Mục lục
TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người này vốn cũng chỉ là những kẻ chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, cao nhất cũng chỉ mới đến giai đoạn cuối của kỳ luyện khí, ngay cả giai đoạn xây dựng nền tảng còn chưa tới. Bọn họ cũng chỉ có thể bắt nạt mấy người ăn xin tay không tấc sắt, hù dọa một chút người dân chân chất không biết gì.

Bọn họ nhận ra tu vi của Lục Ngôn Khanh cao hơn bọn họ, chân cả đám lập tức mềm nhũn.

“Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, chúng ta chỉ đùa giỡn một chút thôi. Ngươi, xít —— ngươi buông ta ra trước!” Tên bị tóm kia miễn cưỡng nở nụ cười.

“Đúng đúng, đều là người nhà, chớ tổn thương hòa khí.” Mấy người đứng sau tên mũi ưng cũng cười xòa nói, “Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy [*], mỗi người đều lùi một bước.”

[*] 低头不见抬头见 Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy dùng để hình dung thường xuyên gặp mặt.

Vẻ mặt của Lục Ngôn Khanh u ám, cậu buông lỏng tay đối phương.

Cậu nhận ra đối phương là đệ tử của Thiên Cẩu Các, Thiên Cẩu Các này vốn là môn phái nhỏ không thuộc dòng chính thống, phương hướng tu luyện cũng tập trung vào phương diện nham hiểm và hung ác.

Nghe nói các chủ là một ông già mới gia nhập vào giới tu tiên, lão ta vốn không thấy xấu hổ về hành vi sai trái của mình nên thu đồ đệ cũng giống vậy cá mè một lứa. Thiên Cẩu Các tổng cộng có hơn mười đồ đệ, đám đồ đệ cũng đều không phải dạng tử tế gì, hầu như lần nào đến thành Vân cũng đều gây chuyện, bắt nạt ông chủ mấy cửa hàng địa phương ở đây.

Khu vực gần thành Vân cách khoảng trăm cây số có hai môn phái, Độ Duyên Phái và Thanh Sương Môn, trị an của giới tu tiên ở khu vực này cũng do hai môn phái này đảm nhiệm nên mấy tên cẩu đệ tử này mới không dám làm ra chuyện gì quá đáng.

Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh tới thành Vân sinh sống, người dân quen thuộc với bọn họ, những môn phái khác thì hoàn toàn không biết. Ý định ban đầu của Lục Ngôn Khanh cũng là không muốn dính dáng đến chuyện thị phi, tránh để những môn phái khác phát hiện.

“Không có lần sau.” Lục Ngôn Khanh lạnh lùng nói.

Ba người gật đầu cười làm lành, lúc này mới đỡ tên cổ tay bị vặn kia vội vàng rời đi.

Đến khi đám đệ tử Thiên Cẩu Các rời đi, mấy người ăn xin cùng người dân lúc này mới tràn lên rối rít cảm ơn Lục Ngôn Khanh đã ra tay tương trợ, hầu như tất cả mọi người đều phàn nàn về đám đệ tử của Thiên Cẩu Các.

Hòa bình và trật tự của giới tu tiên do các môn phái chính đạo cùng nhau giữ gìn, nói cho cùng đều là thể diện của các môn phái tu tiên chính thống. Ngay cả Ngu Sở Sở khi còn ở Phái Thăng Dương với quy mô không quá lớn cũng chẳng nổi tiếng nhưng quy củ vẫn rất nghiêm ngặt, quan tâm đến danh dự.

Ngay cả môn phái ma tu cũng quản lý nghiêm khắc như vậy, người người nhà nhà đều quan tâm đến danh dự của mình.

Chỉ có mấy môn phái nhỏ không thuộc dòng chính thống không biết xấu hổ là khó quản lý nhất, bọn họ chắc chắn là thổ phỉ lưu manh của giới tu tiên. Người ta không cần danh dự, không sợ mất mặt, nếu không lăn lộn nổi ở chỗ này nữa sẽ chuyển sang chỗ khác, thậm chí ngay cả đổi tên môn phái cũng có thể, mọi người đành phải bó tay.

Người dân thành Vân cuối cùng cũng tìm được người để bọn họ kể khổ, người này một câu người kia một câu, kể những chuyện trước đây đám người Thiên Cẩu Các đã làm, Lục Ngôn Khanh không biết phải làm sao, cậu giơ tay ra hiệu cho mọi người ngừng nói.

“Chư vị, mong mọi người sẽ không bàn luận nhiều về chuyện ngày hôm nay, chúng tôi không muốn dính đến phiền toái không đáng có, mong các vị lượng thứ.” Lục Ngôn Khanh nói, “Chúng tôi muốn kiểm tra thương tích của Triệu huynh đệ một chút, mong mọi người tản đi trước.”

Người dân kể khổ vẫn chưa đã lúc này mới rối rít ôm quyền xoay người rời đi, chỉ còn lại người ăn xin đến xin ở lại giúp đỡ.

Ba người đứng bên cạnh Tiểu Triệu, Lục Ngôn Khanh cẩn thận kiểm tra vết thương của cậu ta, phát hiện một cái xương sườn của cậu ta đã bị gãy, một bên cánh tay cũng gãy nốt, trên người đầy vết trầy xước cùng máu mũi ngược lại lại được coi là vết thương nhẹ nhất trên người cậu ta lúc này.

“Triệu huynh đệ, ta có thể dùng pháp thuật nắn chỗ gãy xương của cậu lành lại phân nửa, chỉ là sẽ rất đau, cậu có thể chịu được không?” Lục Ngôn Khanh nhíu mày nói.

Hai người ăn xin nhìn nhau một cái, Tiểu Triệu khóc thút thít.

“Tiên trưởng đại nhân, ngài không cần phí tâm sức chữa trị cho ta đâu, ngài nguyện ý cứu ta một mạng ta đã rất cảm kích rồi. Mạng của ta tiện, những tiên thuật này dùng trên người ta rất lãng phí.” Tiểu Triệu lau nước mắt, “Đại ân đại đức của ngài ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, còn chữa trị thì không cần đâu...”

“Ngươi nói gì thế?” Lục Ngôn Khanh không lên tiếng, Thẩm Hoài An không thích nghe những lời như vậy, cậu nhíu mày nói, “Đều là mạng người, đều là nương sinh thành, ở đâu ra mà tiện hay không tiện? Ngược lại là ngươi đó, có chân có tay, lại không có bệnh gì khó nói, cho dù đi làm công vẫn tốt hơn đi làm ăn xin, cần gì phải lựa chọn cuộc sống như này?”

