Sau khi biết rằng Triệu Hùng sẽ đi đến năm thành phố thì con trai của Tần Kiến Đình là Tần Minh Kiệt đã tìm Triệu Hùng và đề nghị: “Triệu Hùng, cậu sắp rời khỏi đây rồi. Đêm nay mấy anh chị em chúng ta đi quán bar chơi đi?”
“Anh họ à, có ai đi nhiều không vậy?”
“Minh Liên, Minh Khuê, Minh Hà đều đi. Cậu dẫn theo Thanh Tịnh, chúng ta cùng nhau đi.”
Triệu Hùng nói: “Thanh Tịnh không thích đi quán bar, cứ để cô ấy trông con đi.”
“Được, vậy cậu chuẩn bị đi. Nửa tiếng sau chúng ta lên đường.” Tần Minh Kiệt vui vẻ nói.
Triệu Hùng cười nói: “Được rồi.”
Mấy ngày nay Triệu Hùng cùng mấy anh em nhà họ Tần hòa hợp rất vui vẻ nên anh cũng muốn nhân cơ hội này để kéo gần khoảng cách hơn với Tần Minh Kiệt, Tần Minh Liên, Tần Minh Hà và Tần Minh Khuê.
Trong số những nhân tài mới xuất hiện của họ Tần thì Tần Minh Kiệt là một người rất đáng tin cậy và có năng lực, anh ta đeo một cặp kính cận vuông trông rất nho nhã lịch sự.
Tần Minh Liên đã kết hôn nhưng tiếc là vẫn chưa có con, cô ta đang làm công việc hậu cần trong công ty của nhà họ Tần.
Trong số các anh chị em họ Tần, Tần Minh Khuê là người đẹp nhất. Cô ta có đôi mắt sáng và hàm răng trắng. Giá trị nhan sắc của cô ta phải được từ chín mươi sáu điểm trở lên, xứng đáng là một người đẹp đạt tiêu chuẩn. Cô ta không chọn làm công việc kinh doanh trong công ty của gia đình mà chọn con đường tự xây dựng sự nghiệp.
Tần Minh Hà vừa tròn hai mươi tuổi và vẫn đang học đại học. Cô ta cũng bắt đầu học hỏi từ người chị thứ ba và cũng bắt đầu kinh doanh.
Ở nhà họ Tần, Triệu Hùng cảm nhận được sự nhiệt tình từ các anh chị em của họ đối với anh. Họ không vì Triệu Hùng là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Triệu mà tỏ ra xa lánh anh. Vì vậy, Triệu Hùng cũng muốn xây dựng mối quan hệ tốt với mấy anh em nhà họ Tần.
Sau khi Tần Minh Kiệt rời đi, Triệu Hùng đến phòng của em vợ Lý Diệu Linh và nói với vợ là Lý Thanh Tịnh rằng anh họ Tần Minh Kiệt rủ anh đi bar vào buổi tối nay.
Lý Thanh Tịnh không phản đối, cô muốn chăm sóc cho con gái Dao Châu và Thẩm Văn Hải nên nói sẽ không đi. Ngoài ra, cô thường bận rộn với việc xã giao nên không thích những nơi quá sôi động nên chỉ thích những nơi thanh tịnh.
“Anh rể, anh dẫn em đi cùng được không?” Lý Diệu Linh chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp và trong mắt hiện lên đầy vẻ hy vọng.
Lý Diệu Linh rất thích đi bar.
Khi nghe tin Tần Minh Kiệt sẽ mời Triệu Hùng đi bar thì trong lòng cô ấy hoan hỉ mong ngóng, khó có thể kìm lòng được.
Lý Thanh Tịnh lo lắng em gái Lý Diệu Linh sẽ gây chuyện khi đi bar nên phản đối: “Em đi cái gì mà đi, em ngoan ngoãn ở khách sạn cho chị.”
“Chị ơi, chị cứ để em đi đi. Đi du lịch không phải chỉ đến đây để đi chơi thôi đâu. Ai mà có thể cứ suốt ngày ru rú ở trong khách sạn mãi được chứ?” Lý Diệu Linh nhõng nhẽo nói.
