Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thanh Thảo ở lại cản người đàn ông kia, Lưu Hải Yến lập tức gọi điện thoại về cho đàn chị Tô Nguyệt Linh. 

Sau khi Tô Nguyệt Linh nhận được cuộc gọi của Lưu Hải Yến, cô ta không khỏi ngạc nhiên, bảo Lưu Hải Yến mở định vị của di động, Tô Nguyệt Linh từ nhà họ Lưu mau chóng chạy tới.

Người đàn ông đó nhìn thấy Lưu Hải Yến bỏ chạy một mình, lập tức đuổi theo Lưu Hải Yến.

Lâm Thanh Thảo cản người đàn ông đó lại, nói: "Này, ông là ai? Tại sao lại đuổi theo chúng tôi?"

Ông lão không trả lời, một chưởng đánh về phía Lâm Thanh Thảo.

Nhanh như một cơn gió, Lâm Thanh Thảo giật mình, vung tay ra đỡ.

"Bịch!" một tiếng, hai người đều tung ra một chưởng chắc khỏe.

Lâm Thanh Thảo lùi lại năm sau bước liên tục, mới có thể đứng vững lại, còn thân thể người đàn ông kia cũng chao đảo.

Hai người lập tức phân cao thấp.

Nhưng mà, để kéo dài thời gian cho Lưu Hải Yến, Lâm Thanh tHảo lại quyết định xông tới.

Lâm Thanh Thảo là một trong hai mươi mấy cao thủ của Địa Bảng, người đàn ông này có thể một chưởng đánh cô ta lùi năm sáu bước, ít ra cũng là cao thủ top mười của Địa Bảng.

Mục tiêu của người đàn ông này là Lưu Hải Yến.

Ông ta thấy Lâm Thanh Thảo lại xông tới, liền xuất sát chiêu.

Sau hơn mười mấy chiêu, Lâm Thanh Hải đã liên tục lâm vào tình thế nguy hiểm.

Lưu Hải Yến có thể nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng vừa nghĩ tới đàn chị Tô Linh Nguyệt có thể sắp tới. Cô ta lo lắng cho sự an toàn của người giúp việc Lâm Thanh Thảo, vội vàng liều mình tới giúp đỡ.

Lưu Hải Yến cũng là cao thủ Địa Bảng, sức mạnh so với đàn chị Tô Nguyệt Linh mà nói, đúng là có khác nhau một trời một vực.

Tô Nguyệt Kinh đứng top mười trong Thiên Bảng, còn Lưu Hải Yến lần trước ở cuộc khảo thí của Võ Thần Đường, lại dừng lại ở thành tích hạng thứ ba mươi lăm của Địa Bảng.

Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo hai người chiến đấu với người đàn ông đó, ba người nhất thời đấu đến mức khó mà giải quyết.

Nhưng mà, sau năm mươi chiêu, Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo gần như sắp bại.

Triệu Hùng đứng ở một bên không hề ra tay, anh quan sát đường võ của người đàn ông này.

Võ công của người đàn ông này không hề yếu, sức mạnh cũng không thua kém gì ông Hắc, Tàn Kiếm, càng cao hơn Trọng Ảnh.

Người này ra tay với Lưu Hải Yến, không biết là địch hay là bạn?

Lưu Hải Yến vừa cứu Trần Văn Sơn và Tiết Ân, thứ khó trả nhất chính là nợ ân tình người ta, cho nên, Triệu Hùng cũng đi theo, chính là muốn thay Lưu Hải Yến giải vây.

Nếu như, anh dùng nội lực miễn cưỡng thay đổi xương cốt của mình, Lưu Hải Yến nhất định sẽ không nhận ra Triệu Hùng. Nhưng tuy Triệu Hùng đeo mặt nạ giả, thân thể lại không thể thay đổi. Với sự thông minh của Lưu Hải Yến, chắc chắn sẽ nhận ra anh.

Trong lúc Triệu Hùng đang do dự, anh nhìn thấy Lưu Hải Yến đang gặp nguy hiểm, lập tức xông tới chỗ người đàn ông đó.

Người đàn ông và Lưu Hải Yến đánh nhau một chưởng, chưởng này chắc chắn không thể làm Lưu Hải Yến bị thương.

Ông ta đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió mạnh, nếu ông ta không thu chiêu, thì sẽ bị thương.

Trong lòng ông ta kinh ngạc, không ngờ phía sau lại còn có một cao thủ. 

Nhanh như chớp, người đàn ông suy tính lợi hại, dùng chân lấy đà, cả người né sang một bên.

Triệu Hùng đánh hụt một chưởng, đương nhiên anh đã thủ hạ lưu tình với người đàn ông kia rồi. Nếu không, với võ công bây giờ của anh, người đàn ông đó có tránh được một chưởng này, tiếp theo anh cũng sẽ ra sát chiêu, cũng đủ khiến ông ta bị thương.

Triệu Hùng đứng phía trước Lưu Hải Yên, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, bất giác thốt lên kinh ngạc: “Bác Què!”

Người đàn ông vừa nghe liền giật mình, chăm chú nhìn Triệu Hùng. Ông ta thử lục tìm trong ký ức, nhưng mà suy nghĩ cả nửa buổi, cũng không nhớ ra bản thân đã gặp người này ở đâu.

“Cậu quen biết tôi?” Người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

Triệu Hùng nói: "Người có chí, sự ắt thành, hai trăm ải Tần cũng quy về Sở."

Người đàn ông nghe vậy liền đáp lại Triệu Hùng: "Người có lòng, trời không phụ, ba ngàn giáp Việt cùng giết quân Ngô!"

“Bác Què, bác đứng bên cạnh đợi cháu, cháu có chuyện cần xử lý một chút.” Triệu Hùng nói với người đàn ông.

Người đàn ông gật đầu "Ừ" một tiếng, rồi mau chóng rời khỏi vòng chiến, đứng sang bên cạnh.

Hai câu mà bọn họ vừa nói chính là ám hiệu của nhà họ Tần.

Tuy Tần Què không biết được thân phận thật sự của Triệu Hùng, nhưng người đó đã gọi ông ta là Bác Què, lại nói ra được ám hiệu của nhà họ Tần, tự nhiên cũng sẽ là người nhà họ Tần.

Lưu Hải Yến đứng phía sau Triệu Hùng, cô ta có một cảm giác khá thân thuộc phát ra từ Triệu Hùng.

Hơi thở của người này cô ta rất là quen thuộc!

Lưu Hải Yến biết Triệu Hùng có thuật ngụy trang rất giỏi, lạnh lùng nói với Triệu Hùng: "Không ngờ là cậu Triệu, lại bắt đầu chơi thuật ngụy trang rồi? Vừa nãy anh đang nói ám hiệu với người đàn ông kia sao?"

Lưu Hải Yến là một người phụ nữ thông minh, điểm này đương nhiên cũng không thể giấu được cô ta.

Triệu Hùng xoay người lại, nhìn Lưu Hải Yến hỏi: "Cô Lưu, người phụ nữ không có tài chính là phúc, cô lại thông minh như thế, cũng không phải là chuyện tốt?"

Lưu Hải Yến hừ một tiếng nói: "Hừ! Anh cũng quá vong ân bội nghĩa rồi đó? Tôi vừa cứu hai thuộc hạ của anh, nhưng anh lại liên hợp với người ta hại tôi?"

"Nếu như nói, tôi và người khi nãy chỉ là tình cờ gặp mặt, nghĩ chắc cô cũng sẽ không tin. Tùy cô nghĩ vậy!"

“Triệu Hùng, sao anh lại ở Nha Trang?” Lưu Hải Yến nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng đã khôi phục lại giọng nói ban đầu của mình.

Lâm Thanh Thảo đứng bên cạnh với vẻ mặt ngạc nhiên. Sau khi định thần lại, biết người đàn ông trước mặt là Triệu Hùng, liền biết điều mà nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, tôi sang một bên đợi cô!"

Lưu Hải Yến cũng không nói gì, đôi mắt mỹ miều mà sắc bén của cô ta nhìn chằm chằm Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói: "Tôi đến Nha Trang, đương nhiên là có chuyện tôi cần làm, chuyện của Văn Sơn và Tiết Ân thật sự cảm ơn cô!"

"Ý của anh là gì? Cho ăn một cái tát, rồi giờ lại đút táo ngọt cho ăn à?"

Thấy Lưu Hải Yến tức giận, Triệu Hùng kiên nhẫn giải thích: "Nói tóm lại, Triệu Hùng tôi nợ cô thứ gì, thì nhất định sẽ hoàn trả lại cho cô, cô Yến có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tôi rất lấy làm vui mừng."

"Anh không cần lo chuyện của tôi! Lo tốt chuyện của mình đi kìa." Lưu Hải Yến tỏ vẻ không vui nói với Triệu Hùng.

Đúng lúc này, Tô Nguyệt Linh nhanh chóng lao về phía Lưu Hải Yến.

Lưu Hải Yến quay đầu lại nhìn, thấy Tô Nguyệt Linh đi tới, vội hét lên: "Chị Linh, chỗ em có chút việc, chị ở bên đó đợi em đi!”

Tô Nguyệt Linh tỏ vẻ bối rối, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Khi nãy Lưu Hải Yến còn gọi cô ta tới cứu, sao chỉ mới một lát mà lại biến thành giống như không có chuyện gì thế này nhỉ?

Thấy Lưu Hải Yến không gặp nguy hiểm, Tô Ái Linh đáp một tiếng, rồi đi về phía Lâm Thanh Thảo.

Lưu Hải Yến làm mặt lạnh lùng nhìn Triệu Hùng chằm chằm nói: "Triệu Hùng, anh khiến tôi thật thất vọng. Tôi biết hai nhà chúng ta có thù oán, nhưng tôi vẫn luôn muốn thử hóa giải thù oán đó. Không ngờ anh lại phái người theo dõi tôi, lại còn giả vờ tốt bụng đi theo cứu tôi? Anh là muốn Lưu Hải Yến tôi cảm kích anh sao?"

Triệu Hùng không muốn tranh luận với Lưu Hải Yến. Một người phụ nữ khi tức giận sẽ đánh mất lý trí. Lưu Hải Yến bây giờ chính là đang ở trong tình trạng như vậy.

Triệu Hùng trả lời: "Tôi biết xuất phát điểm của cô là tốt. Nhưng mà, cô cũng đã nói như thế rồi, hai nhà chúng ta có thù oán. Mối thù này, cô tưởng nói hóa giải là có thể hóa giải được sao? Còn nữa, tôi phải nói cho cô biết một bí mật của nhà họ Lưu."

“Bí mật gì?” Lưu Hải Yến hỏi.

Triệu Hùng nói với Lưu Hải Yến: "Thật ra, bố của cô không phải là đàn ông, ông ta là thái giám!"

Lưu Hải Yến nghe vậy, đột nhiên hậm hực trong lòng, nói với Triệu Hùng: “Bố anh mới là thái giám đấy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK