Lý Thanh Tịnh đã dậy từ sớm, cô nấu cháo, tráng một đĩa trứng gà, định ăn sáng xong thì đến công ty.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh không hiểu mà hỏi: “Triệu Hùng, anh làm sao thế?”
“Không sao, chỉ là luyện võ công đến mức hơi rút gân chân thôi.”
Triệu Hùng ngã lên sô pha, thật sự không muốn nhúc nhích chút nào.
Từ khi Triệu Hùng luyện võ công, trước giờ Lý Thanh Tịnh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, vô cùng đau lòng cho anh nói: “Triệu Hùng, nếu anh luyện võ công khổ quá thì đừng luyện nữa! Chúng ta chỉ là người bình thường, sống qua ngày cũng không cần anh phải chém giết.”
Triệu Hùng vừa nghe, lập tức phấn chấn tinh thần cười nói: “Thanh Tịnh, anh không sao, nghỉ ngơi một chút là được. Luyện võ công có thể khiến thân thể khỏe mạnh hơn, nếu ai bắt nạt hai mẹ con em, anh còn có thể bảo vệ được. Thế nên anh phải kiên trì tiếp.”
“Được rồi, nếu anh thích thì tùy anh vậy! Em chỉ thấy anh luyện võ vất vả như thế nên đau lòng cho anh thôi.”
Triệu Hùng giơ tay ra kéo vợ Lý Thanh Tịnh vào lòng. Anh vươn tay khoác lên eo, ôm chặt lấy Lý Thanh Tịnh, nhẹ giọng nói: “Chút vất vả này có là gì? Em gả cho anh, sau này anh sẽ để cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.” Nói rồi hôn Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh không chối từ, cô rất tận hưởng nụ hôn mang theo sự xâm lược ngang ngược của Triệu Hùng, cho đến khi không thở nổi mới nhẹ đẩy Triệu Hùng ra.
Sắc mặt cô ửng hồng, liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái, hờn dỗi nói: “Được rồi! Nể tình anh luyện võ vất vả như thế, cái hôn vừa nãy xem như là khen thưởng cho anh. Anh mau đi nghỉ một chút đi, em đi nấu cơm. Đúng rồi, gần đây cô giáo Ngọc Anh bận quay phim, tốt nhất là anh đi đăng ký lớp năng khiếu cho Dao Châu đi. Bây giờ con bé không có sở trường gì, sau nay không vào được trường trung học trọng điểm.”
“Ừ, anh biết rồi!” Ánh mắt Triệu Hùng nhìn chằm chằm bóng lưng uyển chuyển của Lý Thanh Tịnh, không nhịn được đắc ý li3m môi.
Cái miệng nhỏ của Lý Thanh Tịnh ngọt ngào, hôn cô thật sự là một sự tận hưởng!
Nghe thấy tiếng Lý Thanh Tịnh kêu: “Ôi chao!”, Triệu Hùng tưởng Lý Thanh Tịnh bị bỏng, trở người ngồi dậy từ trên sô pha, không mang cả giày, nhanh chóng chạy đến phòng bếp, hoàn toàn quên mất cái chân đau.
“Thanh Tịnh, em sao thế?” Triệu Hùng quan tâm hỏi Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh vừa khuấy cháo vừa trách mắng Triệu Hùng: “Đều tại hồi nãy anh làm như thế với em, bây giờ cháo khét rồi, làm sao ăn được nữa?”
Triệu Hùng lại gần nhìn một cái, thấy cháo không khét lắm, ôm cái eo nhỏ của Lý Thanh Tịnh, đắc ý cười nói: “Không sao, cũng không khét lắm, chỉ cần là đồ em nấu thì anh đều ăn hết.”
“Anh thì không sao, nhưng Dao Châu phải làm sao? Cơ thể trẻ con cần dinh dưỡng, ăn đồ khét không tốt.”
“Vậy lát nữa sau khi con bé dậy thì anh hâm sữa bò cho nó.”
Triệu Hùng nói, cái tay to không để yên sờ trên người vợ Lý Thanh Tịnh.
“Ui da! Đừng nghịch, lát nữa thật sự không thể ăn được.”
Lý Thanh Tịnh đẩy nhẹ Triệu Hùng ra, Triệu Hùng mới lưu luyến đi ra khỏi phòng bếp.
Triệu Hùng đến phòng tắm tắm nước nóng, sau khi ăn sáng cùng vợ Lý Thanh Tịnh xong, Lý Thanh Tịnh được Đặng Gia Hân đón thẳng đi làm.
Hôm nay là chủ nhật, bé Dao Châu vẫn ngủ thẳng đến tám giờ hơn mới dậy.
Triệu Hùng hâm nóng sữa bò giúp con gái, sau đó đưa con gái ra ngoài, đến “công ty giải trí Húc Nhật Đông Thăng”.
Thời gian này, ngoại trừ lúc Phan Ngọc Anh lên lớp thì đều dành mọi sức lực để quay phim.
“Con rể nhà giàu” là một tiểu thuyết trên mạng, được biên kịch soạn lại thành kịch bản tổng tài bá đạo kiểu mẫu.
Triệu Hùng bảo Hồ Dân mời một đạo diễn rất có tiếng trong giới.
Đạo diễn này tên là Đỗ Minh Dương, từng quay một series phim điện ảnh lớn, phòng vé vượt hơn mười tỷ. Còn có hai bộ phim được khen ngợi rất nhiều trên mạng, đây là lần đầu tiên ông ta nhận kịch bản trên mạng.
Dĩ nhiên là theo địa vị của đạo diễn Đỗ Minh Dương, đi quay kịch bản trên mạng cũng xem như là chuyện hạ thấp thân phận. Nhưng Đỗ Minh Dương có thể đến quay bộ phim chiếu mạng này còn không phải là vì để ý đến tiền sao.
Sau khi đến công ty giải trí, Triệu Hùng thấy Phan Ngọc Anh không ở đó, trực tiếp liền đến thẳng phòng làm việc của Hoàng Nguyệt Ánh.
Hoàng Nguyệt Ánh không ngờ Triệu Hùng lại đưa con gái đến, thấy Dao Châu bé nhỏ vô cùng dễ thương, vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu, bước lên trước cười nói với bé Dao Châu: “Ấy! Tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà anh lớn lên thật xinh xắn.”
Khuôn mặt của bé Dao Châu cảnh giác nhìn Hoàng Nguyệt Ánh nói: “Cô này, cô có quan hệ gì với bố cháu?”
“Quan hệ bạn bè! Cháu tên là Dao Châu nhỉ?”
“Sao cô lại biết tên cháu?” Dao Châu cất giọng nói ngây thơ hỏi.
Hoàng Nguyệt Ánh đắc ý cười nói: “Dĩ nhiên là bố cháu nói cho cô biết rồi.”
“Cô này, bố cháu là người đã có vợ rồi.”
“Nhóc con, cô cũng không cướp bố cháu, cháu sợ cái gì?” Hoàng Nguyệt Ánh không ngờ Dao Châu lại là nhóc quỷ, đầu tiên lại cảnh cáo mình như thế.
Hoàng Nguyệt Ánh cười nói với Triệu Hùng: “Con gái anh thật sự rất thông minh lanh lợi.”
“Ừ! IQ và EQ của đứa bé này đều rất cao, thế nên, chị tuyệt đối đừng xem thường trẻ con bây giờ, bọn nó hiểu hết đấy. Đúng rồi, Ngọc Anh đâu?”
“À! Ngọc Anh quay cảnh ngoài trời với Lý Phương Nga, bọn họ đang quay phim ở công viên Nguyệt Đàm rồi.”
Nghe thấy bé Dao Châu nói với Triệu Hùng một câu: “Bố ơi, con muốn đi xem cô giáo Ngọc Anh quay phim.”
“Được, để bố đưa con đi!” Ánh mắt Triệu Hùng tràn đầy niềm yêu thương, vuốt tóc con gái. Ngẩng đầu nhìn Hoàng Nguyệt Ánh hỏi một câu: “Chị Ánh, chị có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì chúng ta cùng đi xem bọn họ quay phim đi?”
“Được! Tôi vừa ký tên công chiếu xong. Đi thôi! Tôi cũng đang muốn đi xem bọn họ quay phim thế nào.”
Hoàng Nguyệt Ánh vừa nói chuyện với Triệu Hùng vừa đi ra ngoài.
Triệu Hùng vừa đi vừa hỏi Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh, dự thảo tài chính của bộ này là bao nhiêu?”
“Hai trăm bốn mươi lăm tỷ!” Hoàng Nguyệt Ánh giải thích với Triệu Hùng: “Thực ra quay một bộ phim chiếu mạng chỉ cần tám chín chục tỷ là có thể quay được rồi. Nhưng lần này chúng ta mời được đạo diễn Đỗ Minh Dương, ông ta đã quay một bộ phim điện ảnh có phòng vé hơn ba mươi lăm ngàn tỷ rồi, xem như có địa vị nhất định, chỉ riêng tiền thanh toán cho đạo diễn thôi đã là ba mươi lăm tỷ rồi. Mặt khác, chất lượng của phim chiếu mạng bây giờ rất cẩu thả. Thế nên, tôi muốn quay một bộ phim chiếu mạng được sản xuất hoàn hảo.”
Triệu Hùng gật đầu, nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh, chị nghĩ thế là rất tốt. Không quan tâm việc chúng ta quay phim kiếm được tiền hay không, nhưng về chất lượng chắc chắn phải xứng với người xem. Đúng rồi, nam chính là ai?”
“Nam chính là Hoàng Thiên Lãng. Đúng rồi, bố của anh ta là hội viên thương hội Hải Phòng, Hoàng Lương Lộc. Hoàng Thiên Lãng đã đầu tư bảy chục tỷ cho bộ phim chiếu mạng này của chúng ta. Thế nên, tổng đầu tư cho bộ phim chiếu mạng này của chúng ta tăng chi phí lên ba trăm mười lăm tỷ. Nếu hai trăm bốn mươi lăm tỷ này có thể giữ nguyên, thêm bảy chục tỷ tiền đầu tư này của Hoàng Thiên Lãng, tương đương với việc chỉ tốn một trăm bảy mươi lăm tỷ.”
“Hoàng Thiên Lãng?” Sau khi Triệu Hùng nghe xong, không nhịn được chau mày.