Chú Ô và vợ hết sức phấn khởi, tình cảm đối với Triệu Hùng và những người khác lại tăng lên nhiều hơn.
“Anh Triệu, tôi biết anh làm được mà!” Chú Ô vui vẻ nói.
Triệu Hùng và những người này là do Ô Vương Tài mang về, lần “tranh giải” này, Triệu Hùng lại giành được thắng lợi. Chú Ô cảm thấy mặt mũi sáng sủa hơn, buổi tối cũng đi theo uống không ít rượu.
Triệu Hùng cười nói: "Chú Ô, tôi thắng cũng là do may mắn thôi."
"Không, không, không!" Ô Vương Tài lắc đầu nói: "Đây chính là một viên đá nghiệm binh cân nặng 800 cân! Không có một chút mưu lợi nào cả. Anh chính là anh hùng được ông trời phái xuống cho dân tộc Lộc Hồ chúng tôi."
Thấy Ô Vương Tài nhất định muốn làm như vậy, Triệu Hùng cũng không có gì nói nữa.
Dù sao giải thích cũng vô ích, nên thôi đành ngầm thừa nhận.
Vợ của Ô Vương Tài sau khi giúp Triệu Hùng và những người khác trải chăn nệm, bước đến và nói: "Không biết mấy người có quen sống ở đây không. Điều kiện của chúng tôi ở đây rất đơn sơ, hy vọng mọi người không thấy phiền.”
"Thế này là rất tốt rồi!” Triệu Từ nói.
Hà Ngọc Kỳ vốn định nói chuyện tối ngày hôm qua, để vợ chồng Ô Vương Tài giữ miệng một chút khi bọn họ làm công chuyện. Vừa định nói liền bị Triệu Hùng liếc mắt một cái ngăn lại.
Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ sống cùng nhau đã lâu, hiển nhiên biết cô gái này muốn nói gì.
“Vậy các người nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sang phòng bên cạnh. Có chuyện gì thì nhớ gọi chúng ta.” Ô Vương Tài cười nói.
“Được!” Triệu Hùng gật đầu.
Ngay khi vợ chồng Ô Vương Tài rời đi, Hà Ngọc Kỳ tay chống nạnh than phiền với Triệu Hùng: "Này! Chúng ta đến đây để làm công chuyện. Anh sĩ diện cái quái gì! Bây giờ thì hay rồi, thân lại mắc một món nợ đào hoa. Tôi xem xem anh ăn nói thế nào với Lý Thanh Tịnh khi trở về?"
Hoa Di nhẹ nhàng nói với Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, chuyện này không thể trách Triệu Hùng. Anh ấy đi tham gia thi đấu, cũng là muốn thuận lợi tiến vào Thung lũng Dược Vương. Làm sao anh ấy có thể nghĩ được rằng sẽ xảy ra nhiều rắc rối như vậy. "
"Đúng vậy! Ngọc Kỳ. Chúng ta đều là nhân chứng. Đến lúc đó chị dâu hỏi tới, chúng ta giúp anh ấy giải thích một chút là được."
Hà Ngọc Kỳ khẽ khịt mũi một tiếng, nói: "Tôi sẽ không giúp anh ấy giải thích đâu. Theo như tôi thấy, chính là Triệu Hùng muốn khoe khoang. Giờ thì tốt lắm, được người phụ nữ khác để ý. Cũng thật kỳ lạ, một người đàn ông xấu như vậy mà cũng có phụ nữ thích."
Nghe Lục Vũ Kỳ nói xong, Hoa Di và Triệu Hiền ai nấy đều che miệng buồn cười.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Ô Ân.
“Triệu Hiền, cô có ở đó không?” Ô Ân gọi Triệu Hiền.
Nghe thấy giọng Ô Ân,Triệu Hiền vội vàng từ trong nhà đi ra. Thấy Ô Ân bưng một bình canh trên tay, cô ấy nói: "Chị Ô Ân, sao chị lại tới đây?"
"Tôi tới gặp mọi người một chút!"
“Mau vào nhà ngồi!” Triệu Hiền mời Ô Ân vào nhà.
Thấy Ô Ân tới, Hà Ngọc Kỳ khẽ thì thầm với Triệu Hùng: "Hồ ly tinh lại tới, còn bảo tôi nói oan cho anh đi. Tôi nghĩ người phụ nữ này chắc bị mù chứ tại sao cô ta lại thích ăn?"
Triệu Hùng phớt lờ lời phàn nàn của Hà Ngọc Kỳ, lên tiếng chào hỏi Ô Ân.
Đôi mắt đẹp của Ô Ân rơi vào người Triệu Hùng, cô ta đưa bình canh trong tay cho Triệu Hùng nói: "Anh Triệu, em thấy anh buổi tối uống không ít rượu. Đây là canh giải rượu do chính tay em nấu, rất hiệu quả, anh có thể nếm thử một chút. "
Triệu Hùng không muốn mang ơn Ô Ân. Cho nên không nhận bình canh Ô Ân đưa, anh nói: "Cảm ơn cô đã có lòng nhưng tôi không uống quá nhiều."
Thấy bộ dạng Ô Ân có vẻ khó xử, Triệu Hiền liền tiện tay nhận lấy và mỉm cười: "Chị Ô Ân, tôi thay mặt anh trai cảm ơn chị."
Lúc này sắc mặt Ô Ân trông mới tốt hơn chút, cô ta cười một tiếng và nói: "Triệu Hiền, hôm nay cô thể hiện rất tốt! Mọi người đều cho rằng cô rất đáng tự hào."
"Đây còn không phải là bởi vì chị Ô Ân dạy tốt!"
"Không, không, không! Cô có tài năng thiên phú tuyệt vời, rất có tiềm năng làm ca sĩ!"
Ô Ân làm sao có thể nghĩ rằng Triệu Hiền vốn dĩ là một ngôi sao quyền lực ở Đông Nam Á.
Thấy Triệu Hùng không muốn gặp mình, ở lại đây cũng thấy thật ngại bèn nói: "Vậy tôi đi về trước! Nếu mọi người ở đây cảm thấy không được tốt thì có thể đến nhà tôi. Nhà tôi vẫn còn chỗ ở!"
"Không cần! Chúng tôi có thể ở lại đây." Hà Ngọc Kỳ lớn tiếng từ chối.
Triệu Hiền cười một tiếng nói với Ô Ân: "Chị Ô Ân, chị đừng giận. Ngọc Kỳ tính cách vốn nhanh mồm nhanh miệng. Chúng tôi có thể ở lại đây, nếu không tốt thì chúng tôi sẽ đến nhà chị làm phiền."
"Không phiền! Không phiền! Nếu cô đến, tôi hoan nghênh cả hai tay! Vậy thì mọi người nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước đây." Ô Ân nói xong thì liếc nhìn Triệu Hùng một cái đầy ẩn ý rồi quay người rời đi.
“Chị Ô Ân, để tôi tiễn chị!” Triệu Hiền nói.
Nhìn bóng lưng Ô Ân rời đi, Triệu Hiền khóe miệng lộ ra một nụ cười ngầm hiểu.
Cô có thể nhìn ra Ô Ân thích anh trai Triệu Hùng của cô.
Xem chừng, Triệu Hùng phạm phải một món nợ đào hoa rồi!
Họ đã cải trang xấu xí như vậy mà vẫn có người thích!
Nếu bọn họ để nguyên mặt mũi, e rằng Chúc Ánh Phương con gái của Miêu Vương cũng phải phát điên mất.
Hỏi thế gian, tình yêu là gì, mà người ta nguyện ý sống chết vì nhau nhiều thế!
Khi Triệu Hiền quay lại, cô nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ đang uông canh giải rượu mà Ô Ân mang tới.
"Ngọc Kỳ, sao em lại uống canh giải rượu?"
Hà Ngọc Kỳ vẫy vẫy tay gọi Triệu Hiền: "Triệu Hiền, mau tới đây! Canh này uống rất ngon."
Triệu Hiền nếm thử một miếng, trong canh có chút hương vị của thuốc bắc, lại có nấm tươi ngon mềm, mùi vị thực sự rất ngon.
Hoa Di thấy Triệu Hàn nói vậy, cô cũng nếm thử vài ngụm canh. Gật đầu nói rằng canh có mùi vị rất ngon!
Hoa Di nói: "Không ngờ cô Ô Ân đó còn có tài nghệ nấu ăn ngon."
Triệu Hiền gọi Triệu Hùng: "Anh ơi, canh này rất ngon, anh tới uống một chút đi, có thể giải rượu đấy."
"Anh không say, sao phải giải rượu. Mấy người uống đi!"
Triệu Hùng cởi áo khoác ra leo lên giường nằm.
Triệu Niệm leo đến bên cạnh Triệu Hùng, hỏi: "Anh, em nhớ bố mẹ, anh có thể gọi điện thoại cho họ được không?"
"Triệu Niệm, ở đây không có tín hiệu điện thoại di động. Khi nào chúng ta rời khỏi đây, anh trai sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ, được không?"
Triệu Niệm hiểu chuyện liền "Vâng!" một tiếng rồi gật đầu nói: "Anh à, đêm nay em có thể ngủ chung với chị Triệu Hiền được không?"
"Dĩ nhiên có thể!"
Triệu Niệm ở bên cạnh Triệu Hùng nói nhỏ: "Lần đầu em gặp anh, nhìn anh rất hung dữ! Bây giờ em mới biết anh là một người anh tốt."
Nhìn thấy Triệu Niệm đã quá buồn ngủ, Triệu Hùng liền nói: "Đi ngủ đi, Triệu Niệm! Anh trai phải mau tìm được người chữa bệnh cho em. Khi nào chữa khỏi bệnh cho em, anh sẽ đưa em đi gặp bố mẹ."
Triệu Niệm ôm ước mơ nằm trọn trong lòng Triệu Hùng, cảm giác đặc biệt ấm áp và an toàn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Triệu Niệm, Triệu Hùng không khỏi nhớ đến bố mình là Triệu Khải Thời.
Lưu Vũ Tiến đã đưa bố mình là Triệu Khải Thời đi, bản đồ kho báu mà Triệu Khải Thời đưa cho Lưu Vũ Tiến lại là đồ giả. Một khi Lưu Vũ Tiến biết chuyện, Triệu Khải Thời nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Triệu Hùng đâu biết được rằng, lúc này Triệu Khải Thời đã bị chôn ở chân núi phía tây Hà Đông.