Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Văn Đống và Lục phu nhân tan rã trong không vui.

Cứ mỗi lần nói chuyện không thành với Lục phu nhân, Lục Văn Đống sẽ tìm đến chỗ Nhị phu nhân ngồi một lúc.

Lục phu nhân ngồi một mình trong phòng, hơi thở vẫn chưa lắng xuống, tức đến mức khó thở.

Nữ nhi của bà, Lục Tư Diệu bước vào, Lục phu nhân lập tức hỏi, “Có phải ông ấy lại đi tìm con hồ ly tinh kia rồi không?”

“Nương, người nói xem hà tất phải như vậy chứ.” Lục Tư Diệu rót nước, đưa cho Lục phu nhân, “Tính khí của người cũng thật là quá lớn, Nhị tỷ đã gả đi rồi, mà người vẫn còn tức chuyện năm đó cha con nạp di nương.”

“Ta thấy ông ấy là tức giận. Cái bộ dạng háo sắc đó của cha con, nếu không phải ta lợi hại, có lẽ ông ta còn nạp thêm vài phòng!” Lục phu nhân đón lấy ly nước, ngón tay dùng lực, nói một cách đầy chán ghét, “Lần này cũng vậy, đến cả nhi tử ruột thịt của mình cũng không cần nữa, còn muốn nói lời hay cho sư phụ kia nữa, con nói xem ông ta có hèn mọn không chứ?”

“Ôi, nương. Có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp chứ? Cha con vẫn được xem là tốt rồi.” Lục Tư Diệu ngồi xuống bên cạnh bà ta, thầm thì, “Có điều tu tiên thật sự kỳ diệu như vậy sao? Con thấy đại ca và tất cả mọi người trong sư môn huynh ấy ai nấy đều xinh đẹp phóng khoáng, tướng mạo đó, khí chất đó, người thường hoàn toàn không thể nào sánh được.”

Lục phu nhân lạnh lùng “hừ” một tiếng. 

“Đạo đức bại hoại, đồi phong bại tục.” Bà thấp giọng nói, “Làm gì có người nữ nhân bình thường nào lại thu nhận nam đệ tử trạc tầm tuổi mình như vậy chứ? Lúc đó con không có mặt nên không thấy dáng vẻ đại ca con cứ mở miệng là muốn sư phụ nó định đoạt, đến cả cha nương thân sinh cũng không thèm quan tâm, thật là làm người ta tức chết mà.”

Lục phu nhân suy nghĩ một lúc, lại nói, “Tiểu Diệu, con và những đệ tử kia tuổi tác xấp xỉ nhau, con đi nghe ngóng thử xem xem có nghe được gì hay không.”

Lục Tư Diệu gật gật đầu, Lục phu nhân lại túm lấy nàng ta, nói, “Con gọi Lục Tịnh An đi cùng, hai người cùng đi, nếu không thì sẽ quá lộ liễu.”

“Con biết rồi ạ.”

Lục Tư Diệu rời khỏi phòng, nha hoàn đi theo sau, nàng ta hỏi, “Lục Tịnh An đâu?”

“Vừa nãy Nhị tiểu thư mang trà và hoa quả cho các vị tiên trưởng.” Nha hoàn nói, “Giờ này chắc là đã trở về rồi.”

Lục Tư Diệu cười lạnh một tiếng. Nàng ta tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên thấy Nhị tỷ Lục Tịnh An cầm khay không quay về, vừa nhìn đã biết là từ sân vườn bên kia quay lại.

“Ơ, Nhị tỷ.” Lục Tư Diệu cười nói, “Thật trùng hợp, mới từ sân bên kia về à.”

Lục Tịnh An lớn hơn Lục Tư Diệu một chút, nhưng xem ra dáng vẻ nàng ta có hơi e sợ muội muội này, khẽ gật đầu.

Nàng ta khẽ nói, “Khách ở trong sân vườn cả buổi chiều, ta nghĩ phận là chủ nhà cũng nên biểu hiện chút lễ nghĩa nên đem qua đó chút đồ ăn và đồ uống.”

“Vẫn là Nhị tỷ chu đáo.” Lục Tư Diệu tỏ vẻ thờ ơ nói, “Không hổ danh mẫu thân ruột làm thiếp rồi, khả năng hầu hạ người khác của Nhị tỷ vừa nhìn quả là phong mạo [*] của di nương.”

[*] phong mạo: mặt mũi và dáng dấp bên ngoài. 

Lục Tịnh An nắm chặt các ngón tay, cúi đầu, qua vài giây sau mới khẽ nói, “Nếu không còn chuyện gì khác thì ta trở về trước.”

“Nhị tỷ đừng đi, đi cùng ta chuyến nữa.” Lục Tư Diệu nói, “Dù sao tỷ và bọn họ quan hệ tốt, có tỷ sẽ không khó xử gượng gạo.”

“Ta không…”

Lục Tịnh An còn chưa nói xong, Lục Tư Diệu đã đi qua bên cạnh, Lục Tịnh An chỉ biết trầm lặng đi theo Lục Tư Diệu quay trở lại sân vườn lần nữa.

Các đệ tử Tinh Thần Cung đã quen với việc hằng năm ở cùng nhau, dù là ở bên ngoài thì mấy người họ cũng sẽ tụ tập cùng nhau học tập. 

Lúc hai tỷ muội nhà họ Lục đến sân vườn thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đang ngồi xung quanh bàn đá, Lục Ngôn Khanh thì xem sách, ba người bọn Thẩm Hoài An lại đang chơi bài bên cạnh.

Bốn người đều không phải người thường, vì vậy, khi hai tỷ muội bọn họ vừa đến cửa viện, bốn người Tinh Thần Cung đều ngước đầu nhìn qua.

Lục Tư Diệu lộ ra nụ cười, cười một cách trong vắt tiến đến, Lục Tịnh An cúi đầu bước theo.

“Đại ca, Thẩm ca ca, Tiêu ca ca, Cốc tỷ tỷ.” Lục Tư Diệu cười nói, “Mọi người đang chơi gì thế? Không biết có nể mặt, cho một nữ nhi thường dân như muội cùng góp vui chăng?”

Cốc Thu Vũ ngẩng đầu nhìn, nàng cười nói, “Lục tiểu thư, tỷ tính sai tuổi rồi. Muội nhỏ tuổi hơn tỷ, muội nên gọi tỷ là tỷ tỷ mới phải.”

Lục Tư Diệu nhìn nàng, biểu cảm khựng lại một chút, mới lộ vẻ cười nói, “Là như vậy sao, Cốc muội muội. Ngại quá, ta còn nghĩ rằng người tu tiên đều lưu giữ thanh xuân, vậy nên cứ tưởng rằng mọi người nhất định đều sẽ lớn hơn ta cơ.”

Nàng ta lại nhỏ nhẹ nói, “Ta không cẩn thận xưng hô nhầm rồi, muội muội đừng giận nhé.”

“Lục tiểu thư yên tâm, người tu tiên lòng dạ rộng lượng, sẽ không dễ dàng nổi giận.” Cốc Thu Vũ không câu nệ nói, “Hơn nữa tỷ tỷ cũng chẳng nói gì sai, người tu tiên đúng là giữ mãi thanh xuân, lúc tỷ tỷ trở thành lão phụ nhân tóc bạc phơ thì ta vẫn trẻ trung như thế này.”

Lục Tư Diệu không ngờ rằng bản thân im lặng lại bị Cốc Thu Vũ làm khó xử một phen, biểu cảm của nàng ta nhất thời cứng đơ lại. Phía sau, Lục Tịnh An cúi đầu đang cố gắng giữ khóe môi muốn nhếch lên.

“Tiểu Cốc, muội nói chuyện như vậy sao?” Thẩm Hoài An thả bài xuống, chau mày nói, “Không được vô lý như vậy.”

Lục Tư Diệu cho rằng Thẩm Hoài An sẽ nói lời gì đó hay hay, nàng ta hướng ánh nhìn về cậu đầy mong đợi.

Kết quả, Thẩm Hoài An ngước đầu, dùng giọng nghiêm túc nói, “Lục tiểu thư, sư muội ta tuổi còn nhỏ, nói năng không biết nặng nhẹ, mong cô đừng tính toán vơi muội ấy.”

Sắc mặt Lục Tư Diệu có chút không chịu nổi rồi.

Cốc Thu Vũ chống cằm, nàng nhìn qua Lục Tịnh An, lại niềm nở, “Tịnh An tỷ tỷ.”

Lục Tịnh An không nghĩ rằng sẽ bị gọi tên, nàng ta có chút không kịp đề phòng mà ngước lên, nhìn Cốc Thu Vũ một cách ngờ vực.

Cốc Thu Vũ lấy từ trong người ra một bao giấy nhỏ có gói thuốc bắc bên trong, đưa cho Lục Tịnh An.

