Tảng sáng, chân trời lộ ra màu trắng nhờ.
Triệu Hùng lo lắng Lý Thanh Tịnh nghỉ ngơi không tốt, sẽ ảnh thưởng đến đứa nhỏ trong bụng nên khuyên cô đi ngủ.
Lý Thanh Tịnh vốn muốn Triệu Hùng cùng cô ngủ, thế nhưng thấy Triệu Hùng tâm loạn như ma, anh nói phải dậy sớm luyện công, nên để kệ anh. Dù sao, Triệu Hùng đã bảo hôm nay ở nhà ngây ngốc cả ngày, ngày mai lại về Tân Thành.
Sau khi Lý Thanh Tịnh ngủ, Triệu Hùng mặc áo, ra đi phòng ngủ của con gái nhỏDao Châu.
Dao Châu đang ngủ say, trong lòng thỏ bông lông mềm.
Triệu Hùng nhẹ nhàng cúi người, hôn một cái lênkhuôn mặt nhỏ củaDao Châu.
Nhìn thấy con gái, lo lắng trong lòng nhất thời hóa thành mây khói.
Triệu Hùngxốc lại tâm tình, không nghĩ đến chuyệnnhà họ Triệu nữamà trở lại phòng ngủ thay áo khoác đi biệt thự bên cạnh luyện kiếm.
Sau khi đến biệt thự, lúc này Triệu Hùngmới phát hiện, biệt thự đã sửa xong rồi.
Kiếm khí của anh quá mức bá đạo, lo lắng sẽ làm phòng ở mới vừa trùng tu xong bị hỏng cho nên đi ra ngoài luyện kiếm.
Khu biệt thự Tinh Loan, đài quan sát!
Khu vực này là sản nghiệp của mìnhTriệu Hùng.
Nhân viên bảo vệ trong biệt thự, đều thay thành người củaCửu Đường. Cho nên, không có người ngoàiđến lén xemanh luyện võ.
Trong khu biệt thự phủ xanh đạt tới 47%, tuyệt đối thuộc về thiên nhiên dưỡng khí.
Bởiuy lực của“Thừa Ảnh kiếm” cùng “Ngư Trường Kiếm” đều quá mức bá đạo, Triệu Hùng không muốn làm ra động tĩnh lớn nên tìm một chỗ rừng rậm, lượm một cành khô dùng để làm kiếm.
Chân đạp “Cuồng Vân Bộ Pháp”, múa “Bùi Mân Kiếm Pháp”. Chỉ thấy trong rừng rậm, một bóng người thỉnh thoảng lại trên dưới tung bay.
Một quang ảnh thỉnh thoảng chớp động trong rừng rậm!
Lý Thanh Tịnh mới vừa ngủ hơn một tiếng, đột nhiên bị tiếngcon gáiDao Châu gọi đánh thức.
Mở hai mắtnhập nhèm, Lý Thanh Tịnh cười hạnh phúc, vuốt khuôn mặt nhỏ xinh của con gáiDao Châu hỏi: “Dao Châu, hôm nay sao con dậy sớm vậy?”
“Mẹ! Con lại mơ thấy bố.”
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng không ở trong phòng, biết anh lại chạy đi luyện võ rồi.
“Lần này mơ thấy gì về bố?”
“Lại mơ thấy bố hôn con.”
Lý Thanh Tịnh vừa nghe, trong nháy mắt liên tưởng đến chắc chắnTriệu Hùng đi quaphòngcon gái, hôn con gái.
“Dao Châu, con nhớ bố không?”
“Dạ! Nhớ.”
“Vậy con ngoan ngoãn nghe lời, trở về ngủ một giấcnữa, sau khi tỉnh lại là có thể nhìn thấy bố. Nhớ kỹ, nhất định phải nhắm mắt lại ngủ, cũng không thể giả bộ ngủ.”
“Thật vậy chăng?”Vẻ mặt Tiểu Dao Châuđáng yêu, nét mặt ngây thơ.
“Thế nào, không tin lời của mẹ rồi hả?”
“Được, vậy con về đi ngủ!”
Dao Châu nói xong, nhanh như chớp chạy trở về phòng. Sau đócỡi giày ra chui vào trong chăn. Cô bé nhắm chặt hai mắt, đang mong đợi lúc tỉnh ngủ có thể nhìn thấy Triệu Hùng.
Bởi Lý Thanh Tịnh ở vào thời gian mang thai, lại gần như một đêm không ngủ. Sau khicon gái rời phòng, rất nhanh lại ngủ tiếp.
Triệu Hùng luyện xong kiếm, đang định đi về, đột nhiên thoáng nhìn một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc đang chạy qua.
“Tiêu Yến!”Triệu HùnggọiTiêu Yến.
Nghe được tiếngTriệu Hùng gọi, Tiêu Yến dừng bước. Theo tiếng nhìn lại, thấy Triệu Hùng đứng ở cách đó không xa nhìn cô ta.
Tiêu Yếnvui vẻ chạy qua bênTriệu Hùng.
“Anh Hùng!”Tiêu Yến rất có lễ phép chào hỏiTriệu Hùng.
Năm dòng họ lớn, trừ nhà họ Trương còn không có tin tức ở ra c mấy nhà khác đã tìm đượctoàn bộ.
Nhà họ Triệu, nhà họ Tần, nhà họ Mã cùng nhà họ Tiêu, Triệu Hùng đều cótiếp xúcnhất định với bốn nhà này.
Trong bốn nhà này, chỉ nhà họ Tiêu thế nhỏ, chỉ còn lại có Tiêu Yến này một dòng độc đinh. Chỉ tiếc, chiếc nhẫnnhà họ Tiêu thủ hộ rơi vào trongHoàng Long.
Triệu Hùngdò hỏiTiêu Yến: “Ông cả và ông hai cô có khỏe không?”
“Ừm, rất khỏe! Có người của anh bảo vệ chúng tôi, ở chỗ này ở khá an toàn.”Tiêu Yến nhìn Triệu Hùng hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe chị dâu nói không phải anh đi tỉnh Hà Giangà?”
“Ừm! Trở về làm một ít chuyện, ngày mai còn phải đi tỉnh Hà Giang. Làng xóm cho năm dòng họ đến mùa thu năm nay là có thể lạc thành, đến lúc đó chúng ta dời đến cùng ở thì tốt rồi.”
“Thật chờ mong!”Tiêu Yếnra vẻ mong chờ.
“Mỗi ngày cô đều kiên trì luyện tậpà?”Triệu Hùng hỏi.
Tiêu Yến gật đầu, nói: “Đúng! Thể chất con gái chúng tôi vốn yếu ớt, công phu lại càng không so được vớicác người. Cho nên, tôi muốn gắng sức vượt lên.”
“Nhất định phải kiên trì rèn luyện, chờsau khi làng xóm cho năm dòng họ thành, tôi chỉ điểm một chút võ nghệ cho cô.”
“Thật à?”Tiêu Yến lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Đương nhiên là thật, chẳng lẽ còn có thể lừa cô nhóc cô à. Nói với ông của cô, lần này tôi về thời gian eo hẹp nên không tới thăm bọn họ được. Chờ tôilàm xong mọi việc sẽ đến thăm bọn họ sau.”
“Ừm! Biết anh là người bận rộn. Chờ lần sau anh về, anh mang chị dâu tới, tôi tự mình xuống bếp chiêu đãi các người.”
“Được! Nhất định phải nếm thử tay nghề của cô.”Triệu Hùng cười cười, nói vớiTiêu Yến: “Cô tiếp tục chạy bộ đi! Tôi phải đi về.”
“Anh Hùng, gặp lại!”Tiêu Yếnphất phất tay vớiTriệu Hùng.
“Gặp lại!”
Triệu Hùnghàn huyên vài câu vớiTiêu Yến sau đó xoay người đi về nhà.
Bảo mẫuChu Dĩnh đang làm điểm tâm, nghe được cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa, vội vàng từ phòng bếp chạy ra. Khicô ta nhìn thấy Triệu Hùng đi vào, cao hứng nhưnai con vui sướng, chạy tới chỗTriệu Hùng.
“Anh Hùng!”Bảo mẫuChu Dĩnh hưng phấn mà kêu lên.
Triệu Hùng làm dấu tay“Suỵt!”nói vớiChu Dĩnh: “Dĩnh, chớ quấy rầy đến Dao Châucùng Văn Hải.”
Chu Dĩnh gật đầu, nhỏ giọng cao hứng hỏi: “Anh Hùng, anh trở về lúc nào?”
“Tối hôm qua trở về!”Triệu Hùng trả lời: “Dao Châu với Văn Hải tỉnh chưa?”
“Còn chưa dậy.”
“Vậy cô làm gì làm đi. Tôi đi xem Dao Châu cùng Văn Hải.”
Chu Dĩnh“Ừm!”một tiếng, tâm tình sung sướng mà tiếp tục tiến vào phòng bếp làm bữa sáng.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh vẫn còn ngủ say, Triệu Hùng không đành lòng quấy rầynghỉ ngơi Lý Thanh Tịnh. Im ắng rửa mặt một lượt, lần thứ hai đi tới căn phòng củacon gáiDao Châu.
Sau khiDao Châutrở về từ phòng Lý Thanh Tịnhthì tiếp tục ngủ say rồi. Lông mi dài bao phủ lên mí mắt, ngủ ngọt ngào không gì sánh được.
Cô bé đang mong đợi lúc tỉnh lại có thể thấy Triệu Hùng.
Trong lòng mỗi đứa bé đều có một giấc mơ đẹp! Từkhóe miệng Tiểu Dao Châu cong lên nụ cười là có thể nhìn ra.
Triệu Hùng thấy con gái Tiểu Dao Châu thổi bong bóng thì cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp con gái lau chùi.
Dao Châu xoay người một cái, khuôn mặt nhỏ xinh đặt ở trên tay của Triệu Hùng, trong nháy mắt giật mình tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, thấy trên mặt Triệu Hùng mang nụ cười, chăm chú nhìn cô bé. Dao Châu cho là mình còn đang nằm mơ.
“Bố, không phải là con đang nằm mơ chứ?” Tiểu Dao Châu dụi dụi hai mắt nhập nhèm, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Triệu Hùng cúi người khẽ hôn lên gương mặt của con gái Dao Châu một cái, cười nói: “Bố không cho con biết đây, có đôi khi mộng đẹp sẽ trở thành thật đó! Dao Châu, bố đã trở về.”