Ông chủ của " tập đoàn Tam Giao" vừa gọi điện cho ông ta, không cho ông ta tiếp tục bán cổ phần của mình trong " tập đoàn Tam Giao". Không ngờThạch Đằng đi ngàn vạn xa xôi đến đây, nhưng là vì chuyện này.
“Tổng giám đốc Đằng, tại sao anh lại quan tâ m đến cổ phần của tập đoàn Tam Giao?” Cầu Sơn liếc nhìn Triệu Húc, trực giác nghĩ rằng chuyện này nhất định phải liên quan đến Triệu Húc.
Thạch Đằng nói: "Lý do khiến tôi quan tâm phải có lý do của tôi. Tôi chỉ muốn biết liệu ông Cầu có thể nguyện ý từ bỏ hay không. Theo tôi biết, ông hẳn vẫn nắm giữ khoảng 12% cổ phần của tập đoàn Tam Giao, ông ra giá đi?"
Mặc dù giọng điệu của Thạch Đằng rất bình ổn, nhưng đôi mắt của anh ta rất sắc bén và ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vàoCầu Sơn. Một ý thức mạnh mẽ về sự bắt buộc trỗi dậy.
Thành thật mà nói, "Công ty Quỹ Tân Nguyên" của Cầu Sơn chỉ đơn giản là không đủ tư cách để so sánh trước "Quỹ Đằng Đạt". Chỉ cần ông ta từ chối yêu cầu của Thạch Đằng, chỉ cần Thạch Đằng đưa ra một số biện pháp, thì "Quỹ Tân Nguyên" của ông ta chắc chắn sẽ phá sản. Nhưng nếu bán cổ phần của " tập đoàn Tam Giao" trong tay cho Thạch Đằng, công ty Tam Giao nhất định sẽ không để yên cho ông ta vì dám chọc tức anh em nhà họ Đồng.
Cầu Sơn nhất thời do dự trong lòng, không biết phải làm sao!
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Cầu Sơn, Thạch Đằng tiếp tục gây áp lực và nói: "Nếu bây giờ tôi mua cổ phần của ông trong tập đoàn Tam Giao, tôi có thể bảo hiểm rủi ro so với giá trị thị trường. Nhưng nếu năm phút sau, ông vẫn chưa đồng ý yêu cầu của tôi. Tôi sẽ mua cổ phiếu mà ông nắm giữ với giá chỉ bằng một nửa. Nếu ông dám từ chối, tôi sẽ để công ty của ông phá sản trong vòng một tuần. "
Nếu những lời này là từ người khác nói ra, Cầu Sơn nhất định sẽ cho rằng người này kiêu ngạo. Nhưng "Thạch Đằng" có đủ điều kiện này.
Ông ta không thể khiêu khích Thạch Đằng của Quỹ Đằng Đạt, cũng không thể khiêu khích ba anh em nhà Đồng của "Tập đoàn Tam Gia".
Đánh giá tình hình hiện tại, Cầu Sơn đã biết rằng Triệu Húc sắp tấn công "Tập đoàn Tam Giao" của ba anh em nhà Tống. Rốt cuộc, Triệu Húc đại diện cho "Tập đoàn Hùng Quang" và người ủng hộ nó là Tống Y Sa từ "Tập đoàn Y Hổ".
Ngay khi thời gian chỉ còn năm phút, Cầu Sơn lộ ra vẻ mặt xấu hổ nói: "Tổng giám đốc Thạch, anh... anh như vậy không phải làm khó người khác quá đáng sao?"
Thạch Đằng tỏ vẻ thờ ơ và nói: "Tôi là một doanh nhân, và thậm chí là một nhà kinh doanh. Ông nên biết rằng trên thị trường chứng khoán, hợp đồng tương lai và ngoại hối, tôi tiêu hàng trăm nghìn thậm chí hàng triệu trong một giây. Ông trì hoãn thời gian của tôi. Năm phút này, ông có biết nó có ý nghĩa gì đối với tôi không? Sự mất mát nhỏ của ông không thể bù đắp cho sự mất mát của tôi. "
Giọng điệu tự tin và độc đoán, với tư thế hung hãn!
Triệu Húc thực sự đã có cái nhìn khác về Thạch Đằng, và kỹ năng giao dịch của Cố Minh Tuyết chắc chắn rất tốt. Nhưng trong lĩnh vực tài chính, Minh Tuyết không bằng Thạch Đằng trước mặt. Nếu người này sử dụng cho mục đích riêng của mình, Cố Minh Tuyết sẽ được hỗ trợ. Vì vậy, trong lĩnh vực tài chính, tương đương với sức mạnh gấp đôi.
Thật đáng tiếc khi Thạch Đằng thuộc thế hệ thứ hai giàu có, gia thế đủ nếp đủ tẻ. Chỉ mất chưa đầy một năm để đưa công ty trở thành một trong ba công ty hàng đầu trong ngành đầu tư mạo hiểm. Thành tích đáng tự hào này, giống như tính cách độc đoán của Thạch Đằng, được định sẵn là một con ngựa khó khăn, rất khó để có được sự trợ giúp của những tài năng như vậy.
Cầu Sơn trở nên im lặng, nhún vai, giống như một con gà trống bị đánh bại trong một cuộc chiến.
Ông ta lấy ra một bao thuốc lá mỏng tên là "Đá Vũ Hoa", châm một điếu rồi hút, lông mày nhíu lại, rõ ràng là rất rối.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bao ước mơ tan vỡ, ông ta bị ép vào vách núi.
Chỉ còn chưa đầy một phút nữa, Thạch Đằng liếc nhìn thời gian trên đồng hồ "Vacheron Constantin" trên tay, và nói lớn với Cầu Sơn: "Ông Cầu, ông vẫn còn năm mươi giây."
Trước sự áp bức mạnh mẽ của Thạch Đằng, Cầu Sơn vẫn không thể nảy ra ý tưởng và không biết phải làm gì.
Lúc này, Triệu Húc nói: "Ông Cầu, để tôi giúp ông đưa ra một ý kiến. Có thể ông sẽ đưa ra quyết định ngay sau khi đọc thông tin này. Nhóc Kỳ, đưa thông tin cho ông Cầu."
Hà Ngọc Kỳ đáp lại và đưa cho Cầu Sơn một túi thông tin bọc giấy kraft.
Cầu Sơn xem xét, và thấy rằng túi thông tin chứa đầy những gì ông ta đã có trong "Công ty Quỹ Tân Nguyên" những năm này, biển thủ công quỹ và phạm tội.
Ông ta chưa bao giờ tiết lộ một vấn đề bí mật như vậy cho người khác. Cầu Sơn cho rằng mình đã hoàn thành công việc hoàn hảo, làm sao mà Triệu Húc có thể tự xử lý được.
Sau khi đọc thông tin, Cầu Sơn toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhét lại thông tin vào túi giấy kraft, dán lại và nói với Thạch Đằng: "Anh Tạch, tôi sẵn sàng bán cho anh cổ phần của tập đoàn Tam Giao trong tay tôi. "
Thạch Đằng muốn lộ mặt trước mặt Triệu Húc, nhưng cuối cùng Triệu Húc đã lấy ra một văn bản và Cầu Sơn đưa ra quyết định ngay lập tức.
Dù không biết trong đó này có gì, nhưng anh ta chắc chắn rằng đó là thứ màCầu Sơn vô cùng sợ hãi.
May mắn thay, anh ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà người bạn Cố Minh Tuyết giao cho. Đối với phương pháp được sử dụng để hoàn thành nó, Thạch Đằng không quan tâ m đến nó.
Thạch Đằng gật đầu nói: "Ông Cầu, ông biết sự việc hiện tại là một người đàn ông tốt! Vậy thì vào lúc mười giờ sáng ngày mai, chúng tôi sẽ đến phòng giao dịch và hoàn thành việc chuyển đổi cổ phiếu."
“Được!” Cầu Sơn gật đầu đồng ý ngay.
