Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba năm sau, thành Vân.

Trên con phố chính, người tới người lui tấp nập, một tiểu cô nương mặc xiêm y màu trắng pha hồng đi ra từ y quán, đi theo sau tiểu cô nương là mấy lão đại phu với vẻ mặt đầy lưu luyến.

“Thu Vũ cô nương, Thu Vũ cô nương… Haiz, mấy tháng tới cô nương thật sự sẽ không đến thật sao?” Một đại phu lớn tuổi run rẩy hỏi.

Cốc Thu Vũ xách giỏ, nàng mỉm cười gật đầu. Tiểu cô nương xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, vừa cười lên một cái ánh mắt cong cong, trong vẻ đáng yêu lại lộ ra mấy phần ngây thơ, khiến người ta không kìm lòng được mà yêu mến.

“Tháng sau môn phái chúng ta sẽ phải đi xa một chuyến, ta theo lời sư tôn dặn dò mang những loại thảo dược này gửi tặng y quán, hy vọng có thể giúp được mọi người.” Cốc Thu Vũ nghĩ nghĩ rồi lại dặn dò, “Điền đại phu, huyết ngọc địa xạ tán kia của ngài nếu thêm một vị thuốc ôn dương nữa thì điều chế ra sẽ có hiệu quả tốt hơn.”

“À, à, được…”

Mấy ông lão nhìn theo bóng dáng trẻ trung sáng sủa kia biến mất, sau đó đều lắc đầu thở dài.

“Khó khăn lắm một có được một người có thiên phú y thuật, thế nào lại đi tu tiên cơ chứ…”

Cốc Thu Vũ xách giỏ vừa đi dạo phố vừa ngâm nga.

Ven đường có một thiếu niên mặc cẩm y ngọc bào đang đi qua đi lại một chỗ, dường như người nọ đang chờ đợi ai đó. Cậu ta nâng mắt lên, nhìn thấy Cốc Thu Vũ, hai mắt lập tức sáng rực, đi về phía nàng.

“Tiểu Cốc cô nương, cô nương còn nhớ ta là ai không?”

Cốc Thu Vũ dừng lại một bước, nàng quan sát đối phương từ trên xuống một chút, hàng mày xinh đẹp hơi nhướng lên.

“Vương công tử? Ngươi có chuyện gì không?”

Nhà họ Vương có thể coi là nhà giàu nhất thành Vân, thiếu niên đứng trước mặt Cốc Thu Vũ nhìn tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nhìn ngọc bội đeo bên hông và ngón tay đeo nhẫn ban cũng có thể thấy được gia đình cực kỳ giàu có.

Vương công tử cười hì hì, cậu ta liếm môi một cái, uyển chuyển nói, “Tiểu Cốc cô nương, năm nay cô nương cũng đã mười ba tuổi rồi, đậu khấu niên hoa [*] là độ tuổi tươi đẹp nhất.”

[*] 豆蔻年华 Đậu khấu niên hoa là cách nói con gái thời xưa ở độ tuổi 13-14.

Cốc Thu Vũ không hiểu tại sao đối phương lại phải khen mình, nàng chỉ tiếp tục nhìn cậu ta.

“Tiểu Cốc cô nương, tu tiên rất khổ đó! Bây giờ suy nghĩ lại là cơ hội cuối cùng của cô nương.” Vương công tử cười nói, “Dựa theo tuổi tác của nữ tử bình thường, mấy năm tới là đến lượt cô nương xuất giá rồi.”

Cậu ta nhìn về phía Cốc Thu Vũ, hy vọng nàng có thể cho mình chút phản ứng gì đó. Cốc Thu Vũ vẫn chớp chớp mắt, giống như nghe không hiểu, nhìn cậu ta với ánh mắt đơn thuần vô tội.

Vương công tử không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể tiếp tục cười xòa, “Cô nương nghĩ xem, nếu như cô nương nguyện ý trở về làm người phàm, gả cho ta thì tốt biết mấy? Nhà họ Vương chúng ta giàu nhất thành Vân này, nhất định có thể cho cô nương cả đời vinh hoa phú quý, chuyện này tốt hơn rất nhiều, tu tiên khổ cực như tăng ni sao có thể so sánh được, ta…”

Cậu ta đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt đang nhìn chằm chằm gương mặt Cốc Thu Vũ chầm chậm nhìn lên, sau đó ngây người mấy giây. Sau khi phản ứng lại được, cậu ta liên tục lùi về sau mấy bước.

Không biết từ lúc nào, Thẩm Hoài An đã đứng ngay sau lưng Cốc Thu Vũ.

Hiện tại Thẩm Hoài An đã mười bảy tuổi, dáng người phát triển cao ráo khỏe mạnh. Cậu mặc bộ y phục màu đen, mái tóc dài buộc gọn ra sau, nhìn rất gọn gàng nhanh nhẹn, toát ra khí chất hào hiệp. 

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Hoài An lạnh lùng trừng Vương công tử. Vương công tử cảm giác bản thân như chú chuột nhắt bị con mèo nhìn chằm chằm, da đầu cậu ta tê dại, đến cả nhúc nhích cũng không dám, còn quên mất bản thân vừa rồi đã nói đến đâu nữa.

“Muốn sư muội của ta gả cho ngươi?” Thẩm Hoài An lạnh lùng chất vấn, “Vương công tử, ngươi xứng sao?”

Vương công tử toát mồ hôi lạnh, môi cậu ta run rẩy nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Ta, ta, ta không xứng, Thẩm tiên trưởng đừng tức giận, ta, ta đây cút liền…”

Cậu ta xoay người muốn chạy, nhưng lại lảo đảo một cái, hóa ra là Thẩm Hoài An đã vươn tay ta túm cổ áo cậu ta.

“Nếu như để ta thấy ngươi lại quấy rầy muội ấy một lần nữa…” Thẩm Hoài An lạnh giọng uy hiếp.

Vương công tử run như cầy sấy, cậu ta nghẹn ngào nói, “Ta thật sự không dám nữa, thật sự không dám nữa.”

Lúc này Thẩm Hoài An mới buông Vương công tử ra, ngay sau đó cậu ta lảo đảo chạy đi.

Thẩm Hoài An nhìn bóng lưng của tên đó, hừ lạnh một tiếng.

“Cái gì mà nhà giàu nhất thành Vân, thành Vân nghèo như vậy, có một chút tiền thối còn không tự biết bản thân mình như thế nào.” Cậu lạnh lùng nói.

Tiểu Cốc ngẩng đầu lên, nàng nhìn về phía Thẩm Hoài An, giật mình hỏi, “Thẩm Hoài An, sao huynh lại đến đây?”

“Gọi sư huynh.” Thẩm Hoài An nói, “Chúng ta lo lắng một mình muội ở dưới núi, nên huynh xuống đón muội.”

Hai người đi dạo trên phố, Thẩm Hoài An nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì kia, có vẻ cô nhóc không để chuyện đó vào trong lòng thì có hơi nhức đầu.

“Huynh nói muội ấy, chuyện gì cũng phải để tâm một chút, đừng có mà cái gì cũng không coi ra gì, ngày nào đó bị người ta bán đi còn không biết.”

“Muội cũng đâu có ngốc.” Tiểu Cốc lẩm bẩm, “Chuyện muội được người khác yêu mến cũng đâu phải chuyện muội có thể khống chế được.”

“Muội tự nhìn lại bản thân muội xem.” Thẩm Hoài An nói, “Huynh và Lục Ngôn Khanh cũng rất được nhiều người chào đón, nhưng sao không thấy có ai dám đến nói với bọn huynh cưới cô nương nhà bọn họ chứ? Chuyện này rõ ràng là muội tỏ ra quá…”

Đối với những lời dạy dỗ của Thẩm Hoài An, cho đến bây giờ Cốc Thu Vũ đều nghe vào tai trái đi ra bằng tai phải.

Tiểu Cốc quét mắt nhìn một vòng con phố, bỗng thấy cửa hàng son phấn đối diện giống như đang có hoạt động gì đó, rất nhiều các cô nương đang đứng vây quanh đó, nhìn qua có vẻ rất náo nhiệt.

Hai mắt Cốc Thu Vũ sáng rực lên, nàng ngẩng đầu lên dáng vẻ cực kỳ đáng thương nói, “Sư huynh, tiền tiêu vặt sư tôn cho muội đều chỉ dùng để mua điểm tâm thôi.”

“Muội á, cũng chỉ những lúc mua đồ mới nhớ đến người sư huynh này của muội.” Đoạn văn giáo dục Tiểu Cốc của Thẩm Hoài An bị cắt ngang, cậu tức giận nói.

Cậu lấy túi tiền từ trong ngực áo mình ra, Cốc Thu Vũ nhận lấy túi tiền rồi nhét giỏ đang xách vào trong tay Thẩm Hoài An, sau đó chạy về phía cửa hàng son phấn ở đối diện.

Hai tay Thẩm Hoài An khoanh trước ngực, đứng bên đường chờ tiểu sư muội.

Đối với cậu mà nói, Cốc Thu Vũ vẫn còn là trẻ con. Dù sao thì người trong võ lâm cũng không quá chú ý đến mấy chuyện nữ nhi đến tuổi gả chồng, người dân bình thường có nữ nhi hơn mười tuổi đã gả đi, nhưng khuê nữ xuất thân từ võ lâm thế gia hơn hai mươi tuổi chưa kết hôn cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng dường như những người khác đều không nghĩ như vậy, Thẩm Hoài An bắt đầu mài răng, Cốc Thu Vũ mới mười ba tuổi thôi mà bọn họ đã nhớ nhung con bé rồi, đúng là không biết điều mà.

Có điều, khi đứng từ xa thế này rồi nhìn qua một cái, bên phía đối diện có rất nhiều cô nương, tiểu thư, mặc dù Tiểu Cốc nhỏ tuổi nhất nhưng cũng là người có tướng mạo xuất sắc nhất, nhìn một cái cũng có thể thấy được là một tiểu mỹ nhân đang trổ mã.

Cốc Thu Vũ cực kỳ hưng phấn mua sắm một lượt, lúc nàng trở lại tìm Thẩm Hoài An thì thấy Thẩm Hoài An giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Thẩm Hoài An, huynh đang nghĩ gì thế?” Nàng lên tiếng hỏi.

“Chờ muội thôi, không nghĩ gì hết.” Thẩm Hoài An nói.

Khi hai người dùng khinh công trở về môn phái thì thấy Lục Ngôn Khanh đang ngồi trên bậc thang chính điện đọc sách.

Hiện tại Lục Ngôn Khanh đã hai mươi tuổi, dáng vẻ thuộc về thiếu niên trẻ trung đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là sự thành thục trầm ổn.

Mặc dù Lục Ngôn Khanh lúc nào cũng mặc đồ trắng, dáng vẻ tuấn nhã xuất trần, nhưng thói quen ngồi trên bậc thang đọc sách này ngược lại có chút tùy ý.

“Hai người trở lại rồi.” Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu lên nhìn thấy cái giỏ nhỏ của Cốc Thu Vũ mang trở về vẫn còn đầy thì không kiềm chế được cười hỏi, “Lại mua cái gì tốt rồi à?”

“Sư huynh, huynh biết lúc đệ với đi xuống đón muội ấy đã nhìn thấy gì không?” Thẩm Hoài An đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lục Ngôn Khanh, cậu nói với vẻ không thể tin nổi, “Tiểu tử nhà họ Vương đó thế mà dám hỏi cưới Tiểu Cốc!”

“Muội được người ta chào đón còn quay qua trách muội!” Tiểu Cốc lè lưỡi một cái rồi cầm giỏ chạy đi.

“Huynh nhìn dáng vẻ không thèm để ý của muội ấy kìa!” Thẩm Hoài An nhìn bóng lưng nhảy nhót tung tăng của cô nhóc, tức giận nói.

Lục Ngôn Khanh nhức đầu thở dài.

Tiểu Cốc thiên tư thông minh, lối suy nghĩ sinh động không bị gò bó, chỉ là trông có vẻ cái gì cô bé cũng không để trong lòng.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An là hai nam tử, ai cũng chưa từng chăm sóc cô nương bao giờ, cho nên cùng Cốc Thu Vũ lớn lên, bọn họ làm gì cũng cẩn thận hơn một chút, sợ mình có cái gì làm không tốt, sơ sót trong việc giáo dục Tiểu Cốc.

Cho dù chuyện gì Tiểu Cốc cũng đều hiểu, nhưng bọn họ vẫn khó lòng yên tâm được.

“Đệ phải đi tìm sư tôn nói chuyện này mới được!”

Hai người đi tìm Ngu Sở, nhưng xem ra Ngu Sở bình tĩnh hơn hai đồ đệ của mình nhiều.

“Các con phải tin tưởng Tiểu Cốc.” Nàng nói, “Con bé tự biết chừng mực.”

Đầu tiên Ngu Sở bày tỏ mình ủng hộ thái độ của Tiểu Cốc, sau đó lại khẳng định lại một lần nữa, “Tất nhiên, ta hiểu các con quan tâm sư muội, suy nghĩ chu toàn cho con bé, nhưng thật ra Tiểu Cốc hiểu rõ thái độ của mình hơn bất kỳ ai hết.”

Ngu Sở biết suy nghĩ của Tiểu Cốc, nha đầu này nhiều ý tưởng ma quái, không lập tức từ chối Vương công tử, thật ra là vì cô bé muốn biết trong hồ lô cậu ta đang bán thuốc gì thôi.

Nhưng hai người sư huynh quan tâm cô bé cùng là điều dễ hiểu, dù sao thì hai thằng nhóc này cũng chỉ có một tiểu sư muội, tất nhiên sẽ lo lắng con bé có khi nào sẽ bị nam tử khác lừa gạt không.

Ngu Sở lại đi tìm Tiểu Cốc nói chuyện phiếm, Tiểu Cốc xụ miệng, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, vậy sau này con sẽ không xem náo nhiệt nữa.”

Nàng biết ngay mà, nha đầu Tiểu Cốc này trong lòng cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Chỉ là muốn xem Vương công tử sẽ nói thế nào mà thôi.

Nhưng mà cô bé cũng phải thành thật đồng ý với hai vị sư huynh là lần sau có gặp loại chuyện như thế nào, trước hết nhất định phải tỏ thái độ từ chối.

Bây giờ đã là tháng tư, tháng sau thực luyện bí cảnh sẽ chính thức bắt đầu.

Ba đồ đệ đều có chút hưng phấn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ lộ diện trước những môn phái khác, hơn nữa còn là đại diện cho Ngu Sở và Tinh Thần Cung.

Một lần có thành danh hay không đều phải xem lần này bọn họ thể hiện ra sao.

Tiên môn thực luyện bí cảnh lần này được tổ chức rất long trọng, tất cả các môn phái và người tu tiên đều có thể ghi danh.

Ý định ban đầu khi tổ chức cuộc thi này là để khích lệ những môn phái nhỏ và tán tu lộ diện, nhưng cuối cùng người tham dự vẫn luôn là đệ tử của các môn phái lớn.

Dù sao thì mấy môn phái lớn thường xuyên tập hợp lại thực tập nội bộ, nên đệ tử của bọn họ cũng sẽ có kinh nghiệm hơn.

Hầu như những người thắng luôn là đệ tử của những môn phái lớn, họ thay phiên nhau giành vị trí này, thậm chí rất nhiều người tham dự khác cũng dần buông tha ý nghĩ giành vị trí đứng nhất, chỉ muốn nhân cơ hội để nâng cao kinh nghiệm, xem vận khí của mình có tốt hay không thôi. Đối với bọn họ, tìm được vài bảo bối ở trong bí cảnh cấp thấp và cấp trung cũng đã tốt lắm rồi.

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đều có mục tiêu rõ ràng, đó là giành được thắng lợi.

Thật ra Ngu Sở đã suy nghĩ rất lâu, có nên để cho Tiểu Cốc nhỏ tuổi nhất tham gia hay không, cuối cùng nàng vẫn quyết định để cô bé tham gia cùng với hai sư huynh của mình.

Trong ba năm qua, ám sát và dùng độc đã trở thành sở trường của Tiểu Cốc, bên ngoài trông cô bé nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, nên có rất nhiều người sẽ nghĩ cô bé chẳng làm được trò trống gì. Nếu như gặp phải chuyện gì bất ngờ, Tiểu Cốc vẫn có năng lực bảo vệ bản thân.

Mặc dù vậy, Ngu Sở vẫn cho cô bé cầm thêm nhiều bùa chú hộ thân, như thế nàng mới có thể thở phào được.

Lần thực luyện bí cảnh này diễn ra ở trong một khu rừng rậm cổ xưa, cách thành Vân rất xa.

Ngu Sở dẫn theo ba đồ đệ lên đường trước thời hạn một tuần, trước mấy ngày cuộc thi diễn ra, bọn họ đã đến được khu vực lân cận khu rừng cổ đó.

Bên ngoài khu rừng rộng lớn gần như không có dấu vết của con người này có khoảng không gian lớn đã được hoạch định trước, dành cho các đệ tử của môn phái từ xa đến cắm trại nghỉ ngơi.

Tất nhiên, mỗi lần tổ chức thi đấu không nhất thiết phải có bao nhiêu môn phái đăng ký, cho nên chỗ đất trống này chắc chắn là không đủ. Vậy nên ai có thể nghỉ ngơi ở đây, ai sẽ phải đi vào trong rừng miễn cưỡng ở mấy đêm là tùy thuộc vào bản lĩnh của mỗi người.

Ngu Sở đưa các đồ đệ tới, nàng là chưởng môn nên không thể tham dự được, chuyện tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào, tất cả đều dựa vào năng lực của đám đồ đệ nhà mình.

Lục Ngôn Khanh dẫn Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đi tìm đệ tử phụ trách lần thực luyện bí cảnh này để ghi danh.

“Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ.” Lục Ngôn Khanh nói, “Tinh Thần Cung.”

Đệ tử của môn phái lớn thực hiện nhiệm vụ lần lượt ghi tên của mỗi người lên một tờ giấy, sau đó hỏi, “Sư phụ của các cậu tên gì?”

“Ngu Sở.”

Đệ tử ghi danh viết tên xong, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Cốc Thu Vũ một cái.

“Sư muội của các cậu mới có bây lớn, ta không quá khuyến khích nàng tham gia đâu.” Đệ tử ghi danh nói, “Mỗi kỳ thực luyện bí cảnh đều sẽ có người chết, đừng trách ta không nhắc nhở các cậu trước đấy.”

“Cảm tạ đạo hữu.” Lục Ngôn Khanh ôn hòa nói.

Đệ tử ghi danh nhìn bọn họ không có vẻ hối hận mới đưa ba lệnh bài ra, cậu ta nói, ”Môn phái của các cậu có ký hiệu không?”

Môn phái của bọn họ có ký hiệu, ba người bọn họ cùng nhau hội ý nghĩ ra, là biến thể của hai chữ “Tinh – Thần”. Mặc dù quần áo trên người ba sư huynh sư muội bọn họ không giống nhau, nhưng trên trước ngực đều có thêu ký hiệu của Tinh Thần Cung.

Lục Ngôn Khanh viết ký hiệu của Tinh Thần Cung lên lệnh bài, trên bề mặt của hai cái còn lại cũng xuất hiện hai chữ Tinh Thần.

“Giữ kỹ lệnh bài của các cậu, một khi bị cướp mất thẻ bài sẽ lập tức bị mất tư cách tham dự. Tất nhiên, các cậu cũng có thể cướp lệnh bài của những người khác để cộng thêm điểm cho mình.” Đệ tử kia liếc qua Cốc Thu Vũ một cái, “Môn phái lớn như chúng ta sẽ không dùng những thủ đoạn thấp hèn nhưng các môn phái khác thì chưa chắc đâu, sư muội của các cậu chắc chắn sẽ bị người khác để ý đến đấy.”

“Cảm tạ huynh đệ, chúng ta sẽ cẩn thận.” Lục Ngôn Khanh nói.

Đệ tử này gật đầu.

“Ta đã đăng ký tên của sư phụ các cậu rồi, ngài ấy có thể đi thẳng ra núi Song Hổ đợi các cậu.”

Toàn bộ cuộc so tài thực luyện bí cảnh này sẽ kéo dài bảy ngày, người giành được nhiều điểm nhất sẽ là người chiến thắng.

Cướp lệnh bài của những người khác, lấy được bảo vật, vượt qua các cấp độ khác nhau của bí cảnh đều sẽ được cộng điểm, mà được cộng số điểm cao nhất là thông qua tất cả bí cảnh.

Lần này, phạm vi của bí cảnh rất rộng, từ rừng sâu đến hang động, núi non, lối ra cuối cùng sẽ là đỉnh núi Song Hổ. Chỉ là, nghe thì có vẻ dễ, nhưng ngay từ khi bắt đầu đã rất khó khăn.

Cho dù là các môn phái lớn, những năm trước đây, các đồ đệ giành chiến thắng tất cả đều dựa vào việc cướp lệnh bài, đoạt bảo vật để cộng thêm điểm, rất hiếm ai có thể vượt qua toàn bộ bí cảnh.

Một đài quan sát, một khách điếm và tất cả các cơ sở hỗ trợ đã được xây dựng trên đỉnh núi Song Hổ, nơi để các đệ tử tham gia và các sư phụ nghỉ ngơi.

Chỉ là, khi có đồ đệ bị loại, sư phụ cũng phải rời đi trong chán nản.

Rất nhiều chưởng môn đều đợi đến ngày cuối cùng mới đến, dù sao thì môn phái có tiếng tăm sẽ không thua, không cần phải cứ chờ đợi ở chỗ này. Những người đóng đô ở đây suốt bảy ngày đều là những chưởng môn của mấy môn phái không chính thống. Bọn họ đã đoán trước đồ đệ của mình sẽ không thắng, nên tới nơi này để xây dựng mối quan hệ, đến sớm ngày nào thì tốt ngày đó.

Sau khi Lục Ngôn Khanh hiểu rõ thể lệ cuộc thi, cậu và Thẩm Hoài An tách ra, Thẩm Hoài An dẫn Tiểu Cốc đi tới bãi đất trống phía trước tìm một chỗ cắm trại, còn Lục Ngôn Khanh đi gặp Ngu Sở trong khu rừng gần đó.

“Sư tôn, tất cả đều đã xong.” Lục Ngôn Khanh nói, “Đây là văn thư bọn họ đưa.”

Ngu Sở cầm lấy văn thư xác nhận thân phận, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Ngôn Khanh rồi vươn tay ra vỗ vai cậu một cái.

“Con để tâm dẫn dắt thật tốt sư đệ, sư muội nhé.” Ngu Sở nói, “Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, an toàn là trên hết, đừng có cậy mạnh.”

“Đệ tử đã nhớ rồi.” Lục Ngôn Khanh nhìn Ngu Sở, giọng cậu vẫn ôn hòa như vậy, “Sư tôn không cần lo lắng quá đâu, trong lòng chúng con đều hiểu.”

Ngu Sở gật đầu một cái.

Nàng nhìn bóng lưng rời đi của Lục Ngôn Khanh trong lòng không khỏi cảm khái thời gian trôi qua nhanh thật đấy, cậu bé gầy yếu năm nào nay đã trưởng thành, trở thành một Đại sư huynh có thể gánh vác trách nhiệm trên vai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK