Lý Thanh Tịnh nắm đôi tay trắng, đánh vào lồ ng ngực của Triệu Hùng, giận dỗi nói: “Đều là anh! Hại em ngày nào cũng lo lắng vì anh.”
Triệu Hùng mỉm cười, ôm Lý Thanh Tịnh lại, bước vào trong phòng.
Triệu Hùng đang muốn thân mật với Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh làm động tác “suỵt”, Triệu Hùng mới phát hiện, con gái Dao Châu nhỏ đang ngủ ngon lành.
Sau khi đặt Lý Thanh Tịnh xuống, hai người ngồi trên sô pha.
Triệu Hùng ôm cái eo nhỏ của Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh tựa đầu lên vai Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng thì thầm với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, đã cứu Thẩm Tấn Phát ra chưa?’
“Cứu ra rồi.”
“Kể cho em đi.”
Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, kể lại chuyện đã xảy ra cho Lý Thanh Tịnh nghe.
Dù Triệu Hùng tả lại quá trình rất bình thường, nhưng Lý Thanh Tịnh không khó để nghe ra được, trong đó nguy hiểm ngổn ngang. Đặc biệt khi nghe nói bốn anh em nhà họ Mã cũng bị thương không giống nhau, biết được trận đánh này rất khốc liệt.
“Anh mời người của Liêu Minh đến giúp anh à?” Lý Thanh Tịnh ngạc nhiên hỏi.
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Lần trước, người phụ nữ cố vấn có nói, nếu có chuyện có thể tìm cô ấy. Nếu không thể tìm người giúp đỡ, chúng ta hoàn toàn không thể chống được đám người đó. Lần này người của Tây Giao, Cẩm Y Vệ với Bàn Thiệu Môn đều đến.”
Lý Thanh Tịnh càng nghĩ càng sợ, tò mò hỏi Triệu Hùng một câu: ‘Triệu Hùng, theo lý mà nói, lần này chúng ta du lịch rất bình thường, sao vừa đến Quý Châu đã bị người ta để mắt đến rồi?”
Triệu Hùng cũng suy nghĩ mà không thể giải thích, nói: “Anh cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng nghĩ đến nghĩ lui cũng không biết vấn đề xảy ra ở đâu.”
Lý Thanh Tịnh nghe thế thì chau mày nói: “Trước khi chúng ta đến Quý Châu, chỉ đi đến qua các tỉnh Thanh Hoá, Chẳng lẽ tỉnh Thanh Hoá có người tiết lộ hành trình của chúng ta sao?”
“Không thể nào, chúng ta chỉ ở tỉnh Thanh Hoá ba ngày.”
“Nhưng nếu nói không phải người của tỉnh Thanh Hoá tiết lộ thì sao chúng ta vừa mới đến Quý Châu đã bị người ta để ý rồi?”
“Cái này…”
Triệu Hùng bị vợ Lý Thanh Tịnh hỏi đến á khẩu không nói nên lời.
Chuyện thực sự vô cùng kỳ lạ, thật sự có thể khâu ở tỉnh Thanh Hoá xảy ra vấn đề.
Quý Châu, nhà lớn nhà họ Tần!
Sau khi Tần Kiến Trung đứng dậy, thì luyện một bài Thái Cực Quyền trong sân.
Lúc này, một người trẻ tuổi tên là Tần Phàm nhà họ Tần vội vàng chạy tới, bẩm báo với Tần Kiến Trung: “Ông bốn, hôm qua Huyện Quan xảy ra chuyện lớn.”
“Chuyện lớn gì?’
“Hôm qua Huyện Quan có mấy thế lực sống mái với nhau. Trong mấy người đó chạy trốn đến thành phố Quý của chúng ta.”
Tần Kiến Trung nghe thấy thế thì dừng tay một chút, hỏi Tần Phàm: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Lại là ai đánh nhau, cậu nói rõ ràng xem nào.”
Tần Phàm nói: “Có người của Liệp Hộ Môn, còn có người của tập đoàn Hắc Kim, nghe nói còn có người của Liêu Minh. Đúng rồi, còn có một người nhà họ Triệu tên là Triệu Hùng, tôi cũng vừa mới nhận được tin báo.”
“Triệu Hùng? Là đứa con rơi bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa sao?” Tần Kiến Trung hỏi Tần Phàm.
“Đúng, chính là đứa con rơi bị nhà họ Triệu đuổi đi.”
Sau khi Tần Kiến Trung nghe xong, mắt sáng lên, gấp gáp hỏi Tần Phàm: “Vậy đi điều tra Triệu Hùng đang ở đâu?”
“Đã điều tra được rồi, anh ta đang ở trong khách sạn Kim Mâu ở thành phố Quý. Ngoài ra, còn có rất nhiều người của anh ta đang chữa trị trong bệnh viện trung tâm.”
“Nhanh, lập tức chuẩn bị xe đến khách sạn Kim Mậu.” Tần Kiến Trung thúc giục Tần Phàm.
Tần Phàm không biết vì sao Tần Kiến Trung lại gấp gáp như thế, nhưng không dám làm trái lệnh, lập tức chắp tay lên tiếng: “Vâng!”, rồi quay đầu ra ngoài.
Tần Kiến Trung vội vàng vào phòng, bắt đầu thay đồ. Bạn già Cao Quế Linh nghi ngờ mà hỏi: “Ông bốn, ông muốn đi đâu thế?”
“Hùng đến thành phố Quý rồi.”
Cao Quế Linh bị câu nói không đầu không đuôi này của Tần Kiến Trung làm cho mơ hồ nên hỏi theo: “Hùng nào cơ?”
“Con của anh hai nhà Tiểu Uyển.”
“À! Ông nói con trai của Tần Uyển và Triệu Khải Thời, Triệu Hùng?”
“Đúng vậy!” Tần Kiến Trung vui vẻ gật đầu.
“Không phải cậu ấy bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa rồi sao?” Cao Quế Linh hỏi.
Tần Kiến Trung hừ mũi một tiếng, nói: “Nhà họ Triệu bọn họ không biết tốt xấu mà đuổi Hùng ra khỏi cửa. Nhưng nhà họ Tần chúng tôi sẽ không làm chuyện hồ đồ như thế. Bây giờ tôi đi đón Hùng đến nhà!”
“Mau đi đi! Ông cẩn thận một chút, đừng tiết lộ thân phận của ông.” Cao Quế Linh lo lắng nói.
“Biết rồi!”
Tần Kiến Trung đồng ý một tiếng rồi vội vàng bước ra ngoài.
Đến “khách sạn Kim Mậu” rồi, Tần Phàm tìm người đến báo cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng đang ăn sáng cùng với vợ Lý Thanh Tịnh, con gái nhỏ Dao Châu, còn có dì nhỏ Lý Diệu Linh, Thẩm Văn Hải, Trần Văn Sơn.
Diệp Phong vội vàng bước vào, nói với Triệu Hùng có người muốn gặp anh.
Trên mặt Triệu Hùng lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì anh không quen biết ai ở thành phố Quý, không biết rốt cuộc là ai muốn gặp mình.
“Diệp Phong, cậu hỏi đối phương là người nào chưa?” Triệu Hùng hỏi Diệp Phong.
“Hỏi rồi, bọn họ nói là người của tập đoàn Kiến Trung.”
“Tập đoàn Kiến Trung?”
Triệu Hùng nghe thế chau mày, không hiểu người “tập đoàn Kiến Trung” là thần thánh nơi nào.
Lý Thanh Tịnh lên tiếng giải thích cho Triệu Hùng, “Tập đoàn Kiến Trung” là công ty lớn xếp hạng top năm ở bản địa.
Lý Thanh Tịnh đến “thành phố Quý” trước một bước, bình thường lúc không có chuyện gì, chuyện quan tâm nhất chính là động tĩnh của thương nghiệp, thế nên biết “tập đoàn Kiến Trung” này.
Diệp Phong lại bổ sung một câu: “Đúng vậy ngài Hùng! Bọn họ nói anh nghe hai chữ Tần Uyển sẽ đi gặp anh ta.”
Vừa nghe đến hai chữ “Tần Uyển”, Triệu Hùng đã sải bước ra ngoài.
Lý Thanh Tịnh gọi Trần Văn Sơn, vội vàng đi theo.
Lý Diệu Linh vốn cũng muốn đi xem, nhưng vì phải chăm sóc cho Dao Châu và Thẩm Văn Hải nên tức giận trề môi, nói một câu: “Không biết làm gì rồi?”
Đến ngoài cửa, chỉ thấy có một ông lão bước xuống từ xe Mercedes.
Ông lão mặt mũi hiền từ tinh thần nhấp nháy, dáng vẻ cười híp mắt, nhìn Triệu Hùng chạy chậm bên đường.
Sau khi đến gần ông già, lễ phép nói với ông: “Tôi là Triệu Hùng, xin hỏi ông là…”
“Tần Kiến Trung, tên hiệu là ông bốn.”
Triệu Hùng vừa nghe đến tên “ông bốn” lại họ Tần của Tần Kiến Trung, lập tức liên tưởng đến “ông bốn Tần”. Còn nữa, đối phương nhắc đến tên mẹ mình, chẳng lẽ là ông ngoại bốn của mình?
“A! Ông là…?”
Còn không đợi Triệu Hùng nói ba chữ “Ông bốn Tần!” ra, Tần Kiến Trung đã ngắt lời Triệu Hùng, cười nói: “Có mấy lời không nên nói ở đây! Đi nào, đến nhà tôi đi.”
Trong lòng Triệu Hùng rất cao hứng!
Không ngờ lại gặp được người thân ở “thành phố Quý”.
Giờ mới biết, sau khi công khai thân thế của mình, thực ra cũng không phải không có chỗ tốt. Hóa ra, những người quen của bố mình đều biết mình là con trai của Triệu Khải Thời và Tần Uyển.
“Ngài Tần, xin đợi một chút. Tôi gọi vợ và con gái đã!”
Triệu Hùng quay người, nhìn thấy vợ Lý Thanh Tịnh mang theo Trần Văn Sơn đi ra. Anh vui vẻ nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em mau vào gọi Dao Châu, nhóc Hải với Diệu Linh, chúng ta đến nhà ngài Tần.”
Lý Thanh Tịnh không nghe được cuộc trò chuyện của Triệu Hùng và Tần Kiến Trung, không biết xảy ra chuyện gì. Thấy dáng vẻ vui vẻ Triệu Hùng là biết có chuyện tốt xảy ra. Gật đầu rồi lập tức quay về, đi gọi em gái Lý Diệu Linh và Dao Châu, Thẩm Văn Hải.
Trên đường đi đến nhà họ Tần, Lý Thanh Tịnh mới biết, chủ tịch tập đoàn Kiến Trung lại là ông ngoại bốn, ông bốn Tần của Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh cũng vô cùng vui vẻ.
Mấy ông già nhà họ Tần, trước mắt chỉ có ông ba Tần và ông chín Tần còn ở trong thành phố. Đã biết manh mối của ông sáu Tần ở tỉnh Thanh Hoá. Nhưng Triệu Hùng lại cảm thấy ông sáu Tần ẩn nấp lâu như thế mà vẫn bình an vô sự thì không đi làm phiền ông nữa. Những anh em khác cũng không biết đang ở đâu. Không ngờ chủ tịch tập đoàn Kiến Trung lại là ông bốn Tần.
Người ta thường nói: đời người có bốn chuyện vui. Hạn hán đã lâu gặp mưa rào, tha hương gặp bạn cũ, động phòng hoa chúc, đề tên trên bảng vàng.
Đám người Triệu Hùng tránh họa ở thành phố Quý, không ngờ lại gặp được người thân ở thành phố xa lạ.
Lý Thanh Tịnh vui vẻ nói: “Quá tốt rồi! Triệu Hùng, xem ra sau khi công khai thân thế của anh cũng không phải là chuyện xấu. Ví dụ như, nhà họ Triệu không công khai thân phận của anh, ông bốn Tứ cũng không biết được, anh chính là con trai của Triệu Khải Thời và Tần Uyển.”
Triệu Hùng gật đầu, nắm lấy tay Lý Thanh Tịnh, vui vẻ nói: “Thanh Tịnh, nếu để ông ba và ông chín biết được, ông bốn vẫn còn sống, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui.”
Lý Thanh Tịnh cười trêu chọc: “Ừm! Đừng gấp gáp, đợi lát nữa nhận người thân rồi nói. Đừng để đến lúc lại nhầm thì xấu hổ lắm!”