Triệu Húc nói: "Ông Cầu, tôi nghĩ tốt hơn nên giao dịch bằng một nửa giá trị của cổ phiếu. Ông nghĩ sao?"
Cầu Sơn bị Triệu Húc siết chặt, như thể rắn bảy phân. Làm sao dám nói "Không!" Ông ta gật đầu cười vội vàng nói: "Anh Triệu nói rằng giao dịch giữa Công ty Quỹ Tân Nguyên của chúng tôi và Quỹ Đằng Đạt sẽ hoàn thành dưới hình thức một nửa giao dịch và một nửa tiền. "
Nghe xong những lời của Cầu Sơn, Thạch Đằng không có được niềm vui chiến thắng mà trong lòng lại dâng lên một cảm giác bực bội.
Sau khi Thạch Đằng yêu cầu thư ký của mình và Cầu Sơn hoàn thiện các chi tiết, anh ta rời đi với Triệu Húc thay vì ở lại văn phòng của Cầu Sơn.
Bãi đậu xe ở tầng dưới của Công ty Quỹ Tân Nguyên!
Thạch Đằng chủ động mời Triệu Húc lên xe của mình.
Trong xe chỉ có hai người Triệu Húc và Thạch Đằng.
Triệu Húc biết rằng Thạch Đằng sẽ nói chuyện với chính mình. Vì vậy, anh đến với một tư thế thoải mái.
Thạch Đằng nhìn chằm chằm Triệu Húc hỏi: "Anh Triệu, tôi không hiểu một chuyện, tôi muốn hỏi anh, mong anh chỉ giáo!"
“Tổng giám đốc Thạch nói quá rồi, anh đã giúp tôi rất nhiều, sao tôi dám nhận hai từ chỉ giáo chứ.” Triệu Húc cười.
“Việc này anh rõ ràng có thể làm được, tại sao phải đi một vòng, để tôi ra mặt trước?” Thạch Đằng lạnh lùng ánh mắt, trên mặt rõ ràng càng thêm tức giận.
"Không có gì lạ, tổng giám đốc Thạch, lý do tại sao tôi làm điều này có khó khăn riêng của tôi!"
“Mời nói!” Thạch Đằng lạnh lùng nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc nói với Thạch Đằng: "Nếu tôi trực tiếp hành động, tôi sẽ bị chỉ trích vì sử dụng các phương tiện phi thường và cưỡng chế. Nhưng anh thì khác. Nếu anh làm điều đó, nó sẽ là chính đáng. Đó là một vụ mua lại tài chính hoàn hảo."
"Thứ hai, tôi muốn sử dụng tổng giám đốc Thạch để tạo động lực. MInh Tuyết đã nói với tôi về tình hình cá nhân của anh. Nếu tôi cho người khác biết rằng anh đang ở trên mặt trận đoàn kết với tôi, thì các nhà đầu tư chắc chắn sẽ sẵn sàng tin tưởng hơn. Quan điểm đầu tư cũng sẽ khác. Theo cách này, chỉ cần anh báo cáo một chút về tình hình hỗn loạn của tập đoàn Tam Giao, chắc chắn sẽ khiến giá cổ phiếu của tập đoàn Tam Giao rung chuyển. Thật không ngoa khi miêu tả trận tuyết lở giá cổ phiếu của họ. "
"Thứ ba, cá nhân tôi rất ngưỡng mộ anh Thạch. Anh là bạn của MInh Tuyết, tức là bạn của Triệu Húc tôi. Chắc hẳn anh đã hiểu rõ tình hình ở Tân Thành trước khi đến. Tôi muốn dùng tên của anh để kết thúc chuyện này ngay khi có thể. "
"Đương nhiên! Cách tiếp cận của tôi hơi liều lĩnh, và tôi cũng không xin phép tổng giám đốc Thạch trước." Triệu Húc cười nói: "Tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc vào buổi tối để chiêu đãi tổng giám đốc Thạch, còn tôi. sẵn sàng xin lỗi tổng giám đốc Thạch!”