Anh tiến lại gần Triệu Hùng và hỏi: “Triệu Hùng, chúng ta làm gì bây giờ? Tôi sợ là chiêu này không thích hợp để dụ chúng ra một lần nữa.”
“Đừng hoảng sợ, tôi có cách rồi!”
Triệu Hùng nhìn thấy trong đám người vừa rồi có một người thân hình khá giống anh, vội vàng cởi áo khoác ra rồi thay đồ của người đó.
Triệu Hùng nói với bốn vệ sĩ nhà họ Tần: “Mọi người giả vờ tấn công tôi đi.”
Bốn người hiểu ý, Triệu Hùng vừa mở cửa ra, bọn họ liền xông tới đánh anh.
Triệu Hùng quay lưng lại, giả vờ bị đánh bại rồi rút lui.
Mấy người của tập đoàn Thiên Thanh chỉ thấy cửa bị mở ra, thuộc hạ chỉ còn lại một người đang kiên cường chiến đấu.
Một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi, trên mặt có một vết sẹo, hét lên với mấy tên thuộc hạ: “Mau đi hỗ trợ.”
Mười mấy bóng người lập tức bay ra, vội vàng tiến tới hỗ trợ Triệu Hùng.
Bốn vệ sĩ nhà họ Tần càng cố sức diễn, muốn đẩy lui Triệu Hùng để đóng cửa lại. Nhưng Triệu Hùng cũng rất cố gắng chiến đấu như thật, trên người trúng mấy chiêu vẫn không chịu lùi bước.
Khi quân tiếp viện tới nơi, Triệu Hùng cũng bọn họ xung phong liều chết tiến vào.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cửa lớn một lần nữa bị đóng thật chặt.
Triệu Hùng lập tức gi ết chết hai người chỉ với hai chiêu.
Ngay sau đó, anh đỡ lấy thanh kiếm do Tần Nguyên ném tới, liên thủ với bốn vệ sĩ nhà họ Tần, bắt đầu phản kích.
Những người vừa tới bây giờ mới nhận ra, kẻ mặc đồng phục với họ hóa ra lại chỉ là một người xa lạ.
Bọn họ bị lừa rồi.
Ai nấy nhanh chóng giương cao vũ khí, chiến đấu cùng Triệu Hùng và bốn vệ sĩ của nhà họ Tần.
Nhưng những người này đâu phải là đối thủ của Triệu Hùng. Không mất đến ba phút, tất cả đều bị đánh ngã, nằm la liệt trên mặt đất.
Bên ngoài hẳn là còn không đến chục người.
Trong lúc Triệu Hùng còn đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, một bình xăng cháy từ bên ngoài ném vào.
Bình xăng vỡ tan, vừa rơi xuống đất, nháy mắt biến thành biển lửa.
Ngay sau đó, liên tiếp những bình xăng cháy được ném vào khuôn viên nhà họ Tần.
Rất nhanh, nhà họ Tần bùng cháy khắp nơi, lửa cháy nhanh chóng lan ra và dường như không thể dập tắt.
Hoa Di bị ngạt vì khói, ho sặc sụa. Triệu Hùng xé một mảnh vạt áo, thấy trong khuôn viên có một lu nước, liền dấp nước rồi đưa cho Hoa Di.
Hoa Di vội vàng bịt mũi và miệng lại.
Việc đã tới nước này, chỉ có thể liều mạng xông ra ngoài.
Thấy Triệu Hùng đồng ý xông ra, Tần Nguyên ra lệnh cho vệ sĩ mở rộng cửa lớn, nhanh chóng ra ngoài.
Bốn vệ sĩ của nhà họ Tần thấy được khả năng của Triệu Hùng, tức khắc tự tin tăng lên rất nhiều, dẫn đầu tiến thẳng ra.
Triệu Hùng bảo vệ Hoa Di, Tần Nguyên mang theo con gái và các thành viên trong gia đình ra khỏi khuôn viên nhà họ Tần.
Bên ngoài trang viên, có tám người chặn đường Tần Nguyên và những người khác.
“Bố, cứu con!” Tần Mạnh Lương dáng vẻ bi thương khóc lóc nhìn về Tần Nguyên.
Tần Nguyên thấy con trai đang ở trong tay kẻ địch, tức giận nói: “Đứa con ăn hại này, ai bảo con không nghe lời, tự ý đi ra ngoài chứ?”
“Bố, con không muốn chết, hãy cứu con!”
Người đứng đầu nhóm người của tập đoàn Thiên Thanh là một người đàn ông trung niên với một vết sẹo trên mặt, giơ chân đá vào khoeo chân Tần Mạnh Lương.
Liền nghe “bịch” một tiếng, Tần Mạnh Lương quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông trung niên cầm một con dao sắc kê vào cổ Tần Mạnh Lương, ánh mắt liếc nhìn vào từng khuôn mặt những người nhà họ Tần, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Hùng, Tần Nguyên và Hoa Di.
“Tần Nguyên, không ngờ trong nhà ông lại có cao thủ như vậy, tôi đã bị ông lừa rồi.”
“Lôi Báo, sớm muộn gì mày cũng sẽ bị trời trừng phạt vì làm những việc trái đạo đức như thế này.”
Người đàn ông tên Lôi Bình bật cười ha hả rồi nói: “Trời phạt ư, trước nay tôi chưa bao giờ tin vào những chuyện như vậy. Nhiệm vụ của tôi là tiêu diệt nhà họ Tần của ông. Tần Nguyên, lập tức cúi đầu chịu trói đi, nếu không tôi sẽ giết con trai ông.”
Triệu Hùng vẫn giương khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người của Lôi Bình, trong đám bọn họ chắc hẳn võ công của Lôi Bình là cao cường nhất. Chỉ cần chính anh đánh lại Lôi Bình, sau đó hạ gục ba người khác. Lấy thực lực của bốn vệ sĩ nhà họ Tần, hoàn toàn có thể thể đối phó với bốn tên khác.
Tuy nhiên, con trai của Tần Nguyên, Tần Mạnh Lương lại đang nằm trong tay bọn chúng. Điều này khiến cho Triệu Hùng có chút e dè, không dám lập tức động thủ.
Tần Nguyên cũng không biết tập đoàn Thiên Thanh cử tới đây bao nhiêu người. Nếu bọn họ vẫn còn quân tiếp viện, e rằng nhà họ Trần sẽ bị tiêu diệt.
Tần Nguyên rất khó xử khi con trai ông lại rơi vào tay đối phương. Nếu không, Triệu Hùng và bốn vệ sĩ của nhà họ Tần chắc chắn có thể giúp bọn họ tìm đường tháo chạy.
“Các người không phải chỉ muốn tài sản của nhà họ Tần sao? Chỉ cần các người thả con trai tôi đi, tôi sẽ cho các người tất cả cổ phiếu, trái phiếu, tiền mặt, vàng bạc của nhà họ Tần.
“Ha ha ha!” Gã tên Lôi Bình cười lớn.
“Tần Nguyên, bọn tôi đã sớm thăm dò tình hình nhà họ Tần của ông rồi. Tài sản của nhà họ Tần cùng lắm cũng chỉ rơi vào ba nghìn tỷ. Số tiền ít ỏi này, tập đoàn Thiên Thanh của chúng tôi không thèm nhìn tới. Thứ chúng tôi muốn chính là mạng của người nhà họ Tần. Ông ngoan ngoãn lại đây, một mạng đổi một mạng, tôi sẽ lập tức thả con trai ông. Nếu không, tôi sẽ đưa con trai ông lên chầu trời.”
“Bố, không, bố mau cứu con!” Tần Mạnh Lương đã rất sợ đến mức xương cốt đều mềm nhũn, nói với Tần Nguyên: “Bố, con là người nối dõi duy nhất của nhà họ Tần. Còn bố tuổi tác cũng cao rồi. Bố đừng để con chết, được không?”
“Đồ súc sinh.”
Tần Nguyên nghe mấy lời này của con trai, tức giận đến hộc máu, phun ra một ngụm máu tươi.
Những năm qua, Tần Nguyên không ngừng nuôi nấng dạy bảo con trai. Nhưng con trai ông lại là một tên nhút nhát bẩm sinh, yếu đuối kém cỏi, hoang phí, không dám chịu trách nhiệm.
Có điều, Tần Mạnh Lương dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của Tần Nguyên.
Ông vẫn luôn mong chờ, một ngày kia con trai ông có thể thay đổi, trở thành một người chính trực. Nhưng chờ mãi, đến cuối cùng lại nhận được một câu muốn chính ông phải chết.
“Tần gia!” Tần Đông nhìn Tần Nguyên đầy lo lắng.
Tần Nguyên xua tay, ý bảo bản thân không sao.
Ông chậm rãi bước về phía Lôi Bình và nói: “Ông mau thả con trai tôi ra, hãy lấy mạng của tôi một mạng đổi một mạng.”
Vừa nói, ông vừa dùng tay ra hiệu với Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhanh chóng hiểu ý, đúng lúc ông đi được nửa đường liền lợi dụng lúc khuất tầm nhìn, bật một cái, từ phía sau Tần Nguyên lao tới.
Chỉ thấy ánh sáng chớp lóe, cơ thể Lôi Bình đột nhiên lùi về phía sau mới bước.
Đồng thời, nghe tiếng Tần Mạnh Lương kêu “A!” một tiếng, trên vai bị chém một nhát. Khó có thể tưởng tượng lưỡi kiếm chém sâu tới mức nào.
Lôi Bình không ngờ bên kia lại có một cao thủ như vậy, cho dù hắn ta có đề phòng thì cũng khó tránh được chiêu thức của đối phương. May mắn có Tần Mạnh Lương làm lá chắn hắn mới có thể thoát được đòn chí mạng, tuy nhiên cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết Tần Mạnh Lương.
Bốn vệ sĩ của nhà họ Tần lập tức xông lên.
Những người bảo vệ cũng nhanh chóng vây quanh giữ an toàn cho những người phụ nữ.
Triệu Hùng cầm trường kiếm trong tay, sử dụng cuồng vân bộ pháp, bật lên đuổi theo Lôi Bình.
Lôi Bình vô cùng kinh hãi. Hắn ta biết đối phương là cao thủ, nhưng thực lực đến mức này không phải là quá mạnh rồi sao.
“Anh là ai?” Lôi Bình nhìn chằm chằm Triệu Hùng, ánh mắt hoảng sợ.
Triệu Hùng nói lạnh lùng: “Xuống hỏi Diêm Vương đi.”
Nói xong, với thanh kiếm trong tay, anh dùng Vũ Kiếm đâm về phía Lôi Bình.