Khổng Côn Bằng thấy dáng vẻ Triệu Hùng như là tinh thần có chút không tập trung, vừa đi lấy trà, vừa nói qua: “Triệu Hùng à! Ông biết con đang lo lắng chuyện lần này. Nhưng mà, việc bế quan không thể coi thường, nhất định phải để tâm lặng như nước mới được. Nếu như không thể tĩnh tâm ninh thần, hiệu quả bế quan của con sẽ bị giảm rất nhiều. Nghiêm trọng một chút, còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma nữa đấy.”
Triệu Hùng nghe vậy giật nảy cả mình, không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Tiêu Dương Hàng kia, cũng là bởi vì tẩu hỏa nhập ma mới biến thành tàn tật, rơi vào kết cục chung thân tê liệt.
Khổng Côn Bằng tới nói không thể loạn tâm, quán đỉnh, cảnh tỉnh, trong nháy mắt làm cho Triệu Hùng tỉnh táo lại.
“Ông Khổng, may mà có ông nhắc nhở!” Triệu Hùng nói cảm ơn với ông cụ Khổng.
Khổng Côn Bằng nhẹ gật đầu, sau khi rót một chén trà cho Triệu Hùng, nói: “Con học được nội công Dịch Cân Kinh, kỳ thật đã bắt nguồn từ Thiếu Lâm Tự. Bây giờ lại có bộ võ công bí tịch này, có thể nói hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Thiên hạ võ công xuất thiếu lâm, câu nói này cũng không phải là không có lửa thì sao có khói. Con chỉ cần chăm chú bế quan thật tốt, coi như không đột phá nổi thần bảng, cũng sẽ đạt tới một cái cảnh giới mới.”
Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, không hiểu hỏi: “Ông anh, ở giữa nhân bảng cùng thần bảng, còn có cái giới định khác sao?”
Khổng Côn Bằng nói: “Trước đó ông, cũng là cao thủ đệ nhất Thiên Bảng mà! Những người kia tuy là không thể tiến vào thần bảng, thế nhưng không nghe thấy tin bọn họ đã chết. Ông đoán hẳn là có, chỉ là thiên phú của ông vẫn còn kém chút, cũng không có đột phá đến cảnh giới kia.
Nhẫn nhịn vài chục năm, bên trong bức thư pháp kia, mới khiến cho ông đốn ngộ, liền trực tiếp đưa thân vào thần bảng! Thiên phú của con mặc dù không tính là người nổi bật, nhưng cũng là vạn người không được một luyện thành. Thằng nhóc phúc duyên của con thâm hậu, trống rỗng nhiều hơn lão tiền bối Đường Tử Hoa kia hai mươi năm công lực, lại luyện qua kiếm pháp Bùi mân, tu luyện qua nội công Dịch Cân Kinh. Có thể nói, tập trung ngàn vạn sủng ái vào một thân, cũng là người có phúc duyên mà! Cho nên, lần bế quan này, ở bên trên tu vi nhất định sẽ có lợi ích. Tuyệt đối không nên lãng phí công sức của mọi người mà nên tranh thủ cơ hội bế quan đi!”
“Con hiểu rồi!” Triệu Hùng nhẹ gật đầu.
Khổng Côn Bằng lại nói với Triệu Hùng: “Con giao phó những việc trong tay, ra bên ngoài để người khác làm đi. Chuẩn bị một chút đồ vật để bế quan. Phải nhớ kỹ, thời điểm không có đi gọi con, tuyệt đối không được bỏ dở nửa chừng. Một khi bỏ lỡ cơ hội này, chờ những cái nhà máy quy mô chó kia phản công tới, hết thảy cũng là không kịp hối tiếc.”
“Ông anh, con đã hiểu rồi! Nếu không có ngọn ngọn đèn chỉ đường này của ông, con có thể sẽ phải đi rất nhiều đường quanh co. Giờ con lấy trà thay rượu, kính ông một chén.”
Khổng Côn Bằng giơ chén trà trong tay lên, cùng chén trà Triệu Hùng đưa tới nhẹ nhàng đụng một cái. Cười nói: “Chờ thằng nhóc nhà cậu bế quan ra, chúng ta mới làm một bữa no say. Thằng nhóc con tuyệt đối không thể khiến ông thất vọng, nếu không ông đến cái tên đối thủ luận bàn cũng không có mất.”
Khổng Côn Bằng nói với Triệu Hùng, là cũng vừa là thầy vừa là bạn. Trên thực tế, so với thầy giáo chân chính của anh cũng phải quan trọng hơn.
Mà cái người gọi là sư phụ Lâm Diễm, cũng chỉ là dạy Triệu Hùng công phu vỡ lòng mà thôi. Về sau, đã không biết tung tích rồi!
Khổng Côn Bằng mặc dù không cho Triệu Hùng gọi ông là sư phụ, nhưng trong lòng Triệu Hùng đối với Khổng Côn Bằng vẫn luôn mang tâm tình sùng kính.
Hai người cứ thế nói chuyện cho tới đêm khuya, Triệu Hùng mới về đến nhà.
Ngày thứ hai, Triệu Hùng bắt đầu để cho người ta chuẩn bị hết thảy những đồ vật cần thiết để bế quan. Mà vị trí bế quan, anh chọn ở gần nhà thờ tổ.
Nơi này không có ai đến quấy rầy, là một địa phương đặc biệt thích hợp cho việc bế quan.
Sau khi đã sắp xếp xong xuôi, Triệu Hùng mang theo cô vợ Lý Thanh Tịnh chạy tới khách sạn Thanh Hùng.
Lần này, người Triệu Hùng mời tới chính là toàn bộ những nhân vật trọng yếu, không sót một ai.
Có Lan Ngọc Tâm của Cửu Đường và Quách Chính Lương còn có mặt sẹo Ngô Tranh, Văn Long, Văn Hổ và Văn Báo, ba anh em nhà họ Văn cũng trình diện toàn bộ.
Lý Thanh Tịnh ngồi bên tay trái Triệu Hùng cùng Hoa Di, Bạch Hồng Liên và Đặng Gia Hân, Hà Ngọc Kỳ. Bên tay phải, là Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Trọng Ảnh, Tàn Kiếm Hồ A, Đồng Phủ, Tiết Ân, bốn anh em nhà họ, còn có đệ tử tân thu tục gia Thiếu Lâm là Triển Anh, đệ tử tục gia Võ Đang là Lạc Trữ.
Triệu Hùng đã từng thông báo cho những người này, về chuyện anh muốn bế quan. Ít thì hai tháng rưỡi, nhiều thì ba tháng.
Thịt rượu dâng lên đầy đủ, Triệu Hùng để tất cả mọi người rót đầy chén rượu.
Triệu Hùng nâng chén nói: “Các vị, các vị đã đi theo tôi làm việc, trong lòng tôi, đã là anh em của Triệu Hùng tôi rồi. Cho tới bây giờ tôi không có coi các vị ngồi ở đây là người ngoài gì cả. Lần này, tôi muốn bế quan hai đến ba tháng. Việc của Lâm thành, liền xin nhờ mọi người rồi. Có chuyện gì, cứ trực tiếp báo cáo với Văn Sơn là được. Thanh Tịnh cũng sẽ giúp lấy cân công việc của mọi người, hi vọng mọi người có thể phối hợp thật tốt!”
“Đây, chén rượu này! Tôi xin kính mọi người.”
Đám người giơ chén lên, cái ly trong tay Triệu Hùng nhẹ nhàng gõ xuống trên bàn. Sau đó, một hơi cạn sạch rượu trong ly uống.
Đám người Trần Văn Sơn cũng học dáng vẻ Triệu Hùng, cũng đem cái chén nhẹ nhàng gõ vào trên mặt bàn, uống xong rượu trong ly của phần mình.
Triệu Hùng thấy không khí có chút kiềm chế, nói đùa: “Các vị làm sao mà cả đám đều buồn bã ỉu xìu như thế. Tôi chỉ là bế quan, cũng không phải là đi trốn. Mọi người, hôm nay cùng uống vui vẻ đi! Nếu ai không uống nhiệt tình, tôi có thể để Ngọc Kỳ lần lượt tới rót cho mọi người.”
Mọi người đều biết Triệu Hùng đang nói đùa, sau khi Triệu Hùng điều tiết không khí như thế. Đám người lúc này mới cười cười nói nói, vui vẻ hàn huyên.
Trọng Ảnh nói: “Triệu Hùng, chờ sau khi anh bế quan xong, Thanh Tịnh sẽ lâm bồn sinh con. Anh đây cũng là võ công tiến nhanh, lại là làm cha, có thể nói là song hỉ lâm môn rồi! Đến lúc đó, nhất định phải xếp xếp tiệc đầy tháng chúc mừng mới được.”
Triệu Hùng là người không nguyện ý trương dương.
Nhưng mà, chính như Trọng Ảnh nói tới, một khi tu vi bế quan có tăng lên to lớn. Lại thêm hai đứa bé được sinh ra, cũng đúng là phải ăn mừng một chút.
“Trọng Ảnh nói không sai! Chờ đến lúc mấy đứa trẻ đầy tháng, mọi người đang ngồi đây, đều đến chuẩn bị một phần hậu lễ đi! Mọi cũng là coi là các bác các chú mà.”
Mọi người đều biết Triệu Hùng là đang nói đùa. Lại thêm, Triệu Hùng đợi đám người không tệ.
Từng người biểu thị, sẽ chuẩn bị cho đứa trẻ một phần hậu lễ phong phú.
Lý Thanh Tịnh giận dữ nói với Triệu Hùng: “Anh này, da mặt này sao lại trở nên dày như vậy. Nào có ai như anh, con còn chưa ra đời, đã kêu người ta chuẩn bị quà rồi?”
Triệu Hùng cười cười, nói: “Đây không phải là anh thừa cơ muốn đòi thêm nhiều nhiều quà thôi mà!”
“Trọng Ảnh, dự tính ngày sinh của An Như là lúc nào thế?”
“Thời gian không kém xa lắm với Thanh Tịnh.”
Triệu Hùng nghe mà vui mừng nói: “Được lắm, những người sắp làm bố như chúng ta người, đến làm một ly nào!”
Trọng Ảnh và Triệu Hùng cụng ly mộ cái, mình uống cạn sạch rượu trong chén rượu.
Lý Thanh Tịnh nhỏ giọng nói lầm bầm: “Lúc mà Dao Châu sinh ra, cũng không thấy anh vui vẻ như vậy. Còn nói anh không trọng nam khinh nữ à?”
Triệu Hùng nhỏ giọng nói với Lý Thanh Tịnh: “Con gái là áo bông nhỏ của bố, anh đối với hai thằng nhóc thối kia sẽ còn tốt hơn.”
Có Hà Ngọc Kỳ thu xếp rượu, không khí trên bàn rất nhanh trở nên náo nhiệt.
Chỉ là, ngoại trừ Trần Văn Sơn cùng Nông Tuyền ra, tất cả mọi người đều không biết, một nguy cơ đang lặng yên mà tới!