhảy dựng lên.

Một con thỏ trong đám đó vểnh vểnh lỗ mũi lên như ngửi thấy mùi gì đó, đôi chân ngắn thoăn thoắt vượt ngục. Có một con chạy ra, những con thỏ khác cũng nhao nhạo duỗi chân chạy khỏi hiện trường, rất nhanh sau đó hàng rào đã không còn bóng dáng của con thỏ nào.

Thẩm Hoài An rất đắc ý, lúc này mới dẫn Tiểu Cốc trở về.

Cô nhóc chớp chớp mắt nhìn bóng lưng của cậu, không nhịn được lên tiếng, “Thẩm Hoài An.”

“Gọi sư huynh.”

“Thẩm Hoài An, thả thỏ đi là trò chơi khăm sao?” Tiểu Cốc nói, “Vậy lúc chúng ta muốn ăn thịt thì phải làm sao?”

“Đây không phải chỗ lý tưởng sao?” Thẩm Hoài An hăng hái nói, “Thỏ chạy rồi, huynh ấy sẽ phải chạy khắp nơi đi bắt thỏ, nghĩ đến thôi đã thấy buồn cười rồi.”

Hai người trở lại bên ngoài đại điện, chọn một bậc thang tiếp tục chờ Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh.

Thẩm Hoài An đang ngâm nga gì đó, còn Tiểu Cốc thì như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Đám thỏ đó quen ăn rau cải chứa đầy linh khí của sư tôn trồng sau núi rồi, bọn chúng chạy ra ngoài lỡ như chết đói thì sao?” Cô bé nói, “Muội cảm thấy rau sư tôn trồng ăn ngon hơn đồ bên ngoài nhiều, đám thỏ đó chắc chắn cũng chỉ thích ăn đồ của sư tôn trồng thôi.”

Thẩm Hoài An không thèm để ý, “Cũng không chắc chắn, lỡ như...”

Bỗng nhiên vẻ mặt của cậu cứng đờ.

Đợi đã, lỡ như đám thỏ đó chạy ra sau núi gặm rau cải sư tôn trồng thì sao?

Thẩm Hoài An ì ạch đứng dậy, sau đó chạy về phía sau núi. Tiểu Cốc không biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng chạy theo.

Hai người lần lượt chạy ra phía sau núi, Thẩm Hoài An thở không ra hơi nhìn đám thỏ béo ú đang vui vẻ gặm rau trên mảnh đất màu mỡ giống như bước vào thế giới thiên đường ở trong mơ vậy.

Thẩm Hoài An trượt chân suýt chút nữa là quỳ xuống ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK