"Là cái đoàn làm phim của ông đó! Cái tên vừa nãy đánh nhau với ông tự tiện lái xe của tôi đi rồi, đây có khác gì ăn cướp trên giàn mướp không hả. Các người không ở cùng một đoàn kịch sao?" Người đàn ông níu lấy cổ áo của ông cụ Khổng, nhìn ông ta chằm chằm, nói: "Lão già, tôi tận mắt thấy các người quay phim cùng một chỗ đấy, ông đừng hòng lừa gạt tôi!"
Lúc này ông cụ Khổng mới hiểu vừa rồi mình đánh nhau một trận kịch liệt với Đao Tu La Dương Hưng lại bị người này nhầm rằng đang quay phim.
"À! Đúng là vừa rồi chúng tôi đang quay phim. Vậy cậu đi đến tập đoàn Hùng Quang ở thành phố Hải Phòng, nói ông cụ Khổng bảo cậu tới lấy xe, bọn họ sẽ trả xe lại cho cậu." Ông cụ Khổng không muốn làm lớn chuyện, đành phải nói với người đàn ông như thế này.
Ngay sau khi người đàn ông nghe được tin tức "Tập đoàn Hùng Quang" đang quay phim, anh ta lập tức buông lỏng cổ áo của ông cụ Khổng.
Bây giờ cái người kia đã lái xe của anh ta chạy đi rồi, không đi lấy về không được. Anh ta nhanh tay dùng điện thoại di động chụp mấy bức ảnh của ông cụ Khổng. Nói rằng nếu như ông cụ Khổng dối gạt anh ta, anh ta sẽ đưa ảnh này cho cảnh sát để cảnh sát bắt ông cụ Khổng.
Ông cụ Khổng làm công việc giáo dục đào tạo cả một đời người. Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt, ông ta sẽ không hiển lộ võ công của mình ở trước mặt những người dân thường. Vì vậy nên ông ta mới không để tâm đến việc người đàn ông này níu lấy cổ áo của mình.
Sau khi ông cụ Khổng lên xe của Tần Tam gia, cả hai người lái xe về hướng nhà của Tần Tam gia.
Tần Tam gia vừa lái xe vừa hỏi ông cụ Khổng: "Ông Khổng, vừa rồi người kia vô lễ với ông như vậy, sao ông không trừng trị cậu ta?"
Ông cụ Khổng cười nhẹ, nói: "Chúng tôi học võ công với hai mục đích. Thứ nhất là để bảo vệ sức khỏe của mình và tăng cường thể chất, thứ hai là để bảo vệ quê hương tổ quốc. Trừ khi có thù oán trên giang hồ, nếu không sẽ không dễ dàng hiển lộ võ công của mình ở trước mặt những người dân thường."
"Thế nhưng vừa rồi người kia thật sự quá vô lễ!"
"Không sao mà!" Ông cụ Khổng rộng lượng cười, nói: "Đúng rồi, Tam gia, ông có biết người vừa rồi muốn giết ông là ai không?"
"Không biết, nhưng tôi chắc chắn tên đấy có quan hệ với lũ súc vật khốn nạn kia." Tần Tam gia nói bằng ngữ khí đầy căm hận.
Ông cụ Khổng khẽ gật đầu, nói: "Là Đao Tu La!"
"Đao Tu La?"
Tần Tam gia sửng sốt vì ngạc nhiên.
Tần Tam gia rất quen thuộc với chuyện liên quan đến "Võ Thần Bảng", Đao Tu La xếp hạng thứ năm trên Thiên Bảng. Nếu hôm nay không có ông cụ Khổng âm thầm đi theo bảo vệ, mình nhất định sẽ phải chết dưới tay hắn ta.
"Ông Khổng, may mà có ông đi theo bảo vệ tôi. Tôi..."
Tần Tam gia đang định nói lời cảm ơn thì bị ông cụ Khổng cắt ngang.
"Được rồi, Tam gia, ông nên chuyên tâm lái xe đi. Ông cao tuổi như thế rồi, tại sao không thuê một tài xế hoặc vệ sĩ lái xe hộ? Tự mình lái xe như này không thấy mệt sao?"
Tần Tam gia thở dài, nói: "Mấy năm trước, tôi cũng kinh doanh một đoạn thời gian, về sau bị lũ súc vật chết tiệt kia để mắt tới, cho nên phải dẫn theo gia đình lánh đời, sống cuộc sống mai danh ẩn tích. Tôi thật sự không ngờ rằng cuối cùng lũ súc vật khốn nạn kia vẫn tìm tới chỗ của tôi. Chỉ cần Tần Tam gia tôi đây còn có thể thở, tôi nhất định sẽ tìm đến lũ súc vật khốn nạn kia để giải quyết mối thù không đội trời chung này."
Ông cụ Khổng có thể hiểu được tâm tình lúc này của Tần Tam gia, cho nên ông ta không khuyên nhủ gì hết.
Tại Lâm Uyển.
Sau khi Tần Linh rời giường, cô bé nhìn quanh phòng nhưng vẫn không thấy ông nội đâu. Cô bé bật dậy khỏi giường, khóc òa lên muốn tìm ông nội, tiếng khóc thảm thiết giống như vừa mất đi đồ vật quý báu nhất trên thế giới vậy.
Trần Thiên Trung và Cửu gia nghe được động tĩnh, hai người lập tức lao ra khỏi phòng mình.
Cửu gia thấy Tần Linh khóc thương tâm như vậy, hỏi cô bé: "Bé Linh, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Ông Cửu, cháu không thấy ông nội đâu hết!"
Trần Thiên Trung đẩy cửa phòng của ông cụ Khổng, thấy ông cụ Khổng cũng không ở trong phòng liền lắc đầu với Cửu gia, lúc này hai người mới biết Tần Tam gia đã rời đi từ sáng sớm.
Cửu gia ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Tần Linh, an ủi cô bé: "Bé Linh, ông Cửu cũng là ông nội của cháu. Ông nội cháu phải về nhà xử lý một chuyện quan trọng, chờ một khoảng thời gian nữa ông nội cháu sẽ trở về."
"Ông Cửu, ông lừa cháu. Lần này ông nội của cháu rời đi, chắc chắn sẽ không thể về được."
"Ông Cửu không lừa cháu mà, ông nội cháu nhất định sẽ trở về. Cháu tin tưởng ông Cửu đi!"
Trần Thiên Trung và Cửu gia an ủi hồi lâu, cuối cùng Tần Linh cũng ngừng khóc nỉ non.
Tần Linh mới chỉ là một cô gái mười lăm tuổi, nếu như lần này Tần Tam gia đi về nhà một chuyến mà cuối cùng lại không thể quay lại được nữa thì đây sẽ là một câu chuyện bi thảm.
Tần Cửu gia không có con cái, ôm Tần Linh vào trong lòng thật chặt, nói: "Bé Linh, về sau cháu ở cùng một chỗ với ông Cửu đi."
"Ông Cửu..."
Tần Linh ôm chặt Tần Cửu gia, sợ ông ta sẽ bỏ rơi cô bé.
Ở thành phố Hải Phòng, khách sạn Bạch Vân!
Sau khi trở về với vết thương trên người, Dương Hưng trực tiếp trốn vào trong phòng.
Hắn ta cởi áo sơ mi ra, thấy trên phần vai có một vết roi cực kỳ bắt mắt, trên mu bàn tay cũng có một vết roi sâu. Lúc này trông hắn ta thê thảm đến mức ai nhìn cũng phải giật mình.
Dương Hưng thầm tức giận trong lòng, quả nhiên thực lực của ông cụ Khổng rất lợi hại. Dưới sự tấn công toàn lực của mình, thế mà vẫn không thể khiến lão già này bị thương, ngược lại còn trúng hai roi của ông ta.
Hắn ta nhìn vết roi này mà cũng thấy giật mình, cho dù vết thương có lành lại thì vẫn sẽ để lại sẹo. Vết roi trên vai có thể giấu đi, nhưng vết roi trên mu bàn tay quá rõ ràng. Nếu như ông cụ Khổng thấy được, chắc chắn ông ta sẽ có thể nhận ra ngay lập tức.
Nghĩ đến điều này, Dương Hưng rút ra một con dao găm sắc bén từ bên trong ống quần. Đầu tiên là cứa một nhát dọc theo vết thương do roi gây ra, như vậy vết roi ở vị trí bị quất phải không còn rõ ràng nữa. Sau đó, dùng dao rạch ra một vết sẹo có hình chữ "Thập" trên mu bàn tay.
Bằng cách này, không ai có thể thấy rằng hắn ta đã bị đánh thương bởi roi.
Thấy vết máu trên mu bàn tay mình nhỏ thành chuỗi xuống mặt đất giống như chiếc vòng ngọc trai bị đứt, Dương Hưng thậm chí còn không nhíu mày lấy một cái. Hắn ta gọi điện cho quầy lễ tân, bảo nhân viên phục vụ trong khách sạn đi mua cho mình một ít cồn i-ốt và băng gạc để băng bó.
Không đến mười phút sau, nhân viên phục vụ trong khách sạn cầm theo đồ mà Dương Hưng đã yêu cầu, gõ cửa phòng của hắn ta.
Dương Hưng không để nhân viên phục vụ vào trong, vươn tay nhận lấy đồ vật, sau đó trực tiếp đưa cho nhân viên phục vụ hai tờ năm trăm nghìn làm tiền boa một cách kín đáo.
Ngay khi Dương Hưng đang băng bó vết thương trên tay cho bản thân, cửa phòng lại bị gõ một lần nữa.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng, nghe cũng biết người gõ cửa là phụ nữ.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Dương Lam: "Dương Hưng, anh rời giường chưa? Đã đến giờ xuống lầu ăn sáng rồi."
Dương Hưng không mở cửa, đáp về một câu với Dương Lam bên ngoài cửa: "Dương Lam, em xuống lầu ăn cơm trước đi! Anh vừa mới rời giường, một lát nữa anh sẽ đến phòng ăn tìm em."
"Vậy em đi trước đây." Dương Lam nói.
Dương Hưng lên tiếng, tiếp tục băng bó cho mình ở trong phòng.
Hắn ta cố nén cơn đau nhức, băng bó kỹ vết thương trên tay một cách thuần thục, sau đó xử lý đơn giản một chút vết thương trên vai.
Băng bó kỹ xong, Dương Hưng dùng một cái tay rửa mặt, giả bộ như vừa mới tỉnh dậy đánh răng rửa mặt. Sau khi ra khỏi phòng, hắn ta đưa tiền boa gồm bảy tờ năm trăm nghìn cho nhân viên phục vụ đang làm nhiệm vụ ở phía ngoài, bảo cô ta đi trong phòng của mình xử lý một chút vết máu trên sàn, nói mình không cẩn thận cắt vào tay nên bị thương.
Nhân viên phục vụ thấy vị khách này quá hào phóng, vừa ra tay đã đưa hẳn bảy tờ năm trăm nghìn làm tiền boa, lập tức vui vẻ cầm tiền đi làm việc.
Sau khi đi đến phòng ăn, Dương Hưng bưng đĩa ăn cùng mấy món ăn vừa mới chọn bằng một tay, ngồi đối diện với Dương Lam.
Dương Lam thấy bên trên một tay còn lại của Dương Hưng quấn băng gạc, nhíu hàng lông mày thanh tú, hỏi: "Dương Hưng, tay của anh bị sao vậy?"
"À, anh đang luyện một loại kỹ thuật đao pháp, kết quả không tập luyện thành công, ngược lại bàn tay bị thương thành thế này." Dương Hưng đã nghĩ kỹ lý do cho vết thương trên mu bàn tay.
Mặc dù Dương Lam không ưa Dương Hưng nhưng Dương Hưng là con nuôi của bố Dương Hoài An, là anh trai trên danh nghĩa của cô ta. Cho dù cô ta không có tình cảm với Dương Hưng, nhưng giữa bọn họ vẫn có tình thân. Chí ít, cho tới nay Dương Hưng vẫn luôn che chở cô ta từng li từng tí giống như một người anh trai ruột thật sự.
Dương Lam hờn dỗi nói: "Anh thật là! Anh lớn như thế rồi, vậy mà lại không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình. Kim cương vương lão ngũ* như anh nên sớm tìm một người phụ nữ để kết hôn đi."
(*Kim cương vương lão ngũ chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Có nhiều tiền, có sự nghiệp, thừa kế tài sản bạc triệu của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
Túm lại như bên mình thường nói là người đàn ông lí tưởng trong mộng của các cô gái, “con rể vàng" trong mắt bố mẹ vợ.)
Dương Hưng nhìn chằm chằm vào Dương Lam, bên trong ánh mắt lộ ra sự cuồng nhiệt, nói: "Người anh thích không quan tâm đến tình cảm của anh, những người phụ nữ khác lại không lọt nổi vào mắt xanh của anh."
Dương Lam biết Dương Hưng đang nói mình, gương mặt xinh đẹp của cô ta hơi đỏ lên, cô ta nói: "Làm gì có ai nảy sinh cảm tình với đối phương ngay từ lần gặp mặt đầu liền đâu, hai người phải chậm rãi ở chung mới dần dần có cảm tình. Đúng rồi, em mới làm quen với mấy cô con gái rượu của các tổng giám đốc, anh có muốn em giới thiệu giúp anh không?"
"Không cần!" Dương Hưng trực tiếp từ chối Dương Lam.
Dương Lam đã nhiều lần đề cập đến vấn đề này với Dương Hưng. Thấy Dương Hưng không có hứng thú với việc xem mắt này, Dương Lam không tiếp tục trò chuyện về chủ đề trên phương diện này nữa, hai người bắt đầu nói chuyện liên quan đến công ty.
"Tập đoàn Hoài An" là doanh nghiệp hàng đầu ở tỉnh Thanh Hóa, ngoại trừ việc đầu tư vào các dự án đặc khu kinh tế mới với thương hội thành phố Hải Phòng cùng "Tập đoàn Kim Trung", năm sau còn có mấy dự án đầu tư quan trọng khác. Hai người bọn họ là trụ cột của "Tập đoàn Hoài An", hầu như các quyết định lớn trong công ty đều do hai người họ đưa ra.
Đúng lúc hai người đang trò chuyện rất sôi nổi, Vân Nhã gọi điện thoại tới Dương Lam, nói rằng cô ta đã đặt xong một phòng riêng cho bọn họ ở Yến Tân Lâu, muốn mời Dương Lam tới tham dự vào giữa trưa. Có lẽ là Vân Nhã lo lắng Dương Lam không đến, cuối cùng còn thêm một câu rằng Triệu Hùng cũng tới.