Thẩm Hoài An nói gì, hai tên ăn xin đều tỏ ra dáng vẻ chắp tay nghe dạy dỗ, bộ dạng đó như kiểu ngươi nói gì ta đều nghe đó, nhưng dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi sẽ không thay đổi của bọn họ khiến Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi.

“Được rồi.” Lục Ngôn Khanh nhẹ giọng lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện này, “Mỗi người đều gặp phải khó khăn khác nhau, không nhất thiết phải quơ tay múa chân.”

Nếu là lúc bình thường, Thẩm Hoài An chắc chắn sẽ không nghe Lục Ngôn Khanh nói. Nhưng hôm nay không biết vì sao, Lục Ngôn Khanh bảo cậu không nói, cậu thật sự không nói nữa, cúi đầu rầu rĩ nghịch nghịch đám cỏ trên mặt đất.

Lục Ngôn Khanh vận dụng năng lực chưa thương của thuộc tính hệ Mộc, pháp thuật phát huy tác dụng khiến những vết thương ngoài da trên người Tiểu Triệu khôi phục đến khi da kết vảy, lại giúp cậu ta chữa cánh tay và xương sườn bị gãy lành đến bảy mươi phần trăm.

Trán Tiểu Triệu đổ đầy mồ hôi, môi trắng bệch nhưng cậu ta không hề kêu rên một tiếng. Lục Ngôn Khanh sợ cơ thể của cậu ta không chịu nổi nên thu tay lại.

“Xương cốt đã liền lại nhưng chưa hoàn toàn lành hẳn, tháng này cậu làm việc cẩn thận một chút.” Lục Ngôn Khanh nói, “Lần sau xuống núi ta sẽ tìm cậu kiểm tra thương thế cho cậu.”

Hai người ăn xin tất nhiên quỳ lạy cảm ơn.

Lúc gần đi Thẩm Hoài An suy nghĩ một lúc, cậu lấy một túi bạc vụn trong ngực đưa cho tên ăn xin kia.

“Ăn nhiều một chút mới mau khỏe lại.”

Tiểu Triệu nhận lấy bạc vụn lại bắt đầu muốn khóc.

“Hai vị gia, sau này chuyện của thầy trò huynh đệ các vị chính là chuyện của ta, ta vì các vị có thể nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không tiếc!”

Thẩm Hoài An than thở, “Thôi đừng, ngươi vẫn là nên sống tốt cuộc sống của mình đi.”

Hai huynh đệ rời khỏi con hẻm nhỏ ra đến đường chính thì thấy có hai người ôm đồ chờ bọn họ. Người kia nhìn thấy hai người lập tức cầm tay nải đầy ắp đồ nhét vào ngực hai huynh đệ.

“Tiên trưởng, đây đều là đồ nhà chúng ta bán, ngài cứ lấy về dùng đi!”

Hai người bọn họ không đợi Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nói gì đã nhanh chóng rời đi.

“Cầm đi thôi, cũng là tấm lòng của người ta.” Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói.

Từ lúc hai người từ hông bên thành rời đi, Thẩm Hoài An cứ luôn cảm thấy dọc đường đi đều có người dân thành Vân đang len lén nhìn bọn họ. Không biết có phải do cậu hoa mắt hay không, ngay cả lính tuần tra trong thành dường như cũng mỉm cười với bọn họ gật đầu chào một cái.

Thẩm Hoài An lần đầu tiên cảm nhận được người khác quan tâm yêu mến, cảm giác hoàn toàn khác với khi cậu còn là thiếu trang chủ đang những đệ tử khác vây quanh.

Thẩm Hoài An phấn chấn hơn vác tay nải lên sau lưng, đi theo Lục Ngôn Khanh ra khỏi cửa thành đi về hướng lên núi.

“Lục Ngôn Khanh, huynh nói xem có phải chúng ta vừa làm một chuyện tốt không?” Thẩm Hoài An nói.

Lục Ngôn Khanh khẽ gật đầu một cái, nhưng vẻ mặt lại không thấy có vẻ gì là vui vẻ.

Thẩm Hoài An nghi ngờ nói, “Huynh sao thế?”

Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Thẩm Hoài An, “Sư tôn đã từng nói với đệ người muốn chúng ta không được đánh tiếng, làm chuyện gì cũng phải khiêm tốn chưa?”

Thẩm Hoài An cứng đờ, lúc này cậu mới bất giác nhớ đến chuyện này.

Ngày đầu tiên lên núi, Ngu Sở không dạy cậu gì nhiều, mà chỉ dặn dò, môn phái bọn họ đang ở này thuộc về Thượng Cổ Linh Địa, là địa phương bất kể môn phái tu tiên nào cũng đang tìm kiếm.

Mà hiện tại vẫn chưa đến thời điểm bọn họ xuất đầu lộ diện trong giới tu tiên, cho nên tốt nhất là phải khiêm tốn một chút, đừng làm gì khiến cho người khác chú ý đến bọn họ, âm thầm rèn luyện đạt được những thành tựu to lớn mới là hướng đi của bọn họ.

Nhưng hôm nay bọn họ lại xảy ra mâu thuẫn với đệ tử của môn phái khác…

“Chuyện này, phải làm sao bây giờ?” Thẩm Hoài An giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, cũng không thấy cậu phấn chấn như ban nãy nữa, buồn hiu nói, “Xong đời rồi, lát nữa trở về chắc chắn sư tôn sẽ mắng đệ.”

“Chưa chắc đâu.” Lục Ngôn Khanh trấn an sư đệ.

Lúc này bỗng dưng Lục Ngôn Khanh dừng bước chân lại.

“Sao thế?” Thẩm Hoài An nghi ngờ nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

“Chúng ta bị người ta theo dõi.” Lục Ngôn Khanh trầm giọng nói.

“Cái gì?” Thẩm Hoài An không tin, “Chuyện này không thể nào, nội lực cùng thính lực của đệ đều cực kỳ tốt, nếu như có người, sao đệ lại không nghe thấy được?”

Lục Ngôn Khanh không nói nhiều nữa. Thẩm Hoài An chỉ cảm thấy người mình bỗng nhẹ bẫng, Lục Ngôn Khanh lôi cánh tay của cậu đi. Cùng lúc đó, nhánh cây phía sau bọn họ đột nhiên mọc dài ra như dây leo, đúng lúc có trận gió thổi qua khiến lá cây bay loạn xạ, dày đặc đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.

Đám đệ tử Thiên Cẩu Các đang theo dõi phải nheo mắt lại theo bản năng, đến khi gió dừng lại, bọn họ nhìn lên một lần nữa, phía bên kia đã không còn thấy bóng dáng ai hết.

Lục Ngôn Khanh túm Thẩm Hoài An đi, vài bước khinh công nhẹ nhàng đã tiến vào trong màn sương mù của Huyền Sơn Cổ Mạch, trở lại vào trong kết giới.

Hai người trở lại ngọn núi chính, Ngu Sở đang đứng trên đường nhìn mấy chậu hoa mới đặt ven đường thì thấy hai đồ đệ của mình trở lại trong vẻ hốt hoảng.

“Các con làm sao thế, bị sói đuổi theo à?” Ngu Sở thấy kỳ lạ lên tiếng hỏi.

Thẩm Hoài An còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau khi nhận thấy sự khác biệt giữa kinh công tu tiên và khinh công trong võ lâm thì đã nghe thấy Lục Ngôn Khanh trầm giọng nói, “Đệ tử đã gây họa, tranh chấp với người ta.”

Thẩm Hoài An phục hồi tinh thần thần, vội vàng nói, “Là con đuổi theo bọn họ trước!”

Ngu Sở nhìn hai đồ đệ thi nhau nhận lỗi, nàng bất đắc dĩ nói, “Hai đứa bình tĩnh lại nào, từ từ nói.”

Lục Ngôn Khanh trần thuật lại câu chuyện, Thẩm Hoài An thi thoảng chen vài câu bổ sung, hai người cùng nhau kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi.

Kể lại xong, bọn họ thấp thỏm nhìn về phía Ngu Sở.

“Ta biết rồi.” Ngu Sở gật đầu một cái rồi nói, “Đi rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi một lúc đi.”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An nhìn nhau chằm chằm một cái.

“Sư tôn, người không tức giận sao?” Thẩm Hoài An cẩn thận hỏi, “Người đã nói phải khiêm tốn, chúng con còn cùng người khác xảy ra tranh chấp nữa…”

“Các con cũng không làm gì sai, nếu như thấy chết mà không cứu, ngược lại ta còn cảm thấy có vấn đề.” Ngu Sở thản nhiên nói, “Hơn nữa Thiên Cẩu Các là môn phái không chính thống, các con cũng chỉ dạy dỗ bọn họ một chút thôi, cũng không tính là tranh chấp gì nghiêm trọng. Chừng nào các con đắc tội với một trong năm môn phái đứng đầu hẵng nói với ta.”

Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Ngu Sở chẳng những không răn dạy bọn họ, còn nói cho hả giận như vậy, bọn họ cũng có chút vui mừng.

“Nhưng mà các con phải chú ý một chút, tiểu nhân khó phòng.” Ngu Sở nói, “Cho dù bọn họ không thể làm ra được trò trống gì thì mấy tháng tới các con vẫn nên cẩn thận một chút là được.”

Chuyện này cứ như vậy mà cho qua.

Lục Ngôn Khanh phát hiện Thẩm Hoài An mặc dù khi nói chuyện với mình hay Ngu Sở đều vẫn vui vẻ hoạt bát hướng ngoại như bình thường, nhưng khi ở một mình Thẩm Hoài An lại ngẩn người có vẻ rầu rĩ không vui.

Buổi tối, lúc Thẩm Hoài An đang ngồi trên bậc thang của phòng chính ngắm sao, Lục Ngôn Khanh đi tới ngồi xuống bên cạnh sư đệ.

“Có tâm sự?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

Thẩm Hoài Anh nhếch môi định nói nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, sau đó đứng lên.

“Đệ hơi mệt, đệ đi ngủ trước đây.” Cậu đi về phía sương phòng được mấy bước rồi bỗng dừng lại, hơi cứng ngắc nói, “Hôm nay, chuyện ngày hôm nay cảm ơn huynh.”

“Là người một nhà với nhau cần gì phải nói lời cảm ơn hay không cảm ơn?”

Thẩm Hoài An trở lại sương phòng của mình, cậu chôn mặt vào trong chăn, thở dài một hài.

Sáng sớm ngày hôm sau, cậu thức dậy từ rất sớm, chạy đi tìm Ngu Sở. Mỗi buổi sáng Ngu Sở đều sẽ ngồi bên bàn đá uống trà trong quảng trường trước chính điện của ngọn núi chính. Thẩm Hoài An đi tới trục đường chính, từ xa xa cậu đã nhìn thấy nàng.

Thiếu niên đi tới trước mặt Ngu Sở, cậu không ngồi xuống bên cạnh như bình thường hay làm mà chỉ cắn môi đứng im ở đó.

Ngu Sở đặt ly trà xuống, “Sao thế?”

“Sư tôn, con có thể bắt đầu tu luyện chưa ạ?” Thẩm Hoài An nói nhỏ, “Lần tới, con không muốn được người khác cứu.”

Ngu Sở có thể đoán được, có thể Thẩm Hoài An đã gặp phải thất bại đầu tiên trong đời.

Từ nhỏ Thẩm Hoài An đã là con cưng của trời, vừa là thiếu trang chủ, vừa là thiếu niên anh tài, làm gì đã từng gặp phải chuyện như vậy? Nếu như đối phương là người thường, bàn tay đó về cơ bản sẽ không có cơ hội duỗi đến trước mặt cậu.

“Ta cũng đang định bắt đầu từ hôm nay sẽ dạy con.” Ngu Sở nói, “Nhưng con tính tình nóng nảy, phải tự biết khống chế bản thân một chút. Nền tảng rất quan trọng, con phải chuẩn bị rất lâu đấy.”

Thẩm Hoài An mím môi, cậu gật đầu thật mạnh một cái.

“Con biết rồi ạ.”

Ngu Sở biết Thẩm Hoài An thông minh, nhưng thông minh dễ dẫn đến tự đại, rất thường hay nóng lòng thành công.

Nếu như nàng thật sự thuận theo tính tình của thằng bé, có lẽ thằng nhóc này thật sự chỉ cần một năm có thể thăng một cấp bậc sức mạnh. Nhưng nếu làm như vậy chỉ có hại chứ không có lợi.

Tu tiên cũng là tu tâm, cứ coi như Thẩm Hoài An năm hai mươi tuổi có thể vượt qua không ít chưởng môn mạnh mẽ, nhưng nếu tính cách thằng nhóc không được rèn giũa vậy thì cũng chỉ trở thành một người tự cao tự đại có mắt như mù, như vậy chẳng khác gì hủy hoại thằng nhóc này cả.

Chịu chút thất bại cũng rất tốt.

Đến cả việc tốc độ tu luyện của Thẩm Hoài An như thế nào Ngu Sở cũng đã suy nghĩ xong nên dạy cậu thế nào rồi, chỉ là muốn cậu từ từ rèn giũa tính tình, không cần phải gấp như vậy.

Nhưng cũng coi như chuyện tốt, nếu Thẩm Hoài An đến những môn phái khác sẽ được coi như mầm non bảo bối vạn dặm mới có một mà được cung phụng, nhưng khi ở chỗ nàng, Thẩm Hoài An đúng thật là có thiên phú xuất chúng, nhưng Lục Ngôn Khanh cũng là một thiên tài.

Thiên tài gặp thiên tài, sẽ không có quá nhiều khác biệt.

Có Lục Ngôn Khanh kèm cặp cũng là một chuyện tốt đối với Thẩm Hoài An.

Vì vậy Thẩm Hoài An cũng chính thức bắt đầu con đường tu tiên của mình.

Trước đó Thẩm Hoài An cảm thấy tu tiên là chuyện rất đơn giản, dù sao khi cậu luyện võ công trong rừng còn có thể kích thích nội đan tự vận chuyển, mới khiến bản thân sốt cao nhiều ngày như vậy.

Kết quả khi thực hành tu luyện, Thẩm Hoài An mới nhận ra tu luyện rất khó, hơn nữa độ khó này không giống như khó khăn khi luyện võ thuật.

Đối với cậu tĩnh tâm là việc khó nhất, không giống như đao kiếm, cậu thích những hoạt động tốc độ, thích cảm giác cơ thể trong trạng thái căng thẳng khi tập trung cao độ vận động.

Nhưng tu luyện đòi hỏi sự tĩnh lặng, hơn nữa không chỉ đơn giản mấy giờ đồng hồ, khi vừa mới bắt đầu đặt nền móng, cậu có thể phải ngồi thiền bình tâm tĩnh khí cả một ngày trời. Thực sự rất khó để thăm dò cẩn thận các lực ở các bộ phận khác nhau trong cơ thể và kiểm soát chúng.

Lục Ngôn Khanh đang ở một xó xỉnh nào khác trong sơn mạch này học với Ngu Sở, tiếp tục học cách điều khiển song thuộc tính Mộc và Thủy này đến mức tinh luyện.

Lúc Lục Ngôn Khanh trở về thấy Thẩm Hoài An nằm sõng soài trên mặt sân, hai mắt đờ đẫn, không còn vẻ rạng rỡ năng nổ như ở Thiên La sơn trang nữa.

Lục Ngôn Khanh ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Hoài An, bất đắc dĩ nói, “Chỉ là tu luyện mà thôi, đệ có cần làm quá như vậy không?”

“Đệ sắp phiền chết rồi đây, cái mông của đệ ngồi đến mức đóng kén rồi!”

Không có người quan tâm còn đỡ, Lục Ngôn Khanh vừa quan tâm một cái là Thẩm Hoài lập tức giở trò con lừa, duỗi thẳng chân nằm trên mặt đất, tức giận làm mình làm mẩy.

Thẩm Hoài An nhìn Lục Ngôn Khanh, cậu bất mãn nói, “Tại sao huynh lại được luyện kiếm sớm như vậy, sư tôn còn chưa cho đệ chạm vào kiếm nữa, phiền chết đi được.”

“Tính cách mỗi người có ưu nhược điểm khác nhau nên tất nhiên là trọng điểm học tập cũng không thể giống nhau được.” Lục Ngôn Khanh nói, “Tính huynh không có nhuệ khí gì, nên cẩn phải luyện võ để rèn luyện dần, còn đệ thì lại quá nôn nóng quá sắc bén, cũng cần phải mài giũa.”

“Sao cứ phải mài tới mài lui chứ? Mạnh thôi không được sao?” Thẩm Hoài An bất mãn giãy chân.

Lục Ngôn Khanh dùng pháp thuật để tạo thành một quả bóng nước nhỏ, rồi quả bóng nước giống như phun sương lên hắt lên mặt mình để bản thân tỉnh táo một chút.

“Đệ tiếp tục cố gắng đi, huynh đi luyện kiếm.”

Thẩm Hoài An vốn đang nằm liệt trên mặt đất, nghe thấy câu này liền lấy lại tinh thần đứng dậy.

“Lục Ngôn Khanh! Chúng ta thỏa thuận đi?”

Lục Ngôn Khanh đi tới bên cạnh sân thì dừng lại, cậu quay đầu nghi ngờ nhìn Thẩm Hoài An.

“Thỏa thuận gì?”

“Huynh dạy đệ luyện công, đệ dạy huynh luyện kiếm.” Thẩm Hoài An lớn tiếng nói: “Không cho đệ luyện kiếm thì đệ vẫn có thể nhìn huynh luyện mà!”

Lục Ngôn Khanh có chút không biết phải làm sao, Thẩm Hoài An đúng là một người say mê võ nghệ, mê luyện kiếm giống như nghiện, dù là không được luyện cũng phải xem người khác luyện cho đỡ thèm.

“Đệ chắc chứ?” Lục Ngôn Khanh nói, “Nếu huynh dạy đệ tu luyện, đệ sẽ không có có cơ hội lười biếng đâu.”

“Đệ là một người khắc khổ như vậy mà, đệ chưa bao giờ lười biếng nhé!” Thẩm Hoài An lập tức nói, “Nào, nào, nào, chúng ta quyết định như vậy đi, bắt đầu thôi!”

Thẩm Hoài An vì có thể cùng Lục Ngôn Khanh luyện kiếm nên lập tức khôi phục lại sức sống.

Hai người đi tới sân luyện tập, Lục Ngôn Khanh múa kiếm, Thẩm Hoài An ở bên cạnh nói lên suy nghĩ của mình rồi đưa ra đề nghị, thỉnh thoảng còn thuận tay cầm kiếm làm mẫu một lần, cuối cùng cậu cũng thoải mái hơn.

Lục Ngôn Khanh cũng không khỏi tán dương tài hoa của Thẩm Hoài An, mặc dù Ngu Sở cũng là một người rất mạnh rèn luyện từ thực tiễn mà ra, nhưng quá trình nàng rèn luyện mỗi ngày vẫn có sự khác biệt nho nhỏ so với hai thiếu niên có thiên phú này.

Thẩm Hoài An có thể nhìn ra rất nhiều điểm chi tiết mà Lục Ngôn Khanh cần phải cải tiến, hơn nữa bởi vì tính cách hai người có chút tương đồng, lại đều rất thông minh, cho nên việc trao đổi qua lại khiến hai người hiểu rõ đối phương hơn cũng như giao tiếp dễ dàng hơn.

Kiếm pháp của Lục Ngôn Khanh tiến bộ trông thấy, Thẩm Hoài An cũng rất vui mừng.

Cho đến khi Lục Ngôn Khanh kết thúc đợt luyện tập, đến lượt Thẩm Hoài An, Thẩm Hoài An lần nữa dừng cuộc chơi.

Cậu vốn cho rằng Lục Ngôn Khanh là người rất dễ nói chuyện, kết quả cậu nhận ra lời trước đó của Lục Ngôn Khanh không phải là đùa. Lục Ngôn Khanh thật sự cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm khắc theo cái kiểu mà không thấu tình đạt lý vậy.

Ban đầu Thẩm Hoài An tự mình luyện tập còn có thể tu luyện một lúc ngồi nằm ngẩn người một lúc, bây giờ thì hay rồi, cậu không thể không ngồi thiền tử tế trong một khoảng thời gian dài.

Buổi tối lúc ăn cơm, Ngu Sở nghe hai người kể lại, nàng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Việc bản thân ở cách xa một chút để cho hai đứa trẻ này sống chung với nhau là chuyện cực kỳ đúng đắn.

Ngu Sở không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều ở bên cạnh Thẩm Hoài An cổ vũ cậu, nhưng Lục Ngôn Khanh có thể làm một tấm gương, ngầm thay đổi Thẩm Hoài An.

Cứ như vậy, thoáng cái đã đến tháng sáu.

Cứ sáu năm một lần, các môn phái lớn trong giới tu tiên sẽ tổ chức tiên môn tranh tài cực kỳ hoành tráng, để các môn phái có thể so đấu với nhau.

Và cứ cách mười hai năm là diễn ra tiên tông đại bỉ, đến lúc đó những nhân vật xuất hiện ở sân chơi này sẽ là Tiên môn, Phật tông, Đạo gia và các phái tu tiên hay cá nhân sở hữu thế lực đều có thể tham sự, càng thêm phần long trọng.

Chỉ là, những trận tranh tài tiên môn này đối với các môn phái tu tiên cũng rất quan trọng, bởi vì mỗi lần so tài là cơ hội tốt để các môn phái tăng danh tiếng, cũng như củng cố địa vị của mình.

Mỗi một môn phái sẽ cử thế hệ đệ tử trẻ tuổi nhất tham gia tranh tài xem ai có đệ tử mới mạnh nhất, đồng thời chứng nhận môn phái đó có cách dạy dỗ tốt, có danh tiếng tốt sẽ hấp dẫn người tài.

Theo thông thường, người thắng lợi cuối cùng đều thuộc những môn phái tiếng tăm lẫy lừng của giới tu tiên, địa vị của năm môn phái đứng đầu đã rất lâu không thay đổi.

Sự nổi tiếng của cuộc thi này, đừng nói đến là Lục Ngôn Khanh hay Thẩm Hoài An, ngay cả người dân thành Vân cũng đều nghe nói đến. Bọn họ vừa nhìn thấy Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An xuống núi đều nhiệt tình hỏi bọn họ có tham gia hay không.

Tất nhiên là bọn họ không tham gia, Ngu Sở đã nói trước với bọn họ, nàng hy vọng trước khi bọn họ tròn hai mươi tuổi sẽ không lộ diện ra bên ngoài.

Mặc dù như vậy, nhưng là một người bước ra từ môn phái võ lâm, Thẩm Hoài An vẫn cực kỳ hứng thú với cuộc so tài này, thật ra thì Lục Ngôn Khanh cũng như vậy.

Bọn họ theo Ngu Sở ở lâu trong kết giới sâu thẳm trong núi, trừ đến thành Vân mua đồ, dường như không nhìn thấy các đệ tử của môn phái tu tiên khác, cũng không tham dự vào chuyện của giới tu tiên, tất nhiên cảm thấy hứng thú với trận thi đấu này.

Điều trùng hợp nhất là phía Tây Nam của thành Vân là một vùng núi rừng nguyên sinh rộng lớn mà người bình thường khó có thể vào được. Huyền Sơn Cổ Mạch nơi bọn họ tọa lạc được coi là rìa của dãy núi nguyên thủy gần với các khu định cư của người dân.

Cuộc so tài giữa các môn phái tu tiên sẽ được tổ chức ở trong núi sâu cách xa người thường, nơi đó hẻo lánh rất hiếm vết tích của con người, cho dù là ở xã hội hiện đại cũng khó có thể đi bộ vào được. Gần như đây có thể coi như trạm kiểm soát đầu tiên loại những đệ tử của môn phái nhỏ không có bản lĩnh chỉ muốn thừa nước đục thả câu ngay từ vòng gửi xe.

Cuối tháng sau cuộc so tài giữa các môn phái tu tiên mới được cử hành. Mới đầu tháng sau mà nhiệt độ đã lên rất cao, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đi tới thành Vân, hai người đều cảm giác được dường như tất cả mọi người từ người dân đến đệ tử tu tiên ở đây đều đang trò chuyện về cuộc so tài này.

Hai người ngồi trong quán trà một lúc lâu nghe những đệ tử của môn phái khác nói chuyện phiếm, Thẩm Hoài An có chút hâm mộ.

“Tốt thật đấy.” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Đệ mà biết trước sớm muộn gì cũng phải tu tiên thì học võ thuật làm cái gì chứ, bái sư sớm một chút, không chừng bây giờ có lẽ đệ sẽ xưng bá cả cái cuộc so tài này.”

Lục Ngôn Khanh cười một tiếng, tính tình muốn tranh đệ nhất của Thẩm Hoài An vẫn không hề thay đổi.

“Trước đây khi đệ vẫn ở trong giới võ lâm, mấy cuộc tranh tài kiểu này đệ cũng giành được hạng nhất sao?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

Thẩm Hoài An gật đầu một cái, “Trong giang hồ cũng có những cuộc so tài như thế này, chỉ là năm năm mới tổ chức một lần. Năm đệ tám tuổi đã giành được đệ nhất rồi.”

Đúng là con cưng của trời mà.

“Đệ thật sự rất xuất sắc.”

“Tất nhiên rồi.” Thẩm Hoài An chống cằm, cậu thở dài nói, “Có lẽ tử nhỏ đệ đã có suy nghĩ bản thân phải làm minh chủ võ lâm, tất nhiên đệ muốn ngay cả tuổi nhỏ cũng phải ưu tú nhất.”

Lục Ngôn Khanh nhìn về phía Thẩm Hoài An, “Đệ muốn làm minh chủ võ lâm là vì minh chủ võ lâm là đệ nhất võ lâm sao?”

“Đó chỉ là một phần cũng không phải là lý do chính.” Thẩm Hoài An nói, “Huynh có biết cái gì gọi là võ đạo không?”

Thẩm Hoài An không đợi Lục Ngôn Khanh lên tiếng, cậu đã tiếp tục nói, “Người luyện võ đều quan trọng là phải có võ đức, công bằng công chính, có sức mạnh nhưng không vì thế mà dùng bạo lực. Dùng võ lực để ngăn chặn các cuộc tấn công, dập tắt giao tranh và theo đuổi sự tiến bộ, nhưng không phải vì vậy mà tổn thương người khác, luôn mong muốn mạnh mẽ hơn nhưng cũng không coi khinh kẻ yếu.” Thẩm Hoài An chống cằm, cậu buông tiếng thở dài.

“Đệ và cha đã từng gặp rất nhiều cao thủ võ lâm có địa vị trong giang hồ, nhưng đệ cảm thấy rất nhiều người trong số họ không có võ đức, cũng không thương tiếc võ lâm.” Cậu lẩm bẩm nói, “Đệ càng muốn bản thân trở thành người mạnh nhất trong giang hồ rồi có một vị trí nhất định, sau đó sẽ thay đổi tình trạng này. Vì vậy tất nhiên đệ phải trở thành minh chủ võ lâm, ai ngờ đời người không biết trước được chuyện gì.”

Lục Ngôn Khanh biết tinh thần thượng võ của Thẩm Hoài An rất mạnh mẽ, nhưng không ngờ đệ ấy muốn làm minh chủ võ lâm là vì nguyên nhân này, trong phút chốc cũng có phút cảm khái.

Bản thân Lục Ngôn Khanh từ nhỏ đã phải mệt mỏi đấu tranh với số phận, để có thể tồn tại, cậu phải cố gắng đến kiệt sức, lấy đâu ra những ước mơ cao xa đơn thuần như vậy.

Thẩm Hoài An muốn trở thành người có thể thay đổi giang hồ cũng bởi vì bản thân cậu nhóc xuất thân từ một thiếu trang chủ, gia cảnh và cách giáo dục ảnh hưởng đến tính cách và lý tưởng của Thẩm Hoài An.  

Lục Ngôn Khanh cười một tiếng, cậu đưa tay ra rót cho Thẩm Hoài An một ly trà.

“Huynh phải nhìn đệ với con mắt khác xưa.” Lục Ngôn Khanh nói, “Cứ coi như hiện tại đệ không thể thay đổi võ lâm, nhưng còn có giới tu tiên chờ đệ thay đổi, có lẽ tương lai còn có cả Tiên giới nữa.”

Hai người đều nở nụ cười.

“Nhắc mới nhớ, huynh có lý tưởng gì không?” Thẩm Hoài An cầm ly trà lên, “Hình như đệ chưa bao giờ nghe thấy huynh nhắc đến chuyện gì huynh cực kỳ muốn làm hay ghét.”

“Huynh muốn làm một người quân tử.” Giọng ấm nóng của Lục Ngôn Khanh vang lên, “Trừ cái này ra, huynh chỉ muốn đi theo sư tôn, cũng không có những suy nghĩ khác.”

Hai người ở quán trà trò chuyện cả ngày lại càng hiểu lẫn nhau hơn trước đây.

Trong suốt tháng sáu, càng gần đến ngày tổ chức cuộc thi, càng có nhiều đệ tử trong phái tu tiên ghé qua thành Vân.

Các ông chủ ở đây hiểu rõ những người này hơn cả hai người họ, khi Lục Ngôn Khanh đi mua sắm thì Thẩm Hoài An đi lang thang dạo chơi trên phố xem cửa tiệm nào đang vắng khách sẽ đi vào nói chuyện phiếm với ông chủ tiệm. Các ông chủ tiệm cũng sẽ kể cho cậu nghe về những đệ tử tu tiên đi qua kia thuộc môn phái nào, một vài người có chút tiếng tăm ông chủ thậm chí sẽ biết cả tên họ của bọn họ.

Thẩm Hoài An đều ghi nhớ trong lòng, cậu xem những người của những môn phái này là đối thủ cạnh tranh trong tương lai.

Bây giờ cậu không thể so sánh được, đợi thêm sáu năm mười hai năm nữa, nhất định cậu sẽ khiến mấy người của danh môn chính phái đó phải giật mình.

Cuối tháng sáu, cuộc so tài giữa các môn phái chính thức bắt đầu, hơn nữa cuộc so tài sẽ kéo dài hai tháng, từ phần thi sơ khảo theo nhóm được chọn theo phương thức bốc thăm đến vòng chung kết và tranh tài ở các khía cạnh khác nhau, quy định của cuộc so tài giữa các môn phái rất chi tiết và toàn diện.

Thật ra thì Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng muốn đi xem, Lục Ngôn Khanh có thể nhịn được, nhưng Thẩm Hoài An thì không thể giấu được.

Ngày mùng một tháng bảy, cuộc so tài giữa các môn phái tu tiên mới vừa bắt đầu được ba ngày, Thẩm Hoài An đã không nhịn nổi nữa, cậu năn nỉ Ngu Sở cho mình và Lục Ngôn Khanh đi xem một chút.

“Bọn con chỉ đứng xem một chút thôi, tuyệt đối sẽ không gây ra rắc rối!” Thẩm Hoài An thề.

Ngu Sở suy nghĩ một lúc, nếu như vẫn còn như lúc nàng chỉ có một mình chắc chắn tránh nàng sẽ được bao xa thì tránh. Nhưng bây giờ nàng đã bỏ qua luật lệ của bản thân thu nhận hai đồ đệ thiên phú dị bẩm, tâm tính cũng dần dần thay đổi, cũng không còn chán ghét muốn tránh những môn phái trong cốt truyện chính nữa.

Nếu nàng đã thu nhận đồ đệ, tương lại bọn trẻ nhất định sẽ vang danh khắp chốn, không bằng lúc này để lộ luôn.

Vì vậy, Ngu Sở gật đầu đồng ý.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều rất vui mừng, hai người thay y phục phổ thông rồi bắt đầu lên đường đi vào sâu trong khu rừng rậm nơi cuộc so tài diễn ra.

Thẩm Hoài An hiện tại đã đến giai đoạn đầu của luyện khí, cậu đã học được khinh công, sư huynh sư đệ hai người nhanh chóng xuyên qua rừng rậm nguyên thủy.

Phía sau hai ngọn núi cao sâu trong rừng, có một hang động thiên nhiên.

Phía sau ngọn núi là một đồng bằng với bãi cỏ khá bằng phẳng, nhưng bị ngăn cách bởi khu rừng và núi cao nên chưa có dân thường nào đặt chân được đến đây.

Có kha khá nhiều môn phái dừng chân lại dựng lều nghỉ ngơi ở đây, còn có người tu tiên đi tuần tra để phòng ngừa có người bình thường hoặc dã thú đến quấy rầy.

Những môn phái ngày mai tỷ thí đều đang ở nơi khác, các đệ tử đi theo làm nhiệm vụ hậu cần hoặc ở vị trí dự bị có thể bổ sung hoặc thay thế, ngoại trừ việc luân phiên thay nhau tuần tra, đưa đồ cho các tuyển thủ ra thi thời gian còn lại khá rảnh rỗi. Bọn họ dứt khoát dành ra một khoảng đất trống bên cạnh doanh trại để dùng cho chuyện tỷ thí.

Những môn phái đang cắm trại ở đây ít nhất tính cả lớn lẫn nhỏ cũng phải có năm mươi, sáu mươi người. Số lượng đệ tử mỗi môn phái cử đến không giống nhau, nhưng ít nhất cũng phải năm, mười người, tụ tập lại một chỗ rất đông người.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều là lần đầu tiên thấy nhiều người tu tiên tụ tập lại như vậy, bọn họ thích thú nhìn những đệ tử hậu cần tỷ thí với nhau.

Hai người bọn họ xem đám đệ tử hậu cần tỷ thí được hai ngày thì bắt đầu cảm thấy chán.

Hai ngày vừa qua hai người ở bên đám đệ tử đó cả ngày mà những người đó không ai phát hiện bọn họ, có thể tưởng tượng được thực lực của đến đâu. Náo nhiệt qua đi, hai người bắt đầu phân tích những ưu nhược điểm của những đồ đệ này qua mỗi lần bọn họ so tài để lộ sơ hở.

Còn những đồ đệ tham gia tỷ thí ở nơi nào thì hai người bọn họ không biết, ngoại trừ nơi này hình như bọn họ không biết có thể đi đâu xem tỷ thí.

Ngày thứ ba lại có mấy môn phái mới đến nơi này cắm trại, cuối cùng cũng có người tuần tra phát hiện bọn họ.

“Hai người các ngươi là đệ tử môn phái nào, vì sao lại lén lén lút lút nấp ở chỗ này?!” Người dẫn đầu chất vấn.

Thẩm Hoài An có chút hoảng hốt thì Lục Ngôn Khanh đã cười nói, “Xin chào, vị đạo hữu này hai người chúng ta đến đây để học hỏi.”

“Học hỏi? Xưng danh môn phái đi!”

“Chúng tôi chỉ là một môn phái nhỏ vô danh tiểu tốt, cũng không đủ tư cách tham gia cuộc so tài này. Chúng tôi nghe nói những người đến tham gia cuộc tranh tài này đều anh tài kiệt xuất, cho nên mới có suy nghĩ đến đây học tập một chút.”

Lục Ngôn Khanh thấy người này mặc trường bào có ấn ký của Thanh Sương Môn thì cười nói, “Từ lâu đã nghe đến uy danh hiển hách của Thanh Sương Môn, nhóm đồ đệ cũng đều rất phi phàm, bây giờ vừa nhìn một cái đúng là như vậy thật.”

Người này nghe thấy lời tâng bốc thì lập tức thoải mái hơn, lại nhìn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cũng là người có phong thái bất phàm, khí phách của người có năng lực, không giống kẻ khả nghi vì vậy cơ mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Dù sao thì tu tiên cũng là chuyện của trăm năm mới có được thành tựu, cứ coi như bây giờ không có tiếng tăm gì cũng không thể chắc được mấy chục năm sau có thể một phát bay lên trời. Người dẫn đầu nhìn hai người không giống người bình thường nên cũng khách khí hơn rất nhiều.

“Huynh đệ khách khích rồi. Hai người đến nhầm nơi rồi, chỗ này là chỗ cắm trại của đệ tử hậu cần, không có gì đáng để học tập cả.” Người dẫn đầu nói, “Nếu huynh đệ muốn xem thì nhớ ngày mùng sáu, mùng tám và mười ba lại đến, đến lúc đó ở bên rìa đồng vắng bên kia sẽ diễn ra so tài trên võ đài.”

“Cảm ơn huynh đài.”

Hai người cảm ơn.

Đến khi hai người dùng khinh công bay qua ngọn núi Thẩm Hoài An mới nói, “Không ngờ huynh biết nói chuyện như vậy đấy.”

“Cái này gọi là lễ phép.” Lục Ngôn Khanh nói.

Thẩm Hoài An nhún vai.

Hai người đang trên đường trở về, Thẩm Hoài An bỗng dừng lại.

“Lục Ngôn Khanh, huynh có nghe thấy tiếng gì không?” Cậu nói.

Lục Ngôn Khanh cũng bước lại, bọn họ đứng ở trên cây, yên lặng bình tĩnh lại, khuếch đại thính giác.

Không mất bao lâu, bọn họ nghe thấy chuỗi tiếng khóc đứt quãng yếu ớt không biết phát ra từ nơi nào, dường như theo làn gió mà bay tới.

“Sao mà sâu trong rừng lại có người ở đây được chứ?” Lục Ngôn Khanh nhíu mày nói, “Đã thế còn là tiếng của trẻ con.”

“Không có khả năng đứa bé này có thể chạy đi xa như vậy được.” Thẩm Hoài An cảm thấy khó hiểu.

Bọn họ lần theo tiếng khóc tìm người, không ngờ âm thanh này phát ra từ một nơi rất xa, vượt qua cả mấy cây số trong rừng, tiếng khóc thút thít mới dần rõ ràng hơn.

“Huynh nhìn xem, có phải ở bên đó không?” Thẩm Hoài An nói.

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Thẩm Hoài An chỉ, vượt qua tầng tầng lớp lớp cây cối, đúng là hình như có một bóng dáng nhỏ bé dựa vào thân cây.

Hai người vội vàng chạy tới thì thấy một bé gái mặt mày nhem nhuốc với hơi thở thoi thóp đang chết mòn bên rễ cây, cô bé mặc đồng phục đồ đệ màu xám tro của một môn phái nào đó, nhìn ra được cô bé cũng là người của giới tu tiên.

“Này, sao muội lại ở đây, muội không sao chứ?”

Thẩm Hoài An ngồi xuống bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng lay người cô bé.

Hai mắt cô bé nhắm chặt, những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt xám xịt.

Khi nghe thấy ai đó gọi, lông mi của cô bé run lên, thì thào, “Nước...”

“Cô bé muốn uống nước!”

Thẩm Hoài An mở nắp bình nước của mình, nhẹ nhàng nhỏ nước lên đôi môi khô khốc của cô gái nhỏ, cô bé cuối cùng cũng tỉnh lại, cầm lấy chai nước đổ vào miệng, cũng không biết đã bị khát như vậy bao lâu rồi.

“Uống từ từ thôi, còn nhiều nước lắm.” Lục Ngôn Khanh nói.

Cô gái nhỏ uống cạn bình nước, cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo, cô bé chớp mắt, nhìn trái phải hai người rồi mím chặt miệng.

“Muội tưởng rằng, muội tưởng rằng sẽ phải chết ở đây!” Cô bé dụi dụi đôi mắt, sợ hãi nói, “May là gặp được các huynh…”

“Sao muội lại một mình ở chỗ này?” Lục Ngôn Khanh chú ý đến bộ đồng phục môn phái trên người cô bé, nhíu mày hỏi, “Muội là đồ đệ của môn phái nào, có phải muội bị người ta bắt nạt không?”

Cô gái nhỏ mím môi rồi cúi gằm mặt xuống, nghẹn ngào nói, “Muội là đệ tử của Bạch Vũ Lâu.”

“Bạch Vũ Lâu?” Thẩm Hoài An quay sang nhìn Lục Ngôn Khanh, “Huynh có biết môn phái này không?”

“Là môn phái chỉ nhận đệ tử nữ đúng không?” Lục Ngôn Khanh hỏi.

Cô gái nhỏ gật gật đầu.

Khi ở thành Vân đúng là Lục Ngôn Khanh đã từng nghe nói về môn phái này. Bạch Vũ Lâu cũng không phải môn phái lớn gì, chỉ là môn phái này chỉ nhận đệ tử nữ, mà mỗi một nữ đệ tử ở đây đều là người vừa đẹp vừa có thiên phú, trở thành chủ đề để người ta say sưa bàn tán.

Bạch Vũ Lâu cũng như là một danh môn chính phái, sao có thể làm ra chuyện như vứt bỏ một đồ đệ nhỏ tuổi ở một chỗ như này chứ?

“Bạch Vũ Lâu vẫn luôn như vậy, chỉ thu nhận những nữ tử không cha không mẹ không có bối cảnh nhưng phải có tư chất tốt mới được giữ lại nhận làm đệ tử, còn không có tư chất sẽ trở thành nha hoàn sai việc vặt trong môn phái.” Cô bé co người lại ôm lấy chân, nhỏ giọng kể, “Còn nữ tử chỉ có một chút xíu tư chất sẽ bị coi như lô đỉnh [*] bán cho những nam tu khác, còn những người như muội thì...”

[*] 炉鼎 Lô đỉnh là nữ tu bị nam tu dùng để thải âm bổ dương, chuyên dụng để cung cấp nam tu sự hấp thụ âm nguyên, đề cao công lực.

“Như muội thì sao?” Lục Ngôn Khanh chậm rãi nói, “Muội đừng sợ, từ từ nói.”

“Khi muội được tìm thấy, rõ ràng là muội có có linh căn, nhưng sau khi đến môn phái những người khác đều có thuộc tính, chỉ có riêng muội thì là linh đan trong suốt.” Cô bé thì thào nói: “Các sư tỷ đều nói trong giới tu tiên, muội chỉ là một phế nhân, không có ích lợi gì. Hơn nữa càng lớn thân thể càng yếu ớt, cho nên muội bị coi là phế vật. Muội lại không chịu nghe lời, nên không thể làm nha hoàn được.”

“Vì vậy bọn họ vứt bỏ muội?” Thẩm Hoài An không tin nổi hỏi cô bé.

Cô gái nhỏ lắc đầu.

“Lúc trước khi muội vẫn chưa biết những thủ đoạn trong môn phái, sư phụ muốn sư tỷ xử lý gọn ghẽ muội. Sư tỷ lén mang muội ra ngoài nói với muội chuyện này bảo muội ngoan ngoãn nghe lời. Nhân lúc môn phái của muội ở trong cuộc so tài không thấy có ai muốn mua muội, muội phải nhân cơ hội chạy ra ngoài.”

Cô bé sợ hãi kể lại, “Muội chạy vào trong rừng thì bị lạc đường ở đây suốt ba ngày ba đêm, may mắn gặp được các huynh, nếu không có lẽ muốn sẽ phải chết ở đây…”

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An quay lại nhìn nhau.

Trước khi ra cửa, bọn họ đã thề son sắt với Ngu Sở, đảm bảo tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì, kết quả còn chưa hết ba ngày đã bị vả mặt ngay.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK