Sau khi Lý Thanh Tịnh giải quyết xong công việc của công ty, cô nói với cấp dưới rằng cô sẽ đi tỉnh Thanh Hóa khoảng nửa tháng. Rồi cùng Triệu Hùng trở về biệt thự ở khu biệt thự “Ngã Nguyệt Đàm” sớm một chút.
Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh đến "nhà họ Tiêu", thông báo cho nhà họ Tiêu rằng sẽ chuyển nhà vào thứ sáu.
Tiêu Yến hỏi Triệu Hùng ngay lập tức: "Anh Hùng, có phải Nông Tuyền cũng đi đến Thôn Ngũ Tộc sao?"
“Đi chứ!” Triệu Hùng gật đầu.
Tiêu Yến rất vui khi nghe điều đó.
Cứ như vậy, cô sẽ có cơ hội ở bên nhau không tách rời với Nông Tuyền.
"Anh Húc, chị Thanh Tịnh! Hai người hãy ăn trưa ở đây luôn đi, thử tay nghề của em xem." Tiêu Yến vui vẻ nói.
Lý Thanh Tịnh gật đầu cười: "Được đó! Từ lâu đã nghe nói em Yến giỏi nấu nướng, đúng lúc có thể nếm thử.”
"Hì hì! Vậy thì em sẽ thể hiện sự vụng về của em vậy ha.”
Tiêu Yến nói với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: "Anh Hùng, chị Thanh Tịnh, anh chị nói chuyện với ông nội và ông hai của em trước đi, em nấu ăn."
Sau khi Tiêu Yến rời đi, Tiêu Dương Hàng hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu đã rơi vào tay Hoàng Long. Giờ phải làm sao đây?"
Triệu Hùng an ủi Tiêu Dương Hàng: "Ông nội Tiêu, chuyện này không thể vội được. Bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết được thực lực của Hoàng Long. Sau khi biết được thực lực của Hoàng Long, tôi sẽ lên kế hoạch."
Tiêu Dương Sơn thở dài nói: "Tất cả đều là lỗi của tôi! Nếu như không phải tôi không giữ được chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu,thì sẽ không như bây giờ. Tôi có lỗi với liệt tổ liệt tông!”
Tiêu Dương Hàng vỗ vỗ vai Tiêu Dương Sơn an ủi: "Thằng hai, chuyện này không thể trách em được. Tất cả là tại đám Am Cẩu đó quá xảo quyệt. Người nhà học Tiêu tôi suýt nữa đã bị đám Am Cẩu đó hại chết hết. Hùng nói đúng, còn mạng sống thì vẫn còn hi vọng.”
Tiêu Dương Sơn vẻ mặt bất lực nói: "Bây giờ, tôi đã già rồi! Nhà họ Tiêu chỉ còn lại chẳng được bao nhiêu người, chỉ có ba người chúng tôi. Tôi sợ lấy lại chiếc nhẫn của nhà họ Tiêu là vô vọng."
Nói đến đây, chỉ nghe “Bịch!” Tiêu Dương Sơn quỳ xuống với Triệu Hùng.
Triệu Hùng sửng sốt, vội vàng đi tới đỡ Tiêu Dương Sơn nói: "Ông hai Tiêu, ông đang làm gì vậy?"
Tiêu Dương Sơn vẻ mặt áy náy nói: “Hùng à, tôi là tội đồ của nhà họ Tiêu, kiếp này nếu không lấy lại được chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu, tôi còn không có mặt mũi tiến vào tổ đường của nhà họ Tiêu. Tôi cầu xin cậu, cậu nhất định phải giúp tôi lấy lại chiếc nhẫn của nhà họ Tiêu. "
Triệu Hùng đã được sự đồng ý của hai ông lão nhà họ Tiêu, chỉ cần lấy lại được chiếc nhẫn của nhà họ Tiêu, anh có thể sử dụng chìa khóa hộ mệnh của Ngũ Tộc để mở khóa bảo vật của Thẩm Vạn Tam.
Đây là điều mà Triệu Hùng luôn muốn làm.
Anh đỡ Tiêu Dương Sơn đứng dậy nói: "Ông hai Tiêu, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ lấy lại chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu."
Tiêu Dương Sơn gật đầu nói: "Vậy liền giao cho anh!"
Hiện tại trong tay Triệu Hùng chỉ có nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu và nhà họ Tần. Nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu nằm trong tay “Hoàng Long”, nhẫn hộ mệnh của nhà họ Mã nằm ở chỗ Mã Chí Kiên ở Nha Trang. Mã Chí Kiên sẽ không đưa chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ “Mã” cho Triệu Hùng, điều này khiến cho Triệu Hùng rất đau đầu.
Hơn nữa, còn có"nhà họ Trương" trong năm gia tộc lớn, vẫn luôn không có tin tức của nhà họ Trương. Việc tập hợp "chiếc nhẫn hộ mệnh" của năm gia tộc lớn đối với Triệu Hùng mà nói thì thực sự rất đau đầu.
Tuy nhiên, ám hiệu của nhà họ Tần lại có tác dụng cổ vũ cho Triệu Hùng.
Người có chí, việc sẽ thành, phá rìu chìm thuyền, trăm nhị Tần quan cũng thuộc Sở; người có lòng, trời không phụ, nằm gai nếm mật, ba ngàn càng giáp nhưng nuốt Ngô.
Triệu Hùng luôn dùng những lời này để khích lệ và đốc thúc bản thân.
Con đường trưởng thành của Triệu Hùng không hề thuận buồm xuôi gió.
