Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người ở đó khi nghe thấy lời của Triệu Hùng đều cực kỳ ngạc nhiên!

Đỗ Minh Dương gấp gáp đến trước mặt Triệu Hùng, lo lắng nói: “Ông chủ Hùng, tạm thời đổi diễn viên chính là điều kiêng kỵ khi quay phim. Bây giờ cảnh quay đã được một phần tư rồi, nếu đổi nam chính, chúng ta sẽ thiệt hại không ít.”

Lúc này, Hoàng Nguyệt Ánh bước lên trước, nói với Đỗ Minh Dương: “Đạo diễn Dương, không sao! Tất cả mọi thiệt hại đều do công ty đảm nhận là được. Nếu bảy nghìn vạn đầu tư không đủ, tôi sẽ thêm bảy nghìn vạn nữa. Cậu Hoàng, hợp đồng của chúng ta chấm dứt, sau này hai nghìn vạn sẽ được chuyển đủ đến tài khoản của công ty cậu.”

Hoàng Nguyệt Ánh biết tính tình của Triệu Hùng, không khuyên nhủ gì cả, tiến lên xử lý sạch sẽ những chuyện khác thay cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng và Hoàng Nguyệt Ánh hợp tác trong một thời gian, hai người phối hợp rất ăn ý.

Hoàng Thiên Lãng cắn răng, ánh mắt nhìn Triệu Hùng không giấu được lộ ra ánh sáng lạnh.

“Triệu Hùng, anh đừng quên ba tôi cũng là hội viên của thương hội.”

“Ba anh thì đúng, nhưng anh không phải! Hoàng Thiên Lãng, tôi khuyên anh đừng rước phiền phức cho ba anh. Nếu không, kết cục của Hán Vân Hiển và Hà Quý Nam chính là kết cục của anh.”

Hoàng Thiên Lãng lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận bỏ đi!

Đỗ Minh Dương thấy Triệu Hùng thực sự đuổi nam chính Hoàng Thiên Lãng đi, không có nam chính làm sao quay tiếp được bộ phim này. Không nhịn được thở dài một tiếng, nói: “Ông chủ Hùng, bây giờ chúng ta không có nam chính, sao có thể quay phim được? Cậu Hoàng rất gần với hình tượng nhân vật trong kịch bản, có thể diễn ra được diện mạo vốn có. Lần này chúng ta đi đâu tìm người được?”

“Đạo diễn Dương, diễn xuất chính là thi đấu bản lĩnh của diễn viên. Chẳng lẽ những người diễn hoàng đế nổi tiếng lúc trước là hoàng đế sao? Những người có năng lực diễn Marvel, bọn họ có siêu năng lực sao?”

Một câu nói của Triệu Hùng khiến Đỗ Minh Dương á khẩu không nói được gì.

“Thế nên, diễn xuất chính là thử thách bản lĩnh của diễn viên. Diễn viên chân chính có thể mang cảm xúc đến cho người xem, để người xem có thể đi vào nội tâm nhân vật trong kịch bản. Làm đến mức diễn viên thoải mái cười to có thể vui vẻ cùng họ; diễn viên đau buồn cũng có thể cảm động lây. Do đó, tôi không đồng ý với cách nói diễn ra được diện mạo vốn có của ông.”

Đỗ Minh Dương lại rất đồng ý với quan điểm này của Triệu Hùng, nhẹ than thở: “Nhưng bây giờ chúng ta không có nam chính, sẽ làm chậm trễ quá trình quay phim.”

“Yên tâm đi, trong vòng một tuần chắc chắn tôi sẽ đưa nam diễn viên phù hợp vào đoàn làm phim. Mấy ngày này, mọi người có thể quay những cảnh không có nam chính trước. Đạo diễn Dương, mọi người tiếp tục đi, nhớ những lời tôi đã nói với ông.” Nói xong, quay người đến bên cạnh Hoàng Nguyệt Ánh, nói: “Chị Ánh, tôi đưa con gái đi trước đây. Đúng rồi, chủ nhật này là sinh nhật bà ngoại của vợ tôi, nếu chị có thời gian rảnh thì đến tâng bốc giúp tôi một chút.”

Hoàng Nguyệt Ánh nghe thế, trong lòng vô cùng vui vẻ. Khó mà có được cơ hội Triệu Hùng sẽ nói với mình.

“Yên tâm đi, ngài Triệu Hùng! Đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ tới.”

Triệu Hùng nói tiếng “Cảm ơn!”, ôm con gái đi về hướng đỗ xe.

Hôm nay Đỗ Minh Dương cũng coi như là mở rộng tầm mắt, giờ mới biết, nhân vật có quyền nói chuyện thực sự ở “Hùng Quang Nhật Hạ” là Triệu Hùng. Nhà họ Hoàng đó đã rất lợi hại ở Hải Phòng rồi, không ngờ Hoàng Thiên Lãng bị Triệu Hùng bỏ thân phận nam chính thì cũng không dám ho he gì.

Hoàng Nguyệt Ánh biết Triệu Hùng cực kỳ quan tâm đến Phan Ngọc Anh, kéo tay cô ấy, an ủi cô ấy nói: “Ngọc Anh, cô không bị tên Hoàng Thiên Lãng đó làm gì chứ?”

Phan Ngọc Anh lắc đầu, nói: “Không có!”

Phan Ngọc Anh cũng rất ngạc nhiên, Triệu Hùng vì mình mà không tiếc bỏ hai nghìn vạn đầu tư của Hoàng Thiên Lãng, còn đắc tội tên Hoàng Thiên Lãng này trước mặt mọi người.

Sau khi về xe, bé Dao Châu nói với Triệu Hùng: “Ba ơi! Vừa nãy ba ngầu lắm.”

“Thế sao?” Triệu Hùng thu lại mặt ngạo mạn trước mặt con gái, cười nói với con gái: “Dao Châu, chuyện hôm nay đừng nói với mẹ con nhé.”

“Con biết rồi, đây là bí mật của bố con chúng ta.”

Triệu Hùng quay đầu cười, càng thích con gái hơn.

“Ba! Hôm nay con muốn đi chơi ở Du Đông, ba đưa con đi chơi được không?”

“Được!” Triệu Hùng thoải mái đồng ý.

Khó có thời gian chơi đùa với con gái, dĩ nhiên là Triệu Hùng rất vui vẻ, đưa con gái đến công viên cho trẻ con.

Hai ba con vừa chơi “xe điện đụng”, vừa chơi “cáp treo điên cuồng”, “tàu lượn nước siêu tốc”, “đu dây trên cao”, “tàu hải tặc”, chơi đến quên cả trời đất.

Triệu Hùng chụp rất nhiều ảnh, gửi cho vợ Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh thấy những bức ảnh này, hiểu ý cười, vì mình vắng mặt mà cảm thấy tiếc nuối.

Trong quá trình lớn lên của con gái, cô không phải là một người mẹ đủ tư cách. Phần lớn thời gian đều là Triệu Hùng ở cùng con gái, mà Lý Thanh Tịnh vẫn luôn quan tâm đến công việc, thật sự có rất ít thời gian có thể chơi đùa cùng con gái như thế này.

Lý Thanh Tịnh chọn mấy tấm ảnh không tệ, đăng lên vòng bạn bè kèm với trạng thái.

Lý Diệu Linh nằm ở nhà đang lướt vòng bạn bè. Khi cô lướt đến trạng thái vòng bạn bè của chị Lý Thanh Tịnh, không nhịn được vui vẻ lên.

“Ôi! Cuối cùng chị cũng đăng vòng bạn bè rồi!”

Lý Thanh Tịnh rất ít khi đăng lên vòng bạn bè. Thế nên, cô có thể đăng một trạng thái thật sự rất đáng quý.

Khi Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng và bé Dao Châu đến chơi đùa ở “công viên trẻ em” trên vòng bạn bè, không nhịn được tức đến bĩu môi.

Sau đó cầm điện thoại lên gọi điện cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng và con gái vừa mới xuống khỏi tàu hải tặc, thấy điện thoại của dì nhỏ Lý Diệu Linh, thuận tay bấm nghe.

“Diệu Linh, có chuyện gì thế?” Triệu Hùng hỏi Lý Diệu Linh.

“Anh rể, anh đưa Dao Châu đi chơi chỗ vui như thế sao không gọi em?” Lý Diệu Linh phàn nàn.

Triệu Hùng giải thích: “Không phải em nói phải thi tháng sao? Phải ôn tập ở nhà.”

“Không được, em không ôn tập nổi nữa. Em phải ra ngoài chơi! Anh với Dao Châu còn ở công việc trẻ em không?”

“Còn!”

“Vậy hai người đợi em, em đến liền! Lát nữa anh đi chơi với em một lần.”

“Anh…”

Triệu Hùng vừa định nói với dì nhỏ Lý Diệu Linh: “Bọn anh đã chơi xong rồi, đang định về.” câu này, không ngờ Lý Diệu Linh đã cúp máy rồi.

Triệu Hùng thở dài một tiếng, anh quá hiểu tính tình của dì nhỏ Lý Diệu Linh. Nếu mình không ở đây đợi cô ấy, con bé này chắc chắn sẽ quấy rối mình không ngừng nghỉ.

“Dao Châu, con chơi đủ chưa?” Triệu Hùng hỏi con gái.

“Còn chưa chơi đủ, muốn chơi nữa!”

“Lát nữa dì nhỏ của con đến, lát nữa để dì chơi với con được không?”

“Được!” Bé Dao Châu nghe thấy Lý Diệu Linh đến, khuôn mặt lộ ra vẻ vui sướng.

Sau hơn hai mươi phút, Lý Diệu Linh bắt xe vội vàng đến công viên trẻ em.

Con bé này lo lắng không yên, sau khi đến đã bảo Triệu Hùng đi mua vé cho cô.

Triệu Hùng bảo Lý Diệu Linh đưa con gái đi chơi, anh đứng ở dưới nhìn Lý Diệu Linh và Dao Châu chơi vui quên cả trời đất. Trong lòng cũng hơi mất mát, nhẹ thở dài cảm thán: “Ầy! Nếu Thanh Tịnh ở đây thì tốt rồi.”

Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Hùng reo lên.

Là Hồ Dân gọi điện đến, nói cho Triệu Hùng biết, nhà họ Đào xảy ra chuyện rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK