“Bác sĩ Hoa, cực khổ cho cô quá!”
“Văn Sơn, chúng ta quen biết nhau cũng lâu mà sao cậu vẫn còn khách sáo với tôi quá vậy? Hơn nữa, cứu người vốn dĩ là trách nhiệm thuộc về tôi mà.”
“Bác sĩ Hoa, tình trạng Tiết Ân hiện tại thế nào rồi?”
“Không sao, ban nãy tôi đã giúp cậu ta cầm máu. Tuy nhiên vết thương quả thật rất nghiêm trọng, cho dù thân thể tập võ tốt đến mức nào đi chăng nữa thì phải nghỉ ngơi trong bệnh viện ít nhất là năm đến bảy ngày. Nếu như người bình thường, tôi khẳng định phải nằm hơn nửa tháng.”
“Vậy bây giờ cậu ta có thể nói chuyện như bình thường chưa?”
“Ừm, có thể! Tuy nhiên, đừng làm phiền bệnh nhân quá lâu. Cậu ta bị mất quá nhiều máu, tính toán chính xác thì đến ngày mai mới xem như hoàn toàn thanh tỉnh! Nói chuyện vài câu đơn giản thì không thành vấn đề. Suýt thì quên mất, cậu ta là người trong trong giang hồ, khó tránh khỏi kẻ thù tìm tới cửa trả thù. Các cậu phải cảnh giác cao độ trong thời gian này đấy!”
Bác sĩ Hoa không yên tâm, nhắc nhở Trần Văn Sơn và Triệu Hùng thật kĩ. Anh nghe vậy liền rơi vào trầm tư, chậm rãi trả lời.
“Yên tâm! Tiệm cận anh bố trí khoảng chín người, Văn Sơn thường xuyên kiểm tra ở khu vực xung quanh. Chưa kể Hải Phòng là địa bàn của bọn anh, người khác muốn gây sự cũng phải cân nhắc thiệt hơn.”
Hiện tại trong Thiên Bảng, Triệu Hùng là người nắm giữ vị trí thứ hai, tuyệt đối có tư cách nói ra những lời này. Tiết Ân đang trong giai đoạn hồi phục, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triệu Hùng và Trần Văn Sơn vừa bước vào phòng bệnh của mình. Anh liếc mắt về phía Trần Văn Sơn.
“Cậu là người xếp thứ chín trong Thiên Bảng?”
“Đúng vậy. Tôi biết cậu, cậu là Tiết Ân, đúng chứ?”
“Không sai. Tôi là Tiết Ân!”
Thanh âm đối phương yếu ớt, cố gắng hết sức chống đỡ thân thể, cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn cậu đã ra tay cứu tôi.”
“Không cần khách sáo vậy đâu. Cậu rốt cuộc bị ai truy sát thế?”
Trần Văn Sơn nhíu mày, quyết định hỏi cho ra nhẽ.
“Người thuộc Thánh Đàn! Tôi xảy ra tranh chấp với một người trong đó, sau khi giết đối phương thì Thánh Đàn liền truy sát tôi tới cùng.”
Vừa nghe đến hai từ Thánh Đàn, Trần Văn Sơn và Triệu Hùng đều không hẹn mà đảo mắt nhìn nhau. Anh bật cười, người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn mình, lời này tuyệt đối không sai.
Thánh Đàn muốn đuổi cùng giết tận Tiết Ân, điều này đồng nghĩa Tiết Ân có thể trở thành đồng mình của bọn họ. Tuy nhiên bây giờ đối phương còn đang trong giai đoạn dưỡng thương, nói những chuyện này quả thật không thích hợp cho lắm. Trần Văn Sơn chuyển chủ đề, giới thiệu người đang đứng bên cạnh mình.
“Tiết Ân, người này chính là Triệu Hùng, đứng đầu thương hội thành phố Hải Phòng.”
“Triệu Hùng? Anh là người bị nhà họ Triệu đuổi đi đúng không?”
Tiết Ân không ngại hỏi thẳng. Trần Văn Sơn nghe thế thì nhíu mày, sợ Triệu Hùng nổi giận. Nhưng anh chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng. Tôi chính là người bị tống cổ khỏi nhà họ Triệu. Bác sĩ nơi này là bạn của chúng tôi, cậu cứ yên tâm ở đây tịnh dưỡng. Ngoài ra, không cần phải lo chuyện có kẻ xâm nhập, tôi sẽ bố trí người bảo vệ cậu. Văn Sơn thường xuyên lờn vờn qua lại nơi này, tuyệt đối bảo đảm an toàn.”
“Cảm ơn.”
Tiết Ân cúi đầu, đáy mắt toát ra vẻ biết ơn. Triệu Hùng dặn dò vài câu, sau đó cùng Trần Văn Sơn rời đi.
“Cậu cứ thả lỏng tinh thần, dưỡng bệnh cho tốt! Chúng tôi đi đây!”
Tiết Ân từ trước đến nay luôn cô đơn, gần như không có bạn bè. Khoảnh khắc ấy, anh đã nghĩ rằng mình xem như tận mạng rồi. Vậy mà ngẫu nhiên lại được Trần Văn Sơn ra tay giúp đỡ, hơn nữa Triệu Hùng còn bảo vệ anh, trong lòng cảm động không thôi.
Phải biết rằng, hiện tại Tiết Ân chính là đối tượng bị Thánh Đàn truy đuổi gắt gao, bao che anh đồng nghĩa với việc bọn họ trở thành kẻ chống đối. Mà Thánh Đàn lại là nơi vô số nhân tài giấu mặt ở phía sau, tựa như rồng nấp nơi chân trời, hổ nằm yên nơi rừng rậm. Tuy nhiên, Trần Văn Sơn, người xếp thứ chín trong Thiên Bảng lại đứng về phía anh. Cái mạng này xem như được bảo đảm rồi!
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Tiết Ân, Triệu Hùng đi đón con gái Triệu Dao Châu, không quên chào hỏi cô giáo của bé, Lâm Thảo. Nhìn thấy Triệu Hùng, Lâm Thảo thoáng kích động. Dẫu sao ở thời điểm cô khó khăn nhất, chỉ có mỗi người đàn ông này vươn tay ra giúp cô chống đỡ. Triệu Hùng chuyện trò đôi ba câu với Lâm Thảo, như nhớ ra gì đấy, cau mày hỏi Hoa Di.
“Bác sĩ Hoa, anh nghe Văn Sơn nói Tiết Ân bởi vì trúng độc nên tâm tưởng nảy sinh ý định hút máu người. Loại độc này có thể trị chứ?”
“Có thể. Tuy nhiên, chuyện phức tạp ở đây chính là Tiết Ân trúng loại độc được điều chế từ hai mươi loại khác nhau trở lên. Bởi vì loại thuốc hỗn tạp như vậy dẫn đến việc bên trong Tiết Ân nảy sinh biến hóa. Một khi độc tố phát tác, phải uống máu người mới có thể làm chậm sự lan rộng của thuốc. Cần phải biết bệnh nhân trúng loại độc gì mới trị tận gốc được. Bằng không, chỉ cần đi sai một li, khí huyết sẽ lập tức đảo lộn, mắt mũi miệng liên tục chảy máu, chết ngay tức thì.”
“Nghiêm trọng như vậy?”
Triệu Hùng căng thẳng, hoàn toàn không tài nào thả lỏng tinh thần được. Hoa Di gật đầu, tiếp tục phân tích.
“Điều phối thuốc độc lợi hại như vậy, hiện tại không quá ba người. Em hỏi qua Tiết Ân, cậu ta nói bản thân bị trúng độc từ Tà Y. Tuy đối phương không giỏi võ bằng Tiết Ân nhưng khả năng sử dụng độc đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa. Muốn trị dứt điểm cho cậu ta, nhất định phải tìm ra Tà Y để phân giải nguyên liệu. Hoặc ít nhất từ trong tay tà y đoạt được thuốc giải.”
“Bác sĩ Hoa, Tà Y…người này có liên quan gì đến Quỷ Y trong Thiên Bảng không?”
“Đối phương là người kế thừa của Quỷ Y! Hắn tâm thuật bất chính, làm rất nhiều việc trời không dung đất không tha. Nếu gặp hắn, nhất định phải cẩn thận.”
Hoa Di dặn dò hai người trước mặt. Triệu Hùng còn tưởng với kinh nghiệm của Hoa Di sẽ chữa được loại bệnh quỷ quái này. Nhưng không ngờ, độc tố trong cơ thể Tiết Ân quá mức phức tạp, nếu không truy ra thành phần điều chế thì hoàn toàn không có hi vọng.
Nếu bệnh tiếp tục tái phát, Tiết Ân phát điên ra ngoài cắn người thì nhất định sẽ tạo thành tin tức gây chấn động. Chẳng trách Trần Văn Sơn lúc trước từng nói đã thấy qua Tiết Ân thường xuyên đến bệnh viện mua máu.
Tập đoàn Hùng Quang mở rộng chi nhánh, ở mỗi nơi đều xây dựng bệnh viện. Triệu Hùng biết bản thân móc nối để lấy máu cho Tiết Ân sử dụng vẫn được. Nhưng về lâu về dài cứ dựa dẫm vào thứ đấy thì không phải là biện pháp tối ưu. Lỡ nhưu chẳng kịp cung cấp máu, đối phương mất khống chế chạy ra ngoài thì càng phiền phức hơn.
Ba người tính toán hồi lâu, Triệu Hùng gọi cho công ty Cửu Đường, nhờ Lan Ngọc Tâm cho người đến nơi này lập rào chắn bảo vệ. Anh kể sơ qua tình hình, bảo rằng có người vô cùng quan trọng đang dưỡng bệnh tại đây. Nếu xảy ra vấn đề, nhất định phải báo ngay cho Trần Văn Sơn. Sau khi thu xếp xong mọi việc, anh mới lái xe quay về nhà.
Triệu Hùng cố gắng bước thật nhẹ vào phòng ngủ, tuy rằng không gây ra tiếng động nhưng Lý Thanh Tịnh vẫn tỉnh giấc. Trước lúc đi, Triệu Hùng đã để lại giấy nhắn cho cô, bảo rằng mình tìm Trần Văn Sơn có chút chuyện.
Lý Thanh Tịnh hiểu rõ, đêm hôm khuya khoắt, khẳng định có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Bằng không, Triệu Hùng sẽ chẳng bao giờ chịu ra ngoài vào giờ đấy cả. Cô vươn tay bật đèn ở đầu giường, chậm rãi ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm.
“Anh về rồi sao?”
“Ừm! Thanh Tịnh, anh làm em thức à?”
“Không phải! Em thấy anh đi nên em quyết định chờ ấy mà. Anh gặp Văn Sơn có chuyện gì vậy?”
“Văn Sơn tình cờ cứu được một người rất giỏi nằm trong Thiên Bảng, anh muốn gặp mặt xem sao.”
Triệu Hùng cởi áo khoác treo lên, giải thích với Lý Thanh Tịnh.
“Người rất giỏi? Ai thế?”