“Quỷ Y lại có thể tới à?”
“Đúng vậy ạ!”
“Lão già này đúng là một tên khó đối phó, về phía Ngũ tộc thôn tổng cộng có bao nhiêu người sẽ nghênh chiến?” Thường Đức hỏi Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn mang tất cả cao thủ phía phe mình tất thảy kể ra một lượt. Ngoài ra, còn có người của Cửu đường, còn có thuộc hạ của Văn Long.
Ông cụ Thường nói: "Khổng Côn Bằng nói quả không sai, trận chiến này nếu muốn giành lấy thắng lợi, trận đấu ở cổng sau thôn nhà họ Triệu phải tốc chiến tốc thắng, ta sẽ nhờ thêm người tới trợ giúp, trợ giúp các người nhanh chóng tiêu diệt kẻ địch ở cổng sau. Đến lúc đó, các người hẵng chi viện cho ta và Khổng Côn Bằng, hi vọng là bọn ta có thể kiên trì được tới khi đó.”
Đến ngay cả một cao thủ Thần Bảng xếp hạng thứ mười một còn nói như vậy, không khó tưởng tưởng công phu của Quỷ Y muôn phần lợi hại.
Cũng may là Trung Sân Đường bên này vẫn còn trợ thủ, ngược lại khá gây ngạc nhiên ngoài dự liệu của Trần Văn Sơn.
Ông cụ Thường cầm lấy điện thoại rồi rời đi.
Ước chừng thời gian uống một tách trà, Thường Đức đã quay lại và nói với Trần Văn Sơn: "Chúng ta đi thôi! Người bên đó đã được ta thông báo rồi. Lần này, nếu như có thể tiêu diệt được một cơ số dư nghiệt của hoạn công, điều này đối với sự phản kích của chúng ta sau này, đó là lợi thế to lớn.”
Trần Văn Sơn và Nông Tuyền ngay ngày hôm đó dẫn Thường Đức về tới Ngũ Tộc Thôn ở Hải Phòng.
Thường Đức và Khổng Côn Bằng vừa gặp thì giống như đôi bạn già nhiều năm xa cách vậy.
Thường Đức nói với Khổng Côn Bằng: "Ông cụ Khổng, cuối cùng thì ông cũng đạt được vị trí Thần Bảng rồi. Thật đúng là đáng để chúc mừng đó hả.”
Khổng Côn Bằng cười khiêm tốn: "Ông cụ Thường, tôi cứ cho rằng đời này cố gắng vô vọng. Vẫn là may mắn nhờ thằng nhóc Triệu Hùng, mới có cơ duyên trùng hợp đột phá được Thần Bảng. Tôi cũng không ngờ rằng chúng ta lại gặp lại nhau là khi rơi vào tình huống như thế này. Càng không thể ngờ rằng, ông lại là hậu duệ của Thường gia. Danh tiếng lưu truyền, thật là ngưỡng mộ, ngưỡng mô!”
“Chúng ta thôi tâng bốc lẫn nhau đi nào! Sự việc thì tôi đã nghe qua rồi, lần này thằng cha Quỷ Y đó tới, thêm nữa còn có một cao thủ của Thần Bảng, tình hình không được lạc quan cho lắm nhỉ?”
Khổng Côn Bằng đáp: "Ông ta là Phiên Tăng, lần trước vẫn chưa bộc lộ ra hỏa độc chưởng, chỉ là muốn thăm dò võ công của chúng ta.”
“Phiên Tăng?” Thường Đức nghe xong liền nói: "Hỏa độc chưởng của thằng cha này rất lợi hại, tuyệt đối phải thật cẩn thận.”
Khổng Côn Bằng cười lớn đáp: "Giờ đừng quan tâm ông ta là ai. Hiếm khi chúng ta có cơ hội kề vai sát cánh chiến đấu, tối nay phải uống cho say!”
“Được thôi.” Thường Đức cũng cười theo.
kcv khoe khoang: "Thằng nhóc Triệu Hùng có không ít rượu ngon, lần trước còn mang cho tôi mấy bình rượu vang Pháp lâu năm. Tối nay, hai lão già chúng ta uống nó đi!”
“Được đấy! Được đấy!”
Trần Văn Sơn nghe được Thường Đức và Khổng Côn Bằng hai người vẫn còn tâm tư để uống rượu, trong lòng muôn phần bội phục.
Sắp cháy nhà đến nơi rồi, mà hai lão này vẫn có thể nhàn nhã uống rượu,
Tỉnh Thanh Hóa, Hoàng Long, nhà thờ!
Nhị xưởng công và tam xưởng công tới phòng của đại xưởng công hồi báo: "Đại ca, có tin tức từ Thiên Thủ!”
“Là tin tức gì?” Hắc Bào Diện Tráo Nhân mở lời hỏi lại.
Nhị xưởng công đáp: "Thiên Thủ báo rằng Quỷ Y đã tới, đồng thời cướp đoạt đi đồ đệ của ông ta là Triệu Khang, thu nạp Triệu Khang làm đệ tử và con nuôi của lão. Bọn họ dự định tối ngày mốt tiến đánh Ngũ Tộc Thôn.”
“Cái gì?” Hắc Bào Diện Tráo Nhân nghe đến đây thì trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão già này sao lại tới đây?”
“Thiên Thủ kia nói, ông ta là do được Tà Y mời tới. Chỉ là Tà Y vì muốn lấy lòng Quỷ Y, muốn bắt em gái của Lý Thanh Tịnh là Lý Diệu Linh, nhưng chẳng những không bắt được mà ngược lại còn bị người của Trần Văn Sơn vốn là thuộc hạ của Triệu Hùng bao vây, cuối cùng thì chết thảm.”
“Tà Y chết rồi sao?”
“Đúng vậy!” Nhị xưởng công gật đầu: "Đại ca, Quỷ Y ông ta không giống như đồn đại. Trước mặt mọi người đoạt đi đồ đệ Triệu Khang của Thiên Thủ Nhân Đồ, việc này rõ ràng trong mắt ông ta không coi Hoàng Long chúng ta ra gì.”
Hắc Bào Diện Tráo Nhân nói: "Chỉ là một Triệu Khang, đừng có dại mà đụng vào Quỷ Y. Lão già đó, độc công của ông ta xuất quỷ nhập thần, công phu cũng thâm sâu vô cùng, trước giờ chưa bao giờ tham gia vào bất cứ môn phái nào. Đừng vì một tên Triệu Khang nhỏ bé mà gây chuyện với ông ta.”
“Nhưng mà...”
Hắc Bào Diện Tráo Nhân khua khua tay rồi bảo: "Không có nhưng nhị gì cả! Việc của tên Triệu Khang đó kết thúc ở đây. Nhưng mà, Quỷ Y cũng tham gia trận chiến lần này, cục diện trở nên thú vị rồi đấy. Phiên Tăng kia cũng nên đến rồi chứ nhỉ?”
“Đến rồi!” Nhị xưởng công gật đầu đáp.
Hắc Bào Diện Tráo Nhân nói: "Lần này nhất định sẽ nhìn ra được thực lực của Triệu Hùng rốt cuộc có bao nhiêu con át chủ bài. Cái tên che mặt lần trước ở tỉnh Thanh Hóa có lẽ cũng nên tới đó rồi, ta nghĩ lần này chúng ta ba người cũng nên tham gia! Để cho bọn họ biết được thế nào gọi làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.”
Nhị xưởng công nhíu mày nói: "Đại ca! Nếu như chúng ta ra tay giúp đỡ, vậy thì Ngũ Tộc Thôn há chẳng phải sẽ bị công phá rồi sao? Vậy kế hoạch của đại ca và Triệu Hùng chẳng phải xôi hỏng bỏng không rồi à?”
“Không có chuyện đó đâu! Mục đích chuyến đi lần này của chúng ta là diệt trừ Khổng Côn Bằng và cái tên che mặt là cao thủ Thần Bảng kia. Không diệt trừ hai tên này, đối với chúng ta mới là đại hoạn. Ta rất hiểu Triệu Hùng thằng nhóc, gây nên áp lực cực hạn cho cậu ta, chỉ làm cho cậu ta trưởng thành hơn, ngược lại còn nhanh chóng thu thập được chìa khóa thủ hộ ngũ tộc. Đến lúc đó, ta là sẽ là người điều khiển mọi thứ.”
Nhị xưởng công và tam xưởng công nhìn nhau một cái, rồi hai người chắp tay đồng thanh nói: "Đại ca anh minh!”
“Chuẩn bị cho tốt! Đêm ngày mốt chúng ta cùng tham dự bữa tiệc náo nhiệt.” Hắc Bào Diện Tráo Nhân ra lệnh.
“Vâng!” Nhị xưởng công và ba đồng thanh đáp.
Từ sau khi biết được tin kẻ địch sẽ tấn công vào tối ngày mốt, Trần Văn Sơn cả ngày lo lắng bồn chồn.
Anh ta đến ngủ cũng không ngủ nổi, một mình đi dạo tới địa điểm mà Triệu Hùng đang bế quan.
Trong phòng đèn vẫn còn sáng, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng phóng khoáng của Triệu Hùng.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, Trần Văn Sơn không cần quay đầu nhìn cũng biết là Trọng Ảnh tới rồi.
“Tôi đoán là anh ở đây mà!” Trọng Ảnh đi tới đứng bên cạnh Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn thở dài một hơi: "Tôi trước nay chưa từng có cảm giác áp lực giống như hôm nay. Bây giờ tôi mới biết được, cậu chủ hàng ngày trông thật phóng khoáng, nhưng thực sự thì ai không thể hiểu được rằng anh ấy phải gánh trọng trách ngàn cân trên vai, rốt cuộc nó nặng tới mức nào.”
“Đúng vậy đó! Thật sự là làm khó anh ấy mà.” Trọng Ảnh nói.: "Có điều, Triệu Hùng là người đại phú đại quý, là người có phúc duyên. Có thể trong vòng hơn một năm có thể đưa bản thân sánh ngang với Thiên Bảng, hơn nữa còn trở thành người đứng đầu Thiên Bảng. Tốc độ kinh người này e rằng từ cổ chí kim chưa ai làm được. Anh ấy bây giờ lại đạt được bí tịch võ công Thiếu Lâm Thác Ấn, không tới năm năm, sẽ điền tên mình vào Thần Bảng. Đây quả thực là điều mà không ai dám tưởng tượng ra.”
“Nhất định sẽ có thu hoạch đó!”
Trọng Ảnh vỗ vào vai Trần Văn Sơn rồi nói: "Tôi biết là bây giờ áp lực trong lòng cậu rất lớn, nhưng mà trước mắt chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, phó thác cho thiên mệnh thôi! Đi thôi, tới chỗ tôi uống vài ly.”
Trần Văn Sơn cười rồi nói: "Xem ra, các người đều là sâu rượu cả rồi!”
Trọng Ảnh cười sảng khoái: "Sống ngày nào hay ngày đó, ăn được gì thì ăn, uống được gì cứ uống. Con người ta ấy à, phải biết bằng lòng mới được. Tôi và An Như cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc, tất cả những thứ này đều do Triệu Hùng ban cho, nên với những việc của Triệu Hùng, tôi có thể liều cái mạng này.”