Trần Văn Sơn ngồi ở vị trí điều khiển rơi vào trầm tư. Anh ta không dám khẳng định, người gọi điện thoại cho mình, có phải là nội ứng ở Liệp Hộ Môn là Bạch Linh hay không.
Văn Miếu cách nơi này không xa, lái xe cũng chỉ mười mấy phút đường.
Tin tức rốt cuộc là không phải thật sự?
Hay là đối phương đào hố bẫy cho mình?
Nông Tuyền thấy Trần Văn Sơn ngồi ở chỗ đó kinh ngạc ngẩn người, hỏi: “Văn Sơn, anh làm gì ngẩn người thế? Làm sao không lái xe đi?”
“Đi, chúng ta tới Văn Miếu!” Trần Văn Sơn lấy lại tinh thần mà nói.
“Đi Văn Miếu làm cái gì?” Nông Tuyền không hiểu hỏi.
Trần Văn Sơn nói: “Mấy tên sát thủ kia còn chưa có chạy ra thành, có khả năng trốn ở Văn Miếu.”
“Cái gì?”
Nông Tuyền sau khi nghe xong, một bộ dáng vẻ trợn mắt tròn xoe, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu thật sự là mấy tên sát thủ kia, các anh tuyệt đối đừng tranh với tôi. Tôi muốn thay đồ đệ tôi báo thù!”
“Đến rồi nói!”
Trần Văn Sơn nói xong, một cước chân ga đạp xuống. Xe nhanh chóng rời đi tới Văn Miếu owr Hải Phòng!
Sau khi Văn Báo và Văn Hổ chết, thủ hạ Văn Báo mặc dù không đuổi kịp ba cái sát thủ nữ kia. Lại tại Cửu đường phối hợp, đối các cửa vào Hải Phòng toàn bộ giới nghiêm.
Ba nữ sát thủ không có cách nào rời khỏi, lúc này mới lại vòng chuyển về Hải Phòng.
Bởi vì thân phận là người ngoại quốc, không tiện ở khách sạn. Một khi ở trọ, rất dễ dàng bị Cửu đường cùng thủ hạ ba huynh đệ Văn gia tra được, liền tại Văn Miếu trốn thôi.
Bây giờ không phải là thời điểm hội chùa. Cho nên, Văn Miếu gần đây rất quạnh quẽ.
Trong miếu rất yên tĩnh, chỉ có người gõ mõ cầm canh.
Ba người phụ nữ tiến vào đây, cũng không có gây nên chú ý cho người gõ mõ cầm canh. Tính toán đợi lấy Mặt Nạ ra, lại đi ra khỏi thành.
Lúc này, tới gần mười giờ đêm.
Ba người phụ nữ căn bản không có buồn ngủ, dựa nhau chung một chỗ.
Ba người này, là nữ sát thủ huấn luyện từ nhỏ tập đoàn của Thiên Thanh, gọi là Tổ hợp xà mỹ nữ.
Người giết chết Văn Hổ Văn Báo, chính là chị cả Xà mỹ nữ, cũng là trong ba người duy nhất ở Cao thủ Địa Bảng. Mà hai nữ nhân tuổi tác ít hơn, còn không có đột phá Địa Bảng, chỉ là tu vi Nhân bảng.
Đừng nhìn ba người phụ nữ rất trẻ trung, nhưng đại lão chính khách cùng giới kinh doanh chết tại trong tay các cô, lại là không ít, trên tay dính đầy máu tươi.
Một trận gió lạnh thổi qua, thổi đến cổng văn điện vang lên tiếng động.
Người it tuổi hơn, sợ nói: “Chị cả, cửa không phải đóng kỹ rồi sao? Làm sao cửa còn động nữa thế?”
“Chị đi quan sát một chút! Người có tuổi tác cao nhất, đứng lên, hướng cửa điện đi đến.
Hai người dùng chính là ngôn ngữ của nước Úc, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền cùng Tiết Ân nghe không hiểu có ý tứ gì. Nhưng nhĩ lực ba người linh mẫn, rõ ràng truyền đến giọng của phụ nữ.
Trần Văn Sơn làm thủ thế cho Nông Tuyền, để anh ta lên trước, còn anh ta cùng Tiết Ân yểm hộ!
Nông Tuyền hiểu ý, ngay tại thời điểm người phụ nữ muốn đưa tay đóng cửa. Nông Tuyền liền xông lên.
Không đợi người phụ nữ đóng cửa lại, cửa điện bị Nông Tuyền đá một cái bay ra ngoài.
Người phụ nữ bị cỗ đại lực này chấn động đến bắn bay ra ngoài.
Đợi lúc thấy rõ đứng trước mặt là một nam nhân cao lớn thô kệch, người phụ nữ nhanh chóng đưa tay vào túi móc ra một thanh chủy thủ sắc bén, hướng Nông Tuyền đâm tới.
Hai nữ nhân dựa vào góc tường, cũng cầm chủy thủ hướng Nông Tuyền vọt lên.
Trần Văn Sơn cùng Tiết Ân cũng vọt vào trong điện, thấy Nông Tuyền đối phó ba người phụ nữ thành thạo điêu luyện. Thì không có động thủ, riêng phần mình đứng một bên, giữ vững cổng.
Nông Tuyền đem ba người phụ nữ sau khi bức lui, hỏi ba người: “Có phải các người giết Văn Hổ và Văn Báo hay không?”
Ba người phụ nữ cô ngó tôi tôi ngó cô, ai cũng không đáp lời.
Các cô ta thấy Nông Tuyền có bản lĩnh cao cường, sau lưng còn có hai người rất mạnh mẽ nữa, biết tai kiếp khó tránh khỏi. Lần nữa nhào lên liền đánh!
Nông Tuyền xưa nay không thích so chiêu cùng phụ nữ.
Cùng phụ nữ đánh nhau, có lúc sẽ lầm chạm đến bộ vị nhạy cảm của thân thể đối phương.
Ba người con gái Tây này dáng người mặc dù nóng bỏng, nhưng vừa mới giết Văn Hổ và Văn Báo. Nông Tuyền nào còn có dư sức giảng lễ nghi phiền phức quy củ cùng những người phụ nữ này.
Né qua chủy thủ của một người phụ nữ, một cái chiêu thức cầm nã, đem một chủy thủ trong tay của người phụ nữ có công phu yếu nhất đoạt lại.
Thuận thế đánh thêm một cái ngũ hành quyền.
Người phụ nữ kia không biết sự lợi hại của Nông Tuyền, huy quyền chặn lại.
Liền nghe ‘Răng rắc!’, tiếng nứt xương thanh thúy vang lên, cánh tay bị Nông Tuyền bẻ gãy xương.
Nông Tuyền một cước đem người phụ nữ đá bay trên mặt đất.
Bên hai người phụ nữ cầm chủy thủ đến đây nghĩ cách cứu viện, Nông Tuyền dùng chủy thủ trong tay chặn lại.
Một trận âm thanh ‘Đinh! Đinh!’ lại truyền đến, cánh tay hai nữ cầm đao, bị chấn động đến tê dại, văng ra.
Thấy đánh không lại Nông Tuyền, hai người phụ nữ liếc mắt nhìn lẫn nhau.
Một người phụ nữ ngồi xuống, một người phụ nữ khác giẫm ở trên lưng người phụ nữ khác, thân thể đằng không mà lên. Vung lên dao găm trong tay, đâm tới Nông Tuyền.
Cùng lúc đó, nữ nhân ngồi xổm trên mặt đất, cũng cầm đao chạy qua chỗ Nông Tuyền.
Chủy thủ Nông Tuyền trên tay hướng lên vẩy lên, cùng bay lên không tập kích đụng vào chủy thủ của người phụ nữ. Ngăn công kích của đối phương lại, nhanh chóng hướng bên cạnh lóe lên, tránh đi tập kích của người phụ nữ ven đường.
Không đợi người phụ nữ giữ thăng bằng, dao găm trong tay Nông Tuyền, ném qua người phụ nữ bay lên không rồi rơi xuống đất.
Người phụ nữ ‘A!’ một tiếng hét thảm, vị trí bụng dưới, bị Nông Tuyền ném chủy thủ ra gây thương tích.
Thân hình nhảy lên, người Nông Tuyền tới gần hai người phụ nữ này.
Người phụ nữ có võ công tối cao, vung đao liên tục công kích về Nông Tuyền. Thỉnh thoảng lại nâng cao chân, sau chiêu thức đá ngang liên tiếp thi xuất.
Ngay tại thời điểm mũi chân của cô ta quét về phía mặt Nông Tuyền, bị Nông Tuyền nhanh chóng đưa tay bắt được mắt cá chân.
Cánh tay gia lực, trực tiếp đem người phụ nữ ném ra ngoài.
Liền nghe ‘Ầm!’ một tiếng, người phụ nữ ngã trên tường, thân thể chậm rãi rớt xuống.
Còn lại cái người phụ nữ thụ thương kia thấy không địch lại Nông Tuyền, quay người muốn chạy trốn. Vừa vọt tới trước cửa, liền bị Tiết Ân canh giữ ở cổng một cước đá trở về.
Ba người phụ nữ thụ thương từ dưới đất bò dậy, trừng mắt nhìn Nông Tuyền dáng người khôi ngô.
Trong đó nữ nhân có công phu tối cao, lên tiếng hỏi Nông Tuyền: “Anh là ai?”
“Thì ra là cô biết nói tiếng Việt!”
Nông Tuyền trợn mắt tròn xoe, tức giận nói: “Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôi tên là Nông Tuyền!”
“Anh là Nông Tuyền?”
Ba người phụ nữ ba mặt nhìn nhau, biết gặp phải nhân vật gai góc.
Nông Tuyền nói: “Văn Báo và Văn Hổ là đồ đệ của tôi, mặc dù không có đại lễ bái sư chính thức đi. Nhưng tôi cuối cùng là dạy qua công phu cho bọn hắn. Các người giết bọn hắn, chẳng khác nào đánh mặt Nông Tuyền này. Nông Tuyền tôi vốn khinh thường động thủ đối với phụ nữ, nhưng loại phụ nữ xinh đẹp lại có lòng dạ rắn rết ác độc vô cùng như các người. Hôm nay, Nông Tuyền tôi muốn các người đền mạng!”
Nông Tuyền nói xong, người vọt thẳng lên.
Ba người phụ nữ hợp lực đánh nhau lần nữa cùng Nông Tuyền, thực lực vốn là yếu hơn Nông Tuyền, lại thêm đã bản thân bị trọng thương. Không đến năm mươi chiêu, toàn bộ liền bị Nông Tuyền đánh ngã trên mặt đất.
Nông Tuyền đang muốn thống hạ sát thủ đối ba người phụ nữ, liền nghe Trần Văn Sơn lên tiếng ngăn cản nói: “Nông Tuyền, trước chế trụ bọn họ đã. Nơi này là Văn Miếu, không nên ở chỗ này động thủ!”