Lý Diệu Linh mới tròn mười tám tuổi, cô ấy rất hiếu động và niềm đam mê nhất của cô ấy là đi nhảy disco trong quán bar.
“Không được, cô nhóc như em toàn đi ra ngoài để gây rắc rối.”
Lý Diệu Linh nhìn Triệu Hùng bằng ánh mắt khao khát cầu xin sự giúp đỡ và nói: “Anh rể...”
Triệu Hùng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em vợ Lý Diệu Linh nên nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, để Diệu Linh đi đi. Để anh trông chừng cô ấy thì sẽ không có bất kỳ tai nạn nào. Như vậy sẽ tốt hơn nhiều so với cô ấy tự đi quán bar một mình.”
Lý Diệu Linh lập tức chạy đến bên cạnh Triệu Hùng rồi ôm lấy cánh tay của anh mà nói với chị gái Lý Thanh Tịnh: “Đúng, đúng. Chị à, em nhất định sẽ nghe lời anh rể mà. Em sẽ không được gây chuyện đâu.”
Vì đang đi du lịch nên Lý Thanh Tịnh cũng muốn mọi người được vui vẻ. Nhìn thấy Triệu Hùng biện hộ thay cho em gái Lý Diệu Linh nên cô gật đầu nói: “Vậy cũng được. Nhưng nếu lúc về mà chị nghe anh rể của em nói rằng em lại gây chuyện thì lần sau em không được ra ngoài với anh chị nữa đâu.”
“Em biết rồi, chị xem em ngoan ngoãn biết bao nhiêu nè.”
Lý Diệu Linh thấy cuối cùng chị gái cũng đồng ý cho cô ấy đi chơi thì vui như mở cờ trong bụng.
Triệu Hùng nói với em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, thay quần áo và chuẩn bị sẵn sàng đi. Anh sẽ gọi thêm Văn Sơn và Nông Tuyền đi cùng chúng ta. Lát nữa anh sẽ qua đây gọi em.”
“Được rồi, em đợi anh nha. Moa.” Lý Diệu Linh thổi một nụ hôn gió cho Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh biết rõ em gái của cô nên khi nhìn thấy những hành động đó của Lý Diệu Linh thì cô không thể nào trách cô ấy được.
Nửa tiếng sau, Triệu Hùng dẫn theo Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Lý Diệu Linh cùng với Tần Minh Kiệt, Tần Minh Liên, Tần Minh Khuê và Tần Minh Hà. Họ lái hai chiếc xe đến một nơi gọi là “Quán bar Thiên Đường.”
Tần Minh Kiệt nói với Triệu Hùng rằng “Quán bar Thiên Đường” này là quán bar thuộc loại hạng một và hạng hai ở thành phố Quý Vinh. Hàng đêm ở đây đều có những buổi biểu diễn tuyệt vời. Họ áp dụng quy tắc thành viên trong hội và phải có thẻ thành viên mới được tham gia.
Sau khi bước vào quán bar, Triệu Hùng nhìn thấy “Quán bar Thiên Đường” này có hai tầng và diện tích ít nhất phải hơn một ngàn mét vuông. Nơi đây được trang trí theo phong cách cực kỳ xa hoa lộng lẫy và nó thực sự là một nơi cao cấp.
Những người đến đây hầu hết là những ông chủ giàu có, những doanh nhân có tiền và những quan chức lãnh đạo cấp cao.
Trên sân khấu trong quán bar, có một người đàn ông chơi vi- ô- lông và một người phụ nữ đang nhảy múa trong bộ váy khoét sâu gợi cảm.
Triệu Hùng chỉ nhìn lướt qua sân khấu đã biết người vũ công đã học múa ba lê và nhảy hiện đại. Điệu múa uyển chuyển, khi người vũ công xoay người một vòng thì chiếc váy cũng xoay tròn theo trông thật bồng bềnh. Quả thực là càng khiến người ta cảm thụ sâu sắc hơn vẻ đẹp của điệu múa.
Tần Minh Kiệt đưa thẻ thành viên ra, người phục vụ sắp xếp Triệu Hùng và những người khác vào chỗ ngồi riêng trên lầu hai theo vị trí đã đặt trước. Đó là một chỗ ngồi trông thật lịch sự trang nhã.
“Em họ, rượu đỏ hay rượu ngoại?” Sau khi ngồi vào chỗ thì Tần Minh Kiệt hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng còn chưa kịp nói, Lý Diệu Linh đã vội vàng nói: “Uống rượu ngoại trước, sau đó là rượu đỏ.”
Tần Minh Kiệt cười lớn tiếng rồi nói: “Được rồi, vậy cứ nghe theo Diệu Linh trước đi.” Anh ta gọi người phục vụ đến, gọi bốn chai Remy XO và bốn chai Lafite. Rồi anh ta lại bảo người phục vụ lấy thêm một số loại trái cây khô, đ ĩa trái cây, đồ nướng và những thứ tương tự khác.
“Quán bar Thiên Đường này là một quán bar kinh doanh nhiều lĩnh vực rất đa dạng. Ngoài những thứ bình thường hay có ở các quán bar thì còn có những món ăn nhẹ nổi tiếng ở nhiều nơi khác nhau.”
Tần Minh Kiệt nói với Triệu Hùng: “Em họ, sau này chúng tôi đến Hải Phòng thì cậu phải chăm sóc chúng tôi nhiều hơn đó.”
Triệu Hùng cười nói: “Anh họ, đừng lo lắng. Em đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người rồi. Khi hoàn thành thì mọi người có thể dọn vào ở rồi.”
“Chà, tuyệt vời. Tốt hơn hết là sống với mọi người để cảm thấy an toàn. Cậu có biết không, trong suốt những năm qua chúng tôi giống như đang đi trên lớp băng mỏng vậy. Mỗi lần tôi nhìn thấy tin tức giết người liền cảm thấy sợ hãi.”
Từ khi Triệu Hùng biết ân oán giữa năm dòng họ lớn và bọn kia thì anh cũng hiểu rõ cảm giác này. Khi đối diện với nhóm Hoàng Long, nếu không có nhóm bạn bè cao thủ xung quanh hỗ trợ thì chỉ sợ gia đình họ đã lành ít dữ nhiều từ lâu.
Trong bốn anh em ruột của nhà họ Tần thì Tần Minh Hà và Tần Minh Khuê nhỏ tuổi hơn Triệu Hùng nhưng họ lại có mối quan hệ tốt nhất với anh.
Tần Minh Khuê nói: “Anh họ, vậy bây giờ chỉ có người nhà họ Tần chúng ta tới sống ở Ngũ Tộc Thôn thôi sao?”
“Còn có người nhà họ Tiêu nữa. Tuy nhiên nhà họ Tiêu ít người trưởng thành, chỉ có hai anh em Tiêu Dương Hàng và Tiêu Dương Sơn thì tuổi đã cao. Ngoài ra, còn có một người con gái tên là Tiêu Yến. Cô ta cũng gần bằng tuổi của em.”
“A, anh nói nhà họ Tiêu chỉ còn lại ba người thôi sao?” Tần Minh Khuê kinh ngạc hỏi.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Đúng vậy, nhà họ Tiêu chỉ còn lại ba ông bà cháu thôi. Vì vậy, nếu người của năm dòng họ chúng ta không thể đoàn kết lại với nhau thì sẽ bị lũ kia diệt sạch cả nhà.”
“Ừ, tốt nhất là chúng ta sống cùng nhau đi. Rất nhiều đêm em đã gặp ác mộng mà bật dậy giữa chừng rồi. Em đã chán ngấy những ngày tháng phải sống trong sợ hãi như vậy lắm rồi. Ông nội nói rằng có người đã để ý đến nhà họ Tần của chúng ta. Vì vậy, tất cả chúng ta phải chuyển đến Hải Phòng.”
“Đừng lo lắng. Tôi đã sắp xếp đâu vào đó cho mọi người rồi.” Triệu Hùng nói.
Lý Diệu Linh nghe mà như đang đi trong làn sương mù, cô ấy không biết Triệu Hùng đang nói chuyện gì với anh em nhà họ Tần. Cô ấy chỉ biết rằng nhà họ Triệu đã đuổi Triệu Hùng ra khỏi dòng họ và cô ấy không hề biết chuyện ân oán giữa ngũ đại gia tộc và bọn nhà máy chó chết.
“Anh rể, anh đang nói cái gì vậy?” Lý Diệu Linh chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi Triệu Hùng.
“Không có gì.”
Triệu Hùng nháy mắt với em gái thứ tư nhà họ Tần, định nhắc nhở họ không được nhắc đến chuyện ngũ đại gia tộc ở những nơi công khai như thế này.
Khi Lý Diệu Linh nghe nói anh em họ Tần sắp đến Hải Phòng thì cô ấy vui vẻ nói với Tần Minh Khuê và Tần Minh Hà: “Minh Khuê, Minh Hà à. Khi nào hai người đến Hải Phòng thì tôi sẽ dẫn hai người đi chơi.”
“Được.”
Tần Minh Khuê và Tần Minh Hà khá giống với cô em vợ của Triệu Hùng.
Sau khi một người phục vụ mang rượu và nhiều loại trái cây khô và đồ ăn nhẹ cho đám người Triệu Hùng thì nói: “Thưa anh, tối nay chúng tôi có một đoàn ảo thuật xiếc mới tới quán bar của chúng tôi. Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu trong chốc lát ngay ạ. Buổi biểu diễn này rất thú vị nên mọi người đừng bỏ lỡ.”
“Cảm ơn.” Tần Minh Kiệt boa cho người phục vụ bảy triệu.
Người phục vụ nói cảm ơn rồi vui vẻ quay người rời đi.
Tần Minh Kiệt rót một ly rượu cho Triệu Hùng, nâng ly rồi mỉm cười nói: “Nào, em họ. Hoan nghênh cậu đến thành phố Quý Vinh. Sau này, khi chúng tôi đến Hải Phòng thì chúng tôi phải dựa vào cậu rồi.”
“Anh họ, anh đừng khách sáo. Chúng ta là người một nhà thì đừng nói mấy chuyện như hai nhà xa lạ như vậy. Từ nay chuyện của nhà họ Tần sẽ là chuyện của Triệu Hùng đây.”
“Nào, chúng ta nâng ly chúc mừng.”
Mọi người cùng nâng ly chạm nhẹ vào nhau rồi uống cạn ly rượu.
Đúng lúc này, một bóng người bay ra từ một chỗ ngồi trang nhã phía sau.
Chợt họ nghe thấy ai đó nói: “Tôi xin lỗi, tôi không cẩn thận đã làm vỡ bình rượu của anh rồi ạ.”
Một giọng nói thô bạo vang lên: “Chó chết, tay chân vụng về như vậy mà cũng đòi đến làm phục vụ hả?”
Ngay khi Triệu Hùng vừa nghe thấy giọng nói xin lỗi thì nhận ra đó là người phục vụ vừa bưng đồ uống cho họ lúc nãy.
Anh đã để ý đến người phục vụ này và thấy anh ta trông giống như một sinh viên đại học đi làm thêm trong kỳ nghỉ.
“Thưa anh, tôi vừa đến làm việc trong kỳ nghỉ thôi ạ. Tôi không có khả năng trả tiền rượu đã bị hỏng cho anh. Tôi xin lỗi anh được không ạ?”
“Được cái rắm đó. Mau li3m sạch rượu trên mặt đất lại cho tao hoặc trả cho tao một chai rượu Royal Salute Whisky.”
Triệu Hùng cau mày sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
Anh đứng dậy, chuẩn bị nói vài câu giúp người phục vụ.
Tần Minh Kiệt biết Triệu Hùng định làm gì nên vội vàng thuyết phục: “Em họ à, cậu đừng tới đó. Chúng ta không thể chọc vị khách ở bên đó đâu.”