“Cảm ơn tỷ lúc nãy đã mang đồ ăn ngon đến cho bọn ta, cái này tặng tỷ.” Cốc Thu Vũ nói, “Trong giới tu tiên, nữ tu đều dùng bột thuốc này đắp lên mặt, làm đẹp dưỡng nhan, hiệu quả cực kỳ tốt, là đồ tốt đó.”

“Cái này, cái này quý giá quá.” Lục Tịnh An lúng túng nói, “Ta chỉ mang qua ít nước, không xứng với món quà đáp lễ như thế này đâu.”

“Tỷ cứ cầm đi, muội vẫn còn một hộp nữa.” Cốc Thu Vũ nói.

Lục Tịnh An miễn cưỡng nhận lấy, khẽ nói, “Cảm ơn.”

Sau đó Cốc Thu Vũ mới nhìn qua Lục Tư Diệu đang phơi nắng ở bên kia, tỏ vẻ vô tội nói, “Lục tỷ tỷ, muội chỉ gói có một bao, tỷ sẽ không giận muội chứ?”

Khóe miệng Lục Tư Diệu giật giật, miễn cưỡng cười đáp, “Đương, đương nhiên sẽ không.”

“Vậy thì tốt.” Cốc Thu Vũ nói, “Đúng rồi, tỷ đến tìm chúng ta là có việc gì sao?”

Vốn Lục Tư Diệu cho rằng người tu tiên rời xa thế tục nên sẽ rất đơn thuần, nàng ta lại có vài phần nhan sắc, ra vẻ ngây thơ vô tội có lẽ có thể moi ra được chút thông tin gì đó. 

Nhưng không ngờ rằng, Cốc Thu Vũ lại có tính cách như thế này, Cốc Thu Vũ nom khuôn mặt khả ái là thế, nhưng nói năng lại ngổ ngáo, làm bộ làm tịch hơn cả Lục Tư Diệu nàng ta, căn bản là chẳng có cơ hội nào.

Lục Tư Diệu đi chuyến này bị một vố như vậy, nên hậm hực rời khỏi sân vườn.

Đợi đến khi cách xa viện của mọi người tu tiên, nàng ta vừa quay đầu đã thấy Lục Tịnh An đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào gói thuốc mà Cốc Thu Vũ tặng, Lục Tư Diệu chỉ thấy vô cùng tức giận.

Lục Tịnh An cảm giác được Lục Tư Diệu đã dừng bước, nàng ta ngước đầu, nhìn thấy Lục Tư Diệu đang đưa tay về phía mình. 

“Tiểu muội, muội làm như vậy là có ý gì?” Lục Tịnh An khẽ hỏi.

“Nhị tỷ, ta là muội muội của tỷ, tỷ nên nhường cho ta mới phải.” Lục Tư Diệu nhìn chằm chằm Lục Tịnh An, “Nếu Nhị tỷ không đồng ý, ta chỉ có thể tìm ca ca để lý luận với cha thôi.”

Lục Tịnh An mím môi, nàng ta từ từ chậm rãi đặt gói thuốc vào tay Lục Tư Diệu.

Bấy giờ Lục Tư Diệu mới lộ ra nụ cười đầy đắc ý, quay người rời đi.

Ở bên kia, trong sân vườn.

Thấy bon họ đã rời đi, Cốc Thu Vũ mới quay đầu lại, đưa tay vỗ vào lưng Thẩm Hoài An.

“Được nha, Thẩm Hoài An, bao nhiêu năm nay, cuối cùng huynh cũng có tiến bộ rồi.” Cốc Thu Vũ nói, “Vừa nãy phối hợp không tệ chút nào.”

“Hả?” Thẩm Hoài An ngước đầu, cậu mông lung hỏi, “Phối hợp cái gì?”

Cốc Thu Vũ hiểu rõ ngay, Thẩm Hoài An vừa rồi vốn chẳng phải cố ý phối hợp với nàng để chọc tức Lục Tư Diệu, mà cậu thực sự sợ nàng sẽ đắc tội với người của Lục gia nên mới làm như vậy.

Nàng lại ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Tiêu Dực cũng mông lung ngơ ngác chẳng khác chút nào, và đều cùng Thẩm Hoài An nhìn vào nàng.

Cảm giác được hai người bọn họ không phát giác ra lúc nãy Lục Tư Diệu đến không hề có ý tốt.

“Các huynh làm ta buồn chết mất.” Cốc Thu Vũ bất lực nói, “Thôi được rồi, muội dạy các huynh một bài học nhé.” Nàng nhìn qua Lục Ngôn Khanh, “Sư huynh, huynh có để ý không?”

Lục Ngôn Khanh cười một cách bất lực và lắc lắc đầu.

Cậu và các sư đệ không giống nhau, có những việc cậu có thể hiểu rõ, chỉ có điều không muốn nói ra mà thôi.

Thấy Lục Ngôn Khanh không có ý kiến gì, Cốc Thu Vũ nghiêm túc nói, “Được, bắt đầu bài học thôi.”

“Thẩm Hoài An, Tiêu Dực, các huynh phải nhớ rằng, thế giới này tồn tại những nữ nhân xấu tính. Có một loại nữ nhân xấu xa, rất thích gọi ca ca, ca ca, đại ca, đại ca.” Cốc Thu Vũ nghiêm túc hỏi, “Gặp phải nữ nhân gọi các huynh như vậy thì phải vắt chân lên mà chạy, hiểu không?”

Thẩm Hoài An vừa nghe, nhất thời cười phá lên, “Ta thấy muội nghiêm túc như thế này, ta còn cho rằng là chuyện chính sự gì chứ. Là cái này sao? Thẩm Hoài An ta đường đường chính chính, tuyệt đối sẽ không vì đôi câu vài lời của nữ nhân mà bị mê hoặc.”

“Thật sao?” Cốc Thu Vũ hoài nghi.

“Thật.” Thẩm Hoài An nói một cách tự tin.

Sau đó, cậu thấy Cốc Thu Vũ đưa tay lên, tát mạnh vào mặt mình, động tác xảy ra bất ngờ, khiến các sư huynh đều ngớ người ra. 

Lúc nàng buông tay xuống, bên má thắm sắc ửng đỏ, cứ như phấn má hồng.

Cốc Thu Vũ nhìn sang Thẩm Hoài An, ánh mắt Thẩm Hoài An nhìn vào khuôn mặt đang hơi thay đổi biểu cảm của nàng.

Đôi mày nhíu nhẹ, khẽ mím môi, trong mắt thoáng hiện lên ánh nhìn rưng rưng ẩm ướt.

Một giây trước Cốc Thu Vũ còn là một cô nương tự tin thẳng thắng, lúc này đây, nàng đã điềm đạm đáng thương.

“Hoài An ca ca…” Giọng điệu Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng, nàng nói một cách đáng thương, “Hoài An ca ca, cứu muội, giúp muội…”

Nói xong câu này, nàng mím môi, quay sang nhìn cậu với đôi mắt ướt đẫm lệ.

Vào khoảnh khắc này, cả da đầu Thẩm Hoài An đều tê dại, trong đầu cứ âm ỉ đau, khí huyết dâng trào, dường như cả thế giới đang bong tróc ra, chỉ có âm thanh ong ong vang lên bên tai.

Cậu ngồi ngẩn ngơ ở đó, mãi cho tới khi Cốc Thu Vũ cười lớn mới bừng tỉnh hồi thần.

“Huynh xem chút tiền đồ này của huynh đi, còn nói mình sẽ không bị mê hoặc?” Cốc Thu Vũ cười lớn nói, “Thẩm Hoài An, huynh nên cẩn thận với mấy nữ nhân xinh đẹp, có biết không hả?”

Thẩm Hoài An định thần lại, lúc này mặt bỗng hửng sắc đỏ, nhớn nhác đứng phắt dậy.

Từ nhỏ đến lớn Cốc Thu Vũ đều bị cậu đuổi chạy, vì vậy lúc Thẩm Hoài An vừa đứng lên, Cốc Thu Vũ vội vã chạy trốn phía sau Lục Ngôn Khanh.

“Sư huynh, huynh cho phép muội nói, vậy thì huynh phải bảo vệ muội chứ.” Cốc Thu Vũ nắm lấy bờ vai Lục ngôn Khanh vội nói.

“Hai người bọn đệ là con nít hay sao? Lớn như thế này rồi còn đánh nhau.” Lục Ngôn Khanh bất lực nói.

Thẩm Hoài An cũng đã nghĩ lại giờ đang ở phàm thế, lại còn ở nhà cha mẹ Lục Ngôn Khanh, cậu trừng mắt Cốc Thu Vũ, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Cậu uy hiếp, “Sau này muội không được phép làm như thế này nữa, biết chưa hả?”

Cốc Thu Vũ làm mặt quỷ với cậu, nàng không quay lại chỗ ngồi, đẩy đẩy Tiêu Dực, bảo cậu ấy lùi qua chỗ ngồi bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Lục Ngôn Khanh.

“Tỷ thật sự tặng bột thuốc cho nữ nhân kia?” Tiêu Dực nói giọng đầy hoài nghi, “Sao ta lại không nhớ tỷ đã từng dùng nhỉ.”

“Đúng vậy, gói bột thuốc mà muội cho Lục Tịnh An thật sự có hiệu quả sao?” Thẩm Hoài An cũng nhớ đến chuyện này.

“Các huynh nhớ nhầm rồi.” Cốc Thu Vũ nói một cách thờ ơ, “Rõ ràng người muội cho là Lục Tư Diệu mà.”

Nàng nói vậy, trai thẳng như các sư huynh đây lại nhìn nhau, bối rối.

Ở bên kia.

Sau khi rời khỏi sân vườn, Lục Tư Diệu đi ra khỏi Lục phủ, đi đến Cầm Uyển Lâu.

Tìm đến tầng thượng đắt đỏ nhất, quả nhiên thấy ca ca song sinh của nàng ta là Lục Cảnh Thuỵ đang ngồi cùng với vài công tử thế gia, vừa uống rượu vừa ngắm năm nữ tử đang đánh đàn nhảy múa, rất chi là vui vẻ.

“Lục huynh, muội muội của huynh đến rồi.” Lục Cảnh Thuỵ ngồi bên cạnh, có công tử thế gia cười nói.

Lục Tư Diệu bước đến, Lục Cảnh Thuỵ ngước đầu lên, hắn ta chau mày hỏi, “Muội đến tìm ta làm gì? Chuyện ta nói phải ở Vương gia ôn bài bị lộ rồi hả?”

Lục Tư Diệu lắc lắc đầu, Lục Cảnh Thuỵ mới an tâm, rồi vung vung tay, bảo nàng ta đừng có chắn tầm nhìn của hắn ta nữa.

“Huynh ra đây một lát, muội có lời muốn nói.” Lục Tư Diệu nói.

“Đừng làm phiền ta, muội về trước đi, tối nay ta sẽ về nhà.” Lục Cảnh Thuỵ đưa mắt nhìn các vũ nữ phía sau nàng ta, nói một cách lười biếng.

Lục Tư Diệu cất tiếng cười lạnh.

Nàng ta từ phía sau ghế tựa vào vai Lục Cảnh Thụy, từng chữ từng chữ thì thầm bên tai hắn ta, “Huynh còn nhớ người đại ca sớm đã chết đi của chúng ta, Lục Cảnh Tề không? Cha nương chúng ta đã tìm thấy huynh ấy rồi, bây giờ huynh ấy đang ở nhà, cha nương đều muốn bảo huynh ấy trở về.”

Lục Cảnh Thụy uống ngụm rượu, mất cả lúc sau mới phản ứng lại, hắn ta quay đầu, không dám tin, “Muội nói cái gì?”

Lục Tư Diệu đứng thẳng người, nàng ta cười nói, “Huynh cứ từ từ xem, sau này có thể chuyên tâm xem rồi.”

Lúc này Lục Cảnh Thụy không thể chờ được nữa, hắn ta không phải kẻ ngốc. Đương nhiên hắn ta biết rõ lúc hắn ta còn là người nối dõi độc đinh thì gia sản nhà họ Lục đều là của hắn ta, nhưng người đại ca chưa từng gặp mặt kia mà trở về thì phiền phức rồi.

Hắn ta đứng lên cùng Lục Tư Diệu ra ngoài, trên đường đi, Lục Tư Diệu kể lại đại khái tình hình.

“Môn phái đó của đại ca rất kiêu ngạo, huynh ấy có một tiểu sư muội không xem chúng ta ra gì, còn châm biếm muội. Đại ca ngồi một bên, một câu cũng chẳng thèm nói!” Lục Tư Diệu mím môi nói.

“Thật là hiếp người quá đáng, ta giúp muội tìm họ nói lý!” Lục cảnh Thụy cau mày.

“Huynh đừng nói nữa, cha nươngthương yêu đại ca như thương yêu cái gì vậy, huynh gây phiền phức cho sư môn họ, không có quả ngon để ăn đâu.” Lục Tư Diệu nói không ngừng, “Ngày mai cha còn cùng đại ca ra ngoài, tối nay huynh giả vờ cho thật đáng thương vào, hỏi xem người rốt cuộc là đang nghĩ gì.”

Thực ra Lục Cảnh Thụy rất tức giận, hắn ta không tin cha mẹ sẽ yêu thích người đại ca đã thất lạc hai mươi năm kia hơn.

Nhưng bây giờ hắn ta không có cách nào khác, đành nhịn lửa giận, khẽ nói, “Vậy được, ta về gặp cha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK