Trên Huyền Sơn Cổ Mạch, Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều đang đứng hoặc ngồi trên quảng trường trước đại điện, tựa hồ đang đợi ai đó.
Chẳng bao lâu sau, họ đã nhìn thấy từ phía màn sương mù truyền đến những tiếng động.
“Sư tôn trở lại rồi!” Cốc Thu Vũ lập tức đứng lên.
Mấy người bọn họ tập trung tinh thần chờ đợi, bóng dáng của Ngu Sở còn chưa xuất hiện, mà họ đã nghe thấy giọng nói của một người vang đến.
“Ây dô, con nói chứ phía sau sương mù còn có chỗ tốt thế này ư? Đây quả thật là tiên cảnh chốn trần gian á!” Một giọng nam trẻ tuổi vô cùng nịnh nọt nói, “Quả nhiên là nghe lời ông nội không sai mà, này, tuyệt quá đi, về sau con có thể nương tựa sư phụ hưởng phúc rồi!”
“Tiêu rồi.” Thẩm Hoài An đảo mắt, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ đã lộ ra nụ cười.
“Muội đã nói mà, cậu ấy là đệ Ngũ huynh đệ.” Cốc Thu Vũ đưa tay ra dương dương tự đắc, “Nào, nào, nào, có chơi có chịu nhé.”
Thẩm Hoài An thở dài lắc đầu, lấy tiền từ trong ngực áo ra đưa cho Cốc Thu Vũ.
Cùng lúc đó, Ngu Sở mang theo Lý Thanh Thành đáp xuống mặt đất.
“Ây da, chào các sư huynh, sư tỷ. Các huynh với tỷ đang cược cái gì thế, cho đệ tham gia với.”
Lý Thanh Thành ma sát tay một cách thành thục đi đến.
“Đệ, đệ, đệ tránh xa ta một chút!” Thẩm Hoài An vươn tay đẩy cậu ấy ra, kéo dài khoảng cách, bất mãn hỏi: “Thật sự là đệ?”
“Cái gì mà thực sự là đệ?” Lý Thanh Thành hỏi.
Ánh mắt cầu cứu của Thẩm Hoài An rơi vào người Ngu Sở, nàng khẽ gật đầu, “Sau này cậu ấy sẽ là Ngũ sư đệ của các con.”
“Á? Không phải chứ ạ, thực sự là cái tên này ư?” Thẩm Hoài An hỏi với vẻ không dám tin, “Cậu ấy đã sử dụng được gậy tìm rồng rồi sao?”
“Thẩm sư huynh đang nói về cái này à?” Lý Thanh Thành lấy gậy tìm rồng từ trong lòng ra, tấm tắc khen: “Đây đúng thật là một bảo bối tốt. Đệ vừa bái sư nhập môn thì đã tặng cho đệ. Sư tôn và các sư huynh quả thực là người tốt.”
“Đệ đừng có gọi ta là sư huynh, cái tên lừa đảo nhà đệ!” Thẩm Hoài An nắm lấy lá bùa hộ thân, tức giận nói, “Vừa rồi lúc rời đi ta đã nhìn thấy hết rồi, lá bùa hộ thân này rõ ràng là lễ vật mà tửu quán người ta phát cho người qua đường nhân dịp lễ Trùng Dương. Thế mà đệ dám đòi ta hai mươi hai lượng?!”
“Haiz, cũng không ngờ tới là huynh lại có sẵn nhiều tiền như vậy? Đi ra ngoài dạo chơi còn mang theo tận hai mươi hai lượng, sư huynh thật hào phóng mà.” Lý Thanh Thành vò vò đầu, “Hơn nữa, đệ cũng không cố ý lừa huynh đâu, không phải đệ lúc đó vì sợ bị huynh đánh sao? Vả lại, sau khi đưa cho huynh xem xong, huynh cũng sùng bái đệ lắm mà. Chuyện đã đi đến bước đó rồi, đệ cũng ngại bán rẻ cho huynh mà.”
“Ta hiện tại cũng có thể đánh đệ!”
Thẩm Hoài An bay lên định đá Lý Thanh Thành, nhưng trong không trung lại bị Lục Ngôn Khanh tóm lấy eo lôi về.
Lục Ngôn Khanh nhìn Lý Thanh Thành, “Vết thương của đệ không sao chứ? Không đúng…” Cậu chau mày, “Bây giờ nghĩ lại thì những chuyện hôm nay không phải đều là đệ làm bộ làm tịch chứ?”
“Đại sư huynh có nhãn quang tốt thật!” Lý Thanh Thành chắp hai tay thành quyền, thở dài nói: “Đây không phải vì để cho các huynh thương xót đệ sao, đệ còn cố ý không dùng chân khí để cho người ta đánh một trận.”
“Chân khí?” Cốc Thu Vũ nghi hoặc hỏi: “Cho nên đệ cũng là người tu tiên?”
“Thật ra thì trên thế gian này không phải tất cả những người có tư cách tu tiên đều tu tiên cả đâu, cũng có người chưa từng xuất thế, cứ sinh sống ở nhân gian.”
Lý Thanh Thành ngồi xếp bằng xuống đất, lười biếng nói: “Nhà đệ chính là như thế đó. Thật ra thì Lý gia đều có thể tu tiên, nhưng tổ tiên lại dùng sức mạnh này để nghiên cứu các loại kỳ thuật trên thế gian, hơn nữa còn có Tử Vi Đẩu số, Mai Hoa Dịch số, Lục hào Bát quái,… trong nhiều phái hệ, vận dụng khả năng của mình để tìm ra một thuật bói toán thuộc về Lý gia. ”
“Nói cách khác… đệ thực ra là dùng một thuật pháp tu tiên để nhìn thấy quá khứ và tương lai của những người khác?” Lục Ngôn Khanh hỏi.
Lý Thanh Thành gãi gãi mặt.
“Cũng có thể nói như vậy. Thực ra công phu này cũng đòi hỏi sự khổ luyện đấy. Người ta đoán mệnh chỉ xem một phái hệ là được, còn đệ thì hầu như cái gì cũng đều phải học hết. Lúc nhỏ thì xem những nội dung trong sách cổ, lớn thì đến xem tướng tay, tướng mặt, sau đó còn phải học thuật pháp của Lý gia. Cuối cùng luyện đến thành thạo rồi thì có thể nhìn ra được những vấn đề cơ bản của một người rất nhanh.”
“Thật là thần kỳ.” Thẩm Hoài An lẩm bẩm.
Cốc Thu Vũ cũng ngồi xổm xuống, nàng tò mò hỏi: “Ngoài đoán mệnh ra, đệ còn có bản lĩnh gì không?”
“Bản lĩnh à…” Lý Thanh Thành suy nghĩ một chút, “Đệ từ nhỏ đã rất may mắn, cái này có được tính là bản lĩnh không?”
Nhìn thấy bầu không khí trò chuyện giữa bọn họ, Ngu Sở cũng yên tâm phần nào.
“Được rồi, vậy thì Thanh Thành giao cho các con đấy, là sư huynh thì các con giúp nó thu xếp một chút.” Ngu Sở nói.
“Vâng, sư tôn.” Lục Ngôn Khanh nói.
Lý Thanh Thành mỉm cười vẫy tay với Ngu Sở.
“Sư tôn đi thong thả!”
Ngu Sở quay lại phía sau núi, tiến vào trong động phủ.
Thường thì nàng đều ở đây ngồi thiền luyện công, động phủ này rất yên tĩnh, không dễ bị quấy rầy.
Nàng ngồi xuống, khẽ thở dài.
Lại thu nhận thêm một Lý Thanh Thành. Chỉ có điều, theo như pháp bảo mà Bạch Hạo chân nhân để lại, số mệnh của Lý Thanh Thành đã định sẵn là có duyên phận sư đồ với nàng.
Ngu Sở không có gì khác phải lo lắng, cho dù hiện giờ Lý Thanh Thành đã mười tám tuổi, mấy năm nay không có luyện qua giai đoạn xây dựng nền móng, nhưng có các sư huynh sư đệ dẫn dắt, cậu ấy sẽ tiến bộ rất nhanh thôi.
Nhưng có một điểm… Thiên phú bói toán của Lý Thanh Thành, nàng chưa từng học qua, làm sao có thể dạy cho cậu ấy đây?
Phải biết là, thuật pháp mà Lý gia truyền thừa này không phải ai cũng có thể xem đâu, đoán tương lai làm mà sao đơn giản vậy được.
Nói thẳng ra, món đồ thủ nghệ này nếu được dày công tôi luyện thì trong trận chiến, nhất định sẽ tạo ra sức mạnh nghịch thiên.
Một người trong khi chiến đấu với kẻ địch có thể nhìn thấy đối thủ sẽ di chuyển bao nhiêu bước, phương thức tấn công, thậm chí cả trận đấu sẽ kết thúc như thế nào thì đáng sợ đến thế nào đây?
Sau khi dự đoán trước kết quả thì có thể dùng hàng ngàn cách để phản công đối thủ, thay đổi hướng đi của các sự kiện.
Nếu như Lý Thanh Thành thực sự có thể trở thành cao thủ của phái hệ này thì sau này có thể Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng không cách nào làm gì được cậu ấy.
Ngu Sở đấu tranh hồi lâu, rồi sau đó quyết định buông tha cho bản thân.
Thuật pháp truyền thừa của gia tộc, Lý Thanh Thành lúc ở nhà chắc sớm đã cùng người nhà học qua, bây giờ có thể chỉ cần nâng cao thêm nhãn giới và tuổi tác, từ từ sẽ dần quen thuộc, có lẽ cũng không cần đến nàng giúp.
Nàng chỉ cần dạy cho cậu ấy những chiêu thức của Tinh Thần Cung là được rồi, chỉ cần đừng đi ra ngoài điên cuồng để cho đối thủ thấy được, đến cuối cùng, ngược lại là muốn chạy cũng không biết chạy đằng nào.
Ngu Sở vừa nghĩ như vậy liền nghe thấy một tiếng “ding – dong” bên tai, hệ thống mua sắm lại được cập nhật rồi.
Nàng mở không gian ra, sau đó lại mở trung tâm mua sắm thì nhìn thấy một cuốn sách nằm yên tĩnh trên trang giao diện, tên là “Bàn tính Tinh Thần”.
… Bàn tính Tinh Thần? Cái tên này nghe có vẻ khá thú vị.
Bên kia, bốn đồ đệ đang đưa Lý Thanh Thành đến nơi ở.
“Ba người chúng ta, mỗi người một phòng. Ta ở sương phòng phía Tây, Lục Ngôn Khanh ở sương phòng phía Đông, nhà chính của Tiêu Dực.” Thẩm Hoài An dài giọng nói, “Đúng lúc các phòng đều đầy rồi, đệ ở sát vách một mình đi. ”
Cốc Thu Vũ trợn mắt, Lục Ngôn Khanh cười cười, ngay cả Tiêu Dực đứng bên cạnh cũng ngây người. Bọn họ đều biết Thẩm Hoài An hục hặc nên miệng lưỡi mới gay gắt thế thôi.
Lý Thanh Thành nhìn biểu cảm của những người khác, sau đó nhìn về phía Thẩm Hoài An, mỉm cười.
“Sư huynh, sư huynh. Đệ biết sai rồi mà. Đệ rời quê hương đến nhờ cậy sư tôn, cũng không dễ dàng đâu mà.” Lý Thanh Thành càng nói càng hăng, tỏ ra đáng thương nói: “Đệ thật thảm, cả đoạn đường chỉ ăn rau ăn cháo, suýt nữa thì chết giữa đường rồi. Khó khăn lắm mới gặp được người thân, đừng bỏ đệ một mình mà, đệ cô đơn, đệ cô đơn lắm á ——”
Nói rồi, Lý Thanh Thành bắt đầu khóc thút thít, cậu ấy định dựa vào người Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An nổi hết cả da gà lên.
“Đệ, đệ, đệ, nói chuyện thì nói chuyện, tránh xa ta ra một chút!”
Thẩm Hoài An định đẩy cậu ấy ra, nhưng Lý Thanh Thành đã ôm chặt lấy cậu như một con gấu lười, nhất quyết không buông, trong miệng còn ai oán gào thét “khổ quá, khổ quá đi”, Thẩm Hoài An suy sụp muốn chết.
“Cái người này, đệ không có xương sao? Đừng có ôm ta nữa! Được rồi, được rồi, ta cho đệ ở sương phòng phía Tây, ta một mình ở một viện là được rồi chứ gì!” Thấy Lý Thanh Thành gào thét lớn tiếng như vậy, Thẩm Hoài An gấp đến mức vã mồ hôi, nhỏ giọng mà gấp gáp nói: “Đệ tránh xa ta ra một chút, một lát nữa sư tôn đến lại còn tưởng rằng ta bắt nạt đệ! Cùng nhau ở không được sao?!”
Nghe vậy, Lý Thanh Thành lập tức buông tay đứng lên.
“Được thôi!” Cậu ấy nói lớn.
Thẩm Hoài An nghĩ kỹ lại, trên mặt tên này không có lấy một chút nước mắt, vừa rồi cậu ấy chỉ là đang giả bộ gào khóc thôi.
“Đệ, cái người như đệ…”
Thẩm Hoài An suýt nữa chết vì tức giận.
Nhìn thấy cảnh này, ba người còn lại không nhịn được mà cười.
“Thẩm Hoài An, đệ mà cũng có lúc gặp phải khắc tinh.” Lục Ngôn Khanh cười.
“Đừng cười nữa, vậy thì đệ ấy ở đâu đây?” Thẩm Hoài An tức giận hỏi.
“Nhà chính có hai gian phòng.” Tiêu Dực nói, “Bọn đệ có thể chia mỗi người một gian.”
Tiêu Dực là đang nói đến phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, nằm tách biệt hai phía Đông và Tây của nhà chính.
“Thế thì tình cảm càng tốt!” Lý Thanh Thành lại nhìn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An, “Nhưng mà… hai vị sư huynh ở sương phòng còn đệ lại ở nhà chính thì không thích hợp nhỉ?”
“Không sao đâu.” Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh còn chưa lên tiếng, Tiêu Dực đã bình tĩnh nói, “Hai người bọn họ sợ tối.”
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An: …
Lục Ngôn Khanh cười nói: “Tiêu Dực, tối nay bụng đệ không cần ăn cơm nữa đâu nhỉ.”
Tiêu Dực mặt đầy đau xót nhìn Lý Thanh Thành, “Thực ra thì hai người bọn họ không sợ tối một chút nào đâu.”
…
“Đệ tự thích ứng trước đi, nghỉ ngơi một lát. Vẫn còn nửa tiếng nữa mới ăn cơm. Đến lúc đó sẽ gọi đệ.”
Sau khi sắp xếp xong hành lý và phòng ngủ cho Lý Thanh Thành, bốn người bọn họ cáo lui trước để Lý Thanh Thành yên tĩnh một lát.
Lý Thanh Thành mỉm cười, khua tay, đuổi những người khác ra ngoài.
Cậu ấy trở về phòng một mình, Lý Thanh Thành đóng cửa lại, lúc này mới thở phào một hơi, cả người như được trút xuống, tựa vào cánh cửa ngồi trên mặt đất trơn nhẵn, ý cười trên mặt cũng không còn nữa.
“Ôi… quả nhiên giao tiếp với người khác là phiền phức nhất.”
Lý Thanh Thành lười biếng chắp tay sau gáy, trực tiếp nằm ngửa trên mặt đất.
Cậu ấy nhìn chằm chằm trần nhà đến ngây người, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Qua một lúc, Lý Thanh Thành bò dậy, quỳ xuống lễ bái.
“Cha, nương, bà nội. Mọi người cũng nhẫn tâm quá rồi, nói đoạn tuyệt quan hệ là đuổi con ra khỏi nhà ngay, đến cả mộ phần cũng được dựng lên, tiền còn không cho con đem theo. Nếu không phải con cơ trí thì sớm đã chết đói giữa đường rồi.”
Lý Thanh Thành lẩm bẩm rồi thở dài, sau đó chắp tay, nhắm mắt lại.
“Còn nữa, người ông nội mà con chưa từng gặp mặt. Bây giờ con không còn ghét ông nữa, ông ơi.” Cậu ấy nhắm mắt lẩm bẩm, “Con vẫn đi vào con đường mà ông đã dự đoán, đây là số mệnh của con sao?… Haiz, bỏ đi, bỏ đi, trách nhiệm bảo vệ muôn dân của nhà họ Lý có con đến gánh vác, để các huynh đệ tỷ muội trong gia tộc sống tự do đi thôi.”
Lý Thanh Thành cúi người, lạy ba lần, sau đó mở đôi mắt không hề có tinh thần của bản thân ra, lại thở dài một hơi.
Cậu ấy vỗ vỗ vào mặt mình.
“Không được, không thể trông quá chán nản. Sư tôn hung dữ như vậy, nhỡ đâu đánh mình thật thì phải làm sao?”
Lý Thanh Thành không tự chủ được mà nhớ tới cảnh tượng vừa rồi ở quán rượu.
Theo như thăm dò của cậu ấy, Ngu Sở là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Vận mệnh cuộc đời của những người khác trong mắt cậu ấy như con sông vậy, giống như sợi chỉ vàng kết nối giữa quá khứ và tương lai, có bắt đầu, cũng có kết thúc, dù có bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng có dấu vết để kiểm tra.
Nhưng vận mệnh cuộc đời của Ngu Sở giống như một vòng tròn cực đại mang năng lượng mạnh mẽ, Lý Thanh Thành không thể nhìn thấy quá khứ của nàng nữa chứ đừng nói gì đến tương lai.
Năng lượng sống của nàng dồi dào và phức tạp vô cùng, giống như vòng tròn không thể tìm thấy điểm bắt đầu. Lý Thanh Thành không xem được, thậm chí suýt chút nữa bị năng lượng của Ngu Sở hấp thụ và chiếm lấy.
Cảm giác kinh hãi đó khiến Lý Thanh Thành lúc này nghĩ lại còn thấy toát mồ hôi lạnh.
Hai tay cậu ấy đặt sau đầu, nằm trên sàn, khóe miệng nhịn không được giật giật.
Xem ra… con đường tu tiên cũng không nhàm chán như cậu ấy tưởng tượng.