Hai người này đang muốn lấy mạng của mình thì hỏi làm sao Triệu Hùng có thể bỏ qua cho bọn họ.
Ánh mắt Triệu Hùng lạnh lùng nhìn hai người trước mặt: “Là ai đã sai các người đến giết tôi?”
Một gã có vẻ ngoài xấu xí, con người thô tục, mở miệng trả lời Triệu Hùng: “Đại ca. Chúng tôi thật sự không biết người đó là ai cả.”
Vừa dứt lời, Triệu Hùng đã giơ chân đá thẳng vào mông của người kia.
Người nọ cảm giác cơn đau nhói truyền đến từ đốt xương cụt, đoán chừng nếu xương cốt không bị nứt thì cũng phải bị thương ít nhiều.
“Nói thật cho tôi. Nếu không tôi sẽ khiến cho các người thấy hối hận khi bước vào thế giới này.” Trong đôi mắt của Triệu Hùng hiện lên muôn vàn sự lạnh lẽo.
Anh cầm lấy điện thoại, bấm số gọi điện thoại cho Nông Tuyền bảo cậu ấy nhanh chóng chạy tới cổng trường học của Dao Châu. Dự định một lát nữa sẽ đưa Dao Châu có Nông tuyền trông nom còn mình thì “chăm sóc” thật tốt cho hai người kia.
Người đàn ông mặt đen vội vàng giải thích: “Có người cho chúng tôi hơn bảy trăm triệu bảo chúng tôi phải lấy được mạng của anh. Nhưng chúng tôi thật sự không biết người đó là ai hết.”
“Hơn bảy trăm triệu?”
Triệu Hùng cười “Ha ha” hai tiếng.
Kẻ trả tiền thuê chỉ bỏ ra số tiền đó để trả giá cho tội giết người, cứ nghĩ là hơn bảy trăm triệu là đổi được một mạng người sao.
Này là đang xem thường ai đây?
Thật không ngờ được người đứng sau làm chủ một màn này lại là Hán Vân Hiển, anh ta cho cấp dưới hơn ba tỷ để thuê người lấy mạng anh. Cuối cùng cái tên cấp dưới kia lại trung gian kiếm lời, đứng ở giữa ăn bớt hơn hai tỷ rồi mang số còn lại thuê hai tên rác rưởi nào đó đến lấy mạng của Triệu Hùng.
Triệu Hùng cẩn thận quan sát biểu tình trên khuôn mặt bọn họ, trông bộ dạng cũng không có vẻ gì như đang hoảng sợ. Nói cho cùng hai tên sát thủ này cũng không thật sự được coi là sát thủ, cùng lắm chỉ là hai đứa liều mạng, bí quá hóa liều mà thôi.
“Tên của hai người là gì?” Triệu Hùng hỏi hai người bọn họ.
Người đàn ông xấu xí nói: “Tôi gọi là Khỉ Ổm, còn nó là Than Đen.”
Triệu Hùng vứt điều thuốc trong tay xuống đất, dùng chân đạp lên nghiền nát cho nó cháy rụi, sau đó mới bắt đầu đánh giá hai người kia: “Lá gan của các người cũng không nhỏ ha? Không biết tôi là ai sao?”
“Biết chứ. Người thuê chúng tôi giết anh nói anh là tài xế của Trần Thiên Trung. Hai anh em chúng tôi đánh bạc thua lỗ, trong tay đang rất cần tiền cho nên người đó nói chúng tôi chặn đầu anh ở cổng trường mẫu giáo thì chắc chắn sẽ gặp được anh.”
Triệu Hùng nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Người đứng sau bày ra vụ giết người đối với sinh hoạt của anh cứ như nắm rõ trong lòng bàn tay. Vậy thì vợ anh Lý Thanh Tịnh và con gái Dao Châu cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Xem ra anh phải tăng cường vệ sĩ đi theo bảo vệ Thanh Tịnh và con gái mới được.
Triệu Hùng lại không quan trọng lắm, anh tay lái cừ khôi. Chỉ cần ngồi ở trên xe thì người khác đừng hòng đuổi kịp được anh. Dù cho có đánh không lại nhưng đối phó với những cao thủ bình thường thì vẫn thừa khả năng tự bảo vệ chính mình. Nếu có diễn ra kịch liệt quá thì còn có Trần Văn Sơn và Nông Tuyền cùng đối phó.
Anh không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, chủ yếu là lo lắng cho vợ và con của mình.
Triệu Hùng sắp xếp đồng thời phân phó cho Đặng Gia Hân đi theo bên cạnh Lý Thanh Tịnh.
Tuy Đặng Gia Hân là con gái nhưng số người có võ công cao hơn cô ta ở Hải Phòng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Đối với Triệu Hùng mà nói, sự an toàn của phái nữ vẫn phải là việc được ưu tiên hàng đầu.
Với cả Trần Thiên Trung cũng phái hai nhân viên nội bộ trong trường mẫu giáo âm thầm vảo vệ cho Dao Châu. Hai người được xem như vệ sĩ này đối phó với người bình thường còn được nhưng nếu gặp phải cao thủ thì sẽ không đủ trình.
Ngay lúc Triệu Hùng đang miên man suy nghĩ, hai gã sát nhân nhìn thấy anh có chút phân tâm.
Bọn họ đánh mắt cho nhau, người tên “Than Đen” nhân lúc Triệu Hùng không tập trung, nửa người dưới dốc sức bổ nhào về phía trước.
Nếu như là người bình thường mà bị tấn công như vậy thì chắc chắn sẽ ngã xuống. Nhưng hai chân Triệu Hùng giống như rể cây lâu năm cắm sâu vào lòng đất, ngoại trừ cơ thể lắc lư một chút cũng không bị đối phương đánh gục được.
Tên xấu xí kia cũng phối hợp đánh tới, nhưng gã ta đột ngột dừng lại giữa không trung. Bởi vì Triệu Hùng đạp mạnh vào Than Đen khiến gã văng ra lăn tới trước chân Khỉ Ốm.
Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua gương mặt của Khỉ Ốm.
Đang còn ngỡ ngàng trong sự kinh ngạc, Khỉ Ốm bị đá trúng, thân thể trực tiếp đâm vào thân cây cách đó không xa.
Lúc này chưa phải đến giờ đón học sinh, trên đường người đi cũng không nhiều. Ngẫu nhiên có mấy người đi đường nhìn thấy bên này đánh nhau đã sợ tới mức không dám dừng lại.
Đúng lúc một chiếc taxi dừng lại gần chỗ Triệu Hùng đang đứng.
Sau khi xuống xe, Nông Tuyền vội vàng chạy đến bên cạnh Triệu Hùng, nhếch miệng hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao. Hai người kia muốn giết tôi. Cậu đem hai người đó trói lại rồi ép cung hỏi bọn họ một chút. Nhớ kỹ là nhất định không được giết bọn họ. Nếu hai người đó không chịu nhận tội thì cứ giao cho cảnh sát xử lý. Gọi vào số điện thoại này, giao bọn họ cho một nữ cảnh sát tên Trương Cầm.” Triệu Hùng lấy di động mở danh bạ ra rồi đưa cho Nông Tuyền xem số điện thoại của Trương Cầm.
Sau khi Nông Tuyền ghi nhớ xong thì mới lôi hai tên đang giãy dụa dưới mặt đất lên.
Cậu ấy trừng mắt nhìn chằm chằm, phun ra mấy lời thô tục: “Con mẹ nói, các người thật sự chán sống rồi mới dám ám sát cậu chủ.”
Hai tên giết người vừa nhìn đã biết Nông Tuyền là loại người rất tàn nhẫn, bọn họ sợ tới mức muốn đứng lên xoay người bỏ chạy.
Nhưng chân chưa chạy được hai bước đã bị Nông Tuyền bắt kịp.
Hai tay Nông Tuyền chém ra hai chưởng đánh họ nằm gục xuống đất. Sau đó giống như là đang xách gà, lôi hai người kia đứng lên.
Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền nơi này rất dễ bị người khác thấy được. Cậu lái xe đến một nơi nào đó rồi bắt trói hỏi ép bọn họ đi. Lấy xe của tôi mà đi.”
Nông Tuyền lôi xềnh xệch mấy tên kia nhét vào trong xe rồi cầm lấy chìa khóa mà Triệu Hùng đưa cho.
Triệu Hùng lại dặn dò thêm một câu: “Đừng làm xe dơ. Lát nữa tôi sẽ đến khách sạn phía đối diện ngủ một giấc, cậu xong việc thì đến đón tôi.”
“Được thôi.”
Nông Tuyền ngồi vào ghế lái, khởi động xe rồi dậm chân ga, chiếc xe phóng đi.
Triệu Hùng liếc nhìn đồng hồ một cái, thời gian đón con gái ra về còn hơn ba tiếng nữa. Thấy vậy anh lập tức đi vào khách sạn cách trường học không xa.
Lúc nãy ngủ không được gì cả cho nên mới vừa nhận phòng xong anh đã đánh một giấc thật ngon trong khách sạn.
Sau khi tiếng chuông đồng hồ báo thức không ngừng vang lên, Triệu Hùng vội vàng ngồi dậy và bước xuống giường. Anh rửa mặt sạch sẽ xong cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Vừa xuống dưới lầu đã nhìn thấy Nông Tuyền đứng chờ ở cửa từ sớm.
“Nông Tuyền cậu ở đây chờ tôi đi. Tôi đi đón Dao Châu đã.” Triệu Hùng nói xong liền quay người đi về hướng trường mẫu giáo.
Sau khi thuận lợi đón con gái rồi, Triệu Hung mới mang Dao Châu trở lại xe.
Dao Châu vừa nhìn thấy Nông Tuyền, giọng nói vô cùng hào hứng nói to: “Chào chú Nông Tuyền.”
Nông Tuyền vòng ra phía sau ngồi cùng với Dao Châu. Cậu ấy lấy ra một cây kẹo que từ trong túi đưa cho Dao Châu.
Triệu Hùng nhìn ra phía sau, bắt đầu giở giọng trách cứ Nông Tuyền: “Nông Tuyền, sao cậu lại cho con bé ăn đồ ngọt?”
“Cậu chủ à, Dao Châu thích ăn tôi lập tức lén mua cho con bé một cái. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô chủ biết đâu.”
Triệu Hùng nghe xong mà không nhịn được cười, dời ánh mắt sang Dao Châu dặn dò cô bé: “Dao Châu nè chuyện ăn kẹo m út tuyệt đối không để cho mẹ biết, có biết không?”
“Bố cứ yêu tâm đi. Con sẽ không nói cho mẹ biết đâu.”
Dao Châu gật đầu, cười hì hì nói với Nông Tuyền: “Chú Nông Tuyền, chú thật là tốt.”
Triệu Hùng nhìn thấy con gái ở cùng với Nông Tuyền vô cùng vui vẻ, trong lòng tự nhiên cũng thấy thoải mái.
Anh quay đầu nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, tối nay Lê Mai cũng đến nhà ăn cơm đấy. Cậu nhớ kỹ là phải kiềm chế tốt chính mình.”