Sau khi nhận số tài sản khổng lồ từ gia đình, anh bị nội thương suốt nửa năm. Trong sáu tháng anh bị thương, anh giống như một người tàn phế. Sau đó, được Đường Tử Hoa chữa khỏi nội thương, lại truyền lại cho anh hai mươi năm nội công, cộng với quyển nghiên cứu "Bùi Mân Kiếm Pháp", anh liền nhảy vọt lên trở thành người đứng thứ hai trong Thiên bảng.
Sau khi trở thành cao thủ, anh lại phải đối mặt với cuộc khủng hoảng của nhà họ Triệu.
Thực sự không dễ dàng để đi trên con đường này. Cho dù bây giờ người của năm gia tộc lớn không làm việc gì, cũng là anh đứng ra phía tuyến đầu. Càng phải đối mặt với áp lực từ Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn.
Triệu Hùng đã nói chuyện với Tiêu Dương Hàng và Tiêu Dương Sơn về trận đấu với "Nhà họ Lưu ở Nha Trang" một thời gian trước.
Tiêu Dương Hàng và Tiêu Dương Sơn đã rất sốc khi nghe nói rằng có Tây Giao có cao thủ trong "Thần bảng".
Tiêu Dương Hàng lo lắng hỏi: "Hùng à, vậy chúng ta chuyển tới thôn Ngũ Tộc, không phải là sẽ bị đám Am Cẩu kia một lưới bắt gọn chứ.”
Triệu Hùng cười và nói: "Ông Tiêu, ông có thể không biết. Ông anh Khổng Thiên Bằng của tôi đã đột phá Thiên bảng và nằm trong danh sách Thần bảng. Cho dù đám Am Cẩu có đến, có ông ấy ở thôn Ngũ Tộc, thì cũng không chiếm được gì."
Tiêu Dương Sơn cau mày nói: "Không thể nói như vậy được. Vì ở Tây Giao có cao thủ Thần bảng. Ở Hoàng Long, Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn cũng có thể có cao thủ Thần bảng. Nếu có cao thủ Thần bảng đến cùng một lúc, thôn Ngũ Tộc phải phòng thủ thế nào đây?”
"Đừng lo lắng! Đây là Hải Phòng, còn không để bọn họ hỗn láo như vậy đâu. Ngoài ra, theo tôi biết được, mặc dù cả hai đều là Am Cẩu. Tuy nhiên, từ lâu Hoàng Long và Tây Giao đã có khoảng cách. Ngoài ra, Cẩm Y Vệ của Hắc Vũ đảng và Tập đoàn Thiên Thanh của Lục Phiến Môn có vẻ như có một số xích mích. Họ đều có thế lực riêng của mình, tạm thời sẽ không bắt tay với nhau đâu. Cho dù có bắt tay với nhau, thì tôi vẫn còn có con át chủ bài.”
“Con át chủ bài gì?” Tiêu Dương Sơn hỏi.
Triệu Hùng cười nhẹ nói: "Ông hai Tiêu, hiện tại tôi chưa nói được, nói ra thì không còn tác dụng nữa!"
Triệu Hùng cho ông một cái ý mơ hồ, cũng không có nói con át chủ bài thực sự ra.
Anh nhớ rằng Triệu Khải Thời đã từng nói với anh rằng. Trong nhà họ Triệu có nội gián của Am Cẩu, trong năm gia tộc lớn cũng có nội gián của Am Cẩu.
Bây giờ, Triệu Hùng vừa mới loại bỏ sạch nội gián trong nhà họ Triệu. Khó có thể đảm bảo rằng những người trong những gia tộc khác có lòng không phục.
Tiêu Yến dọn một bàn đồ ăn thịnh soạn, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh còn không mau gọi Nông Tuyền tới."
Triệu Hùng đã quên chuyện này, ngay lập tức gọi điện cho Nông Tuyền bảo cậu ta nhanh chóng đến nhà họ Tiêu.
Lần đầu tiên đến với "nhà họ Tiêu", Nông Tuyền còn rất ngại ngùng. Bây giờ đến nhà họ Tiêu đã là quen đường quen lối luôn rồi.
Với sự góp mặt của Nông Tuyền, mọi người đều mong chờ chuyện hôn lễ của Nông Tuyền và Tiêu Yến, không khí trên bàn vô cùng vui vẻ!
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã ăn những món ngon do Tiêu Yến nấu, cả hai đều khen ngợi tài nấu ăn của Tiêu Yến, thậm chí còn cho rằng Nông Tuyền thật may mắn khi có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như Tiêu Yến.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh là người mai mối cho Nông Tuyền và Tiêu Yến, hai người họ có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tiêu.
Khi Triệu Hùng nhìn thấy Tiêu Yến thỉnh thoảng sẽ gắp đồ ăn cho Nông Tuyền, anh nói đùa với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, chúng tôi sẽ chuyển đến thôn Ngũ Tộc vào thứ sáu. Lúc đó, cậu đi cùng với tôi đi."
Nông Tuyền nghe vậy thì giật mình, nhỏ giọng hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, nhà họ Tiêu thì sao?"
Lý Thanh Tịnh không chịu nổi Triệu Hùng chế nhạo Nông Tuyền, cười nói: "Nhà họ Tiêu cũng là một trong năm gia tộc! Đương nhiên, cũng phải cùng nhau chuyển đến thôn Ngũ Tộc rồi, cậu đừng có ở với đám đàn ông kia nữa, đến ở nhà họ Tiêu luôn đi.”
Nông Tuyền lộ ra vẻ xấu hổ, gãi gãi sau đầu, cười khờ khạo nói: "Cái này... không hay lắm nhỉ?"
Tiêu Dương Hàng nói: "Có gì không hay chứ. Sớm muộn gì cậu cũng là con rể nhà họ Tiêu tôi, cứ quyết định như vậy đi!”