“Cha, sao người không ở trong nhà ngây người cho lành mà lại ở đây thế?” Lý Thanh Thành thắc mắc hỏi.
Cậu ấy thấy vẻ mặt của Lý Quang Viễn càng lúc càng sầm xuống, bỗng chốc có cảm giác không ổn lắm.
—— Đây là điềm báo của việc sẽ bị ăn đòn kia mà!
Đúng như dự đoán, Lý Quang Viễn cởi giày rồi cầm lên muốn đánh Lý Thanh Thành. Cơ thể Lý Thanh Thanh đã rèn luyện thành phản xạ tự nhiên, lập tức bắt đầu né tránh.
“Con còn hỏi ta? Ta còn muốn hỏi con đây này! Sao con lại ở chỗ này hả, không phải ta đã bảo con đi bái sư rồi sao?!” Lý Quang Viễn hạ thấp giọng xuống, cắn răng chất vấn, “Con chưa đi phải không? Một năm rưỡi qua con ở ngoài lêu lổng ư?!”
“Con! Ai ui…” Lý Thanh Thành không còn chỗ để trốn, chỉ có thể che đầu ngồi xổm xuống, nhỏ giọng đáng thương nói, “Con đi mà! Con…”
“Hay là biểu hiện của con chần chừ, lề mề nên người ta không thích con?!” Lý phụ không đợi Lý Thanh Thanh giải thích, ông khẽ quát một tiếng rồi cầm giày lên đánh Lý Thanh Thành.
Nếu là trước đây, Lý Thanh Thanh sẽ nhân cơ hội này khóc long trời lở đất, nhưng lúc này, cậu ấy thậm chí không dám lớn tiếng kêu la, chỉ có thể đè nén ở trong cổ họng.
Cậu ấy che đầu nhỏ giọng nói: “Cha, trước hết người đừng đánh con nữa, con đã vào được môn phái rồi, con…”
“Con bị người ta đuổi về?!” Lý Quang Viễn trợn mắt hỏi.
Lý Thanh Thành thật sự không nói nên lời nữa, hình tượng đứa con cà lơ phất phơ đã ăn sâu vào trong lòng Lý Quang Viễn rồi, đây có phải là cha ruột của cậu không vậy, một tiếng không vừa ý là đánh.
Lý Thanh Thành không còn biện pháp nào khác, cậu ấy chỉ có thể ra tay một cách bất ngờ, che miệng Lý Quang Viễn, kéo ông cùng ngồi xổm xuống.
Lý Quang Viễn lập tức kinh ngạc, công phu của Lý Thanh Thành giờ đã khác hẳn những gì được ông và người nhà họ Lý truyền thụ, dạy dỗ cho cậu ấy bao năm nay. Lý Thanh Thành có thể tự vệ, nhưng chưa bao giờ có thể đánh lại được người trong nhà.
Bọn họ chỉ mới từ biệt được một năm rưỡi mà đòn đánh của Lý Thanh Thành ông đã không thể theo kịp rồi.
“Cha, người để con nói xong đã chứ.” Lý Thanh Thành nói nhỏ, “Con cùng các sư huynh, sư tỷ đến thành Đế để thực hiện nhiệm vụ, không phải là bị đuổi đi. Cha nhỏ tiếng một chút, trong thành có ma tu, nếu chúng ta bị phát hiện sẽ không hay đâu.”
Lý Thanh Thành nói xong tình hình lúc này mới buông Lý phụ ra.
Lý Quang Viễn không dám tin, ông đánh giá Lý Thanh Thành một lượt từ trên xuống dưới, dường như không thể tin được Lý Thanh Thành sẽ thật sự ngoan ngoãn đi tu tiên, ông nghi ngờ hỏi, “Vậy các sư huynh của con đâu?”
Lý Thanh Thành giơ ngón tay lên, có bốn cái đầu ló ra từ cái cây đại thụ phía sau lưng cậu ấy.
Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ vừa rồi mới chứng kiến toàn bộ quá trình Lý Thanh Thành bị ăn đòn, bọn họ ngại xuất hiện, bởi vì bản thân ai nấy cũng thấy buồn cười.
“Chúng cháu chào bá phụ ạ.” Bốn người đồng loạt nhỏ giọng chào.
Lý Quang Viên ngây người gật đầu một cái, qua mấy giây sau mới liên tục đáp lại, “Chào các vị, chào các vị!”
Sự nhún nhường khách khí đến quá mức này dường như đã ăn sâu vào trong xương Lý phụ, đây là kết quả của việc bị người ta bắt nạt mấy chục năm nay, ngay cả khi đối diện với tiểu bối, ông cũng cung kính như vậy.
Nhưng ông lại gặp được những đệ tử cực kỳ lễ phép của Tinh Thần Cung, Lý Quang Viễn khách khí như vậy, bốn người đệ tử còn lại cũng đáp lễ lại với ông.
Hai bên ngươi mời ta, ta kính ngươi, nếu không phải có Lý Thanh Thành đứng ra ngăn cản, chắc bọn họ có thể đứng ở đây kính qua kính lại cả một ngày.
Nhưng vẻ mặt của Lý Quang Viễn có vẻ ông không tin cho lắm.
Nguyên nhân không phải do ông, mà là bốn người vẫn chưa cởi bỏ chú dịch dung của mình, Lý phụ liếc mắt một cái, cảm thấy bốn người sư huynh, sư tỷ này của Lý Thanh Thành giống như mấy đứa trẻ nhà hàng xóm đầu thôn, nhìn quá bình thường, không hề có chút nào giống với hình tượng người tu tiên hay tiên nhân trong tưởng tượng của ông.
Lý Thanh Thanh nhìn biểu cảm đờ đẫn này của cha mình, cũng biết chắc chắn là ông đang hiểu lầm.
“Cha, đây không phải diện mạo thật của bọn họ đâu, chúng con đang ngụy trang đó.” Lý Thanh Thành bất đắc dĩ giải thích, “Cha nhìn này.”
Ngón tay của cậu ấy chụp lại thực hiện pháp quyết, lập tức biến thành dáng vẻ xa lạ.
Mặc dù Lý Quang Viễn ngoài mặt luôn mắng mỏ nhi tử mình, nhưng trong lòng ông thật sự có thể thấy được sự hơn người và tài hoa của Lý Thanh Thành.
Lý Thanh Thành cố ý khiến cho bản thân trở thành bộ dạng lười biếng, không thích bản thân trông chỉn chu, nhưng thật ra cậu ấy là một thiếu niên rất tuấn tú.
Sau khi Lý Thanh Thành thay đổi, cảm giác cậu ấy trở thành một người dân quê rất đỗi bình thường.
Lý Quang Viễn hiểu ra, ông liên tục cúi người chắp tay với đám người Lục Ngôn Khanh, “Thì ra là như vậy, thật sự xin lỗi các vị, thảo dân đã quấy rầy rồi.”
Đám trẻ Tinh Thần Cung nào ai nhận nổi đại lễ của trưởng bối như vậy? Cả bọn lập tức vội vàng đáp lễ lại.
“Cha, người không cần phải cẩn thận như vậy đâu.” Lý Thanh Thành ngăn cản sự khách sáo không có điểm dừng này lại, cậu ấy bất đắc dĩ nói, “Sư huynh, sư tỷ của con đều là người tốt, sư tôn cũng vậy.”
Lý Quang Viễn “ồ” một tiếng, ông hỏi, “Vậy sư tôn của con đâu?”
“Sư tôn đã vào trong thành Đế rồi ạ.” Lý Thanh Thành nói, “Đúng rồi, cha, người biết tin tức gì không ạ?”
Nói đến sở trường của mình, lúc này Lý Quang Viễn mới nghiêm túc hơn.
“ m khí của thành Đế quá nặng, đại hung.” Ông nói, “Ta nghi ngờ trận pháp này cũng là một trong những nguyên nhân đó, trận pháp này cực kỳ hung ác, sát khí quá nặng.”
“Lão tiên sinh, người nhận biết được phiến đá này không ạ?” Lục Ngôn Khanh thắc mắc hỏi.
Ngu Sở không để cho bọn họ vào trong thành, đám đồ đệ Tinh Thần Cung cùng tập trung lại một chỗ nghiên cứu phiến đá.
Những dòng chữ trên phiến đá này đều là văn tự thượng cổ, cực kỳ khó hiểu, năm người bọn họ vắt óc một lúc lâu cũng chỉ có thể đọc hiểu vài câu ngắn.
Lý Quang Viễn khẽ gật đầu.
Ông dẫn bọn nhỏ đến bên cạnh phiến đá ngồi xuống, ngón tay chỉ lên đó, “Các vị nhìn này, ý của những chữ cổ này là, đây là một trận hiến tế bằng huyết trận, dùng máu người, máu tiên, máu của ma tu. Cái giá phải trả là mạng của cả ba tộc này, dâng lên làm tế phẩm để có được một thỉnh cầu, tạm thời mở ra một lối đi hư vô giữa hai bên Ma giới và Nhân giới, cầu xin tổ tông đến với thế gian.”
Lý Quang Viễn đọc xong, vẻ mặt cũng nghiêm lại.
“Đây là muốn toàn bộ bách tính của thành Đế sẽ cùng chết chung. Huyết trận này sẽ tổn hại rất lớn đến công đức.”
Mọi người đều có chút khiếp sợ.
Bọn họ vốn cho rằng ma tu bắt những người tu tiên vì muốn tấn công giới tu tiên, không ngờ những người này có thể ra tay quyết liệt như vậy, muốn trực tiếp triệu hồi người của Ma giới đến đây?
“Đây là điều ông nội nhìn thấy trước sao?” Lý Thanh Thành thắc mắc.
Lý phụ lắc đầu, “Chỉ với chiến trận này thì chưa đủ tầm để có thể hủy diệt vạn vật chúng sinh. Nhưng… Nếu như trận pháp này thật sự có thể khởi động thì cũng sẽ là một thảm kịch nhân gian.”
“Người này thật sự thất đức, ngay cả đồng bào ma tu của mình cũng không buông tha.” Lục Ngôn Khanh trầm giọng.
“Làm sao bây giờ?” Thẩm Hoài An nhíu mày nói, “Sư tôn chỉ có một mình ở bên trong, chúng ta thật sự không đi vào hỗ trợ sao?”
“Huynh quên sư tôn đã nói gì sao?” Cốc Thu Vũ nói, “Người bảo chúng ta ở bên ngoài chờ người, chúng ta phải chờ thôi.”
Đám đồ đệ đều lo lắng cho Ngu Sở, nhưng vì những lời dặn dò trước đó của nàng mà không dám tự ý hành động.
Người nào tự ý hành động sẽ bị trục xuất ra khỏi sư môn, bọn họ nào ai dám làm gì nữa?
Khi mọi người đang rơi vào bế tắc, bỗng nhiên Tiêu Dực nghĩ ra, “Người nhà của đệ có thể nhìn thấy được tương lai sẽ như thế nào không?”
“Đúng đó, Lý Thanh Thành, đệ có thể nhìn xem tương lai của thành Đế sẽ ra sao không?” Thẩm Hoài An cũng nghĩ đến chuyện này.
Lý Thanh Thành lộ vẻ khó xử, “Chuyện này…”
Lý phụ không đợi nhi tử nói hết, ông đã lên tiếng trước, “Có thể nhìn thấy được.”
Muốn xem hướng đi của tương lai, không phải đơn giản chỉ là chuyện của tu vi cao hay thấp, mà là sự tích lũy kinh nghiệm cùng với rèn luyện không ngừng qua nhiều năm.
Mặc dù Lý Thanh Thành đã xem như là một tài tử xem bói trong dòng họ nhà bọn họ, ngoài Lý thừa tướng thì cậu ấy cũng là người có triển vọng nhất, tương lai có thể sánh với Lý thừa tướng.
Nhưng kinh nghiệm tuổi tác là một khuyết điểm, Lý Thanh Thành không bằng cha mình khi nhìn đến những sự kiện lớn.
Nhưng biết trước tương lai sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Lý Thanh Thành thấy cha không một lời đã thật sự muốn xem, cậu ấy vươn tay nắm lấy cổ tay ông.
“Để con làm cho.” Lý Thanh Thành trầm giọng, “Cho dù độ chính xác không bằng của cha, nhưng như vậy cũng đã đủ dùng rồi.”
Lý Thanh Thành là người tu tiên, ít đi năm, mười năm tuổi thọ đối với cậu không là gì, nhưng để cho cha ruột làm, cậu ấy thật sự lo sợ Lý Quang Viễn vừa nhìn một cái sẽ trực tiếp chết luôn tại đây.
Ngay lúc Lý Thanh Thành định bảo các sư huynh che chắn giúp mình, bỗng, cậu ấy cảm nhận được mặt đất rung chuyển, trên bầu trời, thậm chí đã hình thành từng tầng tầng lớp lớp mây dày đặc, mây đen tập trung về hướng trung tâm thành Đế.
“Chuyện gì vừa xảy ra?” Lý Quang Viễn kinh hãi thốt lên.
Đám người Tinh Thần Cung dường như biết gì đó, chuyện này chắc là Ngu Sở hoặc Vũ Hoằng Vĩ ở trong thành đã phát hiện chân tướng, nên muốn ra tay?
“Tiểu Thanh, đệ dẫn cha đệ rời khỏi nơi này trước đi.” Giọng Lục Ngôn Khanh trầm trầm xuống, “Đệ nói người nhà của đệ ra ngoài tránh đi một chút. Tiểu Cốc, muội đi giúp đệ ấy. Ba người bọn huynh sẽ rút lui về sau xem.”
Lục Ngôn Khanh phân phó, mọi người lập tức hành động.
Lý Thanh Thành đưa Lý Quang Viễn đến một nơi khá xa phía trước, sau đó nói, “Cha ở chỗ này đợi một lúc, con trở về đưa nương và tổ mẫu đến đây.”
Lý Quang Viễn biết bản thân đi theo chỉ càng thêm rắc rối, chỉ có thể gật đầu một cái rồi nhìn Lý Thanh Thành và Cốc Thu Vũ đi về hướng thôn làng.
Bên kia, Lục Ngôn Khanh, Tiêu Dực và Thẩm Hoài An nhìn ra được đây là người tu tiên ở trong thành Đế muốn gọi sấm sét đến phá hủy trận pháp này, bọn họ tản về những nơi xa hơn, vừa đi vừa sơ tán người dân.
Đúng như bọn họ suy đoán, Vũ Hoằng Vĩ cùng với Ngu Sở một người ở trong bóng tối tìm kiếm chứng cứ của đám ma tu, một người moi thông tin từ lời của Hoàng đế, sau khi xác định được mục đích thực sự của bọn họ, lập tức quyết định ra tay giải quyết toàn bộ tranh chấp này.
Nhạc hoàng đế muốn dùng người tu tiên để luyện thuốc trường sinh bất lão, chắc chắn là một tên biến thái chính hiệu. Mà Lâm Lượng cũng không tốt hơn được bao nhiêu, muốn dùng oan hồn của cả một tòa thành gọi tổ tông của mình đến Nhân giới, thật sự điên mất rồi.
Hai người này đều không phải hạng người tốt lành gì, cái chết của bọn họ mới là cống hiến lớn nhất đối với thế giới này.
Tên Lâm Lượng này cực kỳ tự phụ, tự cho bản thân mình là đối thủ của Vũ Hoằng Vĩ, thực ra thì không phải như vậy.
Hắn ta ở Ma giới có thể đi ngang, là một người thực sự có thực lực rất cao, nhưng phần lớn là vì xuất thân của hắn ta cùng những pháp bảo trong Ma giới mà gia tộc hắn ta lưu truyền lại, mới khiến cho hắn ta có sự tự tin mù quáng như vậy.
Mặc dù Lâm Lượng mạnh, nhưng khoảng cách với Vũ Hoằng Vĩ vẫn rất xa.
Chỉ là, cho dù nếu tính theo cấp bậc ở Ma giới thì hắn ta chưa tới kỳ Đại Thừa, nhưng trình độ của hắn ta cũng đã phải đến kỳ Hợp Thể hoặc dưới kỳ Đại Thừa rồi.
Vì để mọi chuyện diễn ra ổn thỏa, bên này Ngu Sở lôi kéo Lâm Lượng, một bên khác, Vũ Hoằng Vĩ thi triển pháp thuật thật nhanh gọn.
Ông liên tiếp sử dụng hai pháp thuật với quy mô lớn, một là trực tiếp đưa toàn bộ người dân ở trong trận pháp thành Đế đến một nơi an toàn bên ngoài thành.
Một thuật pháp còn lại là chiêu thức hệ Lôi mạnh trong tất cả các chiêu thức —— Quyết chú Hư Không Lôi Dẫn để triệu hồi sấm sét đánh tới, nhân lúc Lâm Lượng không chút ý, đánh sét xuống nơi đặt trận pháp.
Pháp thuật hệ Lôi của Vũ Hoằng Vĩ có quy mô và năng lượng cực kỳ mạnh, đừng nói đến chuyện phá hủy một trận pháp, ngay cả một tòa thành thì ông cũng có thể san bằng được.
Tiếng sấm rền vang cùng những tia sét chói mắt, giống như thác nước trắng từ trên trời đổ xuống toàn bộ thành Đế, tiếng ầm ầm khiến người ta đinh tai nhức óc.
Bá tánh bên ngoài thành chỉ cho rằng thần linh tức giận, rốt rít quỳ xuống dập đầu, còn bên trong thành Đế, trong màn mưa sấm sét chớp nhoáng chồng chất lên nhau, Ngu Sở và Lâm Lượng đang đánh nhau rất kịch liệt.
Lôi chú này đòi hỏi Vũ Hoằng Vĩ phải không ngừng thi triển, cho nên nhiệm vụ đối kháng với ma tu thuộc về Ngu Sở.
Trình độ của Lâm Lượng đến bậc cao nhất ngoại trừ cấp bậc Đại Thừa, hắn ta thấy Ngu Sở còn trẻ tuổi nên khi mới bắt đầu không quá để tâm, không ngờ Ngu Sở lại khó chơi như vậy.
Vốn dĩ khi ma tu đánh nhau với kẻ địch thường đều sẽ dùng những vũ khí có thể giết người, và dùng lối đánh liều mạng như thể hận không thể hủy hoại tất cả mọi thứ xung quanh. Không giống như người tu tiên khi động thủ đánh nhau còn lo sợ ảnh hưởng đến danh tiếng, nên cuối cùng cũng sẽ nương tay.
Lâm Lượng vốn dĩ đã không thèm quan tâm đến thành Đế hay hoàng cung nữa, nhưng hắn ta vẫn phải dùng đến nơi này, cho nên khi đánh nhau cũng bị kiềm chế lại đôi chút.
Ngu Sở lại không quan tâm nhiều như vậy, từ khi đến cái thế giới này, nàng rất ít khi có cơ hội động thủ. Lần này nàng trực tiếp lấy roi của Thái Thăng chân nhân tặng ra dùng, đánh cho Lâm Lượng trông cực kỳ chật vật.
“Chuyện này không thể nào!” Lâm Lượng tức điên lên nói, “Tiểu nha đầu ngươi còn trẻ như vậy, sao có thể là đối thủ của ta được!”
Tất nhiên là hắn ta không biết, “tiểu nha đầu” trong miệng hắn ta ở một thế giới khác đã đạt đến cảnh giới phi thăng Tiên giới, nhưng năm nay nàng đã từ từ hấp thụ sức mạnh được tích trữ ở thế giới kia, tất nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy rồi.
Đối với Ngu Sở mà nói thì Lâm Lượng cũng khá dễ đánh bại được, nhưng những pháp bảo kỳ quái trong tay hắn ta lại là điều khá phiền phức.
Kiến thức của nàng về ma tu vẫn còn ít, pháp bảo ma tu này lại rất kỳ quặc, khiến cho người ta phải nhức đầu.
Nàng nghĩ, đến khi đánh xong trận ở thành Đế này, nàng phải mang mấy món đồ chơi của Ma giới này về nghiên cứu thật kỹ lưỡng mới được.
Có một vài pháp bảo khi vận dụng sẽ cực kỳ thất đức, hơn nữa thường được dùng để đánh lén người khác, nếu không phải Ngu Sở cũng không phải người tốt lành gì, nói không chừng nàng đã bị thương rồi.
Nhưng nếu như có thể lấy đi nghiên cứu rồi tự mình chế tạo ra một pháp bảo tu tiên có thể đi đánh lén người khác thì thật ra cũng không tệ lắm.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nhà họ Lý: Thành Đế đại hung đó!
Thành Đế: Coi quẻ cho người khác, vậy chắc không có liên quan đến ta đâu nhỉ ~
Thành Đế: Ủa??? Ủa đợi chút, ta thật sự là đại hung á hả? Cứu mạng! Các ngươi đừng qua đây! A a a a!